Chương 47: Kết thúc
- Đồ cứng đầu! – Ma Kết không nhịn được nữa. Anh hét lên với sự phẫn nộ tột độ về đứa em trai ngoan cố. Kèm theo đó, anh hận mình quá mù quáng về sự nhún nhường ngu ngốc đã khiến Thiên Yết trở nên như thế.
Thiên Yết mỉm cười nhạt thếch.
- Phóng lao phải theo lao. – Cậu bất cần nói. – Tôi nhớ anh đã dạy tôi rằng một khi đã quyết định gì đó thì đừng quay đầu, anh quên rồi sao?
Ma Kết nắm chặt lòng bàn tay nơi đã le lói chút màu nhiệm của phép thuật. Chỉ một giây phút nữa thôi, như một ngọn núi lửa giận dữ bùng nổ lúc nào không biết, và những gì nó bắn ra, nham thạch, luôn khiến mọi thứ nó chạm vào bỏng rát. Sự lưu luyến của anh về tình ruột thịt bỗng chốc mờ dần đi. Thiên Yết nghênh mặt với vẻ mỉa mai thách thức. Anh thấy cơn ham muốn giết người sôi sục trong máu.
Nhân Mã lao ra trước mũi Ma Kết. Cô khiến anh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tưởng như cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời anh.
- Đây là cuộc chiến của chúng tôi! – Cô nói, nhìn thẳng vào mắt Ma Kết.
Trong khoảnh khắc, ngọn roi của Thiên Yết lao về phía họ. Mắt Ma Kết sáng lên, anh nhanh nhẹn kéo Nhân Mã tránh đi, họ ngã xuống cạnh đó. Vết roi phát vào khoảng không, đập mạnh xuống rồi lao vút về, để lại trên nền đất một đường thẳng sâu hoắm.
Nhanh như cắt, Nhân Mã nắm chặt lấy thanh thiên đao, chém về phía trước. Những mảnh sáng lưỡi liềm xoáy tròn lao nhanh về phía Thiên Yết, làm hơi nước trên đường đi của chúng sôi lên rồi bốc khói. Thiên Yết chẳng hề nao núng, cậu vung roi. Ngọn roi chặn đầu chúng, từng mảnh sáng lóe lên rồi tắt hẳn, có những mảnh bay theo hướng vòng cung, sắc lẹm, cắt đứt sợi roi sau mấy lượt Nhân Mã ra đòn. Thiên Yết phóng lùi ra sau.
Chưa buông tha, Nhân Mã ném thanh thiên đao đi, ngọn đao tan ngay thành những đốm sáng nhỏ lơ lửng trước khi chạm đất. Cô đưa một tay ra phía trước, từ lòng bàn tay, một con rồng ánh sáng lao ra với lớp vảy vàng khiến tất cả chói mắt. Con rồng bay lên trời cao, tiếng gầm rú rung động cả đất trời, rồi từ phía mặt trăng nó lao vụt xuống đỉnh đầu Thiên Yết. Cậu kinh ngạc né đi nhưng không kịp, ánh sáng quá mạnh làm mắt cậu díu lại. Con rồng lao vút xuống với cái mồm há rộng, đớp lấy cậu ngay trong khoảnh khắc.
Tưởng như đó là kết thúc của Thiên Yết. Mọi người há hốc mồm nín lặng hồi lâu, thì một thứ gì đó đã khiến cái mồm hung tợn lấp lánh đầy những cái răng nhọn hoắt của con rồng bị tẹt ra, nó quẩy người như bị hóc xương. Bóng dáng Thiên Yết lấp ló trong ma trận ánh sáng, và chỉ với một cú xoay người kèm theo những đợt phép bắn dữ dội vào cái mồm há rộng. Cổ họng nó cháy rực với những ngọn lửa tím đen, nó oằn mình trên đất làm lớp cỏ nhem nhuốc rực cháy. Nó rú lên chói tai, rồi quật ngã Thiên Yết bằng cái đuôi dài. Cậu ngã phịch xuống, rồi nhanh như chớp, bị con rồng quấn chặt quanh người. Cơ thể Thiên Yết bị thiêu đốt, làn da phồng rộp lên ngay. Cậu ra sức vùng vẫy, chống cự kịch liệt.
Bằng một cách nào đó, con rồng bỗng nhiên sáng rực lên, nó phát nổ và bắn ra xung quanh những chùm tia bỏng rát như pháo hoa. Thiên Yết quỳ dưới đất bằng một chân và một tay chống bên cạnh. Nhân Mã kinh ngạc, cô có thể thấy sự giận dữ cuồn cuộn kéo căng các dây chằng trên cổ Thiên Yết. Mặt cô trắng bệch.
Thiên Yết lầm bầm gì đó, có vẻ là một câu nói thô lậu. Cậu vút roi ra, và lần này là một ngọn roi bạc sáng lóa với những lớp vảy bao bọc, nhỏ và mảnh dần ở đuôi. Cậu vung roi. Ngọn roi lao nhanh tới rợn người, quấn chặt lấy cổ Nhân Mã mấy vòng. Nhân Mã chỉ kịp thét lên một tiếng, Thiên Yết thu roi về, kéo rịch cổ cô và khiến cô ngã nhoài ra trước. Lớp vảy đâm vào cổ cô tóe máu, sức kéo thô bạo của Thiên Yết khiến cổ cô như đứt lìa. Thiên Yết kéo lê Nhân Mã một quãng, nền đất bị xới tung. Ngay lúc đó, một gò đất đùn ngay chân Thiên Yết khiến cậu ta chới với. Thiên Bình đóng băng ngọn roi và Gandi lao tới, chém nó đứt lìa. Nhân Mã ho sặc sục, ngỡ như đầu mình đã rời khỏi cổ, cô choáng váng mặt mày, tưởng như cổ họng kẹt một khúc cây đầy gai nhọn, mỗi một cơn rên rỉ phát ra làm nó di chuyển, cứa nát họng mình.
Mắt Thiên Bình sáng lên như lửa cháy, cô tiến tới trước, bắn tia lạnh về phía Thiên Yết. Cậu ta gườm ghè, dùng khúc roi còn lại trên tay mình đỡ đòn. Cậu nắm chặt lòng bàn tay lại với lực mạnh tới phát đau rồi ra đòn quyết định, phóng vút ngọn roi hung tợn về trước, nó vụt tới, đâm ngay vào bả vai Thiên Bình như xuyên thẳng qua, máu tóe ra đằng sau. Thiên Yết thu roi về và để lại trên bả vai Thiên Bình một lỗ hổng đầy máu, cô ngã phịch xuống.
Khóe môi Thiên Yết cong lên tựa hồ như quỷ dữ. Lúc này trong cậu không tồn tại bất cứ cảm xúc nào hối hận hay day dứt khi đả thương cô. Có phải cậu ta đã quên rằng mình đã nói yêu Thiên Bình, hay là trái tim không đem lại bất cứ cảm giác nào cậu muốn?
Xử Nữ như chết lặng trong khoảnh khắc kinh hoàng. Cảm giác cay đắng lẫn giận dữ khủng khiếp dâng lên tận cổ, anh chưa kịp tới chỗ Thiên Bình và ra đòn trả thù, Ma Kết đã tiến ra trước. Anh không thể nhịn được nữa. Từ trên trời cao, tia sét được triệu hồi, sét hòn cũng từ đâu xuất hiện vây chặt lấy Thiên Yết. Cậu ré lên khi chúng chạm vào người. Dường như cậu không là mình nữa rồi, mà là sự thù hận đang điều khiển cậu. Cơ thể dần tê dại đi của cậu cố gắng phản kháng, cậu chưởng một cú dứt khoát, bóng đen lao ra rồi chộp lấy Ma Kết, anh bị đẩy mạnh ra sau và ngã vào đống đá vỡ. Có tiếng xương gãy vang lên, anh không màng.
Sét xuất hiện nhiều hơn, chúng vẽ nhiều đường zíc zắc trong không gian và đánh vào đầu Thiên Yết liên tiếp ngỡ như không bao giờ ngưng. Tiếng ồn vẳng lên hồi lâu, Nhân Mã có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng thoảng qua trong không khí, hòa quyện cùng mùi thịt cháy. Miệng cô có vị gì đó đắng và tanh, trái tim cô bỗng run và nhói lên như bị ai bóp chặt.
- Ngừng tay! – Nhân Mã đứng bật dậy và lao tới trước.
Cô nhào tới Ma Kết khiến anh ta bị đẩy ngã xuống mặt đất cáu bẩn. Những tia sét tan ra ngay, để lại Thiên Yết đứng chỏng chơ, cậu ngã xuống, bất động. Nhân Mã tuôn chân chạy đến với cái cổ đầy những vết lằn máu đỏ. Cô ngồi phịch xuống cạnh Thiên Yết. Cậu ta không nhúc nhích, quần áo rách tơi tả để lộ vầng ngực cháy đen đầy những nhát chém.
Nhân Mã nhíu mắt lại. Mắt Thiên Yết mở hờ. Cô có thể thấy cậu ta đang nhìn cô với sự thù hận yếu ớt phủ lên gương mặt. Cậu ta di chuyển tay, muốn bóp lấy cổ cô nhưng không được.
- Tới lúc này anh còn cứng đầu sao? – Nhân Mã cay đắng nói.
Sự đau đớn thể xác không làm cô quỵ ngã, nhưng sự đau đớn về tinh thần mới khiến cô như chết lặng. Một cảm giác khó diễn tả bóp méo mọi đường nét trên khuôn mặt cô. Nhân Mã nhìn cậu ta hồi lâu qua cái khung mờ nhạt nhòa khi nước mắt tuôn ra nhiều. Mặt cô ướt mèm, chảy dài trên cằm, hòa vào máu đang rỉ ra trên cổ, lác đác những giọt rơi xuống khuôn ngực Thiên Yết.
Nhân Mã lau vội đi nước mắt, cô bật dậy và phăm phăm tiến tới chỗ Gandi, giật từ tay cậu ấy thanh kiếm bạc và trở lại chỗ Thiên Yết. Cô giơ cao nó lên đầu, ghé mắt nhìn xuống cậu ta đầy căm hận.
- Cái này là dành cho việc đã tổn hại Alig, tổn hại những người thân thiết nhất của ta.
Vừa dứt lời, cô găm lưỡi kiếm vào ngực Thiên Yết. Mắt cậu ta như trợn lồi. Cô rút tay lại và lưỡi kiếm kéo ra, dính máu đỏ. Nhân Mã như tan nát cõi lòng, cô cắn môi muốn đứt lìa. Thiên Yết thở đứt đoạn, mắt cậu nhòe dần đi như thể nhìn xuyên qua ảo ảnh. Một thứ gì đó lại thúc vai cậu, và cậu không thể giữ mình lại được nữa, trước mặt cậu là đáy vực tối tăm, cậu thấy cơ thể nhẹ bẫng như đang rơi vụt xuống.
Nhân Mã vứt thanh kiếm qua một bên. Cô ngồi thụp xuống, đưa tay lên chỗ vết thương, cô ghé xuống tai Thiên Yết.
- Và cái này dành cho những khoảnh khắc chúng ta ở cạnh nhau dưới bóng cây Linh Lan, anh trai ạ.
Thiên Yết như bật tỉnh khỏi giấc mộng. Một thứ gì đó đã chạm vào trái tim cậu và bắt nó dừng đập trong khoảnh khắc. Như một thanh gỗ khô cứng đập mạnh vào tấm kính mỏng manh, trái tim cậu như vỡ ra với nỗi sững sờ hiện rõ trên gương mặt. Cậu căng mắt nhìn Nhân Mã, nhưng một thứ ánh sáng từ bàn tay cô bỗng phát ra chói lòa. Nó khiến mọi người như chìm vào khoảng không gian trắng xóa. Đầu óc họ trống rỗng, tai ù đi, cảm giác như lơ lửng trong vùng sáng lạ lẫm. Vài giây sau, khi ánh sáng tắt hẳn, họ mới nhận thấy Nhân Mã đang ngồi lặng ở đấy, và Thiên Yết đã biến mất chỉ còn lại những vệt máu khô đen.
- Hắn... chết chưa? – Song Ngư quay đầu nhìn mọi người, hỏi. Không ai trả lời, họ nhìn Nhân Mã.
Nhân Mã ngồi bất động hồi lâu rồi đứng dậy, nước mắt vẫn ướt đẫm mặt, cô nhìn mọi người với đôi mắt trống rỗng tựa hồ như chỉ còn là cái xác.
*
Một năm sau.
Nhờ thảo dược của Bảo Bình, những người bị thương đã dần hồi phục. Họ đôn đáo tìm kiếm những người còn sống sót để xây dựng lại Alig.
Cung điện mới tọa lạc trên nền đất cũ và được mở rộng hơn. Bức họa về hai thế giới ở căn phòng sinh mệnh xuất hiện ở hầu hết các khu phố trong kinh thành. Và lần này, khung cảnh đó đúng là đang xảy ra trong thực tế.
Đúng như lời Ma Kết đã nói. Thiên Yết là người sẽ tạo nên một sự thay đổi trong tương lai, và điều đó đã trở thành hiện thực. Alig như được tái sinh.
Còn những con người đã hiến dâng mạng sống của mình cho Alig, họ đang thế nào?
Song Ngư và Sư Tử trở về Human sau khi hồi phục. Hai gia đình hết sức vui sướng khi tìm lại những đứa con bị mất tích sau hai năm trời. Họ quyết định học lại cấp ba trong một ngôi trường khác. Sư Tử, cậu tiếp tục tham gia câu lạc bộ kiếm đạo, và tất nhiên, với những gì học được ở Alig, cậu liên tiếp giành được giải thưởng và được có mặt trong đoàn võ thuật quốc gia. Còn Song Ngư, cô viết lại những ngày tháng cấp ba của mình, và cô nhận được đúng cuộc sống như trong tiểu thuyết mà mình thường mơ tới.
Đôi cánh Bạch Dương bị biến dạng sau cú đập mạnh. Cậu không thể sử dụng nó được nữa. Cậu quyết định cắt bỏ nó và cùng Kim Ngưu đến Human. Kim Ngưu đăng kí học cùng trường với Song Ngư và Sư Tử. Với tài bắn cung của mình, cô cũng có mặt trong đoàn võ thuật. Bạch Dương mau chóng thích ứng với nơi đó, cậu tìm được một việc làm và bắt đầu cuộc sống mới.
Song Tử, với tính cách lãng du, anh cùng Cự Giải rời bỏ cuộc sống vướng víu mà phiêu lãng khắp nơi đúng như mong ước. Cự Giải rời bỏ triều chính, nhưng lâu lâu lại trở về để phụ giúp chị mình.
Ma Kết lên ngôi Quỷ vương và lập một đế chế mới. Anh mở rộng con đường thông thương với Alig. Bảo Bình lên ngôi hoàng hậu không bao lâu sau đó. Cô tạo ra những giống cây mới có thể thích ứng với hoàn cảnh ở Edar, họ phủ xanh các ngọn đồi khô khốc. Edar như mặc một chiếc áo mới.
Gandi tìm lại những chiến tiên còn sống sót để gây dựng lại vương quốc. Còn tiên thợ, cậu không lo tới họ. Tiên thợ không bao giờ bị tận diệt khi những đứa trẻ còn được sinh ra, và tiếng cười tinh khôi của chúng vẫn còn vang lên trong trẻo. Cậu ra lệnh dỡ bỏ biên giới bằng hoa Nemophila vàng, kết giao với Thiên giới và khiến Tiên tộc trở nên hùng mạnh.
Thiên Bình và Xử Nữ làm lại lễ cưới ở Chính điện dưới sự chứng kiến của Tiên đế, Tiên hậu (tất nhiên là những tấm hình của họ) và của tất thảy thiên thần. Họ trở thành thuộc hạ đắc lực cho triều đình Alig thay cho cha mẹ của mình.
Nhân Mã lên ngôi nữ hoàng và làm chứng cho lễ cưới của Thiên Bình và Xử Nữ. Cô thay cha mình ổn định thế giới với sự chính trực và khôn ngoan như ngài.
Còn Thiên Yết?
Sau lễ cưới của Thiên Bình và Xử Nữ một ngày. Nhân Mã trở lại cây Linh Lan như thói quen. Nơi đó không còn bẩn thỉu như năm trước mà được sửa chữa lại. Những khóm hoa lưu ly tím được trồng dài nơi những vũng máu nhầy nhụa. Con đường lát sỏi uốn quanh mấy bụi hồng dẫn tới cái chòi trắng xa hoa. Sẽ không ai tin rằng nơi đây từng hoang tàn và đã xảy ra một cuộc chiến ác liệt.
Mọi thứ đã đổi thay, chỉ duy nhất một thứ không bao giờ thay đổi. Đó là cây Linh Lan cổ thụ.
Nhân Mã bước ra ngoài, đạp trên con đường sỏi trắng. Bóng cây phủ rộng cả một góc Chính điện, thân cây đã to hơn rất nhiều, lớp vỏ cằn cỗi, xám xịt và nứt nẻ nhưng lá thì vẫn xanh mơn mởn. Một cơn gió bỗng thoảng qua, cô nhắm nghiền mắt lại, một cảm giác quen thuộc bỗng ào lấy bủa vây.
Sau cây Linh Lan, một mái đầu đen tuyền ló ra. Có một chàng trai đang ngước mắt lên tán lá xanh rờn, chốc lại nhìn xuống đôi bàn tay đầy sẹo, nâng niu một cái nón thông nhỏ đính lá thông chi chít màu xám xanh.
Nhân Mã như rưng rưng, nước mắt bỗng tuôn ra ầng ậng. Cô khẽ tiến tới. Cậu ta nhận thấy, rồi quay đầu nhìn cô với một đôi mắt rất đỏ. Nhân Mã đứng chựng lại, khẽ khàng gọi với đôi gò má ướt đẫm.
- Chào anh, Thiên Yết.
Hết.
Sagsun - Phúc Bình./.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro