CHƯƠNG 4.1: KHE LỬA ĐỎ

Trong khe nứt hẹp, hơi thở của cả nhóm dồn dập, thần kinh như sợi chỉ căng đến cực hạn, chỉ cần thêm một lực nhỏ cũng sẽ đứt tung. Không khí đặc quánh mùi khói độc, lẫn với tro bụi nóng bỏng rơi lả tả từ trần đá. Mỗi hạt tro như một mũi kim lửa rơi xuống da thịt, bỏng rát và dai dẳng, khiến làn da đã rớm máu của họ càng thêm đau buốt. Ngoài kia, con quái vật khổng lồ gầm vang một tiếng dài, tựa như sấm sét xé tan cả bầu trời. Tiếng gầm vang vọng trong lòng núi, nện xuống tim gan từng người, làm vách đá xung quanh nứt toác ra như sắp sập đổ đến nơi. Từng bước chân của nó dội xuống đất, nặng nề đến mức mặt đất chấn động, bụi đất mù mịt, khe đá chao đảo như muốn nuốt chửng tất cả.

"Khốn kiếp... nó đang hồi phục!" – Bạch Dương nghiến chặt răng, trên lớp giáp rực lửa bùng lên ngọn hỏa liệt, nhưng hơi thở anh đã rối loạn, máu tươi chảy ướt đẫm vai, nhỏ xuống thành từng giọt đỏ thẫm trên nền đất cháy bỏng. Đôi mắt anh rực sáng kiêu hãnh nhưng đồng thời cũng lóe lên sự tuyệt vọng, bởi kẻ thù trước mặt không giống bất kỳ thứ gì họ từng đối diện.

Minh Dương khụy gối xuống, đầu óc quay cuồng trong hỗn loạn. Tro bụi, mùi máu, tiếng gầm, tất cả hòa trộn thành cơn ác mộng không lối thoát. Trong khoảnh khắc mờ mịt ấy, một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu. Anh nhớ lại những dòng chữ cũ kỹ trong cuốn Biên niên khoáng thạch: "Khe Lửa Đỏ chứa nhiều khoáng phản quang, ánh bạc, khi nung chảy có thể phản chiếu ánh sáng mạnh bất thường..."

Đôi mắt Dương bừng lên hy vọng. Anh bật dậy, lao xuống nền đất, dùng cả tay trần cào bới đất đá nóng bỏng, mặc cho từng mảnh sắc bén cứa nát lòng bàn tay, máu rịn ra đỏ thẫm.

– Ngươi tìm cái quái gì vậy?! – Bạch Dương gầm lên, đao lửa trong tay anh nghiến ken két vào hàm răng khổng lồ của quái thú, lửa tóe ra như pháo hoa tuyệt vọng.

– Minh Dương! – Song Ngư ho sặc sụa, đôi vai run rẩy, máu tràn ra khóe môi. Nàng gục sát vách đá, đôi mắt mờ đi trong khói độc.

– Không phải lúc đào bới đâu! – Bảo Bình nghiến răng, tia điện trên tay nàng lóe sáng rồi vụt tắt yếu ớt, tiếng nổ lách tách chẳng khác gì tim người hấp hối.

Nhưng Dương không đáp, bàn tay anh tiếp tục cào đến khi móng bật máu. Rồi, giữa tro bụi đỏ rực, một ánh sáng bạc lóe lên. Một mảnh khoáng thạch phản quang run rẩy nằm trong lòng bàn tay nát máu. Anh siết chặt nó, trái tim đập loạn như muốn xé lồng ngực.

– Đây rồi... nếu chúng ta... tạo được gương... – Giọng anh khàn đặc nhưng rắn rỏi.

"Gương?!" – Cả ba người còn lại sững sờ, ánh mắt dán chặt vào bàn tay đầy máu kia.

Dương gằn từng chữ, như khắc sâu vào tuyệt vọng:
– Con quái này... có lẽ sợ ánh sáng của chính nó. Chỉ cần phản chiếu lại... nó sẽ mất kiểm soát!

Bảo Bình giật mình, đôi mắt sáng lên như tia chớp cuối cùng xé rách màn đêm:
– Đúng! Nếu nung khoáng này bằng điện, kết hợp lửa và nước làm xúc chất, ta có thể tạo ra một bề mặt phản chiếu! Một tấm gương thô! Có vẻ hơi rủi ro.

– Điên rồi... – Song Ngư thì thào, giọng nàng run rẩy, nước mắt dâng đầy khóe mắt. – Chúng ta đã kiệt sức, lấy đâu ra sức mà rèn gương nữa chứ...

Nhưng không có thời gian để bàn cãi. Con quái vật ngoài kia gầm vang, lớp vảy đỏ như dung nham của nó dần liền lại, từng vết thương khép kín như thể có một cơn ác mộng tự hồi sinh. Nó lao tới, móng vuốt khổng lồ quét ngang, nghiền nát cả vách đá. Bạch Dương bị hất văng, ngực anh rạn nứt, máu phun xối xả. Song Ngư hoảng loạn, ngã quỵ, gần như bất tỉnh. Cả khe nứt chao đảo, đá vỡ mù mịt, tất cả như chỉ còn chờ một nhịp cuối cùng để đổ sập, nghiền nát họ thành tro bụi.

Trong khoảnh khắc ấy, Minh Dương cắn chặt răng, hét lên như dồn hết sinh mệnh:
– Không còn đường lui! Ở khoảng rộng này chúng ta sẽ chết sạch! Phải dụ nó vào khe hẹp kia, sát tảng đá! Tôi sẽ làm mồi nhử! Các người vừa giữ chân nó, vừa giúp tôi rèn gương. Hoặc đặt cược vào tôi... hoặc không ai sống sót!

Không gian đặc quánh như đông cứng lại trong một nhịp thở.

Rồi, Bảo Bình bất chợt phá lên cười. Nụ cười đầy điên cuồng và kiêu hãnh. Ánh điện trên tay nàng lóe sáng một lần nữa, yếu ớt nhưng rực rỡ như ngọn đuốc cuối cùng:
– Điên rồ! Ta theo!

Bạch Dương gầm lên, máu loang đỏ rực cả bộ giáp, lửa hừng hực như muốn đốt cháy chính anh:
– Nếu là cược... ta cược cùng ngươi!

Song Ngư run rẩy, cắn môi bật máu, đôi mắt nhòa đi trong nước mắt nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
– Được... một lần thôi...

Minh Dương gào vang, nhảy bật ra khỏi khe hẹp, vung mảnh khoáng bạc trước mặt quái thú, giọng vang vọng giữa cơn bão lửa:
– Này, đồ quái thai! Đến đây!

Con quái vật ngẩng đầu, mắt đỏ rực lóe lên tia hung tợn. Nó gầm một tiếng như trời nổ, núi lở, rồi lao sầm vào khe đá, tốc độ như cơn lũ máu. Dương lùi dần, dẫn nó đến sát tảng đá canh cuối đường hẹp.

– GIỮ CHÂN NÓ!!! – Anh hét, giọng xé toạc cơn hỗn loạn.

Bạch Dương, với chút sức tàn, nhảy lên, đao lửa ghì chặt xuống hàm răng khổng lồ, cả thân thể run bần bật, máu phun tung tóe, như chỉ chực bị nghiền nát. Song Ngư triệu hồi cột sóng nước cuối cùng, che canh làn khói độc mù mịt, đôi mắt nàng dại đi, thân thể run rẩy như chiếc lá sắp lìa cành. Bảo Bình cắm tay xuống đất, toàn thân giật lùi, tia điện cuối cùng bật ra, đánh thẳng vào mảnh khoáng bạc trong tay Dương.

Hơi nước sôi trào, lửa rực cháy, điện xé toạc không gian. Khe đá biến thành lò rèn điên loạn của thiên nhiên. Bàn tay Minh Dương rớm máu, từng ngón run rẩy ép chặt những mảnh khoáng bạc tan chảy, nén lại thành một bề mặt sáng lóa. Con quái gầm lên, ép đầu vào khe, đôi mắt đỏ như địa ngục khóa chặt anh.

– Thêm chút nữa! – Dương gào lên, giọng vỡ vụn, lẫn vào tiếng gầm. – Chúng ta phải nhanh lên!

Cuối cùng, ánh bạc rực lên, lóe sáng như mảnh trăng rỉ máu trong đêm tận thế. Dương giơ tấm gương thô ráp lên, hét rách cổ:
– Đây là cửa sinh duy nhất! Tin vào tôi!

Ánh sáng bùng nổ – đỏ của lửa, xanh của điện, bạc của khoáng – hợp thành luồng sáng hỗn loạn, quét thẳng vào đôi mắt quái vật. Nó rống lên kinh hoàng, máu trong mắt nổ tung, cơ thể khổng lồ quằn quại, đập sập cả vách đá xung quanh.

– GIỜ!!! – Minh Dương gầm.

Bảo Bình phóng tia điện cuối cùng. Song Ngư, kiệt quệ đến kiệt cùng, vẫn cố dồn ra một đợt sóng yếu ớt nhưng kiên cường. Bạch Dương gom hết sinh lực còn sót lại, đao lửa chém xuống ngực con quái vật, tiếng nổ vang vọng cả khe núi.

Trong cơn sáng hỗn loạn, thân thể con quái nổ tung, máu và tro bụi cuộn trào, che khuất cả bầu trời khe núi. Mọi âm thanh vỡ òa trong một khắc rồi tan biến.

Khi khói tan dần, tấm gương bạc trên tay Minh Dương vỡ vụn, rơi thành muôn mảnh sáng lấp lánh, như sao băng rơi rải rác trong bóng tối. Anh quỵ xuống, bàn tay nát máu run rẩy, toàn thân kiệt sức. Nhưng trong đôi mắt anh, không còn sự hoảng loạn, chỉ còn lại một ngọn lửa kiên định.

Bạch Dương khàn giọng, nặng nề từng chữ:
– Ngươi... đã thật sự chiến đấu rồi.

Song Ngư mỉm cười trong nước mắt, nụ cười yếu ớt nhưng đẹp đẽ:
– Và chúng ta... đã thắng... nhờ cậu.

Bảo Bình bật cười sảng khoái, dồn chút sức lực cuối cùng đập mạnh vào vai anh:
– Nhát gan à? Không! Từ giờ, ngươi là một phần của chúng ta. Không ba... mà là bốn!

Trong ánh bạc rơi vụn, lần đầu tiên Minh Dương cảm thấy đôi chân mình không còn bị xiềng xích. Anh đã chiến đấu, đã đặt cược, và quan trọng hơn – anh đã sống sót.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro