Trần Nhất Nhiên mặc dù vẫn là học sinh tiểu học, nhưng cũng có chính mình weibo. Cậu bé bình thường nhất thường chính là dùng weibo chia sẻ trò chơi, ngẫu nhiên cũng sẽ phát phát sinh hoạt hàng ngày cùng Trần Túy.
Cậu bé nhìn bình luận một hồi, thấy có cư dân mạng đến weibo của bé, gửi cho bé một ảnh chụp. Ảnh chụp có cậu bé cùng Trần Tuý, cơ bản là có thể xác định marketing, thế là càng có nhiều người chạy đến weibo của bé xem.
Trần Nhất Nhiên thấy tất cả mọi người vọt tới weibo của mình, dứt khoát đem weibo đổi tên thành "Trần Tuý cháu trai", liền phát weibo.
Nhật Hành Nhất Thiện: Trần Túy là cậu của cháu, cháu cũng không có mẹ phú bà, đừng tại đây nhi kéo con bê.
Sau khi phát weibo, rất nhanh liền có dân mạng đến nhắn lại, Trần Nhất Nhiên chọn lấy mấy cái có đại biểu, viết trả lời.
"Cháu là bản gốc??"
Nhật Hành Nhất Thiện: Là cháu
"Rõ ràng có ba lại chỉ có thể gọi là cậu, thật là thảm a"
Nhật Hành Nhất Thiện: Ngươi bị marketing dắt mũi cũng thật thảm a [ mỉm cười ]
"Vì cái gì cháu đi theo cậu a?"
Nhật Hành Nhất Thiện: Cha mẹ đều đi, ông ngoại bà ngoại không có thời gian, chỉ có cậu mang theo cháu.
"Tôi không tin cháu là học sinh tiểu học, giọng điệu trên weibo cũng quá thành thục, học sinh tiểu học có thể chơi weibo thành thục như thế sao?"
Nhật Hành Nhất Thiện: A, có đúng không, cháu không chỉ có weibo chơi đến thành thạo, cháu hơi game cũng so với chú còn thạo hơn [ mỉm cười ]
"Ha ha ha ha ha hiện tại học sinh tiểu học đều là lão đại được không! Tôi chơi game mỗi ngày bị học sinh tiểu học mắng _(:з" ∠)_ "
Lần này Trần Nhất Nhiên không có trả lời, cho mọi người biên tự diễn.
Trần Nhất Nhiên sreenshot weibo bị một marketing nhắn lên, có người lục hết weibo của cậu bé, phát hiện bé từ sớm đã kêu Trần Tuý là cậu, cũng coi như là bằng chứng.
Weibo cậu bé hấp dẫn không ít dân mạng, còn có thật nhiều Trần Túy nữ fan hỏi bé có thiếu mợ hay không.
Trần Túy tại trong đài bận bịu cả ngày, ăn bản không biết Trần Nhất Nhiên tại weibo bên trên làm những chuyện này, vẫn là Đặng Lệ Dương xuất viện nhàm chán ở nhà nói cho anh biết. Khi Trần Tuý về nhà, Trần Nhất Nhiên còng đang trong phòng đọc bình luận, Trần Tuý mở cửa nhìn vào, mở miệng nói: "Bài tập cháu làm xong chưa?"
Đột nhiên xuất hiện thanh âm dọa đến Trần Nhất Nhiên kém chút ném di động, bé quay đầu nhìn Trần Túy một chút, cực nhanh từ trên ghế bắn lên: "Cậu, cậu về khi nào? Làm sao một chút thanh âm đều không có?"
Trần Túy mỉm cười: "Cháu chơi weibo nhập tâm như vậy, đâu còn nghe được thanh âm gì."
". . . Ha ha ha ha." Trần Nhất Nhiên muốn đem điện thoại giấu đi, thế nhưng là dạng này cũng chỉ là bịt tai mà đi trộm chuông, chính Trần Túy cũng có điện thoại, anh có thể weibo xem xét, liền biết bé tại trên mạng đã làm gì chuyện tốt.
. . . Bé thật cảm thấy là chuyện tốt.
"Cậu a, cháu còn không phải sợ mọi người trên mạng mắng cậu sao, cậu cùng chị Điềm Điềm vất vả ở cùng một chỗ, nếu là bởi vì chuyện này náo ra hiểu lầm gì đó, vậy không tốt lắm a!" Trần Nhất Nhiên mau đem Chân Điềm dời ra, chị Điềm Điềm tuyệt đối là lá bài hộ thân, trăm phát trăm trúng.
Trần Túy ngậm miệng, trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng nói: "Cháu về sau bớt can thiệp vào trên mạng sự tình, cậu biết cháu muốn giúp cậu làm sáng tỏ, nhưng việc người lớn, người lớn sẽ tự giải quyết, cháu vẫn là nên làm việc trẻ nhỏ nên làm."
"A". Trần Nhất Nhiên mệt mỏi lên tiếng, "Đứa bé nên làm gì?"
"Làm bài tập."
Trần Nhất Nhiên: ". . ."
Bé tại sao lại hỏi a! :)
Trần Túy hôm nay trở về trễ, tùy tiện làm hai món thức ăn, liền gọi Trần Nhất Nhiên ra ăn cơm tối. Trần Nhất Nhiên lay lấy trong chén cơm, trong lòng vẫn là không bỏ xuống được weibo sự tình: "Cậu, weibo sự việc có thể hay không đối cậu tiết mục mới có ảnh hưởng a?"
"Sẽ không, cháu vẫn lo lắng một chút sự việc weibo có thể hay không ảnh hưởng đến việc học của cháu đi."
Trần Nhất Nhiên: ". . ."
Cậu bé lại lùa một miếng cơm, nhìn xem Trần Túy: "Cái kia chị Điềm Điềm cùng nàng người nhà thì sao, không có hiểu lầm a?"
"Không có, cậu cảm thấy cháu hỏi câu này là đang vũ nhục sự thông minh của bọn họ." Trần Túy nói xong, dừng lại, nhìn xem Trần Nhất Nhiên, "Bất quá lần sau muốn tìm cái thời gian, mang theo cháu đi gặp người nhà cô ấy."
"A?" Trần Nhất Nhiên mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh vẫn là suy nghĩ minh bạch nguyên do trong đó. Nếu như chị Điềm Điềm cùng cậu kết hôn, sẽ dẫn bé cùng nhau sinh hoạt, cái kia ba mẹ chị Điềm Điềm khẳng định là muốn gặp bé."Tốt, bất quá tuần sau là sân trường có hoạt động tuần."
Cậu bé nói như thế, Trần Tuý mới nhớ tới anh suýt chút quên mất chuyện này: "Nhanh như vậy?"
Sân trường hoạt động tuần là vì rèn luyện bạn học nhỏ có khả năng tự gánh vác sinh hoạt, địa điểm mở, mỗi học kỳ đều có một lần. Hoạt động tuần sẽ tổ chức mọi người tập trung dừng chân, cách ly phụ huynh, một mình sinh hoạt học tập một tuần, đối với trẻ nhỏ là thứ thể nghiệm khó được, người đối diện dài đến nói cũng là khó được giải thoát.
"Vậy chờ sau khi cháu trở về chúng ta lại nói đi." Dù sao việc này cũng không vội.
"Vâng" Trần Nhất Nhiên gật gật đầu, lại nhìn xem anh hỏi, "Cậu, cháu không ở nhà một tuần, cậu có muốn hay không đem chị Điềm Điềm kêu đến?"
Trần Túy đũa dừng lại, ngước mắt nhìn "Cháu từ chỗ nào học những này?"
"Này còn cần học sao, đây là bản năng của nam nhân a!"
"A, thật sao?" Trần Túy ánh mắt so vừa rồi sắc bén không ít, dọa đến Trần Nhất Nhiên mau ngậm miệng cúi đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm yên tĩnh trở lại, chỉ có âm thanh bát đũa va chạm, Trần Túy tiện tay kẹp một đũa đồ ăn, tâm tư vậy mà nghĩ đến đề nghị của Trần Nhất Nhiên, dừng lại không được.
Anh phải thừa nhận là, anh động tâm.
Buổi tối trước khi ngủ, Trần Túy tựa ở trên gối đầu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhắn cho Chân Điềm: "Ngày mai có thể gặp mặt sao?"
Chân Điềm lúc này đang nghe Chu Linh giảng giải, thấy Trần Tuý nhắn đến, liền đánh gãy lời Chu linh mà nói: "Chờ chút, tớ có tin nhắn."
". . ." Chu Linh đem lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Chân Điềm xem hết Trần Túy tin nhắn, mới trả lời "Có thể a. ^_^ "
Trần Tuý: Buổi trưa ăn cơm, em đến đài truyền hình được không? Thời gian nghỉ trưa của anh không có nhiều.
Chân Điềm biết anh trận này vì chuẩn bị tiết mục mới, phi thường bận rộn, mà lại bởi vì Đặng Lệ Dương còn đang nghỉ ngơi, tin tức buổi trưa anh cũng còn tại thay phiên. Ngẫm lại cũng là cô phi thường yêu thương học trưởng.
Chân Điềm: Vâng vâng, em đi đài truyền hình tìm anh đi ^_^
Chân Điềm: Học trưởng sớm nghỉ ngơi một chút a! Đừng chơi điện thoại di động, nhanh đi đi ngủ
Trần Túy: Em vì cái gì vẫn là phải gọi anh học trưởng?
Chân Điềm không nghĩ tới hắn bỗng nhiên quan tâm tới cái này, lập tức không biết nên làm sao trả lời.
Chân Điềm: Vậy anh hi vọng em gọi thế nào?
Trần Túy: Nồng nhiệt một chút
Chân Điềm: ". . ."
Cô không gọi được a! Liền xem như đánh chữ đều đánh không ra miệng!
Trần Túy gặp cô bên kia bỗng nhiên trầm mặc, không thể nín được cười cười: "Không đùa em nữa, anh đi ngủ, ngủ ngon."
Anh phát là giọng nói, Chân Điềm trong cửa hàng tương đối ồn ào, đem thanh âm điều đến đến bên tai nghe, vẫn là ngại nghe được không đủ rõ ràng. Quên đi, học trưởng chúc ngủ ngon vẫn là giữ lại về nhà lúc ngủ lại nghe đi.
Cô cũng cho Trần Túy phát cái ngủ ngon biểu lộ, mới cười híp mắt để điện thoại di dộng xuống.
"Yêu đương trong người thật đáng sợ." Chu Linh phát ra từ phế phủ cảm thán, "Uống rượu uống đến một nửa, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy bà chủ cầm trạm điện thoại di động ở nơi đó cười, thật sự là phát hoảng."
Chuyện này a Trung tràn đầy đồng cảm, bà chủ nói với hắn chính mình khả năng cả một đời tìm không thấy bạn trai, chỉ chớp mắt, cô liền thành thỉnh thoảng biến thành nữ nhân cầm điện thoại cười ngây ngô.
Chân Điềm đối bọn họ trào phúng lơ đễnh: "Tôi biết, các người là ghen tị, hừ, cẩu độc thân."
"Hắc, ngươi có bản lĩnh cậu tại cửa ra vào treo tấm bảng, phía trên viết độc thân cẩu không được đi vào!" Chu Linh vô cùng phẫn nộ, lâu như vậy đến nay, cô từ trước đến nay Chân Điềm hai cái sống nương tựa lẫn nhau, lẫn nhau cũng không tìm tới đối tượng, thế nhưng là Chân Điềm đột nhiên liền làm phản rồi!
"Tớ mới không."
Chân Điềm đắc ý tiểu bộ dáng nhìn vào Chu Linh trong mắt, mặt càng thêm mắt đáng ghét: "Hôm nay weibo không phải đều truyền ầm lên sao, nói học trưởng cậu cùng một cái phú bà sinh cái con riêng."
Chân Điềm bĩu môi, nhìn cô nói: "Đừng nghĩ châm ngòi ly gián, nói thật cho cậu biết, cái kia phú bà chính là tớ."
"Nha, thật đúng là sẽ hướng trên mặt mình dát vàng." Chu Linh uống một ngụm bia, cầm lấy đũa ăn trong mâm gắp đồ ăn, "Bên trong weibo cháu trai anh ta, một đám người đuổi tới muốn làm mợ nha."
Cái này Chân Điềm cũng biết, dù sao cô một mực chú ý weibo động thái, bất quá giống cô rộng lượng, mới sẽ không cùng những này chỉ có thể YY dân mạng chấp nhặt: "Cậu không phải đã nói rồi sao, các cô ấy chỉ có thể nhìn người giấy, mà tớ có thể nhìn người thật."
Chu Linh: ". . ."
Xác định quan hệ xong quả nhiên trở nên so trước kia không bị cản trở a.
Cô bát quái mà nhìn xem Chân Điềm: "Cậu cùng học trưởng tiến triển đến đâu rồi?"
Chân Điềm da mặt vẫn là không có chống đỡ, có chút xấu hổ: "Mắc mớ gì tới cậu? Uống bia của cậu đi."
"A a a, mặt giống như đỏ lên, có phải hay không hôn rồi? Kế tiếp là không phải nên. . . Hả?" Chu Linh ném cho cô một người trưởng thành đều hiểu biểu lộ.
Chân Điềm sách một tiếng, gượng chống lấy nói: "Về sau tớ muốn treo tấm bảng, phía trên viết bồi trò chuyện là muốn thu tiền!"
"A, đừng nói cậu không nghĩ." Chu Linh một đôi mắt nhìn thấu quá nhiều.
". . ." Chân Điềm nghiêng đầu sang chỗ khác, đối bên kia a Trung nói, "A Trung, cậu đến tiếp khách này đi"
Chu Linh nhìn xem bóng lưng của cô cười ha hả.
Một đêm trôi qua, một ngày trước huyên náo xôn xao hot search, hôm nay cũng yên lặng không ít. Weibo hot search bảng lại đổi một nhóm, mọi người lại có mới điểm nóng có thể đi truy, đồng thời làm không biết mệt. Vốn là làm tin tức người, đối loại sự tình này hiểu rõ nhất bất quá, Trần Túy không có cảm giác gì đóng lại weibo, giống như không có gì bình thường đi làm.
Hôm nay anh phát hiện Lư Phàm không có tới, Điền Sâm đối với cái này không có làm nhiều cái gì giải thích, chỉ nói Lư Phàm hai ngày này có một số việc xin nghỉ, hắn công việc cũng đều an bài cho người khác. Nghe nói như vậy, mọi người cứ như vậy nghe, ai cũng không có hỏi nhiều.
Buổi trưa Chân Điềm đến tìm Trần Túy cùng nhau ăn cơm, tự nhiên đưa tới các đồng nghiệp vây xem. Trần MC yêu đương, tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít nghe nói một chút, chỉ là ai cũng chưa thấy qua bạn gái trong truyền thuyết dáng dấp ra sao.
Thật vất vả bắt lấy một cơ hội, tất cả mọi người duỗi cổ nhìn ra phía ngoài, Trần Túy không có cùng Chân Điềm dừng lại quá lâu, liền lôi kéo cô đến phòng bên cạnh ăn cơm.
"Ngại ngùng, đồng nghiệp anh có chút bát quái." Trần Túy cùng Chân Điềm tại phòng ăn ngồi xuống, thuận tiện đem thực đơn đưa cho Chân Điềm. Chân Điềm tiếp nhận thực đơn, lắc lắc đầu nói: "Không sao, mà lại em còn thật thích đến đài truyền hình. Anh biết không, em vừa rồi tại cửa phòng rửa tay, gặp được Ôn Khả! Liền là cái kia diễn « sau cùng lữ trình » nhân vật nữ chính!"
Trần Túy khẽ cười nói: "Ừ, anh biết, hôm nay là có tiết mục ở chỗ này thu."
"Oa bản thân cô ấy siêu cấp xinh đẹp a, thật hâm mộ các anh tại đài truyền hình công việc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy minh tinh."
Trần Túy hỏi: "Em cũng truy tinh sao?"
"Không có, nhưng là thấy đến minh tinh luôn luôn kích động mà!" Chân Điềm vừa nói, một bên đem điểm thức ăn ngon thực đơn còn cho phục vụ.
Trần Túy nhìn cô, tựa hồ muốn nói lại thôi, Chân Điềm nhấp một hớp nước trong ly, đối với anh nói: "Anh là có lời gì muốn nói sao? Chẳng lẽ là cùng ngày hôm qua weibo có quan hệ? Trong đài làm khó dễ anh?"
"Không có khi dễ, hot search đã giải thích rõ ràng, vốn chính là giả dối không có thật." Vì làm dịu trong lòng không hiểu một vẻ khẩn trương, Trần Túy cũng giơ tay lên bên nước nhấp một miếng, "Trần Nhất Nhiên cuối tuần muốn đi tham gia hoạt động tuần, muốn rời nhà một tuần, chờ cậu bé sau khi trở về chúng ta lại tìm thời gian hẹn người nhà em ăn cơm."
"Tốt, hoạt động tuần là cái gì?" Chân Điềm đối Trần Nhất Nhiên tham gia cái này hoạt động tuần cảm thấy rất hứng thú.
Trần Túy nói: "Liền là trường học tổ chức, mỗi học kỳ đều có một lần, bồi dưỡng trẻ nhỏ ý thức độc lập tự chủ."
"Phốc." Chân Điềm nhịn không được cười ra tiếng, "Em cảm thấy bé đã đủ độc lập tự chủ."
. . . Đúng vậy, Trần Nhất Nhiên vấn đề là, quá độc lập tự chủ. Trần Túy cũng cười theo cười, rốt cục vẫn là đem chính mình nén ở trong lòng xin hỏi ra: "Em cuối tuần, muốn hay không đến nhà anh tới. . . Chơi?"
Cuối cùng của cuối cùng, Trần Túy vẫn là đem "Ở" chữ đổi thành "Chơi".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro