Chap 15: Lần nữa gặp mặt.

Cancer ngơ ngẩn mất vài giây, bỗng cô  giật mình, nhận ra hành động sai lầm vừa rồi.

Sao cô lại có thể quên đi sự đáng sợ tới tột cùng khi cô bị người trước mắt bóp cổ kia chứ?!

Một cảm giác ớn lạnh nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể khiến Cancer rùng mình. Cô vội vã xoay người, bước thẳng lên mái ngói toan rời đi mà quên rằng bản thân đang bị đeo bám.

Hành động lộ liễu này của cô ngay lập tức khiến cô đón nhận hậu quả.

-Cô ta kia rồi!-Một giọng đàn ông hung bạo quát lên.

Cancer bấy giờ mới định thần trở lại, tiếc thay đã muộn.

Đoàng

Một tiếng súng nổ vang lên.

-Á!-Cancer nhắm tịt mắt thốt lên đau đớn. Viên đạn của đám bắt cóc bắn cánh trúng tay cô, khiến con dao vàng mà cô được Pisces tặng theo đó văng ra.

Cancer ngồi thụp xuống, gương mặt tái mét ôm chặt lấy cánh tay đang ứa máu.

"Không được. Mình không thể sử dụng nó tại đây."-Cancer nghiến răng chịu đựng.

Bỗng một bóng đen đứng trước mặt cô. Là một trong số 3 tên đang đeo bám cô.

Hắn đưa tay ra, bàn tay to lớn ngày một tiến lại gần Cancer.

Cancer nhíu mày, tức thì vung chân đá thẳng cổ hắn. Sau đó cô vội vã đứng dậy, nhảy thẳng xuống từ nóc nhà. Tiếc thay màn tiếp đất vụng về khiến cổ chân cô nhói lên một cảm giác đau buốt. Cơ thể cô mất thăng bằng, cứ thế đổ nhào xuống nền đất.

Đoàng

Tiếng nổ súng một lần nữa vang lên, viên đạn lao nhanh tới phía Cancer đang lồm cồm bò dậy.

Keng

Vật nào đó từ đâu bay tới, đánh bật viên đạn kia.

Cancer khẽ nghiêng đầu nhìn, găm trên nền đất chính là con dao vàng của cô!

Cộp

Một tiếng tiếp đất nhẹ nhàng vang lên.

Một mùi hương quyến rũ lập tức luồn vào mũi Cancer.

Cô ngước đầu lên, bắt gặp một tấm lưng vững chãi đang đứng chắn trước cô.

Hai tên còn lại sau khi thấy cơ hội tốt của mình bị chặn lại liền tức giận lên tiếng:

-Ngươi là ai?! Đừng xe--

Phừng

Một ngọn lửa cháy rực bùng lên, ngay lập tức thiêu cháy kẻ đang to tiếng.

-Áaa!

Phừng

Thêm một ngọn lửa hung bạo khác xuất hiện, chặn họng tiếng kêu xé trời của tên còn lại.

Chứng kiến cảnh này, Cancer chỉ biết lặng người. Dù cho bọn chúng là những kẻ muốn bắt cóc cô nhưng khi tận mắt nhìn thấy màn giết chóc khốc liệt này, cô không khỏi bàng hoàng.

Cô kinh hãi tới mức hơi thở cũng trở nên rụt rè.

-Không cần sợ nữa. Ta giết chúng giúp cô rồi.

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai khiến Cancer giật mình. Cô đưa đôi mắt hướng tới một gương mặt.

Một gương mặt với đôi mắt xanh lá tựa như đá quý, với những đường nét rắn rỏi hệt như tượng tạc.

Vẻ đẹp mê người này càng khiến cô sợ hãi hơn.

Leo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đã đầy bụi bẩn của Cancer, đưa cánh tay đang chảy máu của cô lại gần chiếc miệng hắn.

Cancer dù rất muốn rụt lại nhưng cô không đủ can đảm để làm điều ấy.

Một cảm giác ẩm ướt liền đặt lên cánh tay cô. 

Cancer đỏ mặt, tim đập dồn dập, nhìn không chớp mắt vào gương mặt tuyệt đẹp đang thư thái tận hưởng hương vị máu của cô bằng chiếc lưỡi hắn.

Xong xuôi, Leo đặt lên mu bàn tay cô một cái hôn nhẹ.

Rồi hắn từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào Cancer với đôi mắt quyến rũ khiến tim cô như lỡ một nhịp.

-Tên cô là gì?

-... Cancer.-Cancer đáp lại trong vô thức.

Giọng hắn vang lên, lạnh lùng tới mê hoặc:

-Cô là của ta.

-------------------------------------------------------------

"

-Ta không muốn chiến đấu nữa.

Một giọng nói khàn đặc vang lên một cách yếu ớt. Đôi mắt xanh tựa đá sapphire nay đã không còn tia sáng, chỉ còn lại sự mệt mỏi vô hồn.

-Bình tĩnh lại đi. Ngươi thực sự muốn mặc kệ thế giới này sao?

-Thế giới này?-Giọng nói yếu ớt kia lại càng nhỏ đi.-Ta vẫn phải tiếp tục bảo vệ nó ư?

-Đúng vậy. Ngươi rất yêu nó cơ mà. Gió trên đồi Calmm, nước biển vịnh Hall và cả trái cây núi Wardre, ngươi đâu muốn chúng biến mất mãi mãi phải không?

-Nhưng ta đã vì chúng mà giết chết "người ấy" ...

-Không phải, ngươi đã giúp bà ta giải thoát.

-Nếu không phải tại ta...

Cùng với tông giọng thều thào, một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt xanh mờ đục.

-Đừng tự trách nữa Pisces! Cứ như này ngươi sẽ bị điên mất!

-Đủ rồi. Im lặng đi.

Một thanh kiếm vươn ra.

Một ánh sáng xanh lóe lên.

Chú rồng ấy đã biến mất.

-Ta xin lỗi, Glacer.

"

-Ta xin lỗi...

Dưới lớp mặt nại, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má Queen, chảy vào miệng cô mặn chát, kích thích vị giác khiến đôi môi cô khẽ cử động.

Queen mơ màng tỉnh dậy. Cảnh vật trong tầm mắt cô nhập nhòe không rõ.

Cô mơ hồ, quên mất giấc mơ vừa rồi, cũng quên mất mình đang ở đâu.

Phải mất chừng vài giây cô mới lấy lại thị giác.

Cô đang ở trong một hang động.

Queen chợt giật mình, vội vã ngồi thẳng dậy, bấy giờ mới nhớ lại mọi chuyện.

Xoạt

Một âm thanh vang lên, cùng với sự trượt xuống trên da thịt khiến Queen đưa mắt xuống nhìn phần đùi cô.

Một chiếc áo choàng lông đen.

Bỗng Queen cảm nhận được hơi thở ngay gần, cô lập tức đánh ánh mắt về phía nơi phát ra hơi thở ấy.

Và rồi đôi mắt xanh sapphire mở rộng, căng tròn hết cỡ.

Trước mắt cô vậy mà lại là Saggitarius Dieman!

Hắn đang tựa mình vào một khối đá, khoanh tay ngủ. 

Bỗng Queen thấy có chút quen thuộc khi nhìn vào gương mặt này.

Trên người hắn chỉ có một chiếc áo đen bó cùng một chiếc áo len khoác ngoài.

Ngay lập tức cô ý thức được rằng chiếc áo choàng lông đen mà cô được đắp lên là của hắn.

Queen chần chừ, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Giờ đã là giữa đêm, trăng lên cao và gió tuyết trắng xóa trời. Đến cả người sở hữu quỷ băng như cô còn thấy có chút se lạnh, vậy mà Saggitarius không những nhường áo choàng cho cô mà còn ngồi ngoài làm chắn gió.

Trong lòng Queen bỗng có chút dao động kì lạ. 

Bàn tay cô nắm chặt lấy chiếc áo mềm mại và ấm áp. Đã lâu lắm rồi mới có người làm điều này với cô.

Cô lặng im nhìn vào kẻ đẹp mã đang ngủ say kia, phân vân không biết có nên đắp trả hắn chiếc áo hay chỉ để lại bên cạnh.

Queen sợ làm hắn tỉnh giấc bởi cô không muốn bị kẻ cứng đầu này bám theo, nhưng cô cũng áy náy không nỡ để hắn chịu lạnh. Dù gì hắn lại lần nữa cứu cô một mạng bởi không đời nào rơi từ độ cao đó xuống mà cô lại lành lặn như hiện giờ.

Nghĩ một hồi, cô quyết định đặt chiếc áo xuống cạnh hắn. Hắn mạnh như vậy, không đời nào có chuyện chết lạnh ở đây được. Chưa kể, Saggitarius đến đây chắc chắn bởi hắn không tin vào lời của Pisces, cố tình tới đây để thỏa mãn trí tò mò. Nếu đánh thức hắn lúc này thì Queen sẽ phải đối mặt với sự đeo bám vô cùng đáng sợ.

Nào ngờ Saggitarius bỗng lạnh giọng lên tiếng:

-Ngài đối xử với ân nhân của mình thế này sao?

Hắn từ từ mở mắt, để lộ đôi đồng tử đỏ mê hoặc tựa như đá Spinel, lạnh lùng nhìn thẳng vào Queen.

Queen nhìn hắn chừng vài giây, đôi mắt xanh tựa băng giá vĩnh cửu không chút lay động, quyết định phớt lờ đi câu hỏi của hắn rồi quay lưng rời đi.

Ngay khi chân trái cô vừa được nhấc lên, một bàn tay cứng rắn liền nắm lấy cổ tay cô.

Saggitarius dùng sức kéo mạnh, ép cho Queen phải quay người lại.

Bộp

Bàn tay còn lại của hắn nhanh nhạy tóm lấy một cổ tay khác, vừa kịp chặn cú đâm bằng tay của Queen.

Đôi bên nhìn nhau, ánh mắt vô cùng căng thẳng.

-Tôi không có thời gian dây dưa với ngài đâu.-Queen trầm giọng, hai hàng lông mày nhíu sâu xuống.

-Đưa tôi đi theo.-Saggitarius đáp lại với vẻ nghiêm túc.

-Tại sao tôi phải tin ngài?-Queen kéo tay lại, vùng một cánh tay khỏi bàn tay Saggitarius. Cánh tay còn lại của cô vẫn bị hắn nắm chặt, nhất quyết không buông.

-Dù cho tôi vừa cứu mạng ngài ư?-Saggitarius lấy làm khó hiểu.-Nếu tôi là kẻ thù của ngài, tôi đã giết ngài từ lâu rồi.

Queen im lặng không đáp. Quả thực cô đã bất tỉnh tới mức không ý thức được gì. Nếu khi ấy muốn giết cô, đến cả một người bình thường cũng có thể làm được.

Nhưng chỉ như vậy vẫn không đủ để cô tin tưởng Saggitarius. Có lẽ do bản năng được hình thành qua những cuộc chiến, Queen trở nên rất khó tính và từ chối đặt niềm tin lên bất cứ ai.

-Với tình trạng hiện giờ của ngài, đấu với rồng là điều không thể.-Saggitarius tiếp tục.-Chỗ máu dự trữ ngài mang theo tôi đã dùng hết cho ngài rồi.

Queen nghe vậy tức thì phản ứng, nhìn người đối diện với đôi mắt hình viên đạn:

-Sao ngài lại biết về sự tồn tại của rồng?

Cô không tin người như Saggitarius thuộc dạng người tin vào những lời bịp bợm ở những buổi đấu giá. Lời nói và hành động của hắn không giống như một kẻ tò mò muốn xác nhận sự thật mà giống như một kẻ đã biết trước sự thật đã luôn đợi thời cơ chứng kiến sự thật ấy.

-Cha tôi nói rằng ông ấy muốn thấy nó một lần nữa.-Saggitarius thẳng thắn thừa nhận.

-Cha ngài?

-Cô đã từng nghe tới cái tên Sagat bao giờ chưa?

Ngay khi âm thanh ấy vang lên, đôi đồng tử Queen liền dãn rộng.

Những kí ức không ngừng ùa về trong tâm trí cô.

"-Chào cô, tên tôi là Sagat.

Chàng trai với nụ cười tươi tựa ánh nắng, mở rộng bàn tay hướng về phía cô."

"-Sao cô đeo mặt nạ suốt thế? Xấu tới vậy ư?"

"-Yên tâm. Nếu cô chết, tôi sẽ chiến đấu thay phần của cô.

Chàng trai ấy ôm lấy cơ thể đầy máu của cô sau trận chiến sinh tử, ánh mắt chắc nịch nhìn thẳng vào cô."

-Ngài thực sự là con của Sagat?-Queen hỏi lại dù cô đã phần nào tin lời Saggitarius. Khi phát hiện quan tài phong ấy Shelly ở lâu đài gia tộc Dieman, cô đã luôn nghi ngờ Sagat là thành viên của gia tộc, chỉ là không ngờ ông lại là cha của Saggitarius.

Thảo nào khi quan sát Saggitarius ngủ say, cô thấy hắn có phần quen mắt.

-Không thể tin được ngài lại gọi thẳng tên cha tôi như vậy.-Saggitarius có phần bất ngờ.-Hai người có mối quan hệ gì vậy?

-Chứng minh đi.-Queen dứt khoát, phớt lờ đi câu hỏi của Saggitarius.

-Cha tôi khi trẻ có mái tóc vàng và mắt màu đỏ dù chưa vào trạng thái chiến đấu đúng chứ? Ngoài ra ông còn có một vết xẹo lớn sau lưng, kéo dài từ bả vai trái tới hông phải. Món ăn yêu thích là thịt cừu, loại rượu yêu thích là rượu lựu, trước khi ăn sẽ chạm tay vào đĩa để cảm nhận nhiệt vì không ăn được đồ quá nóng, ngoài ra còn có thói quen nhay sống mũi khi làm việc.

Trước câu trả lời trơn tru và đầy đủ của Saggitarius, Queen chỉ biết lặng người. Cô biết nguyên do vết sẹo sau lưng kia, cũng biết những thói quen này của Sagat.

Quả thực nếu không phải người thân thiết thì khó có thể biết được những điều này.

-Anh ta còn sống ư?-Mặc kệ câu hỏi của Saggitarius, Queen tiếp tục hỏi thêm.

Nào ngờ câu hỏi này của cô khiến Saggitarius chững lại vài giây.

Gương mắt hắn bỗng buồn đi trông thấy.

-Còn. Nhưng chắc không được bao lâu nữa.

Nghe tới đây, Queen cũng trở nên trầm lặng theo.  

Dù cho cô luôn cho rằng những người đồng đội năm xưa đều đã chết nhưng khi nghe điều ấy thực sự được xác nhận, trong lòng vẫn không khỏi hụt hẫng.

Chưa kể Sagat còn là một trong những người đồng đội thân thiết nhất của cô.

Saggitarius trầm ngâm nhìn Queen một hồi, ánh mắt phức tạp như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, hắn quyết định lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt:

-Ngủ tiếp thôi, sớm mai chúng ta lên đường.

Queen nghe vậy, đôi mắt ngơ ngác đầy vẻ bất ngờ.

-Có chuyện gì sao?-Saggitarius thấy vậy liền lên tiếng hỏi.

-Không hẳn, chỉ là...-Queen ngập ngừng.-Ngài không hỏi gì nữa ư?

Trong kí ức của cô về kẻ này, hắn đúng ra sẽ hỏi cô ti tỷ thứ khác nữa mới phải.

-Yên tâm, chỉ là nãy tôi ngủ không ngon nên giờ không có tâm trạng, sau khi giải quyết xong mọi chuyện tôi sẽ hỏi ngài không thiếu chi tiết nào.-Saggitarius bất lực đáp. Không ngờ rằng bản thân lại bị coi là người kém tinh tế tới vậy.

-Trông ngài có chỗ nào giống ngủ không ngon đâu.-Queen nói nhỏ rồi cũng tựa vào tảng đá, khép mắt chìm vào giấc ngủ.

"Do ai chứ?"-Saggitarius thầm cãi lại trong lòng.

Queen nào biết hắn đã thức hơn một ngày, quan sát cô không rời mắt từ khi tìm thấy cô mình đầy thương tích nằm im bất động trên một tảng đá, cũng nào biết vì thấy cô khóc rồi tỉnh giấc mà hắn phải giả vờ ngủ để không làm cô khó xử.

Hai người cứ vậy đối lưng nhau, để mặc chiếc áo choàng lông đen bơ vơ trên nên đất...

------------------------------------------------------------------------

Vút Vút

Dù đã là đêm khuya nhưng âm thanh luyện kiếm vẫn vang lên đều đặn.

Giữa sàn đấu vắng vẻ, một bóng người đang căng sức vung từng đường kiếm.

Cơ thể Scorpio đã ướt sũng mồ hôi, tới mức ngay cả trên nền gạch nơi cậu đứng cũng đã đậm màu.

Scorpio không thể ngừng suy nghĩ về trận chiến đêm ấy dù cho gần một tuần đã trôi qua.

-Xem tôi vô tình bắt gặp tên điên nào này.

Một giọng nói mỉa mai mang chút giận dữ vang lên.

Scorpio ngay lập tức ngừng tập, hướng ánh mắt về nơi phát ra giọng nói.

Là Capricorn trong bộ đồng phục của thợ săn cấp cao.

-Chào anh.-Scorpio hơi cúi đầu.-Đêm rồi mà anh vẫn bận quá nhỉ?

-Cậu cũng biết là đêm rồi à?-Capricorn tiếp tục buông lời khó nghe.

Scorpio không đáp, một phần vì cậu biết Capricorn chỉ là đang lo lắng cho cậu, cũng một phần vì đã quen với cách nói chuyện này của anh rồi.

-Thực muốn đấm vào bản mặt cứng nhắc này của cậu mà.-Capricorn nghiến răng kìm nén.-Về ngủ đi hoặc vài tuần tới tôi không giao cho cậu nhiệm vụ nào.

Nghe vậy, Scorpio tức thì phản ứng.

-Vâng...-Cậu miễn cưỡng đáp.-Còn anh thì sao? 

-Tôi bị gọi đi họp. Thật là cái lũ điên mà.-Capricorn thở dài bất lực.

-Vậy anh cứ đi đi. Em đợi anh về r--

-Đi ngủ ngay!-Capricorn lập tức cắt ngang lời Scorpio.-Chẳng nhẽ tôi lại phải nói với cậu về tầm quan trọng của giấc ngủ lần nữa à?!!

Lần này cuối cùng Scorpio cũng chịu nghe lời, ngoan ngoãn cất đi thanh kiếm tập rồi cúi mình chào Capricorn.

---------------------------------------

[Tại phòng họp]

Capricorn đẩy cửa bước vào, nhanh chóng chọn lấy chỗ ngồi mà anh đã quen thuộc.

Đợi một hồi, cuối cùng 20 ghế trống đã được lấp đầy. Cuộc họp vì vậy cũng đã bắt đầu.

Người chủ trì cuộc họp, tức một trong những lãnh đạo đứng đầu phẩy tay, một hộp gỗ trắng lập tức được đẩy ra. Toàn bộ những người còn lại ngay lập tức chăm chú nhìn vào nó với vẻ tò mò.

-Đây là một trong những vũ khí quan trọng giúp chúng ta chiến thắng được đám vampire.

Nghe vậy, tất cả lập tức xôn xao bàn tán.

-Tuy nhiên, để mở nó cần những điều kiện nhất định bởi nó đã bị phong ấn. Những thứ đó nằm trong danh sách này đây.

Ông ta cầm lên một tờ giấy. Ngay sau đó, hai người phục vụ đứng hai bên liền đi phân phát bản sao tờ giấy ấy cho những thành viên khác.

Capricorn nhận lấy tờ giấy, lập tức dồn sự tập trung vào nó.

Nguyên liệu được chia ra 3 phần:

-Nguyên liệu cấp độ 1: Máu của một trong số những vampire cấp SSS.

Nhiệm vụ này sẽ được đảm nhiệm bởi một trong những nhóm thợ săn cấp tương ứng.

-Nguyên liệu cấp độ 2: Gỗ bạch thủy.

Nhiệm vụ này sẽ giao cho nhóm thợ săn từ cấp S tới SS.

-Nguyên liệu cấp độ 3: con non của ít nhất 500 loài.

Nhiệm vụ này thuộc về những nhóm cấp độ còn lại.

"Cái quái gì đây?"-Capricorn nhăn nhó khi đọc tới nguyên liệu cuối cùng. 

Anh có linh cảm rằng những con non này sẽ phải chịu một sự tàn nhẫn kinh khủng nào đó.

Sau một hồi phân chia công việc, nhóm của Capricorn cuối cùng vẫn phải nhận nhiệm vụ tìm nguyên liệu cấp độ 2 dù cho anh đã tìm cách né tránh nó.

"Dạo này mình lo lắng quá rồi sao?"-Capricorn trầm ngâm suy nghĩ. Có lẽ vì sau trận chiến suýt chút nữa lấy mạng cả nhóm Scorpio đã khiến anh e dè hơn khi nhận nhiệm vụ cho nhóm.-"Hi vọng mấy đứa đen đủi đó không gặp kẻ nguy hiểm nào nữa."









Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro