Chương 85
Nông hộ nhân gia, buổi sáng thường tỉnh dậy rất sớm, trong nhà lại nuôi heo, gà, vịt, nên càng phải dậy sớm nấu cơm cho heo, thái thảo cho gà. Trịnh phu lang rửa mặt xong liền đi mở chuồng gà, thả gà ra ngoài. Trịnh phụ cũng đã thức dậy, trước tiên lùa đàn vịt ra bờ sông cho chúng đi ăn cỏ và uống nước. Đám vịt này cứ nhốt mãi cũng không chịu đi đâu, Trịnh phụ cầm gậy trúc lùa chúng ra, đợi vịt xuống đến bờ sông mới quay về ăn sáng.
Trong nhà, hai người hầu đã làm xong bữa sáng, có bánh bao nhân thịt, nhân thịt bỏ rất đầy, cắn một miếng liền tràn ngập hương thịt. Có hai người hầu này ở đây, ngày tháng của Trịnh phu lang và Trịnh phụ thoải mái hơn rất nhiều, rất nhiều việc vặt đều không cần tự tay làm nữa.
Trịnh phu lang nói: "Các ngươi cũng ăn đi."
Người hầu đáp: "Phu lang, chúng ta ăn ở trong bếp ạ."
Trịnh phụ ăn liền năm cái bánh bao nhân thịt, uống thêm một chén sữa đậu nành, cả người đều thấy nhẹ nhõm. Mới đầu, bọn họ còn không chịu để hai người hầu ở lại nhà, thấy không được tự nhiên. Giờ ăn bữa sáng thế này, nhà cửa lại sạch sẽ, hai người ngoài miệng tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng không còn cố chấp nữa, cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt.
"Về chuyện cho thuê ruộng, ta nên cho ai thuê thì tốt?" Cơm nước xong, Trịnh phụ hỏi.
"Lão gia nếu tin tưởng chúng ta, việc này cứ giao cho bọn ta lo liệu. Chúng ta nhất định tìm được người thuê thích hợp." Người hầu cười đáp.
Trịnh phụ nghe vậy liền yên tâm giao việc cho hai người hầu. Dù sao hai vợ chồng là nông dân, lại không quen mặt biết tên nhiều người, còn hai người hầu thì biết chữ, làm việc cẩn thận, giao cho họ là yên tâm nhất. Trịnh phụ và Trịnh phu lang trong lòng đều thấy vui vẻ.
Để lại hai người hầu giữ nhà, Trịnh phụ liền ra đồng. Dù đã quyết định cho thuê, hắn vẫn muốn ra đồng một chuyến, cũng là để kiểm tra qua. Người nhẹ nhõm, không còn phải vội vội vàng vàng xuống đồng mỗi ngày như trước. Trịnh phụ vác cuốc, bước chân nhẹ tênh, thở ra một hơi trọc khí.
"Ngươi xuống ruộng đi, ta lên núi xem có hái được sơn hồ tiêu không, tiện thể lấy thêm ít bồ kết. Trưa nay định làm món gà, ta nghĩ dùng sơn hồ tiêu thì hương vị sẽ ngon hơn."
"Ngươi cứ đi, cả ngày ăn ngon như vậy, sau này nếu đổi món khác, e rằng lại không quen." Trịnh phụ trong lòng vừa mừng vừa lo.
Trịnh phu lang cõng sọt, hắn mới ngoài bốn mươi, dung mạo vẫn còn đẹp, nếu không cũng chẳng sinh ra ba đứa con tướng mạo xuất chúng. Hắn nói: "Ngươi nghĩ mấy chuyện này làm gì, ta thấy Sơn Thành đôi khi cũng giống ngươi, có thì ăn, không có thì thôi, nghĩ ngợi nhiều làm gì."
Nói rồi, Trịnh phu lang liền lên núi, cũng không nói thêm. Dù sao Sơn Từ giờ là huyện lệnh, còn có thể để hắn thiếu một bữa cơm sao. Trịnh phu lang chỉ nghĩ trong lòng, chứ không đem Trịnh Sơn Từ suốt ngày treo trên miệng, vì nói như vậy khiến người nghe thấy phản cảm. Người trong thôn vốn đã thấy hắn có đứa con như vậy là phúc khí, nếu lại khoe khoang nữa thì càng không hay.
Hắn lên núi hái sơn hồ tiêu, gặp Miêu thẩm cũng đang nhặt củi, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
"Nhà các ngươi sáng nay ăn gì vậy, thơm quá trời thơm."
"Ăn bánh bao thịt với sữa đậu nành."
Miêu thẩm hâm mộ không thôi, nhà bà chỉ ở sát vách, mỗi ngày đều ngửi thấy mùi thơm từ nhà Trịnh gia bay sang.
"Con gái út nhà ta mới gả đi, lòng ta cũng trống vắng. Gả trong thôn thì thôi, ai ngờ lại gả sang thôn khác. Lúc nó mang của hồi môn về có ghé qua, thấy sắc mặt nó hồng hào, tình cảm với con rể lại tốt, lòng ta mới yên được."
Trịnh phu lang thấy một bụi sơn hồ tiêu liền cúi xuống hái, nghe vậy thì nói: "Con cháu có phúc của con cháu, nói thêm thì chồng con bé ta cũng có gặp qua, trông cũng thành thật. Chỉ cần con bé sống tốt, gả sang ngoại thôn cũng không sao, ngồi xe bò là có thể về rồi."
"Ngươi nói cũng phải. Tính ra nhà các ngươi, Thanh Âm mười sáu rồi, có phải cũng nên tính chuyện xem mắt?" Miêu thẩm vừa nói vừa ném củi vào sọt.
"Việc của nó phải xem Sơn Thành với Sơn Từ thấy thế nào, chỉ cần hài tử thích, người kia nhân phẩm tốt, ta cũng chẳng có gì để nói." Trịnh phu lang không lo chuyện đó. Trước kia còn lo lắng sợ con chịu thiệt, nay thì yên tâm rồi. Có hai ca ca như núi dựa, nhà mẹ đẻ vững vàng, còn sợ ai dám bắt nạt?
Dứt lời, Trịnh phu lang hái xong bồ kết, cũng không trò chuyện thêm với Miêu thẩm mà tự mình xuống núi.
Về tới nhà, một người hầu đang mang y phục ra bờ sông giặt, người còn lại quét dọn sân. Trước kia sân toàn đất bùn, chỉ cần mưa một trận là nhão nhoét, bước vào nhà toàn dấu chân bùn. Dù trời nắng, dùng chổi quét cũng không thấy sạch sẽ, sân lúc nào cũng xám xịt. Giờ sân lát bằng đá phiến cửa hiệu, chỉ cần quét một lượt là sạch, nhìn cũng sáng sủa hơn hẳn.
Người hầu đã giết và làm gà xong, thấy Trịnh phu lang trở về liền vội vàng rửa sạch vài quả đào mang ra để trên bàn ngoài sân: "Phu lang dùng chút đào giải khát."
Trịnh phu lang ừ một tiếng, đặt sọt xuống, đi rửa tay rồi cầm một miếng đào lên. Quả đào mọng nước lại ngọt, hắn dựa lưng vào ghế, lưng ghế có trải đệm, nằm lên rất mềm mại.
"Ngươi cũng ăn đi."
Người hầu cười nói: "Phu lang, ta đi làm gà trước, ngài muốn ăn kiểu gì?"
Trịnh phu lang: "Xào lên đi, cho nhiều ớt vào, bạo xào. Sáng nay ta nhặt được ít sơn hồ tiêu, ngươi mang vào bếp nấu cho thơm."
Người hầu vâng lời, xách sọt vào nhà bếp.
Trịnh phụ làm việc ngoài đồng, buổi trưa không cho Trịnh phu lang mang cơm ra, tự mình vác cuốc trở về ăn. Cuộc sống nhẹ nhàng, không cần phải giống trước đây, cả ngày cắm mặt ngoài đồng. Trưa về ăn cơm còn có thể ngủ trưa rồi mới ra đồng lại.
Nghĩ đến sáng nay nói sẽ ăn gà, Trịnh phụ trong lòng mừng rỡ, bước chân nhanh hơn. Trên đường về còn gặp vài nữ tử và ca nhi đang mang cơm ra đồng cho người nhà làm việc.
"Lão Trịnh lại về rồi à!"
"Trịnh đại ca có cuộc sống sung sướng thật đấy."
"Trịnh thúc thúc chạy về ăn cơm à!"
Trịnh phụ đáp lại vài câu, không chậm trễ bước chân. Từ xa đầu thôn đã thấy mái ngói đen, tường trắng của nhà mình, lòng ông hân hoan. Còn chưa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm bay ra.
Ông bước vào sân, đặt cuốc xuống, đi rửa tay. Trịnh phu lang gọi: "Mau tới đây, cơm chuẩn bị xong rồi."
Trịnh phụ nôn nóng bước vào: "Thật sự là gà à?"
Những người vừa từ đồng mang cơm về cũng bị hương thơm kia làm không chịu nổi. Từ sau khi có hai người hầu tới, nhà Trịnh gia như thay da đổi thịt, cuộc sống thay đổi, nhà cửa biến dạng. So với những nhà khác trong thôn thì khác xa một trời một vực. Mái ngói đen nhà họ còn khí phái hơn cả nhà lý chính, nhìn thôi cũng biết ít nhất tốn cả trăm lượng bạc. Còn có heo con với trâu, cũng đều được nuôi.
"Đừng nói là có con như Trịnh đại nhân, chỉ cần đậu được một tú tài thôi, ngày tháng nhà ta cũng khá hơn rồi."
"Nghe thì dễ lắm, nhưng đâu có dễ mà được như vậy. Cả huyện này, chứ đừng nói gì thôn ta hay trấn trên, tú tài được mấy người đâu." Một bà bà vừa bưng hộp cơm của chồng ăn xong đi rửa chén vừa nói.
Lời có chút chua cũng thôi, phúc khí nhà Trịnh gia đâu phải ai cũng với tới được.
Việc sinh hoạt trong nhà Trịnh gia đều do hai người hầu phụ trách, ngay cả chén đũa ăn cơm cũng đã được thay mới, toàn là bát sứ trắng bóng, nhìn vào đã thấy thích. Còn mua thêm cả chảo sắt - thứ này giá không hề rẻ, trong thôn mấy nhà dám bỏ tiền ra mua, đa phần đều dùng nồi đất, nồi đá. Nồi đất giữ nhiệt kém, nhưng làm nóng nhanh, lại nặng. Nồi đá thì giữ nhiệt tốt nhưng khó làm nóng, mà cũng rất nặng.
Chảo sắt thì nhẹ, làm nóng đều và nhanh, tránh tình trạng chỗ sống chỗ cháy, lại tiết kiệm củi lửa, xào rau cũng thơm hơn nhiều nhờ nhiệt tỏa đều.
Thanh Hương thôn còn có một nhà là Chung gia, trước kia khi Trịnh gia chưa phát đạt thì họ là gia đình có tiền nhất thôn, khiến người người đỏ mắt. Giờ Trịnh gia đã phát tích, nhà Chung gia nhìn vào lại chẳng còn gì đáng để tự hào nữa.
Chung gia có hai trai hai gái, hai cô con gái đều đã gả ra ngoài. Đại tỷ sinh hai con, nhưng chồng lại mắc bệnh lao mà qua đời. Nàng một mình kéo con, thường xuyên phải về nhà mẹ đẻ xin thứ này thứ kia, hoặc nhờ giúp đỡ khi vào vụ mùa. Hồi mới gả đi, nhà chồng còn là hộ khá giả, ruộng tốt cả mấy chục mẫu, chồng lại đẹp trai, ai ngờ mắc bệnh rồi đi sớm. Sinh hai đứa rồi cũng khó tái giá, bên nhà chồng lại chỉ có một đứa con trai, giờ khó khăn, phải cho thuê ruộng mới sống nổi.
Nhị tỷ thì lấy một người thợ săn, quanh năm suốt tháng theo người lên núi, chỉ có lễ tết mới về. Lễ tết thì nhà Chung gia không thiếu thịt thú rừng. Có tiền đồ nhất chính là hai cậu con trai: em thì làm tiên sinh trướng phòng ở trấn trên, lương tháng bốn lượng bạc; anh thì mở quán ăn làm lão bản. Mỗi lần hai người về nhà đều tay xách nách mang, khiến dân làng nhìn mà hâm mộ.
Lần này đại công tử Chung gia mang thịt heo và hạt dẻ về, nhưng khi đi đường, các hương thân chỉ chào hỏi bình thường, không ai hỏi han gì nhiều.
"Cha mẹ, con về thăm đây." Đại công tử hô lớn.
Chung lão cha thấy con về liền vội vàng mời ngồi. Đại công tử lần này về là có việc, đợi ăn cơm xong mới mở lời: "Cha, gần đây quán ăn thiếu tiền xoay vòng, con muốn mượn ít bạc."
Chung lão cha đang rít thuốc, hỏi: "Muốn mượn bao nhiêu?"
"Mười lượng bạc."
Chung lão cha sửng sốt, mười lượng bạc với hai vợ chồng ông mà nói không phải con số nhỏ. Tới tối, đại công tử chỉ mượn được tám lượng rồi quay lại trấn.
Hâm mộ Trịnh gia làm gì, Trịnh gia đầu tư cho Trịnh Sơn Từ không biết bao nhiêu tiền bạc mà nói.
...
Tân Phụng huyện
Trịnh Sơn Từ đang xem sổ sách của xưởng nước hoa và xưởng pha lê. Hai xưởng này mới mở không bao lâu, vậy mà chưa đầy mấy tháng đã bắt đầu có lợi nhuận. Bình thường nước hoa bán một lượng, còn loại nước hoa pha lê thì hai lượng bạc. Giá cả như vậy ngang với công thợ xưởng dệt, mà sản lượng lại rất khá.
Đàm Hòa tới bái kiến: "Trịnh đại nhân."
Trịnh Sơn Từ suýt chút nữa không nhận ra, trong ấn tượng của hắn, Đàm Hòa vẫn là thư sinh mặt trắng, hiện giờ da sạm nắng, cả người tinh thần phấn chấn.
"Đàm Hòa, ngồi đi."
Đàm Hòa cảm tạ, chắp tay: "Trịnh đại nhân, đã sửa xong đường ở Tân Hưng trấn và Hoa trấn. Có mấy thôn ở gần, nên chúng ta chỉ làm một tuyến đường xi măng nối liền, người dân đi trên đường ấy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian."
"Ta tin ngươi. Hai trấn còn lại, ngươi vất vả rồi. Lần này về nghỉ tạm đi, sau này còn nhiều việc của huyện nha phải xử lý."
Nghe vậy, lòng Đàm Hòa nóng lên, cười nói: "Không giấu gì đại nhân, giờ ta dừng cũng không nổi, chỉ mong sớm sửa xong đường Đông An trấn và Ngô trấn, cả người đều thấy phấn chấn."
Trịnh Sơn Từ sững sờ. Quả là thân thể sinh ra để làm việc.
Cuối cùng hắn vẫn bảo Đàm Hòa nghỉ ngơi: "Ngươi không nghỉ cũng được, nhưng công nhân còn phải nghỉ."
Đàm Hòa đành trở về nghỉ.
Trịnh Sơn Từ tiếp tục xem công vụ. Hiện giờ không có việc đại sự, cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn hạ công văn xong liền về nhà với Ngu Lan Ý. Từ ngày Ngu Lan Ý về, Trịnh Sơn Từ càng mong tan làm hơn.
Ngu Lan Ý nhìn hắn: "Lễ vật ta mang từ kinh thành về đã phân xong, những gì ngươi muốn ta đều để trong phòng."
Cổ tay hắn đeo hai chiếc vòng đỏ, nổi bật trên làn da trắng.
Ngu Lan Ý vẫn còn chút ấm ức, tối qua bị Trịnh Sơn Từ ôm đặt lên cửa, suýt bị dọa chết.
Ở nhà mình không cần ai nhắc phải ngồi thế nào, đứng ra sao, tâm trạng hắn lại tốt. Được về nhìn thấy phụ thân và a cha khỏe mạnh, chỉ là Trường Dương Hầu và Ngu phu lang lúc nào cũng quản hắn, khiến hắn có chút không tự nhiên.
"Ta biết rồi." Trịnh Sơn Từ nắm lấy tay Ngu Lan Ý.
Ngu Lan Ý trừng mắt liếc: "Ngươi đúng là đồ háo sắc!"
Sao lại có người dùng nhiều kiểu như vậy, thành thân chưa bao lâu mà còn hơn lúc mới cưới. Trước đó còn nghi Trịnh Sơn Từ là gối thêu hoa, giờ thì hết nghi rồi.
Trịnh Sơn Từ cũng biết tối qua mình có hơi quá.
Hai người náo loạn một hồi, rồi lại ngọt ngào như cũ.
Về nhà cũng không phải rảnh rang, vẫn phải xem sổ sách. Lần này Ngu Lan Ý không làm nũng đẩy cho Trịnh Sơn Từ, mà tự mình chịu khó đọc từng khoản.
Trịnh Sơn Từ có chút kinh ngạc, chỉ rót cho hắn một ly trà trái cây rồi ngồi bên cạnh bầu bạn. Đợi đến khi Ngu Lan Ý đọc xong, hắn mới hỏi: "Hôm nay sao chăm chỉ vậy?"
"Về sau nhà to việc lớn, ta cũng phải biết xem sổ sách. Không thì sau này không biết tiền đâu vào đâu. Ta đột nhiên phát hiện tiền quan trọng lắm, hơn nữa việc của mình thì phải tự làm."
Trịnh Sơn Từ: "Lan Ý, ngươi thật tuyệt vời."
Ngu Lan Ý chu môi: "Chuyện nhỏ ấy mà. Sau này ta còn muốn đọc sách nhiều hơn, tu dưỡng tâm tính."
Trịnh Sơn Từ: "...Ờ..."
Cái này thì hắn không tin lắm.
Ngu Lan Ý nhỏ giọng hỏi: "Đại tẩu sắp sinh rồi, chừng một hai tháng nữa, có mời bà mụ không?"
"Mời, mời về ở trong phủ luôn."
Ngu Lan Ý có chút do dự, mở đầu: "Ta còn trẻ, chưa muốn làm a cha ngay đâu."
"Hảo, việc này nghe theo ngươi." Trịnh Sơn Từ rất dễ nói chuyện.
Việc gì cũng nghe ta, ta là chủ nhân thật sự trong nhà, Ngu Lan Ý vui không tả xiết.
Một tháng sau, bá tánh Tân Phụng huyện vừa làm xong vụ gieo trồng đầu xuân, cũng vừa lúc được nghỉ ngơi. Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý còn đang ngủ say thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Kim Vân gõ cửa: "Đại nhân, thiếu gia vừa tỉnh, đại phu lang sắp sinh rồi!"
Hai người cả kinh, vội vàng mặc quần áo, tóc cũng chỉ dùng dây buộc qua loa rồi chạy ra.
Vừa ra đến nhà ngoài đã thấy Trịnh Sơn Thành đứng bên cột trụ, vẻ mặt đầy căng thẳng, ánh nến trong phủ sáng rực, Trịnh Thanh Âm cũng đã tới nơi.
Người hầu, nha hoàn đều tất bật ra vào.
Ngu Lan Ý nói: "Mang nhân sâm ta mang từ kinh thành về vào bếp hầm đi!"
Trịnh Sơn Thành nhìn Ngu Lan Ý với ánh mắt cảm kích: "Đa tạ nhị đệ tức!"
Trịnh Sơn Từ: "Đại ca, ngươi đừng khẩn trương, đại tẩu lần này dưỡng thai rất tốt."
Lời là nói vậy, nhưng Trịnh Sơn Thành chỉ miễn cưỡng gật đầu, trong lòng vẫn không yên. Ngu Lan Ý cũng tỉnh cả ngủ, vừa rồi còn nghe tiếng Lâm ca nhi kêu thảm thiết, lại thấy có máu loãng mang ra từ trong phòng, trong lòng kinh hồn táng đảm.
Nha hoàn bưng ghế tới, cả nhà ngồi ngoài phòng chờ.
Trịnh Sơn Thành nói: "Sơn Từ, ngày mai ngươi còn phải đến huyện nha, ngươi về trước nghỉ đi."
"Không sao đâu, đại ca."
Lúc này tiếng Lâm ca nhi im bặt, thay vào đó là tiếng trẻ con cất tiếng khóc. Cửa phòng mở ra, bà mụ ôm đứa bé đưa cho Trịnh Sơn Thành: "Chúc mừng đại công tử, là một vị ca nhi."
Trịnh Sơn Thành dè dặt duỗi tay đón lấy, đứa nhỏ khóc oe oe, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hắn nhất thời nghẹn lời không nói nổi câu nào.
Trịnh Sơn Từ cũng thở phào một hơi: "Đều có thưởng, tháng này mỗi người lãnh hai phân tiền tiêu vặt!"
"Đa tạ đại nhân!"
Ngu Lan Ý thò đầu lại gần nhìn, đứa nhỏ da còn nhăn nheo, nhìn chẳng ra hình dáng gì. Trịnh Thanh Âm thấy tiểu cháu trai, đưa ngón út ra quơ quơ, bé con nắm lấy ngón tay hắn, tay nhỏ xíu túm chặt lấy.
"Quá nhỏ đi." Ngu Lan Ý kinh ngạc nói.
Một vú em ôm đứa nhỏ đi đặt vào giường trẻ, đắp thêm vài lớp chăn con. Người hầu trong phủ cũng bận rộn dọn dẹp, Trịnh Sơn Thành vào trong thăm Lâm ca nhi.
Lâm ca nhi kiệt sức quá độ, còn đang ngủ say. Trịnh Sơn Thành nắm tay hắn, Trịnh Sơn Từ và mọi người liền rút lui trước. Trịnh Thanh Âm từ sớm đã thêu giày và áo hoa nhỏ cho cháu, định sáng mai sẽ mang sang.
Ngu Lan Ý thì sai người làm tiểu khóa bạc, cũng chuẩn bị lễ vật xong xuôi. Về tới phòng, hắn nằm trong lòng Trịnh Sơn Từ, nắm lấy vạt áo hắn: "May mà đại tẩu sinh nhanh, nếu không đau chết người mất."
Nghe thôi cũng thấy đau.
"Về sau nếu ta muốn sinh, bảo đại phu cho ta gây tê." Ngu Lan Ý nghĩ đến cảm giác ấy còn đau hơn cả gãy chân.
Hắn hồi nhỏ nghịch ngợm từng gãy xương, phải nằm giường mấy tháng. Không phải kiểu đau âm ỉ, mà là đau đến ngất xỉu.
Trịnh Sơn Từ xoa đầu hắn, đồng ý: "Thật ra có con hay không cũng không sao cả."
Ngu Lan Ý "ừ" một tiếng. Hắn chưa muốn sinh lúc này, muốn về kinh thành sinh con, tương lai tùy duyên, không cưỡng cầu.
"Mau ngủ đi, sáng mai còn phải lên huyện nha." Ngu Lan Ý nói nhỏ.
Sáng sớm, Ngu Lan Ý nghe tiếng sột soạt, là Trịnh Sơn Từ dậy sớm. Không có người hầu, Trịnh Sơn Từ tự cõng hắn xuống giường, cởi áo tháo thắt lưng, thay quan bào rồi ra cửa. Trong lòng Ngu Lan Ý còn có chút tiếc nuối.
Cơ bụng của hắn đẹp thật.
Hai người thành thân đã lâu, cũng không vội sinh con, tâm thái Ngu Lan Ý vẫn rất thảnh thơi. Hắn vùi mình vào đệm, ngủ thêm một giấc. Tỉnh dậy, ăn xong bữa sáng, hắn tới phòng Lâm ca nhi.
Lâm ca nhi dựa gối, đội mũ, mặt tươi như hoa. Trịnh Thanh Âm cũng đang ở đó, trên giường đặt giày nhỏ và áo hoa hắn thêu.
Ngu Lan Ý: "Đại tẩu chúc mừng, đây là lễ vật ta chuẩn bị."
Lâm ca nhi: "Mau ngồi, người một nhà đưa quà làm gì. Nếu không phải ở trong phủ của nhị đệ, ta còn chẳng sinh được đứa nhỏ này."
Ngu Lan Ý bảo Kim Vân mang hộp quà đưa tới.
"Đại tẩu nói vậy là khách sáo rồi." Ngu Lan Ý vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn chiếc xe nôi bên cạnh. Em bé đang ngủ, nhỏ xíu, hôm nay trông đỡ nhăn nheo hơn hôm qua, nhìn ra được ít nét.
"Tướng công đã đặt nhũ danh, đại danh thì muốn nhờ nhị đệ đặt hộ. Nhị đệ là người đọc sách, lại là tiến sĩ, đặt tên nhất định có khí chất, cho con cũng được thơm lây chút mạch văn." Lâm ca nhi nói đến con, giọng đều mềm đi.
Sinh con, thật sự khiến người ta thay đổi.
Trịnh Thanh Âm nói: "Đại tẩu vẫn nên nghỉ ngơi, còn phải ở cữ."
Ngu Lan Ý cũng nói: "Ta đã dặn nhà bếp chuẩn bị riêng phần ăn cho đại tẩu, những chuyện khác đại tẩu không cần lo, chỉ cần an tâm dưỡng sức."
"Đúng vậy. Trong thôn ta có ca nhi sinh con không ở cữ cẩn thận, về sau mắc hàn chứng, mỗi mùa đông đều đau, thậm chí rất khó có thai lần nữa."
Lâm ca nhi cũng nghe nói việc này, liền nghiêm túc gật đầu.
Ngu Lan Ý và Trịnh Thanh Âm không ở lại lâu, sợ làm phiền Lâm ca nhi nghỉ ngơi. Trịnh Sơn Thành thì xuống bếp múc cháo mang đến cho phu lang, vừa rồi chưa ăn gì, sau nghe Trịnh Thanh Âm trò chuyện mới chịu ăn.
Sau sinh, khẩu vị Lâm ca nhi hơi thất thường, may mà đại ca không hề thiếu kiên nhẫn, nhà bếp cũng chịu khó nấu nướng.
"Nhị tẩu, cây trâm ngươi tặng ta thật đẹp." Trịnh Thanh Âm cười nói, "Ta còn làm riêng bộ xiêm y này để phối với nó."
Hồi ở kinh thành, Ngu Lan Ý thấy cây trâm con bướm kia liền nghĩ hợp với Trịnh Thanh Âm - người mềm mại, rất hợp với loại trang sức tinh xảo như thế. Lúc này hắn mới để ý bộ xiêm y thêu hình bướm, lễ vật của mình được quý trọng như vậy, tâm tình cũng rất tốt.
"Sau này đến kinh thành, chúng ta cùng nhau đi dạo." Ngu Lan Ý nói.
Trịnh Thanh Âm sững người, hắn chưa từng nghĩ sẽ đến kinh thành - nơi trung tâm Đại Yến. Với hắn, Tân Phụng huyện đã là lớn lắm rồi. Lúc mới đến đây, thấy mấy cửa tiệm chưa từng gặp, trong lòng vừa tò mò vừa tự ti, sợ mình làm chuyện ngốc. May mà có nhị tẩu luôn đưa đi chơi, lại được giao quản lý xưởng dệt, giờ còn theo Mã thị học chữ, tiến bộ không ít.
"Nhị tẩu, nếu ta thật sự có thể đến kinh thành, còn muốn được nhị tẩu dẫn đi dạo." Trịnh Thanh Âm tiếp lời.
Ngu Lan Ý cười: "Đó là lẽ đương nhiên, ta còn muốn tận tình làm chủ nhà nữa cơ."
Trịnh Thanh Âm cười rộ lên: "Nhị tẩu ngươi thật tốt."
Câu ấy là lời cảm kích.
Sau khi trở lại Tân Phụng huyện, Hạ phu lang mời Ngu Lan Ý đi chơi thuyền. Ngu Lan Ý liền cảm thấy kỳ quái, Tân Phụng huyện này thủy địa chẳng có bao nhiêu, còn có thể chơi thuyền gì, chỉ sợ chèo thuyền chưa được bao xa đã mắc cạn lên bãi cát.
Hạ phu lang thiệp thế như vậy khiến Ngu Lan Ý tò mò, hắn liền đáp ứng.
Hạ phu lang chuẩn bị đâu vào đấy, còn sai Hạ Đại Lang đưa bạc: "Ta đây là vì việc nhà mà xã giao, tướng công ngươi không nên keo kiệt một ít bạc hoa hoa đi?"
Hạ Đại Lang nói: "Tìm ta làm chi, tìm phòng thu chi mà lấy."
"Kia ta tìm phòng thu chi liền nói là được ngài dặn, đến lúc đó ngài đừng chối trướng."
Hạ Đại Lang xua tay gật đầu. Ngu Lan Ý vừa trở về, phu lang liền chạy đi tìm hắn, việc ăn uống tụ hội này không tránh được, người già trong nhà còn mong họ thân mật qua lại, tả hữu cũng chẳng tốn bao nhiêu bạc. Tân Phụng huyện này, dù có chơi hết cách cũng chẳng tốn được mấy đồng.
Hạ phu lang lấy bạc ra cửa, lấy cớ là mời Ngu Lan Ý, như vậy có thể từ phòng thu chi lĩnh nhiều thêm một chút, lại nhờ vào quan hệ với Ngu Lan Ý mà thêm thể diện ở nhà chồng, đến công công cũng đối xử khách khí hơn, quản tướng công không còn suốt ngày chạy tới chỗ thiếp thị.
Hắn ra cửa còn mời thêm Từ ca nhi. Từ ca nhi gần đây cứ chạy qua lại giữa Lam huyện và Tân Phụng huyện, xem dáng vẻ như Từ gia chủ nhân đã buông bỏ ý định gả nữ nhi cho nam tử nữa, muốn để Từ ca nhi chủ sự, chiêu con rể tới cửa.
Hạ Đại Lang mời bọn họ chơi thuyền không phải nói dối, mùa xuân này băng tuyết vừa tan, con sông vẫn còn nước, có thể chèo thuyền. Ngu Lan Ý bước lên boong tàu mà thấy có chút không thật, thuyền vừa rời bến, bốn phía liền trở nên lạnh lẽo, hắn đưa tay vớt thử cỏ nước.
Hạ phu lang còn chuẩn bị trà bánh cùng hồng trà, vừa ăn vừa chuyện trò.
Từ ca nhi gọi: "Lan Ý, ngươi ở kinh thành có gì thú vị kể nghe xem."
Ngu Lan Ý đáp: "Không có gì mới, vẫn là dáng vẻ cũ." Tuy nói thế, nhưng hắn vẫn kể vài chuyện thú vị, mọi người nghe mà khoái trá.
Khi đang ngồi chơi thuyền, bỗng nghe bên bờ vang lên tiếng hô lớn, như hiệu lệnh.
Bên bờ là đám dân đang chọn đá, xi măng, không biết đang làm gì. Ngu Lan Ý liếc mắt đã thấy một người mặc quan bào màu xanh lục giữa đám đông, vội nói: "Mau cập bờ, cho thuyền dừng lại."
Người chèo thuyền vội đưa thuyền cập bờ, Ngu Lan Ý liền nhanh chân bước xuống.
"Đó không phải Trịnh đại nhân sao, tình cờ thật." Hạ phu lang che miệng cười.
Sáng nay Trịnh Sơn Từ xử lý xong một nửa công vụ, nghĩ đi xem công trình đào kênh dẫn nước, liền cùng Giang chủ bộ tới xem. Người ký túc xá lần này rất thông minh, công trình dùng tới xi măng. Ngoài người ký túc xá giám sát thi công còn có vài nha dịch trông coi, còn lại là dân phu được tuyển đến làm, có tiền công lại được bao ăn, ai nấy đều ra sức.
Sửa xong con kênh này, sau này họ có nước uống, tưới ruộng cũng thuận tiện hơn, khỏi phải chạy đi gánh. Lúc còn trẻ thì không sao, chứ về già rồi, thân thể không còn chịu được nữa.
"Trịnh đại nhân, con kênh này là từ trong núi dẫn thủy sơn, có thể tưới được mấy trăm mẫu đất. Vì khí hậu Tân Phụng đặc biệt, chúng ta làm ám cừ để cải thiện, tốn không ít tài lực, nhân lực, thời gian cũng không nhanh được." Người ký túc xá vừa lau mồ hôi vừa giới thiệu.
Trịnh Sơn Từ đã xem qua sổ con, nên cũng hiểu rõ: "Việc này làm rất tốt. Sửa kênh không phải nhất thời, mà là vì sinh hoạt lâu dài, làm cho tốt mới quan trọng. Về tiền bạc, nhân lực, thời gian, chỉ cần hợp lý, ta đều ủng hộ."
Người ký túc xá thở phào. Hắn sợ không kịp hoàn thành trong nhiệm kỳ Trịnh đại nhân, lại còn muốn thêm tiền, nên cũng thấp thỏm lắm. May mà Trịnh đại nhân không trách cứ gì.
Hắn lại dẫn Trịnh Sơn Từ tới chỗ nấu cơm, nói rõ huyện nha không bạc đãi dân phu, thỉnh thoảng còn có thịt, đều là mua tươi từ chợ. Rau củ là do quan điền trồng, mang tới đây, chẳng tốn bao nhiêu.
Hắn luôn cố gắng tiết kiệm cho huyện nha.
Trịnh Sơn Từ cười khen một câu: "được ."
"Trịnh đại nhân ngài xem......" Người ký túc xá càng nói càng thoải mái, thấy Trịnh đại nhân không cắt lời, cũng không lộ vẻ không vui, với hắn mà nói đã là cổ vũ lớn rồi.
Trịnh Sơn Từ vỗ vai hắn, mỉm cười: "Ngươi làm rất tốt. Nếu con kênh này sửa xong, ta muốn để ngươi đặt tên cho nó, ngươi có thể về suy nghĩ trước một chút."
Người ký túc xá nghe xong ngây ra. Hắn hiểu rõ sửa con kênh này có ý nghĩa lớn với dân Tân Phụng huyện, nếu có thể đặt tên cho nó, chẳng khác gì được ghi nhớ mãi. Là người đọc sách, ai chẳng có nguyện vọng lưu danh, mà hắn thì thi trượt công danh, cơ hội như vậy đã sớm lỡ rồi.
"Trịnh, Trịnh đại nhân, ngài nói thật sao?" Hắn kích động hỏi.
"Đương nhiên. Ngươi dám viết sổ xin tăng người, tăng tiền, tăng thời gian, chẳng phải là vì thật tâm muốn làm cho tốt sao? Có bản lĩnh đó, thì danh tiếng cũng nên thuộc về ngươi."
"Cảm tạ Trịnh đại nhân!"
Giang chủ bộ đứng bên cũng hâm mộ. Một người nhỏ nhoi mà được đặt tên cho công trình lớn, sau này dân chúng có thể lập bia đá, không nhớ được tên người cũng sẽ nhớ tên công trình. Đó là vinh dự lớn. Không nói đến quốc sử, nhưng ít ra tên sẽ ghi trong huyện chí Tân Phụng.
Trăm năm sau, dân huyện chưa chắc nhớ có một chủ bộ họ Giang, ngay cả ông ta cũng không nhớ được ông tổ ba đời, nhưng tên công trình thì có thể lưu truyền.
Cơ hội đặt tên cho con kênh, còn quý hơn cả vàng. Là văn nhân, ai mà không khát vọng điều đó. Giang chủ bộ từ nay về sau sẽ luôn cảm kích Trịnh Sơn Từ.
Ngoài hắn ra, những người ký túc xá khác cũng thầm hối hận.
Trịnh Sơn Từ đi kiểm tra lại một lần, thấy thi công tốt, hắn rất hài lòng.
"Trịnh Sơn Từ!"
Hắn còn tưởng mình nghe lầm, làm sao ở nơi này lại nghe thấy tiếng Ngu Lan Ý? Nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn lại.
Trịnh Sơn Từ đồng tử hơi giãn ra, mặt mỉm cười.
"Sao ngươi lại tới đây?" Hắn nhanh chân bước đến.
Ngu Lan Ý thấy còn có nhiều người ở đây, kể cả hạ quan của Trịnh Sơn Từ, liền hơi rụt rè nói: "Ta ngồi thuyền tới."
Trịnh Sơn Từ: "......" Cái tên nhỏ này thật là.
Ngu Lan Ý chẳng nói chẳng rằng, chui luôn vào lòng Trịnh Sơn Từ, chỉ dùng ánh mắt nhìn hắn.
"Ta cùng bọn họ tới." Ngu Lan Ý chỉ cho hắn thấy Hạ phu lang và Từ ca nhi, hai người kia vội chắp tay chào.
Hạ phu lang ngày thường chẳng mấy khi gặp Trịnh Sơn Từ, nay thấy người thật trước mặt, vẫn phong thái như trước: đĩnh bạt như tùng, chi lan ngọc thụ, khiến người ngẩn ngơ.
Trịnh Sơn Từ không có kiểu cách, bảo họ không cần đa lễ.
Ngu Lan Ý hỏi: "Ngươi còn lâu không?"
Trịnh Sơn Từ: "Còn vài chỗ chưa xem xong, chắc còn hơi lâu."
"Vậy ngươi cứ lo công vụ đi, việc công quan trọng hơn." Ngu Lan Ý ra vẻ rộng lượng, trông như hiền thê lương phu.
Trịnh Sơn Từ cười đáp: "Được."
"Ngươi có muốn cùng ta xem không?"
Ngu Lan Ý lắc đầu: "Không."
Chờ Trịnh Sơn Từ xem xong chi tiết cuối, hắn quay lại liền thấy một cây nấm lam nhỏ ngồi xổm ở bờ sông. Thấy bóng hắn, người kia đứng dậy định chạy, nhưng rồi dừng bước.
Trịnh Sơn Từ bước tới gần.
"Bọn họ đi rồi sao?" Trịnh Sơn Từ hỏi.
"Ta bảo họ về trước, ta muốn cùng ngươi về." Ngu Lan Ý ngồi xổm lâu, chân cũng tê rồi. Có người định mang ghế cho hắn ngồi, nhưng hắn không ngồi, cả người vừa tự phụ vừa xinh đẹp.
Nha dịch và ký túc xá người đều không dám lại gần. Ai cũng nghe nói về thân thế Ngu Lan Ý, biết hắn không dễ chọc. Hiện tại tâm tình lại không tốt, họ chỉ sợ tự chuốc phiền toái. Thiếu gia như vậy, Trịnh đại nhân ở nhà chắc cũng khổ sở.
Chỉ có khi Trịnh đại nhân xuất hiện, vị thiếu gia này mới mang theo nét cười, nói chuyện vừa kiêu căng vừa làm nũng.
"Hảo, chúng ta về thôi."
Giang chủ bộ rất có nhãn lực, liền nói: "Trịnh đại nhân, ta cùng ký túc xá người trở về, còn có việc cần bàn thêm."
Ngu Lan Ý thưởng cho Giang chủ bộ một ánh nhìn hài lòng.
Hai người có thể ngồi cùng xe ngựa, không ai quấy rầy. Ngu Lan Ý kiêu ngạo dẫm ghế bước lên xe.
Ánh mắt Trịnh Sơn Từ nhu hòa, lại căn dặn vài câu với Giang chủ bộ, rồi sai người lấy rượu thuốc mang lên xe.
"Sao ngươi lên trễ vậy!" Ngu Lan Ý thấy Trịnh Sơn Từ vừa lên xe vừa xách đồ, liền bực mình.
"Ngươi ngồi xổm ở bờ sông lâu thế, để ta xoa chân cho ngươi."
"Sao không ngồi ghế? Có ghế đấy thôi?" Trịnh Sơn Từ nhẹ giọng hỏi.
Ngu Lan Ý đỏ mặt: "Ta không muốn ngồi thì sao."
"Không cần xoa đâu, chân ta khỏe, hồi nhỏ từng luyện võ."
Trịnh Sơn Từ cúi đầu kéo ống quần hắn, đặt đôi chân trắng nõn thon dài lên đầu gối, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay rồi xoa bóp: "Dù sao cũng tê rồi, xoa một chút là đỡ. Ngươi có luyện võ hay không chẳng liên quan gì tới việc chân bị tê."
"Thái!" Ngu Lan Ý quay đầu: "Ngươi cố tình đối nghịch với ta, ta chẳng nói lại được ngươi. Chỉ giỏi ỷ vào việc đọc sách, làm huyện lệnh là ức hiếp ta!"
"Ta một huyện lệnh còn có thể ức hiếp được ngươi?" Trịnh Sơn Từ bật cười, ánh mắt ôn hòa như xuân thủy, nhìn hắn mà nói, thật khó không động tình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro