I.

- Alo, đây có phải là số điện thoại của bạn Bae Da Eun không ạ?

Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, gấp gáp nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự.

- Vâng, em là Da Eun đây ạ… có chuyện gì vậy ạ?

- À… chị gọi từ bệnh viện Nam Seoul. Em có phải là người thân của Lee Byung Ho không?

Da Eun khựng lại, ngón tay cầm điện thoại run khẽ. Cái tên ấy mới nghe thấy cách đây vài giây đã khiến tim cô như hụt một nhịp.

- Thật ra thì… em chỉ là đứa em học khóa dưới của anh ấy thôi ạ. Anh ấy có chuyện gì hả chị? Chị cứ nói cho em biết cũng được.

- Ừm… thì có vẻ như là Byung Ho bị thương. Vẫn chưa rõ nguyên nhân, vì cậu ấy bất tỉnh rồi. Chị kiểm tra điện thoại, thấy số của em là người liên hệ gần nhất nên mới gọi. Liệu em có thể đến bệnh viện giúp làm thủ tục ban đầu được không?

- Dạ, em… em sẽ tới ngay ạ!

Da Eun vội vã gật đầu dù người ở đầu dây không nhìn thấy. Cúp máy xong, cô đứng sững mất vài giây giữa quán tiện lợi nhỏ. Cũng may hôm nay ca làm có hai người, cô mới có thể nhờ bạn trông hộ một lúc. Vừa thay đồng phục, vừa lấy ví, tay cô run đến nỗi suýt làm rơi điện thoại. Trong lòng chỉ có một cảm giác duy nhất lo sợ.

Trong danh bạ của Byung Ho, hóa ra không có số người thân nào cả, chỉ có duy nhất số của cô. Nghĩ đến đó, lòng Da Eun lại nhói lên.

Hình ảnh ngày đầu tiên cô gặp anh thoáng hiện ra một buổi chiều cuối thu, sân sau trường đầy lá vàng. Cô nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng hô hào rồi chạy tới xem, chỉ kịp thấy một chàng trai tóc đen, áo đồng phục xộc xệch, tay không đánh lại ba bốn đứa con trai to gấp đôi mình. Mắt anh long lên, nụ cười méo mó như thách thức cả thế giới.

Chính Da Eun cô bé năm nhất nhút nhát đã bấm chuông báo động giả, khiến đám đông tản ra. Nếu không, có lẽ Byung Ho đã bị đánh đến tàn phế mất rồi.

Sau hôm đó, anh bị kéo lên phòng y tế, toàn thân đầy vết thương. Da Eun vẫn nhớ rõ cảnh mình đứng nép sau cánh cửa, thấy anh nhăn nhó khi được sát trùng.

- Anh ngốc thế… sao không chạy đi ?

Cô buột miệng hỏi

Byung Ho khẽ ngẩng đầu lên, mắt anh sâu và sáng đến lạ.

- Sợ gì, anh không bao giờ làm vậy. Như thế… hèn lắm.

Da Eun nhớ rõ khuôn mặt ấy ngang bướng, tổn thương, nhưng ánh mắt lại trong hơn bất cứ ai. Người ta gọi anh là "cơn ác mộng của trường", kẻ chuyên trốn học, đánh nhau, phá phách, tụ tập hút thuốc, bị mời phụ huynh không biết bao nhiêu lần mà vẫn chứng nào tật nấy. Nhưng với cô, anh lại là người luôn đứng giữa ranh giới mỏng manh của tội lỗi và lương thiện, chỉ là chẳng ai nhìn thấy mà thôi.

Bệnh viện Nam Seoul giữa đêm khuya chỉ còn ánh đèn trắng lạnh lẽo. Da Eun chạy thẳng vào khu cấp cứu, thở dốc:

- Em là Bae Da Eun, bệnh nhân Lee Byung Ho nằm ở đâu rồi ạ?

Chị y tá trực ngẩng đầu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

- Cậu ấy vừa được đưa vào phòng cấp cứu. Em là người thân à?

- Dạ… không hẳn, nhưng chị gọi cho em nên… – Da Eun lí nhí đáp.

Chị y tá mỉm cười nhẹ, ánh mắt chùng xuống đầy thương cảm.

- Vậy đi, chị đưa em vào tận nơi. Nếu em liên lạc được người nhà thì báo giúp nhé. Cậu ấy bị thương khá nặng đấy.

Da Eun khẽ gật đầu, tim đập thình thịch. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, mùi thuốc sát trùng tràn ngập. Dưới ánh đèn trắng nhợt nhạt, Byung Ho nằm trên giường, cơ thể đầy vết băng trắng xóa, khuôn mặt sưng tím, một bên mắt sưng húp, cánh tay phải bó bột, chân trái cố định bằng nẹp kim loại. Anh trông chẳng khác nào tấm vải rách nát sau cơn bão.

- Trời ơi…

Da Eun khẽ thốt, nước mắt tự nhiên ứa ra.

Bác sĩ đứng bên cạnh nhìn cô rồi nói nhỏ

- Cậu ấy mất khá nhiều máu. May mà được người dân phát hiện sớm. Dường như có xô xát, nhưng chúng tôi chưa biết nguyên nhân chính xác. Cần người thân ký giấy phẫu thuật nếu có di chứng.

Da Eun cắn môi, siết chặt túi xách. Cô đâu phải người thân, nhưng lúc này lại là người duy nhất đứng ở đây vì anh.

- Em… em ký được không ạ?

Bác sĩ ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu

- Nếu em chịu trách nhiệm tạm thời thì được.

Tay cô run run cầm bút, ký tên mình lên tờ giấy. Chữ ký nguệch ngoạc, mực lem ra đầu ngón tay. Cô nhìn lại anh chàng trai từng đứng hiên ngang giữa nắng chiều, dám đánh nhau vì bạn, dám chống lại cả trường giờ nằm đó, yếu ớt, im lặng, chỉ còn hơi thở mỏng manh.

Da Eun ngồi xuống bên cạnh, khẽ vuốt mớ tóc rối trên trán anh.

- Anh ngốc thật đấy, Byung Ho à…

Giọng Da Eun nghẹn lại, đôi tay vô thức đưa lên vuốt mái tóc rối bời của Byung Ho

- Anh lúc nào cũng tự làm đau mình như thế.

Cô nhớ có lần anh nói, giữa sân thượng trường, khi bị phạt quét dọn cùng nhau

" Anh chẳng sợ gì hết, Da Eun à. Nhưng nếu có một người thật sự lo cho anh… chắc anh sẽ sợ mất người đó lắm "

Giờ đây, câu nói ấy vang lên như một mũi dao xoáy vào tim cô.

Đèn phòng cấp cứu tắt. Tiếng máy monitor vẫn kêu đều đặn. Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi nhẹ nhưng lạnh. Da Eun kéo ghế lại gần, nắm lấy tay anh, bàn tay ấm áp đến lạ, dường như vẫn còn chút sức sống.

Cô khẽ nói, giọng run

- Em ở đây rồi, anh đừng lo

Bên ngoài, tiếng sấm rền lên một hồi xa xăm. Trong căn phòng trắng toát ấy, cô gái nhỏ vẫn ngồi đó, bàn tay nắm chặt tay anh không buông như thể chỉ cần cô còn ở đây, anh sẽ nhất định tỉnh lại.

******

Sau nhiều giờ căng thẳng trong phòng phẫu thuật, cuối cùng Byung Ho cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Khuôn mặt xanh xao, cơ thể vẫn còn run run sau tác động của thuốc mê và mạch máy monitor nhịp đều đặn. Bác sĩ đứng bên giường nhìn cô Da Eun người đang chăm chú theo dõi và nói


- Chân bệnh nhân gãy, phải mất khoảng một đến hai tháng mới có thể hồi phục nếu chăm chỉ vật lý trị liệu. Phần tay nhẹ hơn, nhưng nếu không tập luyện, các khớp sẽ bị teo và cứng lại. Bây giờ cần chờ bệnh nhân tỉnh hẳn, mới có thể tiếp tục điều trị.

Da Eun thở dài, cảm giác nặng trĩu trong lòng giảm đi một chút. Ít ra, Byung Ho đã vượt qua cơn nguy kịch, và cô biết, từ giờ trở đi, việc chăm sóc anh sẽ còn dài và cần sự kiên nhẫn. Sáng mai cô vẫn phải đến trường, tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu và chủ nhật còn ca làm ở cửa hàng tiện lợi, nên không thể ở lại bệnh viện trọn thời gian. Cô đành nhờ mọi người trong bệnh viện chăm sóc anh tạm thời, lòng vẫn đầy lo lắng.

Cuối buổi học, Da Eun kiểm tra điện thoại như thói quen, màn hình sáng lên một tin nhắn từ Byung Ho

"Anh tỉnh rồi. Bao giờ em tan học ?"

Da Eun thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu gánh nặng đã vơi bớt

"Hơn 17h, em sẽ qua."

Cô nhanh chóng nhấn nút trả lời. Chính xác như cô nghĩ, Byung Ho chưa bao giờ để cô yên tâm một giây nào, nhưng chính cái sự bướng bỉnh ấy khiến người khác không thể rời mắt.

Chuông tan học vang lên, Da Eun nhanh chóng thu dọn sách vở, lặng lẽ tới bệnh viện. Dù túi tiền eo hẹp, cô vẫn cố mua vài món ăn bồi bổ, những thứ đơn giản nhưng đủ để anh có chút sức lực. Trên đường đi, trong lòng cô thấp thỏm, vừa mong anh bình phục, vừa lo lắng, không biết phải nói gì khi gặp anh.

Khi tới phòng bệnh, Da Eun thấy Byung Ho đã được cô y tá chăm sóc tươm tất. Anh vẫn nằm trên giường, mắt lim dim, tóc rối, nhưng khi nhìn thấy cô bước vào, ánh mắt lóe lên một chút tinh nghịch.

- Anh mới ăn tối xong, cơm bệnh viện mua từ căng tin. Chị y tá tốt bụng mua hộ anh, xin lỗi em, Da Eun… vì anh mà em vất vả mấy ngày hôm nay

Anh cất tiếng, giọng nhẹ nhàng, như muốn an ủi cô.

Da Eun chỉ cười mỉm, mắt vẫn nhìn anh đầy lo lắng. Không nói gì, cô ngồi xuống bên cạnh, lôi ra hộp táo và vài món ăn nhỏ, đặt trước mặt anh.

- Không sao, chuyện qua rồi. Nhưng anh nghĩ em mau chóng liên lạc với bố mẹ anh đi, không thì hai bác ấy lo lắng.

Da Eun cười, nhưng nụ cười ấy trĩu nặng, cố rặn ra để anh yên tâm:l

- Họ sẽ không quan tâm gì đến anh đâu… đối với ông bà, đứa con này đã “chết” từ lâu rồi.

Byung Ho nhíu mày, giọng chua chát pha chút mỉa mai

- Vậy tối hôm đó… có chuyện gì xảy ra? Anh làm gì mà để mọi chuyện ra nông nỗi thế này?

Da Eun ngập ngừng, tò mò xen lẫn lo lắng. Cô sợ anh lại vướng vào chuyện pháp luật, lại thêm rắc rối.

- Thù cũ… chúng nó bên trường khác. Em chỉ cần biết đến vậy thôi. Thật sự, lúc đó anh chẳng biết nhờ cậy ai. Trong danh bạ anh chỉ lưu mỗi số của em… Da Eun… anh nợ em cái mạng này. Khi sắp bất tỉnh, anh chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại em nữa. Em… em còn quan trọng hơn cả gia đình với anh.

Da Eun lặng đi, tay run khẽ nắm lấy tay anh. Cô cảm nhận được sức sống yếu ớt còn sót lại trong cơ thể anh, nhịp tim anh yếu ớt nhưng đều đặn. Tim cô nhói lên một cái, vừa lo lắng vừa mềm nhũn, lòng đầy ắp cảm giác trân trọng và thương yêu.

Byung Ho nhìn cô, đôi mắt chưa hết nửa tỉnh nửa mê, vẫn ánh lên nét nghịch ngợm đặc trưng

- Em biết không, từ hôm đó tới giờ… anh cứ nghĩ, nếu chết thật… thì sẽ tiếc nhất là không được gặp em nữa.

Da Eun hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh

- Anh đừng có mà nói mấy lời như vậy. Anh phải sống, phải hồi phục. Anh còn quá nhiều thứ phải làm.

- Anh biết mà…

Anh đáp, giọng yếu nhưng chắc chắn. Anh sẽ cố gắng. Và… anh sẽ không làm em lo nữa đâu.

Cô nhìn khuôn mặt anh, thấy từng đường nét quen thuộc, thấy cả vẻ ngang bướng, cứng đầu nhưng đầy sức sống. Trong khoảnh khắc ấy, Da Eun hiểu rằng, không chỉ là trách nhiệm hay tình bạn, mà còn là một thứ cảm giác sâu sắc hơn, khiến cô muốn ở bên anh, bảo vệ anh, bất kể khó khăn.

- Ngủ một chút đi, em sẽ ở đây

Da Eun nói, giọng trầm, nhẹ nhàng.

- Anh cần nghỉ ngơi, để hồi phục nhanh hơn.

Byung Ho nhắm mắt, nhưng vẫn khẽ mỉm cười. Dường như trong lòng anh có một cảm giác yên tâm lạ lùng, hiếm hoi: có Da Eun ở bên, dẫu có phải đối mặt với đau đớn hay chông gai, cũng không còn sợ hãi nữa.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lấp lóa trong mưa, những giọt mưa rơi nhẹ lên kính, tạo nên một bản nhạc bình yên và trầm lắng. Trong căn phòng bệnh viện trắng toát, một cô gái nhỏ ngồi bên giường, bàn tay nắm chặt tay chàng trai nằm đó, lặng lẽ quan sát

Byung Ho thở đều, nhắm mắt, cảm nhận bàn tay cô siết chặt tay mình. Anh không nói gì, nhưng lòng biết rằng, từ giờ trở đi, mình không còn đơn độc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro