Chương 25: Vị hôn thê

Cỗ xe tráng lệ dừng lại trước cây cổ thụ nơi Chính điện. Thiên sứ giả bước ra ngoài, theo sau là Thiên Bình. Mặc dù đã được báo trước về chuyến thăm này nhưng Tiên tộc không khỏi tò mò. Họ ngưng làm việc mươi phút rồi đứng lại xem cho thỏa hiếu kỳ. Cũng phải thôi, từ xưa hai tộc đã không được hòa thuận với nhau.

Gandi trở về Chính điện sau khi một chiến tiên được lệnh đến hối thúc cậu trở về. Còn Xử Nữ, nhiệm vụ đã kết thúc, mặc dù có ý định nán lại xem xét nhưng cũng vì hiếu kỳ mà cũng cùng Gandi về theo.

Theo truyền thống từ xa xưa của Tiên, Chúa Tiên không được phép bước chân ra khỏi Chính điện. Chúa Tiên là người đứng đầu của Tiên tộc, vì vậy quyền lực là tối cao, được hưởng mọi vinh hoa phú quý và được đáp ứng mọi yêu cầu cho dù nó đó có quá đáng hay là không. Tuy nhiên, vị trí càng cao, trách nhiệm càng nặng nề, Chúa Tiên là người bảo hộ và là người canh giữ tinh hoa cho cả tộc. Ông không được phép bước chân ra khỏi Chính điện nên tiếp đón Thiên sứ giả là việc của Gandi.

Thiên sứ giả sửa lại bộ quần áo trang trọng của mình rồi ra lệnh cho đoàn tùy tùng lui về một góc khuất nào đó. Đúng lúc ấy, Gandi từ khóm cây bụi phía ngọn núi Liên Hoa bay vù ra, đáp xuống gần đấy rồi bước về phía họ.

- Xin chào! Chắc Người là Thiên sứ giả? – Gandi nói, phong thái tự tin và bản lĩnh. 

- Đúng thế! – Thiên sứ giả đáp, ông có hơi ngạc nhiên. Bay ra từ ngọn cây sao? Ông cứ nghĩ họ sẽ đường hoàng bước ra từ Chính điện với các nghi thức lễ nghi, Tiên thường làm vậy. Trong ông có chút khó chịu khi tiếp ông lại là một cậu thanh niên chứ không phải một cận thần nào đó. 

Như đọc được sự nghi hoặc trong Thiên sứ giả, Gandi khẽ cúi đầu.

- Xin cáo lỗi, Chúa Tiên không thể ra đón tiếp Người được nên tôi thay.

- Không sao. – Ông đáp. – Thế cậu là...?

- Tôi là Gandi!

Thiên sứ giả bỗng "Ồ!" lên một tiếng. Ông khá bất ngờ, không ngờ chàng trai này lại là Gandi, cậu con rể tương lai của mình. Kết thông gia với Tiên tộc, ông đơn giản chỉ nghĩ cho tương lai của Thiên giới, ai ngờ vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú lại có bản lĩnh thế này lại làm vừa lòng người cha khó tính. Thật ra, ngay từ đầu ông khá ấn tượng bởi vẻ tự tin kia.

Gandi lại nói tiếp, cung cách hòa nhã:

- Mời Người vào Chính điện, Chúa Tiên đang chờ.

Thiên sứ giả gật đầu rồi bước chậm rãi theo các chiến tiên đã chờ sẵn trước cửa Chính điện. Họ bắt đầu nối đuôi nhau thành một hàng dài lắc léo qua mấy ngõ hẻm sâu dưới lòng đất.

Mái tóc xanh ngọc bích phất phơ trong gió chiều lấp ló gương mặt xinh đẹp u buồn của Thiên Bình. Cô không cười, nét mặt vui tươi thường ngày sao hôm nay héo úa như cánh hoa tàn, đôi hàng mi đen trĩu nặng.

Từ hôm đó, Hạ Thiên cứ nheo nhéo bên tai cô chuyện kết hôn, một kiểu đùa cợt quá đáng. Thiên Bình nhớ cô đã chỉ thẳng vào mặt nó mà hét lên, mắng nó một trận tơi bời khiến con bé khóc và bỏ ăn cả ngày trời. Cô không thể từ chối cuộc hôn nhân này nên cứ thế mà trút giận lên một ai đó. Trốn chạy như Nhân Mã ư? Cô đã từng nghĩ đến, nhưng cô không thể, uy tín của cha sẽ bị thui chột trong mắt Tiên tộc và cả Thiên giới này. Cô không có sự lựa chọn.

Biết sao được? Thiên Bình phải lựa chọn, cho dù chỉ có một chọn lựa duy nhất. Trong phút giây, gương mặt vô cảm của Thiên Bình bỗng cười lên rung rúc, một cách tự chế giễu mình. Xử Nữ chưa bao giờ nói yêu thích cô, vốn dĩ từ nhỏ anh đã xem cô như một đứa em gái, có khi anh còn thương Bảo Bình hơn ấy chứ! Bỗng dưng cô thấy ghen tỵ quá chừng. Một người đã không yêu mình, thì sau này cũng vậy.

Bởi vậy nên, có khi lại có một người khác yêu cô. Thiên Bình muốn thử một lần, bước ra khỏi những hoài niệm xưa cũ, gặp gỡ một người mới, chắc gì họ không yêu cô? 

Thiên Bình ngước gương mặt bủng beo u ám của mình lên, thoáng một nụ cười thầm để an ủi bản thân. Trong ánh nắng chiều vàng, đôi cánh trong veo bảy màu ánh nắng liên hồi khiến cô chú ý. Sau mái tóc trắng lòa xòa trong gió kia, một nụ cười tinh nghịch nơi khóe môi. 

"Anh ta... cười với mình?" Thiên Bình tròn mắt. Bận bịu với những suy nghĩ của riêng mình, cô không quan tâm đến xung quanh là mấy, cả vài câu đối thoại của cha mình và cậu chàng ấy cũng không, cô chỉ nghe láng máng cái tên "Gandi".

Gương mặt thanh tú, nụ cười ngạo nghễ, đôi mắt sáng rực như sao trời cùng dáng người vững chãi như thân gỗ. Gandi khiến cô khá ấn tượng.

"Gandi? Là tên anh ta?" Thiên Bình băn khoăn. "Chàng trai đẹp đẽ này sẽ trở thành chồng mình ư?"

"Chồng", mỗi lần nghĩ đến từ này đều làm cô thấy lạ lùng, như một thứ còn quá xa vời để với tới. Cô chưa bao giờ nghĩ đến lúc mình sẽ lập gia đình, một mái ấm mới với một người xa lạ. Cô không biết những ngày tháng tới sẽ ra sao, nhưng từ bây giờ, cô nhủ mình phải biết chấp nhận mọi thứ, kể cả cái hôn ước nhạt nhẽo với chàng trai này. Thật ra, Thiên Bình khá có ấn tượng với Gandi. Một người mê cái đẹp như cô thì làm sao có thể phớt lờ được vẻ đẹp của anh ta chứ? Một kiểu khâm phục, chứ không phải là yêu thích.

Thiên Bình khẽ nhún vai. "Tình hình cũng không tệ lắm!" Có lẽ vì bản thân đã quyết tâm và vì để lừa dối bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn, nên cô không cảm thấy bức bối lắm. Cô luôn tin tưởng vào ngày mai, rằng cuộc sống hôn nhân sau này sẽ khiến cô quên đi Xử Nữ, chỉ mong là vậy.

Thiên Bình cúi đầu, theo chân đoàn người bước vào Chính điện, nhưng lòng vẫn trằn trọc không yên.

Thiên Bình không hề biết. Từ lúc Gandi chạy ra tiếp Thiên sứ giả, Xử Nữ đã đứng lặng sau bụi cây, lặng lẽ quan sát sự việc. Anh khá bất ngờ khi đó là Thiên sứ giả, và hôn thê của Gandi, không ai khác là Thiên Bình. Cô không báo cho anh biết về cuộc hôn nhân này, càng không nói gì cả. 

Xử Nữ bỗng gật gù, cũng phải thôi, hơn một tuần trước kể từ lúc đoàn tụ với Bảo Bình, anh không thấy cô đâu cả. Thiên Bình cứ như tan biến vào hư không. Một tuần sau, chưa kịp gặp mặt, cô chuẩn bị lên xe hoa. Mọi việc xảy đến quá bất ngờ.

Dù sao thì Xử Nữ cũng mừng. Lớn lên cùng nhau, từ lâu anh đã tự cho mình vị trí là anh của Thiên Bình. Đã bấy lâu nay anh đứng lặng sau bóng hình thơ dại. Đó là trách nhiệm sao? Đúng, một người anh không hơn không kém, bảo vệ cô, nhường nhịn cho cô, ở bên cô những khi vui buồn, đó là nhiệm vụ của một người anh.

Thiên Bình sắp lấy chồng, Xử Nữ mừng đấy, nhưng lại thấy lòng nằng nặng. Có lẽ vì sắp không được nhìn thấy cô em gái của mình thường xuyên, lại phải sẻ chia trách nhiệm của mình cho một ai đó khác. Anh thấy lòng xôn xao đến lạ.

Xử Nữ quay đầu bước về phía ngọn núi Liên Hoa, anh ngẩm mình nên quay lại xem công việc ra sao. Bước chân lầm lũi men theo lối cũ, lòng anh nặng những nghĩ suy. Cũng không đến nỗi tệ, anh vẫn còn chú ý ít nhiều đến xung quanh, vẫn còn nhận ra tiếng la thán léo nhéo của một cụ già ở gần đó. Lại tính hiếu kỳ, anh vạch lá bước theo.

Khoảng đất rộng những hòn sỏi con yên bình trong khu rừng bạt ngàn cỏ cây. Yên bình ư? Là những hôm khác thôi. Một tiên thợ già đứng trước một chỏm đá to, gắng sức mà hò hét, la thán một cách tức giận. Cỏ cây xung quanh bị bà ta giật lên, cào xé túi bụi chỉ còn lởm chởm mấy gốc. Vài giây sau, bà ta lao tới ôm lấy một hòn sỏi to chừng nửa thân người rồi giận dữ ném nó đi. Nhưng vì hòn đá quá nặng, bà ta mất đà dúi ra sau, ngã trên nền sỏi gồ ghề.

- Bà đang làm gì vậy, Til? – Xử Nữ lên tiếng, khẽ lắc đầu vì trò trẻ con của bà ta.

Til giật mình như gặp ác mộng, bà ta không ngờ hành động điên loạn của mình lại bị rình mò. Vừa ngó thấy Xử Nữ, như ác là đói gặp mồi, Til mở tung đôi cánh chằng chéo vết sẹo của mình, bật dậy rồi lao vun vút tới anh, cuống họng già cỗi đai nghiến.

- Ngươi, đồ lừa đảo!

Xử Nữ nghiêng người né sang một bên, vung tay lên chặn ngay đường bay của Til làm bà ta đâm sầm vào bàn tay to lớn của anh. Bụi tiên rơi lả tả, Til hơi choáng, suýt chút gãy mất cây răng cuối cùng. Không dừng lại ở đó, bà ta ra sức đấm đá mặc cho tuổi già của mình. 

- Này! – Xử Nữ nhíu mày, nắm lấy Til và gọi. Có lẽ bà ta không thể bình tĩnh lại được nữa, anh gào lên – Này!

Til giật mình, gương mặt thất thần vì quá bất ngờ. Đôi mắt mờ đục mở to ra còn khuôn miệng móm mép há hốc, da mặt nhăn nheo của bà ta vẫn còn đùn lại mặc dù đã được dãn ra hết cỡ. Vài giây sau, bà ta đặt hai tay mình nắm lấy ngón cái của Xử Nữ, thở hồng hộc.

Xử Nữ lặng người. Là vì quá trẻ con nên bà ta mới xử sự như vậy chăng? Hay là vì bị một cú sốc quá lớn? Đã đi qua một đời người, anh không nghĩ cái tính trẻ con ấy vẫn còn bám Til dai dẳng đến nỗi xử sự như vậy. Và "đồ lừa đảo"? Bà ta gọi anh là kẻ lừa đảo sao?

Chừng mấy phút sau, như đã lấy lại sức lực, Til mới chậm rãi lên tiếng, giọng nhạo báng.

- Ta không ngờ ngươi lại lừa ta. Thiên thần sao lại có kẻ như ngươi chứ?

Xử Nữ nghe thấy bỗng cười khì, một cách khó hiểu và một vẻ ngạc nhiên đến lạ kỳ. Có phải vì Til quá sùng bái thiên thần đến nỗi phát ra câu đó không? Rằng thiên thần, ai cũng tốt? Anh càng khó hiểu hơn nữa câu nói của Til. Anh đã lừa bà ta bao giờ?

- Tôi lừa bà ư? – Anh thả Til ra, nhíu mày hỏi.

- Đừng tỏ vẻ ngây ngô! – Til bay lên cao ngang tầm mắt Xử Nữ rồi chỉ thẳng vào mặt anh – Ngươi đã đổi cho ta đồ giả!

- Nếu bà nói về chiếc lông thì tôi đã cho bà đồ thật, tôi bứt nó ra trước mặt bà mà. – Xử Nữ thủng thẳng đáp.

Til chựng lại vài giây, rồi bỗng hét lên:

- Thế sao nó không có tác dụng? Chiếc lông quý giá nhất của một thiên thần tại sao không thể hồi sinh tiên? Chỉ có thể là ngươi đã cho ta đồ giả thôi! - Til dường như mất kiểm soát.

Xử Nữ đứng lặng, cố gắng nắm bắt vấn đề. Anh để Til la hét chừng dăm phút, rồi mới lại lên tiếng:

- Bà không biết cách hồi sinh tiên, phải không?

- Gì chứ? – Til nhíu mày, thầm nghĩ Xử Nữ thật ngu xuẩn, nếu không biết cách thì tại sao lại chịu đổi phép tiên quý giá của mình cho một kẻ lạ mặt cơ chứ? – Sao lại không?

- Thế bà hãy nói tôi nghe. – Xử Nữ yêu cầu.

Til lặng im không đáp, thật ra cách này người ta chỉ truyền miệng cho mà biết, bà ta cũng chưa thử bao giờ. Đây cũng là phép thuật, giống cách chế tạo ra phép tiên thôi mà! – Til luôn nghĩ vậy.

- Một chiếc lông ở chóp cánh thiên thần, linh hồn cần hồi sinh và bột tiên của chiến tiên. – Xử Nữ nói – Chỉ vậy thôi.

Til không biết cách hồi sinh, Xử Nữ thừa biết điều đó. Công thức hồi sinh này được dòng tộc chiến tiên truyền tay nhau từ lâu đời, có viết trong nhiều sách cổ. Vì Til là tiên thợ nên chắc chắn là không biết, nhưng anh cứ nghĩ một tiên thợ biết cách làm ra phép tiên sẽ khắc biết điều đó. Nhưng, sự thật thì không.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro