c100
C100:
Sân Thanh Trần viện yên tĩnh, chỉ có tiếng hài đồng khóc sướt mướt truyền ra từ trong sảnh.
Gương mặt Anh Nương đang sưng đỏ lên, cảm xúc trong mắt thay đổi liên tục.
Từ phẫn nộ đến không cam lòng, từ không cam lòng đến đờ đẫn.
“ A nương, ta muốn cha, ta muốn cha. . . ”
Mạc Lân bắt lấy tay áo mẫu thân hắn, khóc lóc cầu xin.
Anh Nương nhìn nhi tử, sờ lên gương mặt đau đớn mà rơi nước mắt, cố nén sự khó chịu ở gương mặt, lần nữa dỗ hắn: “ Tạ thúc thúc đã đi đến Ung Châu cứu cha ngươi ”
“ A nương gạt người, a nương căn bản không thích cha, a nương ghét bỏ cha, căn bản sẽ không cứu cha. . . ”. Nói đến đây, Mạc Lân thương tâm gào khóc.
“ Lân ca nhi, không phải như vậy, ngươi đừng nghe nữ nhân kia nói hươu nói vượn. . . ”
“ A nương gạt người, gạt cả ta, ta không muốn tiếp tục thích a nương nữa! ”. Mạc Lân rống to một câu, hắn đẩy cánh tay a nương ra, chạy ra ngoài phòng.
Anh Nương vội vàng đuổi theo, sợ nhi tử chạy ra ngoài viện.
Thấy nhi tử chạy về phòng, đem cửa phòng đóng lại, nàng ta mới thở phào một hơi.
Nhớ tới câu nói thiêu phá tâm tư nàng ta của Ông thị, chột dạ từ đáy lòng chậm rãi hiển hiện, hai tay càng không khống chế được phát run.
Nàng ta bỗng dưng nắm chặt tay, vẫn như trước không có khống chế được phát run.
Nàng ta không sai. . .
Không sai. . .
Nhìn qua cửa phòng đóng chặt, Lục Anh Nương nghĩ đến khoảng thời gian nhập hầu phủ, đối với những lời mà mình nói dối nhi tử, nàng ta không có dũng khí đi gõ cửa.
Lục Anh Nương cuối cùng không gõ cửa, chỉ canh giữ ở ngoài.
Hạ nhân trong viện hình như cũng đi theo Ông thị, cả viện ngoại trừ nàng ta ở bên ngoài, mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng Lân ca nhi đang khóc.
Hồi lâu sau, cảm xúc nàng ta dần dần ổn lại, nhưng nhớ tới Ông thị nhắc đến Thiệu Kình, không biết lại liên tưởng đến cái gì, sắc mặt tức thời trắng bệch.
Trên đời này, ngoại trừ Lân ca nhi là máu mủ tình thâm của nàng ta ra, nàng ta không có người nào khác, cho nên nàng ta để ý nhất chính là hắn.
Nàng ta hôm nay chọc giận Ông thị, Ông thị nếu trong cơn tức giận, muốn để nhi mẫu bọn hắn ra làm mồi dụ, dẫn dụ Thiệu Kình thì phải làm sao?
Dù sao Ông thị tâm địa độc ác, có thể hạ độc nàng ta, lại có chuyện ngoan độc gì không thể làm?
Huống hồ Thiệu Kình làm người, đã muốn Ông thị liền sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hắn sẽ không bỏ qua Ông thị, vậy có thể bỏ qua cho nàng ta cùng Lân ca nhi sao?
Nghĩ đến đây, Lục Anh nương lập tức hoảng sợ.
*
Ông Cảnh Vũ trở về viện tử, liền thấy Lan ca nhi nện bước chân chạy về phía mình, nàng đem khó chịu đè xuống đáy lòng, ngồi xổm người xuống, mặt vui vẻ đem hắn ôm lấy.
“ A nương ~ ”. Tiểu hài tử âm thanh nhu mềm.
Ông Cảnh Vũ hôn lên gương mặt mềm của hắn, ôn nhu hỏi: “ Đã tỉnh ngủ? ”
Lan ca nhi nhẹ gật đầu, miệng nói không rõ: “ Tỉnh, muốn a nương ”
Ông Cảnh Vũ rất lâu đều không nghe hắn nhắc qua Tạ Quyết, liền hỏi: “ Vậy cha thì sao? ”
“ Thiếp thiếp? ”. Lan ca nhi ngoẹo đầu, cố gắng suy nghĩ cha là ai, sau một hồi khá lâu, hình như nhớ tới mình còn có cha, miệng nhỏ mếu máo, giống như muốn khóc: “ Lan ca nhi nhớ thiếp thiếp ”
Ông Cảnh Vũ thấy hắn nhớ tới Tạ Quyết, trong lòng cũng vui sướng một chút.
Cũng không thể để Tạ Quyết thoát khỏi nguy hiểm về tới phủ, lại phát hiện nhi tử không biết hắn, sẽ tổn thương tâm hắn nha.
Ông Cảnh Vũ đem Lan ca nhi ôm đến tiểu lương đình ngồi, có tỳ nữ bên ngoài viện cầm một thứ đi vào Trử Ngọc Uyển, đứng tại bên ngoài đình thi lễ: “ Chủ mẫu, Lục nương tử ở Thanh Trần viện để nô tỳ đem thứ này đưa cho chủ mẫu ”
Nói xong trình tin lên.
Minh Nguyệt đi lấy, cũng để cho tỳ nữ lui xuống.
Ông Cảnh Vũ giống như sớm đã có chủ ý, chỉ thoáng nhìn lướt qua, liền cầm lên mở ra.
Trên giấy viết, chính là tin tức của cường đạo Hãn Vân trại, cũng chính là Thiệu Kình từ trong miệng Lục Anh Nương.
Có miêu tả tính cách, cũng có miêu tả hình dạng
Trên giấy viết Thiệu Kình khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân cao chừng sáu thước*, thích mặc y phục sặc sỡ, khuôn mặt tuấn mỹ, không phải kiểu tuấn mỹ ngay thẳng, cũng không phải tuấn mỹ kiểu âm nhu, mà giống loại sẽ dùng khuôn mặt để mê hoặc người khác.
(*6 thước: tầm khoảng 1m9).
Mà ở Hãn Vân trại, người chưởng quản đại cục không phải trại chủ, mà là nhị đương gia, cũng là người được đám cường đạo tín phục nhất.
Thiệu Kình cực kỳ tự phụ, lại làm việc quái đản, tính tình cố chấp, muốn vật gì đều không từ thủ đoạn cướp về tay.
Ông Cảnh Vũ nhìn những nội dung này, sắc mặt ngưng trọng đem trang giấy đưa cho Minh Nguyệt, Minh Nguyệt tiếp nhận nhìn thoáng qua, trên mặt trầm xuống.
“ Nương tử, có phải Lục Anh Nương nói dối, muốn hù dọa nương tử không? ”
Ông Cảnh Vũ suy nghĩ một chút, theo đó mà lắc đầu: “ Nàng ta không dám, mặc dù trên miệng nàng ta nói nhị đương gia tới là vì ta, nhưng nàng ta đã đem tin truyền đến, tức là trong lòng nàng ta cũng sợ, muốn ta giải quyết tai họa ngầm là nhị đương gia này ”
Suy nghĩ, nàng còn nói: “ Còn nữa, chỉ có ngần ấy tin tức, nàng ta có thể làm giả? ”
Dư quang đánh mắt nhìn trang giấy: “ Lấy đem đi đốt ”
Minh Nguyệt lên tiếng, sau đó lui ra.
Ông Cảnh Vũ sờ lên đầu Lan ca nhi, suy nghĩ dần dần bay xa.
Cực kỳ tự phụ, lại làm việc quái đản, tính tình cố chấp, nếu muốn thứ gì thì sẽ không từ mọi thủ đoạn cướp về?
Nếu đúng là như vậy, vậy người này nếu đến Kim Đô, sẽ nhắm tới nàng. Một ngày không bắt được người này, người này chính là một cái tai hoạ ngầm cực lớn.
Nhưng phải bắt như nào?
Cây cối bên ngoài đình viện bị màng nhện giăng kín.
Ước chừng bởi vì có cành lá che khuất, cho nên không thấy rõ ràng, có một tiểu phượng điệp chậm rãi thong thả bay lên, không chút nào biết phía trước có nguy hiểm đang trực chờ nó.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, không bao lâu, tiểu điệp rơi vào lưới nhện, sắp trở thành bữa ăn cho nhện.
Ông Cảnh Vũ cảm thấy hoàn cảnh của mình cùng giống con bướm trắng ấy.
Nhưng nghĩ lại, cường đạo có thể lập xuống cạm bẫy bắt nàng, vậy tại sao nàng không thể đặt bẫy bắt hắn.
Người tự phụ thường thường tự đại, tự tin quá độ, khẳng định sẽ lộ ra chân ngựa, nàng chỉ cần trước tiên đem nhân thủ đều bố trí tốt, sau đó lại chờ người kia tìm đến nàng.
*
Kim Đô phồn hoa phú quý mê hoặc mắt người, buổi tối đường náo nhiệt.
Từ đầu năm Lạc tiểu quận vương nghe lời phụ thân rời khỏi Kiêu Kỵ binh.
Đợi đến cuối tháng năm nghe tin Kiêu Kỵ binh xuất chinh đi Ung Châu, ước chừng mới biết phụ thân vì cái gì bỗng nhiên kêu hắn rời khỏi Kiêu Kỵ binh.
Đối với loại hành vi trốn tránh này, Lạc tiểu quận vương cảm thấy rất trơ trẽn, liền cùng phụ thân cãi nhau. Mấy tháng qua, hai cha con mỗi lần gặp mặt đều sẽ huyên náo.
Những ngày này nghe nói Ung Châu đại thắng, Tạ Quyết đại thắng, Lạc tiểu quận vương mới thở dài một hơi.
Nhưng vẫn là không muốn đối mặt với phụ thân hắn, cho nên ngày đêm không ở trong phủ, đánh ngựa đi phố đông phố tây.
Bên cạnh có mấy bằng hữu tốt, có người chậm rãi nói: “ Nếu tiểu quận vương cũng đi Ung Châu, không chừng cũng có thể lập xuống công tích ”
“ Đáng tiếc, tuy nhiên ngẫm lại, quận vương sao có thể để tiểu quận vương đi Ung Châu bình loạn ”
Lạc tiểu quận vương lắc đầu, nói: “ Đưa ta nhập quân chính là ông ta, buộc ta rời đi cũng là ông ta, thật không rõ trong đầu lão nhân gia đang nghĩ cái gì? ”
Bằng hữu tốt cười một tiếng: “ Có cái gì mà không hiểu, đơn giản nha, là lo lắng an nguy của tiểu quận vương ”
Mấy người cũng không có cách nào cười.
Lạc tiểu quận vương lắc đầu, nói: “ Thôi thôi, nói nhiều cũng vô ích, nhưng cũng may Tạ hầu đánh thắng trận, điều này mới là quan trọng. Ngày hôm nay ta vui, ta mời các ngươi đến tửu lâu nhậu nhẹt ”
Mấy người lập tức ồn ào: “ Đi, đi tửu lâu lớn nhất, hung hăng làm thịt tiểu quận vương! ”
Mấy người hai chân kẹp ngựa mà đi, nhưng lúc này bỗng nhiên có cách đó không xa có tiếng pháo vang lên, ngựa bị kinh hãi, bọn hắn đang muốn dừng lại, chờ pháo đốt xong lại đi, nhưng lại không nghĩ có pháo bay thẳng đến, đánh tới phần bụng của một con ngựa.
Tiếng vang đinh tai nhức óc khiến ngựa giật mình, người trên lưng ngựa vội kéo dây cương khống chế, nhưng con hắc mã vẫn lao về phía trước.
Lạc tiểu quận vương kinh hô gọi tên người nọ một tiếng.
Sau đó nhanh chóng giục ngựa đuổi theo.
Ở ngã tư phía trước có người bán hàng rong đẩy xe chở vải đi ngang qua, nghe được tiếng hô to “tránh ra”, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một con hắc mã đang thất kinh lao về phía hắn, người bán hàng rong sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Mắt thấy ngựa sắp đụng tới, trong lúc vội vàng, người bán hàng rong cầm lấy gậy gỗ nhảy xuống xe ngựa, hướng phía chân trước của ngựa đang lao tới hung hăng đập mạnh, tốc độ cực nhanh lại hung ác.
Chân trước của ngựa bị một gậy này đánh xuống, thân thể khổng lồ vẫn hướng phía trước, người trên ngựa quyết định nhảy xuống.
Đại hắc mã đụng phải tấm ván gỗ của xe, trên xe vải vóc rơi ra khỏi xe ba gác, theo đó hắc mã tiếp tục lao về phía trước, đụng hư hai gian hàng, ngựa mới ngừng lại được.
Nam nhân nhảy xuống khỏi lưng ngựa bị quăng ngã xuống đất.
Cũng may có chút võ công, mới không bị ngã đến tàn phế.
Người buôn bán nhỏ cũng không nhìn hắc mã cùng nam tử ngã ngựa, mà vội vàng đem vải vóc rơi xuống đất chuyển về trên xe ngựa.
Lạc Quân cùng hai bằng hữu chạy tới vội vàng xuống ngựa, hắn thấy bằng hữu trên người đầy bụi đất, thở dài một hơi, cũng liền đem vải vóc nhặt lên.
Lúc mới nhặt vải vóc, sửng sốt một chút, nhưng tiếp đó đã bị người buôn bán nhỏ đoạt lại: “ Không làm phiền vị đại gia này, tiểu nhân chính mình nhặt liền tốt ”
Lạc Quân ngây người, người buôn bán nhỏ đã đem toàn bộ vải vóc mang lên xe, không lưu lại, đánh xe ngựa rời đi.
Lạc Quân thoáng chút đăm chiêu nhìn xe ngựa rời đi.
Vải vóc kia rất nặng, nặng đến mức giống như bên trong giấu đồ. Kết hợp sự khẩn trương của tên kia, bên trong vải tuyệt đối có điều mờ ám!
“ Ô Vân, Ô Vân!? ”
Lúc này, sau lưng Lạc Quân truyền đến vài tiếng la, hắn xoay người lại, liền thấy bằng hữu ngồi xổm trước hắc mã, đau lòng khóc rống.
Hắc mã giãy giụa muốn đạp móng đứng lên, nhưng móng trước lại tựa như không động đậy được, mặc kệ thế nào cũng đứng dậy không nổi, chỉ có thể thống khổ hí lên.
Trong quân đội, Lạc Quân ở dưới tay Tạ Quyết hai năm, sự cảnh giác mạnh hơn người bình thường.
Lạc Quân mặt ngưng trọng nhìn hắc mã bên cạnh, hướng chân của hắc mã đang run rẩy sờ soạng, mò tới chỗ khớp xương, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
—— xương cốt đứt đoạn.
Trong cơn hoảng loạn, không có chút chuẩn bị nào, một gậy liền đem chân ngựa đánh gãy?
Người bình thường nào có khí lực như vậy?
Lạc Quân sắc mặt nghiêm trọng, đột nhiên đứng lên, nhìn về phía hai bằng hữu khác, để bọn hắn đưa lỗ tai tới, sau đó hạ giọng, nhanh chóng nói: “ Xe ngựa kia có điều mờ ám, ta hoài nghi hắn là mật thám. Ta hiện tại liền đuổi theo, trên đường sẽ lại lưu án hiệu của Tân An quận vương phủ, các ngươi lập tức đi Tân An quận vương phủ nói với phụ thân ta, để ông ấy phái mấy tên võ công cao cùng nhanh nhẹn chút truy theo ám hiệu ”
Dứt lời, cũng không đợi bọn hắn phản ứng, quay người liền hướng đám người mà đi.
Hai người kia cũng không dám trì hoãn, một người lưu lại thu dọn tàn cuộc, một người giục ngựa đi Tân An quận vương phủ báo cáo tình huống này
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro