Chương 3: Tuần 3 - Tuyết yêu thương
Chương 3: Tuần 3- Tuyết yêu thương.
Trường đại học K – đầu tàu về chất lượng giảng dạy trên cả nước. Mặc dù mới kỉ niệm sáu mươi năm ngày thành lập trường vào mùa thu năm ngoái nhưng đếm đi đếm lại, soát lên soát xuống trong hơn một nghìn trường đại học trong nước, đại học K vẫn hùng dũng, oai phong nằm chễm chệ trên top những “cây cao bóng cả”, là mục tiêu phấn đấu của các đàn em và cũng là niềm mơ ước của biết bao học sinh.
Rò lại danh sách các sinh viên ưu tú trường K thập niên trước, chắc hẳn sẽ thấy được những danh tính vô cùng quen thuộc, thường xuyên được ban thời sự các kênh VTV1, VTV2, VTV3 nhắc tới. Đó là các vị cán bộ cấp cao, dân thường như tôi xin phép không đề cập “ pờ rô phai”.
Bên cạnh đó, một vài vị giám đốc công ty này, phó giám đốc công ty nọ, con dâu tập đoàn lớn, con rể tập đoàn nhỏ thường xuyên được dân tình nhắc tới trên cộng đồng mạng “hình như” cũng góp mặt trong buổi chụp ảnh kỉ yếu cuối cấp vài khóa trước.
Tôi đề cập tới những vấn đề trên kì thực không có ý khoe khoang, chỉ có chút khoe của để các bạn biết rằng, được trở thành sinh viên của đại học K là một niềm vinh dự lớn lao, là một sự kiện vô cùng may mắn đến với tôi năm ngoái. Và cũng để khuyên nhủ các em khóa sau, cứ đại học K mà điền vào đơn đăng kí thôi nhé.
Kì thực, bên cạnh lí do vì chất lượng giảng dạy tốt, là nơi xuất thân của người thành đạt ra, các hoạt động của sinh viên trường K cũng là điểm cộng để tôi cố gắng, “ vượt lên chính mình” dành một chân vào cổng trường.
Ngay từ khi còn học cấp hai, tôi đã có hứng thú rõ ràng với các hoạt động ngoại khóa trong trường và dĩ nhiên, cũng có làm một vài chức vụ nho nhỏ trong lớp, cũng quen thân được với vài anh chị bạn bè “có chức có quyền” trong trường và thành phố.
Những hoạt động này đã giúp tôi rất nhiều trong khả năng giao tiếp, khả năng lãnh đạo cũng như hoạt động nhóm, và kèm theo đó là một vài bài học “ đời” mà mãi tới sau này tôi mới nhận ra mà xúc động thốt lên “ à, hóa ra mình đã bước vào xã hội sớm thế đấy.”.
Mặc dù yêu thích là thế, nhưng khi lên tới cấp ba với mục tiêu vượt vũ môn, trở thành tân sinh viên đại học K mà gần như tôi đã tạo kén, biến bản thân thành một con người khác, trầm lặng, mọt sách, và thờ ơ.
Ngẫm đi ngẫm lại, những kỉ niệm của tôi với thời áo trắng, với những ngày tháng tươi đẹp nhất của tuổi học trò ngoài sách vở cũng vẫn là sách vở.
Tới bây giờ, thỉnh thoảng gặp bạn bè cũ, tưởng nhớ lại và nói chuyện mới thấy bản thân mờ nhạt như thế nào. Dường như những năm tháng ấy, ngoài ăn, ngủ, hít thở không khí để sống ra tôi chỉ làm duy nhất một việc, đó là học.
Đôi lúc, tôi cảm thấy oán hận với những hành động khi đó. Rõ ràng, tôi có thể vừa học vừa tham gia hoạt động, có thể vừa ôn thi vừa học hỏi nhiều kiến thức xã hội, ấy vậy mà cuối cùng vẫn làm một con mọt sách rồi để lại hậu quả là đôi mắt “đẹp” bị cận nhẹ.
Chính vì vậy, ngay khi nhận được thông báo trúng tuyển vào đại học K tôi đã tự nhủ với bản thân, phải đem hết những ngày tháng tươi đẹp tuổi học trò lấy lại. Có thể đã muộn, có thể sẽ vào một môi trường khác, không giống với những gì tôi tưởng tượng và mong muốn nhưng tôi muốn được đốt cháy, muốn được thể hiện và khát khao mơ ước.
Hoặc, lí do chuẩn xác nhất là tôi muốn là chính mình.
Trường đại học K nổi tiếng với những hoạt động do sinh viên tổ chức. Bạn có thể nghe thấy thông tin về chương trình A được tổ chức thường niên nhằm chào đón sinh viên khóa mới. Chương trình này thu hút một số lượng lớn báo chí cùng với các nhà tài trợ và những hoạt động diễn ra song song với chương trình chính có thể kéo dài hai tuần lễ, đủ nhộn nhịp và sôi động đúng không khí sinh viên.
Hoặc, một vài hoạt động tiêu biểu cuối năm và chào năm mới cũng là những điểm mạnh của hội sinh viên trường K.
Bên cạnh đó, những chương trình nhỏ hơn cũng thường xuyên được tổ chức tại sân kí túc xá, tại nhà văn hóa, nhà đa năng hoặc một số địa điểm khác trong trường.
Các tổ đội sinh viên trường K được phân biệt theo nội dung hoạt động khác nhau. Có tổ đội trực thuộc khoa, có tổ đội trực thuộc hội sinh viên, có tổ đội tình nguyện, lại có tổ đội hoạt động về chuyên môn.
Một sinh viên trường K có thể tham gia một tổ đội, có thể tham gia hai tổ đội hoặc nhiều hơn và cũng có thể không tham gia tổ đội nào nhưng cùng hòa chung với không khí năng động, nhiệt huyết họ vẫn tiếp tục sống những ngày tháng đầy tươi trẻ và cố gắng phấn đấu vì mục tiêu trước mắt.
Thời điểm cuối năm nhiều bề bộn, tháng mười hai lại còn là tháng của ngày lễ kỉ niệm. Lũ sinh viên chúng tôi cũng rất đoàn kết, tổ đội nào cũng quyết định tổ chức một chương trình chào mừng ngày lễ Giáng sinh sắp tới. Vậy nên, sân trường, sân kí túc xá, nhà đa năng, sân vận động, đâu đâu cũng thấy những sắc áo quen thuộc của các tổ đội.
Góc nhà bị nhuộm thành vàng kia là đội đồng hương tỉnh T, khoảng sân tràn ngập sắc xanh là đội E, và lấp ló phía xa là màu đen của đội N cùng màu trắng của khoa P.
Đủ các loại màu sắc, đủ các loại hương vị, mỗi tổ đội đều có công việc của mình, họ sơn, họ quét, họ bện dây, họ nhồi bông, họ lắp ráp.
Ở dưới vài gốc cây, những chiếc laptop cùng loa đài đã sẵn sàng. Các tiết mục dành cho đêm Giáng sinh tới sớm ấy cũng được tập dượt kĩ càng. Tiếng nhạc, tiếng nói, tiếng cười, tiếng quát ầm ĩ một góc sân. Những con người đang hăng say với công việc không hề biết mệt, họ chỉ hướng tới niềm vui và niềm hạnh phúc khi hoàn thành tốt mọi việc.
“ Tuyết yêu thương” là tên gọi của chương trình chào mừng Giáng sinh do khoa M tổ chức. Mỗi năm tới thời điểm này, các em tân sinh viên khóa mới đều có thể chung tay tổ chức một chương trình dành tặng cho tất cả các anh chị, các bạn sinh viên trường đại học K. Năm ngoái, khi tôi mới chân ướt chân ráo bước vào trường cũng đã được thử sức với hoạt động này.
Năm nay không còn được là thành viên ban tổ chức, tôi đành mang thân xác tới chi chô và hỗ trợ thêm cho các em khóa mới.
Quả đúng là tre già măng mọc, sóng sau xô sóng trước. Tôi chưa nói vội tới thành công mà chỉ đề cập tới sự nghiêm túc trong quá trình làm việc của các em cũng đã chuyên nghiệp hơn chúng tôi khi xưa rất nhiều. Mặc dù, tôi cảm thấy hơi nghiêm túc quá mức.
“ Chị Dương, chị đừng cắt xốp nữa. Qua đây nhồi bông vào tên người tuyết này giúp em đi”. Nhóc Nhật không biết từ xó xỉnh nào bỗng dưng xuất hiện rồi túm lấy tôi lôi đi. Tôi càu nhàu mấy câu và cũng cố phản kháng nhưng chênh lệch về sức mạnh nam nữ đã khiến tôi bị kéo lê trên mặt đường giống như cái chổi.
Tên nhóc này được bầu là trưởng ban tổ chức của chương trình lần này. Qua vài lần hoạt động ngoài trời, tôi cũng nhận thấy được tố chất lãnh đạo trong người nó, tự tin, thẳng thắn, có khả năng lắng nghe và kết nối. Là nhân vật có tiền đồ cả trong học tập và hoạt động, lại thêm cái vẻ ngoài cao ráo, đẹp trai đã trở thành thần tượng của nhiều bạn nữ trong và ngoài khoa.
“ Chị không thích. Năm ngoái cũng nhồi rồi, năm nay lại nhồi nữa. Cho chị đi cắt xốp đi mà”
Nhóc Nhật trừng mắt nhìn tôi rồi đưa tay chỉ về đống hỗn độn, tạp nham dưới đất, giọng run run
“ Chị còn muốn cắt. Chị xem, chị đã cắt chúng thành cái gì rồi, hình tròn thành hình tam giác, hình vuông lại thành đa giác. Sơn một hình tròn nhỏ mà dùng hết hộp màu đủ để sơn cả cây thông. Bà chị à, bàn tay cũng có ngón dài ngón ngắn, chị sinh ra chỉ để nhồi bông thông.”
Động chạm.
Cực kì động chạm.
Lòng tự tôn của tôi bị tổn thương nặng nề.
Gì mà ngón dài ngón ngắn, đúng là trong lời có ý, thằng nhóc này chắc là ngầm nói cả mười ngón tay chỉ có một hoa tay của tôi chẳng làm được gì cả. Hừ, khi cu cậu còn tập đá bóng trong bụng mẹ đôi bàn tay mũm mĩm này đã “ sờ soạng” nhiều thứ rồi nhá.
Đúng là, có chức có quyền cái là quay sang bắt nạt những thường dân yếu thế ngay được.
“ Hừ.”
Trừng tôi à? Tôi cũng trừng lại cho biết mặt. Còn bonus thêm một cái nguýt dài, xem ai sợ ai.
“ Ờ, ờ, vậy bà chị nhồi đi. Cố nhồi cho thật chặt và đẹp nhá.”
Tên nhóc hình như thấy tôi giận nên cũng nhún nhường đi nhiều. Nhưng tại sao tôi lại thoáng nghe thấy tiếng cười khe khẽ nhỉ?
Mà thôi, cũng chẳng thèm so đo với thằng nhóc nữa. Dù sao cũng là đàn chị, cũng nên nhường nhịn đàn em.
Hà hà, nào thì ta nhồi.
“ Nhồi một miếng , rồi lại nhồi miếng thứ hai. Miếng thứ ba, thứ tư rồi thứ năm. Năm miếng nhồi. Nào ta nhồi, nhồi, nhồi. La la la, ư ư ư, ử ừ ư…”
Tiếng ca “ oanh vàng thỏ thẻ” của tôi làm rộn lên một góc trong sân vận động. Mấy nhóc mới đầu còn nghệt mặt liếc tôi, cuối cùng đều phá lên cười. Không khí cũng bớt chuyên nghiệp đi rất nhiều, tiếng cười nói, trêu đùa ầm ĩ.
Tôi thỏa mãn đứng một bên quan sát, tuổi trẻ thật tốt. Mà tôi cũng còn rất trẻ.
“ Òa”
Nhỏ Yến không biết từ đâu nhảy bụp ra trước mặt tôi, hai tay còn che che trước mắt giả làm trò hú hòa của mấy đứa trẻ con. Thật là không biết nói thế nào với vị mĩ nữ có tính cách con nít như này.
“ Mày làm cái trò gì thế. Cũng sắp tới đầu hai rồi mà cứ như trẻ sơ sinh không bằng”. Tôi túm lấy khăn quàng trên cổ nhỏ, kéo kéo, giật giật xem sợi len có thể dãn tới đâu.
“ Đừng kéo nữa. Dãn hết cả rồi.” Nhỏ cằn nhằn đập đập vào tay tôi “ Đi ăn thôi, lão Kiên và anh Phong đang đợi ngoài cổng trường rồi.”
“ Gió độc? Sao anh ấy lại ở đây, chẳng phải hôm nay anh ấy đi làm sao? Mà lão Kiên từ bao giờ đã theo mày như hình với bóng thế?”.
Tôi thực lòng có đôi chút ngạc nhiên. Lão Kiên – Hoàng Minh Kiên, là đàn anh cùng khóa với Gió độc, là đội trưởng đội bóng rổ trường K, đội trưởng đội sinh viên tình nguyện trường K, là một trong những nhân tài được nhiều công ty chào đón từ khi còn học năm ba. Một nhân vật nổi tiếng “ tài sắc vẹn toàn” như thế không hiểu ăn nhầm phải cái gì lại đi thích nhỏ Yến, đã thế còn trúng tiếng sét ái tình, mà lại là trong trường hợp bị hưởng oan một cùi chỏ của cô nàng vào bụng nữa chứ.
Đúng là nhân duyên kì lạ.
“ Hờ, lão cứ đi theo tao thì tao biết làm thế nào. Đuổi không đuổi được, đánh thì không dám, tao chưa muốn làm mục tiêu săn đuổi của hội fangirl, còn mắng thì, haizzz, không nghĩ rằng mặt lão lại dày tới thế. Không một tí biến sắc nào.”
Nghe xong lời than thở của nhỏ càng khiến tôi khâm phục lão Kiên hơn. Mặt không biến sắc khi nghe nhỏ mắng quả đúng là một nhân tài, tôi dám khẳng định mai sau lão sẽ gây dựng được sự nghiệp vô cùng to lớn, vô cùng vĩ đại. Và sự thật chứng minh lời tiên đoán của tôi nửa đúng, nửa sai, cơ mà, đó là chuyện của nhiều năm sau, bây giờ chúng tôi phải đi thỏa mãn cái dạ dày lép kẹp này đã.
“ Trưa rồi, mấy đứa cũng nghỉ ngơi rồi đi ăn đi. Chiều mới có sức chiến đấu. Chị đi về đây, cố gắng hoàn thành nốt công việc nhé. Nếu rảnh thì chị sẽ tới chi chô tiếp. Bai bai mấy đứa”
Tôi dành tặng cho đàn em một nụ cười khoe răng chói lóa rồi cùng với nhỏ Yến đi ra ngoài. Cổng trường rộng lớn lác đác vài bóng người khiến cho hai người con trai đang đứng dưới bóng cây càng thêm nổi bật.
Tôi chăm chú nhìn Phong. Anh đang mặc một bộ vest công sở chuẩn mực, giày da đen tuyền cùng cặp kính gọng đen nổi trội. Trong trí nhớ của tôi, anh thường xuất hiện cùng trang phục thường ngày đơn giản, thoải mái mà tinh tế. Quần áo trên người anh chẳng phải đồ hàng hiệu, chỉ đơn thuần là những chiếc áo sơ mi, áo phông, áo thun bày bán đầy ngoài cửa hàng.
Anh không cầu kì trong việc chọn lựa trang phục nhưng anh lại có con mắt thẩm mĩ hơn người. Quần áo trên người anh luôn tinh tế theo từng hoàn cảnh, lúc năng động, lúc trang nhã, lúc lịch sự, lúc phá cách nhưng đây là lần đầu tiên, tôi thấy trang phục anh nghiêm túc tới vậy.
Dường như, anh đã thoát ra khỏi cuộc sống sinh viên mà bước chân vào một thế giới mới, khác biệt mà chuẩn hóa.
Tôi bỗng chốc cảm thấy một sự mất mát rõ rệt. Anh bây giờ không chỉ đơn thuần là Gió độc của tôi nữa, anh sẽ trưởng thành hơn, anh sẽ sang một thế giới chuyên nghiệp đòi hỏi nhiều thay đổi để thích nghi hơn.
Ở nơi ấy, anh là Vũ Phong.
Là gió bão, mạnh mẽ và đầy cuốn hút
Mặt trời mọc, mặt trời lặn. Thời gian cứ trôi đi chẳng đợi chờ một ai. Chớp mắt một cái, chương trình Tuyết yêu thương chào đón Giáng sinh khoa tôi sẽ diễn ra vào buổi tối ngày hôm nay.
Ba giờ chiều, cán bộ đã tới mà dân thường cũng có mặt đầy đủ. Những thành phần rảnh rỗi tới chi chô góp sức như tôi cũng đã lững thững bước tới khuôn viên sân khấu.
Nhìn chiếc background đang được mấy thanh niên khỏe khoắn cố định trên bức tường mà lòng tôi chợt thấy hồi hộp. Chỉ vài giờ đồng hồ nữa thôi, những công sức chúng tôi bỏ ra sẽ được đền bù xứng đáng.
Tôi dám khẳng định, chương trình tối nay sẽ thành công rực rỡ, sẽ lấy được tiếng cười cùng với sự ủng hộ của hàng trăm khán giả. Bởi vì đây là, tâm huyết của chục con người đang đứng nơi đây.
“ Nụ cười của bà thật bí hiểm. Định làm nàng Monalisa thứ hai hả?”
Cái chất giọng ấm áp, nhẹ nhàng này không cần nhìn mặt tôi cũng biết được người nói là ai. Á khoa điểm đầu vào kì thi đại học khoa M, hoa khôi hai năm liền do tập san của trường bình chọn, bí thư năng nổ trong các hoạt động của đoàn trường ngoài mỹ nữ Hoàng Minh Trang ra làm gì có người thứ hai.
“ He he, bí hiểm gì đâu. Phải nói là nụ cười thuần khiết, rạng ngời như ánh bình minh chứ”. Tôi dùng một tay vuốt vuốt cằm, ánh mắt nheo lại cũng trở nên gian manh.
Ôi không, tôi lại học thói hư tật xấu từ ai đó rồi.
“ Vẻ mặt bà lúc này giống anh Phong cực kì.”
Biết ngay mà. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Anh chỉ dạy tôi cái xấu là giỏi.
Ơ, khoan đã. Tại sao cô ấy lại biết cái vẻ mặt có một không hai của anh. Bình thường ngoài khuôn mặt lạnh nhạt và thờ ơ ra, anh làm gì có biểu hiện nào khác.
Hoàng Minh Trang
Hoàng Minh Trang
…Hoàng Minh Kiên
Chả có nhẽ…
Như nhìn thấy thắc mắc của tôi, Trang liền nhanh nhẹn giải đáp. Giọng nói vẫn ấm áp và dịu dàng như trước nhưng lọt vào tai tôi lại cảm thấy thật khó nghe.
“ Tôi là em gái anh Kiên nên cũng khá thân với anh Phong.”
Hừ. Thân thiết cơ đấy. Không biết đã thân mật chưa nữa.
Quả nhiên là mỹ nam họa thủy. Thật đáng ghét.
“A, vậy sao? Thế thì tốt quá, đều là người một nhà cả.” Tôi nở nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh nắng mặt trời rồi thân thiết nói với cô bạn.
“ Ơ. Bà…”. Trang ngạc nhiên nhìn tôi rồi như định nói thêm câu gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên lời. Chúng tôi đứng cạnh nhau một lúc, không khí cũng bỗng chốc nặng nề rồi không ai bảo ai, tự động đi sang hai phía khác nhau.
Trải qua cuộc thăm hỏi của mấy đàn chị tuần trước, tôi biết bản thân sẽ phải đối mặt với nhiều người có ý với anh. Thực lòng mà nói, tôi có chút thích thú đối với những hành động đó bởi vì, họ càng quan tâm tới tôi càng chứng tỏ tôi đã có địa vị nhất định đối với anh. Nhưng đôi khi, nó cũng gây ra chút ít phiền phức và khó chịu.
Nắng đã tắt hẳn. Bầu trời đen kịt không có lấy một ngôi sao, những ngọn đèn xung quanh sân vận động cũng đồng loạt được bật lên. Ánh sáng vàng vọt, ấm áp bao trùm một mảnh sân nhộn nhịp.
Mới là đầu giờ công diễn nhưng số lượng khán giả đã lên tới chữ số hàng trăm, thầy cô giáo trong khoa cũng đã có vài người xuất hiện, một số anh chị đã ra trường cũng về góp mặt. Tôi nhìn thấy nét mặt vừa vui mừng vừa lo lắng của nhóc Nhật. Cũng phải thôi, chương trình năm nay làm hoành tráng như vậy mà, nếu có gì không tốt xảy ra thì bao nhiêu công sức bỏ ra gần hai tuần này đều xuống sông xuống bể. Ban tổ chức mất mặt là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới khoa mới là chuyện lớn.
“ Chương trình sẽ thành công tốt đẹp thôi. Đừng căng thẳng quá.”
Tôi chưng ra vẻ mặt nghiêm túc và thâm trầm nhất đến đứng trước nhóc Nhật. Tên nhóc hình như hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi, hoặc cũng có thể vì giọng điệu đàn chị hiếm có khó tìm nơi tôi mà đứng hình vài giây. Ngay sau đó, đôi môi tươi tắn ngoác rộng lên tới tận mang tai, bàn tay to lớn đập bùm bụp vào vai tôi, vui vẻ nói
“ Em biết rồi. Chương trình hay như thế này thì chắc chẳn phải thành công rồi. Chị đừng lo lắng.”
“ Hừm, chị lo lắng gì đâu”.
“ Không lo lắng sao hai tay cứ xoắn xít lại lấy nhau thế kia. He he”
Tôi ngó xuống đôi bàn tay, hờ hờ, đúng là vật phản chủ. Mười ngón tay mũm mĩm xinh xinh đang bấu chặt lấy nhau như thể hiện sự bất an của tôi.
“ Ờ ờ, đến giờ rồi đấy. Làm cho tốt đừng để chị đây mất mặt. Good luck”
Không đánh được thì chạy, đạo lí muôn đời đã được tôi lĩnh hội nhuần nhuyễn. Khi bước ra khỏi cánh gà, cũng là lúc chương trình bắt đầu. Tôi cố len vào đám người chật ních phía dưới rồi đứng ở một nơi khá rộng rãi. Nhỏ Yến và Gió độc vẫn chưa tới.
Chương trình đã chạy được một phần ba. Không khí xung quanh sân khấu đang được đốt nóng đến cực điểm, tôi ngày càng thấy bản thân bị đẩy ra xa khỏi khoảng không gian nhộn nhịp, sôi động ấy.
“ Cẩn thận chút đi”. Một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai tôi. Gió độc kéo tôi dịch vào một góc rồi lấy người anh tạo thành bức tường, ngăn tôi khỏi sự va chạm của đám cổ động viên quá khích.
“ Yến heo đâu anh?”. Tôi lợi dụng thời cơ đứng sát vào anh, ngẩng đầu hỏi
“ Cùng với tên kia tung hoa, phất cờ ở phía trước”.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh nhưng chỉ có thể thấy toàn đầu người lố nhố chứ chẳng thấy bóng dáng đôi oan gia kia đâu. Tôi hơi giận vì anh tới muộn nhưng cũng không có ý định tìm hiểu nguyên nhân vì nếu anh muốn nói, sẽ nói cho tôi.
“ Và sau đây, những giai điệu ấm áp của bản tình ca Cơn mưa tình yêu sẽ được bộ đôi Minh Trang – Ngọc Minh biểu diễn. Mong rằng lời ca sẽ sưởi ấm tất cả các bạn trong đêm đông giá rét này.”
Một tràng pháo tay rầm rộ vang lên, tiếng hò hét, huýt sáo gọi tên Minh Trang ngày một lớn. Tôi bỗng nhớ lại cuộc đối thoại ngắn ngủi buổi chiều nay, trong lòng bỗng bực bội, ấy vậy mà cái con người bên cạnh không hề biết bản thân gây họa, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn lên sân khấu.
“ Anh biết bạn ấy?”. Tôi vờ hỏi
“ Em gái Kiên. Bọn anh đã chơi với nhau từ nhỏ. Sao tự dưng lại hỏi thế?”. Anh cúi đầu xuống nhìn tôi, hơi ngạc nhiên
“ Không có gì. Hóa ra là thanh mai trúc mã, thân thiết là phải”.
Đến tôi cũng không ngờ bản thân lại có thể thốt lên câu nói ấy với ngữ điệu đậm mùi ghen tị đến thế. Có lẽ bệnh tình của tôi ngày càng nghiêm trọng rồi.
“ Hửm.” Anh không nói gì thêm nữa, cũng không quay lên sân khấu mà lại chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt anh như mang theo một luồng nhiệt khiến má tôi bỗng nóng ran, không khí bao quanh cũng đặc lại khiến tôi khó thở.
Đúng lúc tôi quẫn bách muốn phá tường thoát ra thì anh lại bật cười. Tiếng cười khe khẽ cố kìm nén nhưng vẫn lọt vào tai tôi rõ ràng. Tôi bặm môi trừng mắt nhìn anh rồi quay người, thà nhìn những chiếc đầu lố nhố phía trước cũng không thèm để ý tới anh.
“ Phải chọn đúng người để ghen chứ Dương.”
Tiếng cười vẫn phảng phất xung quanh khiến tôi không tài nào tập trung được vào những tiết mục trên sân khấu. Ý của anh là gì?
Là muốn nói anh và Minh Trang chẳng có gì. Tôi không phải ghen với cô nàng.
Và cũng là muốn nói, có người đáng để tôi ghen sao?
Phải chọn đúng người, phải chọn đúng người.
Tôi chẳng muốn chọn ai để ghen cả, cũng chẳng mong có người ấy tồn tại.
Nhưng mà, nếu người ấy đã tồn tại thì đó người con gái như thế nào? Xinh đẹp, thông minh, hiền dịu, khéo léo, và chắc hẳn là hơn tôi về mọi mặt.
Tôi đeo đuổi những ý nghĩ hỗn loạn ấy suốt khoảng thời gian còn lại của chương trình, mãi cho tới khi tiếng nhạc rộn ràng vang lên mới khiến tôi sực tỉnh. Vội vã kéo tay anh chạy vào đám đông đang chạy thành vòng tròn quanh sân khấu. Ở trung tâm, những người bạn nhỏ của tôi đang nhảy điệu flash mob quen thuộc.
Tiếng nhạc sôi động, nhí nhảnh, tiếng la hét, cười đùa như một lời khẳng định về sự thành công của chương trình. Tôi cũng vì không khí vui tươi ấy mà vứt bỏ bao băn khoăn, muộn phiền ra phía sau.
Thôi thì, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Tôi cứ cưa xong anh rồi tính tới những nguy hiểm ấy sau vậy.
Cơ mà, có lẽ cũng đã đến lúc lên kế hoạch cưa cẩm và tìm hiểu sâu hơn về con người lãnh đạm bên cạnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro