Chương 46: Quay đầu hay là chết


Nhân Mã vô thức chạy lầm lũi vào bóng đêm mà không biết điểm dừng. Tới khi nhận ra đã thấy mình ở giữa đống hoang tàn nơi từng là Chính điện. Cô ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh như bị lạc vào vùng u mê lạ lẫm. Mặt trăng đã lên cao, ánh trăng lướt qua từng cảnh vật, đọng lại trong hốc mắt tối tăm của Nhân Mã một tia sáng.

Có tiếng bước chân vẳng tới. Song Ngư bước ra sau bức tường vỡ. Cô đã nhận ra bóng Nhân Mã lặng lẽ rời đi với nỗi buồn trên gương mặt.

- Nhân Mã... - Song Ngư khẽ khàng gọi. 

Nhân Mã quay đầu nhìn cô, bất động.

- Có chuyện gì thế? – Song Ngư lại hỏi, cô tiến tới chỗ Nhân Mã.

Nhân Mã không đáp, họng cô như dính keo và miệng như bị ai bóp lấy, không thể lên tiếng. Cô không biết mình đang thế nào. Buồn, vui, thất vọng, căm hận? Cô không biết. Cô như lạc trong mê cung, loay hoay mãi mà không thể nào tìm được lối thoát. Song Ngư không hỏi nữa, cô ôm chầm lấy Nhân Mã, cảm nhận sức nặng đè lên vai mình, cả sự ướt át của những giọt nước mắt đang chầm chậm lăn dài.

Đêm.

Ma Kết đi rồi, Thiên Yết vẫn còn đứng khựng người giữa đống đá vỡ. Tòa tháp của cậu bị anh ta phá hủy chỉ còn trơ lại trụ cầu thang và một phần nhỏ của căn phòng đang nằm chênh vênh trên cao. 

Cậu ngó xuống cái lọ thủy tinh. Thiên Bình đang ngước lên nhìn cậu với cái nhìn trách móc. Thiên Yết đã giữ cho mình sự kiêu hãnh quá lâu. Tựa như một cái lò xo bị dồn nén lâu ngày, cậu bỗng cảm thấy sự ủy mị bên trong mình bung mạnh ra. Cái cảm giác cần một ai đó đứng về phía mình là thứ duy nhất cậu dù muốn phủ nhận nhưng không thể nào làm được. Cậu tưởng mình bị chặt đi một cánh tay, như một ngọn núi bị mất đi một góc trụ vững chãi. 

Thiên Yết quay đầu, biến đi. 

Cậu xuất hiện giữa làn khói đen mỏng dần tan ra. Ánh trăng vàng nhạt phủ lên mái tóc đen tuyền, chảy dài trên gương mặt. Alig hoang tàn đang ở trước mặt cậu, nếu lúc sáng cậu còn cảm thấy thỏa mãn khi trông thấy nó, thì bây giờ cậu thấy lòng chùng xuống. Một cảm xúc lạ lẫm.

Thiên Yết rảo bước tới gần cây cổ thụ nơi bóng cây in xuống đất bất động. "Cây Linh Lan" Cậu nghĩ, lòng bỗng cảm thấy phơi phới. Cậu đã ra lệnh không một ác quỷ nào được động đến nó. Đúng như cậu nghĩ, quyết định đến đây khiến cậu thấy dễ chịu hơn nhiều. Thiên Yết đến cạnh cây cổ thụ, đưa tay vờn lên lớp vỏ khô cứng. Cậu nhắm nghiền mắt, cậu đang ở đây, cùng Thiên Bình, mà cảm giác thấy thiếu thốn một điều gì đó không rõ. 

Thiên Yết giật lọ thủy tinh ra khỏi cổ mình, cậu mở nút, làn khói phụt ra tựa như sương mù. Khi nó tan ra, Thiên Bình ngồi bệt dưới thảm cỏ. Cô đưa mắt hằn học nhìn Thiên Yết một lúc rồi mới đứng dậy, cô không thèm bỏ trốn.

- Ngươi có biết là ở trong đấy khó chịu lắm không? – Thiên Bình cau mày, phủi lớp bụi mỏng vương trên quần áo.

- Xin lỗi... 

- Đừng! – Thiên Bình chặn ngay. – Ta không quen với kiểu khiêm tốn đó của ngươi. – Cô làu bàu gì đó rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cô đã trông thấy tất cả, đã ghê sợ, rợn người. Bây giờ thì không còn gì làm cô ngạc nhiên nữa.

Thiên Bình chựng người trong giây lát, đôi mắt nhìn xoáy vào khoảng không. Cô đang trách cứ Thiên Yết trong suy nghĩ vì bao nhiêu lời phỉ báng mà cô có thể nghĩ ra đã phát ra hết rồi, lúc ở trong cái lọ thủy tinh. 

- Ngươi nên dừng lại đi! – Thiên Bình bỗng nói. Cô nghe tất cả những lời đối thoại của Thiên Yết và Ma Kết. Cô không mong mình xoay chuyển được cậu. Cậu ta vốn là kẻ cứng đầu.

- Cả em cũng bảo anh như thế? – Thiên Yết nói, thanh âm chợt lãnh đạm. – Phóng lao thì phải theo lao thôi.

- Ngươi muốn thế, nhưng thực ra ngươi không cần, phải không? – Thiên Bình lên giọng đáp trả.

Thiên Yết không đáp. Cậu thấy khó chịu. Cậu tưởng nếu thả Thiên Bình ra sẽ thấy vui vẻ hơn, nhưng không, cậu cảm thấy cơn bức bách khó chịu phát ra từ đâu chạy dọc thân thể rồi leo tận lên đầu. Cậu cầu mong Thiên Bình sẽ an ủi mình, dù chỉ là một câu, dù biết là không bao giờ. Thế nhưng, cô ấy bảo cậu nên dừng lại, cảm giác trơ trọi bị mọi thứ quay lưng và chỉa mũi dao vào mình. Cậu rít lên trong cơn giận dữ xen lẫn thất vọng.

- Muốn và cần, khác nhau sao?

- Đúng thế. Ngươi chỉ muốn nắm thiên hạ trong tay để thỏa mãn tham vọng phù phiếm, nhưng thật ra thứ ngươi cần không phải điều đó.

- Đúng rồi. – Thiên Yết nói, cậu cúi đầu xuống mặt đất dưới chân mình, rồi ngoảnh mặt lên. – Thứ anh cần lúc này là một cảm giác kỳ lạ. – Cậu không biết phải diễn tả nó như thế nào. Nó phát ra từ chính tận sâu trong cậu và cậu cũng không nghĩ rằng mình đang nói. – Một xúc cảm ủy mị đối với một người nào đó. Yêu chăng?

Thiên Bình chững người. Cô không ngờ Thiên Yết lại nói đến điều này. Một kẻ tàn độc như vậy có bao giờ tỏ thật lòng mình về một cảm xúc nào đó, như là yêu? Cô nghĩ gì đó, rồi bật cười nhạt nhẽo.

- Đừng nghĩ là nó xảy ra với ta, – Cô nói và lùi ra sau mấy bước. – ngươi không yêu ta đâu.

Thiên Yết tiến lên trước. Hai mắt nhíu lại, buồn bã.

- Đừng nói với anh rằng những chuyện lúc trước xảy ra tại nơi này em đã quên hết, Thiên Bình. Anh luôn nhớ hình ảnh trong trẻo của em, nó vọng về trong mỗi giấc mơ anh, cô gái với thanh kiếm băng tuyết...

Có tiếng lách cách từ phía Chính điện. Thiên Yết vung tay về phía đó ngay, cái bóng đen thủi vụt ra làm mảng tường trơ trọi nổ tung, mảnh gạch vỡ ra, rớt lổn cổn xuống nền đá. Nhân Mã và Song Ngư xuất hiện giữa lớp bụi gạch đỏ. 

Khóe môi Thiên Yết bỗng cong lên. "À há!" Cậu reo lên như bắt gặp gì đó vui thú.

- Nhân Mã! – Thiên Bình gọi to, chạy xăm xăm về phía cô.

Cô chưa kịp chạy được ba bước, Thiên Yết đã bắn phép chặn ngay, mảng đất dưới chân tóe lên, sủi bọt. Bất thần, Song Ngư quay đầu, cô chạy biến về tán rừng thưa.

Nhân Mã chưa kịp định hình đã thấy bóng Song Ngư vội vàng chạy đi. Cô thấy hoang mang. Đôi chân cô bỗng nhiên run rẩy, cô không thể bắt nó dừng lại. Và thứ trong lồng ngực trái, nó bỗng nhiên đập mạnh và rõ ràng hơn. Cô nắm chặt lòng bàn tay, cảm thấy nhịp đập ngay trong hai nắm đấm của mình.

- Điều gì mang cô đến đây vậy, công chúa? – Nhấn mạnh hai từ 'công chúa', Thiên Yết phóng tia nhìn chết chóc về phía Nhân Mã. – Mà tôi nên gọi cô là công chúa nữa không?

Nhân Mã lắp bắp không nói nên lời, có gì đó sắc nhọn và đau đớn trồi lên trong cổ họng cô. Cô nuốt nó xuống, nhắm chặt mắt rồi mở ra, cố trấn an mình.

- Alig còn thì đế chế này vẫn chưa sụp đổ. - Cô nói, nghiến chặt răng. – Huống hồ ta là người thừa kế. Giết được ta đi, và Alig sẽ là của ngươi. – Tay phải Nhân Mã bỗng lóe sáng, đốm sáng dài ra và biến thành một cây thiên đao sắc lẹm. Lưỡi đao hắt ánh trăng xuống thành vệt sáng in dài dưới những lớp gạch vụn, ở chuôi lấp lánh ba viên ngọc lam.

Thiên Yết nhếch một bên mép, có vẻ như cậu ta đang cười. Đôi mắt bỗng hằn một vòng tròn đỏ lửa sáng rực như con thú hoang rình mồi trong đêm.

- Là cô thách thức ta đấy nhé! – Thiên Yết gầm ghè. Vừa dứt lời, dưới tay cậu hiện ra những mảnh phi tiêu màu tím than sáng lóa.

- Đừng mà! - Họ sẽ lao vào nhau ngay nếu không có lời Thiên Bình cắt ngang. Cô đang đứng giữa họ, cô muốn làm gì đó, nhưng thấy mình bất lực. Cô lao ngay ra giữa, đứng ngay đường thẳng giữa mắt họ nối với nhau.

- Tránh ra mau, Thiên Bình! – Thiên Yết gằn giọng, nhìn Nhân Mã qua vai cô với đôi mắt trợn ngược.

- Không! – Cô nạt ngay, cô xoay người đưa lưng về phía Nhân Mã như đang bảo vệ người bạn của mình. – Ta đã nói là mình sẽ bảo vệ Alig đến hơi thở cuối cùng.

Thiên Yết nghiến răng. Đôi tay nắm chặt lại, những mảnh phi tiêu găm vào tay, máu rỉ ra chảy lách tách qua từng kẽ tay.

- Anh nói tránh ra mau! – Cậu nói như gầm lên.

Thiên Bình vẫn kiên định đứng yên. Cô mím môi thành một đường kẻ mảnh. Một nỗi sợ hãi len vào tâm trí cô, nhưng cô gạt nó đi như đá một chiếc lon rỗng trên đường. Nhân Mã tiến tới bên cạnh Thiên Bình, cô đứng ngang hàng cô ấy và nâng cây thiên đao ra trước.

Thiên Yết lầm bầm gì đó, cậu bất giác chửi thề, "Đồ quỷ cái!" Cậu gầm lên trước khi tung phép về phía hai cô gái. Mảng tối đen thủi lao tới họ như cơn sóng dữ, những đợt gió chướng hăng nồng phát ra từ đó khiến cỏ cây xung quanh héo úa. Tuy nhiên, chúng dừng lại trước mặt họ chừng một mét, rồi bốc khói xì xì và tan ra thành bãi chất lỏng đặc quánh tuôn ào xuống đất.

Tiếng bước chân ngày một đến gần. Từ phía cánh rừng thưa, những con người từ các xuất thân khác nhau cùng bước ra. Trên tay còn vương chút ánh sáng của phép thuật. 

Gandi với đôi cánh chuồn chuồn bảy sắc từ trên cao phóng bộp xuống, rút ra từ bao thanh kiếm bạc. Song Ngư và Sư Tử lướt trên những con sóng cùng Cự Giải, sóng vỗ xuống nền đá trắng xóa, họ đáp xuống điệu nghệ như những tay lướt sóng siêu hạng. Kim Ngưu, Bạch Dương cưỡi gió cùng Song Tử. Xử Nữ cũng đáp xuống gần đó, anh xếp lại đôi cánh trắng sau lưng.

Thiên Yết cười mỉa. "Bọn chuột nhắt!" Cậu thốt lên. Cậu không để ý Thiên Bình đã vụt khỏi tầm mắt mình và chạy về phía đối diện.

- Cuối cùng cũng lộ mặt. – Thiên Yết nói.

- Ta nghĩ đã đến lúc ngươi run sợ rồi. – Sư Tử lên tiếng, cậu rút thanh kiếm nạm ngọc lam trên thân ra rồi chĩa thẳng về phía cậu ta.

Thiên Yết cười phá lên với điệu cười không vui vẻ chút nào. Rảo mắt qua hết thảy, cậu nhìn thấy Xử Nữ.

- Chào anh. – Cậu nói với vẻ xấc xược.

Xử Nữ không đáp, anh trừng mắt nhìn cậu. Lục lại trí nhớ mình những kỷ niệm lúc trước khi hai người từng rất thân, nhưng chúng không giúp gì để nguôi cơn thịnh nộ lúc này.

- Ta đã định sẽ tha cho lũ chuột nhắt các ngươi. Nhưng có mặt đầy đủ rồi thì ta giải quyết luôn nhé. – Thiên Yết nói, cậu vẫn không hề nao núng. Cơn phẫn nộ tràn về như con nước lũ.

- Ngươi nói nghe thật buồn cười! – Song Tử cười một bên khóe. – Chẳng lẽ đầu óc mục ruỗng của ngươi không ý thức được tình hình lúc này sao?

-Ta biết, – Thiên Yết nói, hơi mỉa. – giống như sư tử trong bầy chó con thôi mà. – Và cậu lại phá lên cười.

Tiếng cười vừa dứt, bóng đêm bỗng trở nên mù mịt, chỉ còn làn ánh sáng mỏng rọi thẳng xuống đỉnh đầu Thiên Yết. Cậu vớt lấy nó, và phóng đi liên tiếp, giọt sáng sánh đặc vung vãi phóng đi tứ phía như con vật lông lá vẫy người cho nước bắn đi. Chúng chạm tới đâu, vật đó tan chảy ra như chạm phải thứ axit cực mạnh. Họ quay người né đi và phản kháng. Thiên Yết phản công liên tiếp, tấm chắn đen bóng xuất hiện, chớp tắt mỗi khi có gì đó tác động, bảo vệ cậu khỏi món đòn ác nghiệt. 

Cả một vùng chen kín bởi phép thuật. Những món đòn nhằm vào Thiên Yết mà lao tới, tụ lại một điểm, xoáy tròn, dồn nén vào nhau, bóp méo mọi thứ trên đường chúng qua. Họ hỗn chiến hồi lâu, thân hình Thiên Yết bị che mất đi bởi phép thuật. Họ chỉ thấy những đợt màu đen sì lao ra, hút lấy những thứ xung quanh. Tiếng ầm ì vang dậy cả một vùng.

Nhờ có tấm chắn, Thiên Yết chống cự được hồi lâu. Đôi mắt cậu ta long lên sòng sọc, cậu liếc mắt qua hết thảy, xuyên qua lớp nước và lửa bỏng rát. Thấy sơ hở, cậu vung tay, chiếc roi đã từ lúc nào hiện trên tay cậu, lao vụt ra và phát ngay vào giữa ngực Song Tử. Anh ré lên và ngã phịch xuống. Cơn gió gào thét tan ra ngay như chưa từng có.

Cự Giải hết sức kinh ngạc. Xử Nữ nhận thấy, anh ra hiệu cô có thể dừng tay. Cô tiến nhanh tới anh. Vệt roi chạy từ vai trái chéo ngang ngực và dừng lại ngay eo phải, sủi bọt đen sì. Cự Giải như chết lặng, vết hằn in sâu tới xương, cô có thể thấy những lỗ trống màu trắng trên nền máu đỏ nhầy nhụa. Song Tử rên lên đau đớn.

Tiếng cười của Thiên Yết vọng lên. Lúc này Cự Giải ngỡ mình có thể xông ngay vào ma trận phép thuật ấy và giết chết cậu ta ngay. Nhưng không, Song Tử nắm chặt lấy bàn tay cô, nói gì đấy trong hơi thở gấp gáp mà cô không nghe rõ.

Tấm chắn không bảo vệ Thiên Yết được lâu, nó rung rinh rồi vỡ ra thành trăm mảnh như thủy tinh rơi xuống nền đá cứng. Cậu vô ý bị mũi tên của Kim Ngưu sướt ngang má, rồi nhanh như cắt, một mũi tên nữa cắm vào đùi. Cậu đau đớn rít lên.

Thiên Yết chộp lấy đuôi tên gắn những chiếc lông vũ đen vằn đỏ, rút mạnh, máu từ đó phụt ra, chảy tí tách xuống đất. Làn lửa nóng của Bạch Dương vụt tới, cậu đưa tay chặn ngay mặt, hơi nóng làm mảng da tay đỏ ửng, phồng rộp lên ngay. Thiên Yết nghiến răng giận dữ. Cậu phát tay ra trước như đẩy mạnh một luồng khí. Bạch Dương bị đẩy ra sau bởi một lực đẩy vô hình, cậu lao vút ra sau và đập lưng vào một mảng tường dựng đứng. Tiếng răng rắc ghê người vang lên, Bạch Dương mắt như trợn lồi, cậu trượt dài xuống nền đất. Kim Ngưu trông thấy sự việc, cô bắt đầu chạy về phía Bạch Dương, nhưng Thiên Yết lại tung món phép khiến cô lăn dài ra đất. Kim Ngưu ho ra máu, cô gượng đứng dậy, Thiên Yết lại đánh, và lần này cô nằm im không nhúc nhích.

Thiên Yết nhếch mép khinh khỉnh. Cậu di chuyển nhanh tít mù. Đôi khi, những phiến băng sắc của Thiên Bình và Song Ngư cắm vào người cậu, cậu không màng đau đớn dù máu đã tuôn đẫm áo, chúng dính sát vào người cậu. Mái tóc Thiên Yết tung bay mặc dù máu đã làm chúng bết lại. Vài đợt Sư Tử lao tới, in dấu trên ngực cậu những nhát chém sâu hoắm. Thiên Yết tức điên lên, cậu vung roi, thân roi quấn chặt lấy cơ thể Sư Tử, xiết chặt, máu tuôn ra, đặc quánh.

Nền đất trở nên trơn trượt, cả khi bước trên những bụi cỏ cũng không làm Nhân Mã giữ được thăng bằng. Cô đưa tay vờn ngang mặt để lau đi vết máu, và cô nhận ra, là nước mắt đã làm ướt mèm mặt. Cô thấy tim mình đau nhói.

Từng người đã gục xuống. Thiên Yết cũng đã bị thương, cậu sém ngã quỵ, nhưng lý trí không cho phép cậu làm điều đó. Đôi mắt cậu đỏ hơn bao giờ hết, trong một giây, cậu thấy mắt mình nhòe đi sau khi thấy một bông sen đỏ thẫm chui lên từ xa. Ma Kết bước ra cùng Bảo Bình.

- Thiên Yết! – Anh gọi to và chạy tới. 

Thiên Yết tỏ vẻ hờ hững. Cậu vẫn phản đòn mặc dù lòng như lửa cháy. Bảo Bình tiến tới gần Ma Kết, và những người xung quanh không dừng việc tấn công cậu. Lúc đó, cậu nhận ra một điều chua chát. Cậu ngẩm mình như một kẻ bị đẩy đến đường cùng, phía trước là bờ vực sâu thăm thẳm. Có gì đó thúc vai cậu, và cậu cố níu chân mình lại. Chỉ một xăng ti mét nữa thôi, cậu sẽ rơi ngay xuống đáy vực tối đen.

Một tia sét từ trên trời đánh thẳng xuống cạnh cậu. Tiếng ồn của nó vẳng bên tai như bị ai đó đóng đinh vào, tiếng ù ù vang lên như không bao giờ dứt. Đúng lúc đó, mọi người dừng tay ngay, Thiên Yết cũng không ra đòn nữa. Cậu đứng chựng lại giữa mặt đất dơ bẩn nhầy nhụa, ánh trăng tưới rọi lên những vết máu đen sì.

- Giờ mới ló mặt ra à? – Cậu nói, vẻ bất mãn, mắt vẫn long sòng sọc nhìn Ma Kết. – Bộ mặt thật của anh là đây ư?

- Thiên Yết...

- Từ lúc nào? – Thiên Yết gằn giọng. – Hay là từ đầu? Hay lắm. Tất cả chỉ là một vở kịch. Anh đã bắt chước ta ư? Thật khốn nạn.

- Cậu thì không khốn nạn bằng à? – Ma Kết tức tối. 

Và họ đấu mắt nhau, Bảo Bình có thể hình dung thấy tâm trí họ đang xông vào nhau, đấu đá, ẩu đả, quằn quại trong cơn thù hận vô độ. Họ không nói với nhau nhiều, và lúc này cũng không. Thiên Yết thấy niềm tin trong mình chênh chao rồi vỡ vụn. 

- Tại sao? – Thiên Yết cau mày, và Ma Kết có thể thấy gương mặt cậu sẫm lại như một bóng ma. Ánh trăng hắt lên má làm hai hõm mắt tối lại như cái tiền đồ của cậu vậy.

- Cậu đã bị nỗi căm thù dẫn dắt. – Ma Kết nói như đang níu cậu lại nơi bờ vực tăm tối – Hãy tỉnh lại và chống chọi với nó.

Thiên Yết bỗng cười phá lên. Ma Kết thấy sự ngờ vực khỏa lấp trong mắt cậu.

- Đến lúc này anh còn nói những điều vớ vẩn đó ư?

Cậu ngước xuống nhìn thân thể mình. Ánh trăng vàng vọt không làm biến đi màu đỏ của máu. Cậu vứt tấm áo choàng đi. Nếu có chết, cậu cũng phải để mình chết trong niềm kiêu hãnh, một sự kiên định trong mọi quyết định và không để nỗi sợ hãi bấu víu khiến cậu ủy mị. 

Thiên Yết đưa mắt nhìn Thiên Bình. Ánh nhìn trống rỗng. Cậu luôn mong đợi gì đó từ cô, nhưng tại sao không thể nào nhận được?  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro