Chương 6 - Trấn Linh Chung

Buổi chiều thu ở Bắc Kinh mang một vẻ đẹp nao lòng. Những tán ngân hạnh trong khuôn viên Tử Cấm Thành dần khoác lên mình tấm áo vàng rực, còn những cây tùng bách cổ thụ vẫn kiên định xanh màu qua mưa nắng thời gian. Gió từ phía bắc thổi về mang theo hơi lạnh se se, luồn qua những hành lang dài vắng lặng, khẽ lay động những chiếc đèn lồng bằng lụa treo dưới mái hiên. Ánh nắng cuối ngày chiếu xiên qua những ô cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, rọi xuống nền đá thanh rêu phong in hằn dấu chân của bao thế hệ.

Trong khu vực bảo tồn nội bộ - nơi không mở cửa cho du khách - không khí càng trở nên tĩnh lặng và trang nghiêm. Kiều Nhu (KN) bước qua cánh cổng gỗ sơn son màu đỏ thẫm, trái tim cô khẽ rung lên một nỗi xúc động khó tả. Cô như bước vào một thế giới hoàn toàn khác, tách biệt hẳn với sự ồn ã của thành phố hiện đại bên ngoài.

Nơi đây là sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc cổ kính và trang thiết bị bảo tồn hiện đại. Những bức tường gạch xám màu thời gian, những cột kèo bằng gỗ nam mộc vẫn vững chãi dù đã trải qua hàng trăm năm, những bức hoành phi câu đối sơn son thếp vàng lấp lánh dưới ánh đèn. Nhưng xen kẽ vào đó là những tủ kính điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm tự động, những hệ thống camera an ninh tinh vi, và những chiếc bàn làm việc được thiết kế đặc biệt cho công tác phục chế. Mùi hương đặc trưng bao trùm lấy cô: mùi gỗ cổ ngai ngái, mùi giấy cũ phảng phất, mùi vecni và một thứ hương trầm nhẹ nhàng, thanh khiết.

Với tư cách là một nghiên cứu sinh trẻ tuổi xuất sắc được đặc cách tham gia dự án bảo tồn quan trọng, Kiều Nhu (KN) không khỏi choáng ngợp và đầy háo hức. Sở hữu vẻ ngoài dịu dàng và trí tuệ, cô khoác lên mình chiếc áo len cao cổ màu be nhạt, chất liệu cashmere mềm mại ôm lấy dáng người nhỏ nhắn. Dưới ánh sáng dịu nhẹ trong phòng, làn da trắng hồng của cô như được tô điểm thêm một vẻ đẹp thuần khiết. Mái tóc đen dài được vén gọn sau đôi tai, để lộ khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to, sáng long lanh như hai hạt hồng ngọc. Chiếc chân váy dài màu nâu nhạt xoay nhẹ theo mỗi bước chân, tạo nên một hình ảnh vừa hiện đại lại vừa phù hợp với không gian cổ kính nơi đây.

Trong căn phòng làm việc rộng rãi, Hứa Trầm (CG) đang ngồi bên chiếc bàn gỗ bóng loáng. Ánh đèn bàn chiếu rọi xuống đôi bàn tay đeo găng trắng muốt của anh đang nâng niu một mảnh đồ gốm sứ cổ. Anh mặc chiếc áo khoác blazer dài màu xám tro, chất liệu vải len mềm mại ôm lên đôi vai rộng. Dưới ánh đèn, những đường nét trên khuôn mặt anh hiện lên thật rõ ràng: sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím lại trong sự tập trung, và đôi mắt màu nâu sẫm ẩn chứa một sự thông thái và trầm tĩnh hiếm có.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Trầm (CG) ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh lướt qua Kiều Nhu (KN), và một nụ cười nhẹ nở trên môi. Nụ cười ấy không quá rạng rỡ, nhưng đủ để xóa tan vẻ lạnh lùng ban đầu, khiến không khí trở nên ấm áp hơn. Anh đứng dậy, hướng về phía Kiều Nhu với một thái độ nhã nhặn.

"Chào em, Kiều Nhu phải không?" Giọng nói của anh trầm ấm, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. "Tôi là Hứa Trầm. Rất vui được gặp em."

Ấn tượng đầu tiên của Kiều Nhu (KN) về người đàn ông này là một sự tĩnh lặng hiếm có. Nếu các cổ vật xung quanh mang một sự ồn ào vô thanh về quá khứ, thì Hứa Trầm (CG) giống như một hồ nước yên bình, có khả năng lắng nghe và thấu hiểu tất cả. Sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Kiều Nhu (KN) khẽ cúi đầu chào, đôi má ửng hồng lên một chút.

"Em chào thầy ạ. Em thực sự rất vinh hạnh được làm việc cùng thầy."

Còn với Hứa Trầm (CG), anh ấn tượng với vẻ ngoài hiền hòa, thông minh của cô gái trẻ. Nhưng hơn cả, anh lập tức nhận ra ở cô một sự nhạy cảm đặc biệt - thứ mà anh gọi là "linh tính" với cổ vật, một tố chất không phải ai cũng có.

Thay vì những lời giáo điều, Hứa Trầm (CG) dẫn cô đi tham quan khu vực làm việc. Từng bước chân của họ vang lên nhẹ nhàng trên nền gạch cũ, hòa cùng tiếng máy lọc không khí chạy êm đềm. Mùi hương đặc trưng của gỗ cổ, giấy cũ và vecni quyện với làn khói trầm nhẹ tạo nên một thứ hương thơm nồng ấm, khiến tâm trí người ta dễ dàng trầm tĩnh lại.

"Đây là nơi chúng ta sẽ cùng nhau làm việc." Hứa Trầm (CG) nói, tay chỉ về phía một chiếc bàn lớn được bố trí gần cửa sổ. "Ánh sáng tự nhiên ở đây rất tốt cho việc quan sát các chi tiết nhỏ."

Kiều Nhu (KN) khẽ đưa tay chạm vào chiếc bàn gỗ, cảm nhận độ mát lạnh và nhẵn bóng của bề mặt. Qua khung cửa sổ bằng gỗ được chạm khắc hình bát bửu, cô có thể nhìn thấy một góc sân vườn nhỏ với vài cây ngân hạnh đang bắt đầu thay lá. Những chiếc lá vàng rơi lả tả trong gió, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Sau đó, anh dẫn cô đi một vòng ngắn ngủi trong xưởng phục chế, dáng người cao ráo khiến anh phải hơi cúi xuống khi bước dưới những xà ngang thấp. Anh không chỉ đơn thuần giới thiệu tên và niên đại của các cổ vật, mà còn chia sẻ những câu chuyện nhỏ về chúng: lai lịch, những tổn thất mà thời gian và lịch sử đã gây ra, và quá trình "chữa lành" từng bước một. Cách anh nói khiến những món đồ vô tri bỗng trở nên có hồn, mang theo những số phận và thăng trầm riêng.

Kiều Nhu (KN) lắng nghe chăm chú, đôi mắt không rời những cổ vật và đôi tay khéo léo của Hứa Trầm (CG).

"Thưa thầy Hứa," Kiều Nhu (KN) hỏi, chỉ về một chiếc bình sứ men ngọc có những đường rạn phức tạp. "Với những vết rạn như thế này, mình cần dựa vào tiêu chí nào để quyết định nên can thiệp tối đa hay chỉ nên bảo tồn nguyên trạng?"

Hứa Trầm (CG) gật đầu, ánh mắt thể hiện sự hài lòng.

"Một câu hỏi rất hay. Nguyên tắc tối thượng của chúng ta là 'tôn trọng tính chân thực của lịch sử'. Mỗi vết rạn, mỗi vết tích thời gian đều là một phần câu chuyện của cổ vật. Chúng ta can thiệp chỉ để ngăn nó tiếp tục hư hại, chứ không phải để biến nó thành một thứ mới tinh. Giống như một vết sẹo trên cơ thể, nó chính là minh chứng cho một quá khứ đã qua."

Anh điềm đạm, kiên nhẫn và am hiểu sâu sắc. Cách anh nói chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục, không dạy dỗ mà như đang chia sẻ, dẫn dắt.

Rồi Hứa Trầm (CG) dẫn Kiều Nhu (KN) đến một chiếc bàn riêng, nơi được chiếu sáng cẩn thận hơn. Trên đó, đặt trên một tấm đệm nhung đen, là một mảnh chuông đồng cổ. Nó chỉ là một mảnh vỡ, khoảng bằng một bàn tay, nhưng lập tức thu hút mọi sự chú ý. Chuông có màu xanh rỉ đồng đặc trưng, trên bề mặt khắc những hoa văn Lôi Văn (văn mây sấm) uốn lượn phức tạp và một vài ký tự kim văn cổ xưa. Dù đã vỡ, nó vẫn toát lên một vẻ uy nghi, lạnh lùng và đầy bí ẩn.

"Đây là một mảnh vỡ của chuông đồng thời Thương Chu, được tìm thấy trong một cuộc khai quật cách đây không lâu."

Kiều Nhu (KN) chăm chú quan sát, đôi mắt cô như muốn thấu hiểu mọi bí mật ẩn chứa trong mảnh kim loại cổ xưa này. Cô khẽ đưa tay ra, như muốn chạm vào, nhưng rồi lại dừng lại, chỉ lơ lửng trong không trung.

"Em có thể sờ nó." Hứa Trầm (CG) mỉm cười. "Nhưng hãy nhớ đeo găng tay."

Sau khi đeo đôi găng tay bảo hộ, Kiều Nhu (KN) cẩn thận nâng mảnh chuông lên. Cảm giác lạnh lẽo và nặng trĩu khiến cô khẽ rùng mình. Dưới ánh sáng đèn, những đường nét chạm khắc hiện lên rõ ràng hơn, những ký tự cổ xưa như đang thầm thì điều gì đó.

"Thưa thầy Hứa..." Kiều Nhu (KN) ngập ngừng, "Những ký tự này... em có cảm giác như chúng không chỉ đơn thuần là văn tự."

Hứa Trầm (CG) gật đầu, ánh mắt ánh lên sự tán thưởng.

"Em có trực giác tốt đấy. Theo các nghiên cứu gần đây, những ký tự trên các chuông đồng cổ này có thể là một dạng phù chú, mang ý nghĩa trấn an hoặc bảo vệ. Được rồi, đây sẽ là nhiệm vụ đầu tiên của em, hãy lập bản vẽ và ghi chép chi tiết của mảnh chuông này, lưu ý không được bỏ qua những vết đục, vết lõm cho dù nhỏ nhất."

Đây là công việc cơ bản nhưng vô cùng quan trọng, đòi hỏi sự kiên nhẫn tuyệt đối, giống như việc "làm quen" và "lắng nghe" câu chuyện của cổ vật.

Kiều Nhu (KN) gật đầu, bước theo Hứa Trầm (CG) đến bàn làm việc. Trong lúc cả hai cặm cụi làm việc, Hứa Trầm (CG) giải thích thêm một số thông tin khách quan dựa trên nghiên cứu học thuật: "Theo các tài liệu khảo cổ, loại chuông này thường được tìm thấy ở các di chỉ tế lễ hoặc... các khu vực được cho là có địa hình đặc biệt, nơi được các thầy phong thủy cổ xưa xem là có long mạch. Có giả thuyết cho rằng chúng không chỉ dùng cho âm nhạc trong các nghi lễ, mà còn mang một ý nghĩa tâm linh sâu sắc, như một vật trấn giữ, để ổn định khí trường và xua đuổi tà khí ."

Kiều Nhu (KN) gật đầu say sưa, vừa ghi chép vừa chia sẻ lại những gì cô đã đọc được về các nghi lễ tế tự thời Thương Chu. Cuộc trò chuyện của họ là một sự trao đổi học thuật sôi nổi, nơi hai bộ óc cùng nhau tìm kiếm sự thật từ quá khứ.

Khi Hứa Trầm (CG) nhẹ nhàng chạm vào một ký tự cổ trên mảnh chuông, anh khẽ nói: "Có lẽ, âm thanh của nó khi xưa không chỉ để cho con người nghe, mà còn là để giao cảm với trời đất, để tụ khí hoặc... phong ấn một thứ gì đó." Câu nói thoáng qua, nhưng lại gieo vào lòng Kiều Nhu (KN) một sự tò mò khôn nguôi.

Chiều dần tàn, ánh hoàng hôn cuối cùng lướt qua khung cửa sổ, nhuộm vàng không gian làm việc. Hai con người, một già dặn kinh nghiệm, một trẻ trung nhiệt huyết, cùng nhau say sưa khám phá những bí ẩn của quá khứ. Những cuộc thảo luận học thuật diễn ra sôi nổi nhưng vẫn giữ được sự trầm tĩnh đặc trưng của nơi đây.

Đột nhiên, có một bóng người bước vào, cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng. Đó là một ông lão tuổi đã cao, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt phúc hậu in hằn những nếp nhăn của thời gian, trên tay ông là một khay trà nóng. Mọi người hay gọi ông với cái tên trìu mến: "Lưu gia", ông là người gác cổ đã làm việc ở đây hơn 40 năm. Ông chính là một cuốn "biên niên sử sống" của viện bảo tàng.

Ông Lưu nhìn thấy Kiều Nhu (KN), mỉm cười thân thiện. "Lại thêm một bông hoa nhỏ đến với khu vườn cũ này rồi." Ông quay sang Hứa Trầm (CG), đôi mắt tinh anh: "Tiểu Hứa, cô bé này có đôi mắt sáng và tĩnh lặng giống cậu ngày mới về đây đấy."

Trong lúc cả ba cùng thưởng thức trà, ông Lưu bỗng trầm ngâm nhìn mảnh chuông đồng, rồi chậm rãi kể lại một ký ức: "Cách đây... cũng gần 20 năm rồi, có một nhóm chuyên gia đặc biệt đến đây nghiên cứu về một loạt chuông đồng cổ, giống với mảnh chuông các cô cậu đang xem. Họ nói gì về 'trường năng lượng' và 'sự cộng hưởng' kỳ lạ phát ra từ chúng... Tôi nghe mà không hiểu gì cả. Nhưng sau đó không lâu, họ chuyển hết những cổ vật đó đi đâu mất. "

Lời kể vô tình của ông lão như một thứ ánh sáng rọi vào quá khứ, cung cấp một manh mối quan trọng. Hứa Trầm (CG) và Kiều Nhu (KN) nhìn nhau, trong lòng cả hai đều dấy lên một sự nghi vấn: Phải chăng mảnh chuông này ẩn chứa bí mật gì lớn hơn những gì họ tưởng tượng?

Buổi làm việc đầu tiên kết thúc trong sự hài lòng. Khi trời đã tối, ánh đèn đường bắt đầu thắp lên ngoài cửa sổ, Kiều Nhu (KN) chuẩn bị ra về. Cô thu dọn đồ đạc cá nhân, kéo khóa chiếc túi vải một cách lưu luyến. Cô hướng về phía Hứa Trầm (CG), người vẫn đang ngồi sắp xếp lại một số tài liệu, và cúi đầu chào nhẹ.

"Thưa thầy Hứa, em cảm ơn thầy rất nhiều vì một ngày hôm nay. Thực sự... em đã học được rất nhiều điều, không chỉ về chuyên môn."

Hứa Trầm (CG) ngẩng lên, ánh mắt ấm áp dưới ánh đèn. Anh gật đầu.

"Không có gì. Chính sự tập trung và tò mò của em mới là thứ khiến cho công việc trở nên thú vị."

Khi Kiều Nhu (KN) quay người định bước đi, anh chợt lên tiếng.

"Khoan đã!"

Anh với lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, bề mặt bóng loáng, được đặt ngay ngắn ở góc bàn. Anh đưa nó cho cô với một sự trân trọng rõ ràng.

"Em cầm lấy cái này."

Kiều Nhu (KN) ngạc nhiên, đón lấy chiếc hộp. Cô cảm nhận được sự mát lạnh và nặng trĩu một cách bất ngờ của nó trong lòng bàn tay.

"Đây là...?"

Hứa Trầm (CG) mỉm cười nhẹ.

"Một bộ dụng cụ phục chế cơ bản. Tôi đã dùng nó khi mới bắt đầu, giống như em bây giờ." Anh dừng một chút, giọng trở nên trầm tĩnh hơn. "Nó có thể không phải là thứ hiện đại nhất, nhưng mỗi vết xước, mỗi góc mòn trên đó đều là một bài học. Nó đã từng 'lắng nghe' rất nhiều câu chuyện của các cổ vật. Tôi nghĩ... giờ là lúc nó nên đồng hành cùng một người chủ mới."

Kiều Nhu (KN) mở nắp hộp một cách chậm rãi, cẩn trọng. Bên trong, trên lớp nhung đã phai màu, là những chiếc dùi, cây cọ lông, dao... được sắp xếp gọn gàng. Mỗi món đều sạch sẽ nhưng in hằn dấu vết của sự tỉ mỉ và thời gian. Trái tim cô khẽ rung động. Đây không chỉ là một món quà, mà còn là một sự trao truyền, một sự tin tưởng và kỳ vọng thầm kín.

"Thưa thầy... Em không biết nói gì hơn. Em cảm ơn thầy. Em... em hứa sẽ trân trọng và sử dụng nó thật tốt."

"Tôi biết mà." Ánh mắt anh nhìn cô thật lâu, như muốn gửi gắm một điều gì đó. "Hãy để nó đồng hành cùng với em. Đường đi phía trước còn rất dài. Hẹn gặp lại em vào ngày mai."

Trên đường về, dưới ánh đèn đường vàng vọt của Bắc Kinh đêm, Kiều Nhu (KN) ôm chiếc hộp gỗ vào lòng. Cô nhớ lại ánh mắt tập trung đến mức quên hết thế giới xung quanh của Hứa Trầm (CG) khi anh làm việc - một sự tập trung khiến nhịp thời gian như chậm lại, cô nhận ra rằng, ngoài kiến thức, cô còn học được từ anh một thái độ sống: sự tôn trọng tuyệt đối với quá khứ và sự kiên nhẫn vô hạn với hiện tại. Sự tôn trọng với những gì đã qua chính là cách giữ cho những giá trị cốt lõi không bị cuốn trôi, và sự kiên nhẫn với hiện tại chính là nền tảng để kiến tạo một tương lai bền vững. Một cảm giác bình an lạ kỳ lan tỏa trong cô, như thể cô vừa tìm thấy một mỏ neo giữa dòng đời hối hả. Rồi cô nhớ lại không khí trang nghiêm nơi Tử Cấm Thành, và đặc biệt là mảnh chuông đồng bí ẩn kia. Một linh cảm mơ hồ trong cô báo hiệu rằng, đây mới chỉ là khởi đầu của một hành trình dài, nơi quá khứ và hiện tại sẽ đan xen vào nhau theo những cách mà cô chưa từng tưởng tượng.

Còn Hứa Trầm (CG), sau khi tiễn Kiều Nhu (KN), vẫn trở lại căn phòng làm việc. Một mình dưới ánh đèn vàng, anh đứng trước mảnh Trấn Linh Chung (), nhẹ nhàng đặt tay lên bề mặt lạnh giá của nó, như một lời an ủi, thì thầm. Linh tính nhạy bén của anh mách bảo rằng sự xuất hiện của Kiều Nhu (KN) và những bí ẩn xung quanh mảnh chuông này sẽ không đơn giản chỉ dừng lại ở những trang giấy nghiên cứu khô khan. Nó giống như một mảnh ghép quan trọng, có thể mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới bí ẩn mà anh từng nghi ngờ nhưng chưa bao giờ dám chạm tới - thế giới của long mạch , của khí và những trấn vật cổ xưa. Một cơn gió lạnh vô hình khẽ lùa qua căn phòng, mang theo hơi lạnh của mùa thu Bắc Kinh, như thì thầm những điều chưa kể về một quá khứ xa xôi mà mảnh chuông này từng chứng kiến.

-----------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro