Chương 2: Tình địch 1, tình địch 2,... tình địch n

Trường K mà tôi theo học là một trường dạy học theo kiểu tín chỉ. Tức là, trong một học kì, bạn có thể đăng kí môn học nào tùy thích miễn là tổng số tín chỉ không lớn hơn và không nhỏ hơn một con số quy định, mà như trường tôi thì max là 32 và min là 22.

Và trong một lớp học đó, bạn có thể học với nhiều bạn tới từ các ngành, các khoa khác nhau, thậm chí có thể gặp những anh chị khóa trên hoặc các em khóa dưới. Điều này rất có lợi cho mối quan hệ và giao tiếp của bạn. Tôi đã quen được rất nhiều bạn từ những lớp học tín chỉ như thế.

Kì này tôi dựa vào lịch trình rảnh rỗi liên tục mà đăng kí số tín chỉ tối đa và trong ba tháng tích cực sống và học theo số đông các bạn sinh viên khác, những tuần cuối cùng này khiến tôi như  “vắt chân lên cổ để lăn”, điên cuồng có mặt trong thư viện và các khu tự học của kí túc xá. Mà mục tiêu duy nhất chỉ là cố gắng lấy điểm qua môn, chỉ cần không phải học lại là tôi đã mãn nguyện, cảm tạ ông trời, tổ tiên nhiều rồi.

Ôm quyển giáo trình dày cộp môn “ Quản trị chiến lược” mà đôi mắt tôi như díp lại thành hai đường thẳng. Không biết sau đợt thi này cái thân hình “ thùng phi” của tôi có được cái thiện chút nào chăng chứ mắt tôi đã thành mắt gấu trúc từ lâu lắm rồi.

“ Mày đang đâu?”.

Điện thoại rung lên từng hồi khiến cơn buồn ngủ của tôi vụt biến mất. Cái con nhỏ này, trước không gọi, sau không gọi lại gọi đúng lúc tôi đang mơ màng tới Gió độc. Bực chết nó.

“ Phòng tự học, tầng một, kí túc nhà ba. Sao?”

“ Sao với răng cái gì. Xin thông báo cho cô nương, bây giờ là thứ năm của tuần thứ hai cô cưa anh Phong đấy. Cả tuần nay cô làm cái gì mà vứt xó anh ấy thế hả? Mới bắt đầu đã bỏ cuộc rồi à?”

Sao tôi lại nghe thấy tiếng rít qua kẽ răng của nhỏ nhỉ? Là tôi đang cưa anh hay nhỏ đang cưa anh, đúng là “ nhà vua không vội, thái giám đã vội” ( Há, câu này là tôi học lỏm được khi đọc ngôn tình tiểu thuyết đấy. Dùng tạm vậy, dù sao nhỏ cũng có tố chất làm thái giám từ lâu rồi).

“ Mấy ngày vừa rồi tao thi suốt mà, ai được như mày, về quê ôn thi lại có anh đẹp trai kề kề bên cạnh. Mới lại, tao cũng đang định đi ăn cùng anh ấy đây”

“ Định. Định cái quái gì nữa. Mày còn không tấn công nhanh, mấy chị em xinh đẹp khác cuỗm anh ấy đi thì ngồi mà khóc nhá. Mày vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây, thông tin tuyệt mật rò rỉ từ phòng anh Phong, tuyệt đối chính xác là thư tình hiện giờ đã chất đầy cao bằng tủ sách rồi. Cũng liên tục nhận được quà, lời hẹn đi chơi nữa. Haizzzz, tao gọi chỉ để thông báo cho mày biết mà tìm đối sách thôi. Tự lo liệu đi, tao đi ăn cơm đây.”

Tôi ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, thầm thán phục tốc độ cập nhật thông tin của nhỏ Yến ngày càng cao. Bản thân tôi cũng chỉ mới biết tới vào tối ngày hôm qua, lúc cùng anh trao đổi lại ít câu hỏi kiểm tra môn “ Đàm phán kinh doanh”, anh có nói

“ Thư tình anh nhận được để đầy ngăn bàn rồi, quà trong tủ cá nhân cũng sắp kín rồi. Em tính sao đây?”

“ Vì anh đồng ý cho em theo đuổi mà bản thân mới rơi vào mấy đống lộn xộn này. Em liệu giải quyết cho tốt. Dương, phải xử lí hậu cung cho ổn thỏa chứ.”

Cơ mà, không phải chỉ anh gặp phải lộn xộn, nó đã tự động chạy tới trước mặt tôi rồi đây.

“ A, chị Anh. Lâu quá không gặp chị”.

Bên cạnh trường K có một con ngõ nhỏ, được mệnh danh là thiên đường ăn uống của sinh viên. Bởi vì ở đây, không những có nhiều hàng quán với nhiều đồ ăn thức uống khác nhau mà giá cả cũng rất sinh viên, về chất lượng thì theo phần đông nhận xét là khá ổn.

“Mộc” vốn là quán café duy nhất trong ngõ nhỏ ấy, theo cuốn “ Bách khoa toàn thư trường K” thì quán đã duy trì được hai chục năm, chủ quán là gia đình bà Năm, cũng đã có ba thế hệ tiếp quản rồi.

“ Mộc” không giống như những quán café hiện giờ, có thể bán kèm nhiều đồ ăn và thức uống khác. Thực đơn ở đây chỉ có bốn loại: đen, đen đá, nâu, nâu đá và có kèm thêm đĩa hướng dương nếu khách yêu cầu.

Không gian ở đây cũng không lớn và có phần cổ kính, sát cạnh quán có trồng một cây hoa sữa mà niên đại cũng gần chục năm. Hoa ở quán thường nở muộn nên cuối tháng mười một vẫn có thể ngửi thấy hương thơm của nó. Lúc thì ngào ngạt, lúc lại thoang thoảng, tôi vẫn thường lượm một hai bông rồi đặt vào túi. Quả thật vương lại hương rất lâu.

Khi mới chân ướt chân ráo vào trường, tôi không thường đi lại tìm tòi cho lắm nên dù “ Mộc” khá nổi tiếng, tôi vẫn chưa hề đặt chân tới đây. Chỉ sau khi quen biết anh, tôi mới thường có mặt ở quán, dần dà thành quen khiến tuần nào cũng ghé qua. Lúc thì đi cùng anh, lúc đi cùng nhỏ Yến, thỉnh thoảng còn một mình tôi tới để hưởng thụ cái không gian yên tĩnh hiếm thấy ở nơi nhộn nhịp này.

Hiện giờ “ Mộc” do bác Đông làm chủ và con trai bác cũng thường tới phụ giúp quán vào buổi tối. Tôi nghe bác nói, “ Mộc” là nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm của gia đình nên thế hệ sau vẫn cố gắng duy trì.

Bác Đông chỉ có một người con trai, anh không thích kinh doanh mà theo đuổi nghiệp kiến trúc nên nhiều lúc bác cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai quán sau này.

“ Sao lại tới vào đầu chiều thế, Dương? Không phải đi học à cháu?”

Bác Đông đặt cốc café xuống bàn rồi ngồi phía đối diện tôi. Tôi lắc đầu, mỉm cười đáp lại

“ Cháu đang trong đợt thi nên tự học thôi, không phải lên giảng đường bác ạ. Sáng nay cháu lên trường nên nhân tiện qua đây luôn. Tuần trước cháu bận quá đã tới được đâu.” Tôi nháy mắt, đột ngột trở nên tinh quái “ Bác không nhớ cháu sao?”

“ Hà hà, con nhóc này. Bác nhớ, nhớ mày lắm. Tuần nào cũng có đứa lèo nhèo bên tai, không có thành không quen.”

Tôi cười gian mấy tiếng nhân tiện uống một ngụm café, hương thơm café ở đây rất riêng biệt, thơm nồng và kèm theo vị đắng thanh tự nhiên của café Việt Nam truyền thống.

Phong rất thích café. Anh đã thử uống rất nhiều loại khác nhau như espresso, cappuccino, mocha, latte của Ý, Iced của Mỹ, Bica của Bồ Đào Nha hay Irish của Ireland nhưng anh vẫn ưa thích nhất là một cốc café đen nóng của Việt Nam.

Phong nói, anh thích nhìn từng giọt, từng giọt café  rỉ ra dưới phin rồi rơi xuống cốc. Chậm thôi, nhưng dần dần tạo thành một cốc café đậm đặc, hương thơm nồng quấn quýt vào không khí khiến người khác như được thư thái, đầu óc cũng thanh tỉnh.

Bác Đông ngồi nói chuyện với tôi được vài phút thì có khách tới. Là một nhóm các bạn sinh viên tổ đội tình nguyện trường X, xem ra là tiếng lành đồn xa, “ Mộc” vẫn được ưa chuộng qua bao thế hệ.

Chầm chậm uống vào một ngụm nâu nóng, tôi nghiêng đầu dựa vào khung cửa sổ rồi thả lỏng người, mặc cho nó chìm đắm vào giai điệu của những bản nhạc không lời vang lên nhè nhẹ bên cạnh.

Trước mắt, những hình ảnh lúc trưa như tái hiện lại một lần nữa.

Sống động và thú vị.

Người xưa có câu “ Hồng nhan họa thủy”, còn hôm nay tôi xin bổ sung thêm câu “ Mỹ nam họa thủy” vào từ điển bách khoa cho đông đảo người dân được biết tới.

Liếc thấy chục con mắt đang trừng trừng nhìn, tôi rùng người một cái rồi “ uyển chuyển” lấy menu trước mắt đồng thời gọi một ly kem đắt nhất. Hờ hờ, là họ “lôi” tôi ra đây nên tí nữa phải do họ thanh toán chứ.

Tôi nhìn chị phục vụ đang bê ly kem tới mà cười thật ngọt ngào. Nhiệt độ hôm nay phải dưới mười hai độ, kèm theo những ánh mắt lạnh lẽo của mấy tiểu thư xung quanh đã khiến tôi tê cóng hết người. Không ăn kem để lấy độc trị độc thì chắc sẽ không thể sống mà ra khỏi đây.

Bầu không khí dị thường vẫn tiếp tục, anh liếc tôi, tôi liếc anh mãi cho tới khi ly kem tôi ăn hết nhẵn, chị Anh trưởng nhóm – tôi cho là thế, lên tiếng

“ Thế này, chúng mình đã muốn gặp bạn từ đầu tuần rồi, nhưng thời gian này, bạn cũng biết đấy, tương đối bận rộn nên hôm nay mới có dịp ngồi với nhau. Chúng mình…”

“ Bình tĩnh” Tôi giơ tay lên chặn lời chị,mặc dù biết là hơi bất lịch sự nhưng mà, tôi quen chị đã vài tháng, cũng biết tính văn chương lai láng đi hết một vòng thành phố cũng chưa vào chủ để chính của chị. Thôi thì để tôi tự đặt câu hỏi, tự trả lời vậy.

“ Hừm hừm, để em đoán nhé. Thứ nhất, liên quan tới anh Phong?”

Năm cái đầu đồng loạt gật mạnh.

“ Thứ hai, liên quan tới em.”

Lại gật.

“ Cuối cùng, liên quan tới các chị.”

Gật.

Tôi ai oán đảo mắt quanh căn phòng. Ba câu trên của tôi mà là câu hỏi sao? Chỉ là muốn trêu đùa mấy người này vậy mà họ lại dùng khuôn mặt nghiêm túc như trên bàn đàm phán nhìn tôi.

“ Vậy, các chị muốn em rời xa anh Phong?”

“ Đúng.”

Oa, người ta nói cuộc đời cũng giống như một bộ phim và chúng ta là diễn viên cho bộ phim ấy quả không sai. Những tình tiết kinh điển nhất cũng đã xuất hiện rồi, bây giờ một diễn viên non trẻ là tôi phải cố gắng nhập vai cho hoàn hảo. Quyết không phụ lòng của Đảng, của Nhà nước, của bố mẹ, thầy cô và bạn bè.

“ Trước khi bị phán tử hình cũng phải cho người khác biết tội của họ là gì chứ. Cho em lí do.”

Tôi ngồi thẳng lưng, ánh mắt nghiêm nghị phóng tới phía đối diện.

Ầu ầu, sao không ai nói gì mà cứ nhìn nhau trao đổi thế. Khó nói hay không có gì để nói.

“ Để tớ nói trước.”

“Không, tớ nói trước”

“ Phải là tớ”

Bản thân tôi hiện giờ cũng không biết nên vui hay nên buồn khi được các vị tiểu thư không quen biết tranh nhau cơ hội nói ra khuyết điểm của bản thân. Nổi tiếng có cái hay, có cái không hay, cơ mà tôi cứ muốn hưởng thụ cái hư vinh được biết tới đã. Thật thỏa mãn.

Nhưng cái chính là, nói thì cứ nói sao phải tranh giành nhau, cãi nhau hỗn loạn cả một góc phòng. Họ da mặt dày còn tôi chỉ mới nổi tiếng, được cả quán theo dõi vừa vui vẻ vừa ngại ngùng.

“ Sờ tốp, sờ tốp. Em bảo này, các chị lần lượt đi. Em có thể ngồi nghe hết mà, bắt đầu từ chị bên tay phải em đi.”

Cô gái được tôi nhắc tới ngó mấy chị em còn lại một lượt rồi hắng giọng, trịnh trọng liếc tôi từ đầu tới chân. Đôi mắt đẹp đảo một hồi như ước lượng và suy tính, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, giọng dịu dàng

“ Lùn”

“ Là không cao ạ.”. Tôi sửa lại

“ Không đẹp”. Người thứ hai lên tiếng

“ Xinh xắn là được rồi ạ.” Gì chứ? Tôi dĩ nhiên là không đẹp rồi, nhưng cũng được xếp vào hàng ngũ kute, dễ thương mà. Phải chỉnh, phải chỉnh.

“ Không có gì nổi bật.” Là người thứ ba.

“ Nhà chỉ cần một người nổi bật thôi chị. Đó là quy luật bù trừ đó ạ”

“ Không xứng”. Người thứ tư rồi. Chị này nói lời cũng tổn thương người khác ghê. Có thể nói giảm nói tránh là môn không đăng hộ không đối mà.

“ A, cái này phải là do anh Phong quyết định chứ ạ.” Tôi làm bộ ngơ ngác “ Người cuối cùng, chị Anh, chị có gì không hài lòng ạ?”

Thâm trầm, toan tính, soi mói, ánh mắt chị Anh khiến tôi liên tưởng ngay tới ai đó. Gió độc ơi là gió độc, hồng nhan tri kỷ của anh hình như ở đây nè. Sao cả phong cách nữ vương khi nói chuyện cũng giống nhau như đúc thế không biết.

“ Ngực…”. Giọng nói bất giác kéo dài “không có”.

Hiu hiu.

Gió thổi.

Cẩm Dương.

Hóa đá.

“Đã có ai nói câu này với chị chưa hả Anh, chị quả là thiên hạ đệ nhất độc mồm độc miệng”.

Trước khi hoàn toàn chết ngất trên chiến trường, tôi đã cố vớt vát được một câu nói xuất phát từ đáy lòng.

Thực rất muốn chửi bậy một trận cho hết bực tức. Không có cái xấu hổ nào hơn cái xấu hổ này. Không có cái hận nào sâu đậm hơn cái hận này.

Nguyễn Ngọc Cẩm Dương tôi xin thề, có Anh tuyệt không có Dương. Bắt đầu từ hôm nay triển khai kế hoạch “ Ba vòng rõ ràng”, lấy nhỏ Yến là mục tiêu đầu tiên.

“ Để ôm được mỹ nhân về nhà thật quá sức gian nan.”

Tiếng lòng của tôi đó. Có ai thấu hiểu chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro