Chương 150

Thôi phủ bày hai bàn yến hội đều đặt trong tiểu viện. Tiêu Cao Dương cùng Thời ca nhi tới sớm nhất, mang theo lễ vật dùng hộp quà tinh xảo đóng gói, vừa nhìn đã thấy quý giá.

Hai người đầu một thai là một ca nhi tên gọi Tiêu Song. Bọn nhỏ được bày riêng một bàn yến hội, đều là món thanh đạm vừa miệng, không uống rượu, người hầu chuẩn bị quả tương. Tiêu Song cùng Thôi Tu Trúc một chỗ chơi đùa.

"Thôi huynh, chúc mừng." Tiêu Cao Dương cười ngâm ngâm nói.

"Mau ngồi xuống, đợi chút nữa mọi người đến đông đủ rồi cùng nhau uống rượu ăn cơm." Thôi Tử Kỳ cười sảng khoái.

Tiêu Cao Dương ngoan ngoãn ngồi xuống bàn tiệc, Thời ca nhi lén kéo tay áo hắn, nói nhỏ: "Ngươi đã uống rượu, còn có thể ăn cơm sao?"

Tiêu Cao Dương: "......"

Thời ca nhi nghiêm túc: "Đợi lát nữa uống rượu trước, ngươi ăn chút gì lót bụng, miễn cho đang tiệc mà chống đỡ không nổi, về nhà lại khổ."

Tiêu Cao Dương trong lòng ấm áp: "Ngươi yên tâm, hôm nay ta uống không nhiều đâu. Còn có gia quyến ở đây, từng người uống đến mặt đỏ như khỉ, mất cả dáng vẻ nam nhân, bọn họ nhất định không muốn để phu lang hay phu nhân thấy bộ dáng đó."

Đỗ Ninh, Mai Hoài, Khương Lan Lễ lục tục cũng đến. Đỗ Ninh mang theo vị hôn thê Đường tiểu thư, Mai Hoài mang theo biểu đệ Ôn ca nhi.

Ôn ca nhi tính tình nhút nhát, dính sát bên người Mai Hoài, ánh mắt chỉ dám dừng trên người biểu ca, thấy ai cũng nhẹ nhàng hành lễ.

"Lữ Cẩm, chúng ta tới rồi!" Ngu Lan Ý vừa đến tiểu viện đã cất cao giọng gọi.

Vẫn là hắn náo nhiệt nhất.

Tiểu Bình An đi theo phía sau, Trịnh Sơn Từ thì cùng người đưa cây giống và bàn ghế, ở phía sau.

Thôi Tử Kỳ thấy hai người cuối cùng tới, vươn tay oán trách: "Hai người các ngươi còn muốn làm nhân vật cuối sân khấu, để ta chờ mòn mỏi."

Trịnh Sơn Từ cười đáp: "Không phải là vì tìm lễ vật cho ngươi sao. Đây là Lan Ý tặng bàn ghế, còn ta tặng một cây giống, trồng ở trong sân, phong nhã hữu tình."

Hai người vào bàn. Đường tiểu thư vừa nhìn quanh, phát hiện trừ mình ra toàn là ca nhi, trong sáng cười khẽ.

Mai Hoài ở đó chăm sóc biểu đệ. Ngu Lan Ý liếc qua, trong mắt lập tức sáng lên. Vị tiểu biểu đệ kia liễu yếu đào tơ, nước da trắng, lông mi dài, cả người mang theo vẻ nhu nhược mềm mại.

Một người như vậy đi cạnh Mai Hoài, trong lòng Ngu Lan Ý không khỏi thấy tò mò.

Thôi Tử Kỳ hôm nay làm chủ, mọi người trước tiên chúc mừng, nâng chén uống một ngụm rượu rồi bắt đầu dùng bữa.

Đỗ Ninh: "Thôi huynh, nhà mới này đúng là không tệ, sân còn rộng hơn chỗ ta ở."

Thôi Tử Kỳ nhướng mày cười: "Sau sân còn có suối nước nóng, phu lang đã sai người dọn dẹp, mùa đông tới mời các ngươi đến ngâm suối nóng."

"Thật có sao? Dương Quốc Công gia có thôn trang có suối nước nóng, muốn đến cũng khó. Kinh thành quý nhân đều thích đến thôn trang tiêu khiển, chúng ta tiểu bối thường không chen nổi một chỗ. Dù là trưởng bối dẫn đi cũng thấy ngại. Cùng trưởng bối ngâm suối nước nóng, thân thể trần trụi, lại còn bị giáo huấn, tai thực sự không chịu nổi."

Thôi Tử Kỳ tỏ vẻ đồng cảm, như thể từng trải qua.

Trịnh Sơn Từ nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết kinh thành còn có thôn trang như vậy."

Ngu Lan Ý nghe xong cũng nhỏ giọng đáp: "Ta thì không thích ngâm suối nước nóng, thích nhất là mùa đông chui trong chăn. Ngươi không hỏi thăm, tự nhiên không biết mấy chuyện đó."

Trên bàn toàn món ngon, Trịnh Sơn Từ vừa ăn vừa trò chuyện, uống vài chén rượu, thích nhất là món ớt xanh xào thịt.

"Nghe nói Tiêu huynh sắp tới sẽ đi Thái Học dạy học?" Khương Lan Lễ hỏi.

Tiêu Cao Dương gật đầu: "Trịnh huynh bảo ta chép lại bút ký ghi điểm danh, tế tửu liền mời ta đi giảng bài, trong lòng ta thật sự thấp thỏm, sợ dạy hỏng học sinh."

Hắn vốn không ngờ lại được mời, bởi vì từng học ở Thái Học nên không tiện từ chối, đành phải âm thầm ôn luyện để khỏi xấu mặt.

Mọi người lại trò chuyện đôi chút, hỏi đến Trịnh Sơn Từ thì chuyển sang chuyện thuế má.

"Năm nay hơi khó, nhưng mấy năm trước thiên thời thuận lợi, quốc khố còn dư, vẫn có thể ứng phó."

"Thiên tai xảy ra, chẳng ai đoán trước được." Đỗ Ninh cảm khái.

Sau đó mọi người lại đổi đề tài, nói về thơ ca. Ngu Lan Ý uống một ngụm canh Trịnh Sơn Từ gắp, ăn xong một chén liền xin phép đi nghỉ.

Lữ Cẩm thấy mọi người dùng cơm xong bèn dẫn họ ra tiểu hoa viên ngắm cảnh.

Đường tiểu thư rất hứng thú: "Ta định sau khi gả đi sẽ sửa một hoa viên nhỏ, mùa hè hay mùa đông đều có thể nghỉ ngơi, nhìn hoa nở là thấy vui rồi."

Lữ Cẩm yêu hoa, mỉm cười: "Tiểu thư cứ ngắm cho kỹ, nếu thích ta sẽ rất vui."

Tới trong viện, hoa nở rực rỡ, Đường tiểu thư vừa thấy đã thích.

"Mau ngồi xuống đi, bọn họ toàn thân mùi rượu. Bây giờ đến đây mới ngửi được mùi hoa." Ngu Lan Ý ngồi xuống ghế nói.

Mọi người đều bật cười.

Ôn ca nhi thầm nghĩ đến Mai Hoài ở nhà trồng nhiều hoa mai, mùa nở hoa khắp người toàn hương mai mát lạnh. Bây giờ mai chưa nở, Mai Hoài lại dễ đỏ mặt khi uống rượu, chỉ nhấp vài ngụm.

Hắn không khỏi so sánh biểu ca hiện tại với vị hôn phu trước.

Hôn phu cũ là con trai thái thú, diện mạo tuấn tú nên được nhiều người theo đuổi. Ôn ca nhi cũng từng say mê, nhưng hắn bị chê là con thương nhân, lại yếu ớt bệnh tật nên bị từ hôn. Nhà hắn có tiền nhưng không có thế lực, không dám đắc tội thái thú, đành ngậm đắng nuốt cay.

Lần đó hắn phát bệnh nặng, nhà bèn gửi thư cầu cứu Mai thượng thư. Mai thượng thư lập tức đáp ứng, cho biểu thiếu gia đến kinh thành nghỉ ngơi, tiện thể khám bệnh.

Ôn ca nhi mang người hầu về ở tại Mai phủ.

"Chỗ này hoa đẹp hơn nhà ta." Thời ca nhi vuốt ve chậu lan.

Lữ Cẩm: "Nếu thích thì cứ bảo Tiêu đại nhân mang chậu lan này về, coi như ta tặng."

Sau tiệc rượu, lũ trẻ chơi đùa vui vẻ. Thời ca nhi gọi Tiêu Cao Dương đến dọn lan về nhà.

Trịnh Sơn Từ cùng Ngu Lan Ý ngồi xe ngựa trở về, ngày nghỉ tắm gội đã trôi qua hơn nửa.

Về tới phủ, Trịnh Sơn Từ đi rửa mặt, thoải mái bước ra.

"Ta đi thư phòng xử lý công vụ trước." Trịnh Sơn Từ báo cho Ngu Lan Ý biết lịch trình.

"Thật vất vả mới được nghỉ tắm gội, đừng vội xử lý mấy chuyện kia. Mang theo ngươi sáng mai đến Hộ Bộ xử lý cũng không muộn. Chỉ là bị liên luỵ chút việc, về sau năm ngày làm việc ngươi cũng đâu còn có buổi trưa thong thả thế này." Ngu Lan Ý nằm trên giường nệm, vừa nói vừa dụ dỗ Trịnh Sơn Từ nghỉ ngơi.

Trịnh Sơn Từ bước chân khựng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi cũng thả lỏng.

"Buổi sáng vừa mới tới Thôi phủ mừng tân gia, ngươi còn định ngủ trưa nữa sao?" Ngu Lan Ý nhìn hắn. Nếu hắn dám nói còn muốn ngủ, Ngu Lan Ý liền định buổi tối sẽ bắt hắn nghỉ bù.

Trịnh Sơn Từ thấy vẻ mặt kia của Ngu Lan Ý thì hiểu ngay hắn đã có sắp xếp cho buổi chiều. Hắn lắc đầu: "Tối qua ngủ ngon, giờ không buồn ngủ."

Ngu Lan Ý: "Vậy thì còn kịp, chúng ta ra vùng ngoại ô cưỡi ngựa một chuyến, buổi tối nghỉ lại thôn trang. Sáng mai ngươi chịu khó dậy sớm một chút ngồi xe ngựa vào cung thượng triều."

"Kia ta đi thu xếp vài bộ y phục trước." Áo trong định mang một bộ để tắm rửa, còn phải mang cả quan bào đi theo.

Ngu Lan Ý thu xếp càng nhiều. Hắn mang theo tinh dầu hoa quế, thêm mấy lọ nhỏ, gói gọn thành một tay nải.

Tiểu Bình An lúc này vẫn đang ngủ, chờ hắn tỉnh dậy, trong nhà đã chỉ còn lại mình hắn.

Hai người đến vùng ngoại ô, dắt ngựa ra. Ngựa của Lan Ý được nuôi ở trại ngựa tư nhân, mỗi tháng đóng phí đầy đủ. Hắn vuốt ve con hắc mã của mình, dẫn đi một đoạn rồi mới xoay người nhảy lên ngựa, chìa tay muốn kéo Trịnh Sơn Từ.

Trịnh Sơn Từ có chút xấu hổ.

Hắn nhìn quanh, thấy đồng cỏ rộng lớn không ai để ý, bèn đưa tay ra cho Ngu Lan Ý kéo. Hắn dù sao cũng đã học qua một ít kỹ thuật, xoay người ngồi lên ngựa phía sau Lan Ý. Không thể tự cầm dây cương, mà hắn lại cao hơn, tay đặt lên eo Ngu Lan Ý.

Ngu Lan Ý đã quen với hơi thở của Trịnh Sơn Từ, cảm giác bàn tay kia đặt trên eo cũng không khiến hắn kinh ngạc, thân thể vẫn thả lỏng, khóe môi khẽ cong: "Được rồi, ôm chặt chút, ta muốn phi ngựa."

Trịnh Sơn Từ còn chưa kịp chuẩn bị, Ngu Lan Ý đã kẹp chân thúc ngựa lao đi. Gió lồng lộng tạt ngang tai, tóc bay tán loạn, hai tay hắn theo phản xạ ôm chặt lấy eo Ngu Lan Ý.

Miệng hớp vào không ít gió lạnh, hắn vội khép miệng, mắt cũng không dám mở.

Ngu Lan Ý mang theo một phu quân mà vẫn cưỡi ngựa như yến lượn mây. Hôm nay nghỉ tắm gội, không ít người cũng ra ngoại ô cưỡi ngựa, ngựa của hắn nhanh vượt cả đám người, đoán chừng là nghẹn lâu ngày nên cần trút hết.

"Trịnh Sơn Từ, chúng ta sắp lao xuống con dốc phía trước." Tiếng Ngu Lan Ý bay trong gió.

Trịnh Sơn Từ: "......"

Toàn thân hắn như bị nghiêng về phía trước, tò mò mở mắt nhìn phong cảnh. Cỏ xanh nhọn, dưới gốc đã lốm đốm sắc vàng báo thu về. Gió mạnh quất thẳng vào mặt, cỏ bị ép cong lưng, gió núi rít gào như vỗ thẳng vào mặt.

Ngựa lao dốc xuống, xa xa có một mặt ao hồ lấp lánh, vài con ngựa đang cúi đầu uống nước, mấy người nằm nghỉ cạnh bờ.

"Trịnh Sơn Từ, chuẩn bị nhảy lên phiến đá lớn, cẩn thận xóc nảy." Ngu Lan Ý lớn tiếng gọi.

Tóc hắn rối tung, kéo theo một vòng cung tự do sáng lóa.

"Hảo......" Trịnh Sơn Từ vừa mở miệng, gió lạnh đã tràn thẳng vào cổ họng.

Ngu Lan Ý mỉm cười rực rỡ, kéo chặt dây cương.

Hắc mã co chân bật khỏi phiến đá, tung người lên không rồi tiếp đất vững vàng, tiếp tục lao đi.

Trịnh Sơn Từ có cảm giác chính mình vừa lơ lửng giữa không trung, mông như rời khỏi yên ngựa, chỉ biết ôm chặt eo Ngu Lan Ý. Trong lòng vừa lửng lơ vừa dồn dập.

Khi ngựa tiếp đất, trái tim hắn cũng rơi xuống.

Ngựa chạy đến gần ao hồ mới dừng lại. Trịnh Sơn Từ xuống ngựa, hai chân nhũn ra, bắp chân tê dại.

Ngu Lan Ý từ trên lưng lấy ra túi nước đưa cho hắn.

Trịnh Sơn Từ uống mấy ngụm, cổ họng nóng rát dần dịu xuống.

Nếu sống ở hiện đại, Lan Ý chắc chắn là kiểu người mê vận động mạo hiểm.

Trịnh Sơn Từ uống xong, Ngu Lan Ý không chê, nhận lại túi nước uống tiếp. Trịnh Sơn Từ lại thấy thẹn thùng.

Mấy người đang nghỉ bên ao thấy là bọn họ thì hận không thể lặn mất. Nhìn thấy Ngu Lan Ý còn phải gọi một tiếng "thục nhân phu lang," chào một tiếng, mà nam nhân thì nhanh chóng bắt chuyện với Trịnh Sơn Từ.

Dù sao Hộ Bộ thị lang cũng là đại quan.

Ngu Lan Ý thấy đám phu nhân và ca nhi tới chào, trong lòng thỏa mãn, ngoài miệng khách khí: "Đều là người quen, cần gì khách sáo như vậy, miễn đi."

Mấy người kia thấy hắn ra vẻ làm bộ, tức mà không dám phát tác. Ngoài mặt còn phải nuốt giận giữ lễ.

Có người hận không thể kéo tướng công về ngay, nhưng tướng công lại chạy sang trò chuyện với Trịnh Sơn Từ. Một số con cháu hầu môn còn làm giá, mặc dù nhà họ chỉ còn giữ cái danh hầu tước, qua thêm hai ba đời nữa danh hào này cũng tiêu mất.

Bên trong thì nợ ngập đầu, ngoài mặt vẫn gắng gượng giữ thể diện.

Trịnh Sơn Từ trông thấy một vị công tử huân quý quen mặt, có quan hệ họ hàng xa với Ngu gia. Người này tìm đến hắn, ngỏ ý mượn tiền, nói chờ khi có sẽ hoàn trả.

Trịnh Sơn Từ đang đánh Thái Cực, không để ý tới.

Chỉ vì không cho mượn tiền mà khiến đối phương phật ý. Hắn thấy mấy người đều tới tìm Trịnh Sơn Từ trò chuyện, liền tỏ vẻ ngạo mạn, phủi tay xoay người lên ngựa rời đi. Ca nhi đi cùng hắn, sắc mặt khi xanh khi trắng.

Trịnh Sơn Từ ứng phó vài câu lấy lệ, chờ hắc mã uống nước xong liền cùng Ngu Lan Ý đi nơi khác.

Ngu Lan Ý nói: "Người đông, thị phi cũng nhiều."

Trịnh Sơn Từ: "Lời này ngươi nói đúng."

Ngu Lan Ý: "Ngươi chẳng phải thích câu cá sao? Buổi tối đi câu đêm đi." Hắn nghiêng mắt liếc Trịnh Sơn Từ một cái, hôm nay nghỉ ngơi sau xã giao, cũng không thể chỉ nghĩ đến bản thân cao hứng, còn muốn khiến Trịnh Sơn Từ vui vẻ một chút.

Dù sao, hắn là lương phu.

Suy nghĩ chu toàn.

Trịnh Sơn Từ hàm hồ đáp: "Buổi tối hai ta cùng tận hứng."

Ngu Lan Ý nghe vậy, trong đầu hiện lên vài hình ảnh, mặt đỏ tới mang tai, vươn tay đấm hắn một cái: "Làm ngươi cao hứng, chẳng lẽ là cùng ta ở bên nhau buổi tối?"

Trịnh Sơn Từ bị đấm mấy cái, ngực như bị đâm trúng một kiếm.

Hắn bắt lấy tay Ngu Lan Ý: "Câu đêm ở đâu cũng được. Mùa đông còn có thể khoét động câu cá. Chỉ cần không ngại lạnh, cá vẫn bắt được không ít."

Ngu Lan Ý trừng mắt nhìn hắn.

Hắc mã quẫy đuôi đi theo sau Ngu Lan Ý. Hai người định lên núi săn chút món ăn hoang dã. Ngu Lan Ý lập tức đem hắc mã giao cho trại ngựa, không để ý ánh mắt lưu luyến của nó, vô tình quay người rời đi.

Trong núi, hai người săn được ba con thỏ. Trịnh Sơn Từ tìm được một khe suối nhỏ, hái lá cây cuộn lại, múc nước uống.

Ngu Lan Ý kéo tay áo hắn rửa qua.

Trịnh Sơn Từ múc nước đưa cho Ngu Lan Ý uống.

Tối đến, hai người đem con mồi giao cho đầu bếp xử lý.

Đêm xuống, hồ nháo một trận. Trịnh Sơn Từ đặt người lên tấm cửa, mặt đối mặt.

...

Ngày nghỉ ấy thật sảng khoái. Sáng hôm sau, Trịnh Sơn Từ dậy từ rất sớm, từ vùng ngoại ô vội vàng tới Hộ Bộ. Hôm nay, Mai thượng thư triệu các quan viên đến họp tiểu nghị.

Nội dung xoay quanh việc khai khẩn đất hoang.

Đại Yến đất rộng, đất đã khai khẩn phần lớn bị dân chúng chiếm giữ. Còn lại chỉ là ít đất hoang, cùng đất trong tay triều đình. Trong số đó, có đất triều đình vốn không dự định phân phát. Có quan viên dâng tấu rằng đất canh tác đã không đủ, xin triều đình định đoạt.

Việc này được giao cho Hộ Bộ xử lý.

Hạng lang trung và Ngọc Phong còn chưa lên tiếng.

Một quan viên đề xuất: "Có thể để huyện lệnh hoặc lý chính tổ chức dân khai khẩn đất hoang, sau đó giao phần đất họ đã khai khẩn cho chính họ."

Lập tức có người phản bác: "Cách đó không ổn. Nếu cứ như vậy, ai khai khẩn nhiều thì hưởng nhiều đất. Đợi họ làm xong rồi, việc phân chia lại về sau sẽ rất khó."

Một vị quan khác, vừa nhậm chức Hộ Bộ chủ sự, tuổi còn trẻ, cất lời: "Trước kia, khi Đại Yến mới lập quốc, mỗi người dân còn được chia 50 mẫu ruộng, nghỉ ngơi an cư. Về sau đất càng ngày càng ít, địa chủ và hương thân mua gom nhiều. Dân gặp nạn mất mùa thì chẳng còn cơm ăn, chỉ có thể bán tháo ruộng đi. Có năm tôi từng nghe người quê nói, ruộng nước tám lượng bạc là có thể mua được. Đến khi thế đạo tốt lên, dân muốn mua lại thì giá đã lên mười lăm đến hai mươi lượng. Khoảng cách này khiến họ không tài nào với tới."

Trịnh Sơn Từ nghe vậy, rất tán thưởng cách người kia nói chuyện thẳng thắn.

Một số quan viên trong Hộ Bộ mặt đỏ tai hồng. Có người cãi: "Không thể đổ hết lỗi lên hương thân hay địa chủ. Đều là do thiên tai. Thời thế tốt lên, đừng nói đến ruộng, rau dưa hoa quả cũng tăng giá."

Trịnh Sơn Từ nói: "Lý là như vậy. Dân chúng nếu mua bán đất đúng quy định, có dấu quan phủ, ai cũng không thể nói là sai. Nhưng mà..."

Các quan viên nghe nửa câu đầu, tưởng rằng Trịnh Sơn Từ đứng về phía mình, gật đầu lia lịa. Nghe đến hai chữ "nhưng mà," sắc mặt liền cứng lại.

"Nếu là dùng thủ đoạn phi pháp để chiếm đất, vậy phải bắt vào đại lao tra xét kỹ càng, tài sản cũng phải sung công."

Nghe đến bốn chữ "tài sản sung công," mấy vị quan viên lạnh cả sống lưng. Họ sợ nhất chính là điều này - nếu bị liên lụy, bao năm tích góp gia sản e rằng đều chảy vào quốc khố.

Mai thượng thư nói: "Việc này, bệ hạ cũng có nhắc tới. Năm nay ta đã xem qua bảng kê vụ thu hoạch mùa thu. Theo lý, trừ Dự Châu, Dĩnh Châu, Kinh Châu có địa long trỗi dậy, ba châu này không nộp thuế. Các châu phủ còn lại không có nạn thiên tai, nhưng thuế thu về mỗi năm một giảm."

Trịnh Sơn Từ nghĩ bụng, điều đó chứng tỏ việc thôn tính đất đai đã đến mức nghiêm trọng. Có quan viên trên danh nghĩa chỉ giữ 50 mẫu, không cần nộp thuế. Thực tế họ còn che giấu hàng trăm mẫu khác, hoàn toàn không chịu thuế. Dân thường không có thủ đoạn như thế, chỉ có thể nộp thuế đầy đủ. Đất trong tay dân càng ít, thuế thu được cũng càng ít.

Trước kia, Đại Yến còn có thuế muối, sắt, thương mại. Nay các loại thuế dần dần được chỉnh sửa. Quan viên trước kia không nộp thuế, giờ phải đưa vào hệ thống như dân. Nhưng điều đó đối với họ không đau không ngứa - bởi vì đất họ giấu, dân họ che, vốn đã không chịu thuế.

"Hay là lại tăng thuế thương nhân thêm chút nữa?" Có người đề nghị.

Các quan viên mắt sáng rỡ, liền phụ họa theo.

Khóe miệng Trịnh Sơn Từ giật giật.

Lại muốn tăng thương thuế, chẳng phải đẩy thương nhân đến đường cùng? Trịnh Sơn Từ biết năm nay thương thuế đã nâng lên bốn thành, nghĩa là bốn phần mười số bạc thương nhân kiếm được đều phải nộp lên triều đình.

Trịnh Sơn Từ: "Thương thuế đã đủ cao, nếu tăng thêm nữa e rằng sẽ sinh biến động." Hắn cẩn trọng nói, vẫn không dám thốt ra hai chữ "tạo phản".

Một vị quan viên, e dè trước thân phận Thị lang Hộ Bộ của Trịnh Sơn Từ, cười nói: "Trịnh đại nhân quá lo xa. Bọn họ nào dám làm loạn. Nếu thực sự dám, sẽ có người đi xét nhà, sung hết gia sản vào quốc khố."

Các quan viên đồng loạt gật đầu tán thành.

Trịnh Sơn Từ: "......"

Không phải câu cá chấp pháp thì là gì?

Làm người cũng phải để lại một đường.

Hội nghị Hộ Bộ vẫn là một nồi cháo như buổi lâm triều sáng nay. Lâm triều là đại cháo, Hộ Bộ là tiểu cháo.

Mai thượng thư trầm mặc không nói, ánh mắt dừng trên người Trịnh Sơn Từ.

"Trịnh đại nhân, ngươi thấy nên làm thế nào?" Mai thượng thư đích danh gọi tên hắn.

Các quan viên Hộ Bộ nghe thấy liền lập tức im bặt.

Trịnh Sơn Từ suy nghĩ giây lát rồi nói: "Theo hạ quan, hiện nay nên đo đạc lại toàn bộ thổ địa."

Bốn chữ vừa thốt ra, cả sảnh đường chấn động.

Đo đạc thổ địa là một công trình khổng lồ, trong đó dây dưa biết bao lợi ích. Trong chuyện thu thuế đã đủ rối ren, xưa nay chẳng ai dám chạm đến việc này.

Mai thượng thư cũng bị câu nói ấy làm cho sững sờ, hồi lâu chưa mở lời.

Kỳ thực trong lòng hắn cũng từng nghĩ đến. Muốn tra xét lại đất đai bên dưới, bởi hắn không tin có mảnh ruộng nào vô cớ biến mất. Chỉ sợ đều bị người hữu tâm giấu đi cả.

Nói thì dễ, nhưng thực thi lại gian nan. Muốn làm được, trước tiên hoàng đế phải có quyết đoán lớn lao, còn phải kiên định từ đầu đến cuối. Nếu hoàng đế chỉ chần chừ một chút, việc này liền sụp đổ hoàn toàn.

Kéo theo bao nhiêu thần tử cũng không thể đếm xuể.

Mai thượng thư chau mày. Hắn cảm thấy Trịnh Sơn Từ nói lời quá mạo hiểm.

Nhưng Trịnh Sơn Từ không để tâm đến kinh ngạc của đồng liêu, tiếp tục nói: "Ngoài ra, ở phương diện thu thuế, chúng ta có thể áp dụng 'thuế theo bậc thang'."

Các quan viên Hộ Bộ nghe vậy đều tỏ vẻ khó hiểu, có người còn chuẩn bị đứng lên phản bác.

Mai thượng thư hỏi: "Trịnh đại nhân nói rõ thêm xem nào."

Trịnh Sơn Từ: "Thuế theo bậc thang, cũng giống như leo thang vậy. Người kiếm ít thì đứng ở bậc thấp, nộp thuế ít. Ví như một thương nhân một năm kiếm một trăm lượng bạc, thì nộp thuế nửa thành. Kiếm vượt qua một trăm lượng, nhưng chưa đến hai ngàn lượng, thì nộp một thành. Cứ như vậy, Hộ Bộ phân định các mức cụ thể. Ai kiếm nhiều thì nộp nhiều. Nhưng tối đa cũng không quá năm thành."

Hắn biết phải tiến từng bước. Lúc này đã đề xuất đo đạc đất đai, nếu lại chạm vào thuế ruộng, chắc chắn sẽ khiến hơn nửa quan viên ở đây căm giận đến muốn ăn thịt hắn.

Mai thượng thư gật đầu: "Thuế bậc thang dùng cho thương thuế, nghe cũng có chút đạo lý."

Hắn thầm nghĩ phương thức này dùng cho điền thuế cũng được, trong lòng vừa động, liếc nhìn Trịnh Sơn Từ một cái.

Trịnh Sơn Từ cúi đầu.

Mai thượng thư huyệt Thái Dương giật giật. Chỉ riêng chuyện đo đạc đất đai đã đủ để Trịnh Sơn Từ gặp họa, nếu còn nhắc đến cải cách thuế ruộng, e là sẽ có người mưu sát hắn mất.

Mai thượng thư nói: "Nếu Trịnh đại nhân có chủ ý, thì cứ dâng sớ lên nội các đi."

Trịnh Sơn Từ: "Vâng, Mai đại nhân."

Buổi tiểu nghị kết thúc, cả sảnh như vừa tạc ra một khúc gỗ Trịnh chày.

Mọi người giải tán, bàn tán xôn xao. Việc đo đạc đất khiến họ e dè, nhưng thuế bậc thang đánh vào giới thương nhân, khiến lòng họ dịu đi đôi chút. Nhà ai mà chẳng có ít sản nghiệp, nhưng so ra vẫn kém không ít người khác. Mức thuế tối đa không vượt năm thành, vẫn còn có thể chấp nhận.

Ban đầu bọn họ định nâng lên bốn thành rưỡi cơ mà.

Trịnh Sơn Từ quay về phòng làm việc, xử lý công vụ.

Buổi trưa cùng các bạn thân ăn cơm, hắn không để lộ điều gì bất thường. Trong lòng có điều muốn nói, lại sợ liên lụy tới họ. Đợi dâng tấu xong, rồi mới tính.

Trịnh Sơn Từ vẫn giữ vẻ bình thản. Về đến nhà, trước tiên bồi Tiểu Bình An chơi một trận.

Buổi tối ăn món ưa thích, Ngu Lan Ý ngáp một cái, nói muốn mua thoại bản mới.

Trịnh Sơn Từ: "Ta định dâng một đạo tấu chương, có thể sẽ gây phiền toái."

Ngu Lan Ý: "Chỉ cần ngươi có lý, tất thành. Bệ hạ là minh quân."

Ngu Lan Ý còn chưa biết Trịnh Sơn Từ muốn dâng tấu gì, càng không biết nó sẽ khơi ra sóng lớn cỡ nào. Sóng ấy có thể cuốn cả Đại Yến vào guồng xoáy. Một vương triều, nếu tồn tại quá lâu, sẽ sinh bệnh. Sẽ mất tai, không nghe được tiếng dân. Cố chấp giữ lấy cũ kỹ, cho đến khi bị người mới lật đổ, thay vào một triều đại khác.

Cải cách sẽ đau. Nhưng chỉ cần chịu được cơn đau, sẽ có ngày lành.

Trịnh Sơn Từ gật đầu, nói sẽ đi viết tấu.

Ngu Lan Ý xua tay: "Đi đi, nhớ thắp thêm nến, chớ để mắt mỏi."

Trịnh Sơn Từ bật cười, đáp khẽ: "Ừ."

Nhìn bóng hắn khuất dần, Ngu Lan Ý bắt đầu cảm thấy khác lạ.

"Kim Vân, sao ta thấy Trịnh Sơn Từ hôm nay như mang tâm sự? Cảm giác này giống như lần trước..."

Kim Vân lắc đầu: "Thiếu gia, ta thấy đại nhân hôm nay vẫn như mọi khi mà."

Ngu Lan Ý ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Giống như cái đêm Tân Phụng huyện phát ôn dịch, đột nhiên có người chết vậy."

Kim Vân: "Thiếu gia nghĩ nhiều rồi, đại nhân chỉ nói riêng với ngài thôi."

Ngu Lan Ý lập tức vui vẻ.

Trịnh Sơn Từ đẩy cửa thư phòng.

Ánh nến sáng rực. Hắn trải giấy, đề bút.

"Huyền hà chú hỏa, thấy chuyện bất bình, phải dám lên tiếng."

"Là lạp là lạp, Trịnh Sơn Từ tâm tư kín đáo, kỳ thực thẹn thùng mà nhạy bén." Ngu Lan Ý trở về phòng, ôm thoại bản mới mua. Nhìn thấy vai chính trong đó, lại thấy khó chịu. Cảm giác người ấy sao có thể so được với Trịnh Sơn Từ.

Nghĩ đến Trịnh Sơn Từ, hắn bất giác bật cười. Thấy vai chính thoại bản thẹn thùng, liền so với Trịnh Sơn Từ - vẫn cảm thấy Trịnh Sơn Từ đáng yêu hơn nhiều.

Trịnh Sơn Từ viết xong tấu, định sáng hôm sau sẽ trình lên nội các.

Trở lại phòng rửa mặt, hắn mới phát hiện sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Xong xuôi, hắn leo lên giường. Ngu Lan Ý đã ôm thoại bản ngủ mất.

Hắn nhẹ tay lấy quyển thoại bản trong tay người kia, đắp lại chăn cẩn thận.

Một đêm vô mộng.

...

Sáng hôm sau, tấu chương được đưa đến nội các, đầu tiên rơi vào tay Ngụy thủ phụ. Ông cầm tấu ấy thật lâu chưa hoàn hồn.

"Đạo tấu này... giao bệ hạ tự quyết đi."

Ngụy thủ phụ không đưa nó cho bất kỳ vị các lão nào, mà đè xuống. Đây là một dạng bảo hộ.

Võ Minh Đế duyệt tấu.

Hôm ấy, mở liên tiếp mấy tấu chương đều không thấy gì đáng chú ý, thần sắc uể oải: "Trẫm xem thêm một quyển nữa, rồi ra Ngự Hoa Viên hóng gió."

Vừa mở đến tấu chương của Trịnh Sơn Từ, hắn sững người.

Võ Minh Đế đọc từng dòng từng chữ, ánh mắt dừng lại ở câu cuối.

Một lúc lâu sau, hắn không nói một lời. Bàn Long Điện trở nên áp lực nặng nề. Đế vương không giận mà uy.

Phùng Đức cùng chúng nhân không biết chuyện gì xảy ra, vội quỳ xuống: "Bệ hạ bớt giận!"

Trong điện người người phủ phục, cung nhân bên ngoài nghe thấy cũng vội vàng quỳ xuống cầu xin bệ hạ khoan dung.

"Hảo một cái Trịnh Sơn Từ!" Võ Minh Đế gằn từng chữ.

Phùng Đức hoảng hốt - chẳng lẽ Trịnh đại nhân viết gì xúc phạm long nhan?

Võ Minh Đế ngực phập phồng, ổn định tâm thần, lại đọc lại tấu chương thêm mấy lượt. Hắn vốn cho rằng Đại Yến từ khi hắn đăng cơ đến nay vẫn vững vàng. Giờ lại bị một đạo tấu chương chỉ thẳng điểm trầm kha.

Ánh mắt hắn dừng ở hàng cuối cùng.

"Cầu lợi cho dân, không cần noi theo người xưa, không cần theo lối cũ. Bệ hạ là người gánh thiên mệnh, nên vì bá tánh mà suy xét."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro