Chapter 1: Cùng Sống... hoặc Cùng Chết

Tôi lùi lại, cố thủ, nhưng trong bóng tối, tôi chắc rằng dù có làm gì đi nữa cũng không thể chiến thắng được kẻ thù đang lẫn trong đó được. Tim tôi đập lên thình thịch, máu từ những nhát chém tuôn ra không ngừng nghỉ, nhói lên từng đợt đau buốt, dấu tích cho sự khinh địch. Bất chợt, một ánh bạc lóe lên, điếng hồn, tôi đưa thanh kiếm lên đỡ, tiếng keng vang lên chói tai, cùng với đó là một cú đạp vào bụng, tôi bật ngửa, hộc máu, ho khan vài cái trước khi ánh bạc kia tiếp tục lao đến, xé tung không khí nhắm thẳng vào tôi. Xoẹt, thanh kim loại bén ngọt đâm xuyên qua đùi không thương tiếc, tôi hét lên, đau đớn gục xuống, nấc lên từng nhịp đứt quản, chết tiệt, ông ta mạnh quá sức tưởng tượng rồi.

"Ta không ngờ hậu duệ của mình lại tệ như vậy đấy"

Giọng nói của ông ta khẽ vang lên đâu đó, khốn thật, nếu như đây không phải là một không gian kín, thì tôi đã có thể lắng nghe tiếng động và biết đối thủ của mình ở đâu rồi, nhưng rõ ràng, hắn không cho tôi cơ hội đó. Một tiếng động đanh thép vang lên, tay tôi run lên bần bật khi tiếp tục đỡ được một nhát chém chí mạng từ ông ta, ánh mắt trở nên phẫn nộ, tôi nén chặt cơn đau đang nhói lên khắp cơ thể lại, dồn toàn bộ sức lực vào thanh kiếm, dù không tận mắt trông thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng ông ta đang bất ngờ trong sự thích thú. Tôi hét lên một tiếng nữa, rồi tung chân đá một cú ngang, ông ta ngã xuống, tôi bật dậy, tung người lên không rồi vút một cái tiếp cận ông ta trong nháy mắt, cơn hăng máu nuốt trọn lấy tâm trí tôi, tôi gồng mình, đâm xuống bằng toàn bộ sức mạnh của mình. Keng, chết tiệt, ông ta không ở đó, tôi giật bắn người, sống lưng lạnh toát, rồi xoẹt một tiếng nữa, thêm một vết cắt khác cắt chéo qua vết cắt cũ sau lưng, tôi gào lên đau đớn. Máu phún ra, ướt đẫm, ngã xuống, tôi cảm nhận được từng thớ cơ trên người mình như đứt đoạn bởi những vết thương, tôi nhắm nghiền mắt lại vì đau, những nếp da ép nước mắt rơi xuống thành dòng, không được khóc, chết tiệt, không được khóc...

"Ngươi thua rồi"

Giọng nói lạnh lùng ấy vang lên, tựa như âm hưởng của hàng loạt hỗn âm đập mạnh vào tai, tôi lắc đầu, không được, phải bình tĩnh, mình không thể thua được...

"Tệ quá đấy", ông ta đang cố gắng khuấy động tâm trí tôi, tôi chắc thế "ngươi chẳng phải là người đã gieo rắc nỗi sợ hãi cho toàn thể những băng đảng ở Pisces sao, Sát Thủ Ánh Trăng, chỉ có như vậy thôi à?"

Tôi im lặng, cắn môi đến tươm máu...

"Nếu cứ như vậy, dù ngươi có được ta bố thí cho Triệu Hồi Vật, ngươi vẫn sẽ không làm nên trò trống gì cả đâu", ông ta bật cười khúc khích, cơn hăng máu bắt đầu trỗi dậy, nhưng tôi ép mình phải bình tĩnh, cung tay lại thành một nấm đấm, tôi thở một cách nặng nhọc khi mà cơn đau thể xác lẫn tinh thần đang hành hạ lấy mình. "ngươi không đáng"

"Câm mồm!!!"

Tôi hét lên, không được rồi, tôi sẽ mất kiểm soát, tôi sẽ thua ông ta mất, tôi không muốn, nhưng rõ ràng ông ta đang thắng thế. Tôi ngồi dậy, lấy chân phải làm trụ, rồi đứng lên, trong bóng tối, tôi có thể cảm nhận được nụ cười đắc thắng của đối thủ. Ông ta quá mạnh, tôi sẽ chết mất nếu cứ tiếp tục chống cự vô ích như thế này. Phải có một cách nào đó, khoảng thời gian này thật vô giá, ông ta đang cho tôi một cơ hội, tôi phải tận dụng nó. Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu để một loạt những hình ảnh trôi qua trong đầu. Ông ta chính là vua Pisces, vua của kiếm pháp mà tôi đang sử dụng, và cũng là linh hồn luôn trú ngụ bên trong tôi, giờ đã thoát ra và nhốt tôi vào một không gian ma thuật hoàn toàn kín và tối tăm. Tôi có tốc độ, nhưng trong bóng tối, nó cũng vô dụng, phải có một cái gì đó là ông ta muốn tôi học ở trong này. 

Khoan đã... Pisces sao?

Phải rồi, nhất định là như vậy, nếu giả thuyết đó của tôi là đúng, thì chỉ có cách đó thôi. Ông ta có thể là thứ đó, phải mạo hiểm, tôi không còn đường lui nữa, nếu kéo dài thời gian thì e rằng Nhân Mã ngoài kia sẽ bị phát hiện, muốn tiếp cận ông ta không phải dễ, ít nhất tôi phải đủ mạnh và đủ nhanh để ra một đòn bất ngờ vào vị vua trứ danh này. Tôi phải hành động thôi.

"Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc rồi, Sát Thủ ạ"

Đến lúc rồi.  Ông ta bắt đầu lao đến, nhưng không tấn công ngay lập tức mà lao đi vùn vụt xung quanh tôi như thể đang chơi trò mèo vờn chuột, vị Hoàng Đế đang cố gắng khiến tôi động thủ, khi tôi tấn công, nhất định sẽ có sơ hở. Tôi quay người hết hướng này đến hướng khác, cố gắng tìm một sai sót của đối thủ, chỉ tổ phí công, rõ ràng ông ta đã chuẩn bị quá hoàn hảo. Chết tiệt. Tôi siết chặt thanh gươm trong tay, mồ hôi túa ra như mưa, hòa với máu làm ướt cả chiếc áo rách tươm tôi đang mặc. Tiếng gió bị xé tan vang lên liên hồi, như đang vắt cạn sự kiên nhẫn của tôi, không được, nhất định mục đích của ông ta là như vậy, tôi phải bình tĩnh. Một tiếng hét đầy uy hiếp vang lên sau lưng tôi, tôi quay phắt lại, đủ để thấy một ánh bạc lóe lên, nhắm thẳng đầu mình mà bổ xuống, tôi gồng người, rồi lao vụt đi trong không khí, khi đã xác định được mục tiêu đang ở đâu, thì tôi sẽ có cơ hội chiến thắng. Ngay sau đó, tôi xuất hiện sau lưng ông ta, chém một nhát vào chân vị Hoàng Đế trước khi dùng cả hai tay khống chế cả cơ thể ông ta lại, chết tiệt, Vua Pisces quá khỏe, ông liên tục vùng vẫy, đập vào đầu tôi những cú đau điếng. Tôi hét lên, chộp lấy thanh kiếm trên tay ông ta ngăn không cho nó đâm vào mình, bằng một nỗ lực đến phi thường, tôi bẻ quặp tay ông ta lại, nhắm thẳng tim mà đâm xuống.Một tiếng hét ré lên thê thảm, như muốn xé tan mọi thứ, máu phún ra như mưa, ướt đẫm...

---------------------------------------

Lauren de Lee chặt một nhánh cây sà xuống trước mặt lão một cách dứt khoát, cây rìu trên tay lão vẽ lên trong không khí một thứ sức mạnh mạnh mẽ, như tạo nên một đường mảnh của những nguyên tố phép thuật trôi nổi trong không khí. Theo sau Lauren có 6 người,  4 nam 2 nữ, toàn bộ đều mặc những bộ đồ rách rưới bẩn thỉu, dính đầy máu và hằng hà chi chít những vết thương chưa lành miệng. Cuộc chiến chắc hẳn phải oanh liệt lắm mới đẩy họ vào tận sâu trong khu rừng mịt mù cây cối này, phải, là một cuộc chiến, thứ đã dẫn dắt họ đến đây.

Điều đầu tiên mà Ngài Hiệp Sĩ của vương quốc Ersekland- ý tôi ở đây là Ngài Lauren đây- nhớ, là một chuỗi những hình ảnh hỗn loạn của một cuộc tấn công đẫm máu, lửa, tiếng than khóc, hô hào, tiếng kim loại va vào nhau đầy rẫy mọi nẻo đường, xác người nằm la liệt khắp nơi, rồi bỗng chốc, những cái thân thể bất động ấy như vực dậy từ tận sâu của địa ngục, lao vào tàn sát những kẻ từng là đồng loại của chúng. Kay và Hijen xông vào phòng ông, đánh thức ông dậy và bỏ chạy, không nói một lời nào, điều duy nhất mà họ làm chỉ là chạy, hỗn loạn, chết chóc, tiếng gào thét liên tục bủa vây cả ba con người nhỏ bé trong biển lửa, Kay là một pháp sư đại tài, nhưng rõ ràng rằng đứng trước một tình huống chưa từng chứng kiến trong cuộc đời mình như thế này, không ai là không run sợ cả, ngược lại, Hijen cũng là một pháp sư, nhưng anh ta có vẻ hiếu chiến và dũng cảm hơn người đồng đội của mình. Mọi thứ diễn ra như thế, cuộc tấn công kì lạ, những cái xác biết chiến đấu, không tìm ra quân thù, trốn chạy, và giờ là lạc sâu trong một khu rừng như thế này đây. Đối với một người được phong tước Hiệp Sĩ như Lauren, thích ứng là một kĩ năng cần có, và ông đã dẫn dắt những người còn sống sót- có thể là cuối cùng- gồm 2 pháp sư là Kay, Hijen - cả hai đều tóc đen và mắt xám, dáng người mảnh khảnh, một thiếu niên không rõ tên tuổi và cũng chẳng chịu khai báo- bị cạo trọc đầu vì một lí do nào đó, hai cô gái, một cô tóc vàng, mắt đỏ, không có phép thuật tên là Clara và cô gái còn lại, một nô lệ, tên là Morgana.

Khỏi cần nói ai trong đoàn cũng nhận ra rằng họ đang trong một tình thế vô cùng ngặt nghèo, lạc trong rừng, bị thương, trời bắt đầu ngã tối và không ai trong số họ biết được cái chốn khỉ ho cò gáy này tồn tại những thực thể như thế nào cả. Họ cần cứu viện ngay lúc này, hoặc một nơi nào đó để trú ngụ qua đêm, ít nhất cũng phải như vậy. 

"Tôi nghĩ chúng ta phải đến Ifear", thanh niên không rõ tên tuổi lên tiếng.

"Sao?", Ngài Lauren không dừng lại, nhưng cũng không bỏ qua ý kiến của chàng trai trẻ sau lưng, toàn bộ những người khác cũng vậy, mọi đề xuất bây giờ đều là một phương thức để sống sót, để tồn tại. "lí do nào khiến cậu nghĩ ở đó an toàn, Ersekland, theo tôi nghĩ, đã thất thủ rồi, không có một quân địch nào ra mặt nhận trách nhiệm cả, đây không phải một cách xâm lược bình thường, vậy thì Ifear làm sao an toàn được?"

"Tôi... không biết", chàng thanh niên ấp úng, gạt một nhánh cây vừa lao xuống, khuôn mặt góc cạnh ốm yếu của anh lộ vẻ buồn bã là lúng túng "nhưng băng qua khu rừng này là đến thành Virnia rồi, ở đó có thể sẽ an toàn"

"Làm sao cậu biết được?", cô nàng nô lệ, Morgana quay qua cậu trai đi bên cạnh, khuôn mặt lem luốc nhưng xinh đẹp một cách mộc mạc của cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

"Tôi..", chàng trai tiếp tục e dè, hẳn anh ta định nói ra bí mật của mình, phải thôi, dù gì đi nữa hiện tại cũng không còn gì để mà che giấu nữa "tôi là Zayn Paskinton, tôi là người của Vương Quốc Ifear"

"Cậu vượt biên?", Kay gặn hỏi, nhưng không quay lại.

"Đúng vậy, tôi đã bị vương quốc trục xuất vào rừng vì tội trộm cắp", nói đến đây Zayn co rúm đầu lại vào hai vai như một con rùa đang hổ thẹn và cảm thấy mình thật vô dụng "tôi đã đi suốt đêm và đến được Ersekland. Chẳng phải chúng ta chẳng còn nơi nào để đi sao, đó là nơi duy nhất mà hiện tại chúng ta có thể đến, phải mạo hiểm chứ."

Im lặng...

"Thôi được", Ngài Lauren lên tiếng, quay nhẹ đầu lại, Ngài nói với một giọng điệu mang đầy hy vọng "dẫn đường đi, chúng ta sẽ đến Ifear"

-------------------------------------

Đã hơn 10 lần rồi Nhân Mã lên xuống giữa các bậc thang để xem xét tình hình, gần nhiều giờ liền Song Ngư bị người đàn ông tự xưng là Hoàng Đế Pisces bắt vào vùng không gian bí hiểm, cô cứ lo sợ rằng đây thực sự là một cái bẫy và họ sẽ bị phát hiện, mà chắc giờ này chúng cũng đã nhận ra những tên lính canh bị giết đang nằm dài trên đó rồi, và có thể chúng đang đi tìm họ, sẽ sớm thôi, bọn Man Di sẽ nhận ra tòa Tháp này đã bị đột nhập, nếu vậy thì, kế hoạch của họ sẽ bị phá sản và Zodiac sẽ thua trận. Phải tìm một lối thoát nào đó, trước mắt là vẫn phải tìm cho được Triệu Hồi Vật. Nhân Mã quay người lại, toan bước tiếp thì một tiếng hự khẽ vang lên trong không khí, cô hoảng hốt, ngay lập tức tạo nên một mũi tên để thắp sáng cái vùng không gian tối tăm đang bao phủ lấy mình...

Là Song Ngư...

Nhân Mã lao đến, tay cô run lên bần bật khi chạm vào cơ thể của Sát Thủ, cô có thể cảm nhận được nhịp thở yếu ớt nhưng dồn dập một cách đáng lo ngại của Song Ngư, cậu ta bị thương nặng quá, lại còn quá nhiều nữa, không thể tưởng tượng được cuộc chiến vừa rồi dã man đến mức nào, nhưng cô nhận ra cả hai đã thua. Cơn tức giận xen lẫn sợ hãi nuốt chửng lấy Nhân Mã khi cô sờ vào vết lõm do thanh kiếm tạo nên nơi tim của Song Ngư đang đập những nhịp dường như là cuối cùng của cuộc đời cậu ấy.

"Song Ngư à", Nhân Mã cuống cuồng lên, mồ hôi cô túa ra ướt đẫm, tay cô tiếp tục run lẩy bẩy và tim cô thì đập thình thịch, đến nỗi chính cô còn có thể nghe rõ nhịp điệu hối hả của nó, cô ôm chầm lấy cơ thể bắt đầu trở lạnh của cậu, rồi nói gần như hét "đừng như vậy Song Ngư à, cậu không thể chết, tỉnh lại đi, tên biến thái, mau tỉnh lại đi mà, Song Ngư..."

"Tr....iệ..u...h", tiếng  thều thào của Sát Thủ trong tiếng thở yếu ớt như cắt đứt từng đoạn máu trong người Nhân Mã "hồi... vâ..."

"Tôi không quan tâm nó nữa!", Nhân Mã hét lên, cô khóc.

"Ng...ngốc!", Song Ngư thở dốc một cách nặng nhọc "tôi.... thắ..ng r..ồi!"

"Hả?"

Nói đoạn, cô cảm nhận được một luồng gió thổi qua trong không gian kín mích mịt mùng trong tầng hầm, quay phắt người lại, quả thực, lại là người đàn ông đó, Hoàng Đế Pisces, đang đứng trước mặt cả hai người. Cô nghiến chặt răng lại, tay cung lại thành một nắm đấm, móng cấm vào phần da thịt trong bàn tay, rướm máu, cô mặc, nỗi căm phẫn bắt đầu gặm nhắm phần người trong cô, nhường chỗ cho cái thú tính đang chuẩn bị bốc lên như lửa đỏ. Khoan đã, Nhân Mã nheo mắt, cô nhìn lướt qua cơ thể của vị Hoàng Đế và dừng lại ở ngực trái của ông, nơi đang có một dòng suối máu chảy xuống, nhuộm đỏ một phần của bộ đồ quý tộc Ngài đang mặc, ông ta cũng bị thương và không kém gì Song Ngư, ông ta cũng sẽ chết nếu như không điều trị.

"Cậu ta là một chiến binh giỏi", giọng nói khàn đặc của vị Hoàng Đế truyền đến tai cả hai như một thông điệp cuối cùng. 

"Cậu ấy là sát thủ", Nhân Mã cắt lời.

"Một sát thủ giỏi", Ngài Pisces sửa lời "và ta sẽ trao cho các người Triệu Hồi Vật"

"Khoan đã", Mũi Tên Xám nhăn mặt, cô vẫn chưa hiểu điều gì đã diễn ra bên trong cái không gian mà hai người kia đã từng quyết đấu. "chuyện gì đã xảy ra?"

"Cậu ta đã biết được bản thân là hậu duệ của ta", như đã sẵn sàng cho câu hỏi ấy, vị Vua trả lời không một chút do dự "và tự đâm lấy tim mình, cũng chính là thứ duy nhất liên kết ta với cậu ấy, Song Ngư đã hành động rất chính xác, cậu ta là một chiến binh... sát thủ giỏi"

Nhân Mã nhìn qua Song Ngư, cô thấy cậu cười, một nụ cười nhẹ nhàng, kiệt sức, nhưng không hề bị lỗi.

"Và cậu ta xứng đáng có được sức mạnh của ta"

Vừa dứt lời, không kịp để Nhân Mã kịp nhận ra điều gì, vị Hoàng Đế hòa vào không khí, tan ra thành những nguyên tố cổ đại mạnh mẽ, không khí xung quanh cả hai như rung lên dữ dội khi luồng khí ấy nhập thẳng vào tim Song Ngư. Mắt cậu nở to hết cỡ, cổ họng khô khốc, máu trong người chảy như điên dại, cả thân người cậu run lên bần bật, những vết thương bắt đầu lành miệng lại một cách thần kì, nhưng vẫn đủ đập vào cơ thể cậu những đợt đau nhói cuối cùng. Cuối cùng, là sức mạnh, Sát Thủ Ánh Trăng cảm nhận được một sức mạnh kì vĩ khủng khiếp đang tuôn trào trong từng mạch má của mình, như một thứ chất lỏng ẩn sâu trong huyết quản, cơ thể cậu trở nên khỏe khoắn lạ thường, những nguyên tố phép thuật túa ra từ người cậu, toát lên cái uy quyền của sức mạnh cổ đại từ vị Hoàng Đế tối cao của Pisces. Khi những đợt rung động cuối cùng chấm dứt, cũng là lúc cậu biết rằng mình đã mạnh hơn trước gấp trăm ngàn lần, sức mạnh này... cậu không chắc mình có thể kiểm soát nó được hay không nữa, nó quá lớn.

"Song Ngư?"

Sát Thủ quay qua người từ nảy đến giờ đứng bên cạnh mình, nhịp thở của cậu vẫn còn gấp gáp và kiệt quệ, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt long lanh hạnh phúc của Nhân Mã, cậu lại ôm chầm lấy cô ấy. Sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, cậu siết chặt hơn nữa, như không muốn để người đó vụt khỏi tay mình vậy. Hai nụ cười hạnh phúc vẽ lên trên khuôn mặt của cả hai, ấm áp quá, không còn lo sợ, không còn những toan tính, thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn hai người đứng đó, ôm chầm lấy nhau trước những điều sắp ập tới mà thôi.

Rầm. Cánh cửa tầng hầm bật ra khỏi bản lề, bay thẳng xuống những bậc thang sâu hút, chúng đã đến.

"Bắt lấy những kẻ xâm nhập", một tiếng hét giận dữ vọng xuống, kèm theo đó là hàng loạt những bước chân chạy xuống, rầm rộ cả một khoảng không vốn yên lặng, chúng đông quá.

"Nhân Mã", Song Ngư rời khỏi cô gái trẻ, một thoáng luyến tiếc hiện lên trên khuôn mặt của cả hai, rồi cậu đặt hai tay lên má cô, nói một cách gấp gáp "triệu hồi vật ở bên trong tôi, chúng ta bằng mọi giá phải ra khỏi đây, tôi sẽ bảo vệ cô, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, được chứ?"

"Đ...được", tự nhiên Nhân Mã thấy mắc cười trước sự nghiêm túc và lo lắng thái hóa của cậu Sát Thủ, nhưng điều đó khiến cô hạnh phúc hơn là xem thường nó "cùng sống...

hoặc cùng chết..."

The Secret ._.

Mấy reader chắc cũng hơi quên quên cốt truyện tí rồi nhỉ (thật ra tớ còn quên nữa là), tớ sẽ thông báo tình hình tí nhé. Hiện tại thì chỉ còn lại những thành bang bị chiếm gồm có Capricornus (tính luôn dù nó đã bị phá trước rồi), Virgo, Aquarius, Leo, Taurus, Aries, Cancer, Scorpio, Genimi, những thành bang độc lập kháng chiến cuối cùng là Pisces (đã thắng trong Pisces War), Sagittarius và Libra (sắp bị chiếm rồi, hehe .-.), cám ơn mọi người đã theo tớ trong suốt hành trình Zodiac bị xâm lược nhé, tớ sẽ cố gắng hơn nữa để tiếp tục tiến đến Final War đấy ^^

------------------------------------

"Tình hình thế nào rồi?"

"Thưa Ngài, Tasmania đã thất thủ rồi, Ersekland cũng vậy, những vương quốc cuối cùng chưa bị tấn công chỉ còn lại Zodiac, Yamanda và Ifear thôi ạ"

"Chết tiệt...

chúng đến nhanh như vậy sao?"

(Cáo: chào mọi người *cười*, chap này tớ viết gấp quá nên hơi ngắn tí, nhưng có hint đấy nhé, như tớ đã nói lúc trước, đọc và tìm ra những chi tiết sẽ dẫn đến những chi tiết lớn hơn. Và àm.. thi tới rồi đấy, mấy reader của tớ nhớ học bài đầy đủ và cứ thoải mái khoe thành tích của mình trong chap tới của tớ đi, chúc mọi người thi thật tốt nhé, cùng cố gắng vượt qua đợt hạn hán này nhé, tớ vẫn sẽ cố viết trong thời gian này *hề hề .-.*, và xem nào, có ai thắc mắc về cốt truyện đang diễn ra không nhỉ, chap sau sẽ có câu trả lời đấy, hóng nào!) 



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro