Chương 48: Đã Từng Quen Thuộc

- "Thiên Bình mau tránh ra!" - Nhân Mã hoảng sợ kêu to.

Tần Nhân Mã kêu cái gì? Thiên Bình nghi hoặc nhìn bờ môi anh chuyển động, biểu tình nhìn qua rất kinh hoàng, như là muốn cô làm gì đó, nhưng mà cô không thể nghe được, bây giờ bên tai chỉ nghe thấy tiếng sấm đánh ầm ầm.

~OoO~

- "Tối qua anh thấy em ho vài tiếng, ăn ít tôm thôi. Mỗi người một nửa." - Thiên Yết bất đắc dĩ mở miệng nói, mang cái bao tay tiếp tục lột vỏ.

Kim Ngưu thật sự hỏi chính mình có phải hôm nay tên Thiên Yết này uống nhầm thuốc không, sao tự dưng tốt bụng thế, đã không đá anh đi chỗ khác mà còn tự nguyện bóc tôm mời anh ăn.

Bóc hết rồi, Thiên Yết chia đĩa tôm ra cho hai người. Tâm trạng hôm nay của anh rất vui, không hề để ý đến cái nhìn kinh ngạc của Kim Ngưu mà chỉ chú ý đến biểu cảm của cô gái đối diện.

Nhìn số tôm bỗng dưng bị mất đi một nửa, Tô Bảo Bình bặm môi, lại nhìn số tôm trước mặt Kim Ngưu kia, mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, Kim Ngưu thế mà lại giành ăn với cô, thật đáng ghét.

Mới đầu quen biết, còn tưởng cái nhà này toàn nam thanh nữ tú, cuối cùng bây giờ cô mới giác ngộ ra, càng quen lâu cái bản tính thật càng bộc lộ ra hết, đều là những người đứt dây thần kinh ngại ngùng rồi. Mà như vậy Bảo Bình cũng dần phát hiện ra, mười hai người không còn là những người xa lạ nữa, cứ có cảm giác như một gia đình không ngại dè chừng sống thật với nhau.

Lại thấy Kim Ngưu bỏ một con tôm vào miệng, Bảo Bình càng thêm ấm ức, những con tôm kia rõ ràng là của cô mà, của cô chứ...

Cảm giác được ánh mắt ai oán của Bảo Bình đang nhìn mình, khóe môi Lâm Vũ Kim Ngưu khẽ cong lên, đẩy số tôm của mình lại cho cô.

- "Đùa chút thôi, anh đây không thèm nhé. Hai người cứ ân ái tiếp đi, tôi có việc bận ra ngoài đây." - Kim Ngưu nói xong, biết ý liền né đi chỗ khác.

Vậy là Bảo Bình nhanh chớp cơ hội, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ tôm vào miệng, sung sướng cười đến ngây dại.

Buổi tối hôm đó, Việt Hoàng Thiên Yết cầm một ly sữa nóng đi vào phòng Bảo Bình, liền nhìn thấy cô đang nghiêm túc sửa chữa bản thảo thiết kế mới. Bảo Bình đã liên tục mấy ngày, buổi tối vừa bận rộn xong liền ngồi lì ở trong phòng, ngồi vẽ đến ba bốn tiếng đồng hồ. Bây giờ vừa xong bộ sưu tập kia lại ngay lập tức bắt tay vào bộ sưu tập mới. Gần đây Xử Nữ đi đến Las Vegas, không ai cùng phòng nhắc nhở Bảo Bình nghỉ ngơi, Thiên Yết cũng không dám làm ầm ĩ sợ ảnh hưởng đến cô, cứ cách mấy tiếng lại qua xem cô cần gì thì anh giúp.

Anh đem sữa đặt ở trên bàn, sờ sờ mái tóc hồng tựa kẹo bông của cô - "Vẽ đến đâu rồi? Sắp mười một giờ rồi, em nên nghỉ ngơi đi."

Tô Bảo Bình để bút xuống, lười biếng duỗi eo.

- "Ừm, hôm nay vẽ như vậy được rồi, phần còn lại ngày mai em sẽ tiếp tục."

Cô cười híp mắt ôm lấy hông của Thiên Yết, đem đầu tựa vào trên người anh, vô tri vô giác nghỉ ngơi. Ban đầu cô với anh cũng không thân đến nổi phát sinh những hành động này, nhưng mấy lần cô ngủ gục anh cũng đều làm điểm tựa cho cô như vậy, nhất thời cũng quen với hành động này. Hoặc cũng có thể nói là, anh và cô là đang nảy sinh quan hệ.

Anh ôm chặt cô - "Cho anh thưởng thức tác phẩm của em một chút được không?"

- "Không được. . . Em sợ em cho anh xem, chắc chắn em lại muốn hỏi ý kiến của anh. Cuộc thi đấu này trọng yếu như vậy, em phải tự mình hoàn thành mới được."

Thiên Yết tôn trọng cô, cũng rất có lòng tin đối với cô, cho nên sẽ không cưỡng cầu cô. Nhưng mà về phần phương diện này, anh vẫn muốn xen vào: - "Mỗi buổi tối trở về phòng, em vẫn tiếp tục hoàn thành bảng thiết kế nhưng phải chú ý bản thân, ngủ đúng giờ cho anh, được không?"

- "Em sẽ ngoan ngoãn mà..."

- "Thật sự không?" - anh nâng cằm cô lên, nhìn mắt cô nói tiếp - "Thế tại sao quầng thâm mắt lại nặng như vậy?"

Bảo Bình liếm liếm môi, nhìn vào con ngươi đen kịt của anh, giọng điệu ngọt lịm: - "Việt Hoàng Thiên Yết, anh lớn lên thật là đẹp trai."

Anh híp lại mắt - "Đừng đánh trống lãng."

- "Thiên Yết..."

Hiếm khi cô lại gọi anh như vậy, giờ phút này thanh âm của cô như mèo con làm nũng vậy, nhẹ nhàng mà nắm lấy tim anh, hầu kết của anh di chuyển, cúi đầu khóa chặt môi của cô.

Lúc sau, Thiên Yết lại sợ cô khom lưng không thoải mái, liền đem ôm lấy cô đặt lên trên bàn.

Nụ hôn của anh mạnh mẽ mà ấm ấp, cả người anh dán chặt vào cô, anh hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động. Bảo Bình hai má đỏ ửng, chỉ có thể tận lực tiếp nhận nụ hôn.

Anh dừng lại, vuốt ve hông của cô, ở bên tai cô phà hơi thở - "Về sau không nghe lời, phạt còn thảm hại hơn nữa, biết không?"

Thật tâm thì hiện tại Tô Bảo Bình có chút khó xử, nhưng đâu đó trong tim vẫn có chút hạnh phúc. Từ việc tối hôm trước cô nhắc nhở anh uống rượu bia ít lại, đến bây giờ cô và Thiên Yết vẫn dùng cách quan hệ không rõ ràng ấy. Không một lời tỏ tình, không một câu khẳng định, nhưng anh và Bảo Bình vẫn ở bên nhau như bao cặp tình nhân khác, dùng hành động yêu thương như họ. Dù không một thứ gì để đánh dấu cả hai chính thức quen nhau, nhưng trên dưới người quen đều biết cả hai đang hẹn hò.

Có lẽ lời tỏ tình cũng không quan trọng mấy, ít nhất bây giờ cô cảm nhận được tình yêu của anh là được rồi. Đôi khi, không cần phô trương cho thiên hạ biết về mối quan hệ của mình, chỉ cần hai người đều để đối phương trong tim là đủ, đừng lừa dối nhau.

Cô bất giác gật đầu, cái môi vẫn chưa chịu khuất phục mà hơi nhướng ra tỏ vẻ bất mãn. Thiên Yết nhìn loạt hành động của cô, khẽ bật cười một tiếng, gõ yêu vào trán cô một cái và nhắc nhở:

- "Mau uống sữa đi."

- "Ngấy lắm, không uống được không?" - Bảo Bình vừa nói vừa dùng bút vẽ nguệch ngoạc ra giấy, chẳng biết là chán nản hay còn bồi hồi về nụ hôn khi nãy.

- "Không được."

Nghe được câu nói xanh rờn của Thiên Yết, Bảo Bình không muốn từ chối nữa, cô vương tay nâng ly sữa đưa vào miệng mình, từng chút từng chút uống hết. Đến khi sữa đã cạn, cô mới đặt lại ly trên bàn, đưa mắt nhìn anh.

- "Thấy em giỏi không?" - cô nghiêng đầu chờ đợi.

Thiên Yết không gấp gáp, tao nhã gật đầu. Nhìn đến cánh môi đỏ còn vương đọng sữa, anh vô thức nuốt nước bọt.

- "Em lau miệng đi."

Dường như thanh âm của Thiên Yết quá nhỏ, Bảo Bình không thể nghe rõ được hoàn thiện câu anh nói là gì, bèn hỏi lại - "Anh nói gì?"

Mặt Thiên Yết xuất hiện vài đường hắc tuyến, anh vốn không phải là người thích lặp lại lời nói của mình hai ba lần. Đột nhiên ý nghĩ gì đó loé ra trong đầu, anh áp sát mặt lại bờ môi mọng nước của Bảo Bình, không ngông cuồng cũng chẳng nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, nhanh nhẹn dùng lưỡi quét sạch những chất béo còn sót lại.

Bảo Bình nhất thời bị anh làm cho đơ người, ai lại nhắc nhở lau miệng kiểu đấy chứ. Vội quá hoá thẹn, cô lúng túng rút vài tờ giấy lau lại miệng như sợ còn giọt sữa nào trên đấy. Đoạn còn nghe được câu chọc ghẹo của Thiên Yết:

- "Sữa ngon thế mà chê."

Cô không đáp lại, bởi vốn cũng không biết nên nói gì. Nhớ đến cuộc hẹn đi cắm trại vào cuối tuần, cô mới mở lời với anh - "Về việc cắm trại anh sẽ đi chứ?"

- "Chắc sẽ đi, cũng không bận gì mà."

Chưa thấy ai làm chủ công ty mà lại nhàn hạ như Việt Hoàng Thiên Yết. Cũng dễ hiểu thôi, dù cho ngày hôm đó anh có bận việc cách mấy cũng sẽ thu xếp để đi cùng cô mà, với bản tính lo trước lo sau của anh, làm sao mà yên tâm để Tô Bảo Bình đi một mình được.

~OoO~

Giữa trời đêm yên tĩnh, Lãnh Thiên Bình một mình ngồi trong phòng làm việc, trân trân nhìn điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ. Trong điện thoại là hình ảnh cô và một chàng trai, bóng dáng quen thuộc ấy ôm lấy ánh mắt Thiên Bình.

Người thiếu niên kia vẫn là bộ dáng hăng hái, tuy rằng khuôn mặt hơi có vẻ mỏi mệt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới khí chất của anh. Toàn thân mặc toàn hàng hiệu nhưng trông rất giản dị, có một loại phong vị rất khác thường. Một người con trai như vậy, ở cùng một người gia đình chỉ ở mức trung lưu như cô quả thật rất là ủy khuất, cho dù chỉ là "đã từng".

Đã từng vô cùng quen thuộc, hiện tại lại xa lạ giống như những người lạ qua đường bình thường khác. Thiên Bình cười khổ, ký ức trong đầu như đèn kéo quân cứ lần lượt hiện về, tuy rằng đã lâu như vậy, bây giờ nhớ lại, ngay cả lời nói thuận miệng hoặc một động tác nhỏ của anh, cô cũng nhớ rất rõ ràng.

Một năm kia, lúc ấy cả hai chỉ mới chính thức quen nhau một tháng. Buổi tối gió thổi mát rượi, Nhân Mã và Thiên Bình cùng ngồi trên đài thiên văn, im lặng chờ mưa sao băng xuất hiện. Một giờ trôi qua, bầu trời vẫn như cũ, đen kịt không lấy một vì sao.

Thiên Bình bị gió thổi có chút lạnh, cơ thể không tự chủ khẽ rụt xuống. Tần Nhân Mã vừa vặn nhìn thấy, tự nhiên mà cởi bỏ áo khoác, sau đó khoác lên người cô.

- "Cẩn thận cảm lạnh." - Nhân Mã ân cần nói.

Thiên Bình nhịn không được cúi đầu, tay nhỏ bé kìm không được mà nắm chặt cái áo khoác vẫn còn hơi thở của anh, âm điệu nhẹ nhàng uyển chuyển:

- "Cảm ơn."

Nhân Mã đột nhiên cảm thấy Thiên Bình như vậy rất đáng yêu, so với cô lúc nào cũng lạnh nhạt ấn tượng hơn nhiều, lúc này không khỏi cà lăm một chút:

- "Không, không biết mưa sao băng khi nào thì sẽ xuất hiện ha?"

Thiên Bình gật gật đầu, không trả lời, lại ngẩng đầu nhìn khoảng không.

- "Em thích mưa sao băng?" - Nhân Mã mở miệng hỏi.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lãnh Thiên Bình suy nghĩ một chút, mới cúi đầu gật một cái. Một lúc sau như sợ làm phiền đến người bên cạnh, cô khẽ nhỏ giọng:

- "Em không biết."

- "Không biết? Chuyện này cũng không biết?" - Nhân Mã nở nụ cười, nhìn biểu hiện không biết làm sao của cô gái trước mặt.

- "Em thích sao băng lúc nó rực lên, nhưng lại không thích lúc nó kết thúc cuộc sống của một ngôi sao, ý em là lúc nó vụt tắt đi."

- "Là em nghĩ phức tạp rồi."

- "Có lẽ anh nói đúng." - Thiên Bình có chút tự giễu, cuộn mình lại, nhưng vô tình làm cho cô trông có vẻ cô đơn và yếu ớt hơn.

Nhân Mã nhìn cô, ánh mắt bất tri bất giác trở nên dịu dàng, mà chính mình cũng không biết. Trong tim trào ra thương xót, có lẽ là vì lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Thiên Bình yếu ớt, cũng có lẽ vì nhìn thấy cô mảnh mai dưới bầu trời đen rộng lớn. Anh nhất thời xúc động mà ôm lấy cô.

Đột nhiên bị ôm lấy, thân thể Thiên Bình lập tức cứng đờ, khẩn trương còn có vài phần ngượng ngùng nói:

- "Nhân Mã... buông ra... tay..."

Mặt Nhân Mã dựa vào càng gần, xem nhẹ thái độ kháng cự của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào, hai tay ôm lấy thân thể run run của cô.

Đôi môi đột nhiên bị xâm phạm, Thiên Bình theo bản năng mở miệng muốn nói gì đó, ý đồ muốn cự tuyệt Tần Nhân Mã. Nhưng mà cô càng chống cự, ngược lại càng cổ vũ Nhân Mã tấn công, làm cho anh hôn xuống càng hung mãnh càng dày đặc.

Nhân Mã thừa dịp đôi môi của cô mở ra trong nháy mắt, đầu lưỡi ẩm ướt lập tức xâm nhập vào trong khoang miệng, dây dưa với phần lưỡi hồng của cô, tham lam hút lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng cô, cũng khéo léo ngăn chặn những lời nói kháng cự của cô.

Thiên Bình run run, ngu ngốc mà đối phó với nụ hôn bất ngờ, ngược lại Nhân Mã thì thuần thục dây dưa, làm cho cô tránh không kịp đầu lưỡi của anh. Nhân Mã không chỉ quấn lấy đầu lưỡi của cô, còn bướng bỉnh thăm dò mỗi một tấc trong khoang miệng của Thiên Bình.

Đầu lưỡi như lửa nóng, tham lam cắn nuốt lời nói, cũng cướp đi hô hấp cùng lý trí của cô, cảm giác nghẹt thở và một cảm xúc khác lạ trong ngực nhanh chóng hòa tan kháng cự của cô.

Bị nhốt ở trong lòng Nhân Mã, cảm nhận cánh tay cường tráng truyền đến nhiệt độ, mũi ngửi thấy hơi thở nam tính của anh. Nội tâm cô giãy dụa đánh nhau với lý trí, Lãnh Thiên Bình cảm thấy tim mình không ngừng nảy lên, kích thích cuồn cuộn, như muốn lấy đi lý trí còn sót lại trong đầu cô. Hôn vừa ngọt ngào vừa mê người, Thiên Bình chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô như bị hòa tan trong nụ hôn của anh, quên luôn suy nghĩ, quên luôn chính mình, vào giờ khắc này, hoàn toàn trầm luân với nụ hôn. Thiên Bình theo bản năng, đôi tay như có ý thức vòng lên lưng Nhân Mã ôm chặt.

Anh hung hăng làm sâu sắc hơn nụ hôn này, mãnh liệt đoạt lấy, nhiệt độ kinh người liên tục không ngừng tăng lên.

- "A..."

Thật lâu sau, thật lâu sau, Thiên Bình rốt cục nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, hai cánh môi đang chặt chẽ dính vào nhau cũng chậm rãi buông ra.

- "Thiên Bình, anh yêu em." - Nhân Mã thâm tình, ở bên tay cô ngọt ngào nói.

Nhớ đến đây, Thiên Bình bất giác mỉm cười, trái tim không tự chủ đươc cảm thấy rung động. Cô đưa tay vuốt xem vài tấm hình kế tiếp, kỉ niệm của cả hai cứ vậy ùa về. Đoạn tới một tấm ảnh ở khu rừng nhiệt đới...

Có lần bệnh viện Thiên Bình làm tổ chức thực hiện tình nguyện ở mấy thôn xóm quanh núi. Cô là một trong những thành viên của đội tình nguyện, Nhân Mã cũng chủ động đi cùng cô.

Ban đầu mọi thứ khá hưng phấn, ai cũng náo nức với những thứ mới lạ ở đây. Vài ngày sau, cảm giác mới mẻ lúc đầu hầu như không còn, đối với những thanh niên ở thành thị mà nói, cuộc sống bắt đầu trở nên nhàm chán, buồn tẻ.

Chạng vạng buổi chiều, Kiều Vũ Tiên - bạn chỗ làm của Thiên Bình đột nhiên muốn đi đến những thôn xóm ở ngọn núi phía Bắc thám hiểm, Lãnh Thiên Bình khuyên bảo hết lời cũng không được, đành phải cùng đi với cô.

Núi rừng lúc chạng vạng im lặng cực kì, hai cô gái đi dọc theo đường núi, thỉnh thoảng có tiếng chim hót khẽ, ngoài ra là yên tĩnh bao trùm.

- "May mắn mình kiên trì muốn đi, nếu không đã bỏ qua cảnh sắc tuyệt đẹp này rồi."

Hít vào một cái là toàn mùi vị lá cây mát lạnh, Vũ Tiên sảng khoái hít hít mấy cái liền, vui vẻ hưởng thụ thiên nhiên.

- "Nhưng mà thời gian đã trễ thế này, hơn nữa lúc đi chúng ta cũng không nói với người nào cả." - Lãnh Thiên Bình trong lòng vẫn cảm thấy không yên, bởi vì trời càng ngày càng tối mà bất an cũng càng ngày càng lớn.

Linh cảm cho thấy sẽ có điềm xấu, lập tức "ầm" một cái, tiếng sấm vang lên, mưa xuống như trút nước. Tệ hơn là, nhiệt độ trên núi vì mưa mà giảm xuống rất nhanh.

- "Bây giờ phải làm sao?"

Hai cô gái có chút hoảng sợ. Sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, bình thường để nhìn thấy đường xuống núi cũng đã rất khó rồi, huống chi bây giờ còn mưa rất to.

- "Không được, nhất định phải nghĩ cách để trở về."

Nhìn thấy bạn thân sắc mặt như muốn đông lại, cảm nhận được từng trận rét tận xương tủy, Thiên Bình quyết định kéo Vũ Tiên sắp khóc đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

- "Cẩn thận!"

Vũ Tiên giữ chặt cô, khoảng cách Thiên Bình với vực sâu chỉ chừng nửa bước chân. Trước mắt các cô, một con đường bùn lầy đang chờ

- "Thiên Bình, phải làm sao? Nếu cứ như vậy thì chúng ta sẽ..."

Vũ Tiên không nói thêm nữa, nhưng cả hai người đều rất rõ ràng, tình huống trước mắt nếu không nghĩ cách, chờ đợi các cô là cái gì.

- "Mặc kệ thế nào, trước tiên chúng ta phải tìm một nơi có thể trú mưa." - Thiên Bình nói.

Các cô không thể cứ đứng dầm mưa như vậy, chắc chắn sẽ bị đông chết mất. Hai người lại lần nữa thử đi về phía trước. Nhưng sấm sét cứ đánh xuống liên tục, cả khu rừng như muốn vỡ ra.

- "Không được, cứ đi như thế này chúng ta không bị đông chết, cũng sẽ bị sét đánh chết." - Vũ Tiên sợ tới mức khóc đỏ cả mắt, thân hình mềm nhũn, xụi lơ trong lòng Thiên Bình.

Lãnh Thiên Bình nhìn cô bạn ngất xỉu trong lòng, lần đầu cảm nhận được thế nào là mất hết can đảm, thế nào là tuyệt vọng. Cô dùng sức chống đỡ cơ thể mềm oặt của Vũ Tiên tiếp tục đi, ước chừng 15 phút nhưng mà cây nào cũng như cây nào, hơn nữa tầm nhìn cực thấp do mưa lớn, cô hoàn toàn mất phương hướng.

Không thể tìm ra nơi ấm áp nào để ẩn núp, rừng cây thì như mê cung, Thiên Bình mặt không chút huyết sắc, cắn môi dưới, sợ hãi suy nghĩ, chẳng lẽ cô thật sự sẽ chết ở trong này?

Đúng lúc này, cô nghe được âm thanh khàn khàn của ai đó:

- "Thiên Bình, Kiều Vũ Tiên. Hai người ở đâu?"

Là tiếng bước chân, tiếng người dẫm nát cành khô, hơn nữa còn đi tới chỗ cô.

- "Chúng tôi ở đây....."

Cô rất muốn nhìn thấy người đến, là trưởng khoa Lý? Hay là người dân trong thôn vừa vặn đi ngang qua? Hay... là anh?

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô càng ra sức cắn môi, rất sợ hy vọng nhiều thì thất vọng cũng nhiều. Sấm sét đánh làm sáng cả một khoảng rộng, ngoài hình ảnh của những chiếc lá lay động, Lãnh Thiên Bình còn thấy một bóng dáng cao lớn.

- "Em không sao chứ?"

Bộ dạng chật vật hiện tại của cô làm cho đối phương hoảng sợ, chạy nhanh đến bên cạnh cô cùng với sự lo lắng.

Thiên Bình xúc động đến không nói nên lời, Tần Nhân Mã đã tới cứu cô rồi.

- "Thiên Bình, em có bị thương không?"

Chạy nhanh đến trước mặt cô, nhìn thấy cô không có phản ứng gì, Nhân Mã lo lắng không ngừng vỗ nhẹ mặt cô, cầu cho cô đừng có chuyện gì.

Thanh âm của cô mơ hồ, như là từ một nơi khác truyền tới:

- "Nhân Mã..."

Khoác áo mưa lên người cô, kiểm tra, xác định Thiên Bình không bị gì anh mới nói:

- "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Thiên Bình kinh ngạc nhìn đôi mày đang nhíu chặt của Tần Nhân Mã, trên mặt anh còn có tia bất an, là vì sợ không thể mang cô ra ngoài an toàn sao? Hốc mắt đột nhiên trở nên nóng rực, nước mắt cố nén nãy giờ không báo trước mà mãnh liệt rơi xuống như thác nước, bất ngờ ôm chầm lấy người phía trước.

- "Thiên Bình, em sao đột nhiên lại khóc? Bị đau chỗ nào sao?" - luống cuống tay chân, Nhân Mã đỡ lấy thân thể mềm mại trong ngực, thiếu chút nữa bật ngửa vì sức nặng đột nhiên áp đảo.

Anh rất muốn đẩy thiên hạ trong lòng ra để một lần nữa xác nhận cô có bị thương chỗ nào không, nhưng mà cô ôm chặt anh, thân thể còn không tự chủ mà run rẩy, khiến anh không nỡ buông ra.

Thiên Bình ôm chặt thân hình ấp ám, anh thật sự đến đây, thật ra cô cũng không quá kỳ vọng anh sẽ xuất hiện. Nhưng bây giờ, anh đang ở trước mặt cô, trong mắt còn tràn đầy lo lắng nữa.

- "Em thật ra rất sợ..."

Cô không ngừng dùng mặt cọ xát thân thể ấm áp của anh, khẽ thì thào nói nhỏ, cô lúc này giống như một đứa nhỏ đang làm nũng. Đôi tay to lớn sau lưng cô khẽ ôm chặt thêm một chút, bên tai cô vang lên tiếng Nhân Mã tràn ngập sự tự trách và hối hận:

- "Anh xin lỗi. Nếu anh có thể phát hiện sớm một chút, nếu anh có thể tìm thấy hai người sớm một chút..."

Thiên Bình khẽ giương mắt nhìn trộm khuôn mặt tuấn tú của anh, nước mắt lại chảy xuống, thân thể run run vì lạnh, nhưng ngược lại trong lòng ấm áp không thôi.

Gió lạnh hỗn loạn đột nhiên thổi đến, hai người đồng thời rùng mình một cái.

- "Không thể lại tiếp tục ở lại."

Nhân Mã đỡ lấy Vũ Tiên trên người Lãnh Thiên Bình, sau đó đỡ cô đứng dậy, đợi cho đến khi cô đứng vững, mới nói:

- "Em có thể tự đi không?"

Cô nhìn anh một cái, vội gật đầu.

Nhân Mã cõng Vũ Tiên đi lên phía trước dẫn đường, Thiên Bình theo sát phía sau.

- "Không phải sợ." - người đi phía trước đột nhiên cầm chặt tay cô - "Anh nhất định sẽ đưa em ra khỏi đây."

Cô thật sự cảm ơn sắc trời đen kịt bây giờ, vì như thế, người đi phía trước hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô. Thiên Bình nhờ vào ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên của sấm sét, ánh mắt vụng trộm nhìn bóng lưng cao ngất của Nhân Mã.

Bỗng nhiên đùng một cái, thân cây bên đường rung lên, sau đó đổ xuống ngay chỗ cô đang đứng.

- "Thiên Bình mau tránh ra!" - Nhân Mã hoảng sợ kêu to.

Tần Nhân Mã kêu cái gì? Thiên Bình nghi hoặc nhìn bờ môi anh chuyển động, biểu tình nhìn qua rất kinh hoàng, như là muốn cô làm gì đó, nhưng mà cô không thể nghe được, bây giờ bên tai chỉ nghe thấy tiếng sấm đánh ầm ầm.

Anh đột nhiên đẩy cô ra, sau đó lại bị một gốc cây lớn đè lên.

- "Nhân Mã!"

Sau lần đó anh bị thương khá nặng, phải nằm viện suốt gần một tháng, khoảng thời gian đó Thiên Bình luôn chăm sóc cho anh.

Nghĩ lại mọi chuyện trước giờ Nhân Mã hi sinh cho cô, trong lòng Thiên Bình không tránh khỏi dấy lên một trận bão lớn, trong đó bao gồm lo lắng, hoảng sợ, rung động và đặc biệt là hạnh phúc.

==========

.

[Thứ Ba, ngày 12 tháng 03 năm 2024]

Virgos Vivian

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro