Chương 69

Tân Phụng huyện hiện tại người qua lại đông đúc, tuy là điều tốt, nhưng cũng kéo theo không ít phiền toái. Thương nhân từ hai vùng dễ phát sinh mâu thuẫn, gần đây đã xảy ra vài vụ xô xát dẫn đến đổ máu. May mắn chưa có ai mất mạng, nhưng cũng gây áp lực không nhỏ cho Chu điển sử và nhóm tư lại. Khối lượng công việc của họ rõ ràng tăng lên.

Có vài thương nhân từ nơi khác nghe tin hôm nay là sinh nhật của Ngu Lan Ý, biết Trịnh phủ chỉ mời một số người thân cận vào phủ, đành tiếc nuối quay về, chỉ có thể dâng lễ để tỏ lòng thành.

Những thương nhân khôn khéo đều hiểu rõ, nhà mình có tiền nhưng không có quyền, muốn đứng vững thì phải nhờ cậy quan viên. Tỷ như ở trấn trên hay trong huyện thành, phú hộ hễ biết nhà nào có con cháu xuất thân hàn môn thi đỗ tú tài, cử nhân, ắt sẽ mang lễ trọng tới bái phỏng, tìm cách kết giao, thậm chí là kết thân. Thân phận thương nhân bị xếp sau trong xã hội, ba đời không được khoa cử, định sẵn là không thể bước vào đường quan lộ, càng không thể tiếp cận quyền lực.

Vì vậy, ngoài việc nương nhờ quan viên để được che chở và đi đường tắt, nhiều thương nhân còn chọn cách gả ca nhi hoặc tỷ nhi trong nhà cho quan lại. Những ca nhi và tỷ nhi ấy, nếu không làm thiếp, cũng là vợ kế; có khi phải gả cho người lớn hơn mình mười tuổi, lấy tuổi trẻ và sắc đẹp đổi lấy hy sinh vì gia tộc.

Tiền lão bản thở dài: "Nếu không phải vị Trịnh đại nhân này quá khó mượn sức, chúng ta cũng không định phí tâm tư lên người Ngu thiếu gia."

Ngu thiếu gia này thân thế mịt mờ, từ khi Lý ngự sử rời chức, hắn được điều đến Phụng huyện, ai ai cũng nói Ngu Lan Ý là ca nhi của Trường Dương Hầu phủ, họ làm sao dám không nể mặt. Thân phận ấy khiến họ kiêng kỵ, trong lòng lại thêm lo lắng - phải dâng lễ gì mới hợp tâm ý?

Về phần Trịnh đại nhân, ngay cả mỹ nhân hay ca nhi xinh đẹp cũng không dám đưa, không chỉ không phải là vì tốt cho Trịnh đại nhân, mà là hại người. Làm vậy chẳng khác nào muốn y sống không yên, thậm chí là muốn y mất mạng.

Trịnh Sơn Từ lại là người không nhận tiền, thật sự rất khó để ra tay. Bọn họ có nhiều kế hoạch làm ăn ở Tân Phụng huyện, muốn thông được mối quan hệ trong huyện nha. Người có dã tâm lớn hơn thì muốn tiếp cận Trịnh Sơn Từ - một quý tế của Trường Dương Hầu phủ, hiện vẫn chưa nổi bật. Nếu có thể kết giao sớm, ngày sau y tiền đồ vô lượng, ở quan trường cũng là một hào kiệt, có thể dựa dẫm được.

Quan lão bản nói: "Vẫn là quay về trước đi, ta ở Tân Phụng huyện đã làm mấy vụ buôn bán, nha môn nơi đây không làm khó dễ người, chỉ cần có bạc là được thông qua, mà chỗ này quan khẩu, miễn giấy tờ hợp pháp thì xử lý cực kỳ nhanh gọn."

Mã lão bản và mấy lão bản khác thì không tin. Trịnh Sơn Từ không tham, nhưng người dưới y ít nhiều gì cũng sẽ tìm cách lách một chút, chỉ khác nhau ở mức độ. Trong mắt quan viên, đám thương nhân chẳng khác gì đứa trẻ ôm nguyên bảo đi ngang qua mặt, sao họ có thể nhịn mà không ra tay?

Vài thương nhân từ các huyện Thanh Châu đến, nghe tin Phạm Bình kiếm lời lớn từ tương ớt Tân Phụng, lại có tơ lụa thông qua đây, liền ngửi ra được cơ hội làm ăn.

Cũng có kẻ còn sợ khí hậu Tân Phụng khắc nghiệt, nhưng nghe những người từng đi buôn nói: đường xi măng làm rồi, từ Lam huyện đến Tân Phụng chỉ mất một ngày, nghĩ vậy liền có thương nhân tìm đến.

Tới cổng thành Lam huyện, nhìn thấy con đường xi măng quả nhiên tốt, trời mưa cũng không ướt, thẳng tắp vút vào gió cát. Bọn họ nghỉ một đêm ở Lam huyện, sáng sớm hôm sau liền định đi Tân Phụng huyện.

Có người khuyên nên mua móng ngựa, đường xi măng khiến móng thường không chịu nổi.

Tiền lão bản, Quan lão bản và nhóm lão bản thấy không thể tìm được huyện lệnh để kết giao, đành quay về khách điếm.

Tuy về khách điếm, vẫn có lão bản dẫn người ra chợ Tân Phụng huyện xem thử. Vừa tới nơi nghe danh Trịnh Gia Thực Tứ, liền định vào đặt ghế lô, ăn một bữa cho no. Mới tới cửa đã bị 'làm thịt' một trận. Tiền lão bản vốn chỉ ăn một cây xúc xích nướng, chưa rưới tương ớt đã thấy ngon, ăn mấy miếng liền vẫn còn thèm.

Ông lập tức bỏ tiền mua thêm ba cây.

Có người nhắc: "Ngài thử rưới ớt cay sẽ càng ngon hơn."

Tiền lão bản nghe vậy, đem ba cây xúc xích rưới ớt cay, cắn một miếng xuống, cảm giác vị giác bùng nổ. Ăn liền bốn cây, tay vẫn chưa muốn dừng.

Chắp tay sau lưng, ông bước vào Trịnh Gia Thực Tứ, nghĩ sẽ ăn trưa xong rồi quay lại mua thêm năm cây mang về ăn cho đã.

Vừa vào quán, một mùi thơm ngào ngạt đã xộc tới, tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi: "Khách quan, ngài muốn ngồi đại đường hay ghế lô?"

Tiền lão bản: "Ghế lô."

Tiểu nhị đưa ông tới ghế lô. Ghế lô ở đây bài trí không tệ, có mấy chậu hoa, không gian an tĩnh. Chỉ tiếc rằng nhìn lớn là vậy, mà không có đặt giá cầm. Ở các huyện khác, ghế lô đều có giá cầm, vừa ăn vừa nghe khúc, càng thêm thanh nhã. Còn nơi này thì không.

"Các ngươi nơi này không thể gọi người tới xướng khúc sao?" Tiểu nhị đang cùng Tiền lão bản châm trà, thực đơn đặt trên bàn.

"Nhà ta đại nhân không thích nghe mấy thứ đó, người tới nơi này đều không ai nghe. Nếu khách nhân muốn nghe, có thể đi qua con phố phía trước đến quán trà, nơi đó có mấy chỗ, điểm trà kỹ thuật cũng đều không tệ." Tiểu nhị rót trà xong, đứng một bên, giọng điệu khách khí.

Tiền lão bản trong lòng còn có chút nghi hoặc, cái gì mà đại nhân chứ? Hắn nhìn tên quán là Trịnh Gia Thực Tứ, chẳng lẽ nơi này thật sự là do Trịnh gia mở? Hắn mở thực đơn ra, cảm giác thèm ăn trong bụng cũng theo đó nổi lên.

"Các ngươi đem toàn bộ món chiêu bài dọn lên, thêm một phần thịt dê chiên và canh đông âm nữa."

Tiền lão bản một mình ngồi ở ghế lô chờ món ăn, hắn uống một ngụm trà, lại muốn thêm một đĩa đậu phộng. Lại liếc xem rượu có gì đáng uống: rượu mạnh, rượu hoa quế, rượu mơ xanh, rượu thuốc, rượu trắng... Tiền lão bản chọn một bình rượu mạnh, gọi thêm một đĩa nộm dưa leo.

Đậu phộng chiên giòn tan, rượu mạnh được tiểu nhị đặt lên bàn, Tiền lão bản ngửi thử liền biết là rượu ngon - mùi rượu nồng đậm, đáng quý là không bị lẫn mùi tạp. Hắn tự rót một chén, nhấp thử một ngụm, cay đến xộc cổ họng, đúng thật là rượu mạnh. Uống vài ngụm rồi thì cũng quen, vừa uống vừa ăn đậu phộng, gắp dưa leo, lại là một loại tư vị khác.

Chờ tiểu nhị bưng đồ ăn lên, Tiền lão bản đã uống xong ba bát lớn rượu. Ngửi thấy hương món ăn lan toả, hứng thú hắn càng tăng.

Các món hắn gọi gồm có cá say tiên, tam ti đậu phụ khô, sư tử đầu kho tàu, thịt hấp mềm, thịt thỏ xào cay, đậu hũ Ma Bà, cà tím kho tàu... Trước đây ở Tân Phụng huyện chưa từng có mấy món này, từ khi thông đường xi măng tới Lam huyện, muốn món gì cũng có thể sang bên kia mua nguyên liệu.

Ngay cả lương thực cũng dễ mua, các cửa hàng gạo ở Tân Phụng không ngốc, lập tức hạ giá. Chủ quán sang Lam huyện nhập hàng, bá tánh trong huyện cũng không cần phải lặn lội sang Lam mua gạo, tiết kiệm được chi phí lộ trình. Mà lương thực lại là nhu yếu phẩm, giá cả giảm xuống, bá tánh đương nhiên vui vẻ.

Tiền lão bản đặc biệt thích ăn thịt thỏ, nhìn thấy trên bàn cả đĩa thịt đỏ au, đầy ớt cay, liền gắp một miếng đưa vào miệng, vị thịt tươi mềm, hương ớt đậm đà quyện lấy, hắn lại ăn thêm một miếng cơm.

Món sư tử đầu kho tàu lại càng là tinh hoa, nước sốt sóng sánh trong miệng, nóng hổi đậm đà, ăn vào mà không dừng lại được. Tiền lão bản hoàn toàn bị Trịnh Gia Thực Tứ chinh phục.

Ăn xong, hắn cầm thực đơn, thấy tiểu nhị đưa hắn một tờ giấy, dẫn tới phòng thu chi tính tiền.

"Tổng cộng là một lượng hai sáu tiền."

Tiền lão bản nghĩ, ăn từng này, lại toàn món nổi danh, giá cả hẳn phải đắt lắm. Thường ngày hắn đãi khách ăn cơm cũng phải tiêu đến mười lượng bạc. Nay một mình đến ăn, cũng chuẩn bị tinh thần tiêu ba lượng. Không ngờ ở Tân Phụng huyện lại chỉ tốn một lượng hai sáu tiền, khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn đưa phòng thu chi hai lượng bạc, thối lại bốn tiền.

Tiền lão bản hỏi: "Các ngươi có đưa cơm không?"

Phòng thu chi đáp: "Khách quan, ngài ở đâu?"

"Liền ở Đồng Tâm khách điếm, ta họ Tiền."

Tiểu nhị gật đầu, nhiệt tình nói: "Chúng ta có đưa, ngài muốn giờ nào đưa tới, làm phiền dặn trước một tiếng. Ngoài ra, đưa cơm cần thêm năm văn tiền phí giao, ngài xem có chấp nhận được không?"
Tiền lão bản cảm thấy việc này không đáng kể: "Chấp nhận, vậy ta đặt trước mấy món, món móng heo kho tàu này, cho ta một phần..."

Nói xong những món mình muốn ăn, Tiền lão bản ra khỏi cửa quán, thật sự mua thêm xúc xích nướng đem về. Hôm nay tuy không gặp được huyện lệnh, nhưng trong lòng thoải mái, tâm trạng cũng tốt.

Đúng lúc ấy, Trịnh Sơn Từ tiễn khách trở về, vừa mới xoay người định đi vào.

Ngu Lan Ý tiến lên, kéo tay Trịnh Sơn Từ, oán trách nói: "Ta đang sinh nhật, ngươi còn phải nói mấy chuyện đó sao? Nghỉ ngơi một chút đi."

Dù sao ba năm sau cũng phải rời Phụng huyện về kinh, chuyện đó đã định.

"Chỉ là tiện miệng trò chuyện vài câu." Trịnh Sơn Từ mỉm cười nói: "Hôm nay ngươi là thọ tinh, mọi chuyện đều theo ý ngươi."

Ngu Lan Ý có một tướng công ngoan ngoãn nghe lời, bản thân cũng chẳng biết sai y làm gì, chỉ muốn y theo sát bên cạnh, mình làm gì thì y làm nấy.

Thọ tinh còn muốn ngủ trưa, bữa tối là do Lâm ca nhi xuống bếp, làm cho Ngu Lan Ý một bàn ăn ngon. Cuộc sống yên ổn thế này, có người thân bên cạnh, buổi tối cùng đi dạo ngắm cảnh đêm, Ngu Lan Ý kéo Trịnh Sơn Từ mua một đôi vịt.

"Ta thấy ngươi nuôi không nổi, chỉ sợ lại đem cho người khác, hoặc là đem ăn mất." Trịnh Sơn Từ tuy vẫn mua, nhưng giọng nói bình tĩnh.

Nói thật, chợ đêm Tân Phụng huyện cũng chẳng có gì đặc sắc, chỉ có thể tìm chút thú vui từ việc ăn uống. Nơi này gió cát nhiều, phong cảnh chẳng có gì đáng nói, nhưng cũng có người khéo xoay sở, buổi tối thích ra đường xi măng dạo một vòng.

Đám ăn vặt phần lớn đều là Trịnh gia mở tiệm, một quán ăn, một tiệm ăn vặt, cứ thế chinh phục được dạ dày của bách tính Tân Phụng. Mấu chốt là giá cả không đắt, nếu không đủ tiền, chỉ mua vài xâu gà xiên nhúng tương ăn cho đỡ thèm cũng được.

Tiền lão bản tâm phục khẩu phục, vốn chỉ định đi dạo chợ đêm, kết quả lại chạy đến ăn.

Những lão bản khác đi cùng Tiền lão bản, ngửi thấy hương vị tiệm ăn vặt cũng bị lôi kéo theo. Một lần ăn rồi thì không dừng lại được, cứ thế ăn tới khi bụng tròn vo, mới chịu buông đũa.

"Mấy chỗ ngồi này có thể mua được không?" Một lão bản hỏi.

Tiền lão bản: "Có thể chứ, ngươi đi hỏi Trịnh đại nhân xem sao."

Lão bản: "......"

Trịnh Sơn Từ buổi tối thường không ăn gì, y vốn ngồi ở nha môn, sau khi hạ ca liền về phủ, không còn thời gian vận động, nên cũng không dám ăn thêm. Nếu không giữ luyện tập, y sợ bản thân biến thành bụng phệ. Y không thể chấp nhận mình trở thành một nam nhân bụng bự, phải vỗ cái bụng tròn của mình.

Y liếc nhìn đoàn người Tiền lão bản một cái.

Ngu Lan Ý thấy có người đang thả hoa đăng, liền đưa cho Trịnh Sơn Từ một chiếc, còn mình thì che lại không cho Trịnh Sơn Từ nhìn nguyện vọng mình viết gì.

Trịnh Sơn Từ muốn nhìn, nhưng Ngu Lan Ý che quá kỹ, không nhìn ra được gì cả.

Hai người đi tới cổng, Ngu Lan Ý dừng bước.

Đôi mắt hắn sáng long lanh: "Trịnh Sơn Từ, ta không muốn tự đi nữa, ngươi có thể cõng thọ tinh về nhà không?"

Trịnh Sơn Từ cúi người, ngồi xổm xuống đất, giọng trầm thấp: "Lên đi."

Ngu Lan Ý trong lòng vui mừng, lập tức nhảy lên lưng Trịnh Sơn Từ, hai chân kẹp lấy eo y.

"......" Trịnh Sơn Từ bị cú nhảy ấy suýt nữa ngã nhào.

Y cố gắng trụ vững, Ngu Lan Ý không nặng, chỉ là nhảy quá mạnh.

"Trịnh Sơn Từ, sau lưng ngươi không cộm người như đại ca ta." Ngu Lan Ý đặt tay lên cổ Trịnh Sơn Từ, đầu tựa vào lưng y.

Hừ, hắn dám đem Trịnh Sơn Từ ra so với Ngu Trường Hành sao?

Đại cữu ca vừa nhìn là biết người luyện võ, da thịt săn chắc, căng cứng. Trong đầu Trịnh Sơn Từ hiện lên hình ảnh một gã cơ bắp.

"Ngươi là người thứ năm cõng ta đó." Ngu Lan Ý giơ tay đếm.

Trịnh Sơn Từ khó chịu: "Thọ tinh, ngươi kể luôn bốn người phía trước là ai đi?"

"Toàn là người nhà ta, ta là người biết giữ danh tiếng. Với lại, chuyện ngươi cõng ta lần đó, ngươi coi như là mất trí nhớ đi."

Nói rất đỗi hợp tình hợp lý, Trịnh Sơn Từ trầm mặc.

Người trong phủ đều thấy Trịnh đại nhân cõng Ngu thiếu gia từ ngoài cửa về phòng ngủ, chờ hai người đi khuất, liền rì rầm bàn tán thiện ý.

"Đại nhân đối với thiếu gia thật tốt."

"Thiếu gia hôm nay sinh nhật, không ở Hầu phủ mà vẫn cười vui vẻ như thế..."

...

Vào tới phòng ngủ, Ngu Lan Ý nhảy xuống khỏi lưng Trịnh Sơn Từ, chạy vào trong, cầm lược đưa cho y: "Ngươi chải đầu cho ta đi."

Trịnh Sơn Từ cầm chiếc lược còn nóng trong tay, giúp hắn tháo phát quan, lần đầu tiên chải tóc cho người khác. Y dùng dây cột tóc buộc lại tóc cho hắn.

"Dây cột tóc nhìn cũng đẹp. Trịnh Sơn Từ, ngươi đã chải đầu cho ta, thì không được để ai khác chải đầu nữa."

Thôi rồi, bá đạo thiếu gia.

Ngu Lan Ý vào phòng rửa mặt.

Trịnh Sơn Từ nhìn chiếc lược rồi đặt lại vào ngăn kéo của hắn, y tháo phát quan của mình xuống, chải tóc cho chính mình.

Một lọn tóc rơi xuống.

Trịnh Sơn Từ sững sờ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro