#08 Sợi Chỉ Sinh Tử
Trả đơn cho bồ Tinnanghuyen11, mong bồ sẽ thích>< (11N từ đó)
Couple: Leo, Virgo (Top) × Gemini (Bottom) (2 Char Top được random)
Cha Hoàng Đế, Hoàng Đế × Vô Danh
Thể loại: Boylove, huyền nhuyễn, hành động, sinh tồn, phó bản
Kết: OE (Open Ending).
Chú thích: Gã - Leo, Hắn - Virgo, Cậu - Gemini và có vài nhân vật phụ là cung khác!
Tóm tắt:
Một trò chơi sinh tử.
Một phó bản đẫm máu.
Một trái tim chia đôi bởi lựa chọn.
Gemini – chàng trai vốn chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, bỗng bị cuốn vào một thế giới ảo, nơi mạng sống bị treo lơ lửng chỉ bởi một sợi chỉ mỏng manh.
Ở đó, cậu gặp Leo, ngọn lửa mạnh mẽ luôn che chở cho cậu, và Libra với trí tuệ lạnh lùng dẫn đường trong hỗn loạn.
Họ cùng nhau chiến đấu, cùng nhau sống sót qua từng thử thách.
Họ cũng cùng nhau đau đớn, khi phản bội và hi sinh lần lượt xảy ra.
Nhưng khi phó bản kết thúc, Gemini mở mắt trở về đời thực chỉ để nhận ra mình là kẻ duy nhất quay lại. Leo và Libra, hai nửa quan trọng của trái tim cậu, đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Cho đến một ngày… trong công ty, Gemini lại thấy hai gương mặt quen thuộc. Họ không còn là Leo và Libra trong ký ức, mà là những con người xa lạ mang tên khác.
Liệu đây chỉ là sự trùng hợp?
Hay là định mệnh đang cho họ một cơ hội thứ hai?
_____
Âm thanh gõ phím vang đều trong căn phòng nhỏ tối đèn. Đồng hồ đã nhích sang gần nửa đêm, văn phòng chỉ còn lác đác vài bóng người ngồi lại, mỗi người cắm cúi trong công việc của mình.
Gemini chống cằm, mắt nặng trĩu. Cậu vốn chỉ mong có một ngày bình thường: sáng dậy, uống cà phê, làm việc, rồi tối về nhà lăn ra giường. Thế nhưng, đêm nay cậu lại bị kẹt với một báo cáo chưa hoàn thành.
Đang lúc uể oải, màn hình laptop chợt chớp giật. Một cửa sổ lạ hiện ra, nền đen sâu thẳm, dòng chữ đỏ như máu nhảy múa:
[Bạn có muốn tham gia trò chơi?]
[Chấp nhận / Từ chối]
Gemini khựng người.
"Cái quái gì đây? Mình đâu có mở thứ này…"
Cậu chau mày, nhấn nút Từ chối. Thế nhưng con trỏ chuột run rẩy, trượt thẳng vào ô Chấp nhận như bị hút chặt.
"Không đúng… không đúng rồi!"
Màn hình lóe sáng dữ dội. Một cơn lạnh buốt xộc vào tận xương tủy.
Gemini chỉ kịp thét khẽ:
"Khoan đã—!"
Khi mở mắt, cậu đã không còn ở văn phòng nữa.
Trước mặt là một quảng trường đá xám mờ mịt ánh trăng. Gió thổi qua, mang theo mùi tanh ngai ngái của máu. Tiếng la hét hỗn loạn vang lên khắp nơi.
"Cứu tôi với! Ai đó làm ơn nói đi, chuyện gì thế này?!"
"Đây là mơ… nhất định là mơ! Tôi phải tỉnh dậy!"
"Không thể nào… mình đang ở nhà mà…"
Hàng chục, hàng trăm con người, mỗi người đều sợ hãi, run rẩy như những con rối bị kéo ra khỏi cuộc sống của mình. Gemini lùi lại, va vào một người đàn ông to cao.
Người kia túm lấy cậu, giọng run run:
"Cậu… cậu cũng bị kéo đến đây à? Cái quái gì đang xảy ra thế?"
Gemini há miệng, nhưng không thốt nên lời.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ hư không. Nó không giống tiếng người, mà như vọng ra từ trong xương cốt, trầm thấp và lạnh lẽo:
[Chào mừng các ngươi đến với phó bản đầu tiên.]
[Luật chơi rất đơn giản: sống sót.]
Âm thanh rền vang khiến đám đông rúng động.
Một phụ nữ ôm mặt, hét lớn:
"Không… không! Tôi không chơi cái gì hết!"
Một người trẻ hơn lắp bắp:
"Đây là… giống game thôi mà, đúng không? Chỉ là… trò chơi thôi…"
Gemini nuốt nước bọt, bàn tay run run siết chặt. Mọi thứ quá thật, mùi máu quá thật, cơn gió buốt lạnh quất vào da thịt cũng quá thật.
Đột nhiên, bầu trời trên cao tách đôi. Ánh sáng chói lòa xé rách mảng đêm, lộ ra một cung điện nguy nga dát vàng. Tháp cao sừng sững, cột đá khắc rồng uốn lượn, ánh sáng hắt xuống quảng trường như một lời phán quyết.
Từ cổng lớn, hai bóng người chậm rãi bước ra.
Người đầu tiên mặc long bào đen thêu tinh văn bạc, gương mặt sắc lạnh, ánh mắt như dao bén. Mỗi bước chân của hắn khiến mặt đất rung động, khiến tiếng ồn ào dần lịm đi.
Đó là Hoàng Đế – Virgo.
Theo sau hắn là một người đàn ông khác, mái tóc đỏ rực như lửa, đôi vai rộng, khí thế bừng bừng dữ dội. Dù không khoác long bào, nhưng ánh mắt hừng hực quyền lực ấy khiến bất kỳ ai chạm phải cũng phải rùng mình.
Đó là Cha Hoàng Đế – Leo.
Không khí bỗng như đông cứng lại. Không ai dám thở mạnh, ngay cả tiếng gió cũng lạc điệu.
Một cận thần mặc giáp bạc bước lên, anh ta tên là Aquarius, giọng dõng dạc:
"Quỳ xuống trước bệ hạ và đại nhân! Kẻ nào bất kính… chém!"
Hàng loạt lưỡi gươm tuốt khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Một gã đàn ông trẻ đứng bật dậy, gào lên:
"Không! Tôi không quỳ! Đây chỉ là một giấc mơ, mấy người chỉ là ảo giác—!"
Tiếng kiếm chém vụt qua. Máu bắn tung tóe. Cái đầu lăn lông lốc trên nền đá, đôi mắt còn mở to kinh hoàng.
Đám đông nín thở, từng người quỵ gối như rơm rạ ngã xuống trong bão tố.
Gemini cũng quỳ theo, cơ thể run lên bần bật. Máu từ xác chết bên cạnh tràn ra, nhuộm đỏ mũi giày cậu.
Từ trên bậc cao, đôi mắt lạnh lùng của Virgo lướt qua cậu. Kế bên, ánh nhìn nóng rực của Leo cũng dừng lại, hệt như lửa thiêu thẳng vào da thịt.
Gemini sững người, toàn thân nổi gai ốc. Cậu nghe rõ tiếng lính canh Scorpio thì thầm:
"Hắn… chỉ là một kẻ vô danh. Tại sao lại khiến cả bệ hạ và đại nhân chú ý?"
Câu nói ấy như tiếng chuông tử giáng xuống.
Gemini hiểu rằng từ giây phút này, mạng sống của cậu đã bị cuốn vào một trò chơi mà cậu không hề lựa chọn. Và trong trò chơi đó, cậu chẳng còn nắm quyền quyết định số phận mình.
Quảng trường chìm trong im lặng. Tất cả đều quỳ rạp xuống, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai bóng người trên bậc cao.
Tiếng bước chân vang lên nặng nề, lạnh lẽo, từng nhịp như giáng thẳng xuống tim kẻ khác. Virgo bước ra, dáng người cao gầy, đôi mắt sâu thẳm ánh bạc. Hắn đứng dưới ánh trăng mà như nuốt trọn cả bầu trời, sự lạnh lùng đến đáng sợ khiến không khí đông cứng.
Bên cạnh hắn, Leo đứng thẳng lưng, vai rộng, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa thắp sáng màn đêm. Không cần nhiều lời, chỉ cần cái nhìn, hắn đã khiến những kẻ bên dưới phải cúi đầu.
Một cận thần mặc giáp bạc quỳ một gối, dõng dạc hô:
"Thần tham kiến Hoàng Đế, tham kiến Đại Nhân."
Lập tức, đám đông hoảng loạn hùa theo:
"Tham kiến Hoàng Đế… tham kiến Đại Nhân!"
Tiếng hô vang dội, run rẩy như những hồi trống đưa người ta đến pháp trường.
Virgo đưa mắt lướt qua quảng trường. Không một chút biểu cảm, chỉ là sự lạnh giá như lưỡi dao đặt lên cổ người khác.
Hắn khẽ cất giọng, âm thanh trầm trầm như kim loại va vào nhau:
"Quy tắc đã nói rõ. Chỉ kẻ sống sót mới được quyền tồn tại. Kẻ phản kháng… không cần giữ lại."
Hắn không nói lớn, nhưng âm thanh vang vọng khắp quảng trường, đè nén mọi hơi thở.
Một người đàn ông trẻ tuổi quỳ phía trước, run lẩy bẩy, cố lấy can đảm:
"Bệ hạ… tại sao lại… kéo chúng thần đến đây? Chúng tôi không làm gì sai cả…"
Virgo nhìn anh ta một thoáng, rồi nhấc nhẹ tay. Ngay lập tức, một tên lính tiến lên, lưỡi kiếm lóe sáng.
Chỉ trong nháy mắt, đầu hắn lăn xuống nền đá.
Tiếng hét thất thanh vang lên:
"Trời ơi! Hắn chết thật rồi! Không… không thể nào!"
"Đây không phải mơ… máu… máu thật…!"
Đám đông càng thêm tuyệt vọng.
Leo nhếch môi cười nhạt, giọng trầm ấm nhưng đầy mỉa mai:
"Virgo, ngươi lạnh lùng như vậy, e là chẳng mấy kẻ sống sót nổi qua vòng đầu tiên."
Virgo nghiêng đầu, ánh bạc trong mắt lóe lên:
"Những kẻ yếu kém không xứng tồn tại."
Leo bật cười, tiếng cười vang vọng, rực rỡ như lửa cháy:
"Nhưng trong đám người quỳ rạp kia, vẫn có vài kẻ thú vị. Ví dụ… hắn."
Ánh mắt đỏ rực của Leo rơi xuống, dừng lại trên Gemini.
Gemini cứng người. Tim cậu đập loạn như trống trận, hơi thở nghẹn lại trong cổ. Cậu biết rõ hắn đang nhìn mình, hệt như một con thú săn mồi nhìn thấy con mồi nhỏ bé.
Virgo cũng chậm rãi đưa mắt theo. Ánh nhìn hắn lướt qua Gemini, lạnh đến mức máu trong người cậu như đông lại.
Một cận thần cau mày, tiến lên thấp giọng:
"Bệ hạ, hắn chỉ là một kẻ vô danh. Trong đám người bị triệu hồi, không có gì nổi bật. Xin ngài đừng hao tâm."
Leo liếc sang, nụ cười sắc bén:
"Kẻ vô danh ư? Chính những kẻ tưởng chừng nhỏ bé mới khiến trò chơi thú vị hơn."
Virgo không đáp. Hắn chỉ im lặng nhìn Gemini lâu hơn một nhịp, rồi quay sang đám đông:
"Bắt đầu thử thách. Những kẻ không đứng dậy trong ba nhịp thở… xử tử."
Một khoảng lặng chết chóc.
Đám đông run rẩy, rồi ào ào đứng bật dậy như sóng vỡ. Tiếng khóc, tiếng cầu xin, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Gemini cũng chật vật chống tay, toàn thân run rẩy mà đứng lên. Trong thoáng chốc, đôi mắt Virgo lại một lần nữa lướt qua cậu.
Leo cười khẽ, giọng như lửa rát:
"Xem kìa, Virgo. Hắn dám nhìn thẳng vào ngươi. Không phải ai cũng có gan như vậy."
Gemini hốt hoảng nhận ra bản thân trong một khắc đã lỡ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt băng giá kia. Cậu lập tức cúi gằm xuống, tim đập như muốn xé ngực.
Virgo nhếch môi, nụ cười mờ nhạt khó đoán.
"Gan… hay ngu xuẩn, chỉ có thử thách mới chứng minh được."
Cận thần hô lớn:
"Mở cửa phó bản! Thử thách máu bắt đầu!"
Âm thanh chấn động. Tường thành của quảng trường nứt ra, từng cánh cổng sắt khổng lồ mở ra ba lối tối tăm. Từ bên trong vọng ra những tiếng gầm gừ man rợ, tiếng kim loại nghiến vào đá, và mùi máu tanh nồng nặc.
Đám đông òa khóc, tiếng người gào:
"Không! Tôi không vào đâu!"
"Xin các ngài tha cho tôi… xin đừng bắt tôi…"
"Tôi muốn về nhà… về nhà cơ mà!"
Lính canh lạnh lùng nâng gươm, giết gọn những kẻ chống cự. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ nền đá.
Gemini run lên bần bật, chân như bị đóng chặt xuống đất. Nhưng một bàn tay bạo lực của lính đã xô cậu về phía trước.
Cậu loạng choạng, trong khoảnh khắc thoáng thấy Leo mỉm cười, còn Virgo đứng thẳng, lạnh lẽo như bóng ma.
Gemini cắn môi đến bật máu, từng bước chân run rẩy tiến về phía cánh cổng đen ngòm.
Trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ:
Đây… chính là khởi đầu của địa ngục.
____
Cánh cổng sắt khép lại sau lưng. Tiếng "rầm" vang vọng như sấm, cắt đứt mọi đường lui. Không còn ánh trăng, chỉ còn bóng tối đặc quánh phủ kín bầu không khí.
Gemini loạng choạng bước vài bước, tay bấu lấy bức tường đá thô ráp để giữ thăng bằng. Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến cậu buồn nôn.
Phía trước, đám đông những kẻ bị lùa vào cùng nhau chen chúc, hoảng loạn, thì thầm gọi tên người thân, cầu khẩn một vị thần nào đó cứu rỗi. Nhưng chẳng có vị thần nào đáp lại.
Một tiếng gầm vang dội.
Cả không gian rung chuyển.
Gemini giật thót, ngẩng đầu, mắt cậu mở to trong kinh hãi. Từ sâu trong bóng tối, những cặp mắt đỏ rực dần hiện ra, lấp loáng như than hồng trong đêm.
Một con quái thú khổng lồ bước ra, cơ thể quấn đầy xiềng xích sắt gỉ, hàm răng nhọn hoắt rỏ từng giọt máu tươi. Mỗi bước đi của nó khiến nền đá nứt toác.
Đám người hét loạn, bỏ chạy tán loạn như đàn cừu bị dồn vào bầy sói.
Gemini cũng run lẩy bẩy, chân nhũn ra. Cậu cố lùi lại, nhưng sau lưng chỉ là bức tường lạnh lẽo, không còn đường thoát.
Trên bậc cao của quảng trường, Leo và Virgo đứng im quan sát qua chiếc gương ma pháp, hình ảnh trong gương hiện rõ từng chi tiết trong đấu trường máu.
Leo nhấp một ngụm rượu, nhếch môi cười:
"Thú vị thật. Đám người kia chỉ biết gào khóc, chạy loạn như lũ ruồi nhặng. Nhưng hắn…"
Virgo nhìn không chớp mắt. Ánh bạc trong đôi mắt hắn sáng lên khi Gemini cố gắng ép bản thân không gục xuống.
Leo nheo mắt, nói tiếp:
"Hắn rõ ràng sợ chết, nhưng vẫn đứng đó. Có lẽ hắn chưa biết mình đã bị chọn làm mồi."
Virgo khẽ đáp, giọng lạnh tanh:
"Con cờ nhỏ bé… đôi khi lại xoay chuyển cả ván cờ."
Trong đấu trường, máu đã đổ. Con quái thú xông tới, hất tung hai người lên cao. Tiếng xương gãy giòn tan, tiếng gào thét vang vọng, rồi im bặt.
Máu tươi tràn xuống, nhuộm đỏ nền đá.
Gemini run cầm cập, đôi tay cào rách cả da thịt vì bấu chặt vào tường. Tim cậu đập loạn, hơi thở dồn dập. Trong đầu chỉ có một tiếng kêu gào:
Chạy! Chạy đi, nếu không mày sẽ chết!
Nhưng khi chân vừa nhấc lên, ánh mắt của con quái vật đã quét ngang. Cặp mắt đỏ rực ấy khóa chặt lấy cậu.
Gemini chết sững.
Như bị đóng đinh xuống đất, cậu không thể nhúc nhích.
Quái vật gầm lên, lao thẳng tới.
Leo bật cười, giọng vang rực rỡ như lửa cháy:
"Xem xem, Virgo. Hắn sẽ chết ngay nhịp đầu tiên. Ta cược hắn không sống quá ba hơi thở."
Virgo vẫn lạnh lùng, đôi mắt không rời khỏi gương:
"Không. Hắn sẽ sống."
Leo quay sang nhìn, ánh mắt đỏ rực hứng thú:
"Ồ? Ngươi tin tưởng đến vậy sao?"
Virgo khẽ nhếch môi, chỉ buông một câu:
"Hắn còn chưa tuyệt vọng đủ."
Trong đấu trường, con quái thú lao tới như sấm sét.
Gemini tuyệt vọng, đôi mắt nhòe đi vì mồ hôi và nước mắt. Nhưng vào giây cuối cùng, bản năng sinh tồn trỗi dậy.
Cậu cúi rạp người, lăn sang một bên.
Móng vuốt khổng lồ xé toạc bức tường đá nơi cậu vừa đứng, bụi bay mù mịt.
Gemini lăn trượt trên nền đá lạnh buốt, va mạnh vào một xác chết còn chưa kịp nguội. Mùi máu tanh ập tới khiến cậu nôn thốc.
Nhưng cậu đã sống sót.
Leo ngẩn người một nhịp, rồi bật cười ha hả:
"Ha! Ta đã đánh giá thấp hắn rồi. Con cờ nhỏ bé lại có chút gan dạ thế sao?"
Virgo lặng lẽ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
"Hắn vừa tự chọn con đường cho mình. Sống… nhưng sống như một con mồi bị săn."
Leo liếc sang:
"Vậy còn ngươi, Virgo? Ngươi định để con cờ này tiếp tục tồn tại đến bao lâu?"
Virgo chậm rãi đáp, ánh nhìn vẫn dán chặt vào hình ảnh Gemini đang thở hổn hển trong tuyệt vọng.
"Đến khi hắn không còn là con cờ nữa."
Tiếng gió rít qua những hành lang đá mục nát. Bức tường phủ đầy rêu xanh, hằn lên vết nứt như những vết sẹo chằng chịt. Cả đoàn người vừa thoát khỏi đấu trường máu đã bị dẫn vào một phó bản mới: Mê Cung Xương Trắng.
Gemini bước thấp bước cao theo đám đông. Máu vẫn còn loang lổ trên tay cậu, mùi tanh ngai ngái bám vào đến mức cọ mãi cũng chẳng sạch. Trái tim cậu đập liên hồi, nhưng đôi chân lại cứ phải gắng gượng bước tiếp.
Một giọng lính cận vệ vang lên khô khốc:
"Trong mê cung này, kẻ nào lạc đường… sẽ không tìm thấy xác."
Lời cảnh báo ấy như một nhát dao lạnh buốt cắt ngang không khí, khiến mấy kẻ yếu đuối phía sau run bần bật.
Virgo ngồi trên ngai cao bằng đá đen ở giữa sảnh chính của mê cung. Ánh sáng từ hàng trăm ngọn đuốc hắt lên gương mặt hắn, lạnh lẽo đến mức như được tạc từ băng tuyết.
Gemini thoáng liếc nhìn, bắt gặp ánh mắt ấy, lập tức cúi gằm mặt. Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ: Nếu lỡ lọt vào mắt hắn… liệu mình có còn toàn mạng không?
Virgo ra lệnh ngắn gọn:
"Đi vào. Sống sót hay chết, tùy ngươi."
Gemini bị đẩy vào mê cung. Hơi lạnh từ những bức tường đá quét qua da thịt, khiến cậu nổi da gà. Tiếng bước chân vọng dội, nặng nề, đơn độc.
Một tiếng "rắc" vang lên.
Dưới chân cậu, một phiến gạch chìm xuống.
Ngay lập tức, từ bức tường hai bên lao ra hàng chục mũi giáo sắc nhọn!
Gemini kinh hãi, phản xạ quăng người xuống đất, lăn mạnh sang một bên. Những mũi giáo sượt qua da, để lại một vệt dài rướm máu trên cánh tay.
"Á—!" Cậu rít lên, ôm lấy vết thương, hơi thở rối loạn. Máu chảy nóng hổi len qua kẽ tay.
Virgo từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt không hề dao động. Nhưng hắn vẫn ra hiệu cho lính cận vệ.
"Đem thuốc cầm máu."
Gemini ngẩng lên, mắt mở to vì kinh ngạc. Bản thân bị coi như con cờ, nhưng lại được chính Hoàng Đế ra lệnh cứu chữa?
Một tên lính bước tới, ném cho cậu một lọ thuốc màu đỏ sậm. Cậu run rẩy uống, hơi nóng lan tỏa trong cơ thể, vết thương ngừng rỉ máu.
Virgo hạ giọng, lạnh mà sắc bén:
"Ngươi quá yếu. Nếu còn muốn sống sót, hãy học cách để máu của kẻ khác đổ thay ngươi."
Gemini cắn môi, bàn tay siết chặt. Trong đôi mắt lấp lánh lên một tia phản kháng.
Đúng lúc ấy, một tiếng động lớn vang dội từ sâu trong mê cung.
Tường đá sụp xuống, một đàn quái vật xương khô tràn ra, hàm răng lách cách như cười nhạo. Chúng lao thẳng về phía Gemini.
"Chết tiệt!" Cậu thở dốc, lùi từng bước.
Ngay giây đó, một luồng lửa bùng nổ, quét ngang, thiêu rụi đám xương khô thành tro bụi.
Gemini quay phắt lại. Leo đứng giữa hành lang, tóc đỏ rực bồng bềnh như lửa cháy, khí thế áp đảo đến mức không gian như nghẹt thở.
Ông ta cười nhếch môi, tiến về phía Gemini:
"Thằng nhóc… mày còn sống sót đến tận đây, xem ra có chút bản lĩnh."
Ông cúi xuống, đưa tay kéo Gemini dậy. Bàn tay ấy thô ráp, nóng rực, hoàn toàn đối lập với lạnh lẽo băng sương của Virgo.
Virgo từ xa bước đến. Đôi mắt hắn lóe lên một tia không hài lòng.
Leo cười lớn, đối diện thẳng với hắn:
"Ngươi nghĩ một chút quan tâm kia sẽ khiến nó thuộc về ngươi sao, Virgo?"
Virgo đáp lại, giọng trầm lạnh:
"Ngươi quá nóng nảy, Leo. Thứ ngươi cứu… chỉ là một con cờ nhỏ, sẽ chết trong lượt tiếp theo."
Leo bật cười, tiếng cười rền như sấm:
"Vậy thì để ta xem, con cờ nhỏ này chết dưới tay ai trước!"
Không khí giữa hai người bùng lên như hai ngọn lửa đối nghịch, lạnh băng và rực cháy.
Gemini đứng giữa, bàn tay vẫn còn dính máu, ngực phập phồng, trong lòng trào dâng một nỗi sợ hãi khác: sợ hãi chính sự quan tâm của họ.
Không khí trong mê cung đặc quánh lại, như thể đá tường cũng cảm nhận được sát khí đang bủa vây. Leo và Virgo đứng đối diện nhau, hai thế lực như lửa và băng chực chờ va chạm, còn Gemini thì bị kẹt giữa, chẳng khác nào con mồi nhỏ bé lọt giữa hai con thú dữ.
Gemini lùi lại, lưng đập vào tường đá lạnh buốt. Nhịp tim dồn dập, hơi thở gấp gáp, máu từ vết thương chưa khô hẳn lại rỉ ra. Trong đầu cậu vang lên một tiếng gào: Mình chỉ là một kẻ vô danh… sao lại rơi vào trò chơi điên rồ này?
Virgo là người phá vỡ sự im lặng trước:
"Đủ rồi, Leo. Nếu ngươi muốn tranh, cứ để đến cuối phó bản. Ta sẽ không nhân nhượng."
Leo nhếch môi, đôi mắt đỏ rực lóe lên tia dữ dội:
"Đợi đến cuối thì quá muộn. Tao không tin giao nó cho ngươi mà nó còn toàn mạng sống ra được."
Hai người như hai cực của số phận, đối đầu nhau bằng ánh mắt có thể thiêu đốt bất kỳ kẻ nào dám chen ngang.
Một tiếng hét thất thanh vang lên từ cuối hành lang.
Những người khác trong đoàn vừa đi trước bị tường đá đóng sập, bẫy móc câu từ trần rơi xuống, xuyên qua thân thể. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả nền gạch xám. Một kẻ may mắn sống sót run rẩy bò về phía Gemini, giọng đứt quãng:
"Cứu… cứu tôi…!"
Gemini theo phản xạ vươn tay ra, nhưng ngay lập tức bị Virgo giữ lại.
Virgo nói lạnh tanh:
"Đừng phí sức. Nó là kẻ đã đẩy ngươi vào bẫy khi nãy."
Cậu sững người. Nhìn kỹ hơn, đúng thật gương mặt dính máu kia chính là tên đã cố ý xô cậu ngã lúc phiến gạch chìm xuống. Trong mắt hắn giờ chỉ còn sự tuyệt vọng, không còn vẻ nham hiểm trước đó.
Gemini run rẩy thì thầm:
"Nhưng… nó vẫn là người…"
Virgo hạ giọng, đôi mắt như hai lưỡi dao:
"Người hay quái vật, ở đây có khác gì nhau?"
Lời hắn rơi xuống như một bản án tử. Móc câu từ trên cao lại rơi xuống, xuyên qua lưng tên đó. Tiếng gào thét bị nghẹn lại trong vũng máu, chỉ còn sự im lặng rợn người.
Gemini run lẩy bẩy, toàn thân lạnh toát. Cậu nhận ra sự thật tàn nhẫn: trong phó bản này, lòng tốt chính là một con dao chĩa thẳng vào cổ mình.
Leo vỗ mạnh lên vai cậu, giọng như sấm:
"Đừng nghe nó! Ngươi có trái tim, cứ giữ lấy nó. Nếu không ngươi sẽ biến thành một cái xác biết đi giống hệt chúng!"
Virgo trừng mắt:
"Ngươi chỉ gieo rắc ảo tưởng. Ở đây, sống sót mới là chân lý duy nhất."
Leo cũng chẳng thua gì mà phản bác lại.
"Ta là phụ thân của ngươi đó"
Hai người lại đối đầu. Nhưng lần này, Gemini nhận ra họ không chỉ đang tranh luận về cách sống, mà còn tranh giành cậu.
Đêm đó, khi đoàn nghỉ chân trong một gian phòng nhỏ của mê cung, Gemini nằm co người lại trong góc. Những tiếng khóc thảm khốc và mùi máu vẫn còn ám trong trí óc, khiến cậu không thể chợp mắt.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cậu nghe thấy hai giọng nói.
Virgo, trầm thấp:
"Nó là của ta. Chỉ có ta mới khiến nó sống sót."
Leo, cười khinh khích:
"Ngươi nghĩ cái nhìn lạnh lẽo đó đủ để giữ nó bên cạnh sao? Thằng nhóc cần lửa, không phải băng."
Không ai nhường ai. Nhưng có một điều rõ ràng: cả hai đã âm thầm đặt lời thề ngầm trong lòng bằng mọi giá, Gemini sẽ thuộc về họ.
Gemini mở mắt, lặng lẽ nhìn trần đá tối đen. Trái tim cậu đập loạn, vừa sợ hãi, vừa bị hút vào dòng xoáy quyền lực không thể cưỡng lại.
Cậu thì thầm trong bóng tối, như tự hỏi chính mình:
"Mình… có thể thoát khỏi họ không?"
____
Âm thanh "cạch… cạch…" vang vọng, mặt đất rung chuyển như có một con thú khổng lồ đang bò dậy từ lòng đất. Tường đá xung quanh nứt ra, từng khe nứt đỏ rực như chứa nham thạch. Rồi trong tích tắc, hàng trăm ngọn đuốc ma trơi tự cháy sáng, thắp lên khắp đấu trường khổng lồ.
Nơi đây chẳng khác nào một tử địa: tròn, rộng mênh mông, bức tường phủ đầy những hình vẽ máu khô, cảnh người bị xé xác, cảnh quân lính bị thiêu sống, cảnh ngai vàng đổ nát. Không khí đặc quánh mùi sắt gỉ và tro than.
Gemini đứng khựng lại, tim đập mạnh trong lồng ngực. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ sống sót đến tầng này của phó bản. Vậy mà giờ đây, cậu lại là người duy nhất không mang danh phận, không có sức mạnh, nhưng phải đối diện cùng Hoàng Đế và Cha Hoàng Đế trong thử thách cuối cùng.
Từ phía đối diện, từng tiếng bước chân dồn dập vang lên. Hàng trăm bóng lính giáp sắt, mắt đỏ ngầu, bước đều một nhịp. Âm thanh kim loại va chạm tạo thành bản nhạc chết chóc. Chúng sắp bao vây cả đấu trường.
Trong biển đen đó, hai bóng dáng cao lớn tách ra, tiến thẳng về phía trung tâm:
Virgo – Hoàng Đế.
Trên người hắn là bộ giáp đen khảm vàng, từng đường nét sắc lạnh như được rèn từ sắt thép của sự lý trí. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, từng bước đi như thể mặt đất cũng phải cúi đầu.
Leo – Cha Hoàng Đế.
Áo choàng đỏ tung bay, tóc vàng rực phản chiếu ánh lửa, khí thế nóng hừng hực, như một ngọn núi lửa nhân hình. Mỗi bước ông tiến lên, không khí lại nén chặt thêm, tựa hồ ngọn lửa sẵn sàng nuốt trọn tất cả.
Gemini ngỡ như phổi mình bị bóp nghẹt. Hai con người kia… không chỉ muốn vượt phó bản, mà còn đang găm ánh mắt vào cậu, như thể cậu là thứ duy nhất đáng giá trong thế giới máu lửa này.
Virgo mở miệng trước, giọng điềm tĩnh, lạnh lẽo:
"Ngươi… đứng sau ta, kẻ vô danh. Từ giờ trở đi, bất cứ kẻ nào dám chạm vào ngươi… đều sẽ bị nghiền nát."
Leo bật cười, tiếng cười vang vọng dữ dội, như tiếng sấm trong bão lửa:
"Hừ! Lý trí của ngươi chẳng bảo vệ được ai đâu, Virgo. Ta mới là kẻ sẽ lấy máu thịt để chắn đường cho nó. Ánh sáng kia… chỉ thuộc về ta."
Gemini hoảng loạn, vội kêu lên:
"Đủ rồi! Đây là phó bản cuối! Nếu các ngài còn cãi vã… cả ba chúng ta đều chết ở đây!"
Nhưng lời cậu như bị gió cuốn mất.
Một tiếng tù và chói tai vang lên. Đội quân giáp sắt rít gào, lao tới như sóng thần đen đặc.
Trận chiến nổ ra.
Virgo giơ tay. Ma trận vàng khổng lồ hiện lên dưới chân, từ bầu trời, hàng vạn lưỡi kiếm sáng loáng rơi xuống, đâm xuyên qua hàng ngũ quân giáp sắt. Mỗi nhát kiếm đều lạnh lùng, chính xác, không hề thừa thãi, không hề run rẩy.
Leo gầm lên, đại kiếm lửa xuất hiện trong tay. Gã ta nhảy vọt vào giữa biển quân, mỗi nhát chém là một vụ nổ. Từng đợt lửa bùng lên, quân giáp sắt cháy rụi trong tiếng gào thét ghê rợn. Ánh sáng rực lửa phản chiếu lên khuôn mặt Leo: dữ tợn, mạnh mẽ, cuồng nhiệt đến đáng sợ.
Gemini bị kẹt giữa hai luồng sức mạnh đối nghịch. Cậu cầm chặt con dao găm trong tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bàn tay run rẩy, nhưng đôi mắt lại mở to, dõi theo từng kẽ hở trong đội quân đen.
Một tên lính giáp sắt lao đến sau lưng Virgo. Gemini hét lên:
"Virgo, bên trái ngài!"
Virgo gần như phản xạ, xoay lưỡi kiếm chém ngang. Tiếng thép rít lên, máu đen văng tung tóe.
Gemini lại nhìn thấy một hàng quân khác đang chờ bẫy phía sau Leo, vội hét lớn:
"Ngài Leo, hàng cuối cùng có bẫy! Đừng tiến lên!"
Leo gầm một tiếng, xoay người chém xuống, cắt ngang ma trận ảo ảnh dưới đất. Cái bẫy nổ tung, nhưng ông không hề bị thương. Gã ta quay lại, nhìn Gemini, khóe miệng nhếch lên, lần đầu tiên ánh mắt dữ dội ấy chứa một tia… công nhận.
Trận chiến kéo dài như vô tận.
Gemini run rẩy, cơ thể mệt lả, nhưng vẫn lao vào chiến đấu. Một lưỡi dao của lính giáp cắm sượt qua vai cậu, máu đỏ tươi chảy xuống. Cơn đau buốt đến tận óc, nhưng cậu cắn chặt răng, dồn hết sức phản đâm lại.
Dao găm xuyên qua khe hở giáp. Tên lính gục xuống. Lần đầu tiên, Gemini giết một kẻ trong phó bản bằng chính tay mình. Máu loang khắp tay cậu, nóng hổi. Tim cậu đập dữ dội, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt nhận ra… mình không còn là kẻ vô danh chờ chết nữa.
Khi đoàn quân cuối cùng hóa thành tro bụi, đấu trường trống rỗng chỉ còn ba người. Không gian bỗng lặng im đến nghẹt thở. Ánh sáng đỏ máu tràn ngập, chiếu lên những vết thương rách nát trên giáp của Virgo, và cả vết bỏng cháy sém trên áo choàng Leo.
Virgo vẫn đứng thẳng, vẻ uy nghi không suy suyển. Hắn bước đến, bàn tay bọc thép lạnh ngắt đặt lên vai Gemini. Giọng nói hắn vang lên, thấp và kiên định:
"Ngươi… không tầm thường. Từ giây phút này… ngươi thuộc về ta."
Leo lập tức gạt mạnh tay Virgo ra, ánh mắt rực lửa gầm gừ:
"Đừng hòng, Virgo. Nó không phải vật trưng bày trong cung điện băng giá của ngươi. Nó cần một nơi để được bảo vệ, được thở, được sống. Và ta mới là kẻ sẽ cho nó điều đó."
Gemini hoảng hốt, lùi lại, giọng vỡ vụn:
"Ta không phải thứ để các ngài tranh giành! Ta chỉ… ta chỉ muốn sống sót thôi!"
Nhưng khi cậu nhìn sâu vào đôi mắt của Virgo, lý trí lạnh lùng xen lẫn khao khát bị dồn nén, rồi chạm vào ánh mắt Leo, nóng bỏng, dữ dội, cuồng si, cậu chợt thấy bản thân như bị kéo xuống một vực sâu không đáy.
Phó bản cuối chưa hạ màn. Nhưng cơn bão quyền lực và tình cảm… đã bắt đầu.
____
Mặt đất nứt toác dưới chân. Tro bụi quân giáp sắt chưa kịp tan hết thì một cơn gió xoáy khổng lồ đã cuốn trọn cả đấu trường. Ánh sáng đỏ máu rút lại, thay thế bởi một luồng sáng trắng đến chói mắt. Gemini ngã khụy, vội đưa tay che mắt, tim đập như sắp vỡ.
Khi ánh sáng tan đi, cảnh tượng trước mắt đã đổi khác.
Cả ba đứng trong một cung điện tráng lệ đến mức phi thực. Trần vòm cao vút, dát vàng sáng rực. Hàng cột đá khổng lồ khắc hình rồng phượng quấn quanh, sừng sững như chạm đến trời. Thảm đỏ trải dài, dẫn đến chiếc ngai vàng duy nhất đặt trên bục cao.
Trên chiếc ngai ấy, không có ai ngồi. Nhưng từng luồng ánh sáng ma mị vờn quanh, như có một thế lực vô hình đang chờ đợi.
Giữa điện, một chiếc bàn tiệc dài hiện ra. Trên đó bày vô số thức ăn, ly rượu, vàng bạc, ngọc ngà. Thứ ánh sáng lung linh ấy chỉ khiến không khí thêm phần bất an.
Gemini lùi một bước, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
"Đây… là đâu? Phó bản chưa kết thúc sao?"
Virgo bước lên, ánh mắt lạnh lùng quét khắp cung điện.
"Đây là tầng sâu nhất. Kẻ thiết kế phó bản muốn chúng ta ăn bữa tiệc cuối cùng trước khi quyết định số phận."
Leo cười nhạt, giọng khàn khàn như tiếng lửa nổ:
"Bữa tiệc ư? Ngửi xem… mùi rượu lẫn với máu. Đây không phải tiệc mừng, mà là mồi nhử."
Gemini nhìn kỹ hơn: đúng thật, những miếng thịt trên bàn dường như vẫn còn tươi, đỏ thẫm. Ly rượu sóng sánh ánh đỏ, đặc quánh như máu người. Cậu lập tức buồn nôn, bụm miệng, mặt tái mét.
Virgo thoáng cau mày, hắn đặt nhẹ tay lên vai Gemini, giọng trầm thấp nhưng đầy uy lực:
"Đừng nhìn. Có ta ở đây, ngươi không cần lo."
Leo cũng tiến lại, đôi mắt vàng rực bừng lên, trừng thẳng vào Virgo:
"Đừng dùng cái giọng chiếm hữu ấy với nó trước mặt ta. Gemini không thuộc về ngươi."
Không khí trong điện căng ra như sắp vỡ tung. Một bên là sự điềm tĩnh lạnh lùng, một bên là ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Gemini kẹt ở giữa, toàn thân run rẩy, như một con thuyền nhỏ bị sóng thần xô dạt.
Cậu hít sâu, hét lớn:
"Đủ rồi! Đây không phải lúc để tranh cãi! Nếu các ngài muốn bảo vệ ta… thì cùng nhau sống sót đi đã!"
Câu nói ấy khiến không khí chùng xuống.
Bỗng nhiên, ngai vàng trên bục cao phát sáng. Một bóng người mờ ảo xuất hiện, không rõ mặt, chỉ thấy mái tóc trắng xõa dài và cặp mắt rỗng không. Hắn ta cất giọng, vang vọng như từ hư vô:
"Ba kẻ đã vượt qua máu lửa. Nhưng chỉ một người xứng đáng ngồi lên ngai vàng này. Kẻ đó sẽ bước ra khỏi phó bản, còn hai kẻ kia… sẽ vĩnh viễn tan biến."
Gemini chết lặng, toàn thân lạnh ngắt. Cậu không dám tin vào tai mình.
"Chỉ… một người thôi sao?"
Virgo ngẩng cao đầu, ánh mắt không một gợn sóng:
"Ngai vàng vốn chỉ có một chỗ. Ta sẽ là kẻ ngồi lên đó."
Leo siết chặt chuôi kiếm, đôi mắt bùng cháy:
"Ngươi mơ à, Virgo. Ngai vàng chẳng đáng gì. Ta không cần nó. Nhưng… nếu nó là điều kiện để Gemini được sống sót, ta sẽ giành lấy bằng mọi giá."
Gemini thở dốc, lùi về phía sau, giọng nghẹn lại:
"Không… Không được! Ta không muốn ai trong hai người biến mất! Ta không cần ngai vàng, ta chỉ cần cả ba còn sống!"
Bóng người trên ngai vàng bật ra một tràng cười ghê rợn, tiếng cười vang dội khắp cung điện:
"Ngươi, kẻ vô danh… chính là chìa khóa. Chọn đi, Gemini. Ai sẽ sống cùng ngươi? Ai sẽ tan biến mãi mãi?"
Cả cung điện rung chuyển. Thảm đỏ hóa thành sông máu, cột đá biến dạng thành hàng trăm cánh tay vươn ra. Ngai vàng rực sáng, tựa như một miệng quái thú khổng lồ, chỉ chờ nuốt chửng kẻ được chọn.
Gemini run rẩy đến mức không còn đứng vững. Trái tim cậu như bị xé làm đôi. Một bên là ánh mắt lạnh lùng của Virgo, lý trí, mạnh mẽ, nhưng khao khát chiếm hữu. Một bên là ánh nhìn cháy bỏng của Leo, dữ dội, cuồng si, nhưng đầy chân thành.
Cậu bật khóc, tiếng nức nghẹn vang lên trong cung điện chết chóc:
"Ta… ta không thể chọn…"
Virgo bất chợt tiến tới, kéo Gemini vào lòng, siết chặt. Giọng hắn vang lên ngay bên tai cậu, lạnh như thép nhưng run nhè nhẹ:
"Ngươi không cần chọn. Ta sẽ là người đứng cuối cùng. Bởi vì ta… sẽ không để ai khác chạm vào ngươi."
Leo gầm lên, bước một bước dài về phía trước, đôi mắt bừng lửa:
"Virgo! Ngươi dám biến nó thành công cụ cho tham vọng của ngươi sao?! Nếu ngươi chạm vào Gemini thêm một lần nữa… ta sẽ giết ngươi, dù ở nơi này hay bất cứ đâu!"
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng cười trên ngai vàng ngưng bặt. Ánh sáng trắng đột ngột bùng nổ, nuốt trọn cả ba.
Cảnh tượng mờ dần, chỉ còn lại Gemini, giữa hai vòng tay, một lạnh như băng, một nóng như lửa. Trái tim cậu đập loạn, ý thức chao đảo.
Và một tiếng thì thầm vang lên trong đầu cậu, không rõ của ai:
"Gemini… ngươi sẽ là kẻ quyết định vận mệnh của chúng ta."
Ánh sáng trắng lụi dần. Gemini choáng váng, đầu ong ong như có trăm tiếng trống dội cùng lúc. Khi cậu mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim như ngừng đập.
Cả ba không còn ở cung điện lộng lẫy, mà đứng giữa một đại sảnh tối om, bốn bề treo gương khổng lồ. Trong gương không phản chiếu họ… mà là những gương mặt quen thuộc.
Capricorn trong áo choàng đen, ánh mắt lạnh như dao. Libra nở nụ cười nửa miệng, tay vung quạt như chế nhạo. Scorpio đứng lặng, đôi mắt đỏ rực như máu, ánh nhìn xoáy thẳng vào Gemini. Và rồi, còn nhiều bóng người khác, tất cả đều là các cung phụ từng tồn tại, giờ đây biến thành những ảo ảnh đầy ác ý.
Giọng vang vọng lạnh buốt từ hư không:
"Không chỉ ngai vàng. Để được quyền chọn lựa, ngươi, Gemini... phải vượt qua thử thách trái tim. Những kẻ trước mặt sẽ lột trần sự yếu đuối của ngươi. Nếu ngươi ngã gục… cả ba sẽ biến mất."
Gemini lùi lại, va vào ngực Virgo. Virgo lập tức che chắn phía trước, ánh mắt sắc bén như sắt thép:
"Ảo ảnh thì vẫn là ảo ảnh. Không có gì ngăn được ta."
Leo rút kiếm, lửa bùng lên quanh lưỡi thép, gằn giọng:
"Được, cứ để ta thiêu sạch chúng."
Nhưng bọn ảo ảnh không tấn công ngay. Thay vào đó, chúng bắt đầu nói.
Capricorn nhếch môi, nhìn thẳng vào Virgo:
"Virgo, ngươi có thấy mình buồn cười không? Ngươi khao khát ngai vàng đến mức biến một kẻ vô danh hèn mọn thành món đồ sở hữu. Ngươi gọi đó là bảo vệ sao? Chẳng qua chỉ là ích kỷ."
Virgo im lặng, ánh mắt tối lại.
Libra vung quạt, liếc Gemini với nụ cười như dao cắt:
"Gemini, ngươi nghĩ ngươi quan trọng đến vậy sao? Thật ra, ngươi chỉ là quân cờ. Một tên hạ dân vô danh, dựa vào nhan sắc và sự yếu đuối để khiến hai kẻ quyền lực tranh giành. Tự hỏi xem nếu ngươi biến mất, họ có thật sự đau khổ không?"
Gemini nghẹn lại, bàn tay run rẩy.
Scorpio tiến lên, giọng trầm khàn như đinh đóng vào tim:
"Ngươi đang lừa dối chính mình, Gemini. Sâu thẳm trong ngươi, ngươi biết rõ ngươi chỉ là gánh nặng. Ngươi không đủ mạnh để sống sót, không đủ khôn ngoan để thoát khỏi phó bản. Chỉ cần một lựa chọn… và ngươi sẽ khiến một trong họ biến mất mãi mãi. Liệu ngươi chịu nổi tội lỗi đó sao?"
Không khí nặng nề như sắt chì đè ép. Gemini thở gấp, mồ hôi túa ra, tim đập loạn. Những lời nói đó như mũi dao găm thẳng vào tim cậu.
Cậu lắp bắp:
"Ta… ta không…"
Virgo bất chợt đặt tay lên vai Gemini, siết chặt. Giọng hắn trầm thấp nhưng cứng rắn:
"Đừng nghe chúng. Ngươi không phải gánh nặng. Ta chọn bảo vệ ngươi, bởi vì ta muốn. Không một kẻ nào có quyền định nghĩa giá trị của ngươi."
Leo cũng bước đến, đứng sát bên kia, ngọn lửa bùng lên xua bớt bóng tối:
"Ngươi là tất cả đối với ta, Gemini. Đừng để bất cứ lời rác rưởi nào khiến ngươi lung lay. Chúng chỉ muốn ngươi sợ hãi mà thôi."
Nhưng bọn ảo ảnh vẫn chưa buông tha.
Capricorn cười lạnh:
"Virgo, nếu thực sự yêu, tại sao ngươi luôn nghĩ đến ngai vàng trước tiên? Chẳng phải ngai vàng mới là kẻ tình nhân thật sự của ngươi sao?"
Libra bật cười, nghiêng đầu nhìn Leo:
"Còn ngươi, Leo… ngươi nói yêu Gemini, nhưng chẳng phải tình yêu của ngươi chỉ là sự chiếm hữu điên cuồng? Ngươi sẽ thiêu cháy cả thế giới này, miễn Gemini thuộc về ngươi. Đó là tình yêu sao… hay chỉ là ám ảnh?"
Cả Virgo và Leo đều sững lại, nhưng mắt họ vẫn không rời Gemini.
Gemini thấy hai người im lặng, tim càng quặn thắt. Mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng. Trong đầu cậu vang lên câu hỏi tàn nhẫn: Phải chăng những lời kia đúng? Phải chăng ta chỉ đang ép họ vào bi kịch này…?
Đúng lúc ấy, Scorpio cất giọng, lần này dịu hơn, nhưng sắc bén đến lạnh người:
"Gemini. Hãy chọn đi. Ai là kẻ ngươi tin? Ai là kẻ ngươi muốn giữ lại? Và ai… sẽ tan biến?"
Toàn bộ gương đồng loạt sáng rực. Mỗi tấm gương phản chiếu một phiên bản Gemini, kẻ khóc lóc, kẻ tuyệt vọng, kẻ hét gào, kẻ lạnh lùng quay lưng. Hàng trăm bản thể, hàng trăm lựa chọn.
Gemini ngã quỵ, hai tay ôm đầu.
"Ta không thể… Ta không thể chọn…"
Virgo quỳ xuống, nâng cằm Gemini lên, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt ấy kiên định đến mức run rẩy:
"Gemini, ngươi không cần chọn. Ta sẽ chọn thay ngươi, bằng cách giết sạch những kẻ dám làm ngươi tổn thương."
Leo cũng quỳ xuống phía bên kia, nắm chặt tay Gemini, giọng khàn khàn như dằn từng chữ:
"Ngươi có thể yếu đuối, có thể sợ hãi. Nhưng ta sẽ cùng ngươi gánh tất cả. Dù ngươi chọn ta hay không… ta vẫn sẽ không buông tay."
Giữa vòng vây ảo ảnh, Gemini thấy mình như bị xé làm đôi. Một bên là sự lạnh lùng tuyệt đối của Virgo, một bên là ngọn lửa cháy bỏng của Leo. Nhưng lần đầu tiên, thay vì im lặng hay khóc lóc, cậu hét lớn:
"Im đi! Các ngươi nói ta vô dụng, nói ta chỉ là gánh nặng… Nhưng chính vì ta yếu đuối, ta mới biết tình cảm của họ dành cho ta thật sự! Ta không cần ngai vàng, không cần lựa chọn chết chóc! Ta sẽ tìm con đường thứ ba, nơi cả ba chúng ta cùng sống sót!"
Ánh sáng từ cơ thể Gemini bất ngờ bùng phát, chói lòa, đập tan một mảng gương. Tiếng rạn nứt vang lên khắp đại sảnh. Bọn ảo ảnh đồng loạt gào thét, sắc mặt vặn vẹo.
Virgo nở một nụ cười hiếm hoi, thì thầm:
"Đúng thế… cuối cùng ngươi cũng chịu nhìn thẳng vào tim mình."
Leo siết tay Gemini, ánh mắt cháy rực:
"Đó mới chính là Gemini của ta."
Cả đại sảnh rung chuyển dữ dội. Một giọng nói cuối cùng vang vọng, chứa đầy giận dữ:
"Không ai thoát khỏi lựa chọn! Không có con đường thứ ba! Nếu ngươi cố tìm… chính tình yêu của ngươi sẽ hủy diệt tất cả!"
Và rồi, cả không gian sụp đổ, nuốt chửng họ vào màn tối vô tận.
____
Màn tối nuốt lấy tất cả. Gemini cảm giác cơ thể mình rơi mãi, rơi mãi trong khoảng không vô tận. Tai ù đặc, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung.
Rồi, một tiếng "bịch" khẽ vang lên. Cậu mở mắt, thấy mình nằm trên mặt đất ẩm ướt, xung quanh phủ đầy sương mù dày đặc. Không còn Virgo, không còn Leo, chỉ có mình cậu.
"Virgo? Leo?" Gemini gọi lớn, giọng run rẩy, nhưng chỉ có tiếng vọng xa xăm đáp lại.
Sương mù khẽ lay động, rồi tách ra thành những bức màn ký ức.
Gemini thấy một đứa trẻ gầy gò, quần áo rách nát, quỳ dưới mưa. Những kẻ xung quanh cười nhạo, ném đá, nguyền rủa:
"Đồ vô dụng! Một kẻ chẳng là ai! Cút khỏi đây!"
Đứa trẻ ấy ngẩng mặt và Gemini hoảng hốt khi thấy đó chính là mình lúc nhỏ.
Trái tim cậu thắt lại. Những ký ức bị chôn vùi, nỗi nhục nhã và cô đơn, tất cả ùa về.
Cậu muốn quay đi, nhưng không được. Một giọng nói từ bóng tối vang lên, lạnh như băng:
"Ngươi nghĩ tình yêu sẽ cứu ngươi sao? Không, Gemini. Dù có hai kẻ quyền lực tranh giành, ngươi vẫn mãi chỉ là một kẻ hạ dân yếu đuối, vô danh, đáng thương."
Gemini run rẩy, nhưng rồi đột nhiên có bàn tay vươn ra từ màn sương, kéo cậu lại.
Virgo xuất hiện. Ánh mắt hắn không chút do dự, từng lời vang vọng như mệnh lệnh:
"Ngươi không cần phủ nhận quá khứ. Nhưng hãy nhớ, quá khứ không định nghĩa giá trị hiện tại của ngươi. Với ta, ngươi là người duy nhất ta muốn bảo vệ."
Gemini muốn khóc, nhưng chưa kịp, thì một luồng lửa bùng lên xua sương. Leo bước ra, thanh kiếm trong tay cháy rực. Gã nắm lấy cổ tay Gemini, cười khàn khàn:
"Ta không quan tâm ngươi từng ra sao. Ngươi có thể yếu đuối, có thể bị chà đạp… nhưng chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ đốt sạch cả thế giới này để ngươi ngẩng cao đầu."
Gemini đứng giữa hai người, nghẹn ngào, không biết nên tin vào lý trí lạnh lùng của Virgo hay sự bùng cháy điên cuồng của Leo.
Nhưng thử thách chưa kết thúc.
Sương mù lại cuộn lên, lần này cuốn lấy Virgo. Trước mắt hắn hiện ra một căn phòng ngai vàng sáng chói. Trên ngai, một Virgo khác đang ngồi, khoác áo hoàng kim, mắt rực lên ánh tham vọng.
Ảo ảnh đó cất giọng, sắc bén:
"Ngươi sẽ bỏ ngai vàng… vì một kẻ vô danh? Nực cười. Ngươi sinh ra để cai trị, để đứng trên tất cả. Tình yêu chỉ là xiềng xích ngăn ngươi chạm đến quyền lực."
Virgo sững lại, bàn tay nắm chặt run rẩy. Trong khoảnh khắc ấy, Gemini nghe rõ từng hơi thở dồn dập của hắn.
Gemini khẽ gọi:
"Virgo…"
Virgo quay sang, ánh mắt như bị xé đôi giữa hai cực: một là quyền lực vĩnh cửu, một là tình yêu mong manh.
Ảo ảnh tiếp tục cười gằn:
"Chọn đi. Ngai vàng hay một kẻ hạ dân yếu đuối?"
Virgo cắn chặt môi, đến bật máu. Hắn nhìn thẳng vào Gemini, khàn giọng:
"Ta… đã quá nhiều lần đặt ngai vàng lên trên tất cả. Nhưng lần này…" Hắn rút kiếm, đâm thẳng vào ảo ảnh của chính mình
"Ta chọn ngươi."
Ảo ảnh nổ tung trong làn khói đen.
Nhưng ngay khi Virgo vượt qua, sương mù lại siết chặt quanh Leo.
Một cảnh tượng hiện ra: ngọn lửa bốc cháy dữ dội, thiêu rụi làng mạc. Trong biển lửa ấy, một Leo khác đứng cười man dại, tay nhuốm máu, gào lớn:
"Chỉ cần Gemini thuộc về ta, ta sẽ đốt sạch cả thế giới! Ta không cần ngai vàng, không cần công lý, ta chỉ cần cậu ấy!"
Leo sững lại, tim đau nhói. Bàn tay gã run rẩy, mồ hôi túa ra. Gã thấy chính mình, một bản thể tăm tối, ám ảnh đến mức hủy diệt tất cả.
Ảo ảnh quay sang Gemini, giọng điên dại:
"Ngươi nghĩ ngươi an toàn bên hắn sao? Hắn sẽ biến ngươi thành xiềng xích, khiến ngươi không còn đường thoát. Ngươi sẽ chết cháy trong ngọn lửa của chính tình yêu này."
Gemini tái mặt, lùi lại. Trong giây lát, cậu không dám nhìn Leo.
Leo đau đớn, giọng lạc đi:
"Gemini… đừng tin nó. Ta… ta sẽ không để ngươi bị tổn thương…"
Gemini nhìn vào mắt gã, thấy sự giằng xé, thấy cơn sợ hãi mà Leo chưa từng thừa nhận. Và rồi, thay vì lùi xa, cậu bước đến, ôm chặt lấy Leo.
"Leo, ta không sợ. Dù người có bóng tối, có điên dại… ta vẫn tin người. Người không cần chứng minh gì cả. Ta chọn ở bên người..."
Lời nói ấy như một ngọn gió mát thổi tan ngọn lửa điên cuồng. Ảo ảnh gào thét, rồi tan biến thành tro bụi.
Leo ngẩn người, rồi ôm chặt lấy Gemini, giọng run run:
"Ngươi… thật sự tin ta đến vậy sao?"
Gemini gật đầu, đôi mắt rực sáng:
"Ta tin cả hai người."
Sương mù rút dần, để lộ một cánh cửa ánh sáng ở phía trước. Giọng nói vang vọng lại một lần nữa, nhưng lần này không còn giễu cợt, mà đầy thù hận:
"Các ngươi nghĩ có thể chống lại số mệnh sao? Ngai vàng chỉ dành cho kẻ biết lựa chọn. Nếu các ngươi từ chối… chính tình yêu của các ngươi sẽ biến thành vết cắt, giết chết nhau!"
Cánh cửa sáng rung lên, như thách thức. Virgo nắm lấy tay Gemini bên phải, Leo nắm lấy bên trái.
Cả ba cùng nhau bước vào.
Trong khoảnh khắc ấy, Gemini nhận ra, thử thách không phải để ép buộc lựa chọn, mà để buộc họ nhìn thẳng vào bóng tối trong tim. Và cậu, lần đầu tiên, không còn thấy mình vô dụng nữa.
____
Chiếc đấu trường cuối cùng rộng lớn hơn bất kỳ gì họ từng thấy. Nền đá lạnh lẽo, ánh sáng đỏ rực từ những ngọn đuốc tạo thành một biển máu giả, phản chiếu lên chiếc ngai khổng lồ đặt ở trung tâm. Không khí đặc quánh như thể mọi hơi thở đều chứa lửa và sắt.
Virgo đứng trên bậc thang dẫn lên ngai, ánh mắt sắc lạnh, lan tỏa uy quyền đến từng viên đá. Mọi binh lính ảo ảnh của hắn giờ chỉ là những bóng mờ, nhưng uy lực từ chúng vẫn khiến không gian rung động. Hắn nhìn Gemini, giọng trầm khàn:
"Đây là nơi quyết định tất cả. Không còn đường lui."
Leo bước ra từ phía đối diện, từng bước mang theo sức nóng của ngọn lửa nội tâm. Ngọn tóc vàng như cháy trong ánh sáng đỏ, mắt rực rỡ, như muốn thiêu đốt cả đấu trường. Gã cất giọng, mạnh mẽ và đầy uy quyền:
"Ngươi là của ta… không ai có quyền lấy đi!"
Gemini đứng giữa, tim đập loạn nhịp, sợi xích vàng trên tay lấp lánh như nhắc nhở không thể chối từ. Cậu nhìn hai con người đã chiếm trọn trái tim và trí não mình theo cách khác nhau. Một bên là quyền lực và bảo hộ lạnh lùng, một bên là lửa nhiệt huyết nhưng đầy chiếm hữu.
Chiếc ngai khổng lồ rung lên, như cảm nhận sự bất đồng quyền lực đang đạt tới cực điểm. Một tiếng chuông vang lên, công bố quy tắc cuối cùng của phó bản:
"Chỉ một Hoàng Đế thật sự được rời đi cùng chiếc chìa khóa. Kẻ thua sẽ biến mất, kẻ thắng sẽ giữ vĩnh viễn."
Virgo và Leo đồng loạt lao về phía nhau, tạo nên một trận chiến kéo dài từng giây, từng nhịp thở. Sức mạnh quyền lực va chạm với sức mạnh thể chất và ý chí những đòn đánh không chỉ hủy diệt vật chất mà còn tấn công tinh thần của nhau.
Gemini la lên, cố gắng chặn họ:
"Dừng lại! Cả hai… cả hai đều quá nguy hiểm!"
Nhưng mỗi lần cậu vùng vẫy, họ lại càng điên cuồng. Lửa của Leo chạm vào băng của Virgo, những tia sáng xanh lam và đỏ rực lao vút qua không trung, làm cả đấu trường rung chuyển. Sợi xích vàng trên tay Gemini bắt đầu phát sáng, như thể cảm nhận được quyền lực đang tranh giành cậu.
Cậu hoảng loạn, tay run run, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra: không chỉ bản thân đang là mục tiêu, mà chính trái tim cậu cũng đang bị chia cắt.
Các đòn tấn công ngày càng khốc liệt. Một cú đá từ Leo hất văng Virgo xuống nền đá, bụi mù bao trùm khắp đấu trường. Nhưng chỉ sau vài giây, Virgo đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh:
"Ngươi… không được phép lấy đi thứ thuộc về ta!"
Leo bật cười, ánh mắt cháy bỏng:
"Ngươi quá bảo thủ, con trai ạ… tự do không dành cho kẻ ngồi trên ngai!"
Gemini nhìn cảnh tượng đó, tim đau nhói. Trong một khoảnh khắc, cậu thấy cả hai con người ấy không chỉ tàn nhẫn với nhau mà còn tàn nhẫn với chính trái tim mình. Cậu muốn hét, muốn chạy, nhưng sàn đấu rung chuyển dưới những đòn đánh khủng khiếp, không còn nơi nào để trốn.
Cậu đưa tay ra, cố nắm lấy sợi xích vàng:
"Đừng… đừng làm gì nữa!"
Nhưng cả hai lao tới, bất chấp lời cậu. Mỗi đòn đánh, mỗi cú va chạm đều tạo ra những tia sáng lóe rực, phản chiếu lên đôi mắt Gemini đang ướt lệ. Lửa và băng, quyền lực và tự do, tất cả đều dồn vào cậu, khiến cậu cảm nhận được sức nặng của lựa chọn mà cậu chưa bao giờ muốn phải chọn.
Một nhát đòn từ Leo làm sàn đá vỡ nát, cả ba rơi vào khoảng trống. Gemini kêu lên, nhưng cùng lúc Virgo với sức mạnh nội tại kéo cậu lên, tay nắm chặt sợi xích. Cả hai cùng hít một hơi dài, nhìn nhau, mắt ai cũng rực sáng, vừa đau khổ vừa quyết tâm.
Cả ba đứng giữa đấu trường tan nát, mồ hôi, bụi đá và máu giả trộn lẫn. Trong khoảnh khắc yên lặng, Gemini nhìn vào mắt họ, nhận ra: không ai trong số họ là kẻ thua cuộc thực sự cả hai đã thắng trong việc chiếm giữ trái tim cậu, nhưng cũng thất bại trong việc hoàn toàn chiếm hữu.
Ánh sáng cuối cùng của phó bản chiếu thẳng lên sợi xích vàng. Gemini nắm lấy nó, nước mắt rơi, tim rối bời: sợi xích là biểu tượng quyền lực, là xiềng gông… nhưng đồng thời cũng là sợi dây duy nhất giữ cậu kết nối với hai con người đã làm cả thế giới phó bản bùng cháy.
Phó bản bắt đầu sụp đổ, những bức tường đá và ánh sáng đỏ tan biến. Trước khi mất hết ý thức, Gemini nghe được hai giọng nói, gần như thì thầm bên tai:
"Ngươi là của ta…" – Virgo
"Ngươi sẽ không thoát khỏi tay ta…" – Leo
Cậu gào lên trong tuyệt vọng, nhưng trong sâu thẳm, cậu biết: lửa và băng – quyền lực và tự do sẽ luôn song hành, và trái tim cậu giờ đây đã bị chiếm trọn.
_____
Ánh sáng rực rỡ của phó bản tắt dần, và Gemini mở mắt. Cậu không còn ở đấu trường, không còn ở cung điện ảo ảnh, không còn sợi xích vàng rực rỡ trong tay. Thay vào đó, ánh sáng ban ngày dịu dàng len qua cửa sổ văn phòng hiện đại, phản chiếu lên sàn đá bóng loáng.
Gemini thở dốc, tim vẫn loạn nhịp, cảm giác như vừa rơi ra khỏi một giấc mơ hỗn độn, nơi quyền lực, lửa và băng cùng đan xen. Cậu ngồi trên ghế, mắt nhìn khoảng trống trước mặt, nhưng trong đầu vẫn vang vọng những lời thề, những ánh mắt và bàn tay ấm áp từng nắm lấy cậu trong phó bản.
Cảnh vật ngoài cửa sổ mang vẻ tĩnh lặng lạ thường. Phố xá nhộn nhịp, nhưng trong mắt Gemini, mọi thứ như mờ đi, nhường chỗ cho hình ảnh hai con người mà cậu chưa thể quên Virgo và Leo. Cậu đứng lên, bước ra sân thượng công ty, muốn hít thật sâu, muốn cảm nhận sự thật của thế giới ngoài phó bản.
Từ phía đường phố đối diện, Gemini nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Một người đàn ông cao ráo, áo sơ mi chỉnh tề, ánh mắt lạnh lùng, toát ra khí chất lãnh đạo mạnh mẽ. Gemini nhận ra ngay là Virgo.
Người còn lại bước ra từ ô cửa kính của tòa nhà kế bên, ánh nắng chiếu lên mái tóc vàng rực, thần thái rực lửa và uy lực, khiến Gemini không thể rời mắt. Cậu biết ngay là Leo.
Họ không nhìn về phía Gemini. Họ đi song song nhưng khác biệt, mỗi người mang một nhịp đi riêng, nhưng trong tiềm thức cậu, từng bước chân của họ vang vọng như nhịp đập của trái tim. Không cần một cái nhìn hay lời nói, Gemini cảm nhận được mối ràng buộc vô hình: phó bản đã kết nối ba người họ, một sợi dây vô hình mà cả thời gian và không gian không thể phá vỡ.
Gemini đứng đó, từ xa, không tiến lại, không gọi tên họ. Cậu chỉ quan sát, như muốn khắc ghi từng chi tiết: dáng đi, ánh mắt, cách gió rối mái tóc của Leo, cách Virgo nghiêng người nhìn sang phía đường phố, tay đút túi quần. Tất cả đều quen thuộc nhưng cũng xa lạ, vừa sống động vừa kỳ lạ như một giấc mơ vừa tỉnh.
Tim Gemini rung lên từng nhịp, cảm giác vừa hồi hộp vừa an toàn, vừa sợ hãi vừa hi vọng. Cậu biết rằng phó bản, sợi xích vàng, lời thề song trùng… tất cả chưa bao giờ biến mất. Chúng tồn tại trong lòng cậu, tồn tại trong trái tim hai người đàn ông kia, và tồn tại trong một định mệnh chưa rõ ràng.
Gemini nhắm mắt lại, hít thật sâu. Gió thổi qua, nhẹ nhàng, mang theo âm thanh phố xá và hơi thở của những con người đang bước đi song song nhưng chưa gặp nhau. Cậu mỉm cười mơ hồ, cảm nhận sự hiện diện của họ, cảm nhận nhịp sống thật sự nhưng vẫn có hơi hướng của quá khứ – của phó bản.
Không cần lời nào được thốt ra. Không cần hành động nào được thực hiện. Ba con người đứng trên ba tuyến đường khác nhau, nhưng trong lòng Gemini, ba mối dây quyền lực, tình cảm và định mệnh đã được thắt chặt.
Cậu quay người bước vào tòa nhà, bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Phía xa, Virgo và Leo tiếp tục bước đi, chưa nhìn thấy cậu, chưa nhận ra sợi dây vô hình vẫn còn ràng buộc họ. Và thế, câu chuyện chưa kết thúc, chỉ mới mở ra – mở ra một định mệnh mà cả ba sẽ phải đối mặt, từng nhịp đi, từng ánh mắt, từng lựa chọn trong tương lai.
Ánh sáng chiếu qua cửa kính, rọi lên Gemini. Cậu đứng đó, im lặng, nhìn về hai bóng người xa xăm, và biết rằng, một ngày nào đó, định mệnh sẽ đưa họ gặp lại. Nhưng bây giờ… chỉ còn là chờ đợi.
Và thế giới thật với tất cả quyền lực, tình cảm, và lựa chọn, mở ra trước mắt cậu, chưa một lời giải đáp, nhưng đầy tiềm năng, đầy căng thẳng và đầy hi vọng.
____
Đôi lời từ tác giả:
Ôi cái lưng của tui, tui có chỉnh xíu về cốt truyện và yes diễn biến hơi nhanh vì dồn 1 chương mà (〒﹏〒)
Còn 15 đơn chưa trả(。ŏ﹏ŏ) chưa gì hết mà đau lưng đau tay rồi đó...
End
Dương Viễn Lâm/Saggit_zoiadc
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro