#21 Hận Tình Vô Tận

Trả đơn cho bồ fjsher1y (hơn 15N từ) mong bồ thích ạ.
Couple: Capricorn (Top) × Scorpio (Bottom)
Kẻ hận tình × Kẻ phản bội
Thể loại: Romance, boylove, thế giới ngầm, trước lạ sau yêu, bi thương, tự sát.
Kết: BE (Bad Ending).
Chú thích: Gã - Capricorn, Hắn - Scorpio
Tóm tắt:
Trong thành phố nơi bóng tối là luật lệ và máu là ngôn ngữ, Capricorn, ông trùm lạnh lùng, tàn nhẫn, chưa từng tin vào lòng trung thành hay tình yêu. Scorpio, đặc vụ và kẻ săn tin cừ khôi, xuất hiện như một công cụ, một vũ khí không tình cảm, nhưng lại mang theo những bí mật nguy hiểm.
Họ gặp nhau trong những phi vụ đẫm máu, đối đầu với kẻ thù và chính bản thân mình. Từ sự thù ghét, nghi ngờ, họ dần thấy nhau giữa những mảnh vụn của thế giới ngầm từ sự bảo vệ, thân mật, họ nảy sinh một mối tình vụng trộm trong bóng súng. Nhưng tình yêu ấy không thể trọn vẹn, Scorpio mang theo bí mật phản bội, Capricorn không thể tha thứ khi sự thật đẫm máu phơi bày.
Một cuộc rượt đuổi, một mạng sống đổi lấy mạng sống, và cuối cùng, cả hai đều mất tất cả tình yêu, niềm tin, và cả chính mình. Đây là câu chuyện về những con người bị thế giới tàn nhẫn vùi dập, nơi tình yêu xuất hiện giữa máu và đổ nát, nhưng rồi biến mất trong bi thương tuyệt đối.
"Trong bóng tối, tình yêu cũng chỉ là một vết thương không thể hàn gắn."
____
Bóng đêm trùm xuống thành phố như một tấm khăn liệm khổng lồ. Dưới lớp ánh đèn neon nhấp nháy của những con hẻm cũ, mặt đường loang lổ những vệt nước đen và mùi sắt gỉ nồng nặc. Gió thổi qua làm đám rác giấy lăn xoay, tiếng sột soạt hòa vào tiếng còi xe xa xăm nhưng ở góc tối nhất của khu phố này, thế giới vận hành theo một nhịp khác nhịp của cái chết.
Capricorn đứng trong bóng khuất của một tòa nhà bỏ hoang, đôi mắt xám lạnh lẽo lướt qua từng chuyển động nhỏ trong con ngõ. Gã không vội, cũng không có vẻ căng thẳng. Cả cơ thể gã toát ra thứ bình thản chết người, giống như loài dã thú đã quá quen với việc đứng giữa máu me mà vẫn giữ đôi tay sạch sẽ. Gió lùa qua mái tóc đen của gã, khiến vài sợi rũ xuống trán, nhưng gã chẳng buồn vuốt lại. Ở đây, không ai dám nhìn thẳng vào mặt gã đủ lâu để nhận ra điều đó.
Gã đến đây không phải để tìm kiếm rắc rối.
Rắc rối sẽ tự tìm đến.
Gót giày gã chạm nền gạch một cách nhẹ nhàng đến kỳ quái, từng bước đều đặn như được đo cả bằng thước và dao. Áo khoác dài của gã xõa xuống, đen như màn đêm, phấp phới theo từng nhịp bước. Bên dưới lớp áo ấy, khẩu súng giấu trong bao bên hông như một lời nhắc nhở thầm lặng, gã chưa từng bước ra đường mà không sẵn sàng giết người.
Thế nhưng, hôm nay gã không đi một mình.
Một cái bóng khác lẫn vào bóng tối phía sau, im ắng như thể được sinh ra từ nó. Scorpio bám theo sau Capricorn không một tiếng động, bước chân hắn nhẹ đến mức gió còn tạo ra nhiều âm thanh hơn. Hắn có dáng người mảnh nhưng chắc, những đường cong cơ bắp ẩn dưới lớp áo tối màu. Nếu Capricorn là gã đao phủ bước thẳng vào ánh sáng, thì Scorpio là tên sát thủ trốn trong lớp sương mờ.
Capricorn không quay lại. Gã không cần. Gã biết Scorpio vẫn đang ở đó, như một cái bóng trung thành nhưng cũng sẵn sàng đâm vào lưng gã bất cứ lúc nào. Trong thế giới ngầm, sự trung thành chỉ là hợp đồng có thời hạn ai sống lâu hơn thì thắng.
Một chiếc xe tải cũ kỹ khựng lại ở cuối con ngõ. Đèn pha chiếu thẳng vào mặt đường, không chiếu được vào nơi hai người đang đứng, nhưng đủ để Capricorn quan sát được những kẻ đang bước xuống từ thùng xe. Bốn gã đàn ông, mặt mũi bặm trợn, súng ống đeo lủng lẳng. Chúng nhìn quanh, vẻ bồn chồn hiện rõ dù cố tỏ ra bình tĩnh.
Capricorn hừ khẽ, một tiếng cười mỏng như lưỡi dao cắt gió.
Chỉ khi Capricorn xuất hiện, Scorpio mới bước ra như một bóng ma lặng lẽ. Không ai thấy hắn di chuyển lúc nào, hắn chỉ đột ngột tồn tại ở đó. Ánh đèn pha chiếu một nửa qua khuôn mặt hắn, tách ra hai mảng sáng tối kỳ quái. Đôi mắt vàng của hắn sắc như lưỡi dao được mài kỹ, liếc qua từng kẻ trước mặt như thể đã thuộc sẵn điểm nào trên cơ thể họ có thể đâm nhanh nhất.
Một tên cầm đầu, mặt xăm trổ, cố tỏ ra bình tĩnh.
"Capricorn… ta tưởng ngươi sẽ không tự hạ mình tới đây."
Capricorn hơi nghiêng đầu, ánh mắt gã sắc lại nhưng giọng nói thì trầm và đều, không có chút mảy may dao động.
"Ta không đến đây để nghe ngươi nói nhảm."
Gã liếc sang Scorpio, như một dấu hiệu không lời.
Hắn bước lên một nửa bước, tách khỏi bóng của Capricorn. Hơi thở bị nén trong lồng ngực của bọn kia gần như nghe thấy được.
Tên xăm trổ nhún vai, cố tạo vẻ cợt nhả.
"Chúng ta đến trao hàng. Có gì đâu mà căng thế."
Scorpio đã đứng ngay trước mặt hắn, nhanh đến mức mắt thường không nhìn rõ hắn di chuyển như thế nào. Mũi dao lạnh áp sát vào đường gân cổ tên đàn ông, chỉ cần hắn nuốt nước bọt mạnh một chút là da thịt sẽ bị rạch toác.
Tên ấy đứng chết trân, mắt mở lớn, hơi thở nghẹn lại.
Capricorn cất tiếng, nhẹ như gió thoảng:
"Ta không nhớ đã bảo ngươi được phép nói."
Tên xăm trổ run lên. Dù cố giữ bình tĩnh, hắn vẫn không giấu được mồ hôi đang rịn ra hai bên thái dương.
Capricorn tiến lại gần, bước chân chậm rãi, đôi mắt quá bình thản đến mức đáng sợ. Gã không cần đe dọa bằng cách giơ súng hay nói lời hung hãn, sự im lặng của gã đã là lời tuyên bố quyền lực lớn nhất.
Khi gã đứng sát ngay đối diện, tên xăm trổ mới cưỡng ép được giọng nói:
"Capricorn… ngươi muốn gì?"
Capricorn dừng bước, hơi cúi đầu xuống để nhìn thẳng vào mặt hắn.
"Ta muốn xem thử các ngươi có biết cách giữ lời không."
Tên thuộc hạ phía sau vội mở miệng:
"Chúng tôi… chúng tôi có hàng! Đúng theo thỏa thuận!"
Scorpio lập tức nghiêng đầu, ánh mắt hắn lướt qua tên đó như một cảnh báo. Kẻ kia lập tức im bặt, mặt trắng bệch.
Capricorn không động đậy trong vài giây, rồi gã đưa tay ra.
"Mang ra."
Bọn đàn ông lúng túng một chút rồi mở thùng xe. Bên trong là vài kiện hàng lớn được quấn bạt đen và hai vali kim loại. Tên xăm trổ vội kéo một trong hai vali ra, mở ra ngay dưới ánh đèn pha. Bên trong là một lớp đệm lót dày, và dưới lớp đệm ấy là những gói nhỏ được bọc kín, chứa thứ bột trắng mà ai cũng biết đó là gì.
Capricorn nhìn thoáng qua. Gã không cần cúi xuống kiểm tra. Chỉ một cái liếc mắt là đủ để xác định chất lượng, số lượng và cả lời nói dối, nếu có.
Trong khi đó, Scorpio bước tới bên cạnh vali còn lại. Hắn cúi xuống, mở nắp, cẩn thận kiểm tra từng gói hàng. Hắn lướt ngón tay qua một mép bao, ngửi nhẹ, rồi đóng vali lại. Ánh mắt vàng của hắn hướng về phía Capricorn, như ra hiệu rằng hàng đúng.
Capricorn hơi nhếch môi.
"Cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn."
Tên xăm trổ thở phào, tưởng như đã thoát nhưng Capricorn không phải dạng người dễ buông.
Gã bước vòng quanh vali một vòng, rồi dừng lại trước tên cầm đầu. Ánh mắt gã không có lửa giận, nhưng lại khiến người khác cảm thấy cơ thể bị bóc trần từng lớp.
"Ngươi nghĩ ta ngây thơ đến mức chỉ đến đây vì số hàng này?"
Tên ấy chớp mắt, bối rối.
"Ý… ngươi là…?"
Capricorn cười nhạt.
"Ta ngửi thấy mùi của sự phản bội."
Sự im lặng nặng nề đổ sập xuống con ngõ.
Tên xăm trổ run rẩy. Hai tên thuộc hạ phía sau hắn đưa tay về phía dây súng. Scorpio ngay lập tức nhích người, chuẩn bị rút dao.
Capricorn giơ tay lên. Scorpio dừng lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc như chuẩn bị giết người ngay lập tức.
Tên cầm đầu cố giữ bình tĩnh:
"Chúng tôi có người theo dõi. Bọn họ bảo… nếu không mang hàng đến đúng giờ thì sẽ..."
"Câm."
Giọng Capricorn trầm nhưng mạnh đến mức cắt ngang cả hơi thở.
"Kẻ nào theo dõi?"
"Ta… ta không biết… chỉ thấy một chiếc xe lạ đỗ trên cầu vượt"
Capricorn nhếch môi, một nụ cười cực nhẹ nhưng đầy sát ý.
"Vậy là ngươi dẫn họ tới ta."
"Không! Không phải! Ta!"
Pằng.
Âm thanh súng đanh gọn, vang vọng trong con ngõ như một tiếng gõ cửa của tử thần.
Viên đạn xuyên qua đầu tên xăm trổ trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đầu hắn giật mạnh ra sau, rồi cơ thể nặng nề đổ sập xuống mặt đường ướt, để lại vệt máu loang đỏ.
Hai tên thuộc hạ còn lại hoảng loạn rút súng, nhưng Scorpio đã biến mất khỏi tầm mắt. Trong tích tắc, hắn xuất hiện sau lưng một tên, mũi dao lạnh lẽo đâm sâu vào khe sườn, rồi kéo lên mạnh. Máu bắn tung tóe, nóng hổi dính vào mặt hắn, thậm chí không chớp mắt.
Tên còn lại hoảng loạn bắn liên tục về phía Scorpio nhưng không trúng. Scorpio lùi về phía bóng tối, biến mất như chưa từng tồn tại. Người đàn ông kia quay ngoắt lại nhưng quá muộn. Scorpio xuất hiện phía sau, nắm tóc hắn, kéo mạnh đầu ngửa lên, và lưỡi dao cắt ngang cổ họng hắn gọn như cắt giấy.
Hơi thở của kẻ ấy tắt ngay lập tức.
Capricorn chỉ đứng nhìn, không động đậy. Gã không cần ra tay. Scorpio giết như con thú được huấn luyện quá kỹ một thứ vũ khí sống.
Khi cả ba cái xác im lặng nằm trên mặt đất, Scorpio bước ra khỏi bóng tối. Áo hắn vấy máu nhưng đôi mắt hắn bình thản đến lạnh người. Hắn liếc sang Capricorn:
"Ngươi muốn ta xử luôn chiếc xe theo dõi không?"
Capricorn nhìn hắn một cách chậm rãi.
"Ngươi giỏi làm theo lệnh đấy, Scorpio."
Hắn cúi đầu nhẹ, không biểu lộ cảm xúc.
"Ta tồn tại để phục vụ ngươi."
Capricorn tiến tới gần hắn, hơi nghiêng đầu như muốn nhìn thấu qua đôi mắt hắn. Trong khoảnh khắc đó, hai gã đàn ông đứng giữa ánh đèn vàng hắt ra từ chiếc xe tải, xung quanh chỉ còn mùi máu và khói thuốc súng.
"Phục vụ ta?" Capricorn hỏi, giọng thấp.
"Vâng." Scorpio trả lời, mắt không rời Capricorn.
"Nếu ngươi muốn giết ta, ta sẽ không chạy."
Capricorn bật cười khẽ, nhưng âm thanh đó lại làm gió lạnh thêm một độ.
"Ngươi nghĩ ta rảnh đến mức giết đi món đồ hữu dụng nhất mình có?"
Scorpio im lặng. Hắn không biết đó là lời khen hay lời đe dọa.
Capricorn xoay người, bước thẳng ra khỏi con ngõ.
"Đi thôi. Chúng ta còn việc phải làm."
Scorpio đi theo sau, bước chân vô thanh. Khi hắn đi ngang qua xác của những kẻ vừa bị giết, hắn không nhìn lại. Hắn đã quá quen với việc bỏ lại xác người phía sau lưng.
Gió thổi qua, mang theo mùi máu tanh nồng. Mặt đường loang lổ đỏ thẫm dưới ánh đèn.
Hai cái bóng một cao lớn lạnh lùng, một mảnh khảnh sắc bén, loang ra trên nền đất, kéo dài như hai nhánh của cùng một bóng tối.
Đêm chỉ mới bắt đầu.
Và cả thành phố này đã đứng sai phía của chúng.
Cả thành phố như bị nuốt chửng bởi màn đêm. Bầu trời phủ kín mây đen, không trăng, không sao, chỉ có ánh đèn đường vàng úa lập lòe giữa những tán cây trụi lá. Đêm nay lạnh đến mức tưởng như hơi thở cũng bị đông lại, vỡ tan trước khi kịp rơi xuống mặt đất.
Capricorn bước đi với dáng vẻ ung dung của kẻ đã quá quen với việc gây ra hỗn loạn rồi rời đi như chưa từng dính dáng. Trên áo gã, không có một giọt máu nào. Sự sạch sẽ ấy, trong thế giới ngầm, không phải là dấu hiệu của lương thiện mà là khả năng giết người mà không cần động tay nhiều.
Scorpio đi phía sau, nửa thân hắn dính máu khô sẫm lại dưới ánh đèn. Mùi sắt, hăng và nồng, bám trên da hắn như lớp da thứ hai. Trong tâm trí hắn, mùi máu và hơi lạnh của kim loại hòa vào nhau thành một thứ quen thuộc đến mức gần như bình yên.
Hai người tránh con đường chính, rẽ vào khu phố tồi tàn phía sau. Những bức tường đầy hình vẽ graffti, tàn thuốc lá rải đầy lối đi, vài kẻ lang thang nằm co ro dưới mái hiên, không ai dám nhìn họ quá ba giây. Trong khu vực này, ánh mắt không bao giờ là điều khôn ngoan.
Khoảng một dãy nhà sau, Capricorn dừng lại. Gã đứng trước một cánh cửa kim loại cũ kỹ, bề mặt sẫm màu, mép cửa bị gỉ. Không biển hiệu, không cửa sổ. Nhìn qua, không khác gì một kho chứa phế liệu.
Capricorn không gõ cửa. Gã đặt tay lên tấm kim loại lạnh, ấn một điểm nhỏ gần mép bên phải. Một tiếng tách vang khẽ. Cánh cửa mở ra một khe nhỏ, để lộ mắt nhìn bên trong.
Một đôi mắt bạc lóe lên.
"Ông chủ."
Capricorn không đáp. Gã bước qua, đẩy cửa rộng hơn. Scorpio theo sau.
Bên trong là một khoảng không gian rộng, ánh đèn trắng sắc lạnh hắt xuống những kệ kim loại cao, xếp chồng vũ khí, tài liệu, hộp đạn và các thiết bị điện tử tối tân. Nơi này giống một boong tàu ngầm hơn là phòng kho, kín và nặng mùi kim loại đến nghẹt thở.
Xung quanh, vài thuộc hạ đang gõ máy tính, kiểm đếm hàng, lau súng. Khi Capricorn bước vào, tất cả đều dừng lại, đứng nghiêm, một số cúi đầu sâu đến cung kính hiếm thấy.
Capricorn phẩy tay.
"Tiếp tục."
Mọi người lập tức trở về vị trí, không dám nhìn quá lâu.
Scorpio đi sát Capricorn, đôi mắt vàng của hắn quan sát khắp căn phòng, thận trọng như đang bước vào lãnh địa của người khác. Dù Scorpio làm việc dưới quyền Capricorn, hắn vẫn luôn giữ một khoảng cách vô hình, lạnh lẽo và cảnh giác.
Capricorn bước tới khu vực trung tâm một bàn lớn phủ đầy bản đồ, thiết kế mặt bằng thành phố, cùng những ảnh chụp từ trên cao. Một màn hình lớn treo sát tường, hiển thị những điểm đánh dấu đỏ nhấp nháy.
Gã tháo găng tay, đặt lên bàn.
"Lũ rác rưởi vừa rồi chỉ là mồi nhử. Kẻ theo dõi ta vẫn chưa xuất đầu."
Scorpio đứng đối diện, im lặng vài giây rồi nói khẽ:
"Chúng biết ngươi sẽ tự mình đến."
Capricorn nhướng mày nhẹ, nụ cười gã hiện lên như vệt cắt sắc lạnh.
"Và chúng vẫn nghĩ rằng có thể dồn được ta vào góc."
Hắn không trả lời, nhưng ánh mắt hắn hơi nghiêng sang một bản đồ bên trái, nơi có ba chấm đỏ đặt ở khu vực ngoại ô.
Capricorn thấy điều đó.
"Ngươi nghĩ mục tiêu là ba điểm này?"
Scorpio không ngẩng đầu.
"Không phải nghĩ. Là chắc chắn."
Capricorn nheo mắt, giọng gã hạ thấp.
"Dựa vào đâu?"
Hắn đặt một tập hồ sơ mỏng lên bàn. Giấy không phải từ kho này điều đó có nghĩa Scorpio đã điều tra từ trước.
Capricorn liếc nhìn hắn, ánh mắt gã thoáng tối đi. Scorpio không bao giờ làm điều gì mà không có lý do. Điều đó luôn khiến Capricorn vừa hài lòng vừa cảnh giác.
Gã mở hồ sơ. Bên trong là ảnh chụp một nhóm người đeo mặt nạ, cùng một biểu tượng hình con chim bị xiên bởi ba mũi kim loại. Mặt sau của ảnh có ngày giờ, địa điểm, và vài ghi chú nguệch ngoạc bằng tay chữ viết cứng, nhanh, dứt khoát, đúng kiểu của Scorpio.
Scorpio nói:
"Nhóm này xuất hiện ở ngoại ô ba lần trong hai tuần qua. Lúc nào cũng theo dõi một tuyến đường dẫn đến khu mà ngươi quản lý."
Capricorn im lặng.
Hắn tiếp tục:
"Họ cố ý để lại dấu vết. Không phải vì ngu… mà vì muốn dụ ngươi."
Capricorn khẽ bật cười. Tiếng cười của gã không hề vui vẻ, mà giống tiếng vỡ của một mảnh kính.
"Và ngươi muốn ta làm gì?"
Scorpio nâng mắt lên, ánh vàng sắc bén:
"Đối đầu."
Gió bên ngoài thổi qua khe cửa khiến bóng đèn chao nhẹ. Ánh sáng hắt lên gò má Capricorn, lộ ra vẻ sắc sảo và u ám.
Gã chậm rãi nói:
"Ta không đối đầu với kẻ ta chưa thấy mặt."
Scorpio không đáp. Hắn nhìn vào bản đồ, rồi nhìn Capricorn.
Capricorn nhếch môi:
"Trừ khi ngươi muốn trở thành mồi nhử thay ta, Scorpio?"
Hắn im lặng một chút, rồi thản nhiên:
"Nếu ngươi ra lệnh."
Capricorn dừng lại.
Một nhịp im lặng nặng nề kéo dài, như sợi dây căng giữa hai con thú dữ.
Cuối cùng, Capricorn cười nhưng lần này, nụ cười của gã sâu hơn, nguy hiểm hơn.
"Ngươi nói nghe thần phục lắm."
Scorpio nhìn thẳng vào mắt gã.
"Ta không thần phục ai. Ta chỉ làm việc theo hợp đồng."
Capricorn nghiêng đầu, ánh mắt gã tối lại như vực sâu.
"Hợp đồng này… kéo dài bao lâu?"
"Cho đến khi một trong hai ta chết."
Không khí lạnh đi thấy rõ.
Capricorn nhìn hắn rất lâu, lâu đến mức những thuộc hạ xung quanh cũng thấy sống lưng lạnh buốt.
Cuối cùng, gã phẩy tay, giọng như cắt:
"Chuẩn bị. Ta sẽ đối đầu với chúng."
Scorpio cúi nhẹ đầu, nhưng chưa rời đi. Hắn đang do dự, Capricorn nhận ra điều đó. Scorpio hiếm khi do dự.
Gã nhướng mày:
"Ngươi còn gì muốn nói?"
Scorpio chậm rãi đáp:
"Ngươi vừa giết kẻ cầm đầu lúc nãy… nhưng hắn không nói dối."
Capricorn cười nhạt.
"Hắn dẫn kẻ theo dõi đến chỗ ta. Không cần nghe thêm."
Scorpio nhìn gã thật kỹ, như muốn xác nhận điều gì đó ẩn sâu hơn lời nói.
"Ngươi không tin vào lời của ai."
Capricorn đáp ngay:
"Và vì thế ta còn sống."
Scorpio không phản bác. Hắn nhìn gã thêm một giây, ánh mắt sắc đến mức tưởng như có thể xé rách lớp im lặng giữa họ.
Khi Scorpio quay đi, Capricorn nheo mắt nhìn theo bóng lưng hắn. Bước đi của Scorpio nhẹ, chắc, không hề có vết nứt nào của sự lo lắng. Nhưng Capricorn biết rõ sự im lặng của Scorpio chưa bao giờ là trống rỗng. Nó luôn chứa một lớp bí mật.
Và bí mật thường là điều giết chết con người.
Một giờ sau.
Cả căn kho đã im ắng hơn. Một số người đã rời đi để chuẩn bị xe, vũ khí và đường thoát. Scorpio đứng một mình cạnh kệ vũ khí, lau sạch con dao vừa dùng. Hắn lau kỹ, tỉ mỉ, như thể mỗi vệt máu sót lại đều là một sự xúc phạm.
Capricorn tiến đến từ phía sau.
"Ngươi vẫn dùng dao thay vì súng."
Scorpio không quay lại.
"Súng gây tiếng động. Dao không."
Capricorn đứng sát bên, nhìn lưỡi dao phản chiếu ánh sáng sắc lạnh.
"Dao khiến ngươi cảm nhận được hơi thở của kẻ sắp chết." Gã thấp giọng.
"Ngươi thích cảm giác đó?"
Scorpio trả lời ngay, không chần chừ:
"Không. Nhưng ta cần nó."
Capricorn khựng một nhịp. Đây là lần hiếm hoi hắn trả lời mà không né tránh.
Gã nhìn Scorpio, như đang cân nhắc.
"Ngươi khác những sát thủ ta từng dùng."
Scorpio đặt dao xuống.
Capricorn đứng gần thêm một bước, khoảng cách giữa họ chỉ còn đủ để cảm nhận hơi thở của nhau.
"Scorpio."
Hắn nhìn lên.
Ánh vàng đối diện ánh xám.
"Ngươi nghĩ ta xem ngươi là công cụ thật sao?"
Scorpio không đáp ngay. Hắn nhìn sâu vào mắt Capricorn, như muốn nhìn xuyên cả tường thành lạnh lẽo gã dựng quanh bản thân.
Cuối cùng, hắn nói:
"Ta không nghĩ. Ta biết."
Capricorn cười mỏng.
"Ngươi thông minh."
Hắn đáp:
"Thông minh đủ để sống."
Capricorn nghiêng đầu.
"Vậy thứ gì giết ngươi, Scorpio?"
Hắn không chớp mắt.
"Phản bội."
Khoảnh khắc đó, Capricorn đột ngột im lặng. Nụ cười gã biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn sâu thăm thẳm như vực nước tối.
Nhưng trước khi gã kịp nói gì, tiếng chuông cảnh báo vang lên, chói tai.
Scorpio lập tức đứng thẳng, tay đặt lên con dao.
Capricorn xoay người, nét mặt trở lại lạnh lẽo như cũ.
Một thuộc hạ chạy tới:
"Ông chủ! Camera số 12 phát hiện có chuyển động, nhóm theo dõi xuất hiện gần khu bờ sông phía Tây!"
Capricorn nhếch môi.
"Cuối cùng cũng chịu lộ mặt."
Gã quay sang Scorpio.
"Đi thôi. Ngươi sẽ đi cùng ta."
Scorpio gật nhẹ.
"Ta sẽ bảo vệ lưng ngươi."
Capricorn nhìn hắn rất lâu.
Đôi mắt xám ánh lên tia khó hiểu.
"Nhớ đấy."
Rồi gã quay người bước đi, áo choàng đen phất nhẹ trong luồng gió lạnh.
Scorpio theo sau, không một tiếng động.
Hai cái bóng hòa vào nhau trong ánh sáng trắng chói.
Ở phía xa, thành phố vẫn chìm trong bóng đêm. Nhưng từ khoảnh khắc họ bước ra khỏi cửa đêm trở nên sắc hơn, lạnh hơn, và nguy hiểm hơn rất nhiều.
Khói vẫn còn bốc lên từ những mảnh vụn rải rác khắp con hẻm, mùi cháy khét và máu loang lỗ trên nền xi măng khiến Capricorn nhíu mày. Gã ngồi dựa vào bức tường lạnh lẽo, lưng dính bụi đất, tay nắm chặt khẩu súng nhưng cơ thể run rẩy vì mệt mỏi lẫn cơn đau nhói nơi sườn. Hơi thở gã gấp gáp, mỗi nhịp như muốn kéo gã xuống dưới lớp bóng tối tràn ngập thành phố.
Gã nhìn xung quanh, mắt xám bạc quét qua từng con hẻm trống rỗng, âm thanh duy nhất là tiếng mưa nhẹ rơi trên kim loại hỏng và những cơn gió thở dài qua các ống cống. Đôi tay gã dính máu không chỉ của kẻ thù, mà còn của hắn, của chính gã. Gã nhắm mắt, cố ép tim mình ngừng loạn nhịp, nhưng những tiếng súng và tiếng la hét vẫn vang vọng trong đầu như một bản nhạc địa ngục.
Bỗng, gã nghe thấy một tiếng bước chân nhẹ nhưng chắc chắn. Gã mở mắt, nhìn thấy hắn đứng đó, bóng đen in nghiêng trên nền tường cháy xám. Scorpio. Hắn vẫn đứng nguyên, một bóng người trong cơn mưa nhè nhẹ, tay cầm khẩu súng lóng lánh, đôi mắt đen sâu hun hút không lộ chút cảm xúc nào, nhưng ánh nhìn ấy gã nhận ra ngay hắn đang nhắm về phía gã.
"Ta tưởng ngươi sẽ không còn đứng được…" Gã nói, giọng khàn khàn, lẫn chút khinh bỉ mà cũng có phần bất lực.
Hắn nhún vai, bước đến gần, từng bước chân nhịp nhàng như vết dao lặng lẽ cắt vào không gian.
"Ngươi không cần nói lời nào cả, ta đã thấy hết rồi."
Gã nhíu mày, nhìn hắn.
"Hắn đến vì ta… hay vì nhiệm vụ của hắn?"
Giữa sự sống và cái chết, gã vẫn không thể hoàn toàn tin vào hắn.
Scorpio cúi đầu một chút, tay nâng khẩu súng lên ngang vai, ánh mắt nhìn thẳng vào gã:
"Ta đến vì cả hai lý do và nếu ngươi ngã xuống thêm một lần nữa, ngươi sẽ mất nhiều hơn là chỉ mạng sống."
Người gã run lên, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì sự bất ngờ chưa bao giờ gã thấy một ai dám đến gần gã như thế, giữa bão lửa và nguy hiểm, mà vẫn giữ được sự bình thản tuyệt đối. Gã nắm chặt khẩu súng, nhưng trong sâu thẳm, một phần gã muốn buông xuống.
Hắn quỳ xuống bên gã, cẩn thận, không để tay chạm vào vết thương quá mạnh.
"Ngươi bị thương nếu không nhanh chóng di chuyển, chúng sẽ quay lại." Hắn nói, giọng lạnh lùng nhưng có một nhịp rung lạ, gợi lên sự quan tâm mà gã chưa từng cảm nhận từ ai khác.
"Ta tự lo được…" Gã rít lên, cố đẩy hắn ra, nhưng cơ thể quá yếu. Gã cảm nhận được lực kéo nhẹ, và một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai gã. Hắn không nói gì, chỉ đỡ gã đứng lên, đưa ra con đường thoát ra khỏi hẻm chết chóc.
Gã đi theo, bước đi lảo đảo, cảm giác từng cơ bắp đau nhức, tim đập dồn dập. Mỗi bước chân đều như nhắc nhở gã về sự mong manh của sự sống. Hắn đi bên cạnh, nhịp bước đồng đều, không bao giờ để gã phải tự bước một mình. Mỗi lần gã lảo đảo, bàn tay hắn lại xuất hiện, nâng gã lên, nhưng vẫn giữ khoảng cách, không để gã cảm nhận được sự thân mật quá mức.
Gã thở hổn hển, mắt vẫn quét khắp đường phố. "Tại sao ngươi lại quan tâm?"
Hắn im lặng vài giây, rồi đáp, giọng khẽ trầm: "Ngươi là một phần của ta… dù ngươi không muốn nghe."
Gã gật đầu, nhưng trong lòng, những từ ngữ ấy như cắm sâu vào tim gã, khiến gã vừa bực bội vừa khó hiểu. Gã Capricorn, vốn quen sống trong bóng tối, tự tin và lạnh lùng, giờ lại cảm thấy có một luồng cảm xúc vừa mới mẻ vừa nguy hiểm len lỏi vào tim gã. Gã không muốn tin, nhưng hắn đã cứu gã. Hắn đã bảo vệ gã.
Họ tiếp tục di chuyển, bước qua những con hẻm vắng, nơi mùi thuốc súng và máu còn đọng lại trên tường. Mưa rơi nặng hạt hơn, rửa trôi vài vệt máu trên mặt gã, nhưng cũng khiến quần áo dính vào cơ thể, lạnh thấu xương. Hắn dừng lại, kéo gã vào một góc khuất, nơi tường đá lạnh và rêu mọc dày.
"Ngươi cần nghỉ." hắn nói, giọng trầm, nhưng không mang vẻ ra lệnh, mà như một sự nhấn mạnh bất đắc dĩ.
Gã lắc đầu, ánh mắt cố cứng rắn:
"Ta ổn… chỉ là mệt một chút."
Hắn nhìn gã, đôi mắt đen sâu hun hút như muốn soi thấu tâm can gã.
"Ta không hỏi ngươi nữa. Ngươi sẽ nghỉ, nếu không ngươi sẽ chết trước khi ta kịp làm gì."
Gã cắn môi, nhắm mắt, nhưng vẫn đứng dựa vào tường. Một phần gã muốn từ chối, phần khác lại muốn tin hắn. Lần đầu tiên, gã cảm nhận được một sự an toàn dù mong manh, từ chính kẻ mà gã vốn không tin tưởng.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng gió thổi qua những tán cây mục nát. Gã mở mắt, thấy hắn đang đứng trước mặt, nhìn gã như nhìn một sinh mạng quý giá. Không có nụ cười, không lời giải thích, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định.
"Ngươi có biết tại sao ta lại cứu ngươi không?" Hắn hỏi, giọng trầm, lạ thường.
Gã cười gượng, giọng khàn khàn:
"Ngươi là đặc vụ nên vì nhiệm vụ… đúng không?"
Hắn nhún vai, ánh mắt không rời gã:
"Nhiệm vụ chỉ là cái cớ. Ta cứu ngươi vì ngươi quan trọng hơn bất kỳ nhiệm vụ nào khác."
Gã đớ người, tim đập nhanh. Chưa bao giờ gã nghe ai nói với gã những lời như vậy, không phải theo kiểu tôn trọng hay sợ hãi, mà là quan trọng. Gã Capricorn, vốn tự tin, mạnh mẽ, giờ cảm thấy có một khoảng trống vừa lạ lùng vừa nguy hiểm trong lòng.
Hắn cúi xuống, cẩn thận băng bó vết thương nơi sườn gã, từng động tác nhẹ nhàng, không vội vã, nhưng đầy chắc chắn. Gã nhìn hắn, mắt mở to, cảm giác vừa bực bội vừa muốn dựa vào. Gã không hiểu mình đang cảm thấy gì, nhưng sự bảo vệ ấy làm gã yếu lòng.
"Ngươi… ngươi…" Gã lắp bắp, giọng khàn khàn.
"Ta không quen ai quan tâm ta…"
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhưng có một tia dịu dàng rất nhỏ:
"Ta không cần ngươi quen chỉ cần ngươi sống."
Gã nhìn hắn, trong lòng có một luồng cảm xúc vừa mới nảy sinh sự tin tưởng. Nhưng gã Capricorn không thể thừa nhận điều đó ngay. Gã cúi mặt, nhấc súng lên, kiểm tra đạn dược, cố gắng che giấu cảm giác mong manh bên trong.
"Ngươi có thể đứng đó cả đời… nhưng sự sống của ngươi sẽ kết thúc nếu không đi tiếp." Hắn nói, nhẹ nhàng mà kiên quyết.
Gã nhún vai, cười cay đắng:
"Ngươi cứ nghĩ ngươi quan trọng với ta thật nực cười."
Hắn mỉm cười, một nụ cười rất hiếm khi xuất hiện, rồi nghiêm trang:
"Ngươi không thấy nhưng ta sẽ ở đó, dù ngươi có muốn hay không."
Tiếng mưa rơi, tiếng gió lướt qua, cả hai cùng im lặng. Capricorn, người vốn tự tin, mạnh mẽ, giờ lại đứng đó, cảm nhận nhịp tim gấp gáp và sự sống mong manh của mình. Scorpio, người vốn luôn giữ khoảng cách, giờ lại đứng bên gã, không nói nhiều nhưng mọi hành động đều cho thấy sự quan tâm.
Họ tiếp tục di chuyển trong đêm, bước qua những con hẻm, qua các ngõ vắng, nơi bóng tối như muốn nuốt chửng họ. Capricorn nhìn hắn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy không phải ai cũng muốn gã chết.
"Ngươi..." Gã nói, giọng trầm thấp, nhưng đôi mắt lóe lên một tia nghi ngờ lẫn tò mò.
"Ta chưa từng nghĩ ai đó sẽ quan tâm gã như vậy…"
Hắn đáp, giọng trầm ấm:
"Ta không phải ai đó. Ta là kẻ mà ngươi không thể chối bỏ."
Gã lặng im, bước chân nặng nề, nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lùng nảy sinh gã có thể tin ít nhất là một phần, vào hắn. Lần đầu tiên, trong bóng tối tàn nhẫn này, Capricorn cảm nhận được sự an toàn, và cũng là lần đầu gã cảm thấy một luồng cảm xúc nguy hiểm len lỏi vào tim mình tin tưởng, và có thể là cảm mến.
Mưa vẫn rơi, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu lên máu và nước, tạo nên một khung cảnh vừa bi thương vừa dịu dàng. Họ đi bên nhau, không lời, không cử chỉ thừa thãi, nhưng mỗi bước đi đều tràn ngập những cảm xúc chưa thể gọi tên.
Và Capricorn, giữa bóng tối, giữa máu và mùi khét cháy, nhận ra điều duy nhất mình có thể nắm giữ lúc này là hắn, Scorpio.
Gã không muốn thừa nhận, nhưng sâu thẳm, gã biết gã đã bắt đầu tin hắn. Lần đầu tiên, Capricorn, kẻ lạnh lùng và tự tin đến mức kiêu ngạo, cảm thấy một luồng cảm xúc vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm len vào tâm can. Và gã cũng biết, sau khoảnh khắc này, gã sẽ không còn trở lại như trước nữa.
____
Mưa ngoài trời không ngừng rơi, tiếng nước đập lên mái tôn cũ rào rạt như những nhịp tim hỗn loạn, phản chiếu tâm trạng của Capricorn. Gã ngồi dựa lưng vào bức tường trần trụi trong safehouse tạm bợ, tay vẫn ôm chặt khẩu súng, nhưng cơ thể dường như mềm nhũn sau cơn mệt mỏi và căng thẳng. Không gian hẹp, chỉ vài đồ đạc cũ kỹ, ánh đèn vàng hắt ra từ một bóng đèn trần lủng lẳng đủ để soi rõ những vết bẩn, vết máu khô loang lổ trên sàn xi măng.
Scorpio đứng gần đó, tay gập nhẹ khẩu súng, mắt quan sát gã. Hắn vẫn giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng cơ thể hắn căng như một sợi dây thép, sẵn sàng phản ứng nếu có nguy hiểm. Ánh mắt đen sâu hun hút ấy đôi lúc lướt qua Capricorn, nhưng gã không dám nhìn trực diện lâu.
"Ngươi sẽ làm gì bây giờ?" Gã hỏi, giọng trầm, vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng thấp thoáng chút mệt mỏi khó che giấu.
Hắn không trả lời ngay. Hắn cúi xuống nhặt một tấm chăn cũ, gấp gọn rồi ném xuống sàn trước mặt gã:
"Ngươi sẽ ngủ." Giọng hắn bình thản, nhưng không phải là ra lệnh là một sự ép buộc khẽ nhàng, nhưng Capricorn cảm nhận được sức mạnh trong từng âm tiết.
Gã nhíu mày, hạ súng xuống, bước tới chỗ chăn.
"Ta… không cần ngủ." Gã nói, cố tỏ ra kiên quyết.
Hắn đứng đó, đôi mắt vẫn dõi theo, không nói gì thêm. Nhưng Capricorn cảm giác được trong ánh mắt ấy, hắn không chỉ muốn bảo vệ gã, mà còn muốn gã sống sót bằng mọi giá, ngay cả khi gã không muốn nghe. Gã nhìn xuống chăn, nhắm mắt một lúc, rồi cuối cùng ngồi xuống, kéo chăn quấn quanh cơ thể.
Khoảng lặng tràn ngập không khí, chỉ còn tiếng mưa rơi và những bước chân lặng lẽ của Scorpio khi hắn di chuyển quanh căn phòng, kiểm tra cửa sổ, khóa cửa, rồi quay lại. Gã lặng lẽ quan sát hắn, nhận ra những chi tiết mà trước đây gã chưa từng để ý cách hắn cúi đầu khi cẩn thận với súng, cách hắn nhấc chân qua đống mảnh vụn mà không một tiếng động, cách hắn đứng đó, thẳng lưng nhưng mắt vẫn để ý đến mọi thứ xung quanh.
"Ngươi…" Gã thở hổn hển, giọng trầm khàn.
"Ta chưa từng thấy ai tỉ mỉ như ngươi."
Hắn nhún vai, ánh mắt vẫn lạnh, nhưng giọng nói của hắn lại lộ ra một chút… nhẹ nhàng hiếm hoi:
"Ta đã quen cách phải sống sót trong mọi tình huống."
Gã nhìn hắn, trong lòng có một luồng cảm giác vừa bực bội vừa tò mò tại sao gã lại thấy an toàn khi đứng gần hắn? Tại sao gã không thể quay đi mà vẫn muốn quan sát mọi cử động của hắn?
Một lúc sau, Scorpio đi đến chỗ bếp nhỏ, lấy chai nước và vài miếng bánh khô cũ, đặt trước mặt Capricorn.
"Ngươi cần ăn." Hắn nói, giọng thẳng nhưng không lạnh lùng như khi đối diện kẻ thù.
Gã lắc đầu, vẫn giữ vẻ cứng rắn:
"Ta không đói."
Hắn nhún vai, ngồi xuống đối diện gã, mắt vẫn quan sát gã:
"Ta không hỏi nữa. Ngươi sẽ ăn, hoặc ngươi sẽ mệt thêm, và ta sẽ không chịu trách nhiệm."
Capricorn cắn môi, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy miếng bánh. Cảm giác đầu tiên khi nhai là mùi đất, mùi mưa, mùi máu vương lại trên tay hắn. Nhưng gã vẫn ăn, không phải vì ngon, mà vì hắn đã đặt nó trước mặt gã. Gã ngẩng lên, nhìn hắn, nhưng chỉ đủ để ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc rồi gã lại cúi xuống.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, không lời, chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng thở nhẹ của hai người, và nhịp tim Capricorn dần bình ổn hơn. Lần đầu tiên trong một thời gian dài, gã cảm nhận được một khoảng tĩnh lặng giữa cơn bão hỗn loạn.
Sau bữa ăn tạm bợ, Scorpio đứng lên, đi đến góc phòng lấy một chiếc túi nhỏ, mở ra vài bộ quần áo cũ nhưng còn dùng được.
"Thay đồ" Hắn ra lệnh, nhưng không hẳn là ra lệnh là một sự hướng dẫn, như thể gã không còn lựa chọn khác ngoài việc tuân theo.
Capricorn đứng lên, lóng ngóng thay quần áo trong ánh đèn vàng mờ nhạt, cảm giác cơ thể vẫn đau nhức từ vết thương. Hắn đứng gần, không can thiệp, nhưng ánh mắt không rời gã. Mỗi động tác nhỏ của gã đều được hắn quan sát, như một kẻ săn mồi hay như một kẻ bảo vệ. Gã không rõ, nhưng trong tim gã, một cảm giác lạ lùng len lỏi gã muốn hắn ở lại, dù gã không dám thừa nhận.
Khi gã đã thay xong, ngồi xuống chỗ cũ, Scorpio tiến lại, đặt tay lên bàn, gần như chắn ngang ánh sáng đèn, và nhìn thẳng vào mắt gã.
"Ngươi không phải kẻ yếu"
Hắn nói, giọng khẽ trầm.
"Nhưng ngay cả kẻ mạnh cũng cần ai đó đứng bên."
Capricorn cứng người, nhíu mày:
"Ngươi…ngươi biết gì về ta?"
Hắn nhếch môi, một nụ cười hiếm hoi, chỉ thoáng qua rồi biến mất:
"Ta biết đủ để cứu ngươi lần này."
Gã không nói gì, nhưng cảm giác tim gã run nhẹ, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần đầu tiên, gã cảm thấy một người khác thật sự quan tâm đến sự sống của mình. Không phải vì nhiệm vụ, không phải vì lợi ích, mà vì chính gã.
Scorpio ngồi xuống, giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo gã. Không gian tràn ngập một sự gần gũi lạ lùng, vừa mang tính sinh tồn, vừa tiềm ẩn một sự thân mật mà gã Capricorn chưa từng trải qua. Gã cố kìm nén cảm xúc, cúi mặt, nhưng từng cử động, từng nhịp thở, đều cho thấy gã đang dần hạ hàng rào lạnh lùng bấy lâu nay.
Tiếng mưa vẫn rơi, ánh đèn mờ ảo hắt lên những vết máu và bụi bẩn trên tường, tạo nên một khung cảnh vừa bi thương vừa ướt át. Họ ngồi đó, không lời, không cử chỉ thừa thãi, nhưng mọi hành động đều cho thấy sự quan tâm và bảo vệ lặng lẽ.
Capricorn nhận ra rằng, giữa thế giới bạo lực và hỗn loạn này, Scorpio chính là người đầu tiên khiến gã cảm thấy an toàn. Và sâu thẳm, gã biết, lần đầu tiên trong đời, gã bắt đầu tin vào hắn.
Nhưng Capricorn, như mọi khi, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, vẫn trấn áp những cảm xúc mới mẻ ấy, nhủ thầm trong lòng gã không được yếu nhưng có lẽ lần này, gã muốn dựa vào hắn một chút chỉ một chút thôi.
Scorpio nhận ra ánh mắt ấy, nhưng không nói gì, chỉ ngồi yên, theo dõi gã, cho phép gã giữ chút tự tôn cuối cùng. Không gian lặng lẽ tiếp tục, mưa vẫn rơi, và hai người gần nhau hơn trong một thế giới đầy bạo lực và bóng tối.
Thành phố vẫn chìm trong màn đêm dày đặc, chỉ còn ánh sáng vàng lờ mờ của đèn đường loang lổ trên mặt đường ẩm ướt. Capricorn đứng trên nóc một tòa nhà bỏ hoang, mắt nhìn về phía ba điểm đỏ trên bản đồ mà Scorpio đã đánh dấu. Gió thổi mạnh, quất vào áo khoác, nhưng gã không hề nhúc nhích. Mỗi cử chỉ đều bình thản, nhưng bên trong, tim gã đập theo nhịp nguy hiểm của những kẻ đang rình rập ngoài kia.
Ba điểm trên bản đồ là mục tiêu những nơi mà bọn theo dõi xuất hiện trong hai tuần qua. Bây giờ, bọn chúng không chỉ rình rập, mà đã chủ động lộ mặt. Capricorn nhắm mắt, nhẩm lại tất cả những thông tin Scorpio cung cấp, kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm trong thế giới ngầm. Gã biết chính xác nếu có bất kỳ sai lầm nào, cái chết sẽ tới ngay lập tức.
Hơi thở lạnh vương trên da mặt. Gã nắm chặt khẩu súng, kiểm tra lại đạn, rồi đặt tay lên đỉnh mái, nghe âm thanh mưa nhỏ còn sót lại trên tôn rung nhẹ. Thế giới bên ngoài có thể hỗn loạn, nhưng ngay lúc này, Capricorn chỉ tập trung vào đường ranh mỏng manh giữa sự sống và cái chết.
Một tin nhắn khẽ rung trên điện thoại. Gã mở ra, thấy hình ảnh từ camera giám sát, kèm theo dòng chữ nguệch ngoạc:
"Chúng đang di chuyển đến Tây Bắc."
Mắt gã hẹp lại. Đúng như dự đoán, bọn theo dõi biết gã sẽ hành động, nhưng không biết gã sẽ làm gì tiếp theo. Gã bật cười khẽ, nụ cười sắc lạnh như lưỡi dao. Lâu rồi, không một kẻ nào làm gã hứng thú đến vậy. Một phần là thử thách, một phần là cảm giác thú vị từ nguy hiểm.
Gã nhảy xuống mái nhà, lướt qua những mảnh vụn, đến nơi Scorpio đang chờ. Hắn đứng im, ánh mắt vàng sắc như lưỡi kiếm, không cần nói gì. Hai cái bóng gần như hòa vào nhau, bước đi qua con hẻm tối, chỉ tiếng bước chân vang lên lặng lẽ trên nền đường sỏi.
"Ba điểm trên bản đồ, chúng xuất hiện ở đó cùng một lúc." Capricorn nói, giọng trầm nhưng dứt khoát.
"Chúng muốn dụ ta ra. Chúng không biết rằng ta đã biết."
Scorpio không đáp, chỉ gật nhẹ. Gã mỉm cười, một nụ cười vừa nguy hiểm vừa đầy toan tính.
Khi tiếp cận điểm đầu tiên, một căn nhà cũ kỹ với cửa sổ bị vỡ, Capricorn dừng lại, cúi người quan sát. Mùi mồ hôi, khói thuốc và mùi sắt loang lổ trong không khí. Những kẻ theo dõi xuất hiện, nhưng chưa phát hiện ra họ. Gã hít sâu, nắm chắc súng, từng ngón tay như một công cụ chết người.
"Đợi tín hiệu của ta." Gã nói khẽ. Chỉ vài từ, nhưng Scorpio hiểu ý. Họ như hai chiến binh im lặng, cùng nhịp, không cần lời giải thích.
Tiếng bước chân vang nhẹ phía trong, bọn theo dõi chưa kịp cảnh giác, và Capricorn lao lên, di chuyển như bóng ma. Một cú nhảy, một loạt bắn ngắn nhưng chính xác. Không một tiếng kêu thừa, không một vết máu bắn lung tung. Mọi thứ được kiểm soát tuyệt đối. Scorpio nhảy theo, sử dụng dao và súng phối hợp. Hắn đi sát lưng gã, mắt luôn quan sát xung quanh. Chuyển động của họ ăn khớp đến mức những người trong khu vực tưởng như đang bị ma ám. Chỉ vài phút, điểm đầu tiên đã bị vô hiệu hóa, bọn theo dõi bị hạ gục hoặc bỏ chạy tán loạn.
Capricorn đứng thẳng, tay vẫn ôm súng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn nhìn quanh, mắt nheo lại, cảm giác nguy hiểm chưa hề giảm. Thứ cảm giác mà hắn gọi là đường ranh vẫn còn đó, mỏng manh, sắc lẹm như dao cạo.
"Hướng Tây Bắc." Gã nói, giọng khàn khàn.
"Đi tiếp, không được phép sơ sẩy."
Scorpio gật, và họ di chuyển nhanh về điểm thứ hai. Trên đường đi, ánh sáng đèn đường loang lổ hắt lên khuôn mặt Capricorn, làm lộ ra vẻ căng thẳng và tập trung đến tột độ. Gã nhìn vào khoảng không, hình dung mọi tình huống có thể xảy ra, chuẩn bị cho từng bước di chuyển, từng phát bắn, từng cú phản ứng nếu bị tấn công từ nhiều phía. Khi họ đến điểm thứ hai, một nhà kho cũ, Capricorn lập tức nắm quyền kiểm soát. Gã phân tích môi trường xung quanh vị trí các cột, kệ, các cửa thoát hiểm, và mọi mối nguy hiểm tiềm ẩn. Tất cả đều được gã lưu trong đầu, như một bản đồ sống động, và gã sẵn sàng phản ứng chỉ trong tích tắc.
Scorpio đứng yên, lắng nghe, theo dõi từng chuyển động. Hắn biết rõ gã Capricorn không bao giờ nhảy vào một trận chiến mà không chuẩn bị tối đa. Nhưng gã cũng biết rằng, mỗi quyết định của Scorpio, mỗi động tác dù nhỏ, đều có thể thay đổi kết quả. Sự phối hợp này là một đường ranh thật sự, mong manh đến mức chỉ một sơ suất cũng có thể trả giá bằng máu.
Tiếng súng vang lên từ phía bên trong kho. Một nhóm kẻ thù đã phát hiện ra họ. Capricorn di chuyển như bóng đêm, bắn từng phát vào những kẻ ra tay trước. Scorpio theo sát, đâm, bắn, hạ gục từng người một. Không ai có cơ hội chống trả. Từng giây trôi qua đều là cuộc chiến sinh tử.
Sau trận chiến, họ đứng giữa đống đổ nát. Capricorn hít sâu, mắt nhìn lên trần nhà kho như đang tìm kiếm một cái gì đó, hoặc một lời giải thích cho cảm giác bồn chồn đang dâng lên. Gã nhận ra rằng lần này, đường ranh mà gã đang đi không chỉ là sự sống hay cái chết. Nó còn là khoảng cách giữa tin tưởng và phản bội. Một khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi xuất hiện. Gã nhìn Scorpio, ánh mắt xám bạc sâu thẳm, cảm giác vừa muốn tin vừa cảnh giác. Hắn đứng đối diện, ánh mắt vàng sắc bén, không nói gì nhưng lộ vẻ quyết tâm bảo vệ gã. Không lời nào được thốt ra, nhưng sự im lặng ấy lại nói nhiều hơn tất cả lời nói.
Capricorn nhếch môi, một nụ cười mỏng, không vui mà cũng chẳng hằn học.
"Chúng sẽ không dừng lại" Gã nói khẽ.
"Và ta cũng sẽ không dừng lại."
Scorpio chỉ gật nhẹ, nhưng ánh mắt không rời gã. Hắn biết rõ, nhiệm vụ sắp tới sẽ nguy hiểm hơn. Bất kỳ dấu hiệu phản bội, bất kỳ lỗi lầm nào, cũng sẽ phá vỡ tất cả. Và gã Capricorn, với tất cả sự lạnh lùng và quyền lực, vẫn chưa biết rằng đường ranh mà họ đang đi còn nguy hiểm hơn tất cả những gì họ từng đối mặt.
Capricorn xoay người, đi trước, mỗi bước đi của gã như vạch ra con đường sống còn giữa một thế giới đầy bạo lực và phản bội. Scorpio theo sát, âm thầm, luôn sẵn sàng chặn đứng mọi nguy cơ. Hai cái bóng bước ra khỏi kho, hòa vào màn đêm, nơi mà từng hơi thở đều nguy hiểm, từng ánh mắt đều có thể giết người.
Đêm trở nên sắc bén hơn. Gió lạnh quất vào da, mùi máu, mùi đất và khói cháy còn vương trong không khí. Nhưng giữa tất cả nguy hiểm ấy, Capricorn nhận ra một điều đường ranh giữa tin tưởng và phản bội chưa bao giờ mong manh đến thế, và Scorpio là người duy nhất mà gã vừa muốn dựa vào, vừa không dám hoàn toàn tin tưởng.
Và với Capricorn, biết điều đó là vừa nguy hiểm, vừa quyến rũ.
Mưa lác đác lại rơi, từng giọt lạnh thấm vào mái tóc, chảy xuống gáy. Scorpio đứng lặng trên mái nhà gần kho, nhìn về phía Capricorn đang kiểm tra súng, đi tới đi lui trong ánh sáng nhạt nhòa từ đèn đường. Trong lòng hắn, cơn giằng xé đang bùng lên dữ dội: nhiệm vụ từ kẻ thù yêu cầu hắn thu thập thông tin, đôi khi phải gây ra thương tổn cho gã, nhưng trái tim hắn bắt đầu phản kháng. Hắn không thể làm hại người duy nhất mà hắn bắt đầu tin tưởng thậm chí là quan tâm.
Scorpio hít một hơi thật sâu, đôi mắt vàng lấp lánh, không rời khỏi Capricorn. Hắn tự nhủ:
"Nếu ta làm sai sẽ mất tất cả. Nhưng nếu ta không làm ta có thể mất chính mình."
Capricorn ngừng lại, đặt khẩu súng xuống, nhìn xung quanh. Gã không hề biết rằng Scorpio đang đứng ngoài trời mưa, tim đập nhanh đến mức gần như vang trong lồng ngực. Capricorn quay lại, đôi mắt xám bạc chạm ánh mắt Scorpio. Hắn chỉ nhíu mày, nhưng ánh mắt ấy đủ khiến Scorpio cảm nhận áp lực:
"Ngươi sẽ không để điều gì xảy ra với ta, đúng không?"
Hắn gật nhẹ, nhưng chỉ trong lòng. Giờ đây, mỗi nhịp thở, mỗi bước đi của Scorpio đều là một lựa chọn sống còn. Gã bước tới bên lề mái nhà, chuẩn bị nhảy xuống con hẻm phía dưới, nơi có dấu hiệu của kẻ thù. Scorpio theo sát, mắt luôn quan sát xung quanh, tay đặt trên con dao, công cụ mà hắn biết sẽ không bao giờ làm gã thất vọng. Khi họ tiến gần điểm phục kích, tiếng bước chân của nhóm theo dõi vang lên nhịp nhàng. Capricorn xoay người, cúi thấp cơ thể, rồi phóng lên, tiếp cận kẻ đi đầu. Một loạt súng ngắn chính xác hạ gục hắn ta ngay lập tức. Scorpio nhảy theo, lưỡi dao quét qua cổ một kẻ khác, không để lại dấu vết. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, quá gọn, nhưng bên trong Scorpio, cơn lo sợ vẫn âm ỉ. Nếu hắn sơ sẩy chỉ một giây, mọi thứ sẽ kết thúc.
Sau trận chiến, Capricorn đứng giữa đống đổ nát, mắt nhìn quanh, thở đều nhưng đầy căng thẳng. Scorpio đứng phía sau, lau sạch lưỡi dao, từng vệt máu được hắn tẩy đi như muốn xóa đi mọi dấu vết nguy hiểm. Hắn cảm nhận rõ nhịp tim mình, cảm giác vừa căng thẳng vừa hồi hộp bởi vì đường ranh sinh tử giờ đã xen lẫn với sự tin tưởng và cảm xúc riêng tư.
Capricorn quay lại, nhíu mày:
"Ngươi đã kiểm tra mọi thứ chưa?"
Hắn gật, giọng thản nhiên:
"Đã xong." Nhưng trong lòng, Scorpio biết rằng, câu trả lời này không hoàn toàn thật. Hắn vẫn còn tin nhắn từ kẻ thù, một chỉ dẫn bí mật mà hắn phải thực hiện, nếu không, chính hắn sẽ là mục tiêu.
Họ di chuyển tiếp tới điểm thứ ba, một kho cũ, tối om, mùi mốc và khói cháy còn sót lại. Capricorn bước vào trước, đôi mắt quan sát từng góc tối. Scorpio theo sau, lặng lẽ, nhưng từng bước chân đều chuẩn xác đến mức không một tiếng động. Gã đứng giữa trung tâm kho, tay đặt lên bản đồ, lập kế hoạch nhanh chóng: vị trí các cột, cửa thoát hiểm, tất cả đều được tính toán tỉ mỉ. Scorpio quan sát gã từ phía sau, cảm giác vừa tự hào vừa lo lắng tràn ngập trong lòng. Nếu gã biết về nhiệm vụ bí mật mà hắn đang thực hiện, tất cả sẽ sụp đổ. Nhưng nếu không làm, hắn sẽ phản bội lời thề với kẻ thù và có thể trả giá bằng chính mạng sống mình.
Một giây yên lặng kéo dài. Capricorn quay lại, đôi mắt sắc lạnh hạ xuống ánh mắt Scorpio.
"Chúng vẫn còn sót." Gã nói, giọng trầm như thép.
"Đi theo ta. Chúng không thể thoát."
Hắn gật, và họ bước ra ngoài, hòa vào bóng đêm. Gió lạnh quất vào da, mưa thấm vào áo, nhưng Scorpio không hề quan tâm. Mỗi bước đi là một sự giằng xé giữa nghĩa vụ và tình cảm, giữa mạng sống và cái chết. Khi tiếp cận bờ sông, nhóm theo dõi đã hiện ra, chuẩn bị phục kích. Capricorn bước đi tự tin, từng bước như đã đoán trước tất cả, trong khi Scorpio chuẩn bị ứng phó. Một cơn bão của tiếng súng, đòn tay và dao đâm nổ ra. Mỗi cử động của Capricorn đều như vẽ ra một bản đồ sinh tử, Scorpio phối hợp hoàn hảo, bảo vệ lưng gã, hạ gục từng kẻ địch.
Nhưng trong lúc mọi thứ hỗn loạn, một khoảnh khắc Scorpio chần chừ. Hắn nhấp nhổm nhìn tin nhắn từ kẻ thù ra lệnh làm một việc mà hắn không thể thực hiện gây tổn thương cho Capricorn để hoàn thành nhiệm vụ. Tim hắn như đóng băng. Một phần hắn muốn nghe theo lệnh, một phần hắn muốn phản bội kẻ thù để bảo vệ gã.
Capricorn đứng giữa trận chiến, bất chấp nguy hiểm, mắt vẫn quan sát xung quanh, không hề nghi ngờ. Scorpio nhìn ánh mắt gã, cảm giác vừa sợ hãi vừa dâng trào. Nếu bây giờ hắn làm sai, tất cả sẽ kết thúc. Nhưng nếu không làm, hắn sẽ phá vỡ hợp đồng nguy hiểm mà hắn đã ký.
Khoảnh khắc im lặng kéo dài chỉ vài giây, nhưng đủ để quyết định số phận. Scorpio chọn bảo vệ Capricorn. Hắn lao vào giữa nhóm theo dõi, con dao sắc bén như ánh sáng cuối cùng, chặn tất cả nguy cơ với quyết tâm tuyệt đối. Tim hắn đập nhanh đến mức tưởng như gã có thể nghe thấy.
Khi mọi thứ tạm yên, Capricorn quay lại, mắt nhìn Scorpio. Ánh mắt ấy chứa đựng sự ngạc nhiên và một phần tín nhiệm mà gã hiếm khi dành cho ai. Scorpio chỉ đáp bằng một cái gật, không nói gì. Trong lòng hắn, cơn giằng xé vẫn chưa dứt. Hắn biết, đường ranh này vẫn mong manh, chỉ cần một lần sơ sẩy nữa, tất cả sẽ sụp đổ.
Họ đứng đó, hai cái bóng trong đêm, mưa lạnh rơi nhẹ, xung quanh chỉ còn tiếng gió và tiếng thở của chính họ. Capricorn nhận ra một điều mà hắn chưa từng thừa nhận sự tin tưởng dành cho Scorpio giờ đã vượt quá kiểm soát. Và Scorpio, dù chưa nói ra, cũng nhận ra rằng tình cảm dành cho Capricorn đang lớn dần, nguy hiểm như chính đường ranh mà họ vừa đi qua.
Một lần nữa, Capricorn bước đi trước, ánh mắt lạnh lẽo nhưng sâu thẳm đầy toan tính. Scorpio theo sau, âm thầm, tay vẫn nắm dao. Đêm tối bao trùm họ, nhưng đường ranh nguy hiểm giữa tin tưởng và phản bội, giữa sinh mạng và cảm xúc, chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Và cả hai đều biết đêm nay chỉ là khởi đầu.
Mưa đã ngừng từ lâu, nhưng mùi ẩm mốc và sắt trong thành phố vẫn còn vương vấn. Capricorn ngồi trên một bậc thang gỉ sét, mắt hướng về đám ánh sáng mờ ảo từ thành phố xa, nhưng tâm trí hắn không phải tính toán nhiệm vụ hay mưu lược. Gã đang cố gắng sắp xếp những cảm xúc lộn xộn mà hắn chưa từng thừa nhận với chính mình. Scorpio đứng gần, tay cầm con dao, nhưng giờ đây không phải để chiến đấu. Hắn chỉ nhìn Capricorn, ánh mắt vàng lóe lên điều gì đó sâu thẳm một sự quan tâm mà hắn chưa từng cho phép mình thể hiện. Hắn biết khoảng cách giữa họ không chỉ là đồng minh và nhiệm vụ nữa. Nó đã vượt qua ranh giới mà cả hai chưa dám thừa nhận.
Capricorn thở dài, âm thanh khẽ khàng như sấm nho nhỏ trong đêm tĩnh lặng:
"Ngươi đứng đó… như thể chờ đợi điều gì."
Scorpio nhún vai, nhưng ánh mắt không rời gã.
"Ta luôn chờ đợi. Không phải điều gì, mà là ngươi." Giọng hắn lạnh, nhưng ẩn sâu bên trong là nỗi lo lắng và quan tâm.
Capricorn quay người, nhìn thẳng vào ánh mắt vàng ấy. Lâu lắm rồi, hắn chưa từng cảm nhận cảm giác này. Sự tin tưởng, sự gần gũi, và thứ gì đó mềm yếu mà gã chưa từng thừa nhận. Gã bước gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vừa đủ để cảm nhận hơi thở của nhau.
"Ngươi biết không? Ta không tin ai dễ dàng. Nhưng với ngươi có lẽ là lần đầu." Gã nói, giọng trầm và sâu.
Scorpio lùi một bước, nhưng không rời mắt khỏi Capricorn.
"Ngươi không phải là kẻ dễ tin tưởng. Nhưng ta tin ngươi." Giọng hắn vẫn bình thản, nhưng tim hắn thì loạn nhịp, mạnh đến mức như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân, và bầu không khí đặc quánh, dường như mọi thứ xung quanh đều ngừng lại. Capricorn nghiêng đầu, một nụ cười mỏng thoáng trên môi:
"Ngươi nguy hiểm hơn bất cứ kẻ thù nào ta từng đối mặt."
Scorpio nhún vai nhẹ:
"Ngươi cũng vậy nhưng ta không sợ."
Gã tiến thêm một bước, ánh mắt xám bạc chạm vào mắt vàng sắc. Khoảnh khắc ấy, cả hai như nhìn thấy bản chất thật sự của nhau không phải là đồng minh hay đối thủ, mà là hai con người đứng giữa bão tố sinh tử, vừa tin tưởng vừa sợ hãi, vừa cần nhau vừa nguy hiểm cho nhau. Một tiếng nổ xa vang lên, phá vỡ sự im lặng. Capricorn không nhúc nhích, nhưng Scorpio lùi lại, tay đặt lên dao.
"Chúng ta không an toàn."
Gã nhún vai, ánh mắt vẫn dõi theo hắn.
"Ngươi đúng nhưng đôi khi, giữa bão lửa, ngươi tìm thấy một thứ gì đó đáng tin. Ngươi đáng tin hơn cả."
Hơi thở của Scorpio dừng lại. Hắn chưa từng nghe điều đó từ bất cứ ai, chưa kể từ Capricorn người lạnh lùng, tàn nhẫn, không để lộ một giọt cảm xúc. Hắn cảm giác tim mình gần như dừng lại, nhưng đồng thời, một thứ cảm xúc ấm áp len lỏi, khiến toàn bộ cơ thể hắn căng thẳng đến mức khó thở.
Gã bước gần hơn, bàn tay chạm vào vai hắn một cách nhẹ nhàng, nhưng đầy uy lực.
"Ta không biết mình sẽ làm gì nếu mất ngươi."
Scorpio lùi lại, nhưng không rút lui.
"Tacũng vậy."
Giọng hắn trầm hơn, gần như thì thầm.
Một phút im lặng. Chỉ còn tiếng gió thổi qua những tán cây và âm thanh yếu ớt từ thành phố phía xa. Nhưng giữa họ, không gian đặc quánh, như thể cả thế giới này chỉ còn hai người.
Capricorn đặt tay lên mặt hắn, vuốt nhẹ, một hành động mà gã chưa từng làm với bất cứ ai.
"Ngươi đã bước vào trái tim ta. Ngươi biết không?"
Scorpio không đáp ngay. Hắn chỉ nhìn sâu vào mắt gã, rồi chậm rãi nghiêng người, để gương mặt họ gần nhau hơn. Khoảnh khắc ấy, như mọi tấm lá chắn, mọi bí mật, mọi cảnh giác đều tan biến.
"Ta biết…" Hắn thừa nhận, giọng khẽ khàng, nhưng đầy chắc chắn.
Capricorn khẽ cười, nụ cười hiếm hoi, mỏng như dao cạo nhưng ấm áp đến lạ thường.
"Vậy thì hãy ở lại. Bên ta."
Scorpio nhắm mắt, tựa đầu vào vai gã, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở của Capricorn.
"Ta sẽ không rời."
Mưa không còn, gió vẫn thổi, nhưng giữa họ, không gian như ngừng lại. Hai con người, từng chiến đấu bên nhau, từng nghi ngờ và cảnh giác, giờ đây tìm thấy nơi nương tựa duy nhất, nơi mà họ có thể thừa nhận cảm xúc, yếu đuối mà không sợ hãi, và tin tưởng tuyệt đối.
Một tiếng nổ từ xa nữa vang lên, nhưng lần này, họ không chạy trốn. Capricorn giữ Scorpio chặt hơn, bàn tay áp vào lưng hắn như muốn bảo vệ khỏi mọi hiểm nguy. Scorpio cảm nhận rõ ràng sự an toàn hiếm hoi một cảm giác mà hắn chưa từng được trải qua, giữa bão lửa của thế giới ngầm.
Capricorn thì thầm, giọng trầm, gần như bí mật:
"Ta đã từng tin rằng không ai có thể bước vào thế giới của ta nhưng ngươi đã làm được."
Scorpio không đáp, chỉ khẽ gật. Trong lòng hắn, lần đầu tiên, cảm giác sợ hãi không phải vì sinh mạng hay nhiệm vụ mà là nỗi sợ mất gã, người mà hắn bắt đầu gọi là quan trọng. Hai người đứng đó, giữa thành phố tĩnh lặng, ánh sáng mờ nhạt hắt lên khuôn mặt. Trong bóng tối, giữa máu, mưa, và tàn tích của những trận chiến trước, họ tìm thấy nhau. Tình yêu, dù mong manh và nguy hiểm, đã bắt đầu nảy nở.
Khoảnh khắc ấy không có tiếng súng, không có tiếng la hét, không còn nhiệm vụ hay hợp đồng. Chỉ có hai con người, đứng bên nhau, trong thế giới ngầm lạnh lùng, tàn khốc và lần đầu tiên, cho phép trái tim họ thừa nhận một điều họ cần nhau, và họ không còn sợ hãi.
Capricorn hạ giọng, gần như một lời hứa:
"Dù bão tố nào… ta sẽ không để ngươi gục ngã."
Scorpio đáp khẽ:
"Ta cũng sẽ không để ngươi gục ngã."
Và giữa bóng đêm, giữa máu và tàn tích, giữa nguy hiểm không bao giờ kết thúc, hai con người đứng sát nhau. Lần đầu tiên, không phải là đồng minh, không phải là đối thủ mà là người duy nhất mà họ có thể tin tưởng tuyệt đối. Đêm phủ xuống thành phố như một tấm màn nhung đen, dày đặc và lạnh lẽo. Ánh đèn đường vàng úa soi lên những vết nứt trên tường, và mùi mưa cũ vẫn còn ám vào không khí. Capricorn ngồi trong phòng riêng, ánh sáng mờ từ một bóng đèn đơn độc hắt lên khuôn mặt xám bạc của gã, phản chiếu từng đường nét sắc sảo, lạnh lùng.
Hắn nhấc điện thoại, nhìn màn hình một cách thận trọng, rồi đặt xuống mà không gọi cho ai. Không phải gã không có ai để tin tưởng mà là vì gã chưa từng muốn tin. Chỉ có Scorpio là ngoại lệ, nhưng ngoại lệ này cũng khiến gã rối bời hơn bất cứ cơn bão nào từng xảy ra trong cuộc đời hắn. Cánh cửa phòng mở khẽ, Scorpio bước vào. Hắn không nói gì, chỉ nhìn gã với ánh mắt vàng sắc như lưỡi dao.
"Ngươi trễ." Giọng Capricorn trầm, hơi khàn, nhưng vẫn giữ sự uy quyền vốn có.
"Ta có lý do." Hắn đáp, bước tới gần bàn. Ánh sáng hắt lên lưỡi dao vẫn cẩn thận cất trong bao, và cơ thể Scorpio căng như dây cung.
Capricorn nhướng mày, nghiêng đầu.
"Lý do có liên quan đến nhiệm vụ hay trái tim của ngươi?" Gã hỏi, giọng vừa lạnh vừa tinh quái.
Scorpio không đáp, chỉ cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời gã. Hắn biết nếu nói ra, hắn sẽ thừa nhận những gì mà hắn chưa từng muốn công khai. Hắn đang làm nhiệm vụ hai mặt, một hợp đồng từ kẻ thù của Capricorn, nhưng trái tim hắn không thể dối gã.
Gã đứng lên, bước tới, mắt soi vào bóng lưng của hắn.
"Ngươi im lặng làm ta tự hỏi."
Scorpio quay người, đối diện.
"Ngươi tự hỏi hay tự nghi ngờ?" Giọng hắn lạnh, nhưng ẩn sâu là nỗi sợ hãi, sợ gã sẽ biết bí mật, sợ gã sẽ rời bỏ hắn.
Capricorn cười mỏng, mỉa mai nhưng không ác ý.
"Cả hai, Scorpio. Ta vừa tự hỏi, vừa nghi ngờ."
Scorpio nhấn mạnh từng từ:
"Ta không lừa dối ngươi nhưng cũng không thể nói ra mọi thứ."
Gã bước đến gần hơn, đặt tay lên bàn, ánh mắt xám bạc như muốn nhìn thấu tâm can hắn.
"Ngươi biết khi ngươi đứng trước ta, ta có thể nhận ra mọi lời nói dối, mọi dấu hiệu, mọi cử chỉ nhỏ nhất."
Scorpio cúi đầu, cố gắng che giấu sự giật mình. Hắn biết gã đúng. Nhưng hắn cũng biết nếu nói ra sự thật bây giờ, mọi thứ sẽ sụp đổ. Nhiệm vụ chưa kết thúc, mạng sống của gã vẫn còn rình rập bởi những kẻ thù ngoài kia.
"Ngươi vẫn có thể chết dù ta muốn bảo vệ ngươi." Hắn thốt ra, giọng trầm và khẽ run, dù cố giữ bình tĩnh.
Capricorn nhìn hắn lâu, không nói gì. Khoảng im lặng này như nặng hơn cả tấm thép lạnh mà gã từng đứng giữa những trận chiến. Rồi gã hít một hơi, giọng trầm hẳn:
"Ta biết nhưng điều đó không thay đổi việc ta muốn ngươi ở lại. Ta không muốn ngươi rời đi."
Scorpio nhắm mắt, tim đập nhanh. Hắn biết gã không chỉ nói bằng lời. Ánh mắt, cách đứng, cách gã thở, tất cả đều chứng tỏ gã thực sự quan tâm. Nhưng điều đó cũng khiến hắn đau đớn, bởi hắn đang dối gã, nhưng lại quá gần để dối gã.
"Ngươi không cần phải nói ra, Scorpio. Ta biết."
Capricorn thở dài, bước gần hắn, ánh sáng đèn hắt lên khuôn mặt gã làm mọi đường nét thêm lạnh lùng, nhưng mềm yếu trong ánh mắt.
"Chỉ cần đừng rời đi."
Scorpio mở mắt, nhìn thẳng vào mắt gã. Ánh vàng sắc bén như cắt vào bóng tối.
"Ta không thể rời ngươi." Giọng hắn khàn khàn, run run.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Mọi thứ xung quanh biến mất tiếng mưa, tiếng xe cộ, thậm chí cả những mối nguy hiểm từ thế giới ngầm chỉ còn hai con người đứng gần nhau, vừa tin tưởng vừa sợ hãi, vừa yếu đuối vừa nguy hiểm.
Capricorn chậm rãi đưa tay lên, vuốt nhẹ khuôn mặt hắn.
"Ngươi biết không, ta chưa từng để ai bước vào thế giới của ta nhưng ngươi đã làm được."
Scorpio nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp lạ lùng từ gã. Hắn biết, trong khoảnh khắc này, mọi nhiệm vụ, mọi bí mật, mọi hợp đồng đều mất giá trị. Hắn chỉ còn một lựa chọn duy nhất là ở lại, bảo vệ, và yêu gã, dù biết nguy cơ rình rập khắp nơi. Một tiếng nổ xa vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng, nhưng lần này, cả hai không né tránh. Capricorn giữ Scorpio sát vào mình, tay đặt lên vai hắn, che chắn khỏi mọi nguy hiểm tưởng tượng hay thực tế. Hắn cảm nhận rõ tình cảm này vừa là sức mạnh, vừa là điểm yếu. Nhưng hắn sẵn sàng chấp nhận.
Scorpio tựa đầu vào ngực gã, hít một hơi thật sâu. Hắn chưa từng cảm nhận sự bình yên nào như vậy giữa bão lửa của thế giới ngầm, giữa máu và nguy hiểm, hắn tìm thấy một nơi để thở, một nơi để tồn tại, một nơi để yêu.
Capricorn thì thầm gần tai hắn:
"Dù bão tố nào ta sẽ không để ngươi gục ngã."
Scorpio đáp khẽ, tim vẫn loạn nhịp:
"Ta cũng sẽ không để ngươi gục ngã."
Và giữa bóng tối, giữa máu và tàn tích của nhiệm vụ, giữa nguy hiểm không bao giờ kết thúc, hai con người đứng sát nhau, không phải đồng minh, không phải đối thủ mà là những người duy nhất mà họ có thể tin tưởng tuyệt đối. Khoảnh khắc này, tình yêu nảy nở trong bóng súng. Ngọt ngào nhưng đầy đe dọa, ấm áp nhưng đầy nguy hiểm, như ánh sáng le lói giữa bão tố, thứ duy nhất có thể cứu họ khỏi sự tàn khốc của thế giới.
____
Đêm hôm đó, thành phố chìm trong một lớp sương mù dày đặc, như một tấm màn xám ngăn cách thế giới dưới mặt đất với bầu trời đen kịt phía trên. Những ánh đèn đường lập lòe, soi lên từng giọt mưa còn sót lại trên mái tôn, phản chiếu ánh vàng u ám, nhợt nhạt như một thế giới đang rỉ máu. Capricorn đứng trên ban công căn penthouse, tay áp vào lan can lạnh buốt, nhìn xuống đường phố vắng vẻ. Hắn cảm nhận sự im lặng trước bão tố, cảm giác chờ đợi một thứ gì đó sắp bùng nổ. Hơi thở gã đều đặn, nhưng mắt xám bạc vẫn dõi theo từng bóng đen di chuyển trong sương mù, đoán từng bước đi, từng mưu đồ, từng nguy cơ.
Scorpio bước vào, giày lách cách trên sàn gỗ, nhưng bước chân hắn có một nhịp điệu khác hẳn mọi lần. Hắn không phải đang tuần tra hay chuẩn bị nhiệm vụ, mà như đang mang theo gánh nặng trong lòng một thứ mà hắn chưa từng dám đối diện.
"Ngươi trông không như bình thường."
Capricorn thốt ra, giọng trầm, nhưng sắc bén. Ánh mắt gã vẫn dõi theo hắn, như muốn soi thấu từng nếp nhăn trên trán, từng sự run rẩy trong cử chỉ.
Scorpio không đáp ngay. Hắn đứng im, tay siết nhẹ vào mép áo, nhìn ra phía xa, nơi những ánh đèn vàng u ám bị sương mù nuốt dần. Hắn biết gã nhận ra điều gì đó, nhưng không dám thừa nhận sự thật đang treo lơ lửng.
Cuối cùng, giọng hắn khẽ vang lên, lạnh và run:
"Ta có việc cần nói với ngươi."
Capricorn hít một hơi, khẽ nghiêng đầu.
"Chuyện gì khiến ngươi phải căng thẳng đến thế, Scorpio?"
Hắn hít sâu, như đang gom toàn bộ can đảm để thốt ra điều sắp nói, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh bề ngoài.
"Ngươi cần biết sự thật."
Gã nhướng mày, ánh mắt xám bạc lóe lên tia nghi ngờ.
"Sự thật? Ngươi không phải người hay giấu ta."
Scorpio bước gần hơn, đôi mắt vàng sắc như muốn xé rách màn đêm và ánh nhìn của gã cùng lúc.
"Ta đã làm điều ngươi sẽ không bao giờ tha thứ."
Capricorn im lặng, lồng ngực hắn co giật nhẹ, như thể một luồng điện lạnh chạy dọc theo sống lưng. Gã chậm rãi quay người, nhìn thẳng vào mắt hắn, cố tìm hiểu, cố cảnh giác, nhưng đồng thời cảm giác tim mình như bị siết chặt.
"Ngươi nói gì?"
Hơi thở của Scorpio dồn dập hơn, run run nhưng cố kìm nén.
"Ta đã phản bội ngươi. Ta nhận nhiệm vụ từ kẻ thù của ngươi."
Khoảnh khắc ấy, thế giới dường như ngừng lại. Capricorn cảm nhận như từng mảnh kính vỡ trong lồng ngực, cắt ngang nhịp tim, khiến gã muốn gào lên mà không thành tiếng. Hắn im lặng, ánh mắt xám bạc lạnh lùng, nhưng sâu bên trong là một cơn sóng dữ, mạnh mẽ và nguy hiểm hơn bất cứ trận chiến nào hắn từng đối mặt.
Scorpio tiếp tục, giọng run run:
"Ta không muốn. Ta không nhưng họ ép ta. Nếu không làm...."
Capricorn đứng đó, lồng ngực nặng trịch, tay vẫn đặt trên lan can. Gã nhìn hắn, và gã thấy sự thật nỗi hoảng loạn, sự hối hận, và tình yêu thầm kín mà Scorpio không thể giấu được. Hắn không còn là kẻ lạnh lùng, nguy hiểm, hắn chỉ là một con người, sợ hãi và đau đớn vì phải phản bội người duy nhất mà hắn yêu.
"Ngươi đã làm gì?" Giọng Capricorn trầm đến mức như từ đáy vực vọng lên, không giận dữ, không mỉa mai, chỉ là tuyệt vọng.
Scorpio lùi lại, đôi tay run run, mắt vàng lấp lánh trong ánh đèn mờ:
"Ta giao thông tin. Họ muốn ngươi vào bẫy, nhưng ta đã che chắn nhiều nhất có thể để ngươi không chết."
Capricorn nhắm mắt một nhịp, cảm giác như máu đông đặc trong tĩnh mạch. Khi gã mở mắt, ánh nhìn xám bạc trở nên sắc lạnh hơn, nhưng sâu trong đó là nỗi đau thấu xương.
"Ngươi che chắn? Hay là lừa dối?"
Scorpio nhắm mắt, giọng hắn gần như thì thầm:
"Ta không muốn ngươi ghét ta, ta yêu ngươi."
Những từ ấy vang lên giữa căn phòng, lạnh lùng mà ấm áp, như dao cắt sâu vào tim gã. Capricorn lùi một bước, cúi đầu, lồng ngực gã rung lên. Hắn không khóc, nhưng từng cơn đau đớn quặn thắt khiến toàn thân gã run rẩy.
"Yêu nhưng phản bội?" Hắn thì thầm, giọng khàn đặc.
"Ngươi biết điều đó là gì không?"
Scorpio mở mắt, nhìn thẳng vào gã, ánh vàng lấp lánh:
"Ta biết nhưng ép buộc ta không còn cách nào khác."
Capricorn hít một hơi dài, cúi xuống, đôi tay siết chặt thành nắm. Trong bóng tối, gã cảm thấy toàn bộ thế giới sụp đổ. Hắn đã đặt trọn niềm tin vào Scorpio, tin đến mức hiếm hoi trong đời, nhưng giờ đây tất cả tan biến, đổ nát như lâu đài xây trên cát.
Scorpio bước tới, giọng run run, ánh mắt vàng lấp lánh sự tuyệt vọng:
"Ngươi... ngươi sẽ không tha thứ nhưng ta không thể không nói. Ta không muốn mất ngươi."
Capricorn quay người, lưng dựa vào tường, mắt nhìn thẳng, lạnh lùng nhưng đầy đau đớn:
"Ngươi đã mất đi sự tin tưởng của ta. Ngươi biết điều đó chứ, Scorpio?"
Hắn hít một hơi, tim đập nhanh.
"Ta biết nhưng nếu có thể làm lại ta sẽ chọn ngươi không phải kẻ thù."
Khoảnh khắc ấy, Capricorn cảm thấy như cả thế giới đang xoay tròn, mọi thứ xung quanh mờ dần, chỉ còn một thứ rõ ràng: Scorpio đứng đó, run rẩy, sợ hãi, nhưng vẫn đối diện gã. Hắn yêu gã, nhưng tình yêu ấy đi kèm với sự phản bội, sự ép buộc, và nỗi tuyệt vọng.
Gã chậm rãi tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn đủ để cảm nhận hơi thở của nhau.
"Ngươi đã làm ta đau nhưng sao trái tim ta vẫn đập vì ngươi?"
Scorpio cúi đầu, giọng run run:
"Bởi ta cũng yêu ngươi."
Một tiếng nổ vang lên từ xa, làm cả căn phòng chấn động. Capricorn giật mình, nhưng bàn tay vẫn đặt lên vai hắn, siết chặt, như muốn giữ hắn lại giữa thế giới tàn khốc này. Hắn biết tình yêu này mong manh, nguy hiểm, nhưng không thể quay lại. Một bước sai lầm, và cả hai sẽ mất tất cả. Scorpio nhắm mắt, tựa đầu vào ngực gã, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn biết rằng sau đêm nay, không gì còn nguyên vẹn. Nhưng hắn cũng biết không còn nơi nào an toàn hơn trái tim Capricorn, dù nơi đó vừa chứa niềm tin vừa chứa nỗi đau tột cùng.
Capricorn thì thầm, giọng trầm và run run một cách lạ thường:
"Ngươi đừng bao giờ rời khỏi ta."
Scorpio nhắm mắt, giọng thì thầm lại:
"Ta không rời."
Và giữa bóng tối, giữa sự phản bội và tình yêu, giữa máu và nguy hiểm, hai con người đứng sát nhau. Họ không phải đồng minh, không phải kẻ thù mà là những kẻ đã trao nhau trái tim, dù biết rằng một ngày, bi kịch sẽ ập đến.
Capricorn siết tay hắn mạnh hơn, nhìn thẳng vào mắt vàng, như muốn truyền cho hắn tất cả sức mạnh, tất cả niềm tin còn sót lại trong một thế giới đầy tàn nhẫn. Scorpio đáp lại bằng cách nắm chặt tay gã, tim đập mạnh, nhịp thở dồn dập. Hắn biết tình yêu này nguy hiểm hơn bất cứ khẩu súng hay hợp đồng nào, nhưng cũng là thứ duy nhất có thể cứu họ khỏi vực thẳm.
Một cơn gió lạnh thổi qua ban công, quấn quanh hai người, nhưng họ vẫn đứng đó. Bầu trời đêm u ám, thành phố chìm trong sương mù, và thế giới ngầm ngoài kia vẫn đầy máu và hiểm nguy. Nhưng trong khoảnh khắc này, họ tìm thấy nhau. Họ biết, sự thật đẫm máu vừa được hé lộ, niềm tin vừa bị phá vỡ, nhưng tình yêu vẫn nảy mầm, mong manh, ngọt ngào, và đầy nguy hiểm.
Thành phố lúc nửa đêm chỉ còn tiếng gió quẩn quanh giữa những tòa nhà trống rỗng, uốn mình như rắn độc trên nền nhựa đường ẩm ướt. Tất cả đều chìm trong một màu xám nặng nề, ánh sáng nhạt nhòa từ đèn đường lập lòe trên mặt nước vũng mưa như những mảnh gương vỡ phản chiếu thế giới đầy hiểm nguy.
Capricorn bước đi trong con hẻm hẹp, từng bước chân gã chắc nịch nhưng không hề tạo ra tiếng động. Gã cảm nhận từng cơn gió lạnh, từng hơi thở của đêm, từng mùi khói thuốc và mùi mưa cũ trộn lẫn với mùi máu còn sót lại trên tay hắn. Mọi giác quan đều căng lên đến mức tối đa, từng lỗ chân lông, từng thớ thịt, từng sợi cơ như đang lắng nghe một cuộc rượt đuổi vô hình.
Scorpio đứng ở góc hẻm, lưng dựa vào tường lạnh. Ánh mắt hắn vàng rực, nhưng không còn vẻ tự tin như trước. Hắn biết, từng bước đi của Capricorn là một quyết định, là phán xét cuối cùng. Mọi hành động, mọi cử chỉ đều sẽ bị cân đo, định lượng. Không còn cơ hội để giải thích.
Capricorn tiến đến, bóng dáng gã dài trên nền tường ẩm ướt, như một con thú săn mồi không thể lay chuyển. Gã không hỏi, không nổi giận, không cười chỉ bước đến, từng bước chắc nịch, lặng lẽ như những giọt mưa rơi trên nền nhựa đường. Mỗi bước đi đều khiến không gian xung quanh trở nên ngột ngạt, như thể tường, sàn, và cả không khí đang ép vào hắn và Scorpio.
Scorpio cảm nhận được hơi thở của gã mà không thể nhìn thẳng. Hắn biết ánh mắt ấy đang đo lường hắn, đang tìm kiếm dấu vết của sự dối trá, đang phán quyết hắn trong im lặng. Hắn sợ. Không phải sợ chết, mà sợ mất đi niềm tin mà hắn đã phá vỡ. Sợ rằng tình yêu thứ hắn từng nghĩ là vĩnh cửu sẽ hóa thành dao sắc, cắt nát tim hắn ngay trước mắt.
Capricorn đứng cách hắn một bước, dừng lại. Không nói gì. Không cần nói. Chỉ nhìn. Và chính ánh mắt ấy, sâu và lạnh, đã truyền tải đủ mọi cảm xúc phẫn nộ, đau đớn, tuyệt vọng, nhưng cũng là một thứ tình cảm mong manh vẫn tồn tại trong bóng tối. Scorpio khẽ rùng mình, cảm nhận từng nhịp tim gã qua khoảng cách hẹp. Hắn biết rằng, một cử chỉ sai lầm, một lời nói lạc hướng, và gã sẽ không tha thứ. Mọi thứ sẽ kết thúc không báo trước, không cơ hội thứ hai. Hắn đã quá muộn để quay lại, quá muộn để sửa sai.
Capricorn đưa tay lên, chậm rãi, như để chạm vào không khí giữa họ, không chạm trực tiếp vào Scorpio, nhưng ánh mắt gã vẫn không rời hắn. Hơi thở gã lạnh lùng, đều đặn, nhưng trong đó là sức nặng của cả thế giới ngầm của quyền lực, của sự phản bội, và của nỗi đau không lời. Scorpio nhắm mắt, cố kìm nén cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Hắn muốn giải thích, muốn nói rằng tình yêu của hắn là thật, rằng phản bội chỉ là ép buộc, nhưng gã không cần lời giải thích. Không gian, ánh mắt, từng sợi cơ, từng nhịp tim tất cả đã nói lên sự phán xét, và hắn chỉ còn cách chấp nhận.
Capricorn hít một hơi dài, giọng trầm như vang từ vực sâu:
"Ta biết tất cả."
Scorpio mở mắt, ánh vàng lấp lánh giữa đêm, nhưng không còn ánh sáng tự tin. Hắn biết gã đã biết mọi thứ nhiệm vụ hai mặt, thông tin bị rò rỉ, sự ép buộc, và cả tình yêu hắn không thể giấu. Tất cả đều hiện rõ trước mắt gã, như một bức tranh đẫm máu mà hắn không thể xóa đi.
Capricorn bước tới, chậm rãi, từng bước như dồn ép, như nhấn chìm không gian quanh họ. Gã đứng ngay trước Scorpio, mắt nhìn thẳng vào hắn. Không cần giọng nói, không cần hành động mạnh chỉ là đứng đó, gã đã phán quyết. Một kết cục không thể tránh, một sự thật mà Scorpio biết rằng hắn phải đối diện.
Scorpio hít một hơi, mùi sắt, mùi mưa, mùi máu tất cả hòa vào nhau thành một thứ khiến hắn gần như choáng ngợp. Hắn nhận ra rằng, tình yêu của hắn là một sai lầm, một vết thương không thể chữa lành. Nhưng vẫn không thể rời gã, vẫn không thể bước đi. Hắn biết bước đi sẽ là cái chết cho trái tim hắn.
Capricorn nhắm mắt một nhịp, cảm giác như toàn bộ thân thể hắn căng ra trước cơn giận dữ và nỗi đau. Gã biết rằng, để cứu lấy danh dự, để duy trì quyền lực, để bảo vệ bản thân và cả những người hắn còn tin tưởng chỉ có một lựa chọn duy nhất. Một quyết định lạnh lùng, không thương xót, không khoan nhượng.
Hắn mở mắt, nhìn sâu vào đôi mắt vàng sắc của Scorpio. Khoảnh khắc ấy, không gian như ngừng thở, và cả hai đều biết mọi thứ sẽ thay đổi từ đây. Không còn cách quay lại, không còn sự khoan nhượng, không còn lời xin lỗi.
Capricorn rút từ áo choàng một khẩu súng. Không tiếng động, không cảnh báo. Ánh sáng đèn đường hắt lên kim loại lạnh lùng của nó, phản chiếu tia sáng nhạt nhòa vào mắt Scorpio. Hắn nhận ra ngay, tim đập mạnh, mồ hôi lạnh tuôn ra dù đêm đã lạnh đến cắt da. Scorpio không né tránh, không chống cự. Hắn biết rằng, tình yêu này, phản bội này, đã dẫn họ đến khoảnh khắc này khoảnh khắc phán quyết cuối cùng. Hắn cảm nhận được sức nặng của Capricorn, cảm nhận được sự lạnh lùng của gã, cảm nhận được nỗi đau mà gã đang chịu đựng vì hắn.
Capricorn hạ khẩu súng, nhưng ánh mắt không thay đổi. Gã không nói gì, nhưng sự phán xét hiện rõ một mạng sống đã bị lựa chọn để kết thúc, một kẻ phản bội phải trả giá, dù tình yêu vẫn còn tồn tại.
Scorpio nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Hắn cảm nhận nỗi đau của gã, cảm nhận sự tuyệt vọng mà hắn đã gây ra, cảm nhận cả tình yêu mà hắn không thể giấu. Và trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức những ngày cùng nhau trong safehouse, những khoảnh khắc yếu lòng, những lần cứu nhau giữa máu và bão tố tất cả quét qua tâm trí hắn, như dòng nước lũ nhấn chìm tất cả.
Capricorn hạ thấp khẩu súng. Gã biết rằng, hắn không thể tha thứ, nhưng cũng không thể quên. Sự tức giận và nỗi đau chiếm lấy hắn, ép hắn phải hành động, nhưng tình yêu vẫn hiện diện, như một vết thương không bao giờ lành.
Scorpio mở mắt, nhìn thẳng vào mắt gã, không còn sợ hãi mà là sự chấp nhận. Hắn biết: kết cục đã được định sẵn, nhưng hắn vẫn không hối tiếc. Hắn yêu gã, và sẽ luôn yêu, dù phải trả giá bằng cả mạng sống. Hai người đứng đó, giữa sương mù, giữa ánh đèn lập lòe, giữa thành phố lạnh lẽo. Không cần lời thoại, không cần hành động mạnh chỉ là phán quyết, chỉ là sự đối diện, chỉ là tình yêu bị phản bội trong thế giới ngầm đầy tàn khốc.
Khoảnh khắc này kéo dài như vô tận, như mọi thứ xung quanh đều biến mất. Chỉ còn Capricorn và Scorpio, đứng sát nhau giữa vực thẳm của nỗi đau và tình yêu, giữa bóng tối và ánh sáng yếu ớt, giữa sự sống và cái chết đang treo lơ lửng.
Capricorn thở dài, nhấn mạnh quyết định của mình. Gã biết rằng, từ khoảnh khắc này, không ai có thể quay lại. Gã sẽ làm những gì cần làm, để bảo vệ danh dự, để giữ quyền lực, và để trả giá cho sự phản bội mà hắn không thể chấp nhận.
Scorpio hít một hơi dài, cảm nhận toàn bộ nỗi đau, toàn bộ tình yêu, toàn bộ sự tàn nhẫn đang bao trùm lên mình. Hắn biết rằng, một ngày sẽ đến, nơi mọi thứ sụp đổ, nơi tình yêu và phản bội va chạm tột cùng, nơi mạng sống và cảm xúc hòa vào nhau thành một bi kịch không thể tránh.
Và hai bóng người đứng đó, giữa đêm, giữa sương mù, giữa nguy hiểm và máu, chỉ biết rằng: phán quyết đã được đưa ra. Không còn cơ hội thứ hai. Không còn lựa chọn khác. Chỉ còn một bi kịch đang chờ đón họ, chuẩn bị xé nát tất cả.
____
Thành phố chìm trong đêm, nhưng không còn là bóng tối bình thường. Nó đặc quánh, nặng nề, như từng hơi thở của Capricorn đang tạo ra một áp lực vô hình, đè lên mọi thứ xung quanh. Mưa rơi lặng lẽ, từng giọt như máu thấm vào mặt đường, làm nhòa đi những vết nứt, những mảnh kính vỡ, và cả bóng người đang đứng giữa con hẻm tối.
Scorpio nằm đó, hơi thở yếu ớt, cơ thể run rẩy, máu đỏ thẫm loang trên áo. Hắn đã không còn sức đứng vững, tay run run đặt trên nền lạnh. Mùi sắt nồng nặc, hòa cùng mùi mưa, mùi đất ẩm tất cả làm cho không gian trở nên ngột ngạt, nặng nề đến mức gần như ngạt thở. Hắn nhìn Capricorn, đôi mắt vàng vẫn sáng, nhưng ánh sáng ấy giờ tràn đầy tuyệt vọng, phẫn nộ, và cả tình yêu chưa từng thổ lộ.
Capricorn đứng đó, gần như bất động, mắt nhìn thẳng vào thân hình trước mặt. Mọi ký ức ùa về những ngày cùng nhau ở safehouse, những lúc Scorpio cứu gã khỏi những nhiệm vụ tưởng chừng không thể sống sót, từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng khoảnh khắc yếu lòng mà gã chưa từng nhận ra tất cả bây giờ trở thành nỗi đau nhức nhối.
Gã hít một hơi dài, như cố gắng nén sự bùng nổ trong lòng. Mưa rơi lên vai, ướt đẫm áo choàng đen, nhưng Capricorn không nhúc nhích. Gã biết, giờ đây, mọi thứ đã không còn đường lùi. Mọi sự phản bội, mọi niềm tin, mọi tình yêu đều đang chồng chất trong khoảnh khắc này, như một cơn bão chuẩn bị xé nát trái tim gã và cả người trước mặt.
Scorpio khẽ khẽ cựa mình, thở hổn hển. Hắn cố nói, nhưng giọng yếu ớt, như tiếng vọng từ tận đáy vực:
"Ta không muốn ngươi phải ghét ta..."
Capricorn khẽ nhíu mày, mắt gã sáng lên một tia lạnh buốt. Gã cúi xuống, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Mưa rơi lên tóc, ướt đẫm mặt, nhưng ánh mắt gã không rời khỏi Scorpio. Sự phán xét tĩnh lặng và lạnh lùng hơn bất kỳ lời nói nào.
Scorpio cảm nhận được điều đó. Hắn nhận ra ánh mắt ấy không chỉ là giận dữ, mà còn là nỗi đau, là sự thất vọng, là tình yêu thứ mà hắn không bao giờ được phép giấu nữa. Hắn muốn tiến tới, muốn ôm gã, muốn nói rằng tất cả là ép buộc, rằng tình yêu này là thật, rằng hắn không hề muốn phản bội. Nhưng cơ thể hắn quá yếu, tay chân như không còn thuộc về mình, và một phần nào đó, hắn biết đã quá muộn.
Capricorn rút súng từ áo choàng, ánh kim loại phản chiếu trong mưa như một vệt sáng lạnh lùng, sắc bén. Gã không nói gì, không hăm dọa, không nổi giận. Chỉ là đứng đó, bình thản, nhưng ánh mắt vẫn dày đặc cảm xúc, phẫn nộ, đau đớn, và cả tình yêu, xen lẫn nhau như một cơn lốc.
Scorpio nhìn khẩu súng, tim hắn nhói đau. Hắn nhận ra gã đã không còn cách nào khác. Tình yêu này, phản bội này, mọi thứ họ đã trải qua, giờ đây chỉ còn cách trả giá bằng mạng sống. Hắn cảm nhận từng giọt mưa rơi lên mình, nhưng chẳng còn gì để né tránh.
Một giây, hai giây thời gian như ngừng lại. Capricorn hạ súng, nhưng vẫn giữ tay cố định. Gã hít sâu, cảm nhận mùi máu, mùi mưa, mùi tuyệt vọng quấn quanh cơ thể Scorpio. Từng khoảnh khắc yếu lòng trong quá khứ, từng lần cứu nhau giữa bão tố và máu, tất cả quét qua tâm trí gã. Gã biết bây giờ là lựa chọn cuối cùng, và gã sẽ không thể quay lại.
Scorpio khẽ khẽ mở miệng, giọng yếu ớt, nhưng tràn đầy thành thực:
"Ta… yêu… ngươi… dù… ta đã… phản bội…"
Capricorn đứng đó, tim gã như bị bóp nghẹt. Mưa rơi, gió thổi, tất cả đều trở nên vô nghĩa trước khoảnh khắc này. Gã nhận ra rằng, hắn đã yêu Scorpio, sâu đến mức không còn lý trí. Nhưng tình yêu ấy giờ lại trở thành nỗi đau không thể chịu đựng.
Gã ngẩng súng, từng chuyển động chậm rãi, như muốn ghi nhớ từng giây phút cuối cùng. Hơi thở gã đều đặn, lạnh lùng, nhưng ánh mắt không rời khỏi Scorpio. Mọi suy nghĩ đều tập trung vào khoảnh khắc ấy, nơi mạng sống và tình yêu hòa vào nhau, nơi quyết định sẽ tạo nên bi kịch không thể cứu vãn.
Scorpio hít một hơi thật sâu, ánh mắt vàng chạm vào ánh xám của Capricorn. Hắn cảm nhận được tất cả: nỗi đau, sự phán xét, tình yêu, và cả sự mất mát sắp tới. Hắn biết gã sẽ không tha thứ, nhưng gã vẫn yêu và đó là điều khiến hắn đau đến mức tê liệt.
Và rồi, một tiếng nổ vang lên.
Khói, mưa, máu, và tiếng gió quẩn quanh, tất cả cùng hòa vào nhau. Scorpio ngã xuống, cơ thể mềm nhũn, mắt vẫn hướng về Capricorn. Hắn thở hổn hển, cố nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt vẫn rực sáng dù sắp tắt.
Capricorn quỳ xuống bên cạnh hắn, tay run rẩy nhưng vẫn ôm lấy thân thể lạnh ngắt của Scorpio. Gã không khóc, nhưng cảm giác tan nát bao trùm lên cơ thể. Mọi ký ức, mọi khoảnh khắc yếu lòng, mọi lần bảo vệ lẫn nhau, giờ đây biến thành những mảnh vụn đâm thẳng vào trái tim.
Scorpio thì thầm, giọng yếu ớt:
"Dù… ta… phải chết… nhưng… yêu… ngươi… mãi…"
Capricorn khẽ nhắm mắt, áp trán vào đầu Scorpio, cảm nhận hơi thở cuối cùng rời khỏi cơ thể hắn. Mưa rơi, trộn lẫn với máu trên mặt đường, chảy trên áo gã. Gã không biết phải làm gì ngoài việc ôm lấy hắn, giữ chặt, như thể nếu buông ra, tất cả sẽ biến mất tình yêu, phản bội, và cả cuộc đời họ.
Cả hẻm chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi lặng lẽ, nhịp tim của Capricorn và hơi thở cuối cùng của Scorpio hòa làm một. Gã biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã thay đổi. Không còn đường lùi, không còn cơ hội, chỉ còn nỗi đau và ký ức về tình yêu vừa mới nảy nở đã bị xé toạc.
Capricorn không rời mắt khỏi cơ thể Scorpio, không nói gì. Gã biết rằng, hắn đã mất hắn và cả chính mình cũng đang bị xé nát. Tình yêu và phản bội hòa vào nhau, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.
Mưa vẫn rơi, thành phố vẫn chìm trong bóng tối. Nhưng trong hẻm nhỏ, nơi mạng sống vừa bị trao đổi bằng một khoảnh khắc lạnh lùng và bi thương, chỉ còn lại hai bóng người một đã chết, một đang sống trong nỗi đau vô tận, ôm lấy thứ duy nhất còn sót lại ký ức về tình yêu không kịp trọn vẹn.
Thành phố vẫn chìm trong đêm, nhưng với Capricorn, bóng tối bây giờ không còn là sự che phủ của trời đêm nữa. Nó là khoảng trống trống rỗng trong tâm hồn gã, nơi mọi thứ giam cầm và tan vỡ cùng một lúc. Gã đứng giữa căn phòng trống của safehouse cũ, tay vẫn còn dính máu Scorpio, tim gã đập từng nhịp đau đớn, như bị ai bóp chặt từ bên trong. Mùi máu, mùi mưa, mùi mùi khét của pháo và khói đạn hôm qua vẫn quấn quanh không gian, gợi lại ký ức sống dậy mỗi khoảnh khắc đều nhói đau, đều là nhát dao rạch vào trái tim Capricorn.
Gã bước tới cửa sổ, nhìn ra thành phố đang mờ dần trong màn sương mưa. Ánh đèn vàng lập lòe, lung linh, nhưng Capricorn không thấy gì ngoài bóng tối trong mắt mình. Gã nhớ Scorpio từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười yếu ớt mà Capricorn chưa bao giờ kịp đón nhận trọn vẹn. Hắn không còn nữa, và gã biết, thế giới này sẽ không bao giờ giống như trước.
Capricorn quay lại phòng, nơi chiếc bàn dài vẫn còn lưu lại dấu vết cuối cùng của Scorpio những vũ khí lau dở, một con dao còn ấm, và vài tấm ảnh mà gã chưa kịp nhặt lên. Gã cúi xuống, bàn tay run rẩy chạm vào áo Scorpio, hít lấy mùi máu đã khô, nhưng vẫn còn lẫn mùi mồ hôi và mưa hôm qua. Mọi thứ bây giờ chỉ còn là ký ức, nhưng ký ức ấy lại đau đến mức khiến Capricorn muốn vỡ tung.
Gã ngồi xuống sàn, ôm đầu, và lần đầu tiên, một dòng nước mắt lặng lẽ rơi. Không ai từng thấy Capricorn khóc, không ai từng nhìn thấy gã mềm yếu đến thế. Nhưng bây giờ, Capricorn khóc cho tất cả cho tình yêu đã mất, cho những lần cứu nhau giữa sinh tử, cho những lời chưa kịp nói, cho tất cả những khoảnh khắc gã đã để vụt qua.
Capricorn lặng yên, nghe từng nhịp tim mình dội lên như tiếng trống, vang vọng trong không gian trống trải. Mọi thứ dường như quay chậm, từng tiếng rơi của mưa, từng hơi thở của gã, từng nhịp tim của Scorpio trước khi mất đi tất cả hoà làm một nỗi đau vô tận. Gã biết, không còn ai khác trên đời này, không còn lý do gì để tiếp tục.
Gã đứng dậy, đi tới chiếc bàn nơi gã để những công cụ cuối cùng. Gã mở ra, nhìn những viên đạn, khẩu súng, và một mảnh giấy nhắn mà Scorpio chưa kịp đưa gã. Chữ viết run run, nhưng vẫn rõ ràng:
"Ta yêu ngươi… dù tất cả đã sai lầm…"
Capricorn nhắm mắt, tim gã như vỡ ra, cảm giác như từng mảnh hồn bị xé toạc, và gã hiểu rằng tình yêu này, đã đến cuối cùng, là nỗi đau tuyệt đối. Gã đặt súng vào tay, ngón tay run run nhưng cứng nhắc. Mọi cảm giác khác đều tan biến, chỉ còn lại nỗi đau khắc khoải trong tim, từng nhịp một. Capricorn bước tới cửa sổ, nhìn xuống thành phố, nơi ánh đèn vàng mờ ảo như đang khóc cùng gã. Mưa vẫn rơi, từng giọt như những giọt máu trên mặt đất, hòa lẫn với nước mắt, hòa lẫn với ký ức về Scorpio.
Gã quỳ xuống, đặt súng lên trán, mắt nhắm chặt. Từng khoảnh khắc sống lại trước mắt khi Scorpio lần đầu cứu gã, khi họ cười bên nhau trong safehouse, khi ánh mắt ấy nhìn gã với niềm tin tuyệt đối. Mọi thứ giờ chỉ còn là ký ức, nhưng ký ức ấy quá nặng, quá đau, khiến gã không thể thở nổi.
Capricorn khẽ thì thầm, giọng nghẹn ngào:
"Ngươi… tại sao… lại để ta một mình…"
Tay gã siết chặt súng, cảm giác kim loại lạnh lẽo áp vào trán. Tim gã như muốn nổ tung. Một phần gã muốn hét lên, một phần gã muốn nhắm mắt, trốn chạy khỏi thế giới này, trốn khỏi nỗi đau đã quá sức chịu đựng. Gã nhớ mùi tóc Scorpio, nhớ hơi ấm cơ thể hắn, nhớ nụ cười mà gã chưa bao giờ kịp giữ.
Capricorn nhắm mắt, hít một hơi dài, cảm nhận từng giọt mưa rơi lên da mặt, từng nhịp tim như rút hết hơi lực, từng giọt máu vẫn còn trên tay như đang nhắc gã về mọi thứ đã mất. Gã biết, nếu mở mắt ra, gã sẽ nhìn thấy Scorpio trong tâm trí, nhưng sẽ không bao giờ chạm vào hắn nữa. Không còn cơ hội, không còn lời thứ hai. Gã đưa súng lên cao hơn, cảm giác lạnh buốt thấm vào xương sống. Từng ký ức, từng lời chưa kịp nói, từng lần bảo vệ lẫn nhau, tất cả hòa vào một cơn bão trong tim. Gã nghĩ về ánh mắt Scorpio, ánh mắt ấy như nhói vào tim gã yêu, tin tưởng, và cả tuyệt vọng. Capricorn biết, nếu gã nhấn cò, nỗi đau này sẽ kết thúc, nhưng tình yêu ấy sẽ vĩnh viễn ra đi.
Một nhịp dài trôi qua. Mưa rơi trên mái tôn, tiếng tí tách vang vọng vào không gian trống, như từng nhịp tim của Scorpio vẫn còn văng vẳng đâu đó. Capricorn hít sâu, giọng gã nghẹn ngào, run rẩy:
"Ta… sẽ gặp ngươi… ở nơi… không còn đau…"
Gã nhấn cò.
Tiếng nổ vang lên, chói tai, trộn lẫn với mưa rơi. Cả căn phòng rung lên, ánh sáng lóe lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại đủ để vẽ nên nỗi đau tuyệt đối. Capricorn ngã xuống, cơ thể đổ gục, máu lan ra sàn, trộn với nước mưa từ cửa sổ hắt vào, tạo thành vũng đỏ loang lổ.
Trong giây phút cuối cùng, tâm trí gã lại thấy hình bóng Scorpio, vẫn đứng đó, vẫn nhìn gã, vẫn yêu gã dù mọi thứ đã kết thúc. Gã mỉm cười yếu ớt, nước mắt trào ra, hòa cùng máu và mưa, hòa cùng nỗi đau mà gã sẽ mang theo mãi mãi.
Gió lạnh lùa vào căn phòng trống, xé nát không gian yên tĩnh. Không còn ai, chỉ còn sự im lặng tuyệt đối, và hai cơ thể nằm rải rác trên nền lạnh một đã chết vì tình yêu, một đã chết vì mất mát.
Thành phố ngoài kia vẫn sống, nhưng với Capricorn và Scorpio, thế giới đã khép lại. Một bi kịch trọn vẹn, tàn nhẫn, và tuyệt đối nơi tình yêu không kịp trọn vẹn, nơi phản bội, đau đớn, và cái chết hòa vào nhau, để lại nỗi buồn vô hạn.
____
Đôi lời từ tác giả:
Mấy nay bận quá, 1 tuần ra được 1 chap trả đơn là hết xí quách rồi, mà vẫn còn hơn 25 đơn chưa trả😭🥀
End
Dương Viễn Lâm/Saggit_zoiadc
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro