#09 Nếu Còn Một Ngày Được Thở
Trả đơn cho bồ Arichyyt, mong bồ sẽ thích>< (9N từ, có đổi chút tình tiết)
Couple: Scorpio, Virgo (Top) × Aries (Bottom)
Thiếu Gia, Thiếu Gia × Học Sinh
Thể loại: Boylove, tâm lý, drama, darkfic, ngược tâm ngược thân, abuse, bạo lực, chữa lành
Kết: OE (Open Ending).
Chú thích: Hắn - Scorpio, Anh - Virgo, Cậu, Em - Aries.
Tóm tắt:
Aries là một thiếu niên lạc lõng, sống trong bóng tối của bạo lực gia đình và những trận đòn roi triền miên. Cậu đã nhiều lần tìm đến cái chết để chấm dứt tất cả, cho đến khi cuộc đời đặt Virgo và Scorpio vào quỹ đạo của mình.
Virgo – thiếu gia lạnh lùng, sống trong những quy tắc khắc nghiệt của gia tộc, tưởng chừng lý trí và sắt đá, nhưng bên trong lại là nỗi ám ảnh với cái chết và sự mất mát.
Scorpio – kẻ ngông cuồng, sa đọa, mang trên vai sự vặn vẹo của một tâm hồn méo mó, nhưng lại là người hiểu rõ sự đổ nát của Aries hơn ai hết.
Cả ba tưởng như chẳng thể nào hòa hợp, nhưng lại gắn chặt nhau bởi những vết thương, sự bảo hộ, và cả thứ tình cảm vừa dịu dàng vừa độc chiếm. Trong sự hỗn loạn ấy, họ cùng nhau chống lại định kiến, những kẻ bắt nạt, gia đình mục ruỗng và cả bi kịch máu me chưa từng khép lại.
Thế nhưng, định mệnh không bao giờ đơn giản. Một đêm nhuốm máu, Aries gục ngã trước căn nhà nát vụn, cha cậu chết dưới lưỡi dao, còn cậu thì run rẩy với bàn tay nhuốm đỏ. Sự thật phơi bày, tòa án lạnh lẽo, những năm tháng giam cầm trong trại giáo dưỡng, tất cả như muốn chôn vùi chàng trai nhỏ bé.
Nhưng tình yêu và sự chờ đợi chưa từng biến mất.
Nhiều năm sau, dưới ánh hoàng hôn, Aries bước ra từ cánh cổng sắt, vẫn đeo trên cổ sợi dây chuyền bạc năm nào. Và ở đó, Virgo cùng Scorpio vẫn đứng đợi, lặng lẽ, bền bỉ, như thể khoảng cách thời gian và bóng tối không đủ sức xóa nhòa lời hẹn ước.
Đó không chỉ là câu chuyện về tình yêu ba người. Đó là hành trình giằng xé giữa yêu và hận, cứu rỗi và hủy diệt, nơi mỗi nhân vật đều phải đối diện với chính con quái vật trong lòng mình.
Một tình yêu vừa ngọt ngào, vừa điên cuồng, vừa tàn nhẫn… nhưng cũng là thứ duy nhất giữ họ sống sót.
____
Bầu trời tháng chín u ám, mây xám giăng kín như một tấm lưới đè nặng xuống thành phố. Sân trường trung học vắng người hơn thường lệ, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua hành lang gạch cũ kỹ. Trong cái khung cảnh ấy, câu chuyện của ba người bắt đầu, một định mệnh ràng buộc bởi máu, nước mắt và những vết sẹo không bao giờ lành.
...
Aries ngồi co ro trên bậc thang phía sau tòa nhà cũ. Áo đồng phục nhăn nhúm, cổ áo lem máu khô từ trận đánh nhau hôm trước. Đôi mắt cậu mệt mỏi, trũng sâu như chẳng còn sức để mở. Gói thuốc lá rẻ tiền đặt cạnh, một điếu cháy dở kẹp giữa hai ngón tay run run. Hơi khói xộc vào phổi, làm Aries ho khan, nhưng cậu chẳng buồn dập tắt. Đó là thứ duy nhất khiến cậu thấy mình vẫn còn tồn tại.
"Lại trốn ở đây à?"
Giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau. Aries không cần quay đầu cũng biết đó là Virgo. Thiếu gia nhà giàu, lúc nào cũng xuất hiện trong bộ đồng phục thẳng nếp, mái tóc gọn gàng, ánh mắt dửng dưng như thể cả thế giới này chỉ là một bàn cờ để anh tùy ý di chuyển quân cờ.
Aries nhếch môi cười khẩy.
"Sao? Mày lại đến làm phiền tao nữa à, đồ quý tử?"
Virgo bước đến, đứng chắn ánh sáng mặt trời duy nhất đang rọi xuống Aries. Bóng hắn dài và nặng nề, phủ kín người em.
"Mày hút thuốc rẻ tiền, uống rượu lén, đánh nhau… Mày muốn chết sớm thật sao?"
"Chết thì có gì xấu đâu?" Aries ngẩng lên, nụ cười gượng gạo.
"Ít ra như vậy, tao sẽ thoát được cái nhà thối nát kia."
Trong khoảnh khắc, Virgo thấy ánh mắt của Aries ánh lên thứ gì đó rất quen, tuyệt vọng đến tận xương tủy. Anh khựng lại, ký ức xưa ùa về: đêm mẹ anh treo cổ trong căn phòng đầy hương hoa héo rữa. Ánh mắt cuối cùng bà để lại cho hắn cũng tuyệt vọng hệt như vậy.
Anh nghiến răng.
"Tao không cho phép mày chết. Không bao giờ."
Aries phì cười, nụ cười chát đắng.
"Mày là cái quái gì mà cho phép hay không cho phép?"
Trước khi Virgo kịp đáp, một giọng nói khác xen vào, kéo không khí trở nên nặng nề hơn.
"Ồ, thú vị thật đấy. Thiếu gia lạnh lùng và thằng nhóc tự sát. Đúng là đôi bạn hoàn hảo."
Scorpio xuất hiện ở góc hành lang. Hắn mặc đồng phục lỏng lẻo, cà vạt buông thõng, nụ cười chế giễu nhưng ánh mắt lại đầy thích thú. Người ta gọi hắn là thiếu gia ăn chơi gái gú, thuốc lá, ma men, gì cũng có. Nhưng ít ai biết hắn có đôi mắt đủ sắc để nhìn thấu người khác. Và giờ đây, ánh mắt ấy đang khóa chặt vào Aries.
Aries nhíu mày.
"Mày lại muốn gì nữa, Scorpio?"
Scorpio nhún vai, bước chậm rãi đến gần.
"Chẳng gì cả. Tao chỉ thấy… mày thú vị thôi. Một thằng nhóc trông yếu ớt, lại mang trong mình cả một cơn bão."
Virgo cau mày, đứng chắn trước Aries.
"Tránh xa cậu ta ra."
"Ồ, sao phải gay gắt thế? Mày sợ tao cướp mất con thú cưng mới của mày à?"
Scorpio bật cười, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Aries tức thì gắt lên:
"Tao không phải thú cưng của ai hết!"
Không khí im lặng vài giây. Gió thổi mạnh, lá cây khô lạo xạo bay qua. Cả ba đứng đó, ba con người khác biệt, ba thế giới va chạm nhau. Một người mang tuyệt vọng, một kẻ ôm chặt nỗi ám ảnh, và kẻ thứ ba tìm thấy thú vui trong hỗn loạn.
Tiết học chiều trôi qua nặng nề. Aries gục mặt xuống bàn, mực lem ra trang vở trắng. Tiếng cười giễu cợt của lũ bạn học vang vọng khắp lớp:
"Này, thằng rách nát kia, mẹ mày bỏ mày chưa? Hay nó tự tử rồi?"
Aries siết chặt nắm tay, máu dồn lên não. Những lời đó như dao cắt. Mẹ em đã bỏ đi thật, bỏ mặc em trong căn nhà địa ngục với người cha bạo lực. Em muốn gào lên, muốn đánh nhau, nhưng rồi tất cả nghẹn lại trong cổ họng.
Một chiếc ghế đột ngột xô ngã. Virgo đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như băng.
"Câm mồm."
Cả lớp im phăng phắc. Không ai dám thách thức thiếu gia nhà Virgo. Không ai dám, ngoại trừ Scorpio đang ngồi lười biếng ở cuối lớp, gõ nhịp tay xuống bàn, khóe miệng nhếch lên như đang xem một vở kịch hấp dẫn.
Aries ngẩng lên, nhìn thoáng qua Virgo. Trong ánh mắt ấy, lần đầu tiên lóe lên một tia sáng mong manh. Một tia sáng yếu ớt, nhưng vẫn là ánh sáng…
____
Âm thanh nước nhỏ giọt từ chiếc vòi hỏng vang vọng trong căn phòng vệ sinh vắng vẻ. Mùi thuốc tẩy và sắt rỉ trộn lẫn, ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở. Trong một góc khuất, Aries ngồi co lại, lưng dựa vào tường, tay trái run run cầm lưỡi dao lam mảnh. Cổ tay phải của cậu đã chi chít những đường cắt cũ, một vài vết còn rỉ máu chưa khép miệng.
Cậu nhìn vào đường kẻ đỏ vừa mới rạch, máu tràn ra, nóng hổi. Đôi mắt vô hồn, như thể bản thân đã chẳng còn tồn tại ở nơi này nữa. Một nụ cười nhạt kéo trên khóe môi, méo mó, chua chát.
"Ít nhất… đau này còn thật…" cậu lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở đột ngột. Virgo bước vào, đôi mắt xám lạnh lùng lập tức khựng lại khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt. Thân hình cao ráo của anh cứng đờ, hơi thở nặng nề như vừa bị ai bóp nghẹt. Hình ảnh ấy… quen thuộc đến mức ám ảnh. Anh nhớ lại đôi bàn tay nhuộm máu của mẹ mình, nhớ lại buổi sáng định mệnh khi bà nằm bất động trong bồn tắm.
"Aries!" Virgo hét lên, lao tới, giật phăng lưỡi dao khỏi tay cậu bé. Kim loại rơi loảng xoảng xuống nền gạch.
Aries giật mình, hoảng loạn vùng vẫy.
"Buông tao ra! Mày làm cái quái gì ở đây?!"
Virgo ghì chặt hai vai cậu, đôi mắt bùng cháy sự giận dữ lẫn tuyệt vọng.
"Mày điên rồi à?! Muốn chết hả?!"
"Liên quan quái gì đến mày?!"
Aries gào lên, cổ họng khản đặc. Nước mắt trực trào nhưng cậu cố cắn răng kìm lại.
"Mày nghĩ mày là ai mà xen vào chuyện của tao?!"
Virgo siết mạnh hơn, gần như dồn Aries vào góc tường. Giọng cậu run rẩy, lần đầu mất kiểm soát:
"Tao sẽ không để mày chết! Không bao giờ!"
Một thoáng tĩnh lặng đè nặng lên cả hai. Aries nhìn thấy trong ánh mắt Virgo không phải sự thương hại, mà là một thứ gì đó phức tạp hơn, ám ảnh, khát khao, và một nỗi sợ vô hình. Cậu sững lại, trái tim đập loạn nhịp, nhưng ngay lập tức lại dựng lên bức tường phòng vệ.
"Thằng điên…" Aries thì thào, khẽ cười lạnh, nhưng bàn tay vô thức run rẩy, không còn sức giằng ra.
Virgo rút khăn tay trong túi, nghiến răng cầm lấy cổ tay chảy máu của Aries, mạnh bạo quấn lại. Hành động thô bạo, nhưng từng động tác không hề run rẩy, trái ngược hoàn toàn với tâm trí đang rối loạn của cậu.
"Tao không cần mày thương hại."
Aries cắn môi, cố che giấu sự bối rối. Nhưng tim cậu lại siết chặt, vì lần đầu có người dám nhào đến cứu mình, dù là bằng cách áp đặt.
Virgo cúi sát xuống, giọng thấp đến nghẹn:
"Tao không thương hại mày. Tao… chỉ không chịu nổi việc nhìn một đứa trước mặt mình biến mất giống như mẹ tao nữa."
Aries giật bắn, đôi mắt mở to. Từ ngữ ấy rơi xuống, nặng nề như nhát búa. Cậu không biết phải phản ứng thế nào, chỉ thấy sự điên cuồng trong mắt Virgo không phải giả vờ. Cậu chợt nhận ra có lẽ từ giây phút này, sợi dây định mệnh quái gở đã bắt đầu siết lấy mình.
Những ngày sau đó, Virgo gần như bám sát Aries. Anh không hỏi ý kiến, không xin phép. Chỉ ngang nhiên xuất hiện bên cạnh, lúc thì ngồi cạnh trong lớp, khi thì đi theo ra sân sau trường, thậm chí còn tự ý bỏ vào căn nhà cũ nát nơi Aries ở.
Aries chửi thề, đập cửa, xua đuổi. Nhưng Virgo cứ trơ lì, lạnh lùng ngồi đó, chẳng hề nao núng.
"Mày muốn tao đi, thì chứng minh được mày có thể sống mà không cần tự rạch tay nữa." Câu nói của Virgo trở thành sợi xích trói buộc.
Ban đầu, Aries thấy tức giận, thấy ghét. Cảm giác bị kiểm soát khiến cậu ngột ngạt. Nhưng theo thời gian, giữa những cơn ác mộng chập chờn, giữa những buổi chiều máu rỉ ra từ vết thương cũ, cậu lại thấy có một ánh mắt luôn dõi theo. Không phải ánh mắt thương hại. Mà là một thứ khắc nghiệt, ép buộc, nhưng lại không cho phép cậu biến mất.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, Aries lén nghĩ: Có lẽ… sự tồn tại của mình không hoàn toàn vô nghĩa.
Và Virgo, với bóng ma quá khứ ám ảnh, đã quyết định bằng mọi cách, anh sẽ giữ thằng nhóc này sống sót, dù phải trả giá bằng chính sự tỉnh táo của mình.
____
Tiếng giày vang lên đều đặn trên hành lang lát gạch men lạnh ngắt. Aries lặng lẽ bước đi, đầu cúi thấp, bàn tay vô thức siết chặt quai cặp. Mọi thứ dường như nặng nề hơn bình thường, và không khí trong trường hôm nay lại đặc quánh bởi những ánh mắt soi mói. Những lời xì xào, những cái cười khẩy khe khẽ sau lưng, tất cả đều dồn lên vai cậu như hàng trăm mũi kim nhọn hoắt.
"Ê, cái thằng quái vật kia lại đến kìa."
"Nhìn mặt nó ghê chưa, y như đồ bệnh hoạn."
"Đừng đứng gần, coi chừng bị lây cái điên đấy."
Aries nghe hết. Cậu chẳng còn lạ gì với những lời ác ý kiểu này, nhưng nó vẫn khiến lòng ngực nhói lên từng cơn. Những vết thương trong tâm hồn vốn chưa kịp lành thì nay lại bị xát muối thêm. Cậu cắn môi, cố bước nhanh hơn, như thể thoát khỏi được bóng tối đang bám theo mình.
Nhưng hôm nay, bọn chúng không chỉ dừng ở lời nói. Ngay khi Aries vừa rẽ vào lối nhỏ dẫn ra sân sau, mấy tên học sinh cao lớn hơn đã đứng chặn sẵn. Một nụ cười nửa miệng hiện trên mặt đứa cầm đầu.
"Đi đâu mà vội thế, nhóc?"
Aries khựng lại. Cậu đảo mắt nhìn quanh, nhận ra mình đã lọt hẳn vào vòng vây. Cái cảm giác bị dồn vào đường cùng khiến cậu nghẹn thở.
"Tao nghe nói mày thích rạch tay hả? Ghê gớm ghê, chắc mày muốn thử xem bọn tao có thể làm đau mày hơn con dao lam không?" Một đứa khác nhếch mép, xắn tay áo.
Aries siết chặt quai cặp, bàn tay run lên. "Biến đi."
Giọng cậu khàn đặc, gần như chỉ đủ để chính mình nghe.
"Cái gì?" Đứa cầm đầu cười phá lên.
"Mày vừa nói cái gì cơ?"
Ngay sau đó, một cú đấm bay thẳng vào mặt Aries. Cậu ngã bật ra sau, lưng đập mạnh xuống nền xi măng. Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi khi khóe môi bật máu. Trước mắt cậu là những gương mặt méo mó vì khoái trá. Chúng bao quanh, đá, đấm liên tiếp. Mỗi cú va chạm, mỗi tiếng xương va vào da thịt, đều khiến đầu óc cậu choáng váng.
Aries không hét, không kêu cứu. Cậu chỉ nằm im, như một con rối gãy dây, mặc cho cơn bạo lực dồn dập trút xuống.
Nhưng đúng lúc ấy—
"Đủ rồi!"
Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang không gian. Tiếp theo là tiếng xương va chạm, tiếng ai đó gào lên vì đau. Đám đông giật mình quay lại, chỉ thấy Virgo đứng đó. Đồng phục anh ta xộc xệch, cà vạt buộc hờ hững, ánh mắt sáng quắc đầy sát khí.
Virgo không nói thêm lời nào, lao thẳng vào, cú đấm chuẩn xác, động tác dứt khoát. Mỗi cú vung tay đều nặng tựa sắt đá. Chỉ trong vài phút, mấy tên bắt nạt nằm rên rỉ dưới đất, mặt mũi bầm tím, không dám ho he thêm nửa lời.
Virgo nắm lấy cổ áo tên cầm đầu, nhấc bổng nó lên như nhấc một con gà.
"Chạm vào cậu ta lần nữa, tao sẽ nghiền nát mày." Giọng nói phát ra từ kẽ răng nghiến chặt, lạnh lẽo đến mức cả không khí cũng đông cứng lại.
Tên kia run lẩy bẩy, chỉ biết gật đầu lia lịa. Virgo hất mạnh nó xuống đất rồi quay người lại. Ánh mắt anh dịu đi đôi chút khi chạm vào Aries, nhưng vẫn còn ánh lên ngọn lửa khó kìm.
Aries ngồi dậy, ôm lấy cánh tay sưng đỏ, ánh mắt dao động giữa kinh ngạc và khó chịu.
"Tao không nhờ mày cứu." Cậu lẩm bẩm, giọng vừa hổ thẹn vừa bất lực.
Virgo bước đến, quỳ xuống trước mặt Aries. "Im đi. Đứng dậy được không?"
Aries cắn môi. Cậu ghét cảm giác bị nhìn như một kẻ yếu đuối, ghét phải dựa dẫm. Nhưng cơ thể run rẩy của cậu lại không nghe lời. Cuối cùng, cậu đưa tay ra, và Virgo lập tức nắm lấy, kéo cậu đứng dậy.
Ánh nắng buổi chiều lọt qua những khe cửa sổ, hắt lên khuôn mặt tái nhợt của Aries. Trong khoảnh khắc ấy, Virgo thoáng thấy hình ảnh chồng chéo với ký ức của mẹ anh, dáng vẻ gục ngã, yếu đuối, nhưng lại khiến người khác bất giác muốn bảo vệ.
"Mày lúc nào cũng tự làm mình thê thảm thế này à?" một giọng khác vang lên.
Cả hai đồng loạt quay lại. Scorpio tựa người vào khung cửa, hai tay bỏ túi, nụ cười nhạt treo trên môi. Ánh mắt sắc lẻm của hắn dán chặt vào Aries, như thể tìm thấy món đồ chơi mới.
"Mày đến đây làm gì?" Virgo gằn giọng.
Scorpio nhún vai. "Tình cờ thôi. Tao đi ngang thì thấy một cảnh tượng thú vị. Virgo, mày đánh nhau vì một thằng nhóc à? Không giống mày chút nào."
Virgo cau mày, siết chặt nắm đấm. "Câm miệng."
Scorpio cười khẩy, bước đến gần hơn. Hắn dừng trước mặt Aries, cúi xuống, bàn tay khẽ nâng cằm cậu lên.
"Nhóc này… ánh mắt lạ thật. Vừa giống con thú bị thương, vừa giống kẻ có thể cắn lại bất cứ lúc nào." Hắn thì thầm, giọng trêu ngươi.
Aries giật mạnh đầu ra, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác.
"Đừng chạm vào tao."
"Ồ, còn có móng vuốt nữa."
Scorpio bật cười, đôi mắt lấp lánh hứng thú. "Tao thích mấy đứa như mày đấy."
Virgo lập tức kéo Aries ra sau lưng, chắn ngang giữa cậu và Scorpio.
"Tránh xa cậu ấy ra."
Scorpio nhìn bạn mình, khoé môi nhếch lên thành nụ cười nửa miệng quen thuộc.
"Mày sợ tao sẽ cướp đồ chơi của mày à? Yên tâm đi, tao chỉ muốn… làm quen thôi." Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, như một lời khiêu khích trắng trợn.
Không khí giữa hai thiếu gia bỗng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Một bên là Virgo – ánh mắt bùng cháy sự chiếm hữu mãnh liệt. Một bên là Scorpio – nụ cười giễu cợt, ẩn chứa sự nguy hiểm khó lường. Còn ở giữa, Aries đứng lặng, trái tim đập hỗn loạn, chẳng hiểu vì sao mình lại trở thành trung tâm của cuộc đối đầu này.
Trong thoáng chốc, cậu nhận ra… đây có lẽ mới chỉ là khởi đầu.
____
Aries ngồi một mình ở bàn học, ánh nắng lấp loáng từ khung cửa sổ rọi vào gương mặt gầy gò. Những vết băng cá nhân mới dán trên cổ tay vẫn còn lộ ra dưới tay áo sơ mi rộng. Mỗi khi nhìn thấy chúng, Virgo lại cảm thấy một nỗi giận dữ khó kìm. Không phải giận Aries, mà là giận cái thế giới đã biến em thành ra thế này. Anh đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt lạnh lẽo nhưng trĩu nặng.
"Mày không được chạm vào dao lam nữa, nghe rõ chưa?" Virgo cất giọng trầm thấp, không cho phép phản bác.
Aries cười nhạt, ánh mắt né tránh. "Mày nghĩ mày là ai mà ra lệnh cho tao?"
Virgo tiến lại gần, bàn tay siết lấy cổ tay Aries, cảm nhận rõ sự mỏng manh của từng khớp xương.
"Tao là người duy nhất giữ mày sống sót đến hôm nay. Vậy nên, đừng chống đối."
Cánh cửa lớp bật mở. Scorpio bước vào, nụ cười nửa miệng quen thuộc cùng dáng vẻ bất cần. Hắn quan sát cảnh tượng trước mặt Virgo đang kìm chặt Aries và khóe miệng nhếch lên.
"Lại ép buộc nhóc con sao, Virgo?" Scorpio ngả người vào khung cửa, giọng kéo dài đầy mỉa mai.
Virgo liếc mắt sang, lạnh lùng đáp: "Còn hơn là để nó tự hủy hoại bản thân."
Aries hất mạnh tay thoát ra, lùi về sau, đôi mắt ánh lên sự căng thẳng. Scorpio chậm rãi bước lại gần, khác hẳn sự thô bạo của Virgo. Hắn ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Aries, giọng mềm đi bất ngờ.
"Này, nhóc. Nếu muốn khóc thì cứ khóc. Không ai cười mày đâu."
Aries khựng lại. Sự dịu dàng này lạ lẫm, khiến em ngơ ngác. Bờ môi mím chặt như đang cố ngăn dòng nước mắt. Virgo nhìn cảnh ấy, hệt như ngọn lửa bị tưới dầu, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.
"Đừng nghe hắn."Virgo kéo mạnh Aries về phía mình, vòng tay ôm siết lấy em.
"Nước mắt không giải quyết được gì. Muốn sống, thì phải mạnh lên."
Scorpio bật cười, nhưng trong nụ cười ấy ẩn giấu sự nguy hiểm.
"Còn mày thì muốn biến em ấy thành con rối trong tay à? Virgo, mày lúc nào cũng vậy. Độc đoán."
Virgo nghiến răng, ánh nhìn trừng thẳng vào Scorpio. "Ít nhất tao không giả vờ ngọt ngào để dụ dỗ một đứa trẻ vỡ vụn."
Không khí đặc quánh, căng như dây đàn. Aries bị kẹp giữa hai luồng khí thế đối nghịch, một bên là giam cầm, một bên là cám dỗ. Tim em đập loạn, đầu óc quay cuồng. Lần đầu tiên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khóe môi em khẽ nhếch một nụ cười mơ hồ.
"Tôi… không cần ai thương hại hết." Aries thì thầm, giọng run nhưng cứng rắn.
"Nếu muốn ở bên tôi, thì đừng coi tôi là món đồ cần bảo vệ."
Virgo khựng lại. Scorpio thì bật cười khẽ, đôi mắt ánh lên tia thích thú. Lần đầu tiên, cả hai đều nhận ra: thằng nhóc yếu ớt này, lại có một ngọn lửa nhỏ nhoi nhưng kiêu hãnh bên trong.
Và từ giây phút ấy, cuộc cạnh tranh ngầm thực sự bắt đầu.
____
Căn nhà đổ nát của Aries nằm sâu trong con hẻm ẩm thấp. Đêm hôm ấy, gió thốc vào từng khe cửa mục nát, mang theo hơi lạnh cắt da. Trong căn phòng tối om, mùi rượu nồng nặc trộn lẫn với mùi thuốc lá cháy dở. Cha của Aries ngồi trên chiếc ghế ọp ẹp, ánh mắt đục ngầu, miệng lảm nhảm chửi rủa. Aries co mình trong góc, cơ thể run rẩy như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.
"Lại trốn tao hả, thằng vô dụng!"
Tiếng gầm khàn đặc vang lên, kèm theo tiếng vỡ choang của chai rượu đập xuống sàn. Những mảnh thủy tinh văng tung tóe, rạch nát da thịt trên chân Aries. Cậu nghiến răng, nhưng không kêu đau. Đã quá quen rồi.
Người đàn ông khập khiễng tiến lại, kéo mạnh cổ áo Aries, lôi ra giữa phòng. Cái tát giáng xuống, đầu cậu lệch sang một bên, môi rớm máu.
"Mày nhìn xem, bộ dạng mày đáng sống à? Mẹ mày chết cũng vì mày cả thôi!"
Aries cắn chặt môi, trong mắt lóe lên tia căm hận lẫn tuyệt vọng. Cha hắn ném cậu ngã dúi xuống sàn, rồi bàn tay thô bạo chụp lấy vạt áo, xé toạc một đường dài. Ánh mắt dơ bẩn lóe sáng trong bóng tối. Cái cảm giác ghê tởm quen thuộc dâng trào, khiến dạ dày Aries quặn thắt.
Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Không. Không thể để chuyện này xảy ra.
Cậu vùng vẫy, đá mạnh, nhưng bàn tay kia ghì chặt hơn. Tiếng rít khàn khàn vang lên bên tai:
"Mày là đồ trút giận của tao, từ khi sinh ra đã vậy rồi." Mùi rượu hôi hám phả vào mặt khiến Aries buồn nôn. Nước mắt trực trào ra nơi khóe mắt, nhưng cậu cắn răng không để nó rơi.
Đúng lúc ấy, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đá tung ra, kèm theo một tiếng nổ ầm rung cả vách. Ánh đèn pin rọi thẳng vào khoảng tối, hai bóng người lao vào. Virgo bước tới trước, ánh mắt sắc như dao, bàn tay nắm chặt thanh sắt nhặt vội ngoài hẻm. Scorpio đi ngay sau, đôi mắt đỏ ngầu, môi nhếch lên nụ cười điên dại.
"Buông tay ra." Giọng Virgo trầm thấp, rít qua kẽ răng. Không có sự thương lượng nào trong lời nói ấy.
Người đàn ông quay đầu lại, cười khẩy:
"Thằng chó nào đây? Dám xen vào chuyện nhà tao?"
Chưa kịp dứt câu, thanh sắt trong tay Virgo đã giáng xuống, trượt qua sát thái dương gã, đập mạnh xuống sàn làm văng tung tóe những mảnh gạch. Mặt đất rung lên, tiếng vang dội khiến căn phòng như sụp xuống. Lần đầu tiên, gã đàn ông kia khựng lại, hoảng hốt.
Scorpio tiến đến, cúi xuống đỡ Aries đang run lẩy bẩy, khẽ thì thầm:
"Ổn rồi, nhóc. Có bọn tao ở đây." Nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào gã đàn ông kia, đầy khát máu.
Người đàn ông gầm gừ, vung tay đấm tới. Virgo né gọn, rồi thẳng tay tung cú đá vào bụng khiến gã ngã dúi dụi. Chưa kịp đứng dậy, Scorpio đã túm lấy cổ áo, ghì xuống.
"Loại rác rưởi như mày… không xứng gọi là cha." Tiếng anh khàn đặc, sát khí cuồn cuộn. Bàn tay siết chặt, đôi mắt ánh lên sự điên loạn.
Aries run rẩy vươn tay ra, giọng khản đặc: "Đừng… đừng giết ông ta…"
Virgo quay phắt lại, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp. Sự ám ảnh và nỗi đau từ cái chết của mẹ ùa về, khiến anh muốn nghiền nát kẻ trước mặt. Nhưng đôi mắt Aries, ướt đẫm, tuyệt vọng, run rẩy, đã ghim chặt anh xuống thực tại. Virgo hít một hơi thật sâu, rồi giật mạnh tay Scorpio.
"Đủ rồi. Đừng để cậu ấy phải chứng kiến thêm." Giọng hắn khàn khàn, đầy kiềm chế.
Scorpio gườm gườm, đôi mắt đỏ như máu, nhưng rồi cũng buông ra. Gã đàn ông ngã sõng soài, ho sặc sụa, nhưng không dám động đậy nữa. Virgo kéo Aries đứng dậy, khoác áo mình trùm lên đôi vai run rẩy của cậu.
Aries thở dốc, cả cơ thể như sắp vỡ tan. Trong khoảnh khắc ấy, cậu bật khóc, không còn kìm giữ. Đôi bàn tay gầy guộc níu chặt lấy hai người trước mặt.
"Đừng bỏ tôi… Đừng ai bỏ tôi nữa…" Tiếng nức nở như xé ruột gan.
Virgo sững lại. Scorpio cũng im lặng, đôi mắt hắn dịu đi lạ thường. Trong căn phòng mục nát, giữa mùi máu và rượu, ba người ôm chặt lấy nhau. Nỗi đau, sự căm hận, cả vết thương rỉ máu trong tâm hồn, tất cả hòa vào nhau, thành một sợi dây ràng buộc không thể dứt.
Virgo siết chặt hơn, thì thầm bên tai Aries:
"Từ giờ, có chuyện gì, cứ nhìn về phía bọn tao. Dù có cháy thành tro, bọn tao cũng kéo em ra khỏi đó."
Scorpio cười khẽ, nhưng đôi mắt long lanh: "Nhóc thuộc về bọn tao rồi. Trốn không thoát đâu."
Aries gục đầu, nước mắt vẫn chảy dài. Nhưng lần đầu tiên, trong nỗi sợ hãi, cậu thấy có chút gì đó giống hy vọng.
Ngoài kia, đêm vẫn tối đặc. Nhưng trong căn phòng đổ nát, một khởi đầu méo mó đã được khắc sâu, không còn đường lui.
___
Cơn mưa đêm ấy đã để lại dư âm dai dẳng trong tâm trí cả ba. Aries nằm viện gần một tuần, những vết thương bầm tím tím tái loang lổ trên da thịt non nớt. Virgo mỗi ngày đều đến, gương mặt lạnh tanh nhưng bàn tay thì chưa bao giờ rời cánh tay Aries. Scorpio cũng ghé qua, lúc thì ngồi ghế cạnh giường, lúc lại dựa vào tường hút thuốc, đôi mắt chẳng bao giờ rời khỏi Aries.
Không ai nói với ai, nhưng sự thật hiển nhiên: cả hai đã bắt đầu nghiện sự tồn tại của thằng nhóc gầy gò này.
...
Ngày Aries quay lại trường, những lời thì thầm, những ánh mắt dòm ngó lại tràn ngập. Kẻ từng đánh Aries bị Virgo dùng quyền lực của gia tộc đuổi khỏi trường ngay tức khắc. Không ai dám động đến Aries nữa, nhưng sự bảo vệ quá mức ấy cũng đồng nghĩa với sự kiểm soát.
"Đừng đi đâu một mình," Virgo ra lệnh, giọng không cho phép phản kháng.
Aries cau mày: "Tao đâu phải con rối của mày"
Virgo siết chặt cổ tay Aries, ánh mắt lạnh như dao: "Nếu để tao thấy mày bị thương lần nữa, tao thề sẽ khiến cả cái trường này sụp đổ."
Anh buông ra, để lại vết đỏ in hằn trên da. Aries nhìn vết đó, vừa tức giận vừa run rẩy, cảm giác được ai đó dõi theo từng nhịp thở, vừa ngột ngạt vừa… an toàn.
Scorpio lại khác. Hắn không cấm đoán, không rào buộc, nhưng cách hắn tiếp cận còn nguy hiểm hơn. Một lần, hắn kéo Aries đi trốn học, giấu nhóc ở căn hộ riêng ngoài ngoại ô. Trong căn phòng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, hắn thản nhiên ném điện thoại Aries ra xa, không để Virgo tìm được.
"Mày điên à?! Virgo sẽ phát điên mất!" Aries hoảng hốt.
Scorpio bật cười, châm thuốc, khói mờ tỏa quanh:
"Kệ hắn. Tao chỉ muốn màu ở đây. Một lần… chỉ một lần không phải nghe lệnh ai."
Aries im lặng, ngồi gọn trong sofa, trái tim đập loạn. Hắn khác Virgo: không trói buộc bằng mệnh lệnh, mà bằng sự ngọt ngào khéo léo đến ngộp thở.
Đúng như dự đoán, Virgo gần như phát điên khi không thấy Aries ở trường. Khi tìm được, anh lao vào đánh Scorpio giữa hành lang. Máu rơi từ khóe miệng, nhưng cả hai không dừng lại.
"Mày nghĩ mày là ai mà dám giấu em ấy khỏi tao?!" Virgo gào, mắt đỏ ngầu.
Scorpio cười khẩy, lau máu bằng mu bàn tay: "Còn mày thì sao? Xích cổ nó như chó trong chuồng à? Aries không phải của riêng mày."
Aries hoảng hốt chen vào, đẩy cả hai ra.
"Dừng lại! Hai người có coi tôi là con người không?! Hay chỉ là một thứ để hai người tranh giành?" Nước mắt lăn dài, giọng vỡ òa.
Không khí đóng băng. Lần đầu tiên, cả Virgo lẫn Scorpio đều im lặng.
...
Từ hôm đó, Aries bắt đầu nhận ra mình cũng thay đổi. Khi thấy Virgo nắm chặt tay Scorpio vì tức giận, tim cậu nhói lên. Khi thấy Scorpio thản nhiên khoác vai Virgo để trêu chọc, cậu tức tối đến mức mất ngủ. Ghen tuông cảm xúc mà cậu chưa từng biết, giờ lại cháy rực trong lồng ngực.
Một buổi chiều muộn, cả ba ngồi trong căn phòng của Virgo. Không ai nói gì, chỉ nghe tiếng đồng hồ và tiếng mưa lách tách ngoài cửa sổ. Không chịu nổi sự căng thẳng, Aries bật thốt:
"Hai người… có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tao chưa?"
Virgo nhíu mày: "Mày nói gì?"
Aries run rẩy nhưng vẫn nói tiếp: "Cả hai cứ cãi nhau vì tao. Cứ kéo tao về phía này phía kia. Nhưng mà… còn tao thì sao? Tao… tao cũng muốn giữ hai người lại. Tao không muốn mất ai cả."
Không gian chết lặng. Scorpio là người bật cười đầu tiên, nhưng tiếng cười khàn đặc:
"Mày đúng là… thằng nhóc nguy hiểm. Nói vậy rồi bọn tao còn thoát nổi à?"
Virgo nhìn Aries, ánh mắt phức tạp, rồi bất ngờ kéo cậu lại gần. "Nếu đã vậy… thì đừng mong chạy trốn."
Aries chưa kịp phản ứng thì môi Virgo đã phủ xuống. Nụ hôn thô bạo, gấp gáp như muốn nuốt trọn hơi thở. Cậu giãy giụa, nhưng rồi lại yếu ớt buông lỏng, trái tim đập loạn như muốn nổ tung.
Ngay lúc đó, Scorpio cũng áp sát từ phía sau, cười khẽ:
"Không công bằng đâu, để tao cũng thử." Hắn nghiêng đầu, cướp lấy đôi môi còn lại, hòa trộn mùi thuốc lá với vị mặn nước mắt.
Ba người quấn vào nhau, hỗn loạn, đau đớn và dịu dàng xen lẫn. Hơi thở dồn dập, tay đan chặt, từng cái chạm vừa như cứu rỗi vừa như xiềng xích.
Aries nghẹn ngào trong vòng tay cả hai, nụ hôn kéo dài đến nghẹt thở. Trong giây phút ấy, cậu hiểu: mình đã rơi vào vực sâu, nhưng đó cũng là nơi duy nhất cậu muốn ở lại.
Và cả ba… đều không còn đường lùi.
____
Mưa xối xả như thể muốn cuốn trôi cả thành phố. Những giọt nước đập vào kính cửa sổ loang lổ, tạo thành những vệt dài run rẩy, méo mó như chính tâm hồn của Aries.
Cả tuần qua, Virgo và Scorpio đã thấy Aries có những dấu hiệu bất thường. Em ít nói hơn, ánh mắt dại đi, và bàn tay run run nhiều lần nắm chặt con dao gọt hoa quả như một thói quen. Họ đã cố gắng canh chừng, cố gắng giữ em trong tầm mắt, nhưng đến đêm nay…
Aries biến mất.
"Không ổn rồi, Virgo!" Scorpio ném mạnh cốc cà phê xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe trên sàn. Gương mặt hắn tái đi, bờ môi run run nhưng giọng thì vẫn dồn dập, căng thẳng.
"Aries không ở ký túc xá. Tao vừa gọi cả đám đàn em đi tìm, không thấy bóng dáng em ấy đâu cả."
Virgo cứng người lại. Anh đứng phắt dậy, nắm chặt điện thoại đến nỗi những khớp xương kêu răng rắc. Hơi thở như ngừng lại trong lồng ngực.
"Đừng nói với tao là em ấy… quay về nhà."
Cả hai lao ra mưa, không kịp mang theo gì ngoài cơn hoảng loạn. Chiếc xe của Virgo lao vun vút, bánh xe cắt qua những vũng nước tung tóe. Tiếng mưa như roi quất vào mặt kính, còn trái tim họ thì đập điên loạn, gấp gáp, như sắp vỡ tung.
Ngôi nhà cũ của Aries hiện ra trong màn mưa mờ đặc. Cánh cửa gỗ mục nát khép hờ, ánh đèn vàng leo lét lọt ra khe cửa. Không gian im ắng đến rợn người.
Virgo đạp cửa xông vào. Và cảnh tượng trước mắt khiến cả hai chết lặng.
Căn nhà như bị xé nát bởi cơn thịnh nộ mù quáng. Ghế bàn đổ vỡ, chai lọ rơi vãi, mảnh thủy tinh dính đầy máu. Giữa căn phòng là một vũng đỏ sẫm loang rộng trên sàn gỗ. Một cái xác đàn ông nằm bất động, gương mặt bầm tím, đôi mắt mở trừng trừng vô hồn.
Aries quỳ gối cạnh đó.
Đứa nhóc gầy gò, mái tóc ướt đẫm, áo sơ mi trắng nhuộm đỏ máu. Bàn tay nhỏ bé cầm chặt con dao gỉ sét, lưỡi dao vẫn còn nhỏ máu tươi đang nhỏ giọt xuống sàn. Đôi mắt Aries nhìn vô định, giọng lạc đi, run rẩy:
"Tôi giữ được ký ức đẹp rồi… tôi không cần gì thêm nữa…"
Virgo ném mạnh chiếc ô sang một bên, bước vội đến, kéo phắt Aries vào lòng. "Im đi! Đừng nói mấy thứ đó!"
Giọng anh khản đặc, gần như gào thét. Anh ôm siết em đến nghẹt thở, như thể chỉ cần buông ra một giây thôi thì Aries sẽ tan biến mãi mãi.
Scorpio đứng đó, hai bàn tay nắm chặt run lên. Mắt hắn đỏ ngầu, từng hơi thở gấp gáp đầy phẫn nộ. Hắn dồn hết cơn điên vào nắm đấm, đập thẳng vào bức tường loang máu đến bật cả da. Nhưng Scorpio không kêu đau, không một tiếng rên, chỉ gào lên trong cổ họng:
"Khốn kiếp!!!"
"Tôi giết ông ta…" Aries thì thào, đôi môi run rẩy.
"Cha tôi… chết rồi… máu ở khắp nơi… tôi không còn đường lui nữa…"
"Không phải lỗi của em!" Virgo cắt ngang, ôm chặt lấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và máu của Aries.
"Nghe rõ chưa, Aries? Em không làm gì sai hết! Em chỉ tự vệ thôi! Chỉ tự vệ thôi!"
"Nhưng… ai tin đây?" Giọng Aries như bị bóp nghẹt, mảnh vụn, vô vọng.
Scorpio bước lại, quỳ sụp xuống bên cạnh, bàn tay đầy máu đặt mạnh lên vai Aries.
"Tôi tin! Virgo tin! Cả thế giới này có thể khinh miệt em, nhưng bọn tôi thì không. Em nghe rõ chưa? Chúng tôi sẽ bẻ cổ hết những kẻ nào dám động đến em!"
Đêm đó dài như vô tận, họ đổi cách xưng hô để gần nhau hơn cũng như xa cách hơn.
Virgo và Scorpio thay nhau giữ lấy Aries, khi em khóc, khi em nôn thốc nôn tháo vì mùi máu tanh, khi em co rúm trong góc tường như một con thú bị dồn đến đường cùng. Cái xác người cha vẫn nằm đó, mắt mở trừng trừng, như nguyền rủa. Nhưng cả hai chẳng còn bận tâm. Họ chỉ có một nỗi ám ảnh duy nhất: Aries.
Virgo siết chặt đôi vai run rẩy của em, khẽ thì thầm bên tai:
"Từ giờ… em không được biến mất nữa. Em là của bọn tôi. Sống cũng là với bọn tôi. Chết thì cũng phải chết trong tay bọn tôi. Nghe chưa?"
Aries gục vào ngực anh, run rẩy không đáp. Nhưng vòng tay ôm siết lấy Virgo và Scorpio lại tuyệt vọng như đứa trẻ chìm trong ác mộng không tìm thấy lối ra.
Trời sáng dần.
Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng người xôn xao, tiếng máy ảnh loạt xoạt vang lên ngoài cửa. Căn nhà đầy máu nhanh chóng bị phong tỏa. Tất cả hiện thực ập đến như búa tạ.
Virgo kéo Aries đứng lên, nắm chặt bàn tay em. Ánh mắt anh lạnh buốt, nhưng kiên định.
"Bất kể chuyện gì xảy ra… tôi sẽ không để họ hủy hoại em. Không bao giờ."
Scorpio đứng chắn bên kia, đối mặt với ánh mắt dò xét đầy nghi ngờ của những người xa lạ. Hắn cười khẩy, giọng đầy thách thức:
"Đứa nào dám chạm vào Aries, bước qua xác tao trước đã."
Và giữa ánh đèn nhấp nháy, máu đỏ loang lổ, cùng tiếng mưa dai dẳng chưa dứt ngoài kia… ba người bọn họ đã bước vào một vòng xoáy không còn lối thoát.
____
Căn phòng xử án sáng rực đèn huỳnh quang, nhưng cái thứ ánh sáng trắng lạnh ấy không mang lại cảm giác an toàn. Nó phơi bày mọi thứ đến mức trần trụi: từng vết trầy trên tay, từng ánh mắt soi mói từ hàng ghế khán giả, từng tiếng xì xào như dao cắt vào da thịt. Aries ngồi trên băng ghế dành cho bị cáo, hai tay đan vào nhau đến run bần bật. Chiếc áo sơ mi trắng do cảnh sát phát cho rộng thùng thình, cổ áo nhăn nhúm, gợi cảm giác vừa lạc lõng vừa yếu ớt.
Virgo ngồi phía sau, dáng thẳng tắp trong bộ vest đen, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt lên Aries. Chỉ cần em quay lại, cậu sẽ gật đầu. Cái gật đầu ấy như một cam kết:
"Cứ thở đi. Tôi vẫn ở đây." Scorpio ngả người lười nhác trên hàng ghế bên cạnh, nhưng ánh mắt đỏ ngầu không giấu được sự giận dữ. Móng tay hắn cào nhẹ lên mặt bàn gỗ, như thể chỉ chờ có cơ hội là xé nát bất cứ ai buông lời kết tội Aries.
Tiếng gõ búa vang lên, chát chúa. Vị thẩm phán già giọng nghiêm khắc:
"Phiên tòa xét xử vụ án giết người với bị cáo Aries, mười bảy tuổi, chính thức bắt đầu."
Tiếng xì xào lan khắp căn phòng. Một đứa trẻ vị thành niên, ngồi đó, bị buộc tội giết chính cha ruột. Hình ảnh ấy khiến nhiều người nhìn em như một con quái vật. Aries cúi đầu, bàn tay siết lại, trong đầu vang lên giọng nói méo mó:
"Mình thật sự… giết ông ta rồi sao"
Công tố viên bước lên. Người đàn ông trung niên với gọng kính sáng lóa dưới ánh đèn. Ông ta mở lời không chút khoan nhượng:
"Thưa tòa, bị cáo Aries đã dùng dao đâm nhiều nhát vào nạn nhân, cha ruột em – dẫn đến tử vong tại chỗ. Hung khí tìm thấy tại hiện trường có dấu vân tay duy nhất của bị cáo. Đây không phải tai nạn, mà là hành vi bộc phát bạo lực, xuất phát từ sự oán hận lâu ngày."
Những tiếng "ồ" khe khẽ vang lên. Aries run bắn, hơi thở nghẹn lại. Em mím chặt môi, không dám ngẩng đầu. Trong đầu, ký ức máu loang sàn nhà lại ùa về: con dao rơi khỏi tay, tiếng gào rít, mùi rượu, bàn tay thô bạo siết lấy cổ em.
Luật sư bào chữa của Aries, một người đàn ông trẻ, dáng mảnh khảnh đứng lên. Giọng ông bình tĩnh nhưng sắc lạnh:
"Thưa tòa, đúng, hung khí có dấu vân tay của Aries. Nhưng chúng ta phải nhìn vào bối cảnh. Bị cáo sống trong một gia đình có bạo lực kéo dài. Hồ sơ bệnh án cho thấy nhiều lần bị cáo nhập viện với vết thương bầm tím, gãy xương, trầy xước và tất cả đều trùng khớp với bằng chứng về bạo lực gia đình. Bị cáo từng có dấu hiệu trầm cảm nặng, có hành vi tự sát. Đêm xảy ra án mạng, Aries không phải kẻ đi tìm giết người. Cậu ta chỉ là đứa trẻ cố gắng sinh tồn trong tuyệt vọng."
Luật sư giơ một tập hồ sơ dày cộp. Những bức ảnh chụp cánh tay bầm tím, vết dao lam trên cổ tay, đơn thuốc an thần. Aries nghe tiếng giấy sột soạt, tim đập loạn. Mọi thứ về em, những thứ em giấu, nay bị phơi bày trước hàng chục con mắt xa lạ.
Công tố viên không chùn bước:
"Nhưng thưa tòa, không ai phủ nhận rằng Aries đã đâm nạn nhân nhiều nhát. Nếu chỉ là tự vệ, tại sao không dừng lại ở nhát đầu tiên? Đây rõ ràng là hành vi giết người bộc phát vì thù hận!"
Căn phòng im phăng phắc, rồi tiếng gõ búa vang lên. Thẩm phán nhìn thẳng xuống Aries:
"Aries, em có muốn nói gì để tự bào chữa không?"
Aries giật thót. Lồng ngực nghẹn cứng. Giọng em nhỏ như thì thầm, run rẩy:
"Ông ta… sẽ giết tôi nếu tôi không làm vậy… Tôi… tôi không nhớ… Tôi chỉ nhớ máu chảy… và tiếng ông ta cười… Tôi… không muốn… giết ai cả…"
Tiếng nói yếu ớt của em khiến nhiều người rùng mình. Trong khoảnh khắc ấy, Aries không giống một kẻ sát nhân, mà chỉ như một đứa trẻ bị đẩy xuống đáy vực.
Virgo đột ngột đứng lên. Giọng cậu vang vọng khắp phòng:
"Aries không phải kẻ giết người! Tôi là nhân chứng! Đêm đó, tôi và Scorpio tìm thấy em trong tình trạng nửa hôn mê, người đầy thương tích. Nếu chậm hơn vài phút, chính em đã chết dưới tay gã đàn ông đó!"
Scorpio hất mái tóc rối bời, tiếng cười lạnh vang lên:
"Muốn biết vì sao Aries đâm hắn nhiều nhát à? Tôi sẽ nói cho các người biết. Vì gã không chỉ đánh đập. Gã còn định làm nhục em. Các người có thể tưởng tượng nổi không? Một thằng đàn ông say rượu, thối nát, dồn đứa con trai ruột vào góc nhà, thò tay kéo khóa quần. Và chỉ có con dao trên bàn bếp để Aries bấu víu. Nếu là tôi, tôi cũng đâm cho đến khi gã câm miệng!"
Tiếng xôn xao bùng nổ dữ dội. Một vài phóng viên đứng bật dậy ghi chép. Thẩm phán gõ búa liên tục để trấn áp sự hỗn loạn. Aries ngồi chết lặng. Nước mắt rơi lã chã, đôi môi mấp máy không thành tiếng. Virgo nhìn em, đôi mắt nghiêm nghị nhưng run rẩy: Đừng sợ. Hãy để tao và hắn gánh phần tội lỗi này.
Luật sư bào chữa gật đầu, tận dụng ngay:
"Thưa tòa, lời khai của nhân chứng trùng khớp với hồ sơ bệnh án về việc Aries từng nhiều lần nhập viện trong tình trạng tổn thương nội tạng do bị đánh đập. Ngoài ra, kết quả giám định tâm thần cho thấy bị cáo mắc rối loạn căng thẳng hậu sang chấn, dẫn đến hành vi bộc phát khi bị đe dọa. Đây không phải giết người có chủ đích, mà là tự vệ trong tình huống không còn lựa chọn."
Công tố viên cắn môi, không thể phản bác ngay. Không khí trong phòng nặng nề đến mức khó thở.
Sau nhiều giờ tranh luận, thẩm phán im lặng rất lâu. Rồi tiếng gõ búa vang lên:
"Xét thấy bị cáo là người vị thành niên, chịu ảnh hưởng bạo lực gia đình kéo dài, hành vi phạm tội trong tình huống bị kích động mạnh và nhằm tự vệ, hội đồng xét xử quyết định: tuyên bố bị cáo không phạm tội giết người có chủ đích. Bản án dành cho bị cáo Aries là đưa vào cơ sở giáo dưỡng vị thành niên trong vòng ba năm để phục hồi tâm lý và hành vi xã hội. Phiên tòa kết thúc."
Aries ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe. Không phải trắng án, nhưng ít ra em thoát khỏi xiềng xích ngục tù. Em cười trong nước mắt, run rẩy quay đầu. Virgo siết chặt tay thành nắm, ánh mắt tràn ngập quyết tâm. Scorpio hạ mi mắt, cười nhếch môi nhưng sống mũi lại cay xè.
Ba người họ biết: trận chiến này chưa phải hồi kết. Nhưng ít nhất, Aries đã được cứu thoát khỏi vực thẳm đầu tiên.
____
Khoảng một thời gian sau.
Âm thanh của cánh cổng sắt nặng nề rít lên trong buổi chiều nhạt màu, như tiếng kim loại cào vào tận óc. Aries bước chậm rãi qua, từng bước như đạp lên cả quãng đời bị cắt xé sau lưng.
Một túi hành lý nhỏ vắt trên vai, bộ quần áo đơn giản phát cho phạm nhân vừa ra trại khiến thân hình cậu gầy gò càng lộ rõ. Mái tóc đã dài hơn, che một phần ánh mắt nhưng không giấu được vết chai sạn, những vết sẹo ngoằn ngoèo còn mờ in trên cổ tay. Chúng vẫn còn đó, như chứng tích của một cuộc đời bị xé nát.
Ánh nắng hoàng hôn rót xuống, kéo cái bóng cậu dài lê thê trên mặt đường. Aries đứng lại, ngẩng đầu. Tim cậu thắt lại.
Ở phía ngoài, bên cạnh chiếc xe đen bóng loáng, có hai người vẫn đứng chờ.
Virgo trong bộ vest tối giản, gọn gàng và lạnh lùng như thể nhiều năm qua chưa từng thay đổi. Nhưng ánh mắt anh, ánh mắt ấy lại không giống cái lạnh trước kia nữa, nó như lưỡi dao bén, vừa kiềm chế vừa run rẩy, nhìn chằm chằm về phía Aries, như sợ chỉ cần chớp mắt thôi, người kia sẽ lại biến mất.
Scorpio thì ngồi nửa người trên mui xe, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay. Gió chiều thổi mái tóc hắn ta rối bời. Ánh mắt hắn sâu thẳm, bình thản đến lạ, nhưng khóe môi cười khẩy kia run run, phơi bày thứ cảm xúc đã bị nén lại quá lâu.
Aries nghẹn lại, môi mấp máy. Tiếng cậu khản đặc như kéo từ tận cổ họng rách nát ra:
"…Hai người… vẫn đợi em à?"
Virgo bước tới trước, không chần chừ lấy một giây. Hắn ôm chặt lấy Aries, mạnh đến mức gần như bẻ gãy xương cậu, giọng thì thào nghẹn ngào ngay bên tai:
"Ngốc… Lúc nào tụi này cũng ở đây. Mãi mãi."
Scorpio dụi tắt điếu thuốc, bước xuống. Hắn không chen vào ôm ngay, chỉ đứng một khoảng rất gần, nhìn hai người trong vòng tay nhau, rồi bật cười khàn khàn:
"Thằng nhóc ngu ngốc… em nghĩ bỏ đi là tôi quên được mày hả? Bao nhiêu năm tôi vẫn bị ác mộng với cái ngày máu đầy căn nhà đó. Em ám tôi đến phát điên, Aries."
Aries run rẩy, hai cánh tay yếu ớt vòng lên lưng Virgo, như sợ buông ra thì tất cả chỉ là ảo giác. Nước mắt cậu rơi xuống áo vest đen, thấm loang thành từng vệt.
Hồi ức trong trại giáo dưỡng.
Có những đêm, trong căn phòng tập thể lạnh buốt, Aries nằm im nghe tiếng gió rít ngoài song sắt. Lúc ấy, cậu thường siết chặt sợi dây chuyền bạc trên cổ, món quà năm nào.
Có lần, cậu được gọi ra phòng gặp mặt. Phía bên kia tấm kính dày, Virgo ngồi thẳng lưng, bộ đồng hồ sang trọng trên tay nhưng mắt lại đỏ ngầu.
Virgo đặt bàn tay lên tấm kính, giọng trầm thấp:
"Aries, sống đi. Nghe tôi, nhất định phải sống. Mày không được phép bỏ tôi."
Ngày khác, Scorpio đến. Hắn không nói nhiều, chỉ đẩy một tập giấy ghi chằng chịt những dòng chữ loằng ngoằng. Toàn là những lời chửi thề, những đoạn ngổ ngáo, cả những hình vẽ méo mó. Nhưng dưới cùng lại có một câu viết thẳng:
"Nếu em chết ở đây, tôi sẽ tự tay đập nát cái trại này. Đừng để tôi làm thế."
Aries từng bật cười khàn trong căn phòng trơ trụi ấy. Chính những điều điên rồ ấy đã giữ cậu tồn tại. Những dòng chữ méo mó, những lần bàn tay run rẩy áp vào mặt kính, những mảnh vụn nhỏ bé đó đã trở thành cọc neo duy nhất cho linh hồn cậu bám víu.
Trở lại hiện tại
Khi vòng tay Virgo buông ra, Scorpio mới kéo mạnh Aries lại, ép cậu vào ngực mình. Hơi thuốc lá trộn với mùi gỗ sáp quen thuộc khiến Aries thấy nghẹt thở nhưng lại dịu êm kỳ lạ.
"Đừng có rời khỏi tôi lần nào nữa." Scorpio khẽ siết cằm cậu, ánh mắt tóe lửa.
"Em thuộc về tôi. Và cả hắn."
Virgo đặt bàn tay lên vai Scorpio, ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, gay gắt nhưng không còn là thù nghịch. Trong khoảnh khắc, cả ba người đều im lặng, như đang nghe nhịp tim hòa vào nhau.
Aries ngẩng đầu, giọng run run:
"Em… đã nghĩ, chắc hai người sẽ ghét em… sẽ quên em…"
Virgo siết chặt tay cậu: "Quên thế nào được khi ngày nào tôi cũng bị em ám trong giấc mơ?"
Scorpio cúi xuống, môi chạm nhẹ vào trán Aries, thì thầm: "Đừng hỏi nữa. Bọn tôi đã hỏng mất rồi, mà thứ làm tụi tôi hỏng… chính là em"
Aries bật khóc, vừa cười vừa khóc, tiếng nấc vỡ òa. Cậu không còn là đứa trẻ yếu ớt năm xưa, nhưng trong vòng tay của họ, tất cả lớp giáp cứng rắn bấy lâu đều sụp đổ.
Dưới ánh hoàng hôn
Ba người lên xe. Chiếc xe rời khỏi con đường bụi mù, bỏ lại phía sau cánh cổng lạnh lẽo cùng thành phố đầy ám ảnh.
Mặt trời chìm dần, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Bên trong khoang xe, Aries ngồi giữa, hai bàn tay được siết chặt trong tay Virgo và Scorpio.
Cậu nhìn ra ngoài cửa kính, thì thầm:
"Từ nay… chúng ta bắt đầu lại được không?"
Virgo nghiêng đầu, hôn lên mu bàn tay cậu: "Bắt đầu lại, nhưng không bao giờ quên."
Scorpio cười nửa miệng, kéo cổ áo Aries lại, đặt một nụ hôn mạnh bạo, sâu, gần như cướp đi hơi thở. Khi buông ra, hắn thì thào khàn khàn:
"Đừng mong thoát. Em là của bọn tôi, đến chết."
Aries run rẩy, nước mắt chảy xuống khóe môi còn vương vị mặn. Cậu bật cười trong tiếng nấc. Trong khoảnh khắc ấy, hoàng hôn bên ngoài như rực cháy cả bầu trời thiêu hủy tất cả bóng tối quá khứ, để chỉ còn lại ba linh hồn tàn tạ đang cố gắng níu giữ nhau.
Chiếc xe lao vào con đường dài bất tận. Họ không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết rằng sau bao nhiêu máu và nước mắt, cuối cùng, vẫn còn có nhau.
Và trong khoang xe ấy, giữa tiếng động cơ ầm ì và hơi thở gấp gáp, có một sự bình yên kỳ lạ dần len lỏi. Bình yên mong manh, nhưng đủ để trái tim họ tin tưởng một lần nữa rằng cho dù thế giới ngoài kia có tàn nhẫn đến đâu, ít nhất, ở đây, họ vẫn còn có thể sống sót… cùng nhau.
____
Đôi lời từ tác giả:
Xong chap này thì sốp dưỡng bệnh nha mọi người 🥀🥀💔💔
End
Dương Viễn Lâm/Saggit_zoiadc
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro