PN7: Sau khi tốt nghiệp, tớ sẽ đi nước ngoài

 La Lệ Sa vì tạo sự chú ý của cha mẹ, đã từng cố ý bị cảnh sát bắt một lần. Cảnh sát dùng điện thoại di động của cô ta cùng với mẹ ở nước ngoài trò chuyện, thế nhưng bọn họ không có giống như trong tưởng tượng; tức hổn hển mắng cô ta dừng lại, càng không có từ nước ngoài vội vã gấp trở về.

Bọn họ dùng tiền giúp cô ta mời một luật sư tốt, giải quyết hết thảy mọi chuyện.

La Lệ Sa nhìn Trần Nhất Nhiên, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Trần Nhất Nhiên: "Chu Tuệ Tuệ tại KTV nhìn thấy cậu, cậu ấy sợ cậu có việc gì, liền nhắn tin cho tớ."

"Chu Tuệ Tuệ?" La Lệ Sa không nghĩ tới sẽ là cô, người mà cô ta đã từng chặn cầu thang, "Cậu ấy sẽ tốt bụng như vậy?"

"Không tin cũng được, coi như cậu không có việc gì, tớ đi trước."

Gặp Trần Nhất Nhiên quay người liền chuẩn bị đi, La Lệ Sa tranh thủ thời gian bắt lấy cậu: "Ài, chờ chút a, không bằng chúng ta đi uống chút đi?"

"Không uống." Trần Nhất Nhiên hướng trước mặt đường đi, tại giao lộ gọi một chiếc xe. La Lệ Sa đi theo bên cạnh cậu, nhìn cậu nói: "Không nghĩ tới cậu đánh nhau còn rất lợi hại a, những người kia đều lớn hơn cậu."

Trần Nhất Nhiên lơ đễnh nói: "Tớ lên tiểu học năm thứ ba đã đánh thắng học sin lớp sáu."

"Nha, lợi hại như vậy?" La Lệ Sa là lần đầu tiên nghe Trần Nhất Nhiên cho cô ta sự tình, liền bắt đầu hỏi tới, "Nhìn không ra a, cậu là học sinh tốt sẽ mà cũng đánh nhau?"

Trần Nhất Nhiên nói: "Bọn họ đụng Chu Tuệ Tuệ, dọa cậu ấy sợ quá khóc."

La Lệ Sa: "..."

Biết rõ Trần Nhất Nhiên cùng Chu Tuệ Tuệ là bạn học tiểu học, nhưng không nghĩ tới còn có chuyện này: "Cậu có thể đừng đề cập Chu Tuệ Tuệ không? Cậu thích cậu ấy sao?"

Trần Nhất Nhiên rốt cục dừng lại, nhìn về phía cô ta.

Con đường này đèn đường không sáng, nhưng đứng dưới hoàn cảnh mờ tối, Trần Nhất Nhiên lộ ra con ngươi sáng lên.

La Lệ Sa bị cậu nhìn không được tự nhiên, nàng vô ý thức sửa sang tóc của mình, khó được thẹn thùng: "Cậu nhìn tớ như vậy là muốn làm cái gì?"

Trần Nhất Nhiên đưa ánh mắt dịch ra, nhìn xem con đường phía trước nói: "Tớ cùng Chu Tuệ Tuệ không có gì, cậu ấy hình như thích nam sinh khác ."

"Nha!"

La Lệ Sa con mắt cũng đi theo sáng lên, một đối thủ mạnh mẽ cứ như vậy bị loại! Lời cao hứng còn chưa nói ra miệng, lại bị Trần Nhất Nhiên đánh gãy: "Tớ và cậu cũng sẽ không có cái gì."

"..." La Lệ Sa bị nghẹn họng một chút, đây không phải lần đầu tiên bị Trần Nhất Nhiên cự tuyệt, nhưng càng khó có được càng có cảm giác chinh phục, "Cái này không thử một chút làm sao biết được?"

"Tớ hiện tại sẽ không nói yêu đương, tớ chỉ muốn học tập cho giỏi."

"... Tớ có thể cùng cậu cùng nhau học tập cho giỏi a, sẽ không ảnh hưởng cậu học tập! Tớ cam đoan!"

Trần Nhất Nhiên thu hồi ánh mắt quăng tại giao lộ, nhìn về phía La Lệ Sa: "Tớ định thi xong sẽ đi nước ngoài học đại học. Tốt nghiệp về xong, liền sẽ xuất ngoại."

La Lệ Sa sửng sốt.

Trần Nhất Nhiên thành tích một mực đứng hàng đầu, trường học của bọn họ cũng có rất nhiều học sinh đều chuẩn bị sau khi tốt nghiệp xuất ngoại, trường học thậm chí chuyên môn mở nhằm vào tốt nghiệp du học chương trình học. Thế nhưng là cô ta chưa từng có cân nhắc qua, Trần Nhất Nhiên cũng sẽ xuất ngoại.

"Cậu quyết định sao?"

"Ừ, cha tớ ở nước ngoài, trường học cũng đã giúp tớ liên hệ." Cậu mặc dù không có chính thức cùng Trần Túy cùng Chân Điềm nói qua muốn ra nước ngoài học, nhưng bọn họ cũng biết dự định này của cậu, đồng thời cũng ủng hộ quyết định của cậu.

La Lệ Sa trầm mặc một hồi, cảm xúc hơi không khống chế được rống lên: "Vì cái gì các người đều muốn xuất ngoại? Nước ngoài đến cùng có gì tốt? Cứ như vậy hấp dẫn các người sao!"

Cha mẹ của cô ta ở nước ngoài, cô ta xảy ra chuyện cũng không muốn trở về đến xem một chút, hiện tại Trần Nhất Nhiên cũng muốn xuất ngoại?

Trần Nhất Nhiên an tĩnh nhìn cô ta một hồi, hỏi: "Cha mẹ cậu cũng ở nước ngoài đi, bọn họ không có để ngươi xuất ngoại cùng sao?"

"Tớ sẽ không đi! Tớ mới không thèm xuất ngoại! Tớ chán ghét nước ngoài!" La Lệ Sa cảm xúc vẫn còn có chút kích động, cha mẹ của cô ta đương nhiên đã đề cập, để cô ta sau khi tốt nghiệp ra ngoại quốc học đại học. Nhưng cô ta hận nước ngoài, chán ghét nước ngoài.

Trần Nhất Nhiên cảm giác được cô ta cùng cha mẹ quan hệ không hòa hợp, nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.

Cậu chờ La Lệ Sa cảm xúc bình phục một chút sau, mới mở miệng nói: "Thời điểm tớ còn chưa ra đời, cha tớ liền đi nước ngoài, còn vì cái này cùng mẹ tớ ly hôn. Mẹ tớ một người nuôi tớ, khi tớ hai tuổi cũng đi. Về sau tớ liền theo cậu, cho tới bây giờ. Tớ có thể hiểu được cảm giác của cậu, tớ từ nhỏ cha mẹ cũng không ở bên người, nhưng coi như thế, cậu cũng không nên từ bỏ chính mình, cậu có thể trôi qua càng tốt hơn."

La Lệ Sa cười một tiếng, lạnh lùng nhìn cậu: "Cậu căn bản cũng không hiểu. Cậu so với tớ còn may mắn nhiều lắm, bởi vì tớ không có một người cậu thương tớ như vậy, sủng tớ như vậy. Thân thích nhà tớ, bọn họ muốn để tớ cùng bọn hắn ở cùng nhau, đều là hướng về phía tiền của cha mẹ tớ, không ai là chân chính quan tâm tớ."

"Cậu muốn xuất ngoại vậy cậu liền đi đi, chúc cậu ở nước ngoài lên như diều gặp gió." La Lệ Sa ném lại câu nói này, quay người đi. Trần Nhất Nhiên nhìn bóng lưng của cô ta, không lên tiếng gọi lại, hướng đường cái bên kia đi.

Cậu tại giao lộ gọi vào xe, trực tiếp trở về nhà.

Trần Hi đã ngủ rồi, Trần Túy ngồi trong phòng khách, chờ Trần Nhất Nhiên trở về.

Trần Nhất Nhiên mấp máy môi, không biết nên nói cái gì.

Không thể phủ nhận, ở điểm này mình xác thực so với La Lệ Sa may mắn hơn, nếu như không có cậu, không biết hiện tại mình có cái dạng này không.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Túy nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, hướng Trần Nhất Nhiên ở cửa ra vào đổi giày nói: "So với cậu dự đoán thì trở về sớm hơn."

"A, cháu đi hát hai bài, liền trở lại." Trần Nhất Nhiên thay xong giày, sẽ xuyên qua phòng khách, hướng thư phòng đi, "Cháu còn bài chưa viết xong, cháu làm bài tiếp."

"Chờ một chút." Trần Túy gọi lại, đứng người lên hướng phương hướng của cậu bé đi qua.

"Sao vậy cậu?" Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Cậu bé năm nay mới vừa lên cấp ba, nhưng là đã cao một mét tám, cùng Trần Túy đứng chung một chỗ, cũng thấp không có bao nhiêu.

Trần Túy nhìn một lúc, hỏi: "Khóe miệng cháu sao vậy?"

Trần Nhất Nhiên ngẩn người, vô ý thức sờ lên khóe miệng của mình: "Tê."

Cậu bị đau "Tê" một tiếng, khóe miệng không biết là lúc nào bị thương, dĩ nhiên không có phát giác ra.

"Cháu cùng người khác đánh nhau?" Trần Túy hỏi.

Trần Nhất Nhiên cúi đầu, không nói gì.

"Chuyện gì xảy ra?" Trần Túy cũng không nhượng bộ, truy vấn.

Trần Nhất Nhiên nói: "Không có gì, là giữa bạn học chung lớp phát sinh mâu thuẫn, đã giải quyết."

Trần Túy trầm mặc một hồi, nhìn cậu bé nói: "Mặc dù cậu đến bảo cháu không nên đánh nhau có chút không đúng, nhưng chuyện này nếu Điềm Điềm biết, khẳng định lại muốn lo lắng. Nếu đã giải quyết, cậu liền tin tưởng cháu thật giải quyết, ngày mai chính cháu đem vết thương che một chút, đừng cho Điềm Điềm trông thấy."

"... Vâng." Trần Nhất Nhiên luôn cảm thấy, Trần Túy đứng ở chỗ này nói với cậu nhiều như vậy, không phải thật sự quan tâm làm sao thụ thương, mà là quan tâm mợ nhìn thấy sẽ lo lắng.

"Ngày mai không lên lớp, cháu đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, còn bài ngày mai lại làm."

"Vâng." Trần Nhất Nhiên cũng không có lại đi thư phòng, trở về phòng vọt vào tắm, cho mình khóe miệng chà xát chút thuốc, liền ngủ rồi.

Buổi sáng sau, cậu nhìn tấm gương, khóe miệng bên cạnh máu ứ đọng đã phai nhạt không ít, nhưng vẫn là có thể nhìn ra được. Ai, muốn lấy cái gì che đây? Phấn lót?

...

Trần Nhất Nhiên do dự một hồi, sau cùng lấy miếng băng cá nhân, dán trên mặt mình, vừa vặn đem vết thương che lại.

Buổi trưa hôm nay hẹn Lệ Lâm Lâm người một nhà ăn thịt xiên, nghe nói ông chủ cửa hàng thịt xiên vẫn là Cố Tín ca ca.

Trần Hi dậy sớm hưng phấn đến không chịu được, dù sao vẫn là bạn nhỏ, có thể đi ra ngoài chơi liền thật cao hứng. Trần Nhất Nhiên ở gian phòng của mình viết trong bài tập, đợi đến lúc chuẩn bị xuất phát, mới từ trong phòng ra.

"Ca ca, anh rốt cục ra ngoài rồi! Anh còn không ra Hi Hi liền phải đi gõ cửa kêu anh á!" Trần Hi gặp Trần Nhất Nhiên ra, vui vẻ chạy tới nắm tay, cùng đi ra cửa, "Lâm Lâm đã xuất phát a, chúng ta cũng phải nhanh lên nha!"

"Tốt tốt tốt." Trần Nhất Nhiên ngoan ngoãn bị lôi kéo đi tới cửa. Chân Điềm trông thấy bọn họ chạy tới, ánh mắt tại Trần Nhất Nhiên trên mặt miệng vết thương thiếp chỗ dừng lại: "Thiện Thiện, mặt cháu thế nào? Bị thương sao?"

"Không có, cháu bị mọc mụn, nên mới dán che lại." Trần Nhất Nhiên đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác nói cho Chân Điềm.

Trần Túy nhìn cậu một cái, không nói gì, Chân Điềm tin chuyện tào lao của Trần Nhất Nhiên, kêu bọn họ ra cửa.

Lệ Lâm Lâm hôm nay đặc biệt mang váy mới đi ăn cơm. Bọn họ đến sớm hơn, Lệ Thâm đặt căn phòng nhỏ, người một nhà ngồi ở bên trong uống trước một chút trà ăn một chút ăn vặt.

Tiệm này đặc sắc là khi mọi người đang chờ bữa ăn sẽ làm hoa quả cho khách, trước kia đều là ông chủ tự mình làm, hiện tại ông chủ cũng vội vàng không tới, quả xoài làm cũng là trong cửa hàng đầu bếp làm thay.

"Lâm Lâm, tớ tới rồi!" Trần Hi nho nhỏ, đi phía trước nhất, dẫn đầu đẩy ra phòng cửa. Lệ Lâm Lâm nghe thấy thanh âm của cô bé, liền đứng người lên nghênh đón tiếp lấy: "Hi Hi, Nhất Nhiên ca ca, các ngươi tới rồi!"

Dư Vãn nói: "Làm sao chỉ hô Nhất Nhiên ca ca a, còn có chú Trần và dì Chân a."

Lệ Lâm Lâm bị mẹ nói đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lại ngoan ngoãn đem Trần Túy cùng Chân Điềm hô một lần.

Bảy người chọn một cái phòng lớn, một cái vòng tròn bàn. Trần Hi bên trái là mẹ, bên phải là Trần Nhất Nhiên, Trần Nhất Nhiên một bên khác, an vị ngồi gần Lệ Lâm Lâm.

Lệ Lâm Lâm trong lòng nho nhỏ mừng thầm, Trần Nhất Nhiên lúc ăn cơm phát huy trọn vẹn một cái đại ca ca phong phạm, đều kẹp đồ ăn cho cô bé và Trần Hi. Cuối cùng Dư Vãn nhìn không được, cùng nói: "Chính cháu ăn là được, Lâm Lâm để dì lo cho."

Trần Hi nói: "Hi Hi cũng có thể chính mình đến, ca ca không cần kẹp thức ăn cho em."

Chân Điềm cười sờ sờ Trần Hi đầu, khích lệ nói: "Hi Hi thật lợi hại."

Lệ Lâm Lâm thật ra là hi vọng Trần Nhất Nhiên gắp thức ăn cho mình, nhưng bây giờ thế cục đến trình độ này, cũng chỉ đành nói: "Nhất Nhiên ca ca ăn đi, Lâm Lâm cũng có thể tự mình ăn!"

Trần Nhất Nhiên sờ sờ đầu nhỏ của cô, học Chân Điềm dáng vẻ khích lệ nói: "Lâm Lâm cũng thật là lợi hại."

Lệ Lâm Lâm mặt "Bá" đỏ lên.

Hôm nay liên hoan hai nhà người đều ăn đến rất vui vẻ, buổi chiều mọi người còn đi ăn đồ ngọt, ngắm hoa. Thứ bảy chơi một ngày, chủ nhật Trần Nhất Nhiên liền dẫn Trần Hi đem một ngày trước rơi xuống học tập bổ sung.

Thứ hai, học sinh đều sẽ sớm đi trường học. Trần Nhất Nhiên cùng Trần Hi đến thời điểm, vừa lúc ở cửa trường học đụng phải La Lệ Sa.

Cô ta đã nhuộm đen tóc lại, đồng phục cũng giống thường ngày như thế, mang đủ thứ trên người. Khóe miệng nhai kẹo cao su, trông thấy Trần Nhất Nhiên cùng Trần Hi tới, "Ba" thổi phá một cái bong bóng, quay người đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro