|15|

Kì thực, trong cuộc đời này,

ắt hẳn ai cũng sẽ có một tình bạn bình dị, không ồn ào, không khoa trương

nhưng là vô giá.

Chẳng cần mình nói, đối phương cũng biết mình nghĩ gì.

Chẳng cần mình kể, đối phương vẫn luôn cho là mình đúng.

Cho dù mình làm gì, đối phương cũng vẫn sẽ ủng hộ mình.

Liệu bạn có tình bạn nào như này không?

(•~•) (•~•) (•~•)

Han thi's house

[Ting... Ting... Ting...]

Tiếng chuông điện thoại trên giường vang lên không ngừng, thu hút ánh nhìn của Hàn Sư Tử. Nó đã reo rất nhiều lần kể từ khi cô bước chân vào phòng tắm cho đến bây giờ, khi đã tắm xong và đang dùng khăn lau nhẹ mái tóc vẫn còn ươn ướt.

Thế nhưng, chủ nhân của chiếc điện thoại kia vẫn chẳng có ý định bắt máy hay tắt đi, chỉ ung dung tựa lưng vào gối, tập trung vào cuốn sách trong tay.

"Là Vương Song Tử đúng chứ? Sao em không nghe?"

Nghe thấy câu hỏi ấy, Hàn Cự Giải không đáp mà chỉ hơi nghiêng đầu, liếc nhìn chị mình, rồi chậm rãi hỏi lại.

"Em cũng thấy điện thoại chị rung suốt đấy, sao chị không nghe?"

Một câu hỏi khiến Hàn Sư Tử cứng họng.

Thú thật, cô vẫn chưa biết nên làm thế nào với đoạn tình cảm giữa mình và Vương Bảo Bình.

Giận bao nhiêu lại yêu bấy nhiêu.

Thậm chí, có lẽ còn yêu nhiều hơn cả giận.

Hôn nhân không phải trò đùa, đâu thể nói dừng là dừng ngay được? Nếu cứ thế mà hủy hôn, chẳng phải cô sẽ khiến cả Hàn thị lẫn Vương gia trở thành trò cười cho truyền thông sao?

Mà lý do hủy hôn là gì đây? Là vì Vương Bảo Bình đã thuê một cô gái khác thế chỗ cô, lừa dối hai bên gia đình trong khi cô đang nằm viện sau tai nạn ư?

Thế chẳng khác nào đẩy anh ta vào miệng sói!

Hàn Sư Tử cô có thể mắng Vương Bảo Bình, nhưng người khác thì không, cô không cho phép!

Cô không muốn bất kỳ ai có quyền nhiếc móc người đàn ông đó!

Nhưng...

Cô cũng không muốn đánh cược cả đời mình vào một cuộc hôn nhân mà ngay cả niềm tin cũng chẳng còn vững chắc.

Nếu đã là của nhau, thì dù có chờ bao lâu, cũng sẽ về bên nhau.

Thời gian chính là câu trả lời rõ ràng nhất!

...

"Chị, giúp em một việc có được không?"

Giọng nói của Hàn Cự Giải bất chợt kéo Hàn Sư Tử ra khỏi dòng suy tư.

Cô khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng hỏi lại.

"Việc gì?"

Nụ cười dịu dàng ấy vẫn vẹn nguyên, nhưng khi đối diện với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy của em gái, Hàn Sư Tử không khỏi thoáng ngạc nhiên.

"Em biết mà, việc gì Giải Giải muốn, chị làm được là chị làm hết."

Hàn Cự Giải hơi mím môi, ánh mắt lóe lên chút do dự.

Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cô cũng lên tiếng.

"Chị gặp Vương Song Tử được không...?"

Lời nói chưa kịp dứt, sắc mặt Hàn Sư Tử liền thay đổi.

Cô nhíu mày, khó hiểu nhìn em gái mình.

Như sợ bị cướp lời, Hàn Cự Giải vội tiếp tục.

"Chị gặp Vương Song Tử, khuyên cậu ấy về nhà đi."

"Giải Giải à..."

"Chị, coi như em năn nỉ chị đấy."

Đôi mắt Hàn Cự Giải ánh lên sự cầu khẩn, giọng nói cũng vô thức trở nên mềm mỏng hơn.

"Vương Song Tử thực ra cũng đáng thương lắm. Cậu ấy bỏ nhà đi, ngoài chị ra e rằng chẳng chịu nghe ai đâu. Chị biết mà, cậu ấy vốn cứng đầu như thế... Người như Vương Song Tử thì sao có thể một mình sinh tồn ở bên ngoài đây?"

Nhìn ánh mắt long lanh đầy khẩn thiết kia, Hàn Sư Tử khẽ thở dài.

Cô vẫn luôn như vậy, chỉ cần là yêu cầu từ Hàn Cự Giải, cô chưa từng nỡ lòng từ chối.

Dù có muốn tức giận với Vương Song Tử đến đâu, cô cũng chẳng thể làm ngơ trước vẻ mặt đáng thương của em gái mình.

Một câu Vương Song Tử, hai câu cũng Vương Song Tử, cái gì cũng nghĩ cho cậu ta, vậy mà tên tiểu tử đáng chết ấy tối ngày chỉ biết quậy phá.

Thật là khiến người ta tức đến nghẹn mà!

Nữ nhân cầm lấy điện thoại, lướt nhanh qua đoạn tin nhắn chưa từng được đáp lại của ai đó, rồi chậm rãi đưa nó cho Hàn Cự Giải.

"Đấy, muốn làm gì thì làm!"

Như bắt được vàng, Hàn Cự Giải vui vẻ nhận lấy.

Nhìn những dòng tin nhắn dài dằng dặc bị phớt lờ, trái tim cô bất giác nhói lên một chút.

Chua xót.

Đau lòng.

Nhưng suy nghĩ ấy chỉ lướt qua trong thoáng chốc.

Gạt bỏ mọi cảm xúc dư thừa, cô nhanh chóng đặt tay lên bàn phím, soạn một tin nhắn ngắn gọn rồi ấn gửi.

/Ngày mai. 12h trưa. Hàn Chí Coffee. Không gặp không về!/

...

Vương Song Tử, đây là việc cuối cùng tôi có thể làm cho cậu.

Từ giờ, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

***

Bar LUXE, Beijing

Vương Song Tử uể oải vươn vai, đôi mắt mệt mỏi từ từ hé mở. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cậu sững người. Trước mắt là gương mặt một người con gái xa lạ.

Sáng sớm, sao lại có người nằm cạnh cậu thế này?

Nhìn quanh căn phòng lạ hoắc, tim Vương Song Tử trùng xuống. Khoan đã... đây đâu phải phòng cậu? Quần áo trên người cũng không còn, khắp nơi hỗn độn chẳng khác nào một bãi chiến trường – như một minh chứng rõ ràng cho việc cậu và cô gái kia đã có một đêm nồng cháy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vương Song Tử vội bật dậy, cau mày, đưa tay lay nhẹ người bên cạnh.

"Này, dậy đi."

Cô gái nhăn mặt vì bị đánh thức, nhưng khi nhận ra người đàn ông trước mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

"Anh dậy rồi à?"

"Có chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Nam nữ nằm cạnh nhau trên giường, theo anh thì còn có thể là chuyện gì?"

"Chi tiết."

Cậu không bất ngờ với câu trả lời này. Nhìn phong thái người trước mặt, Vương Song Tử cũng đủ hiểu cô ta thuộc hạng người gì. Nhưng để xác nhận rõ ràng, cậu vẫn gặng hỏi.

Người kia chậm rãi vươn vai, nhặt lấy quần áo vương vãi trên giường.

"Hôm qua, gọi cho Hàn tiểu thư mãi mà không được, anh thì say khướt, em đành phải đưa anh về phòng em nghỉ thôi."

Dứt lời, cô ta nhàn nhã bước vào phòng tắm.

Vương Song Tử day trán, lòng ngổn ngang.

Từ trước đến nay, cậu chưa từng lên giường với bất kỳ ai mà không rõ danh tính. Những cuộc vui qua đường chưa bao giờ nằm trong quy tắc của Vương Song Tử. Nếu có, cũng chỉ là với người yêu cũ – và mọi thứ đều được kiểm soát.

Còn những loại phụ nữ rẻ mạt, tầm thường?

Đừng hòng chạm vào cậu.

Lần nào cậu mất kiểm soát vì rượu, tỉnh dậy cũng thấy mình an toàn trong nhà – vì Hàn Cự Giải luôn là người đưa cậu về.

Vậy mà chỉ một ngày không có cô, cậu đã ra nông nỗi này.

Vương Song Tử vươn tay lấy điện thoại. Màn hình sáng lên với một tin nhắn từ Hàn Sư Tử.

Cậu nhướn mày.

Tại sao Hàn Sư Tử lại muốn gặp cậu?

Là vì Hàn Cự Giải sao?

Bất kể lý do gì, chỉ cần được gặp người nhà họ Hàn, tâm trạng Vương Song Tử đã vui lên trông thấy. Cậu liếc nhìn đồng hồ – còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn. Vẫn kịp.

...

Cửa phòng tắm mở ra, cô gái kia bước ra ngoài với chiếc khăn tắm hờ hững quấn quanh người, đôi chân dài kiêu hãnh lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo. Cô ta ngồi xuống cạnh Vương Song Tử, nghiêng người đặt một nụ hôn lên má cậu.

Cậu nhịn xuống cảm giác buồn nôn trào lên trong cổ họng.

"Đêm qua, anh tuyệt vời lắm."

"Uống thuốc chưa?"

Cô ta chớp mắt.

"Thuốc gì?"

"Thuốc tránh thai."

Người kia cười khẽ, giọng lả lơi.

"Nghề của bọn em, đương nhiên là rồi."

"Uống trước mặt tôi."

"Uống nhiều không tốt cho sức khỏe, anh không lo cho em à?"

Cậu nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh băng.

"Đừng để tôi điên lên. Tôi giết cô đấy."

Giọng nói của Vương Song Tử nhẹ bẫng, nhưng lại mang theo sát khí khiến người kia khựng lại. Cô ta biết rõ con người này không chỉ nói suông.

Không dám nhiều lời, cô ta vội lấy một lọ thuốc nhỏ từ túi xách, đổ vài viên ra tay rồi nuốt chửng trước mặt cậu. Thậm chí, cô ta còn há miệng ra để chứng minh.

"Vừa lòng chưa?"

Vương Song Tử không đáp. Cậu rút vài tờ tiền từ ví, rải xuống giường.

"Hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền mặt."

Người kia nhếch môi, chẳng buồn đụng vào.

"Em không cần. Ra ngoài thì nhớ đóng cửa."

Cô ta liếc cậu một cái đầy giễu cợt, rồi xoay người rời đi.

Cô ta đâu cần mấy đồng bạc lẻ này.

Cô ả cần thứ lớn lao hơn nhiều.

***

Vương Song Tử vốn định mua một bộ quần áo mới, vào khách sạn nào đó tắm rửa qua loa rồi mới đường hoàng đến gặp Hàn Sư Tử. Nhưng ông trời thật biết cách trêu ngươi.

Sau những lời cậu vừa nói với Vương lão gia, còn mơ tưởng tới việc tiêu một xu từ ông? Đúng là chuyện nực cười!

Toàn bộ thẻ ngân hàng của cậu đã bị khóa, tiền mặt thì ném hết lại căn phòng kia. Vương Nhị Thiếu gia bây giờ chẳng khác nào một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Cầm điện thoại trên tay, Vương Song Tử lưỡng lự.

Gọi cho mẹ ư? Nghĩ thôi đã thấy nhục nhã.

Nhờ bạn bè giúp đỡ? Nhưng rồi cậu chợt cay đắng nhận ra, ngoài Hàn Cự Giải, chẳng ai chịu làm bạn với một kẻ ngang ngược như cậu.

Vương Song Tử bật cười, nụ cười vừa bất lực vừa chua xót.

Cậu lê bước đến bên một vòi nước công cộng, hứng hai bàn tay dưới dòng nước lạnh mà vốc lên mặt, rồi mở camera điện thoại, soi mình trong đó mà chỉnh trang lại quần áo.

Cuối cùng, cậu lặng lẽ đi bộ đến điểm hẹn.

Đây chính là kết cục của một kẻ vừa bất tài, vừa cao ngạo nhưng lại thừa lòng tự trọng sao?

Thật thê thảm!

***

Han Chi coffee, Beijing

Vừa bước vào quán, Vương Song Tử đã thấy Hàn Sư Tử ngồi yên vị bên cửa sổ. Lúc nào cũng vậy, chị ấy luôn tỏa ra khí chất điềm tĩnh của một nữ doanh nhân thành đạt, khiến cậu vô thức cảm thấy bản thân thật kém cỏi.

Hít sâu một hơi, Vương Song Tử liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm kính, khẽ chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm rồi bước tới quầy, gọi đại một món đồ uống.

...

"Sư Tử vẫn luôn đúng giờ như thế nhỉ? Xin lỗi vì để Sư Tử đợi lâu."

Vừa nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng, Hàn Sư Tử chậm rãi quay lại. Đối diện với nụ cười rạng rỡ nhưng có phần gượng gạo kia, cô chỉ nhàn nhạt cất giọng.

"Ừ, còn cậu thì vẫn luôn chậm chạp như vậy, em chồng ạ."

Câu nói tưởng như vô thưởng vô phạt ấy lại khiến nụ cười của Vương Song Tử cứng lại trong chốc lát. Không chỉ châm chọc, cô còn cố tình nhấn mạnh hai chữ "em chồng"...

Cậu nheo mắt.

"Hôm nay Sư Tử gọi tôi ra đây, có chuyện gì?"

"Trước hết, tôi nghĩ cậu nên thay đổi cách xưng hô cho phù hợp." - Hàn Sư Tử nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói. - "Chưa nói về mối quan hệ sau này thì dù gì tôi cũng hơn cậu năm tuổi đấy, không phải cậu cũng nên dùng kính ngữ sao?"

Cũng không biết từ bao giờ, người "em chồng"này của Hàn Sư Tử cô lại xưng hô một cách tuỳ tiện như vậy, thật là khiến người ta khó chịu.

Vương Song Tử cười nhạt.

"Chẳng lẽ Sư Tử gọi tôi ra chỉ vì việc này?"

"Vương Song Tử!"

"Được rồi, chị..."

Chỉ là một cách xưng hô, nhún nhường một chút cũng chẳng tổn hại gì. Huống hồ cậu cũng không muốn mối quan hệ cả hai nặng nề thêm nữa, hơn hết cậu cũng tò mò không biết vì gì mà nữ nhân này lại chủ động liên lạc với mình.

Hàn Sư Tử không vòng vo, ánh mắt trở nên sắc bén.

"Cậu định sống như thế này đến bao giờ?"

"Như thế này là thế nào?"

"Sống vô nghĩa."

Vương Song Tử bật cười, giọng điệu lười biếng.

"Chị là đang quan tâm tôi đấy à?"

"Quan tâm em chồng cũng là trách nhiệm của chị dâu mà."

Nụ cười trên môi cậu vụt tắt. Đôi mắt vốn mang theo chút ý cười nay chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

"Bao giờ Hàn Sư Tử và Vương Bảo Bình chia tay, thì cuộc sống của Vương Song Tử này mới có ý nghĩa!"

Hàn Sư Tử thoáng im lặng, sau đó khẽ lắc đầu.

"Cố chấp như vậy, đáng sao?"

"Nếu thích một người mà có lý do, thì đã dừng lại từ lâu rồi."

"Nhưng tôi và cậu, từ trước đến nay, có bao nhiêu sự tương tác đâu?"

"Đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc, một ánh nhìn, trái tim lệch một nhịp... thế là thích. Đâu cần gì nhiều?"

Hàn Sư Tử nhìn cậu thật sâu, chậm rãi lên tiếng:

"Được, vậy để tôi hỏi cậu. Cậu biết rõ em gái tôi thích cậu, đúng không?"

Vương Song Tử không chút do dự.

"Phải."

"Cậu không thích Giải Giải, sao cứ gieo cho con bé hi vọng?"

"Giải Giải là một người bạn tốt, tôi chưa bao giờ tạo thêm hi vọng. Tôi chỉ luôn muốn bên cạnh cậu ấy chia sẻ vui buồn, mọi nỗi niềm trong cuộc sống."

"Thật hay cho hai chữ "bạn tốt". - Hàn Sư Tử nhếch môi, giọng điệu mang theo vài phần mỉa mai. - "Có ai muốn làm bạn với người mình thương không? Cậu có bao giờ hỏi Giải Giải có thật sự muốn làm bạn với cậu không?"

"..."

Một câu hỏi nhẹ nhàng như gió thoảng lại khiến Vương Song Tử cứng họng không biết trả lời như thế nào?

Có ai muốn làm bạn với người mình thương không?

Đúng, chẳng ai muốn cả! Chỉ là tiến một bước không được, lùi một bước cũng chẳng xong nên con người ta mới đành dừng lại ở chữ "bạn" để có thể bên người lâu hơn một chút.

Vương Song Tử là cố chấp giữ khư khư Hàn Cự Giải bên cạnh nhiều năm như thế, hèn nhát trốn tránh sự thật, liệu có bao giờ cậu nghĩ tới cảm giác của người ta chưa?

"Vương Song Tử, cậu tham lam thật đấy!"

"..."

"Cậu hãy một lần đối diện với cảm xúc thật của chính mình, cậu là đang cần cái gì? Cậu là thích tôi hay thích hôn thê của Vương Bảo Bình? Và cuộc sống cậu cần tôi hơn hay là Giải Giải hơn?"

"Có gì khác nhau sao?"

"Khác, khác chứ."

Vương Song Tử bật cười, giọng điệu mang theo chút chua chát.

"Dù câu trả lời là gì thì chị vẫn sẽ kết hôn với Vương Bảo Bình thôi. Tôi với Hàn Cự Giải cũng sẽ không thể làm bạn nữa."

Hàn Sư Tử không phủ nhận, chỉ bình thản đáp.

"Kết hôn thì vẫn có thể li hôn cơ mà? Kết thúc tình bạn để bắt đầu một mối quan hệ mới?"

Câu trả lời của cô khiến Vương Song Tử thoáng ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau đó, giọng điệu của Hàn Sư Tử lại sắc lạnh hơn vài phần.

"Nhưng sự lựa chọn của tôi sẽ không bao giờ là một kẻ thảm hại như cậu."

Cậu cứng người.

"Cậu không thể cái gì cũng muốn mà lại không cố gắng."

"... Chị bảo tôi phải làm như thế nào?"

"Đừng hỏi những câu vô nghĩa như vậy." - Hàn Sư Tử nhấp cạn tách trà, đứng dậy. - "Sống như thế nào là lựa chọn của cậu."

Trước khi rời đi, cô bỏ lại vài tờ tiền trên bàn, giọng điệu nhàn nhạt.

"Giải Giải không phải mẫu người của cậu, không có nghĩa là cậu chưa từng rung động với con bé."

Dứt lời, cô xoay người rời đi, để lại Vương Song Tử ngồi đờ đẫn tại chỗ.

Hàn Sư Tử cô thật không hiểu nổi - tại sao anh em trong một nhà lại cứ phải tị nạnh nhau, so đo từng thứ một như thế?

Vương Song Tử rõ ràng chỉ vì muốn giành cô từ tay Vương Bảo Bình, nên mới tự dối lừa bản thân.

Vương Song Tử có thể là ngưỡng mộ Hàn Sư Tử đấy, cũng có thể là thích cô đấy nhưng mà để chạm tới một mối quan hệ khác e rằng chưa đủ. Hàn Sư Tử cô chính là nhìn ra như thế. Cậu ta cứ như một đứa trẻ to xác muốn giành giật món đồ chơi từ anh trai mình vậy.

Hàn Sử Tử bỗng bật cười tự giễu.

Đôi khi ấy mà, có tình yêu nảy nở mà ngay cả chính bản thân cũng không biết, để rồi cứ thế từ từ dần dần đánh mất người mình thương.

Và đôi khi, cũng có một loại tình yêu được ngụy trang dưới vỏ bọc tình bạn quá hoàn hảo - đến mức người ta không đủ can đảm để vượt qua ranh giới ấy! ...

***

Beijing General Hospital, Beijing

Kể từ ngày Bạch Song Ngư xin nghỉ để chăm sóc mẹ, hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Xử Nữ tới bệnh viện thăm hai người.

Nhìn người bạn cùng phòng chỉ sau vài ba hôm đã tiều tụy hẳn đi, cô không khỏi xót xa.

Sau khi cùng nói chuyện với mẹ Bạch Song Ngư đến khi bác mệt mà ngủ thiếp đi, hai người mới kéo nhau ra hành lang bệnh viện.

...

"Ngư à, tớ xin nghỉ làm hẳn rồi."

Bạch Song Ngư thoáng sững người.

Cô biết bạn mình là người làm việc theo cảm tính, nhưng quyết định đột ngột này vẫn khiến cô bất ngờ.

"Tại sao?"

Tiêu Xử Nữ không vội trả lời, chỉ lặng lẽ lôi từ trong túi xách ra một tấm giấy hình chữ nhật rồi đưa cho bạn.

Là một tấm bưu thiếp?!

[Bìa thiệp in nổi dòng chữ: "Thiên Nam - Tổng giám đốc Thiên Thiên Media & Entertainment."]

...

Thiên Thiên Media & Entertainment - một trong những công ty truyền thông và giải trí phát triển nhanh nhất tại Bắc Kinh.

Công ty này không chỉ bao phủ các lĩnh vực tin tức, kinh tế – xã hội, công nghệ, văn hóa, giải trí, tài liệu, ký sự, ẩm thực mà còn mở rộng sang sản xuất phim điện ảnh và truyền hình.

Với khả năng nhận định và phân tích thị trường sắc bén, Thiên Thiên Media & Entertainment luôn dẫn đầu trong xu thế công nghệ truyền thông hiện đại.

Sự đổi mới sáng tạo không ngừng cùng với những chiến lược kinh doanh – marketing hiệu quả đã giúp công ty này trở thành đối tác đáng tin cậy của nhiều tập đoàn lớn trong và ngoài nước.

Thiên Thiên Media & Entertainment - cái tên này đã quá quen thuộc với giới truyền thông, là minh chứng cho một công ty chuyên nghiệp hàng đầu tại Bắc Kinh.

...

"Tớ nghĩ là tớ đã tìm được một nơi mới để phát triển bản thân, để hướng tới một cuộc sống tốt hơn."

Bạch Song Ngư nhìn Tiêu Xử Nữ, khẽ thở dài.

Cô biết, Tiêu Xử Nữ là người đầy tham vọng, luôn khao khát vươn xa.

Cô ấy có thể không phải là người học xuất sắc, chỉ mới tốt nghiệp cao trung, nhưng bù lại, cô ấy nhanh nhẹn, khôn ngoan. Và hơn hết, Tiêu Xử Nữ rất đẹp. Một vẻ đẹp cuốn hút đầy kiêu hãnh - khuôn mặt nhỏ nhắn với những đường nét thanh tú, đôi mắt tròn sâu thẳm, chiếc mũi cao, làn môi nhỏ nhắn như búp hoa vừa hé. Dù tùy tiện hay luộm thuộm đến đâu, nhan sắc ấy vẫn tỏa ra thứ hào quang khiến người ta chao đảo.

Bảo Tiêu Xử Nữ chôn chân ở đây, trở thành một con nợ, mãi làm nhân viên phục vụ... quả thật là uổng phí.

Nhưng bước chân vào giới giải trí, liệu có thật sự là một lựa chọn tốt? Bạch Song Ngư chỉ e rằng, lành ít dữ nhiều.

"Tớ biết cậu đang nghĩ gì." - Tiêu Xử Nữ cười nhạt, ánh mắt chợt lóe lên chút gì đó không dễ nắm bắt. - "Thật ra, tớ cũng sợ lắm. Nhưng tớ không còn lựa chọn nào khác. Ngoài cậu ra, tớ chẳng biết nên nói với ai. Cậu có thể ủng hộ tớ không?"

Lựa chọn này, với Tiêu Xử Nữ, là không thể quay đầu.

Ngay khoảnh khắc cô quyết định xin nghỉ việc, số điện thoại trên tấm bưu thiếp kia đã trở thành con đường duy nhất.

Bạch Song Ngư im lặng một lúc lâu. Nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của bạn, cô không đành lòng nói ra những lời phản đối.

"Lựa chọn là ở cậu." - Giọng cô nhẹ bẫng. - "Giới giải trí là một xã hội thu nhỏ, đầy cạm bẫy. Nó có thể đưa cậu lên đỉnh cao, trở thành ngôi sao sáng nhất... nhưng cũng có thể đẩy cậu xuống vực thẳm không đáy. Nhưng tớ tin Xử Nữ của chúng ta có thể làm được."

Cô dừng lại một chút rồi cười khẽ, giọng trầm xuống như một lời hứa.

"Nếu sau này có chuyện gì xảy ra... tớ vẫn sẽ luôn ở đây, vẫn đứng về phía cậu."

Từng lời, từng chữ của Bạch Song Ngư như chạm thẳng vào trái tim Tiêu Xử Nữ.

Là ấm áp. Là may mắn.

Có lẽ, đây là lần thứ hai trong đời cô cảm thấy hạnh phúc vì gặp được Bạch Song Ngư. Lần đầu tiên... là khi cô có "gia đình nhỏ" ở vùng ngoại ô kia.

Tiêu Xử Nữ tin rằng, lựa chọn lần này của cô không hề sai.

Người thành công không phải là người chờ đợi cơ hội đến với mình, mà là người dám nắm lấy nó.

Ít ra, trọng chuyện này, Bạch Song Ngư biết Tiêu Xử Nữ đã một mình vật lộn với những suy nghĩ, đã đấu tranh với chính bản thân, đã vượt qua sợ hãi để dám đặt chân vào con đường này. Ngoài cô ra, Tiêu Xử Nữ chẳng còn ai bên cạnh. Cô ấy có lẽ cũng cần một điểm tựa, một sự ủng hộ, một lời động viên.

Vậy nên, điều duy nhất Bạch Song Ngư có thể làm là đứng về phía Tiêu Xử Nữ - một lòng một dạ tin tưởng cô ấy.

Bạch Song Ngư cô có thể không hiểu hết con người Tiêu Xử Nữ nhưng cô biết rằng đằng sau lớp mặt nạ mạnh mẽ kia là một tâm hồn mong manh, yếu đuối.

Có người nào lại không muốn có một chỗ dựa dẫm, một điểm tựa, chỉ là bản thân chẳng có ai mà cuộc đời khắc nghiệt quá nên phải nguỵ trang một lớp mặt nạ vô hình lừa mình dối người mà thôi.

Kì thực, trong cuộc đời này, ắt hẳn ai cũng sẽ có một tình bạn bình dị, không ồn ào, không khoa trương nhưng là vô giá.

Chẳng cần mình nói, đối phương cũng biết mình nghĩ gì.

Chẳng cần mình kể, đối phương vẫn luôn cho là mình đúng.

Cho dù mình làm gì, đối phương cũng vẫn sẽ ủng hộ mình.

...

Có lẽ, Bạch Song Ngư không biết rằng, Tiêu Xử Nữ không đơn giản chỉ bởi tham vọng mà muốn tiến sâu vào cái nơi phức tạp đó, mà cô ấy còn là vì muốn tìm ra đáp án cho một câu hỏi thắc mắc từ rất lâu...

***

Paddy O'Shea's Bar, Beijing

Vương Nhân Mã vốn chẳng bao giờ bước chân vào những nơi như thế này, ấy vậy mà hôm nay anh đã phá lệ. Bởi lẽ, trong lòng anh đang nhen nhóm một ngọn lửa tội lỗi với người đã gọi anh tới đây.

Giữa không gian chật chội, tiếng nhạc xập xình không ngừng dội vào màng nhĩ, ánh đèn nhấp nháy liên tục tạo nên một thế giới hào nhoáng, giả tạo đến lạ. Trong biển người hỗn loạn ấy, không khó để nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang ngồi tựa vào quầy bar, dáng vẻ lười biếng nhưng lại cô độc đến lạ thường.

Là anh trai anh – Vương Bảo Bình.

Vương Nhân Mã bước đến gần, cau mày khi thấy số ly rượu chất chồng trước mặt đối phương. Anh hơi cúi người, giọng trầm thấp đầy bất an.

"Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu thế?"

Người đàn ông đối diện không vội trả lời, chỉ khẽ nhếch môi cười cợt. Đôi mắt nửa khép, mông lung tựa như chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì. Gã pha chế đứng cạnh đó liếc nhìn một cái rồi bật cười giễu cợt.

"Ơ, tới thật này? Chào Vương tổng!"

Lời nói có chút mỉa mai, mà cũng có chút châm biếm. Vương Nhân Mã không đáp lại, chỉ lặng lẽ quan sát. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh có thể thấy rõ gương mặt Vương Bảo Bình - xanh xao, mệt mỏi, tựa như một con thú kiệt quệ sau trận chiến dài.

Anh vươn tay, định đỡ người kia dậy, nhưng vừa chạm vào đã bị hất mạnh ra. Vương Bảo Bình loạng choạng một chút nhưng vẫn cầm chặt ly rượu, ánh mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn anh.

"Tại sao... tại sao cậu lại làm như thế?" - Giọng Vương Bảo Bình khàn đặc, mang theo chút men say và đầy sự tổn thương. - "Rõ ràng cậu nói không quan tâm cơ mà?"

Làm như thế?

Là đỡ Vương Bảo Bình rời khỏi đây?

Hay là ngồi vào vị trí Tổng giám đốc Mãnh Vương?

Không quan tâm?

Là không quan tâm đến người anh trai trên danh nghĩa này?

Hay là không quan tâm đến cả Mãnh Vương?

Vương Nhân Mã khẽ siết chặt tay, nhưng rồi lại thả lỏng. Anh không trả lời, chỉ im lặng quan sát người đàn ông trước mặt. Nam nhân kia nốc thêm một ly rượu, rồi cười lạnh.

"Cậu lừa tôi. Cậu giả vờ là một kẻ vô hại, là một kẻ ngoài cuộc, để rồi cuối cùng từng bước từng bước lấy đi tất cả, đúng không?"

Nghe tới đây, Vương Nhân Mã đã hiểu. Hóa ra, là vế sau.

Thật ra, Vương Nhân Mã chưa từng nghĩ có ai phù hợp với vị trí người thừa kế hơn Vương Bảo Bình. Anh ta vừa có tài, vừa có trí, chính là người đã góp phần to lớn để Mãnh Vương phát triển như ngày hôm nay. Chỉ có điều bất công nhất chính là trong mắt Vương Chủ tịch, Vương Bảo Bình chẳng khác gì một con tốt thí, đến lúc không còn giá trị lợi dụng liền bị thẳng tay gạt bỏ.

Thế mà, người đàn ông này lại vẫn cứ ngây thơ tin tưởng, sùng bái người cha máu lạnh ấy.

Lẽ ra, Vương Nhân Mã chẳng muốn dính dáng tới bất cứ thứ gì, chỉ mong có một cuộc đời an yên. Nhưng rồi, cuối cùng anh lại tìm ra mục tiêu của chính mình. Có những người anh muốn bảo vệ, muốn che chở, và để làm được điều đó, anh cần có một chỗ đứng vững chắc. Vậy nên, anh không thể không bước vào ván cờ này.

Nhưng...

Nhìn người đàn ông đối diện đang chật vật giữa men rượu, giữa sự sụp đổ của chính mình, Vương Nhân Mã chợt cảm thấy lòng nặng trĩu.

"Thậm chí, tôi đã từng nghĩ cậu là gia đình, cậu thật sự là em trai tôi..."

Câu nói ấy, nhẹ như một lời thở than, nhưng lại như một con dao đâm thẳng vào lòng người nghe.

Vương Nhân Mã đứng lặng. Anh không hề biết Vương Bảo Bình đã từng đặt niềm tin vào mình đến thế. Không hề biết rằng, trong ngôi nhà đầy toan tính và tranh đoạt này, đã có một người thật lòng xem anh là "gia đình" ngoài mẹ.

Nhưng tất cả đã muộn rồi.

Rượu đã ngấm, Vương Bảo Bình gục xuống bàn, hoàn toàn mất đi ý thức.

Vương Nhân Mã đưa tay đỡ lấy "anh trai" động tác có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn ôm chặt lấy thân hình đã mất đi vẻ uy nghiêm thường ngày. Bả vai người này hơi run, dường như ngay cả trong cơn say vẫn còn những điều chưa kịp nói ra.

Anh khẽ thở dài, rồi trầm giọng nói:

"Vương Bảo Bình, mọi thứ anh đã gây dựng nên, tôi sẽ không lấy bất cứ cái gì. Tôi chỉ mượn nó một chút, để giúp những con người đáng thương ấy. Và rồi, mọi thứ sẽ lại quay về quỹ đạo vốn có của nó."

Dừng một chút, anh khẽ siết chặt tay, ánh mắt xa xăm.

"Và thực chất, ở khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời này, tôi cũng từng nghĩ anh là anh trai của tôi..."

***

Beijing General Hospital, Beijing

Vương Bảo Bình khẽ cau mày, khó khăn mở mắt. Cảm giác đầu óc quay cuồng khiến anh vô thức đưa tay day trán. Trần nhà trước mắt lạ lẫm một cách khó hiểu, không giống với bất cứ nơi nào anh thường lui tới. Một dự cảm chẳng lành dâng lên, khiến anh khẽ nheo mắt.

Anh giật mình bật dậy theo phản xạ, nhưng ngay lập tức cảm giác đau nhức từ cơ thể khiến anh khựng lại. Toàn thân tê cứng như vừa bị vắt kiệt sức lực. Anh chậm rãi vươn tay ra sau gáy, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái rồi khởi động các cơ để quen dần với trạng thái này.

Bệnh viện?

Không phải nhà anh?

Hàng loạt câu hỏi dồn dập trong đầu. Tại sao anh lại ở đây? Rõ ràng, tối qua anh còn...

Trí nhớ như bị một bức màn che phủ, những sự kiện diễn ra trước đó trở thành một khoảng trống vô tận. Cố gắng lục lọi trong đầu nhưng vẫn không tài nào nhớ ra, sự kiên nhẫn của anh dần cạn kiệt.

Ánh mắt vô thức lướt qua chiếc đồng hồ treo tường.

Mười một giờ ba mươi phút trưa.

Quá muộn rồi!

...

Dù là con trai của Chủ tịch, Vương Bảo Bình chưa từng nhận bất kỳ đặc quyền nào. Trái lại, mọi thứ anh làm đều bị giám sát gắt gao hơn bất cứ ai. Anh luôn có mặt tại công ty trước giờ làm ít nhất mười phút, tuân thủ kỷ luật một cách hoàn hảo, làm gương cho nhân viên. Không ai được phép rời đi trước giờ tan ca, và tất nhiên, anh cũng không ngoại lệ. Chỉ trừ khi có cuộc gặp với khách hàng, nếu không, sự hiện diện của anh ở công ty là điều bắt buộc.

Mọi hành tung của anh đều bị theo dõi bởi tai mắt của Vương Cao Lãnh. Một cuộc sống gò bó đến mức khó thở, như thể anh chỉ là một con rối được sắp đặt để diễn theo kịch bản có sẵn.

Thật nực cười!

...

Không chút do dự, Vương Bảo Bình giật phăng dây truyền nước khỏi cổ tay, mặc cho cơn đau nhói lên nơi da thịt. Anh vươn tay lấy chiếc áo vest được treo ngay ngắn gần cửa, khoác lên vai rồi bước thẳng ra ngoài.

Vừa rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt anh lập tức dừng lại trước một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc.

Người đó... là cô ấy sao?

Tim anh như hẫng đi một nhịp. Cô ấy đến thăm anh ư?

Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo âu, mệt mỏi đều tan biến. Dù anh chẳng có vị trí Tổng giám đốc, dù anh có phải bắt đầu lại từ con số không, chỉ cần có người ấy ở bên, anh có thể từng bước làm lại. Vương Bảo Bình sẽ không bị lãng quên, sẽ không còn là kẻ bị bỏ rơi!

Không kìm nén thêm được nữa, anh sải bước đến gần, ôm chầm lấy người trước mặt. Hơi ấm, mùi hương dịu dàng vương vấn nơi chóp mũi khiến anh tham lam siết chặt vòng tay.

Nhưng... khoan đã.

Cảm giác này... sai rồi!

Người trong vòng tay anh... không phải Hàn Sư Tử!

Hết chương 15.

ooOoo

~ Đừng quên thả một sao, nhấn follow và cmt ủng hộ au nha. Thank u and love u ~

[Cập nhật lần cuối: 26/02/2025]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro