Chương 20: Không thể chiếm tiện nghi
Ngu phu lang nhìn nhi tử mình, trong lòng đầy nghi hoặc. Lan Ý quả thật đã lớn, giờ đây còn biết quan tâm người khác. Nhưng nếu nói là hắn có thể quan tâm đến ai thì cũng thật khó tin.
Ngu Lan Ý từ nhỏ đã là kiểu bá vương sống trong phủ: chọc mèo chọc chó, hái hoa ngắt cỏ, chẳng việc gì đứng đắn, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi. Nếu bảo hắn thông cảm cho người khác, thì ngược lại, hắn sẽ nói người khác không thông cảm cho hắn, vì chơi cả ngày cũng mệt mỏi lắm chứ.
Trước khi thành thân còn giận dỗi nhốt mình trong phòng, vậy mà giờ lại bênh người ngoài ra mặt, không cho ai nói xấu nửa câu. Trịnh Sơn Từ này đúng là cho hắn uống mê hồn dược rồi!
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, có thể nảy sinh được bao nhiêu tình cảm chứ?
Ngu phu lang lòng đầy ngờ vực.
Hạ Minh đứng bên cạnh càng thêm phức tạp. Hắn và Ngu Lan Ý lớn lên cùng nhau, tính tình đối phương thế nào hắn hiểu rõ. Vậy mà hôm nay lại nghe thấy Ngu Lan Ý lên tiếng bảo vệ một nam nhân khác, trong lòng hắn có chút hụt hẫng.
Mẫu thân đã dặn không nên đi, nhưng hắn vẫn mặt dày theo tổ mẫu tới. Giờ nghe Lan Ý sống không tệ, hắn không biết nên vui hay nên buồn.
Cảm giác như tiểu biểu đệ của mình đã trưởng thành, mà người đứng bên cạnh lại chẳng phải là hắn.
Anh Quốc Công phu nhân khẽ vỗ tay Ngu Lan Ý, giọng đầy thương tiếc: "Hôm nay về nhà phải ăn nhiều một chút, ăn no thì thân thể mới khỏe. Chuyện gì không thuận, đừng cố chịu. Có chuyện gì, cứ viết thư cho bà ngoại, bà ngoại vĩnh viễn vì con làm chủ."
Ngu Lan Ý nghe vậy, sống mũi hơi cay, khẽ gật đầu, mỉm cười: "Bà ngoại, Trịnh Sơn Từ hắn đâu dám đối xử không tốt với con. Người đừng lo, con nhất định sẽ sống cho tốt."
"Ngươi nói vậy thì cũng coi như đã trưởng thành." Ngu phu lang vẫy tay: "A cha có chuẩn bị cho ngươi một ít, Tân Phụng huyện xa xôi, chẳng biết cần gì, vẫn là bạc là dễ dùng nhất. Trong hộp có một ít tích cóp của ta, ngươi cất lấy, đừng để bản thân chịu thiệt."
"A cha đối xử với con thật tốt."
Của hồi môn đã khiến cả Thịnh Kinh ngưỡng mộ, vậy mà Ngu phu lang còn riêng chuẩn bị thêm bạc cho hắn. Chưa kể các khế đất và cửa hàng phần lớn đều nằm ở kinh thành, chỉ tính tiền thuê mỗi năm cũng đã không nhỏ.
Trâm anh thế tộc nhiều đời, nội tình sâu xa, người thường làm sao sánh kịp.
Ngu Lan Ý cũng không làm màu, liền bảo Kim Vân cất hộp bạc đi.
Ba người đi dọc đường nói cười vui vẻ, chỉ có Hạ Minh đi sau lặng lẽ, cúi đầu không nói.
Anh Quốc Công phu nhân dù là trưởng bối nhưng không tiện hỏi những chuyện tế nhị, Ngu phu lang liền mượn lúc Hạ Minh không để ý mà hỏi riêng.
"Đêm tân hôn, ngươi vừa lòng chứ?"
Đây là chuyện nghiêm túc. Tiền triều từng có công chúa gả cho phò mã đẹp mã nhưng vô dụng, kết quả đêm tân hôn thất vọng đến cực điểm. Sau đó, được hoàng đế ngầm cho phép, công chúa còn nuôi trai lơ bên ngoài.
Chuyện thành thân không thể xem thường, Ngu phu lang chỉ có thể khéo léo dò hỏi.
Ngu Lan Ý vừa nghe, mặt liền đỏ lên. Hắn và Trịnh Sơn Từ cái gì cũng chưa làm, đến cả thân mình còn chưa chạm vào, chưa thẳng thắn thật lòng. Hắn ngập ngừng đáp: "Vừa... lòng... cũng được."
Chỉ cần con rể không có vấn đề là được rồi.
Không ngờ câu hỏi ấy lại khiến Ngu Lan Ý sinh nghi. Đúng là đêm tân hôn Trịnh Sơn Từ hoàn toàn không có động tĩnh gì, nghĩ lại... có chút kỳ quái.
Đoàn người đi tới đình trong hoa viên, thấy một gã sai vặt đứng chờ bên ngoài. Trong đình có hai người đang đối cờ, chính là Trường Dương Hầu và Trịnh Sơn Từ.
Cha vợ con rể đang đánh cờ.
Mọi người bước lại gần. Ngu Lan Ý không biết chơi cờ, nhưng ba người còn lại thì đều hiểu. Ngu phu lang nhìn qua bàn cờ, chân mày khẽ động. Cờ trắng cờ đen đang giằng co dữ dội, gần như phủ kín cả bàn.
Trường Dương Hầu vuốt râu trầm tư. Nghe tiếng bước chân, ông ngẩng đầu, thấy Ngu phu lang và mọi người đến gần, tay khẽ nhúc nhích, quyết không để Trịnh Sơn Từ thắng trước mặt người nhà.
Trịnh Sơn Từ cũng ngẩng đầu, thấy mọi người, lập tức đứng dậy hành lễ:
"Tham kiến a cha, bà ngoại, nhị biểu ca."
Anh Quốc Công phu nhân cười nói:
"Miễn lễ, ở trong nhà không cần quá câu nệ. Ta thấy hai ngươi sắp phân thắng bại rồi, cứ tiếp tục đi."
Miệng thì nói vậy, nhưng thấy Trịnh Sơn Từ lễ phép, trong mắt bà vẫn thêm vài phần hài lòng.
Trịnh Sơn Từ nghe vậy, liền ngồi xuống tiếp tục chơi cờ cùng Trường Dương Hầu.
Lần này hắn cố ý để Trường Dương Hầu trong thế giằng co giành được chiến thắng. Ván cờ thắng không rõ rệt, khiến người ta không thấy mất mặt.
Trường Dương Hầu vui vẻ ra mặt. Trịnh Sơn Từ cười nói: "Nhạc phụ cờ nghệ cao minh."
"Ngươi cũng không tệ." Trường Dương Hầu đáp.
Trịnh Sơn Từ ngẩng đầu, vừa vặn chạm ánh mắt cười như không cười của Ngu phu lang, liền khẽ cười đáp lại. Ngu phu lang cũng cười, coi như hiểu ý.
"Ngươi bảo đưa Sơn Từ đi dạo phủ, kết quả lại kéo người ta ra đây đánh cờ cả buổi, bồi ngươi chơi đến tận hứng!"
Trường Dương Hầu cười lớn: "Không phải thấy cờ nghệ hắn cao, nên muốn luận bàn một phen. Kết quả nhất thời hứng khởi, quên mất lời phu lang dặn rồi."
Trịnh Sơn Từ: "Ta cùng nhạc phụ chơi cờ cũng thống khoái."
Ngu Lan Ý thấy Trịnh Sơn Từ bộ dáng tiến lui có chừng mực, khẽ hừ nhẹ một tiếng, đứng bên cạnh Ngu phu lang, cả người giống như hoa hải đường ngoài hiên – xinh đẹp mà sắc sảo. Người này giỏi ăn nói, giờ còn khiến cả phụ thân lẫn a cha xiêu lòng. Nhìn xem, phụ thân và a cha đều tỏ vẻ hài lòng, ngay cả bà ngoại cũng đãi hắn ôn hòa hơn.
Người hầu bẩm: "Phu lang, cơm trưa đã dọn xong."
Ngu phu lang gật đầu: "Canh giờ không còn sớm, chúng ta cùng nhau dùng bữa thôi."
Ăn cơm xong, Trịnh Sơn Từ âm thầm cảm thán, ăn cơm ở phủ Hầu gia đúng là một loại hưởng thụ: trời bay có chim, nước bơi có cá, đầu bếp lại khéo nêm nếm, món nào cũng vừa miệng.
Cơm xong, Anh Quốc Công phu nhân dẫn Hạ Minh rời phủ.
Hạ Minh quay đầu lại nói: "Lan Ý, nếu Trịnh Sơn Từ dám khi dễ ngươi, nhớ viết thư cho ta."
Ngu Lan Ý: "Đã biết, nhị biểu ca."
Trịnh Sơn Từ mỉm cười: "Nhị biểu ca yên tâm, ta sẽ đối đãi Lan Ý thật tốt, không cần nhọc lòng."
Hạ Minh thu lại nụ cười: "Chỉ mong vậy."
Trịnh Sơn Từ không phải kẻ mù, tất nhiên nhìn ra Hạ Minh có tâm tư không đơn giản với Ngu Lan Ý. Nếu thật có tình, đã sớm cầu thân từ trước. Nay lại buông mấy lời dư thừa, thân là tướng công hợp pháp, Trịnh Sơn Từ không thể nhún nhường.
Ngu phu lang nói: "Hôm nay không vội trở về, ăn xong bữa tối hẵng đi. Lan Ý, con dẫn Sơn Từ về viện nghỉ trưa đi."
Ngu Lan Ý nhíu mày: "Hắn ngủ giường của ta, vậy ta ngủ đâu?"
Ngu phu lang bật cười: "Tất nhiên là ngủ chung với hắn rồi."
Ngu Lan Ý: "......"
Ngu Lan Ý không tình nguyện mang Trịnh Sơn Từ về phòng mình. Trong viện đồ đạc đã dọn xong, chăn gối gọn gàng, hắn quả thực cũng buồn ngủ – cả buổi sáng chưa nghỉ ngơi.
Trước kia hắn ngủ một mình thấy giường rộng rãi, giờ thêm một người nằm lại thấy chật chội.
Người hầu xì xào: "Đó là cô gia đúng không? Lần trước chỉ thoáng thấy trong lễ thành thân, lớn lên thật tuấn tú."
"Đúng vậy, không hề thua kém các công tử quý tộc trong kinh, nhìn như thần tiên bước ra từ tranh."
"Ta vẫn thích Diệp thế tử hơn, thế tử xuất thân danh môn, lại được bệ hạ trọng dụng, vừa trị quốc vừa có nhân phẩm, tiền đồ rộng mở."
......
Trịnh Sơn Từ theo Ngu Lan Ý vào phòng, người hầu đều lui ra. Ngu Lan Ý cởi áo ngoài, nằm nghiêng vào trong giường: "Ta ngủ bên trong, ngươi ngủ bên ngoài."
Trịnh Sơn Từ đáp: "Được."
Giường vẫn là hơi chật, Trịnh Sơn Từ không biết đặt tay vào đâu, đành phải thu mình lại.
Hắn biết Trường Dương Hầu phủ phú quý, cũng hiểu vì sao ban đầu Ngu Lan Ý lại kháng cự việc gả cho mình – một kẻ chẳng có gì. So với những người khác, hắn đúng là không mang lại lợi ích gì.
Trịnh Sơn Từ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hôm nay là ngày ngươi hồi môn, ta thân không của cải, không thể giúp ngươi nở mặt. Một ngày nào đó, nếu chúng ta vẫn còn bên nhau, ta muốn cho ngươi một thể diện thật xứng đáng."
Hắn nói vậy, trong lòng cũng nghĩ thật vậy. Lễ hỏi đều do Ngu phu lang lo liệu, hắn không góp được gì. Dù hai người không phải thật lòng thành thân, nhưng trong lòng Trịnh Sơn Từ luôn cảm thấy có lỗi.
Hắn từ hiện đại xuyên tới, vốn không đặt nặng chuyện hôn nhân, nhưng Ngu Lan Ý thì khác. Đối với Ngu Lan Ý, hôn nhân là chuyện quan trọng, là cả một sự kỳ vọng. Trịnh Sơn Từ không thể vừa được tiện nghi lại còn làm ngơ, càng không thể xem nhẹ cảm xúc của người khác chỉ vì mình không để tâm.
Tóm lại, hắn muốn Ngu Lan Ý sau khi thành thân có thể sống vui vẻ, đó là điều duy nhất hắn có thể cho.
Nghĩ vậy, sắc mặt Trịnh Sơn Từ trở nên dịu dàng. Hắn xoay người, thấy Ngu Lan Ý đã đưa lưng về phía hắn, tựa vào vách giường, nhắm mắt ngủ say.
Trịnh Sơn Từ: "......"
Hắn khẽ thở dài, kéo chăn đắp lại cho Ngu Lan Ý.
......
Cũng trong ngày hồi môn của Ngu Lan Ý, Ngu Thời Ngôn vẫn không lộ diện. Hắn xưa nay vốn thích yên tĩnh, biết rõ Ngu phu lang không ưa mình, Trường Dương Hầu và Ngu Lan Ý càng không thích, nên từ lâu đã quen sống một mình trong viện.
Người hầu khẽ nói: "Thiếu gia, ta nghe từ phu lang bên kia nói, hầu gia định gả ngài ra ngoài."
Ngu Thời Ngôn: "Tuổi ta cũng đến lúc nên lấy chồng. Gả cho ai còn do Ngu phu lang quyết định, không cần phải hoảng hốt."
Người hầu chần chừ: "Nhưng thiếu gia, còn ngài và Diệp thế tử......"
Ngu Thời Ngôn nghiêm mặt: "Nói năng cẩn thận! Ta và Diệp thế tử không liên quan gì nhau. Nếu còn để ta nghe thấy lời này, coi như ta không nhận ngươi là người hầu nữa."
Người hầu cúi đầu: "Tiểu nhân biết rồi."
Ngu Thời Ngôn thở dài: "Ta và hắn tuyệt đối không thể. Nếu lời này để người ngoài nghe được, lại là một phen sóng gió. Hiện tại ta không chịu nổi gió lớn nữa, chỉ mong có thể yên ổn gả đi, tự mình làm chủ, không phải sống dựa dẫm vào ai."
Người hầu rưng rưng nước mắt: "Tiểu nhân hiểu. Thiếu gia từng bước đi tới hôm nay không dễ dàng gì. Là ta lỡ lời. Thiếu gia muốn làm chủ phu, không muốn uổng phí cúi đầu làm tiểu thiếp cho người ta."
"Ngươi hiểu được thì tốt." Ngu Thời Ngôn cười nói: "Nhà cao cửa rộng khinh ta xuất thân thấp, ta cũng chẳng thèm leo lên quyền quý. Ta càng không muốn hầu hạ ai, đã sống thì phải sống cho chính mình."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro