NGOẠI TRUYỆN - Phần 1: Song Ngư
NGOẠI TRUYỆN Phần 1: Song Ngư
*Đây là phần ngoại truyện của 12 chòm sao và mối thù hai thế giới. Phần 1 này sẽ nói về Song Ngư, Kim Ngưu và Sư Tử ở Human. Nói về cuộc sống của họ trước khi đến Alig, hoàn cảnh và các mối quan hệ. Vì đây chỉ là ngoại truyện nên mình tóm gọn và phần kết sẽ để lửng. Nó chỉ bổ trợ cho phần truyện chính thôi.
Nhân vật xưng tôi là Song Ngư.
****
Tôi khẽ đóng lại cuốn tiểu thuyết dày cộm rồi đặt nó lên đầu giường. Tôi trở người. Đêm nay sao im ắng quá, ngày thường giờ này tiếng dọn đồ vẫn còn vang lên inh ỏi, tiếng mấy người đàn bà tám chuyện cùng tiếng đàn tình tang của mấy ông cụ già hàng xóm vang lên không dứt thế mà hôm nay sao tắt hẳn. Cơn gió khẽ lùa qua cửa sổ, không gian im ắng đến lạ lùng đến nỗi tiếng dế râm ran cùng tiếng xào xạc của lá cành ngoài kia vọng vào mỗi lúc một lớn hơn, cánh cửa sổ bỗng bật tung.
Tôi vực người dậy, bước đến cửa sổ rồi ngó đầu ra ngoài dòm. Đường phố vắng vẻ sáng ánh đèn đường, ánh sáng hắt cả vào gương mặt hiếu kì của tôi. Không một bóng người, thật lạ! Lác đác vài con mèo nhảy vụt qua mái hiên nhà, kêu lên méo méo. Cảnh sắc tĩnh lặng thế mà đẹp. Tôi quên bẵng đi tiếng cô vẫn vang lên eo éo dưới nhà, tựa cằm đưa ánh mắt lim dim lướt qua từng cảnh vật.
Ngày mai là ngày đầu tiên của tôi ở cấp học mới nên có vẻ tâm trạng tôi đêm nay khác thường ngày. Phải chăng? Chỉ thấy mình mẩy rạo rực, háo hức không nguôi, cảm giác hoan hỉ cứ dâng trào mãi... Cấp 3, cái cấp học mà ai cũng bảo là đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người, đến rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh quá, cảm giác cứ như mới hôm qua còn chập chững bước qua cánh cổng trường Tiểu học mà ngày mai cánh cổng ấy lại đề là Trung học Phổ Thông. Tôi khẽ cười, những cuộc tình trong trẻo và lãng mạn trong tiểu thuyết mà tôi đã từng đọc đa số là về cấp 3. Những cảm xúc rất ngây ngô và trong sáng, những giờ học vui vẻ cùng những đứa bạn hâm hấp,... Tất cả đều rất tuyệt vời! Tôi toét miệng cười, tự hứa sẽ nâng niu và trân trọng những khoảnh khắc ấy. Sẽ là như thế thôi!
Tôi bỗng nhớ đến ba mẹ. Con gái sắp bước vào cấp 3, sắp thành người rồi, ba mẹ có vui không?
Tiếng cô vẫn lảnh lót ở dưới nhà, cô đang mắng thằng con mới mấy tuổi của cô và giục tôi đi ngủ, giọng nói ấy nhiều lúc khiến tôi thấy rùng mình. Nhưng quen rồi, ngày nào không nghe giọng cô tôi sẽ buồn lắm. Cô là chị ruột của ba tôi, nhưng rất thân thiết với mẹ. Tôi rất mến cô, tuần nào cũng vậy, hễ ngày nào rãnh rỗi cô lại đến nhà tôi chơi, đem theo cả quà bánh. Cô thương tôi lắm, cô luôn chăm chút tôi, dạy tôi nhiều thứ. Tôi là con một, lúc nhỏ tôi từng níu áo mẹ và xin mẹ một đứa em, tự dưng lúc ấy cả ba lẫn mẹ đều phá lên cười và bảo chỉ mình tôi là đủ. Dù chả biết tại sao nhưng tôi vẫn thường gật gù: "Ừ, chỉ mình mình là đủ!"
Một ngày khi tôi ở nhà một mình vì ba mẹ về quê thăm ông bà. Cô hớt hải chạy về nhà tôi với hai hàng nước mắt ròng ròng, chẳng nói chẳng rằng, cô ôm chặt lấy tôi rồi khóc. Tôi chả hiểu gì cũng khóc theo, vụ tai nạn giao thông năm ấy đã cướp đi hai người thân yêu của tôi ngay trước mặt ông bà, trước mặt cô... Từ đó căn nhà che mưa che nắng suốt cả tuổi thơ tôi trở nên vắng lặng hơn bao giờ hết, vì thương tôi nên cô dọn đến ở cùng. Mọi việc xảy đến quá bất ngờ cứ như một cơn ác mộng dài triền miên và vô tận...
Tôi thôi không chống cằm nữa, vơ tay đóng lại cánh cửa gỗ rồi quay người bước về giường. Căn phòng tối om chỉ còn lờ mờ ngọn đèn ngủ, tôi nằm phịch xuống, vớ lấy cái gối trắng tinh to bự gần đấy rồi ôm chặt. Tâm trí nhẹ bẫng, cảm xúc cứ nao nao. Tôi không ngủ được, tôi mỉm cười, cố chìm vào giấc ngủ. Mọi thứ sẽ ổn thôi mà!
Ăn sáng xong tôi đã tất tả xách ba lô chạy ra ngoài. Trời đã sáng rõ, con bạn thân từ thời "dấm đài" của tôi đã sẵn trước nhà, khoanh tay nhướng mắt nhìn tôi. Là Kim Ngưu, cái con bạn chí cốt ham ăn hớp uống, điên, khùng, tự kỷ của tôi. Nhà nhỏ ở gần đây, chỉ cách có mấy con phố thôi nên những ngày còn học cấp 2, ngày nào nhỏ cũng chở tôi đi học. Lên cấp 3 rồi vẫn vậy, tôi bỗng thấy yêu sao con bạn thân đã bên tôi trong suốt thời gian qua, cả những lúc vui nhất và những lúc buồn phiền, đau khổ nhất. Có lúc, tôi nghĩ Kim Ngưu là đứa tuyệt vời nhất thế gian, và bây giờ vẫn vậy. Bạn thân của tôi là tuyệt nhất!
Vừa ra tới cổng, Kim Ngưu đã lườm tôi, cái ánh mắt như cái móc sắt đó khiến tôi bật cười, lại định bắt đầu bài ca về việc lề mề của tôi nữa đây. Tôi nhún vai, cười toe toét. Chiếc xe đạp cọc cạch dần lăn bánh. Con phố thân quen nhộn nhịp hôm nay thấy sao đặc biệt quá, trên những hàng cây cao, chiếc lá vàng bất chợt rụng cuống, nhẹ nhàng lả lướt trong không gian...
* * *- Song Ngư! Ăn kem không? D4 nhé!- Tiếng gọi bất ngờ khiến tôi giật mình.
Lớp vừa mới tan, tôi còn tần ngần đứng giữa sân trường chờ Kim Ngưu đã nghe tiếng gọi. Sân trường còn hỗn loạn, ồn ào tiếng nói cười. Tôi nheo mắt nhìn theo tiếng gọi, là Sư Tử. Vừa mới thấy láng máng quả đầu cam cam đỏ đỏ cùng cái nháy mắt của cậu ấy thế mà bây giờ mất tiêu. Đám học trò bỗng ùa ra kéo theo cả quả đầu ấy đi mất hút.
Từ xa đã thấy bóng dáng Kim Ngưu chạy ra, cái ba lô trên lưng xóc lên xóc xuống, miệng cười hăm hở. Năm nay tôi và Kim Ngưu học khác lớp, lớp tôi tận đầu này, lớp nhỏ lại tuốt đầu kia, cứ như hai đỉnh thái cực ấy, muốn gặp nhau phải chạy qua bao nhiêu là lớp.
- Sao dòm tớ như vậy chứ?- Kim Ngưu đã đến cạnh tôi rồi, nhỏ nhíu mày khi thấy tôi nhìn chăm chăm.
- Không có gì.- tôi đáp – Đi ăn kem không?
- O ki!
Tôi toét miệng cười. Một công đôi chuyện, hôm kia mắc nợ Kim Ngưu một chầu kem nay trả luôn, lại gặp tên bá đạo Sư Tử nữa.
Quán kem D4 nằm ở trung tâm thành phố, đây là nơi tôi rất thích. Một quán kem đúng kiểu lãng mạn với ban công cao tầng nơi gió thổi vi vút, dàn dây leo với rễ rủ dài xuống với những ngọn nến con lung linh khi đêm về.
Sư Tử đã ngồi sẵn ngay góc ban công lộng gió, mái tóc nhuộm cầu kì bay phất phơ không ngừng. Cậu ấy đưa tay nghịch những đóa hoa con trên giàn buông xuống tận bàn. Tôi khẽ mỉm cười. Sư Tử ở gần nhà tôi, lúc nhỏ hai đứa chơi thân với nhau đến tận bây giờ. Trừ những lúc chơi với Kim Ngưu, tôi đều đi với Sư Tử.
Tôi là đứa thích, à không, phải nói là ghiền tiểu thuyết lãng mạn. Thế mà lúc nào thấy tôi cầm quyển nào lên, Sư Tử đều nhăn mặt, giựt lấy không cho tôi đọc. Cậu ấy bảo đọc tiểu thuyết không tốt, nó khiến con người ta mù quáng. Tôi thì thấy chả sao cả, tôi vẫn bình thường đó thôi! Thế mà chả chịu nghe tôi nói, giựt lấy cho bằng được. Lúc nào cũng như tên điên, ăn nói tự tin đến kinh người, kiêu ngạo nữa chứ! Lúc nào cũng chọc tôi giận đến đỏ cả mặt. Thế mà chả bao giờ tôi thấy ghét cậu ấy được, chỉ cần một nụ cười, một lời xin lỗi, mọi giận dữ trong tôi dần bay mất.
"Tại sao?"- Tôi vẫn thường hỏi mình như thế. Và như những nhân vật nữ chính trong các tiểu thuyết, tôi tự trả lời rằng: "Có lẽ, mình yêu cậu ấy!".
Vừa thấy tôi Sư Tử đã ngoắc lia lịa. Tôi kéo tay Kim Ngưu đến ngồi đối diện, cô bạn tròn mắt nhìn tôi, Sư Tử cũng vậy. Tôi toe toét cười, đưa tay gãi gãi đầu, giải thích:
- Hehe... Xin giới thiệu với cậu: đây là Sư Tử, hàng xóm đó!- Tôi cười, đưa tay chỉ vào Sư Tử rồi lại chỉ vào Kim Ngưu – Còn đây là Kim Ngưu, best friend của tớ!
Sư Tử nhướng đôi lông mày nhìn tôi rồi lia mắt vào Kim Ngưu. Nhỏ bỗng reo lên:
- Cậu là Sư Tử à? Học cùng lớp tớ đúng không?
Chưa hiểu chuyện gì xảy ra tôi đã thấy Sư Tử cười, nụ cười chếch một bên lộ hàm răng sáng bóng.
- Ừ.- cậu ấy đáp.
À, thì ra là cùng lớp. Trùng hợp thật! Vậy là mai mốt có tìm chỉ cần qua lớp Kim Ngưu, khỏi cần phải chạy lung tung. Hai người ấy làm quen cũng nhanh thật, cứ tưởng lúc đầu ngại ngùng. Tôi khẽ cười, vậy cũng tốt.
Đó là lần gặp đầu tiên của Sư Tử và Kim Ngưu. Suốt buổi ấy Sư Tử cứ nói liên hồi khiến tôi phải hoảng, quen biết cậu ấy đã lâu nhưng chưa bao giờ cái tài chém gió ấy lại được phát huy rõ như vậy. Thật là!
Những ngày tiếp theo ở trường trôi qua nhanh chóng. Tôi làm quen được nhiều bạn bè hơn, ai cũng thân thiện và vui vẻ. Nhìn tụi bạn mới lăng xăng giỡn hớt chạy loanh quanh loạn cả lớp lên, tôi chun mũi, rồi lại dán mắt vào cuốn tiểu thuyết mới mua. Tôi lim dim mắt, nếu được trở thành nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết cuộc sống thì hay biết mấy, lãng mạn và ngọt ngào quá đi chứ!
Tôi bỗng nghĩ đến Sư Tử rồi nhún vai, làm gì cậu ấy biết được tình cảm của tôi cơ chứ? Con người vô tâm ấy chả biết đến gì ngoài kiếm đạo. Từ ngày Sư Tử bảo cậu ấy sẽ tham gia câu lạc bộ kiếm đạo của trường, tôi đã tỏ ý phản đối. Kiếm đạo, đánh đấm với một cây kiếm tre thì thật là tẻ nhạt. Nếu muốn rèn luyện thân thể, bóng chuyền hay bóng rổ chẳng phải là lựa chọn hợp lý hơn sao? Tôi đã nói với Sư Tử như vậy, rồi cậu nhún vai: "Tớ phản đối cậu đọc tiểu thuyết, cậu có nghe không mà bây giờ phản đối tớ?".
Tôi dặng hắng một tiếng rồi đóng lại cuốn sách đọc còn dang dở, đứng dậy và ra khỏi lớp. Tôi muốn gặp Sư Tử, hay chí ít là nhìn thấy cậu. Sau khi băng qua dãy phòng học đông người, tôi thấy Kim Ngưu và Sư Tử, hai người đang chuyện trò với nhau. Dạo gần đây Sư Tử không qua kiếm tôi nữa, hai người họ dường như thân nhau hơn. Tôi nhún vai, cùng lớp mà!
* * *Dạo này Kim Ngưu không thường đi với tôi, những buổi tan học rủ nhau ghé qua cửa hàng sách, nhỏ cũng cáo chuyện mà lui. Sư Tử cũng thế, nào là có hẹn, nào là kiếm đạo. Tôi bắt đầu lẻ loi lang thang trên phố đông người, chọn cho mình một quyển tạp chí vừa ý, tôi rẽ vào Công viên.
Công viên chiều mát mẻ với cái hồ nước rộng trong veo, lác đác những đóa sen rải rác khắp hồ tựa những cánh cò trắng phau đậu trên mặt nước. Những đôi tình nhân cũng loáng thoáng gần xa, tôi bỗng thấy chạnh lòng rồi phì cười. Với một con nhỏ nhiễm tiểu thuyết tình cảm đang một thân một mình thì vào Công viên đúng là một ý tưởng hết sức tồi.
Mọi chuyện sẽ rất bình thường nếu như lúc ấy tôi bắt gặp Kim Ngưu và Sư Tử. Hai người ngồi cạnh nhau trên cái ghế đá cạnh gốc bằng lăng tím, cười vui vẻ. Nụ cười và ánh mắt của Sư Tử khiến tôi nhói lòng, nụ cười lấp lánh hơn tất cả những nụ cười trước đây cộng lại. Tôi khựng người, tâm trí bỗng trống rỗng, tôi quên mất mình đến đây làm gì. Tôi quay đầu và... bỏ chạy.
Từ đó, tôi nghiễm nhiên vào vị trí đến trước nhưng lại thất bại trong mối quan hệ ba người. Tôi không hiểu tại sao, chỉ biết mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng... Tôi bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm với hiện tại, tôi tách mình khỏi cuộc sống và càng đắm chìm hơn vào những chuyện tình cảm trong trang sách. Kim Ngưu vẫn bình thường với tôi, vẫn là những chiều rãnh rỗi chở nhau khắp phố, chỉ có điều trong tôi đã có một bức tường dày cộm ngăn cách, mọi điều muốn nói cứ âm ỉ trong lòng nhưng không thể nào nói được.
Một ngày, Sư Tử bảo với tôi rằng cậu thích Kim Ngưu. Mọi thứ tình cảm trong tôi gần như vỡ vụn. Đôi mắt cậu ấy sáng lên, long lanh, nụ cười cũng tươi tắn hơn khi nói về nhỏ. Cái sự vô tư của cậu đối với "cô bạn thân" khiến tôi lặng người, lồng ngực đau nhói.
- Cậu có thể giúp tớ không?
Sư Tử hỏi tớ sau khi huyên thuyên về Kim Ngưu, về nét dễ thương cùng sự nhiệt thành của nhỏ. Đôi mắt cậu đặt lên tôi sẵn rồi, cậu chờ đợi câu đồng ý. Vì tôi là bạn thân của Kim Ngưu, và vì tôi là bạn thân của cậu ấy...
- Ừ.
Tôi đáp nhẹ, lòng xốn xang những cảm xúc không tên. Sư Tử reo lên một tiếng rồi cười sằng sặc, nụ cười chưa bao giờ dành cho tôi...
****
Tôi đã nhuộm tóc. Mái tóc đen láy mềm mượt từ thời cha sinh mẹ đẻ của tôi sau một buổi chiều đã biến thành màu xanh lè như xì trum từ gốc đến ngọn. Chủ tiệm tóc ra sức gập đầu xin lỗi tôi, dù ông ấy đã hết sức cứu chữa cho mái tóc hư hỏng nhưng vẫn không thể nào chữa được. Chuyện là trong lúc ông tất bật lo cho đám khách làu bàu luôn miệng vì chờ lâu, đứa con trai hiếu động của ông đã đánh tráo lọ thuốc nhuộm, kết quả là mái tóc xù xì xơ xác thế này. Trông tôi lúc này không khác gì con vẹt xanh quý hiếm trong phim Rio.
Tôi không giận ông, càng không quát tháo gì cả. Chỉ việc trả tiền rồi vớ lấy cái nón kết tôi quẳng gần đấy, đội lên đầu rồi quay đi. Ông chủ tiệm tóc điếng người nhìn tôi, tôi chỉ nhếch mép cười cho có lệ rồi bước ra về. Tôi không quan tâm, bề ngoài tệ hại thế này, càng tốt! Nó đủ làm trái tim tan nát của tôi cảm thấy thỏa mãn.
Tôi bước từng bước dài lặng lẽ băng qua con phố vắng lặng, con gió chiều thổi qua man mát. Đưa hai tay vào túi áo khoác, tôi ngước mắt lên hàng liễu trên cao, đưa ánh nhìn tận bầu trời xanh loáng thoáng trong những kẽ lá. Như những nhân vật chính trong tiểu thuyết, tôi để tâm hồn mình trôi lãng đãng như áng mây trời, mắt nhìn lơ đãng. Đã mấy tuần rồi tôi trở nên cô độc như thế này, bước chân lang thang vô định cũng bắt đầu trở thành thói quen. Tôi không cảm thấy buồn nữa khi nhận ra mình đang cô đơn, nói cách khác, tôi yêu cái sự cô đơn này.
Lúc trước chừng hai ngày một lần, Kim Ngưu đạp xe đến nhà tôi, có khi là rủ nhau dạo quanh khắp phố xá, đến mấy quán vỉa hè mà cô ấy đang tăm tia, lại có khi hai đứa ngồi chụm đầu trong phòng tôi, lúi húi chúi đầu vào cuốn truyện tranh shoujo mới mua. Lúc ấy dù không nói gì, nhưng cả hai đều cảm thấy rất tuyệt vời. Cả Sư Tử nữa, mặc dù bận rộn với câu lạc bộ, cậu ấy luôn rủ tôi đến D4, có khi lôi tôi vào phòng kiếm đạo, bắt tôi theo dõi cậu ấy luyện tập rồi mới dắt tôi đến cửa hàng sách mà tôi thích. Bây giờ những khoảnh khắc ấy sao quá xa vời...
* * *
Cô lôi tôi đến cái bồn tắm rồi chúi đầu tôi xuống dưới. Đưa tay bật cái vòi nước, cô nắm lấy tóc tôi bóp bóp liên hồi, tiếng nói bực dọc của cô cũng bắt đầu vang lên khắp nhà.
- Tại sao lại đi nhuộm tóc vậy hả, Song Ngư? Còn ra cái thể thống gì nữa không?
Tôi im lặng mặc cho cô ra sức tẩy màu tóc tôi. Nước chảy đều đều, giọt nước lạnh toát chảy tràn trên cổ, lan xuống cằm một cảm giác lạnh lẽo khiến tôi rùng mình. Cô đang rất bực tôi, tất nhiên rồi, đôi tay cô ghì đầu tôi xuống, bóp mạnh khiến tôi đau điếng, mấy sợi tóc bị kéo căng, da đầu như muốn bung ra. Tôi không nói gì, nhắm chặt mắt chịu đựng nhưng trong thâm tâm, tôi không nghĩ mình làm vậy là sai.
Cô bỗng buông đầu tôi ra rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng. Tôi mở mắt ngoái đầu nhìn theo, khó hiểu, nhưng rồi tôi đứng dậy, bước đến cái gương to bè gắn trên tường. Thảm hại quá, tóc tôi bết lại, xơ xác như cái chổi lông gà cũ kĩ bị vắt khươm sau hè. Dù đã rửa, xả nhiều lần nhưng màu xanh vẫn còn ám lên, xấu xí. Cánh cửa bỗng mở ra, cô lại bước vào, trên tay là lọ vaseline.
- Lại đây nào, Song Ngư!- cô giục.
Tôi không phản đối gì, trở về vị trí của mình. Cô đã mở lọ ra, vuốt lên mái tóc tôi. Tôi nhíu mày, vaseline sao? Nó có tác dụng gì chứ? Cô vẫn nhìn tôi đăm đăm, đôi tay thành thạo như chuyên gia. Lát sau, cô sấy qua quýt rồi mỉm cười.
- Đỡ hơn rồi đấy!
Tôi bước đến trước gương, mái tóc xấu xí đã đỡ hơn phần nào. Màu xanh lè nay dịu hơn, bóng lưỡng. Cô vớ lấy cái lược rồi chảy lên mái tóc mới của tôi, từng nhát chải đều đều, mái tóc tôi không còn xơ xác. Tôi mỉm cười, đúng là đã đỡ hơn, có lẽ tôi hợp với màu tóc này! Nhưng dù sao tôi vẫn thấy tiêng tiếc mái tóc cũ đen láy ấy.
Sư Tử rủ tôi đi xem cậu ấy thi đấu. Câu lạc bộ mở cuộc thi kiếm đạo trong phạm vi thành phố. Tôi chưa kịp nói gì, cậu ấy tuôn một tràn năn nỉ ỉ ôi. Nhưng dù cậu ấy không làm như thế, tôi vẫn đi xem. Tôi không thích kiếm đạo nhưng vì cậu ấy, tôi sẵn sàng tham dự. Tôi chưa nói đồng ý vội, chỉ ỡm ờ, đơn giản vì tôi thích nghe giọng mè nheo năn nỉ của cậu ấy trong điện thoại, dễ thương đến lạ lùng!
Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến. Phòng thi của câu lạc bộ chật ních người khiến tôi mãi mới chen lấn vào được. Tôi nhíu mày, kiếm đạo thật sự có sức hút vậy sao?
Tôi không nói với Kim Ngưu về hôm nay. Tôi không thích hai người ấy ở cạnh nhau, thế thôi! Nhưng tôi chưa kịp vui mừng thì đã trông thấy Kim Ngưu lấp ló trong đám người đen nghịt, bên cạnh nhỏ là Sư Tử, nhỏ vẫy tôi khi thấy bóng dáng tôi từ xa. Nhỏ chạy đến cười rối rít khi thấy mái tóc mới của tôi rồi hỏi:
- Song Ngư đến xem nữa à?- Kim Ngưu tươi cười.
- Ừm... ờ... - tôi ngập ngừng.
Kim Ngưu không nói với tôi về việc này. Đáng lẽ tôi là người hỏi nhỏ câu đó mới phải, rằng: "Cậu đến xem nữa à?" vì tôi là người quen với Sư Tử trước. Nhỏ chỉ là người cậu ấy mới quen biết thôi.
Sư Tử trông thấy tôi, cậu nháy mắt rồi quay đi, trở về vị trí chờ. Hôm nay cậu ấy vẫn vậy, điển trai và cuốn hút, nhưng không như những ngày trước, cảm giác tủi hờn bỗng len lỏi vào tim. Tôi không chắc cái nháy mắt ấy có dành cho tôi không, hay là dành cho cô bạn ngồi kế tôi...
- Sư Tử của trường Nam Phong, Hiển Minh của trường Nguyễn Đáng.- tiếng người dẫn vang lên.
Sư Tử đứng dậy, cậu vớ lấy cái nón bảo hộ rồi đeo vào, trên tay là cây kiếm tre chắc chắn. Cậu bước ra sân thi đấu. Cậu trai trường khác đã bước ra sân sẵn rồi. Hai người đứng đối diện với nhau.
- Chào nhau!- Tiếng người dẫn lại vang lên.
Sư Tử cùng cậu con trai gập người chào nhau rồi vào thế thủ. Cả khán đài bỗng nín lặng rồi bắt đầu lao xao, tiếng ồn ào văng vẳng khắp phòng thi khi hai đối thủ đã vào cuộc đấu.
Kim Ngưu hò hét vang dội, lấn át cả tiếng kiếm tre va vào nhau đều đều dưới khu vực thi, có lẽ nhỏ rất có hứng thú với kiếm đạo. Tôi ngồi lặng, tôi không thích môn thể thao này, có lẽ vì thế nên Kim Ngưu trở nên đáng yêu trong mắt Sư Tử, có lẽ vậy... Những ngày không gặp tôi, chắc nhỏ đều ở cạnh Sư Tử, cổ vũ và động viên. Tôi nhắm nghiền mắt, cảm thấy lòng ghen tỵ không thôi.
"Mình ghen tỵ với Kim Ngưu sao?"- Song Ngư tự hỏi. Thật là điên rồ và đáng phê phán khi ghen tỵ với bạn thân của mình. Nhưng thật ra, cảm xúc của tôi là vậy, chẳng thể nào ngăn chặn được những suy nghĩ ganh ghét cứ nhen lên trong lòng.
Thế rồi hôm ấy Sư Tử không chiến thắng, cậu về nhì. Kim Ngưu đã bước ra khỏi chỗ ngồi và chạy đến chúc mừng cậu ấy tự lúc nào. Tôi vẫn ngồi bất động tại chỗ đến khi Sư Tử quay đầu nhìn tôi, cười toe toét. Đoạn, Kim Ngưu rút ra tấm khăn bông trắng tinh lau vội mồ hôi trên trán Sư Tử, cậu mỉm cười hạnh phúc. Lúc ấy, tôi lặng lẽ đứng dậy rồi rời phòng thi đấu.
Tối, tôi không ngủ được. Những hình ảnh ban sáng cứ chập chờn trong tâm trí khiến tôi không thể nào chợp mắt. Tôi lăn lộn trên giường hồi lâu rồi bật dậy, vớ lấy cái áo khoác màu đen dài đến tận đầu gối rồi lén lút bước ra khỏi nhà.
10 giờ, khu phố nhà tôi đã vắng lặng, người ta cài then đóng kín cửa. Ngoài đường chỉ có mấy con gió lạnh khẽ lướt qua, một vài chiếc lá khô cùng mấy cái bọc ni lông bị gió thổi lăn vài vòng trên mặt đường. Nếu biết tôi lén ra khỏi nhà chắc cô sẽ sạt cho tôi một trận nhưng tôi không thể nghe lời cô.
Bước chân chậm rãi hơn ban sáng, tôi bước đi nhưng không hiểu sao lại đến nhà Sư Tử. Trùng hợp chăng? Là nhà cậu ấy gần nhà tôi. Tôi tự trả lời như thế rồi đứng lặng trước cửa. Trong vườn nhà Sư Tử có bóng người, vệt bóng in dài đến tận cổng, trên tay là thanh gậy dài đang quơ quơ trong không khí. Tôi nheo mắt, là Sư Tử. Giờ này đã khuya còn tập kiếm đạo sao? Chẳng lẽ cuộc thi ban sáng không làm cậu hài lòng?
- Song Ngư?- Sư Tử đã nhận ra tôi từ xa, cậu nhanh chân bước ra phía cổng, tiến tới trước mặt.
Tôi nở nụ cười gượng gạo. Cậu ấy lại hỏi:
- Giờ này khuya rồi, sao cậu ở đây?
- À... Tớ không ngủ được nên đi dạo vậy mà!- tôi đáp.
Sư Tử cười lên rung rúc, tay vẫn cầm cây kiếm tre.
- Lại mơ tới anh nào à?
- Ừ... - tôi đáp lãnh đạm.
Tôi không nhìn Sư Tử nữa, đưa mắt lên phía mái nhà ẩn hiện trong màn đêm. Mặt trăng giờ này đã lên cao tỏa ánh sáng vàng mờ ảo. Khu phố đêm trở nên tĩnh lặng, buồn hiu hắt.
- Hồi sáng cậu có xem tớ thi đấu chứ?- Sư Tử hào hứng – Nhưng tiếc là chỉ hạng nhì.
- Cậu đấu hay lắm!- tôi đáp.
- Cậu đã nói gì với Kim Ngưu mà cậu ấy trở nên dịu dàng với tớ vậy? Cậu ấy còn thưởng cho tớ hộp bánh ngọt nữa. Cảm ơn cậu nhé!- Sư Tử nói – À mà hồi sáng cậu đi đâu mà vội thế?
- Tớ bận việc. Mà bạn thân làm gì khách sáo quá vậy? Đó là bổn phận của tớ mà.
Tôi cười gượng gạo rồi quay đi. Đút hai tay vào túi, tôi lại nói:
- Thôi khuya rồi, cô sẽ giết tớ nếu biết tớ trốn đi. Chào cậu nhé, tớ về đây!
Tôi ngoảnh mặt rồi quay về, nén giọt nước mắt đang chực tuôn trào. Thật ra tôi không nói gì với Kim Ngưu cả, tôi tránh mặt Kim Ngưu từ ngày Sư Tử bảo cậu thích nhỏ. Tôi ghen tỵ, thật sự ghen tỵ. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tôi là người đến trước cơ mà, sao lại thành người thừa trong mắt cậu ấy? Tại sao?...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro