[13]

Sáng sớm hôm nay, Thiên Yết tỉnh giấc khi trời còn tờ mờ sáng. Cậu nhóc thức giấc vì cái lạnh của mùa đông, và vì sự cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình. Ở thời điểm chẳng còn ai bên cạnh, Thiên Yết vẫn day dứt một nỗi nhớ về cô gái mà cậu ta đã thương suốt một năm qua.

Thiên Yết cũng như bao cậu trai khác, lớn lên trong câu nói 'con trai không được khóc', 'con trai phải mạnh mẽ và tự lập'. Cái tư tưởng ấy ăn sâu vào Thiên Yết đến mức, mỗi khi đau khổ, cậu ta chỉ có thể nổi giận, hoặc là co mình lại để ngăn nước mắt rơi. Thiên Yết tự hỏi, khóc có rửa trôi đi nỗi buồn mất đi người con gái mình thương không?

Hôm nay là Chủ Nhật. Cũng đã 2 tuần kể từ khi Bảo Bình chia tay Thiên Yết. Cảm xúc tức giận, thất vọng, hối hận, buồn khổ, nhớ thương cứ thay nhau làm chủ trong tâm trạng Thiên Yết. Chẳng còn nhớ có bao nhiêu lần cậu ta cười từ sau khi chia tay. Thiên Yết như một con robot được lập trình sẵn, ngày ngày lặp đi lặp lại những việc giống nhau để quên đi hình bóng của Bảo Bình.

Nhưng hôm nay lại khác. Khi Thiên Yết đặt chân xuống dưới nhà, Thiên Bình đã đứng đó rồi. Thiên Bình thực sự là bạn thân của Thiên Yết, từ sau cái ngày cậu ta trốn học và đi ngang qua Thiên Bình đang run rẩy trong cái lạnh trước cổng trường cấp 2. Thật là hiếm có cô gái nào ở cạnh cậu ta chỉ với tư cách là bạn bè đơn thuần như Thiên Bình. Có lẽ đó là lí do cậu nhóc có xu hướng dựa dẫm vào Thiên Bình nhiều hơn người khác. Giống như ba năm về trước, Thiên Yết lấy áo khoác dự phòng trong cặp ra, choàng lên vai Thiên Bình: "Sao hôm nay lại tới đây sớm thế? Tao tưởng mày sợ lạnh?".

Thiên Bình nghe thấy tiếng động của Thiên Yết mới quay người lại, kiêu ngạo nhún vai: "Thầy Nữ bảo tao đi cùng mày tới nhà Song Tử. Dù sao em ấy cũng là con gái, để mày tới đó một mình lỡ đâu mày làm liều gì thì sao?".

Thiên Yết đảo mắt, rõ ràng cậu ta không hoàn toàn tin vào lời nói của Thiên Bình mà. Nhưng thôi, cậu ta không muốn đôi co vào đầu ngày mới, ung dung đút hai tay vào túi áo: "Mày không tin tao à?".

"Chà, để xem. Với một chiến thần tình yêu như mày thì có đáng tin không đây?"-Thiên Bình rất nhanh đã bắt kịp với tâm trạng của Thiên Yết, nhanh nhảu đáp lời.

Cả hai cứ đều đặn kéo dài cuộc trò chuyện cho tới cửa nhà Song Tử. Ngôi nhà này đối với Thiên Yết là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược. Một căn hộ nho nhỏ ở khu tập thể mới được nâng cấp. Tuy nơi này chẳng sa hoa như biệt thự Thiên Yết đang ở, nhưng nó nhộn nhịp người qua lại, và bố mẹ Song Tử cũng vô cùng chu đáo mở cửa: "Hai đứa vào đi. Song Tử đang ở trong phòng đó".

Song Tử yếu ớt nằm trên giường, giương mắt nhìn thế giới bên ngoài khung cửa sổ. Đã bao lâu rồi cô bé không ra ngoài nhỉ? Không biết trường lớp có chuyện gì hay ho không? Không biết Thiên Yết có vui hơn chút nào không?

Song Tử nắm chặt cuốn sách giải bài tập Hoá nâng cao trên tay, thở dài một hơi. Cô bé nhớ cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài. Chỉ là cô bé không muốn xuất hiện trong tình trạng này. Với tình hình sức khoẻ hiện tại, cô bé làm sao có thể bước đi bên cạnh Thiên Yết được đây?

"Song Tử ơi, có bạn con tới chơi này".

Giọng của mẹ vang lên khiến Song Tử ngớ người. Bạn nào nhỉ? Cô bé đâu có mời bạn nào tới nhà đâu?

Thiên Yết cùng Thiên Bình rụt rè mở cửa phòng. Thiên Yết nhận ra cô bé ngồi trên giường, vui mừng reo lên: "A, là em à? Em cũng ở đội tuyển Hoá sao?".

Song Tử nghe thấy giọng Thiên Yết thì tim bỗng nhiên trật đi vài nhịp. Tại sao lại là Thiên Yết? Cô bé liếc mắt lại thấy cả Thiên Bình đang đứng ở bên cạnh, sợ trong mắt Thiên Yết bản thân thua kém đàn chị nên hét lớn: "Không, hai anh chị đi ra đi".

Thiên Yết ú ớ ngơ ngác trước thái độ của Song Tử, lắc đầu biểu thị mình chưa làm gì với bố mẹ cô bé. Thiên Bình tặc lưỡi, đẩy Thiên Yết ra ngoài, một mình bước vào trong phòng nói chuyện với Song Tử: "Xin lỗi đã làm phiền em. Chúng mình trao đổi một chút được không?".

"Chị tới đây làm gì? Có phải chị rất hả hê khi thấy em như vậy không?"-Song Tử ái ngại trùm chăn, không muốn để người khác nhìn thấy mình trong hoàn cảnh này, nhất lại là 'tình địch' của cô bé.

Thiên Bình ngồi xuống ghế, gượng gạo bắt chuyện: "Hình như em có vẻ không thích chị lắm nhỉ? Vì em thích Thiên Yết phải không?".

"Làm sao chị biết?"-Song Tử đạp bay tấm mền trên người, ngạc nhiên quay sang nhìn Thiên Bình phụng phịu-"Chị tới là để dằn mặt em sao?".

Thiên Bình cười khổ giải thích: "Hôm chị ở phòng Y Tế có nghe thấy em và Thiên Yết nói chuyện bên ngoài, lúc đó chị đã nghi nghi rồi. Hôm Thiên Yết ngất, Cự Giải có kể với chị lúc ở ngoài nhìn thấy em cứ lén lút nhìn vào đó nữa. Thiên Yết nó trước giờ nổi tiếng vừa đẹp trai, tốt bụng lại học giỏi, em có thích Thiên Yết chị cũng thấy dễ hiểu thôi".

"Vậy chị tới đây làm gì?"-Song Tử thấy bí mật của mình bị lộ, ngại ngùng che mặt lại, liếc qua chỗ Thiên Bình xem phản ứng.

"Thầy Nữ kêu Thiên Yết qua kèm em giải đề, do đợt này em nghỉ học ở nhà. Chị và Thiên Yết là bạn thân từ trước khi vào Nam Việt rồi. Hoàn cảnh gia đình Thiên Yết có chút đặc biệt nên ba mẹ chị coi nó như con trai, thành ra nó với chị cũng như anh em trong nhà thôi ấy mà"-Thiên Bình thấy Song Tử đã buông bỏ cảnh giác, liền chớp thời cơ đưa ngón tay móc ngoéo để làm thân với cô bé-"Với cả chị cũng thích một người khác rồi. Chỉ là giờ bọn chị đang giận nhau thôi".

Song Tử nghe thấy vậy, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều. Cơ mặt Song Tử giãn ra, buông lơi sự thù địch với Thiên Bình. Tuy không muốn Thiên Yết nhìn thấy cô bé tiều tuỵ như vậy, nhưng đây là cơ hội để tiếp cận người mình thương, có ai mà không thích cơ chứ?

Thiên Bình lui khỏi phòng Song Tử, nhường chỗ cho Thiên Yết vào trong. Song Tử chờ đợi bao lâu, cuối cùng cũng thấy Thiên Yết đi vào, nhí nhảnh chào hỏi cô bé: "Hình như chúng mình quen nhau rồi thì phải. Nhưng mà anh xin giới thiệu lại, anh là Thiên Yết. Rất vui được gặp em".

"Em là Song Tử. Em rất mong được anh chỉ bảo ạ"-Song Tử cười híp mắt, đưa tay ra bắt lấy tay của Thiên Yết.

Cùng lúc đó, tại nhà của Song Ngư, việc luyện đề thi Văn đang diễn ra. Ma Kết và Bạch Dương tuy không ưa gì nhau, nhưng vì mục tiêu của mình mà vẫn chăm chỉ chịu đựng, chấp nhận thở cùng một bầu không khí tại nhà của Song Ngư.

"Hai đứa đang dẫn dầu đội tuyển Văn 12 của trường. Với khả năng của hai đứa thì chắc chắn đội tuyển Văn sẽ sớm vượt mặt đội tuyển Hoá thôi".

Song Ngư hào hứng cổ vũ học sinh mà không hề biết rằng, hai đứa học trò cưng của cô, một đứa ganh tị với Thiên Yết-át chủ bài đội tuyển Hoá vì một cô gái, và đứa còn lại thì thầm thương trộm nhớ Thiên Yết từ rất lâu rồi.

Tuy mang hai cảm xúc trái ngược đối với đội tuyển Hoá, cả Bạch Dương và Ma Kết đều có cùng một thắc mắc với Song Ngư: "Tại sao cô luôn phải so đo với thầy Xử Nữ vậy ạ?".

Câu hỏi không mới nhưng lại khiến Song Ngư bối rối không biết trả lời thế nào. Câu chuyện từ lâu rồi, bây giờ Song Ngư đã chẳng còn nhớ rõ. Để hoá giải sự lúng túng, Song Ngư hỏi vặn lại: "Sao hôm nay hai đứa lại tò mò cái này thế?".

"Do học trò cưng của cô sau những ngày dài giải đề thì đã 'trở về đúng nghĩa trái tim em' để 'biết yêu Thiên Yết cả khi chết đi rồi'* đó ạ"-Ma Kết không bỏ tật cạnh khoé, chẳng để cho Bạch Dương kịp mở lời đã lanh chanh chặn họng.

Chuyện tình cảm của mình bị tiết lộ dưới mấy câu nói cà khịa của Ma Kết khiến Bạch Dương bức bối. Cô nàng không kém cạnh chỉ vào Ma Kết, mách lẻo với Song Ngư chuyện nghe được từ Cự Giải: "Vâng, con trai cưng của cô thì lạc vào 'đôi mắt của Thiên Bình, ôi vực thẳm!' lúc nào không hay, nên lúc nào nó cũng 'kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió'** với Thiên Yết đó cô".

Hai đứa mắc bệnh tương tư ghét bỏ lườm nguýt đối phương. Song Ngư nghe chuyện này, ánh mắt lại trìu mến hơn bao giờ hết. Tình yêu tuổi học trò, Song Ngư cũng từng có, thậm chí đã khắc sâu vào tâm khảm mãi chẳng quên được người đó. Song Ngư tủm tỉm, thầm cảm thán: "Chà, đúng là tình yêu, làm cô nhớ đến chuyện ngày cô học cấp 3. Này hai đứa, sao cứ đơn phương mãi thế? Nhớ Xuân Diệu viết gì không? 'Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ, Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần' đi chứ!".

Ma Kết xoay xoay bút trong tay, chằm chặp nhìn vào dòng chữ trên vở. Cậu nhóc dù sao cũng là con trai tuổi ẩm ương, không tiện nói đến chuyện tình cảm trước mặt người khác. Ma Kết lầm bầm: "Mấy chuyện này không phải cứ thuận theo lẽ thường là được rồi sao ạ?".

Bạch Dương tuy bình thường ghen ghét Ma Kết, nhưng chuyện này lại vô cùng đồng tình: "Mấy chuyện này làm sao mà nói được ạ".

"Không nói được, vậy thì viết đi, dùng thế mạnh của hai đứa ấy. 'Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Đem cho em kèm với một lá thư, Em không lấy là tình anh đã mất, Tình đã cho không lấy lại bao giờ'***, không phải sao?"-Song Ngư dùng thêm một câu thơ từ tác phẩm của Xuân Diệu, ông hoàng thơ tình, mơ màng nhớ chuyện ngày xưa, đồng thời gợi ý cho học trò-"Ngày xưa, cô và thầy ấy cũng gửi thư cho nhau, để ở hộc bàn, nên sau này cũng mới yêu nhau đấy".

"Thầy ấy? Ý cô là thầy Xử Nữ ấy à?"-Ma Kết tinh ranh nhận ra điểm bất thường trong lời nói của Song Ngư, nhanh chóng tra hỏi-"Cô và thầy Xử Nữ là người yêu cũ nên mới hay chí choé nhau thế phải không ạ?".

* Tự hát của Xuân Quỳnh
** Xa cách của Xuân Diệu
*** Tình thứ nhất của Xuân Diệu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro