Chương 108: Trạng Nguyên

Trịnh Sơn Từ ở thiện đường ăn cơm xong. Thượng quan của hắn không thấy. Ừm, cấp dưới cũng không thấy. Hắn từ hai đầu biến thành một cái chày gỗ.

Thượng quan mới cùng cấp dưới còn phải đợi hai ba hôm nữa, Lại Bộ đang sắp xếp. Trịnh Sơn Từ mấy ngày này phải làm ba phần việc. Công vụ của hắn trở nên lu bù, quan viên Hộ Bộ sau khi biết kết cục của Kim lang trung cùng Hạ chủ sự, trong lòng đều rùng mình một cái. Cho nên trong bộ môn này, tốt nhất là ai nấy làm tốt phận sự của mình, bởi chỉ cần một bút tính sai, hậu quả là chuyện không ai gánh nổi.

Kết cục của Hạ chủ sự và Kim lang trung cũng coi như là một lời cảnh tỉnh cho Trịnh Sơn Từ. Hắn làm việc phải thật cẩn thận, không được phép sai sót, bằng không người kế tiếp bị trảm chính là hắn.

Trịnh Sơn Từ bắt đầu tiếp xúc với những sự vụ vốn thuộc trách nhiệm của mình, mọi việc thuận buồm xuôi gió, xử lý rất thuần thục. Khi hắn đem công văn giao cho Mai thị lang, Mai thị lang có phần kinh ngạc: "Ngươi làm được khá lắm."

Ông vốn cho rằng Trịnh Sơn Từ cần thời gian để thích nghi, không ngờ hắn đã có thể trực tiếp bắt tay vào việc, đúng là đỡ lo. Mai thị lang mặt mày giãn ra.

Năm nay mùa đông họ phải tiến hành kết toán tài chính cả năm, mấy ngày này Hộ Bộ là thời điểm bận rộn nhất, thậm chí còn phải ở lại trực ban.

Trịnh Sơn Từ giao công văn xong trở về vị trí, hắn khẽ thở ra một hơi.

...

Sau khi Trịnh Sơn Từ ở Hộ Bộ vào guồng, Ngu Lan Ý cũng đang bận rộn với việc ở quán rượu. Trong nhà giao cho hắn một chưởng quầy họ Trần. Trần chưởng quầy thấy quán rượu buôn bán tốt, liền đề xuất mở rộng quy mô.

Ngu Lan Ý vui vẻ đồng ý: "Có thể, cần gì thì cứ nói với ta."

Trần chưởng quầy phát hiện thiếu gia nhà mình sẽ không can thiệp chuyện buôn bán, chỉ ôm sổ sách xem. Hơn nữa còn rất biết điều, hiểu được sổ sách là thứ quan trọng nhất, hắn liền trung thành tận tụy với Ngu gia. Thấy nhị thiếu gia thông tuệ hơn trước, hắn cũng mừng thầm.

Ngu Lan Ý gãi đầu, trên bàn bày đầy món ăn vặt mua từ trong tiệm, còn có một chén canh lòng dê nóng hổi. Hắn vừa ăn canh vừa xem sổ sách, thỉnh thoảng lại nhón chút đồ ăn vặt, cuộc sống trôi qua khoan khoái dễ chịu.

Về cơ bản, hắn có thể ngồi ở quán rượu tiêu hết buổi chiều của mình. Gần đây xem sổ sách chậm hơn trước, một phần do trời đông dần lạnh, phần khác là vì rượu mạnh ở kinh thành bán quá chạy, khiến cho sổ sách chất đống.

Lại còn có người đến dò hỏi xem ai là người đứng sau quán rượu này. Ngu Lan Ý chẳng sợ, rõ ràng đứng ra cho người ta nhìn, xem ai dám nhắm vào chỗ của hắn.

Làm ăn ở đất kinh thành này chính là như vậy, còn phải xem thân phận và bối cảnh. Bằng không sẽ bị người khác thâu tóm, hoặc khiến quán không duy trì nổi. Quán rượu của bọn họ đi lên, mấy nhà rượu còn lại liền bắt đầu ế ẩm.

Trong kinh thành người uống rượu không ít, đặc biệt là võ quan, hạ triều xong không có việc gì liền thích nhấm chút rượu, một lần mua là mua cả chục vò. Ngu Lan Ý lật sổ tính toán, chờ Trịnh Sơn Từ về rồi bảo hắn phụ xem giúp, vì hắn có chút mệt.

Có mấy ca nhi rủ hắn đi chơi, Ngu Lan Ý thấy trời còn sớm, còn hai canh giờ nữa trời mới tối. Hắn đưa sổ sách cho Kim Vân: "Ngươi thu giúp ta, ta đi chơi với bọn họ một chút."

Những người rủ hắn đi đều là quen biết: có Thời ca nhi - con nhà đại lý tự khanh, Ninh ca nhi - nhà đại học sĩ, còn có tiểu thư Tề Minh Nguyệt - con nhà võ tướng.

Từ sau khi Bùi phu nhân mời hắn đi chơi, các quý phu nhân ở kinh thành cũng lần lượt mời, dần dà kết được mấy người bạn. Phụ thân hắn là võ tướng, hiện tại trượng phu là quan văn, giờ lại kết giao thêm mấy ca nhi trong giới quan văn, tính tình lại hợp.

Ngu Lan Ý cưỡi ngựa cùng bọn họ ra ngoại ô chơi.

"Mùa đông ra ngoại ô chạy một vòng, người cũng thấy ấm lên." Tề Minh Nguyệt cười nói, nàng mặc một bộ trang phục kỵ mã đỏ tươi, anh khí bừng bừng. Sau Tết nàng sẽ theo phụ thân ra biên ải, nàng rất hướng tới cuộc sống nơi biên cương, rất hợp tính nàng.

Thời ca nhi thì có chút sợ hãi: "Mùa đông cưỡi ngựa, nếu vó ngựa trượt thì sẽ ngã lộn cả người, đáng sợ lắm." Vừa nói đến cảnh tượng đó, hắn đã bắt đầu run rẩy.

Thời ca nhi đã đính hôn với Tiêu Cao Dương, tính tình nhút nhát, dung mạo mềm mại, tay nhỏ mặt nhỏ, rất dễ khiến người ta thương tiếc. Có điều lại hay lo nghĩ viển vông, gặp chuyện gì cũng dễ nghĩ theo hướng xấu.

Ninh ca nhi và Thời ca nhi từ nhỏ đã thân thiết. Ngu Lan Ý ban đầu kết bạn với Ninh ca nhi, sau được Ninh ca nhi dẫn làm quen Thời ca nhi.

"Giờ, ngươi đừng lo. Nếu chúng ta thật sự ngã xuống từ lưng ngựa, tuyết dày thế này cũng chẳng chết được, cùng lắm gãy chân thôi." Ninh ca nhi - con nhà đại học sĩ - tính tình cởi mở. Hắn và Ngu Lan Ý gặp nhau là hợp, lại căm ghét thành kiến giữa văn và võ, nếu không thì hai người bọn họ sớm đã là tri kỷ rồi.

Thời ca nhi gật đầu, bình tĩnh lại: "Nói vậy cũng đúng, gãy chân thôi, còn sống là được."

Ngu Lan Ý: "......"

Ngu Lan Ý cưỡi ngựa một lúc, ra một tầng mồ hôi, gió lạnh thổi qua khiến người hắn lạnh buốt.

Thời ca nhi cưỡi chậm, hoàn toàn trái ngược với Trịnh Sơn Từ - người cứ như liều mạng trên lưng ngựa. Hắn lắc lư trên ngựa, đi chậm rì rì. Mấy người còn lại đã phi nhanh, miệng hắn thì liên tục kêu "đợi ta với," tay nắm dây cương mà vẫn lết từng chút một.

Ninh ca nhi đã chạy ba vòng rồi quay lại, thấy hắn vẫn chưa xong một vòng, liền trực tiếp ôm eo hắn, đặt lên ngựa mình: "Chiếu theo ngươi mà chạy thì đến tối cũng chưa xong một vòng."

Thời ca nhi đỏ mặt, không nói một lời, ngoan ngoãn nằm trong lòng Ninh ca nhi. Gió lớn thổi tới, hắn nhắm mắt tránh gió.

Ngu Lan Ý không phải lần đầu thấy cảnh Ninh ca nhi mang theo Thời ca nhi. Hai người cưỡi được hai vòng thì dừng lại.

"Qua bên kia sưởi cho ấm."

Ngu Lan Ý xuống ngựa đi sưởi, bên này còn chuẩn bị mã nãi. Loại mã nãi này không tanh, uống vào có vị sữa nhè nhẹ, lại nóng, một ngụm trôi xuống dạ dày liền thấy ấm ran.

Ngu Lan Ý rất thích, liền dùng túi nước rót lấy một túi.

"Tại đây uống còn không đủ, Lan Ý ngươi còn muốn mang về, ngươi thật sự thích mã nãi." Tề Minh Nguyệt vừa nướng tay vừa cười nói.

"Ta uống tại đây cũng được, túi nước mã nãi này là để mang về cho Trịnh Sơn Từ nếm thử." Ngu Lan Ý vừa nghĩ đến Trịnh Sơn Từ liền xuất thần, hắn chỉ cần một ngày không gặp người kia thì cả người liền thấy bứt rứt, chỉ cần nghĩ đến hắn là khóe môi đã nhếch lên.

Tề Minh Nguyệt có vị hôn phu đang ở biên cương, hai người chưa từng gặp mặt, dự tính cuối năm nay hoặc đầu năm sau sẽ thành thân. Thời ca nhi sau khi đính hôn với Tiêu Cao Dương, cũng chuẩn bị tổ chức thành thân vào đầu xuân sang năm, dù gì tuổi tác của hắn cũng không nhỏ nữa, đã mười chín rồi.

Ngu Lan Ý năm nay đã hai mốt tuổi, hắn và Trịnh Sơn Từ rốt cuộc cũng thành thân được ba năm rồi sao.

"Các ngươi cũng quá..." Tề Minh Nguyệt cười nói, "Quá ân ái."

Ngu Lan Ý ôm ngực: "Ai bảo Trịnh Sơn Từ khiến ta không thể kềm chế."

Hắn nói câu này không hề biết ngượng.

Thời ca nhi thật sự ngưỡng mộ sự tự nhiên của Ngu Lan Ý, không nhịn được lẩm bẩm: "Bao giờ ta mới có được da mặt dày như Lan Ý đây."

Ngu Lan Ý: "......"

"Đừng nói ta, ngươi từng xem qua bao nhiêu công tử, sao lại vừa mắt với Tiêu công tử?" Ninh ca nhi thật sự khó hiểu. Tính cách Thời ca nhi rất rụt rè, đi xem mắt đều cần người hầu đi cùng. Chỉ cần đối phương hơi có ý để lộ thiện cảm, hắn liền lập tức khó chịu mà từ chối người ta.

Lần này lại vừa mắt với Tiêu Cao Dương, Ninh ca nhi đã hỏi mấy lần mà không moi ra được nguyên cớ, nhân lúc hôm nay Ngu Lan Ý và Tề Minh Nguyệt đều có mặt, hắn quyết định phải hỏi cho ra chuyện.

Ngu Lan Ý không biết gì nhiều về Tiêu Cao Dương, chỉ biết đó là Trạng Nguyên. Trước kia hắn cũng từng thích Trạng Nguyên, không phải là người đó, mà là cái danh xưng kia. Vì hắn từng đọc rất nhiều thoại bản, Trạng Nguyên thường là người tuấn tú, tài mạo song toàn.

Tướng công của hắn không phải Trạng Nguyên, nhưng cũng tài cao bát đẩu. Nói là tam giáp tiến sĩ cũng không tệ. Giờ Ngu Lan Ý đã chín chắn, hắn không còn đem chuyện Trạng Nguyên ra so bì với tam giáp tiến sĩ nữa.

Hắn chỉ tò mò: "Các ngươi thấy gì mà vừa mắt vậy?"

Dù sao cũng là Trạng Nguyên gia.

Thời ca nhi vo góc áo, liếc nhìn xung quanh chỉ có mấy người bạn thân, run rẩy một chút rồi vẫn không dám mở lời.

Ninh ca nhi nổi cáu: "Nói."

Thời ca nhi xinh xắn, vẻ mặt rối rắm, nhẹ nhàng thở dài: "Được rồi."

"Kỳ thật cũng không có gì. Lần gặp mặt là ở hoa viên nhà ta, vì dù sao cũng là xem mắt, hắn đến nhà ta."

Chuyện này cũng dễ hiểu, nếu ca nhi chủ động đến nhà nam nhân thì xem ra không được kín đáo cho lắm.

"Ta chỉ ngồi uống trà với hắn trong đình giữa hoa viên. Hắn không nói gì cả, thật khiến người ta sợ." Thời ca nhi vừa nói vừa rùng mình, "Hắn chỉ bảo mình đã đến tuổi nên thành thân."

"Ta cũng không lên tiếng. Ai mà không đến tuổi, ta cũng đến rồi." Thời ca nhi phun tào, "Sau đó Tiêu công tử nói, hắn rất vừa ý ta, bảo ta trông ngoan, trông đáng yêu."

Ngu Lan Ý: "Quá lộ liễu!"

Ninh ca nhi: "Tán đồng."

Tề Minh Nguyệt: "Đây là Trạng Nguyên?!"

Thời ca nhi nghẹn đỏ mặt: "Hắn chỉ khen ta đáng yêu thôi."

Nghĩ đến Tiêu Cao Dương, Thời ca nhi nói tiếp: "Hơn nữa hắn cao lớn, nhìn qua rất có cảm giác an toàn. Ta nói ta nhát gan, lại hay bi quan, thích nghĩ tiêu cực, trong nhà có người khác là ta không chịu được."

"Tiêu công tử nói, không sao."

Vốn dĩ đang cúi đầu, giờ hắn ngẩng lên, mặt hiện rõ vẻ si mê: "Hắn thật sự rất tốt."

Ngu Lan Ý cảm thấy vị Trạng Nguyên này quá biết dỗ ngọt.

Khi hắn về đến nhà liền kể với Trịnh Sơn Từ về Tiêu Cao Dương.

"Hắn quá lộ liễu!"

Trịnh Sơn Từ ho nhẹ mấy tiếng: "Khụ khụ khụ, lời của Tiêu huynh đúng là có hơi thiếu suy xét. Có thể là bị người nhà giục cưới đến phát điên rồi."

Ngu Lan Ý trừng Trịnh Sơn Từ: "Ngươi biết hắn?"

Trịnh Sơn Từ hơi chột dạ: "Hắn ở Lại Bộ, ta ở Hộ Bộ, tất nhiên là biết."

Ngu Lan Ý phấn khích nhảy lên giường, nhào đến bên người Trịnh Sơn Từ: "Ngươi kể cho ta nghe một chút, Trạng Nguyên là người thế nào?"

Trịnh Sơn Từ cảm thấy cả giường rung lên mấy cái, bất đắc dĩ vươn tay kéo chăn đắp lên người hắn, tránh để hắn bị nhiễm lạnh.

"Tiêu huynh là Trạng Nguyên, tính tình khá được, đối nhân xử thế ôn hòa, có phần xa cách." Trịnh Sơn Từ nhẹ giọng nói.

"Vẻ ngoài thì sao?"

Trịnh Sơn Từ thần sắc hơi lạ: "Hắn lớn lên đẹp. Làm sao vậy, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Ngu Lan Ý mắt sáng rỡ: "Chỉ là hỏi một chút thôi, ngươi có gặp Thám Hoa chưa?"

Nghe nói Thám Hoa là người đẹp nhất.

Trịnh Sơn Từ ôm hắn: "Chưa gặp. Nhưng nghe Tiêu huynh nói Thám Hoa trông rất tinh xảo."

Ngu Lan Ý vẫn rất hứng thú với Trạng Nguyên, cứ thế liên tục hỏi về Tiêu Cao Dương.

"Lan Ý, ngươi hỏi nhiều về hắn làm gì?" Trịnh Sơn Từ mỉm cười, tiến lại gần hắn.

"Tò mò thôi. Ta chưa gặp qua hắn. Ngươi biết rồi đấy, chúng ta thường không được gặp ngoại nam. Ngươi là nội nam, mỗi ngày ta đều gặp."

Ngươi là nội nam. Trịnh Sơn Từ nghe xong không nhịn được bật cười.

Trạng Nguyên, thì đã sao. Hắn cũng là Trạng Nguyên của ta. Không có gì đáng để bận tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro