C116
Chương 116: Phiên ngoại 7 ( Ngộ biến tùng quyền )
Sau khi Ông Cảnh Vũ bị cự tuyệt thì thẫn thờ một thời gian, Liễu đại nương tử thấy đau lòng, trước hôm lễ Trùng Cửu dẫn nữ nhi đi chùa dâng hương, thuận tiện đạp thanh giải sầu.
Chùa Kim Lăng ở Man Châu được biết đến là ngôi chùa rất linh, bách tính Man Châu cùng các huyện khác vào những ngày bình thường đều đến chùa Kim Lăng dâng hương.
Người leo núi du ngoạn trong lễ Trùng Cửu rất nhiều, cho nên bọn họ mới phải đi sớm trước một ngày.
Ông Cảnh Vũ cùng a nương ở trong chùa dâng hương, dâng xong thì đi ra khỏi đại điện.
Đang cùng a nương rời đi, lại có cảm giác có một ánh mắt khiến người ta cảm thấy khó chịu đang nhìn chằm chằm mình.
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy một người khoảng ba mươi tuổi, râu ria đầy miệng, mặc hoa phục đang nhìn chằm chằm nàng.
Thấy nàng nhìn qua, nam nhân trung niên còn nhếch môi cười một tiếng, điệu cười khiến Ông Cảnh Vũ chán ghét.
Nàng vội vàng thu lại ánh mắt, tay không tự giác nắm chặt tay a nương.
Liễu đại nương tử phát hiện ra không đúng, hỏi nữ nhi: “ Con sao vậy? ”
Ông Cảnh Vũ thấp giọng nói: “ Có người nhìn chằm chằm vào con, ở bên trái ấy ”
Liễu đại nương tử nghe vậy, liếc mắt nhìn về phương hướng nữ nhi nói, khi nhìn thấy nam tử trung niên, bỗng nhiên giật nảy một cái.
Nếu bà không nhận sai, tên kia là tri phủ Man Châu, nổi tiếng háo sắc từ xưa tới nay.
Liễu đại nương tử thu ánh mắt lại, sau đó cầm tay nữ nhi, dặn dò: “ Đừng quay đầu, chúng ta trở về ”
Ông Cảnh Vũ nghe a nương nói như vậy, cũng cẩn thận không còn dám quay đầu linh tinh.
Chờ mẫu nữ hai người đi đến bên cạnh xe ngựa, lúc đang muốn lên xe, có người bước nhanh tới hỏi: “ Hai vị xin dừng bước ”
Liễu đại nương tử cho nữ nhi một cái ánh mắt.
Ông Cảnh Vũ hiểu ý, đi đầu lên xe ngựa.
Liễu đại nương tử thấy nữ nhi đã lên xe, mới quay người nhìn về phía người kia.
Người tới bên hông mang theo đao, mặc đồ của tùy tùng, lại thêm mới lúc nãy ở trong chùa nhìn thấy tri phủ, liền biết người này là tùy tùng của ai.
Liễu đại nương tử cố ý giả bộ như không biết người này, sắc mặt không vui hỏi: “ Không biết ngươi là ai, có chuyện gì? ”
Tên tùy tùng thái độ không tôn kính, nâng cằm lên hỏi: “ Chủ tử nhà ta muốn hỏi phu nhân một chút, vị tiểu nương tử kia là nữ quyến nhà nào ”
Sắc mặt Liễu đại nương tử trầm xuống, mắng: “ Nữ quyến nhà nào có thể tùy tiện khai báo xuất xứ, lại nói, nữ nhi của ta đã có hôn ước, chớ có đánh chủ ý lên nữ nhi ta! ”
Liễu đại nương tử mắng xong, trong lòng loạn không ngừng, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh vào trong xe ngựa, cùng xa phu nói: “ Hồi phủ! ”
Sắc mặt tùy tùng nặng nề liếc nhìn xe ngựa rời đi, sau đó xoay người đem lời phụ nhân vừa nói chuyển lời đến cho đại nhân.
Trong xe ngựa, Ông Cảnh Vũ thấy sắc mặt a nương không được tốt, giống như rất lo lắng, hiển nhiên kẻ đến không phải người lương thiện.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “A nương, người trong chùa vừa rồi là ai? ”
Liễu đại nương tử nhìn về phía nữ nhi mặt mày diễm lệ, da trắng nõn nà, trên mặt cũng thu lại vẻ lo lắng, dịu dàng cười một tiếng, an ủi: “ Cần gì phải biết hắn là ai, chẳng qua chỉ là tên lỗ mãng, chớ có để ý ”
Nữ nhi vốn tâm tình không tốt, nếu để nàng biết được hôm nay người nhìn chằm chằm nàng là tri phủ Man Châu, chỉ sợ sẽ làm cho tâm tình nàng càng kém hơn, sẽ ăn ngủ không yên, cho nên liền giấu đi.
Mặc dù a nương an ủi, nhưng Ông Cảnh Vũ cũng biết người kia địa vị không nhỏ.
A nương không muốn để nàng hỏi tiếp, Ông Cảnh Vũ cũng không tiếp tục hỏi.
Mẫu nữ hai người mang theo tâm tư khác nhau trở về huyện nha.
Trở về huyện nha, Liễu đại nương tử đi tìm trượng phu, Ông Cảnh Vũ chỉ có thể tự mình trở về.
Xuyên qua phủ nha, lại vừa lúc có người tuần tra bên ngoài trở về, đụng phải nam nhân mặc thường phục màu đen.
Ông Cảnh Vũ sắc mặt cứng đờ.
Trước kia muốn gặp mặt hắn, nhưng lại rất khó gặp, hiện tại không muốn gặp, lại luôn đụng phải.
Tránh cũng không thể tránh, bộ khoái đi cùng hắn thấy Ông Cảnh Vũ liền chào một tiếng “nhị cô nương”, nàng chỉ có thể khẽ gật đầu, sau đó không chớp mắt đi lướt qua.
Một bộ khoái khác nghiêng đầu một chút, suy tư nói: “ Nhị cô nương ngày thường gặp chúng ta đều sẽ hỏi chúng ta có vất vả không, nhưng hôm nay có chút không giống bình thường? ”
Ánh mắt nam nhân liếc mắt nhìn tấm lưng kia, thu ánh mắt lại quay người ra khỏi nha môn.
*
Lại nói, Liễu đại nương tử tìm trượng phu, đem chuyện ở trong chùa nhìn thấy tri phủ, đến chuyện tri phủ phái người hỏi thân phận đều nói ra hết.
Dứt lời, thấy trượng phu nhíu chặt lông mày, lo lắng nói: “Tên Lương tri phủ mấy năm đầu tang thê, dù chưa lấy thê mới, nhưng trong phủ cũng có mấy phòng thiếp thất, lại nghe nói ở bên ngoài nuôi mấy ngoại thất, khẳng định là một tên háo sắc, hắn có phải nhắm trúng A Vũ nhà chúng ta không? "”
Sắc mặt Ông tri huyện lập tức đen xì, trầm tư một hồi, mới nhìn thê tử, dặn dò: “ Mấy ngày gần đây, chớ để A Vũ đi ra ngoài ”
Liễu đại nương tử gật đầu, nhưng vẫn lo lắng: “ Thiếp cố ý nói A Vũ đã có hôn ước, nhưng thiếp cũng không biết chiêu này có tác dụng hay không? ”
Ông tri huyện an ủi: “ Chớ suy nghĩ nhiều, nếu không trước hết đưa A Vũ đưa về quê tránh một thời gian ”
Liễu đại nương tử cũng cảm thấy có lý, nhân tiện nói: “ Cứ quyết định vậy đi, thiếp cùng con bé trở về tránh một thời gian, không chừng tên Lương tri phủ qua một thời gian sau liền không nhớ rõ A Vũ ”
Liễu đại nương tử dự tính thu dọn đồ đạc để chuẩn bị rời đi, nhưng ai biết tên Lương tri phủ lại đến nhanh như thế, các nàng chân trước vừa đi liền đã đến nha môn.
Nói là đến Vân huyện tuần tra, còn nói hai ngày trước ở trong chùa đụng phải Ông đại nương tử cùng Ông nhị cô nương.
Hắn nói, nghe Ông đại nương tử nói Ông nhị cô nương đã có hôn ước, liền hiếu kỳ là lang quân nhà ai có phúc khí như vậy, có thể cưới được giai nhân như thế.
Nghe nói như vậy, trong lòng Ônh tri huyện nhất thời không có nhân tuyển, vốn muốn nói là nghĩa tử.
Thế nhưn nếu nói ra liền không có khả năng quay đầu.
Nghĩa tử cùng nữ nhi giống như thân huynh muội, nếu nói, nhi nữ sợ là sẽ thấy khó chịu, về sau cũng sẽ sinh ra khúc mắcw.
Không biết là mê muội cái gì, Ông tri huyện còn chưa có nhân tuyển đã mở miệng nói: “ Là ta một bộ khoái dưới trướng ta ”
Lúc nghe được là bộ khoái, lông mày Lương tri phủ có chút cau lại, cười một tiếng: “ Ông tri huyện chẳng lẽ là đang nói đùa, có hôn ước cùng nhị cô nương lại là một tên bộ khoái nho nhỏ? ”
Ông tri huyện nói: “ Hạ quan chỉ có một nữ nhi bảo bối, không đành lòng để nàng đến nhà khác chịu khồ, liền chiêu tế ở rể, huống hồ cho dù là nhân phẩm hay ngoại hình, tế tử tương lai cũng không kém, lại nói hai người trẻ tuổi cũng có tâm ý với nhau, hạ quan tự nhiên không thể gậy đánh uyên ương ”
Lương tri phủ cười cười, bưng nước trà lên uống một hớp, lời nói mang theo ý tứ: “ Đến cùng chỉ là một tên bộ khoái nho nhỏ, không trợ giúp được chođối với con đường sau này của Ông tri huyện không thể troẹcó bất kỳ trợ giúp gì, thậm chí còn có thể khiến người khác chê cười, hay là sớm một chút đổi tế tử khác đi ”
Ông tri huyện cúi đầu xuống, nói: “ Nữ nhi hạ quan đã thích, người khác chê cười thì kệ họ chê cười đi ”
Ý cười trên khoé miệng Lương tri phủ có chút trầm xuống, buông cốc xuống, nói: “ Nếu Ông tri huyện đã nói kiểu này, ta ngược lại là muốn gặp mặt vị bộ khoái kia một lần, để xem đến cùng là người xuất sắc như thế nào, có thể khiến nhị cô nương mê muội như thế ”
Nhìn về phía Ông tri huyện, đôi mắt nheo lại: “ Ông tri huyện không ngại gọi bộ khoái kia tới, để cho ta gặp một lần chứ ”
Không cho cơ hội cự tuyệt, lại nửa đùa nửa thật mà nói: “ Ông tri huyện nếu nói với ta tên bộ khoái kia không ở đây, đây chính là sợ ta muốn đem người này cướp đi ”
Ông tri huyện cảm thấy có chút lo lắng, nhưng vẫn nhìn về phía hạ nhân trong sảnh: “ Đi kêu A Diệp tới, nói tri phủ muốn gặp vị hôn phu của A Vũ một lần ”
Hạ nhân gật đầu, lui ra ngoài.
Hạ nhân mới vừa nghe được đại nhân nhà mình cùng tri phủ nói chuyện, cũng kinh ngạc cực kì, nghĩ thầm định thân lúc nào vậy?
Hạ nhân đến cùng cũng là người thông minh, bằng không cũng không thể hầu hạ bên cạnh đại nhân.
Hắn luôn cảm thấy trong lời nói của đại nhân nhà mình ẩn giấu điều gì đó.
Trong phủ rất nhiều người đều biết nhị cô nương mến mộ Diệp bộ khoái, nhưng đều không nói toạc ra mà thôi, nhưng chuyện hôn ước thật đúng là không nghe thấy tiếng gió gì.
Nhưng đại nhân nhà hắn nói với hắn như vậy, khẳng định là có ý đồ.
Nghĩ như vậy, liền đi tới viện đại công tử tìm người.
Trong sân Ông Minh Tuyển.
Nam nhân khuôn mặt đạm mạc đang giao thủ cùng Ông Minh Tuyển, bên giao thủ bên chỉ đạo đao pháp.
Hạ nhân vội vàng đi tới, gọi: “ Diệp bộ đầu, diệp bộ đầu ”
Động tác hai người dừng lại, hướng nơi vọng ra thanh âm.
Hạ nhân đi xuống hành lang, đi tới trước mặt nam nhân, nói: “ Hôm nay tri phủ đại nhân đến, không biết tại sao bỗng nhiên nhắc đến nhị cô nương, tri huyện đại nhân nói Diệp bộ đầu đã cùng nhị cô nương đính ước "”
Nam nhân sắc mặt có chút nặng nề.
Mà trên mặt Ông Minh Tuyển toàn là kinh ngạc.
Hạ nhân lại nói: “ Tri phủ đại nhân muốn gặp vị hôn phu tương lai của nhị cô nương một lần, tri huyện đại nhân liền để tiểu nhân đi gọi ”
Ông Minh Tuyển đến cùng đã làm bộ đầu nhiều năm, rất nhanh liền phản ứng lại, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Hắn suy nghĩ một chút, nói với hạ nhân: “ Trước đừng đem việc này nói ra ngoài ”
Hạ nhân gật đầu: “ Tiểu nhân hiểu, trước tiên tiểu nhân trở về trước, nói Diệp bộ đầu muốn đổi một bộ quần áo ”
Ông Minh Tuyển lên tiếng “được”.
Hạ nhân sau khi rời đi, hai người nhìn nhau một chút, nam nhân mở miệng hỏi: “ Lương tri phủ là người như thế nào? ”
Hắn làm bộ khoái mới mấy tháng, còn chưa nắm rõ chuyện ở Man Châu thành.
Ông Minh Tuyển hạ giọng, ngữ điệu có phần nhanh: “ Là người thâm trầm, nhiều lần chèn ép tri huyện, lại là tên háo sắc, từng truyền ra chuyện xấu chiếm đoạt thê tử phủ phán, nhưng rất nhanh liền bị ép xuống ”
Nói đến đây, Ông Minh Tuyển tựa như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đen xì, “ Hắn nhất định đã gặp qua A Vũ muội muội, phụ thân nói chuyện tế tử tương lai, nhất định là ngộ biến tùng quyền*, mong rằng A Diệp ngươi có thể phối hợp một hai ”
(* Ngộ biến tùng quyền: Gặp biến phải theo đạo “quyền” không thể giữ nguyên đạo "kinh” như lúc bình thường được. Ý nói phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp ).
Ông Minh Tuyển nhìn về phía nam nhân, chỉ bắt gặp đôi mắt đen giống như đầm sâu của hắn, hoàn toàn không biết hắn lúc này đang nghĩ gì, nhưng lại có thể cảm nhận được có từng tia từng tia khí tức lạnh thấu xương phát ra từ trong đáy mắt.
Hắn trầm ngâm chốc lát, sắc mặt bình tĩnh lãnh đạm như trước: “ Được ”
*
Lương tri phủ ban đầu còn tưởng rằng Ông tri huyện biết ý đồ của hắn ta, cho nên tùy tiện gọi một tên bộ khoái đến để qua loa tắc trách, nhưng nhìn thấy tên nam tử anh tuấn cao lớn kia, trong lòng hoài nghi tan hơn phân nửa.
Nam nhân trầm ổn trấn định, cao lớn thẳng tắp, trên thân ẩn ẩn lộ ra khí thế lạnh thấu xương có thể chấn nhiếp người khác.
Người này cũng không giống như một tên bộ khoái nho nhỏ.
Dò xét xong, Lương tri phủ cười nói: “ Quả thật là thanh niên tài tuấn, ánh mắt Ông tri huyện quả nhiên không sai ”
Nói xong lại nhìn nam nhân hỏi: “ Đúng rồi, nếu là tế tử tương lai, sao chưa nghe nói qua chuyện đính ước? ”
Trước khi đến, Lương tri phủ đã tìm hiểu qua, nữ nhi Ông tri huyện chưa hề đính ước.
Ông tri huyện đang muốn trả lời, nam nhân bên kia lại trả lời trước: “ Sau lễ Trung thu, đại nhân cùng thuộc hạ nói qua việc hôn sự, thuộc hạ cũng đã đáp ứng ”
Ông tri thấy được hắn phối hợp, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cười nói: “ Đúng vậy, chuyện đính ước cũng đã dự tính, nương tử nhà ta về trước quê làm lễ chuẩn bị, hạ quan cũng nghĩ qua mấy ngày nữa hướng đại nhân xin nghỉ để chuẩn bị chuyện đính ước ”
Lương tri phủ nghe vậy, trong mắt có một tia âm trầm xẹt qua, theo đó mà cười một tiếng: “ Nếu là liên quan đến đại sự của nhi nữ, ta sao có thể không cho phép? Chỉ là không biết lúc nào thành thân, nếu thành thân thì để ta làm người chứng hôn, như thế nào? ”
Lòng nghi ngờ mặc dù tiêu tan chút, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy Ông tri huyện này đang lừa gạt.
Chẳng qua chỉ là đính ước thôi.
Cho dù thành thân rồi thì đã sao?
Ông tri huyện trả lời: “ Tri phủ đại nhân có thể tới làm người chứng hôn tất nhiên là vinh hạnh của bọn họ, chỉ là chuyện thành thân thì còn quá gấp, còn muốn thương lượng một số chuyện, cho nên trước đính ước đã, sau một đoạn thời gian mới thành thân ”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro