PN 7: Buổi tối tớ muốn học tập
Trần Nhất Nhiên một mặt im lặng tuyệt đối mà nhìn xem La Lệ Sa.
La Lệ Sa tạo hình mới rất nhanh làm oanh động trường học, về sau càng oanh động chính là, cả ngày hôm nay La Lệ Sa đều không có trốn học, thậm chí còn nghiêm túc làm bài.
Giáo viên nhìn thấy La Lệ Sa chuyển biến, tự nhiên là đem cô ta biểu dương một trận, chỉ bất quá có một chút rất làm cho người khác khó hiểu, chính là kiên trì nói mình gọi La Sa Sa.
"Em bây giờ mới lên cấp ba, lúc này phấn khởi tiến lên còn kịp. Cố lên, thầy coi trọng em, có cái gì không hiểu cứ tới hỏi thầy."
"Cám ơn thầy Vương." Không biết có phải bởi vì tâm tính thay đổi, bình thường La Lệ Sa cứng nhắc lại ghét lời nhàm tai chủ nhiệm lớp, hôm nay cũng biến thành đáng yêu.
Cùng ban chủ nhiệm nói xong lời nói, La Lệ Sa lại trở về phòng học học tập. Trước đó bỏ bê chương trình học rất nhiều, hiện tại rất nhiều thứ cô ta đều không hiểu rõ. Nhìn sách có một đống ký hiệu, không dựa theo. Cách thầy Vương mà làm bài, mà là cầm sách, chạy đến lớp một, đi tìm Trần Nhất Nhiên.
Bạn học lớp một: ". . . ? ? ?"
Đây là thao tác gì ?
"Trần Nhất Nhiên, cậu giảng cho tôi bài này đi?" La Lệ Sa không để ý xung quanh vô số ánh mắt tò mò, cầm sách hướng Trần Nhất Nhiên trước mặt đưa tới, mỉm cười nhìn cậu.
Trần Nhất Nhiên mím mím khóe miệng, ngẩng đầu lên nói với cô ta: "Lớp cậu không có ủy viên học tập, khóa đại biểu hay lớp trưởng sao?"
La Lệ Sa gật gật đầu: "Có a."
"Vậy cậu đi hỏi bọn đi."
"Thế nhưng bọn họ không đẹp trai như cậu a!" La Lệ Sa nói đến lí lẽ.
Nữ sinh lớp một nhìn không được, La Lệ Sa là chuyện gì xảy ra! Trần Nhất Nhiên dáng dấp lại soái, đó cũng là lớp bọn họ a! Muốn hỏi vấn đề, cũng nên lớp mình hỏi trước!
"Bạn học La Lệ Sa, lớp trưởng chúng tôi cũng phải học tập, cậu là lớp khác, làm sao có thể tới chiếm dụng thời gian của cậu ấy!"
Sau khi nữ sinh đầu tiên dũng cảm mở miệng chất vấn La Lệ Sa, những nữ sinh khác cũng bắt đầu hưởng ứng.
"Đúng a, chúng tớ tìm lớp trưởng còn phải xếp hàng đấy! Cậu muốn hỏi cũng được, đến đằng sau xếp hàng đi!"
"Ha!" La Lệ Sa vỗ bàn một cái, quay đầu nhìn, "Làm cái gì làm cái gì? Có phải hay không tớ hôm nay mang đồng phục quá chỉnh tề, các ngươi liền cho rằng La Sa Sa tớ không động đao rồi?"
Các nữ sinh: ". . ."
"Cậu làm gì? Ở lớp chúng tôi bên trong đối với nữ sinh lớp tôi hô to gọi nhỏ?" Trần Nhất Nhiên ngước mắt, không vui nhìn xem cô ta.
". . ."
La Lệ Sa im lặng, nội tâm sôi trào lớp một nữ sinh.
A a a, lớp trưởng đã phát nổ! ! !
La Lệ Sa thu hồi sách, hướng nữ sinh lớp một mỉm cười: "Vậy các cậu hỏi trước, hết tiết tớ đến hỏi lại."
Liên tiếp mấy ngày, La Lệ Sa đều nghiêm túc làm học sinh tốt, còn tận dụng mọi thứ chạy đến lớp một hỏi Trần Nhất Nhiên bài tập. Thứ sáu, chị em bạn dì gọi điện thoại cho cô ta, nói buổi tối Viễn ca hẹn hát karaoke, bảo cô ta cùng đi.
La Lệ Sa nghĩ nghĩ, đáp: "Tơ thì không đi được, buổi tối có việc"
"Cậu lại không đi? Cậu lần trước không đến Viễn ca đã không cao hứng." Chị em cô ta ngữ khí nghe vào cũng có chút không kiên nhẫn, "Cậu buổi tối có chuyện gì? So hát karaoke còn quan trọng hơn?"
La Lệ Sa mỗi chữ mỗi câu đáp: "Tớ buổi tối muốn học tập."
". . ." Đối phương trầm mặc một hồi, mới quay về điện thoại mắng lên, "La Lệ Sa đầu óc cậu có vấn đề a? Gần đây sự tình trong trường học Viễn ca đều nghe nói, vì một nam sinh làm vậy có ý nghĩa sao?"
La Lệ Sa nhíu nhíu mày, nói: "Tớ buổi tối thật đi không được, như vậy đi, các cậu buổi tối cùng Viễn ca chơi thật tốt, mọi chi phí đều tính cho tớ."
"Được thôi, chúng tớ sẽ cùng Viễn ca nói, chính cậu tự giải quyết cho tốt đi."
Đối phương nói xong cũng cúp điện thoại, La Lệ Sa từ trong nhà vệ sinh ra, lại trở về phòng học lấy bài tập ra nghiên cứu.
Hôm nay thứ sáu, cấp ba cũng tan học trước một tiết, Trần Nhất Nhiên đón được Trần Hi, chở cô bé hướng cửa trường đi. La Lệ Sa cũng chạy một cái xe đạp, đi theo bên cạnh bọn họ.
"Bạn nhỏ a, ra về a?" La Lệ Sa cười hì hì hỏi Trần Hi.
Trần Hi "Vâng" một tiếng, không nghĩ lại uốn nắn cô ta vấn đề xưng hô này.
"Hai người buổi tối chuẩn bị làm cái gì? Muốn hay không cùng đi ra ăn một bữa cơm a?" La Lệ Sa hỏi.
Trần Nhất Nhiên nói: "Chúng tôi muốn về nhà ăn cơm, cậu cũng nhanh lên về nhà đi."
La Lệ Sa nháy mắt mấy cái, nhìn cậu hỏi: "Cậu đây là đang quan tâm tớ sao?"
Trần Nhất Nhiên cười một tiếng: "Tớ đây là đang sai bảo cậu đi."
"Nói xạo, "miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực"."
". . ."
Trần Nhất Nhiên không để ý tới cô ta, Trần Hi ngồi phía sau tò mò hỏi: "Ca ca, "miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực" là có ý gì?"
Trần Nhất Nhiên nhíu nhíu mày, nhìn La Lệ Sa cảnh cáo nói: "Cậu ít hồ ngôn loạn ngữ trước mặt em gái tớ đi."
Nói xong, liền tăng nhanh đạp xe tốc độ, đem La Lệ Sa bỏ lại đằng sau.
Khi La Lệ Sa đuổi theo ra tới, vừa vặn trông thấy cậu cùng Trần Hi lên xe. Cô ta đem xe đạp khóa ở cửa trường học, chính mình tại bên lề đường đi tới.
Một cỗ xe sang trọng từ phía sau đi tới, đi theo bên người cô ta. Cửa sổ xe hạ, lái xe hô: "Tiểu thư, không lên xe sao?
La Lệ Sa tức giận nói: "Không lên, tôi muốn đi một mình đi, chú đừng có đi cùng tôi."
Lái xe không có lại nói cái gì, chỉ là chậm rãi lái xe ở sau lưng cô ta.
Trần Hi cùng Trần Nhất Nhiên sau khi cơm nước xong, liền tràn đầy phấn khởi cùng Lệ Lâm Lâm gọi điện thoại, nói ngày mai hai nhà người cùng nhau liên hoan sự tình. Trần Nhất Nhiên gọi nhiều lần, mới đem cô bé lên thư phòng đi làm bài tập.
Ngày mới bắt đầu không bao lâu, Trần Nhất Nhiên nhận được một Wechat, là Chu Tuệ Tuệ gửi tới. Cậu nhìn thoáng qua, màn hình biểu hiện là một đầu hình ảnh tin tức.
Ấn mở điện thoại, nhìn thấy Chu Tuệ Tuệ gửi tới hình ảnh. Trên hình ảnh, La Lệ Sa bị một đám nam nữ xa lạ vây quanh, bầu không khí nhìn qua không thế nào vui sướng.
Chu Tuệ Tuệ: Tớ cùng bạn đến ca hát, tại KTV đại sảnh nhìn thấy.
Chu Tuệ Tuệ: Cùng với La Lệ Sa những người kia, giống như đều là xã hội đen.
Trần Nhất Nhiên nhìn chằm chằm màn hình nhìn ra ngoài một hồi, trả lời hắn: "Tại sao muốn gửi cho tớ?"
Chu Tuệ Tuệ: Tớ cũng không biết nên gửi cho ai, ba mẹ La Lệ Sa đều không ở trong nước, tớ cũng không biết bạn bè thân thích của cậu ấy
Trần Nhất Nhiên: Cậu chụp lén ảnh chụp không có bị người ta nhìn thấy không?
Chu Tuệ Tuệ: Không có
Trần Nhất Nhiên: Vậy cậu đừng để ý, cách những người kia xa một chút
Chu Tuệ Tuệ: Ừ, cái kia La Lệ Sa làm sao bây giờ? Cậu ấy xem ra không quá nguyện ý đi cùng với bọn họ
Trần Nhất Nhiên: Những cái kia cũng đều là bạn của cậu ấy, khả năng xảy ra mâu thuẫn đi
Chu Tuệ Tuệ nhìn thấy tin nhắn này, cũng không tiếp tục nhắn nữa. Những cái kia đúng là bạn của La Lệ Sa, cô gửi cho Trần Nhất Nhiên, cũng là nhất thời có chút bận tâm.
Nhưng Trần Nhất Nhiên xác thực không có nghĩa vụ quản loại sự tình này, mặc dù La Lệ Sa mỗi ngày theo đuổi cậu.
Trần Nhất Nhiên lại viết bài tập trong chốc lát, Trần Hi ngồi ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn một chút: "Ca ca, anh thế nào?"
Trần Nhất Nhiên hướng cô bé cười cười, nói: "Anh không có làm sao a."
Trần Hi cau mày một cái, nhìn cậu nói: "Ca ca có tâm sự phải không? Làm bài tập đều không chuyên tâm. Ca ca nếu như có chuyện, có thể nói với Hi Hi, Hi Hi không giúp được anh, nhưng còn có ba mẹ em a."
Trần Nhất Nhiên trong lòng ấm áp, giơ tay lên sờ sờ tóc Trần Hi, nói: "Bạn ca ca tìm ca ca có việc, ca ca đi ra ngoài một chút."
"Vâng."
Trần Nhất Nhiên cầm điện thoại di động lên, đi ra ngoài. Chu Tuệ Tuệ gửi tới tấm hình kia, có tên của KTV, cậu liền đi qua tiệm này.
Đi tới cửa, Chân Điềm vừa vặn đưa cho đưa nước quả tới, gặp cậu chuẩn bị đi ra ngoài, liền hỏi: "Thiện Thiện, đã trễ thế như vậy còn muốn đi đâu a?"
Trần Nhất Nhiên cười cười nói: "Bạn học cháu gọi ta đi KTV ca hát, đã từ chối nhưng không được, muốn cháu đến một chút. Cháu đi hát hai bài liền trở lại."
"A, vậy cháu về sớm một chút, đừng chơi đến quá muộn." Trần Nhất Nhiên hiện tại cũng cấp ba, cùng bạn học ra ngoài hát một chút ca vẫn là rất bình thường, Chân Điềm cũng không có hỏi nhiều, chỉ căn dặn không được uống rượu.
Trần Nhất Nhiên đáp ứng, thay giày liền ra cửa.
Cậu gọi cái xe, đi KTV, lúc này đi qua, cũng không biết La Lệ Sa còn ở đó hay không.
La Lệ Sa thân thế, trong trường học người trên cơ bản đều biết. Trong nhà có tiền, cho trường học cũng tài trợ không ít, cho nên nhân viên nhà trường mới có thể tha thứ. Mọi người cũng biết, mặc dù nhà cô ta rất có tiền, nhưng luôn một mình, ba mẹ đều không có ở bên người.
Loại cảm giác này Trần Nhất Nhiên không dám nói mình cảm động, nhưng vẫn là đã trải nghiệm qua.
Huống chi La Lệ Sa vẫn là con gái.
Xe dừng ở ngoài cửa KTV, Trần Nhất Nhiên liền nghe được rối loạn tưng bừng. Trên đường tới nghĩ tới, khả năng La Lệ Sa sớm đã đi, cũng có thể là đã cùng với bạn bè cô ta hoà giải rồi, nhưng lại không nghĩ tới, vừa đến đã trông thấy La Lệ Sa tư thế hiên ngang tại KTV cùng người ta đánh lộn.
La Lệ Sa chị đại cũng không phải chỉ là hư danh, ở trường học không có cùng nữ sinh động thủ một lần, nhưng đánh nam sinh còn không ít. Nghe nói bởi vì cô ta một mực một người ở trong nước, cha mẹ liền cho cô ta học võ thuật, từ tiểu học liền bắt đầu luyện.
Ban đầu là muốn cho cô ta dùng để phòng thân, thuận tiện giết thời gian, không nghĩ tới cuối cùng dùng để đánh nhau.
Trần Nhất Nhiên sau khi xuống xe đi tới, không quản chuyện La Lệ Sa luyện bao nhiêu năm võ thuật, một người nữ sinh đánh nhiều người như vậy, khẳng định vẫn là thua thiệt. Cậu đi lên giữ chặt một người vung ra đi nắm đấm, đem người vung ra một bên: "Một đại nam nhân đánh một nữ sinh, thật mất mặt đàn ông."
"Mày là ai a? Không có chuyện của mày"
Trần Nhất Nhiên không trả lời, cũng không có thời gian trả lời, bởi vì những người công kích La Lệ Sa kia, trông thấy có người đến giúp, liền đem sức phân tán đến trên người cậu.
La Lệ Sa cũng ngoài ý muốn nhìn cậu một cái.
Nhân viên KTV biết rõ bên ngoài đánh nhau, vậy mà không ai đi lên hỗ trợ, Trần Nhất Nhiên nghĩ những người này cùng La Lệ Sa động thủ, khả năng lai lịch cũng không nhỏ, những nhân viên KTV này không dám đắc tội hắn.
Trách thì trách cậu vừa rồi xông lại đến quá nhanh, quên đi trước báo cảnh sát, hi vọng nhân viên nào còn có chút lương tâm, chí ít giúp bọn họ báo cảnh sát.
Trời tựa như nghe được tiếng lòng cậu, tiếng còi cảnh sát xa xa liền truyền tới. Trông thấy đường cái đối diện bắn tới hai chiếc xe cảnh sát, nam nhân cùng Trần Nhất Nhiên động thủ một cái lập tức cùng cái khác đưa mắt liếc ra ý qua một cái, để mọi người rút lui.
KTV chớp mắt liền chỉ còn lại La Lệ Sa cùng Trần Nhất Nhiên hai người, La Lệ Sa thấy mọi người đều chạy, mới hai tay chống tại trên đầu gối, thở hổn hển mấy cái.
Trần Nhất Nhiên kéo lại cánh tay cô ta, hướng bên kia chạy: "Cậu còn đang chờ cái gì? Chờ cảnh sát đến bắt sao?"
La Lệ Sa còn không có kịp phản ứng, liền bị Trần Nhất Nhiên lôi kéo chạy, thẳng đến rốt cuộc nghe không được tiếng còi cảnh sát, hai người mới ngừng lại được.
La Lệ Sa một bên thở, một bên nhìn Trần Nhất Nhiên cười. Trần Nhất Nhiên bị cô ta nhìn, không kiên nhẫn thả mà nói: "Cậu cười cái gì?"
La Lệ Sa nói: "Cậu chạy cái gì? Tớ cũng không phải chưa từng vào cục cảnh sát."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro