Intro: Con đường của kẻ gục ngã

Kim Ngưu.




Kim Ngưu?




Kim Ngưu!




Chết đi.

*

- Đạp chết nó cho tao!

Con bé tóc ngắn trước mặt nó gằn giọng giận dữ. Lũ người bên cạnh như nghe thấy một tiếng súng thức tỉnh liền đồng loạt xông vào nó. Kim Ngưu nằm bò trên sàn đất lạnh lẽo, cố gắng thu người lại như một con ốc sên. Kim Ngưu nhút nhát để mặc cho bọn trẻ đập nát cái vỏ trên người nó.

Nó chẳng quan tâm. Con bé thủ lĩnh giật mạnh tóc nó khiến Kim Ngưu không khỏi thét lên một tiếng. Mặt con bé méo mó bởi sự giận dữ, từng hơi thở mạnh của con bé rít lên thành tiếng:

- Con nhỏ dở hơi ngu ngốc. Mày nghĩ xem, mày chỉ là thứ để bọn tao giải trí thôi!

Con bé vừa dứt lời liền đạp một cước thật mạnh vào bụng Kim Ngưu. Không ngờ tới, Kim Ngưu liền theo phản xạ ho dữ dội. Một cơn quặn thắt từ dưới bụng lan ra cơ thể. Nó rùng mình lạnh lẽo.

Đầu nó như bị đập đau như búa bổ. Kim Ngưu nghĩ như ai vừa đặt một cái chuông sát bên tai nó. Tai nó ù đặc, choáng váng khiến Kim Ngưu đau đớn.

Đây rồi!

Như Kim Ngưu nghĩ, một bóng đen hiện ra.

Đó chính là một bóng đen giữa hành lanh trống vắng. Nó đứng sau bọn người ngu ngốc kia, lặng lẽ và nhìn Kim Ngưu.

Cảm giác như nó đang cười.

Ảo ảnh của bản thân hay một kẻ qua đường cứu giúp khi nó gục ngã?

Nó không quan tâm. Bóng đen ấy lại luôn khiến nó yên tĩnh lạ thường. Kim Ngưu nhận ra trong mình một cảm giác sảng khoái. Sức sống mãnh liệt dâng trào trong nó! Kim Ngưu cố gắng mở căng đôi mắt dần mù mịt vì đau đớn.

Tiếp đi, bọn ngu! Đánh gục tao đi!

Nó mừng rỡ nhìn về phía ảo ảnh. Kim Ngưu nhận ra chỉ khi thể xác nó bị chà đạp, hình ảnh ấy mới xuất hiện vì nó. Kim Ngưu chìm trong ảo mộng với khung cảnh ấy. Rồi tràng cười thô lỗ từ lũ nữ sinh tràn vào tai nó.

Nó không kìm được, vùng ra và bỏ chạy.

Không phải vì sự đau đớn, mà là vì cảm giác hưng phấn tột cùng!

Bóng đen như thấy ý định của cô, liền xoay lưng bỏ đi.

Sau lưng là tiếng hét và tiếng chân đuổi theo.

Ý thức Kim Ngưu chỉ còn hành vi đuổi theo bóng hình đó. Nó vô thức nở nụ cười ngờ nghệch, đôi chân vẫn di chuyển nhanh hết sức có thể.

Này! Đợi tôi với!

Hình ảnh mà nó theo đuổi liền mất dấu nơi góc khuất. Kim Ngưu choáng váng, đôi chân hơi khựng lại. Mồ hôi túa ra trên trán nó.

Không!

Kim Ngưu cảm thấy nó cần phải nhanh hơn. Chân phải nó hãm lại, tay Kim Ngưu bám lấy góc tường. Nhanh nhẹn và dứt khoát, nó vươn tay còn lại ra, cố gắng nắm lấy gì đó.

Hụt hẫng. Nó bắt trượt? Kim Ngưu nhìn sang. Không. Không có ai cả. Nó thừ người ra.

Ảo ảnh của nó đâu?

Thật đáng sợ.

Nó đổ gập người xuống. Gió xung quanh lướt trên tấm lưng đầy mồ hôi của nó. Lạnh làm sao. Những giọng nói hỗn loạn xô đẩy trong đầu nó.

'Kim Ngưu!'

'Bản thân mày đang sợ hãi điều gì vậy?'

Chính tao còn không biết mình là thứ gì nữa?

Rồi đột nhiên, nó nhận ra. Tiếng hét không còn nữa? Kim Ngưu ngoảnh lại phía sau.

Lũ hạ đẳng đó đâu rồi?

Ha ha

Thứ gì đây? Cả hành lang còn mình nó ngu ngốc ngồi bệt xuống đất. Ánh hoàng hôn dịu nhẹ lướt trên khuôn mặt đờ đẫn của nó. Có lẽ là do sự thiếu ngủ mấy ngày nay. Chắc vốn dĩ mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Vậy đấy. Kim Ngưu ngồi đó và suy nghĩ. Sự khô khốc của đôi mắt không được nghỉ ngơi hơn một tuần của nó dần mệt mỏi. Kim Ngưu lờ mờ nhắm mắt lại. Có lẽ nó cần được nghỉ ngơi. Khung cảnh yên tĩnh đưa nó vào giấc ngủ khi nào không hay. Đôi lưng đẫm mồ hôi của nó dựa vào bức tường cũ kĩ. Lạnh lẽo. Nhận thức của Kim Ngưu dần biến mất.

*

Ký ức của Kim Ngưu bắt đầu từ khi nó bảy tuổi. Những hình ảnh chập chờn hiện ra.

Đó là một nơi vô cùng lạnh lẽo. Bệnh viện. Mùi nơi đây quá sạch sẽ. Nó ghê tởm.

Bác sĩ và mẹ nó cố giải thích.

Khuôn mặt cáu giận của bố nó. Sự thất vọng. Ông ta hét vào mặt nó bằng giọng điệu gay gắt:

- Mày là thứ quỷ dữ!

Hình như là thế. Nó là con quỷ dữ không có trái tim.

Một khung cảnh khác. Mẹ nó buồn bã cố gắng giải thích rằng nó sẽ không thể cảm nhận được những gì đẹp nhất.

Nó không có cảm xúc. Mọi thứ đã bị nhấn chìm trong tâm hồn Kim Ngưu. Tựa như lồng ngực nó. Trái tim nó. Chúng đều hư hỏng. Kim Ngưu là kẻ thất bại từ đây.

Nó không cảm nhận được gì. Ký ức trở nên nhợt nhạt như những thước phim cũ.

Năm nó mười lăm tuổi.

Sau mọi sự khinh bỉ, coi thường và sợ hãi. Sau những ánh nhìn mà Kim Ngưu chẳng quan tâm. Nó ý thức được một điều.

Một kẻ lập dị ở trường nói nó cần sự kích thích.

Kim Ngưu bắt đầu đi tìm. Nó như một tên thợ săn thực thụ. Một chút cảm nhận khi xem những thứ kinh dị. Một chút hưng phấn khi tự hành hạ bản thân. Nó bắt đầu nhận ra chân lý.

Khi toàn thân Kim Ngưu đầy những vết thương, nó nhận ra là chưa đủ. Nó thách thức những kẻ to xác. Nó cảm nhận một chút khoan khoái trong lòng. Lúc đó chính là khi nó thấy bóng đen đó.

Khung cảnh ấy giống như một bức tranh bị những đứa trẻ tô nguệch ngoạc những nét đen lên hình ảnh hoàn mỹ nó đang tận hưởng ấy.

Nó cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn vào nó. Xuyên thấu tâm hồn nó. Thấy rõ mọi góc khuất trong tâm hồn nó.

Còn phê hơn cảm giác này nữa?

Cảnh báo!
Tệp tin đang bị nhiễu

*

Kim Ngưu choàng mở mắt. Gì đây? Trước mặt nó là bức tường ố vàng nhuốm màu nắng chiều bị sơn lên những nét xấu xí đỏ tựa màu máu.

「wannaplay?」

Sự tự tin thôi thúc nó.

Ánh hào quang như toả sáng xung quanh nó.

Kim Ngưu thích điều ấy!

Nó có thể gặp lại bóng hình đó không?

Chúa sẽ tha thứ cho kẻ ngoại đạo này. Hãy cho nó một liều thuốc an thần. Hãy cho Kim Ngưu một giấc ngủ. Hãy cho nó- Kim Ngưu này, một tâm hồn điên loạn!

Chết ư?

Nghe có vẻ khó, nhưng nó sẽ thử.

Vậy cho tôi một cái 'try' đi! *cười*

*

END 2nd INTRO

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro