4. Tìm anh


Thiên Yết ( nữ )

Thiên Bình ( nam )

•••

Gửi người con trai ấy,

Thiên Bình.

Anh đang ở đâu vậy?

Anh đang làm gì đó?

Bao giờ anh mới trở về với em đây?

Thiên Bình,

cái tên vốn thân quen mà bỗng chốc lại xa lạ.

Thiên Bình,

cái tên thân thương trìu mến ấy em chẳng còn được gọi mỗi ngày.

Thiên Bình,

cái tên chẳng thể cùng em vẽ nên một bầu trời.

Anh đã đi thật rồi,

rời xa em,

xa tất cả những kỉ niệm của chúng ta,

đến một nơi khác,

một nơi yên bình không có em,

nơi hạnh phúc của riêng anh.

Chàng trai năm ấy em thương chẳng còn bên em nữa.

Chàng trai năm ấy hứa với em sẽ cho em một bầu trời hạnh phúc đi rồi.

Chàng trai 25 tuổi,

ba năm sau vẫn chỉ 25.

Còn đâu những ngày nắng vàng,

anh và em đùa vui trên cát.

Còn đâu những ngày lạnh giá,

Anh lặng lẽ sưởi ấm trái tim em.

Những ngày mưa gió bão bùng,

là bờ vai anh cho em cảm giác bình yên.

Ngày nào mình tay trong tay hạnh phúc giữa phố đông người.

Ngày nào mình trao nhau nụ hôn ngượng ngùng.

Ngày nào mình hẹn ước một đời một kiếp vì nhau.

Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao trở ngại,

khó khăn không lùi bước,

dẫu ra sao vẫn nắm chặt tay nhau,

dù thế nào cũng không từ bỏ.

Nhưng giờ đây chẳng còn như trước.

Xoẹt,

chớp rạch ngang trời,

mưa như trút nước,

nước mắt tràn mi,

mọi đau thương ập xuống,

bóp nghẹt cả trái tim,

nát tan một mối tình,

vụn vỡ một mảnh trời,

tiếng ai đó khóc trong đêm,

xót xa,

kí ức vụn vỡ,

ghép lại càng thêm đau,

bầu trời hôm ấy thiếu anh,

những vì sao chẳng còn lấp lánh nữa,

vệt sáng nọ chia đôi bầu trời,

như cuộc tình tan vỡ của hai ta.

Khi người thương đi rồi,

mình em lặng thinh một góc,

một góc trời giữa những vì sao không mang tên anh.

Vậy sao còn sáng để làm gì?

khi bầu trời đã không còn anh nữa.

Vì sao gió cứ hát?

trước đôi môi đã lanh băng.

Vì sao mây cứ trôi?

Khi anh không có ở cuối chân trời.

Đau đớn.

Xót xa.

Nhớ.

Anh chỉ còn là anh trong tấm hình,

anh mỉm cười,

nhìn em.

Nước mắt em lại rơi,

anh đâu còn ở đó,

lau mi người con gái anh yêu.

Anh cứ lặng im.

Cái im lặng thật đáng sợ.

Nếu biết thời gian là hữu hạn,

nếu biết ngày mai mình chẳng còn,

Em sẽ trân trọng từng phút bên anh.

Nhưng anh ơi,

tất cả đều đã muộn màng,

" nếu " cũng chỉ là " nếu "thôi.

Em hận em ích kỷ,

em hận em xấu xa,

em hận cuộc đời này,

thứ đã cướp đi anh,

hệt như muốn trêu đùa với em.

Nhưng anh biết không?

Em mệt mỏi lắm rồi.

Em nhớ anh.

Ba năm là một khoảng thời gian dài.

Ba năm em không được thấy khuôn mặt của anh.

Ba năm em không được tựa vào bờ vai ấy.

Ba năm, mùi hoa đinh hương chẳng còn.

Gió thổi,

tiết thu se lạnh,

năm ấy chiếc khăn đan còn dang dở,

chẳng kịp để anh mang theo.

Nay khăn đã đan xong,

nhưng người đâu còn đó.

Khăn cô độc trên đôi bàn tay người thiếu nữ,

chẳng thể choàng lên cho một người cô thương.

Lệ tràn mi.

Lệ xót xa rơi xuống đất,

lạnh lẽo.

Không ai hay biết.

Chẳng ai quan tâm.

Em là ai giữa cuộc đời này?

Em là ai khi chẳng còn anh nữa?

Số phận an bài.

Em có thể vượt qua số phận không?

Cố gắng mạnh mẽ nhưng gió mạnh thì cây ngã.

Ngã xuống dòng đời tấp nập.

Đau lắm anh ơi!

Đau đến mức em chỉ muốn nhắm mắt lại và tới bên anh,

mình cùng nhau vẽ một bầu trời hạnh phúc.

Tự do giữa chốn trời xanh.

Sống thanh nhàn trong ngôi nhà gỗ nhỏ.

Không cần ai, chỉ cần anh.

Ta bên nhau,

thoát khỏi kiếp hồng trần bụi bặm.

Cầm bó hoa dại trên tay,

lặng thinh trước ngôi mộ,

ngắm ánh tịch dương cuối cùng,

u buồn.

Chiều tà nhuốm một mảng trời,

màu của máu.

Em mỉm cười,

đặt bó hoa trước anh.

Đi về phía chân trời,

tìm anh...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro