Chap 10 - Hôn lễ vắng

Chap 10 – Hôn lễ vắng

Hôm nay là ngày Thiên Bình cùng Sư Tử tổ chức hôn lễ, tuy là đại thiếu gia của một gia tộc lớn nhưng Thiên Bình lại không có nhiều bạn, người quen dù không thiếu nhưng cũng chẳng có ai xuất hiện trong buổi tiệc hôm nay. Còn Sư Tử, cô đối mặt với cuộc hôn nhân này là không được sự đồng ý của những người bên cạnh thế nên cũng chẳng có người bạn nào của cô xuất hiện trong hôm nay.

Một buổi hôn lễ, chỉ có cô dâu, chú rể và người chứng hôn, chẳng còn ai nữa cả.

Sư Tử thoáng thấy chạnh lòng, dẫu cho hôn lễ này chỉ là một hình thức để công nhận cô là vợ hợp pháp của Thiên Bình nhưng chẳng phải thế này rất đáng thương sao ? Cô đã từng lên kế hoạch chi tiết cho buổi hôn lễ của mình, sẽ có rất nhiều hoa hồng vàng mà cô thích, sẽ có bạn bè, người thân bên cạnh chúc phúc và từng ước mong được khoác lên mình chiếc váy cưới do đích thân cô chọn, được cha nắm tay dẫn vào lễ đường và rồi trao tay cô cho Bắc Dương.

Một hôn lễ tuy đơn giản nhưng ấm cúng và tràn ngập tình yêu thương khác hẳn với buổi hôn lễ hôm nay, tuy sang trọng nhưng lạnh lẽo, thiếu vắng tình người và nhất là thiếu vắng đi người quan trọng nhất – Bắc Dương.

Thiên Bình nhìn thấy vẻ mặt của Sư Tử cũng đoán ra là cô đang thấy buồn, anh lên tiếng:

“Lẽ ra tôi nên sắp xếp khách mời ổn thỏa hơn”

Sư Tử lắc đầu:

“Không, dù sao đây cũng chỉ là một hình thức chứng minh cuộc hôn nhân giữa tôi và anh, nếu cuộc hôn nhân đã là giả thì hôn lễ tổ chức ra sao cũng không quan trọng lắm”

Thiên Bình trầm mặc:

“Dẫu sao đối với một cô gái, lễ cưới vẫn là ngày trọng đại nhất, tôi có lẽ đã quá gấp gáp”

Vừa lúc này, Cự Giải bước vào, phía sau cô còn có Thiên Yết, Bảo Bình. Thiên Bình mỉm cười nhìn em gái.

Cự Giải gật đầu nhìn Sư Tử rồi quay sang Thiên Bình:

“Xin lỗi anh, em đến trễ”

Rồi nắm lấy tay Sư Tử:

“Anh trai em từ nay đã có chị bên cạnh. Mong hai người sẽ thật hạnh phúc”

Buổi hôn lễ diễn ra với sự chứng hôn của Cự Giải, Thiên Yết và Bảo Bình.

Bảo Bình ngây người nhìn Sư Tử một lúc lâu cuối cùng cũng hiểu vì sao người con trai cô nhìn thấy lại yêu cô ấy đến vậy.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi”

Chàng trai lên tiếng. Bảo Bình hỏi:

“Thật ra anh là ai ? Sao anh vẫn chưa rời khỏi nơi này ?”

Chàng trai cười buồn:

“Chưa thể được, vì người con gái tôi yêu vẫn chưa có được người thay thế tôi yêu cô ấy bên cạnh”

Bảo Bình gật gù, cô đã hiểu ra lý do tại sao chàng trai này vẫn tồn tại:

“Vậy là anh vẫn theo sau cô ấy ?”

Chàng trai mỉm cười:

“Chỉ để biết cô ấy an toàn, vui vẻ và hạnh phúc”

Bảo Bình nghiêng đầu nhìn chàng trai:

“Nhưng tại sao ?”

Chàng trai biến mất dần, chỉ còn lại tiếng nói trong gió thoảng:

“Đến một lúc nào đó, rồi cô cũng sẽ biết đáp án”

Cự Giải khều vai Bảo Bình:

“Này, cậu không sao chứ ? Cứ ngồi ngẩn người”

Bảo Bình lắc đầu:

“À không, không có gì”

*****

Bạch Dương vừa họp xong ở tổng bộ, vừa bước vào phòng đã gọi mọi người cùng họp những vấn đề vừa được cấp trên bàn giao.

“Ngày hôm qua, Sư Tử đã nộp đơn xin thôi việc, sau đó cô ấy cùng Thiên Bình tổ chức hôn lễ, Lâm gia cũng công khai thừa nhận mối quan hệ của họ, chấp nhận Sư Tử trở thành một thành viên mới, tổ điều tra ma túy đã thêm tên cô ấy vào danh sách giám sát. Thế nên kể từ nay, mọi người nên hạn chế tiếp xúc cho dù có là bạn bè hoặc đồng nghiệp cũ”

Buổi họp kết thúc, Xử Nữ mới đến nói chuyện riêng cùng Bạch Dương. Cô lên tiếng:

“Cô ấy thật sự từ bỏ tất cả để trở thành người của Lâm gia, người bên cạnh Thiên Bình sao ?”

Bạch Dương lắc đầu thở dài:

“Tôi cũng rất muốn điều đó là sai nhưng sự thật đã chứng minh tất cả là đúng, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ mong rằng sẽ không chính tay bắt em ấy”

Xử Nữ khẽ nói:

“Anh có nghĩ Sư Tử tiếp cận Thiên Bình là vì mục đích khác ?”

Bạch Dương khẽ lắc đầu:

“Anh đã thử nói chuyện với em ấy nhưng em ấy lại chẳng chịu nói gì cả. Dù không muốn em ấy thật sự yêu Thiên Bình nhưng nếu là như vậy thì em ấy sẽ an toàn hơn là ở bên cạnh Thiên Bình với một mục đích khác, như vậy sẽ rất nguy hiểm”

Xử Nữ gật đầu:

“Em sẽ thử tìm em ấy nói chuyện”

Bạch Dương vỗ vai Xử Nữ:

“Cố gắng khuyên Sư Tử, em ấy rất cố chấp”

*****

Vừa thấy bóng dáng Bảo Bình, Nhân Mã đã vội lảng tránh, đến mức cô phải đuổi theo mới kéo anh lại được.

“Anh làm sao vậy ? Dù đã chia tay cũng không cần trách mặt em đến như vậy chứ ?”

Nhân Mã lạnh nhạt:

“Tránh mặt em ? Anh có sao ? Chỉ là rất bận rộn thôi”

Bảo Bình cười buồn:

“Bận rộn ? Anh có thể bận hơn Thiên Yết hay thậm chí là anh Thiên Bình sao ? Nếu muốn tìm lý do cũng phải tìm một lý do hay một chút, đừng tưởng em ngu ngốc. Anh rốt cuộc là đang làm gì ?”

Nhân Mã lắc đầu, cố tránh ánh mắt của Bảo Bình:

“Anh chẳng làm sao cả, dù sao cũng đã chia tay, chúng ta tốt nhất là nên giữ khoảng cách, từ nay không có anh nữa thì tự biết lo cho bản thân đi”

Bảo Bình nhạt giọng:

“Dù sao cũng đã chia tay thì cứ mặc kệ nhau, đừng lo lắng cho em nữa, em sống thế nào cũng không cần anh quan tâm”

Nói rồi cô bỏ đi thẳng. Nhân Mã nhìn theo bóng dáng Bảo Bình, dẫu là đau khi buông tay nhưng anh cũng không còn cách nào khác. Bọn họ chỉ là có duyên không thành.

Vừa ngoảnh mặt bước đi, giọt nước mắt của Bảo Bình đã lăn dài trên gò má.

Nhân Mã, anh rốt cuộc xem em là gì ? Lúc thì ngọt ngào, ấm áp, lúc lại lạnh lùng xa cách. Có phải từ trước đến nay, đối với mối quan hệ của chúng ta, anh chưa từng thật lòng ?

*****

Buổi hôn lễ kết thúc, Thiên Bình đã phải nhanh chóng bay sang Nhật có chút chuyện để Sư Tử trở về nhà cùng Cự Giải. Dù rất lo lắng nhưng dẫu sao cũng có em gái bên cạnh Sư Tử nên anh đỡ lo phần nào.

“Chị đừng trách anh Thiên Bình, khoảng thời gian này anh ấy rất bận rộn”

Sư Tử chỉ mỉm cười mà không nói gì. Người ta đều nói người của Lâm gia đều rất lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng với cô gái đang trước mặt cô thì không giống như vậy, cô ấy rất thân thiện, hiền lạnh, đối với mọi chuyện của Lâm gia đều không dính dáng, có thể nói là người duy nhất không liên quan đến mọi việc của thế giới ngầm.

Cự Giải chợt nhớ ra gì đó:

“À… hai ngày nữa sau khi đi Nhật trở về, Thiên Bình sẽ đưa chị đến gặp mặt một số người quan trọng, thế nên hai ngày này chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sang đến lúc đó chắc sẽ rất mệt”

Sư Tử gật đầu:

“Cảm ơn em”

*****

Nói về Song Tử thì ngoài chuyện điều tra phá án, thứ mà anh thích nhất chính là ăn uống, vừa đúng hôm nay được nghỉ, lại có người giới thiệu một nhà hàng Pháp vừa mở rất ngon nên anh đã đến.

Nhưng cũng vì ngon mà nhà hàng rất đông, thậm chí chẳng còn chỗ, lúc này giọng một cô gái đột nhiên vang lên:

“Nếu anh không ngại, cứ vào ăn cùng tôi, phòng ăn đã đặt nhưng tôi cũng chỉ có một mình”

Thấy Song Tử ngần ngại, Kim Ngưu lên tiếng:

“Nếu anh thấy khó xử thì tôi có thể nhường phòng ăn cho anh, dù sao ăn một mình cũng rất buồn chán”

Song Tử lắc đầu:

“Như vậy sao được, như vậy chúng ta cùng ăn chung, dù sao tôi cũng có một mình”

Bản thân Song Tử và Kim Ngưu sau khi ăn chung đều không nghĩ rằng cả hai rất hợp nhau, từ ăn uống, sở thích, suốt buổi ăn đều nói rất nhiều chuyện, rất vui vẻ.

“Nếu không phải cô là con của Hồ Minh thì có lẽ chúng ta có thể làm bạn, mà đôi khi còn rất thân”

Song Tử buột miệng nói rồi vội lên tiếng:

“À… xin lỗi, ý tôi là chúng ta rất hợp nhau…”

Kim Ngưu cười buồn:

“Không sao. Điều anh nói cũng không sai, nếu không phải vì vậy, chúng ta đã có thể làm bạn”

Song Tử gắp cho Kim Ngưu một ít đồ ăn:

“Tôi là người công tư phân minh, sau khi tan sở, tôi không phải là cảnh sát, vậy thì không còn trở ngại gì nữa, chúng ta vẫn có thể làm bạn”

Kim Ngưu nhìn sang Song Tử:

“Anh nói thật sao ? Đừng chỉ là nói để tôi vui”

Song Tử gật đầu:

“Là thật mà, khi nào muốn cô có thể gọi cho tôi, chúng ta sẽ đi ăn uống, trò chuyện. Có thêm một người bạn như cô tôi cũng thấy rất vui”

Kim Ngưu mỉm cười:

“Cảm ơn anh”

Song Tử cũng cười:

“Mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi. Ăn xong tôi sẽ dẫn cô đi đến một nơi giúp cô xua tan mệt mỏi”

Buổi ăn kết thúc, Song Tử giữ lời hứa dẫn Kim Ngưu đến một nơi giúp cô xua tan mệt mỏi. Nhưng Kim Ngưu có nói sao cũng không ngờ rằng nơi mà Song Tử dẫn cô đến lại là công viên trò chơi – một nơi được xem là chỉ dành cho trẻ con.

“Nơi giúp tôi xua tan mệt mỏi là chỗ này sao ?”

Song Tử gật đầu:

“Nơi này đâu ghi bảng chỉ dành cho trẻ con, mau vào đi, đảm bảo cô sẽ thấy rất vui, không còn mệt mỏi nữa”

Song Tử dẫn Kim Ngưu đi từ đông sang tây, từ khu trò chơi bình thường đến khu trò chơi cảm giác mạnh. Đến chỗ tàu lượn siêu tốc, có nói thế nào Kim Ngưu cũng không đi, cứ như chôn chân dưới đất.

“Cô sao vậy ?”

Kim Ngưu đưa mắt lên nhìn chiếc tàu lượn trên cao:

“Tôi chưa từng đi thứ này”

Song Tử bật cười:

“Thứ gì cô cũng không sợ lại đi sợ thứ đồ chơi trẻ con này sao ?”

Bị khích tướng, Kim Ngưu giật lấy vé từ tay Song Tử, leo lên băng ngồi, xoay sang nhìn Song Tử:

“Ai nói bổn tiểu thư sợ chứ ? Còn không mau lên”

Nếu nói việc bấu chặt tay người bên cạnh, hét đến đinh tai, đầu cũng gục vào vai người bên cạnh là không sợ thì ừ, Kim Ngưu không sợ.

Vừa xuống trạm, Kim Ngưu thì vật vờ, đến đứng cũng không vững, còn Song Tử thì nhăn nhó nhìn cô:

“Biết thế thì tôi chẳng cho cô chơi trò này, cô đúng là biết cách tàn phá nhan sắc của tôi mà”

Sau khi chơi trò tàu lượn, dẫu là vẫn đau buồn chuyện Kim Ngưu bấu bầm tím cánh tay, vò nát mái tóc mình, Song Tử vẫn chẳng để lòng mà còn vui vẻ đi mua nước cho Kim Ngưu.

Đón ly nước từ tay Song Tử, Kim Ngưu mỉm cười:

“Cảm ơn anh, Song Tử, hôm nay tôi thấy rất vui”

Song Tử gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô:

“Cô vui là được rồi… chỉ là sau này tôi sẽ không bao giờ dẫn cô đi chơi tàu lượn siêu tốc nữa”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: