Chap 3 : Thị trấn
Đứng trước danh giới của thị trấn với khu rừng, trao đổi ánh mắt với nhau như để cảm nhận đánh giá của đối phương. Ma Kết thì vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, không ngạc nhiên lắm. Thị trấn hiện tại rất yên tĩnh, nhưng không phải yên tĩnh theo kiểu về đêm mà là như thể không có ai ở đây vậy. Không khí xung quanh nhuốm một màu sắc u ám đến lạ thường và trên hết ... cảm giác như thể họ đang bị theo dõi vậy, mặc dù xung quanh không hề có một con vật nào chứ đừng nói đến một con người.
Tạm thời bỏ qua cảm giác đó, họ bước chân vào trong thị trấn. Thi thoảng, Bảo Bình thấy bản thân liếc ra đằng sau một cách vô thức, nhưng không có gì ở đó ngoài một cánh rừng với bóng tối vô định. Anh quay đi, tiếp tục bước theo nhóm, nhưng anh ấy không hề nhận ra rằng, đằng sau một gốc cây. Một đôi mắt đỏ thẫm đang chăm chú quan sát họ với cường độ gần như nghẹt thở.
Mặt sau của những gốc cây mà họ nghĩ là không có gì, những dòng chữ rune màu đỏ thẫm bắt đầu hiện ra và khóc, những bông hoa đung đưa nhẹ nhàng trong gió cũng chậm rãi mở mắt.
Họ đang nhìn
----
Ma Kết giật mình, tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
"Đệch..."
Anh rên rỉ khó chịu trên giường, gác một tay lên trán, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Giấc mơ chết tiệt đó, cái thứ đã đeo bám anh trong nhiều năm, ôm lấy tâm trí anh, không cho anh ấy cơ hội tìm ra lối thoát, liên tục nhắc nhở như thể sợ anh ta sẽ quên mất lỗi đau lớn nhất cuộc đời anh ta ... ánh sáng trong những ngày tháng tăm tối khi bị bỏ rơi, lý do duy nhất khiến anh ta chấp nhận tiếp tục tồn tại vào lúc đó.
Thở dài, anh ta ngồi dậy, luồn tay vào và vò mái tóc rối bù của bản thân. Nhìn sang bên cạnh, anh ta thấy Xử Nữ đang ngồi dang rộng hai chân với Bảo Bình ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế bành, giơ tay lên chào. Anh ta gật đầu đơn giản, quay đầu đi trước khi nhận ra điểm sai, nhớ không lầm thì anh ta là đứa duy nhất trong băng đảng một mình một phòng mà?
"Bọn mày vào không thèm gõ cửa?" Anh ta hỏi, nhìn lại họ một lần nữa.
"Biết mà" Xử Nữ tinh nghịch nói.
"Nói tiếp đi"
"Vì bọn này tin mày sẽ không nổi cáu đâu" Nói rồi, cả hai cùng lúc giơ ngón cái lên trong một dấu like cùng vẻ mặt không hề biến sắc của bản thân.
"Không?" Anh nhắc lại, khoé miệng bất giác giật giật.
"Ít nhất không đến mức đuổi bọn này đi"
Đảo mắt một cách kịch tính, Ma Kết nằm xuống giường lần nữa, quấn mình trong chăn, mặt vùi vào gối. Anh ta tức giận, khó chịu và bướng bỉnh cùng một lúc — trạng thái hoàn hảo để không chấp nhận sự hiện diện nào khác.
Thấy vậy, cả hai cũng rời khỏi ghế. Chia ra, mỗi đứa một bên. Leo lên giường anh, khiến chiếc đệm núm xuống vì sức nặng. Họ nằm dài trên đấy, không cần cân nhắc gì thêm.
"Cút."
"Không."
Cả hai đồng thanh.
Anh tặc lưỡi, muốn phản đối, nhưng ngay khi vừa bật chăn ra, chưa kịp nói gì thì đã bị nhét kẹo vào mồm. Anh ấy ngay lập tức hất tay Xử Nữ ra, ấy vậy mà Xử Nữ vẫn tự nhiên dựa vào vai anh trong khi Bảo Bình thì bonus một cái ôm cạnh hông anh.
Trong một khoảnh khắc, anh ta cân nhắc về việc xác áo và ném cả hai ra ngoài cửa sổ. Nhưng rồi, hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh, anh phải tự nhắc nhở bản thân rằng hai gã này chỉ là đang quan tâm, không phải khiêu khích anh, biết rằng bản tính tình cảm của họ vừa là một phước lành vừa là một lời nguyền, và hai thằng này nặng quá rồi!
"Ma Kết? Anh dậy chưa?"
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Ma Kết, giọng nói không lẫn đi đâu được của Song Ngư cất lên phía bên kia cánh cửa gỗ. Anh thở ra một hơi, bật dậy khỏi giường, lăn sang một bên để tránh hai người kia, cũng như chiếm đoạt cái chăn cho riêng mình.
"Anh ơi???"
Song Ngư gọi lại, gõ đốt ngón tay vào lớp gỗ nặng nề của cánh cửa mạnh hơn trước.
Phải mất một lúc khi mà lấy lại được chút không gian riêng, Ma Kết mới có thể trả lời lại.
"Tôi dậy rồi, cứ vào đi" Ma Kết mời một cách miễn cưỡng.
"À."
Ngay khi cánh cửa mở ra là lúc anh thấy cả băng đẳng đã đứng ở ngoài, đều giơ tay lên chào hỏi rất tự nhiên, có vẻ phòng anh ta sẽ trở thành cứ điểm bàn kế hoạch của cả nhóm lần này rồi.
----
Song Ngư, Thiên và Bảo Bình cùng nhau đi dạo trên con phố nơi thị trấn nhỏ tấp nập người qua kẻ lại, mọi thứ không có gì đặc biệt, giống hầu hết những gì sẽ xảy ra trước khi thảm họa giáng xuống. Như một khuân mẫu mà họ không bao giờ chán kể cả khi có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, chỉ là đôi khi bọn họ sẽ dính vào hiện tượng dejavu...
Điểm đến lần này của họ là một thư viện cổ kính nằm phía đông thị trấn, nơi họ có thể tìm hiểu về lịch sử của thị trấn. Và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, họ cũng có thể tìm thấy thứ gì đó thú vị khác liên quan đến sinh vật mà họ sắp đối mặt.
Bước vào trong là một bầu không khí yên tĩnh quen thuộc, mùi sách cũ và mùi thơm thoang thoảng của gỗ phất phớt trong không khí, mời gọi họ đắm mình vào biển cả tri thức.
Họ chào hỏi thủ thư, nhờ giúp đỡ cũng như nhanh chóng tìm đến được kệ sách chứa những quyển sách và một số tờ báo từ cũ đến mới. Xung quanh thư viện gần như là vắng vẻ, dường như người trong thị trấn không có hứng thú với sách cho lắm ... À, thật ra vẫn còn có một cô gái xinh đẹp đang ngồi ở bàn ngay kệ sách mà bọn họ muốn tìm.
"Này chị gì ơi! Chị có phiền không nếu bọn em tham gia cùng ạ?"
Trước khi Bảo bình hay Thiên Bình có cơ hội nói, Song Ngư đã bước đến với đôi mắt sáng ngời. Có thể thấy chóp tai cô đang đỏ lên một chút, rất rõ ràng cô nàng hoàn toàn bị hút hồn bởi vẻ đẹp của cô gái mới gặp này.
Nàng nhìn lên, chớp mắt trước sự xuất hiện đột ngột của đối phương và hai cô gái đằng sau Song Ngư, ban đầu hơi nghiêng đầu nhưng rồi trên môi cũng nở ra một nụ cười thích thú.
"Tất nhiên rồi em gái nhỏ. Cứ tự nhiên đi."
Nàng ta lên tiếng, giọng nói ngọt ngào và quyến rũ, khiến ngay cả bản thân Thiên Bình cũng bị thu hút bởi đối phương như tiếng hát của nàng tiên cá. Song Ngư gật đầu lia lịa, vội ngồi xuống ngay cạnh nàng. Nàng cũng có vẻ thích sự trẻ con của Song Ngư nên vẫn tỏ ra rất thoải mái.
"Hai người cũng ngồi đi, tôi không phiền đâu, dù sao có thêm người tham gia cũng vui mà"_Nàng niềm nở, chỉ vào vị trí của hai chiếc ghế trống đối diện bản thân.
"Cảm ơn rất nhiều."
Cả hai gật đầu, sau đó cũng nhanh chóng ngồi xuống đối diện hai người kia. Bất chấp sự ngại ngùng ban đầu, cuộc trò chuyện diễn ra khá suôn sẻ.
Họ hỏi đáp qua lại một cách nhiệt tình nhưng vẫn giữ âm thanh vừa đủ vì dù sao đây cũng là thư viện, giọng của nàng khá líu lo giữ sự quan tâm của họ ở mức cao nhất. Song Ngư bên cạnh là chăm chú nhất, dưới gầm bàn, chân cô ấy đung đưa qua lại không chịu yên.
Họ biết được người này là Thiên Yết, một khách du lịch đến đây cùng hai người bạn, có liềm đam mê đặc biệt về lịch sử địa phương. Đó là những gì nàng ta tự giới thiệu. Cùng một mục tiêu vào lúc này, họ không mất nhiều thời gian để làm quen và trên hết là tìm tòi được mớ kiến thức về thị trấn này.
----
"Tôi chán..."
Sư Tử rên rỉ, hành động đó khá có sức lây lan, ngay cả Xử Nữ cũng rên rỉ theo, nhưng theo một cách khó chịu hơn. Anh ấy lục trong túi áo, ném ra sau lưng cái kẹo chanh cuối cùng trên người anh ấy.
Sư Tử vội bắt lấy, nhìn cái kẹo trong tay, nếu không phải có câu có vẫn hơn không thì anh sẽ chê nó hơi nhỏ. Bóc ra và bỏ vào miệng ngậm. Vị chưa không khỏi khiến anh ấy rùng mình, nhưng anh thích nó.
Nổi tiếng với nguồn năng lượng thừa thãi trong cơ thể, việc chỉ đi như vậy không phải gu của Sư Tử... Nhìn lên bầu trời, anh đưa tay lên, che đi ánh nắng đang rọi thẳng vào mặt bản thân, không khỏi tặc lưỡi một cách thất vọng. Không để ý, anh ấy va vào lưng Kim Ngưu, khiến anh giật mình, vội nắm lấy vai cô bé để không bị ngã.
Anh bối rối nhìn xuống, nhận thấy Xử Nữ và Kim Ngưu đều đã dừng lại. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn theo hướng ánh mắt của họ . Ngay đó, trước mặt họ, cách đó không xa, là một cậu thiếu niên. Cậu ta đứng đó, trông hoàn toàn lạc lõng với khung cảnh xung quanh, có vẻ là một người đến đây để tận hưởng không khí.
"Sigria?"
Giọng Xử Nữ cất lên, nhỏ và gần như không thể nghe được. Đó là với ai khác chứ không phải với hai người đang đứng bên cạnh anh ấy.
"Ai cơ??"
Cả hai cùng đồng thanh, quay ngoắt đầu lại nhìn lên anh. Giờ lại đồng điệu đến kì lạ.
Xử Nữ liếc nhìn bọn họ, nhận thấy sự tò mò và thích thú trong ánh mắt đó. Khoé miệng anh ấy hơi nhếch lên, nhướng mày khi nhận thấy thái độ tò mò của họ, khá giống mấy con mèo con.
"Ông hàng xóm."
"...Anh hẳn là đang đùa, phải không?" Sư Tử buộc tội, nhìn anh với nửa đôi mắt.
Xử Nữ phẩy tay trước mặt, lắc đầu trước khi hướng sự chú ý trở lại người thứ tư ở đây, cậu trai cũng đang nhìn lại họ. Anh ấy có thể thấy những đường nét mềm mại quen thuộc trên gương mặt đó. Đối phương khá cao, nhưng lại chẳng mang lại chút đe doạ nào. Xử Nữ buông thõng ta bên hông, các ngón tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm.
"Tôi có thể giúp gì cho bạn?"
Cậu ta lên tiếng, hoàn toàn quay người về phía họ, một bên mắt của cậu ta được che đi bởi một miếng băng y tế, dẫu vậy, vẫn có thể thấy một vết sẹo lớn bên dưới lớp băng, đối phương có vẻ không có tầm nhìn được tốt cho lắm. Trên môi cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười thường trực, một nụ cười vô hại nhưng cũng vô hồn. Đôi mắt cậu ta trống rỗng không pha tạp khi nhìn họ, phong thái hờ hững nhưng cũng dịu dàng và thoải mái đến lạ.
Kim Ngưu và Sư Tử nhìn nhau. Kim Ngưu hất cằm về phía trước, ra hiệu cho Sư Tử lên tiếng trước. Cô bé trông có vẻ choáng ngợp với vết sẹo, thấy hơi ngượng ngùng và không biết nói gì hơn nên đùn đẩy cho Sư Tử. Anh bĩu môi, khịt mũi rồi hằng giọng sau đó.
"Vâng, chúng tôi chỉ là ...đi ngang qua đây thôi."_Sư Tử lên tiếng, anh ta giơ tay lên như thể đang chào hỏi.
"À, các bạn là khác du lịch phải không? Cẩn thận đấy, nơi này dường như luôn có những ánh mắt đang hướng về phía các bạn. Đừng để chúng xác định được bạn."
"..."
Không khí xung quanh gần như rơi vào im lặng ngay lập tức sau lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng cũng đầy tính cảnh báo của đối phương. Nó nghe không giống một trò đùa chút nào, khiến sự nghi ngờ bất giác nảy mần trong lòng họ, không chỉ với môi trường xung quanh mà cụ thể hơn, người này có thể là ai?
Sự im lặng tưởng trừng như kéo dài hàng thế kỉ cuối cùng cũng bị phá vỡ khi đột nhiên tiếng xào xạc và ròn rụm của lá khô bị giẫm vang lên thu hút mọi ánh nhìn.
Sau những gốc cây cao lớn vươn thẳng lên trời, bóng của một người khác bước ra, tim cả đám gần như lỡ một nhịp thở khi nhìn vào đôi mắt tựa mặt hồ đó.
"Anh là...?" Kim Ngưu lên tiếng một cách ngập ngừng.
"Song Tử" Anh ấy trả lời đơn giản, hơi hời hợt.
Xử Nữ nhíu mày, có cảm giác như anh đã từng nghe cái tên này ở đây rồi, nhưng lại không nhớ là ở đâu.
"Xin lỗi nếu tôi có lỡ phá hỏng cuộc vui của các vị nhưng tôi đến đây để tìm người... Qua đây nào anh bạn."
Anh nói thêm, tông giọng tuy nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy nghiêm và hơi ra lệnh. Cậu ta bật cười khúc khích nhẹ nhàng trong lồng ngực rồi cũng tiến lại gần.
Xử Nữ nhìn họ, một cảm giác mất mát quen thuộc không mong đợi tìm đến anh ấy, anh ấy ghét nó, nhưng cũng không thể từ chối nó. Trước khi cả hai có thể rời đi, anh đã nhanh chóng bước đến và dừng lại ở một khoảng cách phù hợp.
"Đợi đã, tôi có thể biết tên cậu không?" Anh ngăn họ lại, nở một nụ cười yếu ớt với cậu ta.
"Cứ gọi tôi là Nhân Mã thôi."
"Xử Nữ...hẹn gặp lại?"
"Hy vọng vậy."
Dứt lời, họ vẫy tay tạm biệt đối phương. Nhân Mã và Song Tử quay người bỏ đi, để lại anh đứng đó, nhìn bóng lưng của họ với bàn tay buông thõng bên hông như thể mất sức.
"Giống thật..."
"Giống ai nữa?" Sư Tử lẩm bẩm bên tai Xử Nữ, bám vào vai anh mà vịn xuống.
"Ông hàng xóm."
"... Thôi dẹp."
Sư Tử đẩy cái một, quay người bỏ đi, không quên kéo theo Kim Ngưu vẫn còn đang chớp mắt nhìn họ đi cùng.
"Ê này! Dỗi à?"
Anh nói vọng lên, lồng ngực rung lên nhẹ nhàng. Thở ra một hơi, anh cũng nhanh chóng chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro