Chương 3 : Xiềng Xích Vỡ Nát

Tiếng nhỏ giọt từ trần ngục vọng xuống từng nhịp đều đều, lạnh lẽo như tiếng đếm ngược. Blackwater chưa từng biết đến bình minh, chỉ có bóng tối vĩnh cửu và những tiếng gào hấp hối vang vọng nơi đá tường rêu phong.

Cyrus ngồi bất động, lưng tựa vào vách đá lạnh ngắt. Đôi mắt nhắm hờ, như một kẻ đã buông xuôi. Nhưng trong lồng ngực hắn, máu sôi cuồn cuộn. Trên cổ tay trái, dấu ấn hình Bọ Cạp đỏ sẫm rực lên từng nhịp, bỏng rát như lửa âm ỉ dưới da, như một loài quái thú bị trói lâu ngày đang vặn mình thức tỉnh.

Tiếng xích sắt va lách cách khi hắn cử động. Những tù nhân xung quanh run rẩy, thì thầm:

"Quỷ dữ..."

"Không, đó là dấu ấn của sao cổ..."

Cyrus bật cười, trầm khàn như lưỡi dao cào vào đá.

- Các ngươi... chẳng biết gì cả.

Hắn siết chặt nắm tay. Từng mắt xích cuốn quanh cổ tay hắn bắt đầu rung lên, kim loại chuyển từ lạnh băng sang đen sẫm, rỉ loang, rồi mục nát thành bột. Một tiếng rắc khô khốc vang lên - xiềng xích nứt toác, rơi xuống nền đá trong làn khói độc lờ mờ.

Không gian lặng như tờ. Rồi tiếng bước giáp nặng nề vang dội. Cửa sắt bật mở, ánh đuốc ùa vào. Toán lính giáo hội tràn vào, khiên giáo chĩa thẳng về phía hắn.

- Dừng lại, tên phản nghịch!

Cyrus không ngoảnh lại. Dấu ấn trên cổ tay hắn bùng sáng lần nữa, hắc quang trào ra như dòng máu độc. Những mũi giáo thép gỉ loang chỉ trong chớp mắt, gãy vụn như bùn khô. Áo giáp của vài tên lính biến sắc, ăn mòn từ bên trong; tiếng gào thét vang lên khi da thịt chúng bị nung cháy bởi độc khí vô hình.

Khói đen và mùi thịt cháy khét lẹt dậy đặc trong ngục tối. Cyrus bước đi, chân trần giẫm lên những vũng máu sủi bọt, để lại dấu vết mờ khói. Trong mắt hắn không có kinh hãi, chỉ có cơn phấn khích dữ dội của kẻ vừa đoạt lại sức mạnh đã bị phong ấn quá lâu.

Rồi một giọng nói vang lên từ cuối hành lang. Bình thản. Trầm thấp. Không hề run sợ.

- Ta đã chờ ngươi tỉnh dậy từ rất lâu rồi, Bọ Cạp.

Một bóng người cao lớn khoác áo choàng trắng bước ra, mặt che bằng chiếc mặt nạ bạc khắc đôi cánh chim ưng. Trên mu bàn tay phải hắn, một dấu ấn hình Cán Cân phát sáng nhè nhẹ.

- Ta là kẻ canh giữ cán cân. Nhiệm vụ của ta... là phán xét ngươi có xứng đáng bước ra thế giới kia, với thứ sức mạnh nguy hiểm này, hay không.

Không khí đông đặc lại. Độc khí đỏ đen xoáy quanh Cyrus như bầy rắn. Ánh bạc lạnh lẽo trên tay kẻ đeo mặt nạ lại sắc bén như lưỡi dao vô hình.

Cyrus khẽ khua tay. Một luồng khí độc màu tím sẫm phóng ra, bò trên nền đá như một con mãng xà, phà hơi thở hủy diệt về phía kẻ lạ mặt. Nhưng trước khi chạm tới, luồng khí độc bỗng chia đôi, tản mát về hai phía, như bị một lực vô hình chẻ ra. Nền đá hai bên bốc khói, rã nát, nhưng kẻ đeo mặt nạ vẫn đứng đó, bất động.

- Độc tố? - Giọng nói sau mặt nạ vẫn bình thản, không chút gợn sóng. - Sức mạnh của Bọ Cạp quả nhiên là hủy diệt. Nhưng cán cân của ta có thể phân tách mọi thứ, kể cả nguyền rủa và chất độc.

Cyrus gầm gừ trong cổ họng. Hắn giơ cả hai tay lên, những ngón tay biến thành màu tím đen. Từ lòng bàn tay, vô số bọ cạp nhỏ bằng khói đen bò ra, nhanh như chớp, bò ngược trên tường, trần nhà, tứ phía bao vây kẻ địch.

Kẻ đeo mặt nạ khẽ thở dài. Hắn chắp hai tay trước ngực. Dấu ấn Thiên Bình trên tay sáng rực lên, phóng ra một vòng ánh sáng bạc trong suốt, lan tỏa thành một vòng bảo hộ hình cầu. Lũ bọ cạp khí độc đâm vào vòng sáng, liền bị một lực cân bằng vô hình nghiền nát thành tro bụi, tan biến trong không khí.

- Ngươi chỉ biết hủy diệt, - giọng nói vang lên, lần này mang chút tiếc nuối. - Nhưng không hiểu được sự cân bằng. Sức mạnh này trong tay ngươi sẽ chỉ mang lại thảm họa.

Cyrus không trả lời. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, dấu ấn trên cổ tay đập mạnh như trống trận. Hắn đập mạnh hai bàn tay vào nhau. Tất cả độc khí trong không gian bỗng thu lại, nén thành một quả cầu đen ngòm, xoáy tròn điên cuồng, nuốt chửng cả ánh sáng, lao thẳng về phía vòng bảo hộ.

Kẻ đeo mặt nạ lần đầu tiên lui một bước. Hai tay hắn đẩy về phía trước, vòng ánh sáng bạc co rồi giãn ra, cố gắng cân bằng và phân giải quả cầu hủy diệt. Hai luồng sức mạnh va chạm, không một tiếng động, nhưng các bức tường đá xung quanh bắt đầu nứt nẻ, rung chuyển.

Một luồng ánh sáng xám đục bất ngờ xé toang bóng tối, lạnh lẽo và nặng nề như khối đá đè xuống lồng ngực.

Cyrus hơi chững lại, cảm thấy dấu ấn trên cổ tay bị đè nén, đau nhói từng nhịp.

Thiên Bình chớp thời cơ, ánh bạc hóa xiềng xích, siết lấy hắn.

- Đã nói rồi. Cân bằng là điều cần thiết.

Từ cuối hành lang, một dáng người khoác áo choàng trắng bước ra. Đó là một nữ tu, gương mặt che nửa dưới bằng tấm mạng đen mỏng. Trên tay cô là một chiếc quyền trượng cổ , từ đó tỏa ra luồng sáng xám như sợi xích vô hình, trườn về phía Cyrus.

- Ngươi không nên được tự do. - Giọng cô vang lên trầm đều, không hề run rẩy, khác hẳn vẻ ngoài mảnh khảnh. - Blackwater tồn tại là để giam giữ những kẻ như ngươi.

Cyrus vùng vẫy. Hận thù trào trong mắt khi hắn nhìn nữ tu. Ánh sáng phong ấn Ma Kết quấn lấy dấu ấn Bọ Cạp, khiến hắn đau đớn gào thét. Quyền trượng trong tay cô cũng run lên dữ dội - những vết nứt li ti hiện ra trên quyền trượng, như không chịu nổi sức mạnh hỗn loạn. Luồng sáng xám chập chờn, rồi đột ngột gãy khúc.

Cơ hội! Cyrus gồng mình, toàn lực bùng nổ. Xiềng xích vỡ tung. Hắn không tấn công nữa mà lao thẳng về cửa ngục, phá song sắt, biến mất vào màn đêm.

Chỉ còn lại dư âm của mùi độc khí và bóng tối tàn khốc.

Thiên Bình chậm rãi quay sang nữ tu.

- Ngươi... cũng là một Kẻ Được Chọn?

Đôi mắt Ma Kết lóe lên tia sáng khó đoán. Cô siết chặt quyền trượng trong tay, giọng khàn khàn như gió thoảng:

- Nếu hắn đã thoát ra... thì các ngươi sẽ không còn kịp giữ thăng bằng nữa đâu.

Nói rồi, cô xoay người, biến mất vào hành lang tối, chỉ để lại một lời cảnh báo. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro