chương 14


|

sagittarius luna thất thần như vừa bị một loài sinh vật huyền bí nào đó ăn mất nửa phần hồn. mà có lẽ cũng chẳng sai lắm, ngay khi đọc thông báo của gemini selenophile từ bảng thông tin nội bộ của episteme, trái tim em đã như bị ai đó bóp nghẹt.

thông báo được gửi tới từ gemini selenophile như một bản án tử. từ trước đến nay, dù sophronie đã trải qua biết bao nhiêu thế hệ phù thủy cũng chưa từng có tiền lệ khai trừ bất kỳ một thành viên nào. họa hoằn lắm, sagittarius nhớ, chỉ có trường hợp bị thuyên chuyển từ nhà này sang nhà khác, vì vấn đề cá nhân, mà cũng có thể vì sai sót, đằng này... lại còn đến từ một thành viên đại diện chứ không phải từ thủ lĩnh.

lẽ ra phải chờ đến khi thủ lĩnh hồi phục hoàn toàn, nhưng đến mức nhờ đến thành viên đại diện thông báo, sagittarius cũng tự hiểu rằng việc này gấp rút đến mức nào. tất cả thành viên episteme nhìn em bằng mọi thể loại ánh mắt, tò mò có, thương tiếc có, và cả khinh thường cũng có. tất cả bọn họ đều biết rằng cái hôm mà sophronie xảy ra chuyện, sagittarius đã không có mặt trong phòng sinh hoạt của nhà. nhìn cách mà gemini cáu kỉnh đến thế thì họ cũng chắc mẩm rằng luna lần này không xong rồi.

chỉ có điều, đến mức phải khai trừ... nouvelle chưa bao giờ ra lệnh làm bất kỳ điều gì vô lý, thì sagittarius phải làm đến việc tày đình nào để thủ lĩnh phải đi đến quyết định như thế này cơ chứ? nói là chuẩn bị phiếu thăm, dựa trên ý kiến của thành viên trong nhà, nhưng thật sự nó chẳng phải điều kiện tiên quyết.

quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay của virgo nouvelle.

thôi xong, ai cũng nghĩ thế, chẳng còn cơ hội nào để mà quay đầu nữa rồi.


︶꒦꒷☽꒷꒦︶



sau cuộc chiến, giờ đây chỉ còn lại những đống đổ nát. toàn bộ học sinh cả trường đang hối hả dọn dẹp tàn tích còn sót lại sau một trận chiến mà không ai biết rõ nguyên nhân sâu xa, nhưng hậu quả thì không thể nào phủ nhận.

mọi thứ tưởng chừng như một giấc mơ, khi bọn học sinh đều được yêu cầu phải tập trung tất cả lại trong phòng sinh hoạt suốt một ngày dài, sau đó bước ra ngoài liền thấy một khung cảnh hoang tàn đổ nát. không ai tin những gì đang hiện diện trước mặt mình là sự thật, nhưng chính nó lại là sự thật đáng buồn, rằng một dãy nhà cao to sừng sững vốn là nơi học tập dành cho năm i trong ký ức của bọn chúng giờ đây chỉ còn lại gạch đá và bụi bặm, cột thép cong queo, những mảnh kính vỡ ngổn ngang dưới chân, lại còn có vết cháy xém như thể có một ngọn lửa đã thổi bùng qua nơi đây. cả sân thể chất cũng vậy, màu xanh tươi mát của cỏ giờ đây đã bị thay thế bởi lớp đất nâu bị xới tung lên, lại còn thoang thoảng mùi đất hăng lên vì nước mưa.

và cả mùi máu tanh.

không khí ảm đạm, những câu thần chú liên tục được vang lên cùng tiếng va chạm giữa các công cụ dọn dẹp làm không gian thêm nặng nề. mỗi bước chân của các học viên khi họ bước qua những đống đổ nát như đang mang trên mình một phần gánh nặng vô hình. không một học sinh nào dám lên tiếng đùa giỡn, tất cả gần như im lặng tập trung và công cuộc dọn dẹp, không ai nói gì với ai, nhưng ánh mắt của họ chứa đầy sự lo âu và nghi hoặc. có lẽ họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, chính ngôi trường mà họ từng coi là nơi an toàn nhất lại có thể bị tàn phá đến mức này.

giữa đám đông bận rộn đó, sagittarius lặng lẽ di chuyển, mắt vẫn mờ đi trong làn bụi mù. em nhìn vào những mảnh vụn của tòa nhà cũ, em có cảm giác như chính bản thân mình cũng đang bị hủy hoại, như thể một phần linh hồn của mình đã bị nghiền nát theo những mảnh vỡ của bức tường kia.

buổi biểu quyết chỉ mới được thông báo, vì thế luna vẫn còn là một thành viên của episteme, vẫn cùng mọi người niệm từng câu thần chú để dọn dẹp đống đổ nát, nhưng mọi ánh mắt hướng đến như thể muốn bóp nghẹt thân hình bé nhỏ. em cảm thấy như mọi sự chú ý đều đổ dồn vào mình, và mỗi ánh nhìn đều nặng trĩu như một gánh nặng không thể nào xua đi. những tiếng xì xầm, những lời bàn tán lặng lẽ như một làn sóng vô hình, cuốn lấy em từ mọi phía. mọi người trong episteme đều nhìn em, và chắc chắn, có những người nhìn như thể em không xứng đáng đứng ở đây.

- thế nào?

một giọng nói khẽ không cảm xúc, nhưng sâu bên trong lại chứa đầy sự mỉa mai vang lên từ phía sau. em quay lại và thấy gemini đang đứng đấy, cô bé vẫn tập trung dọn dẹp những thứ ngáng bước chân của mình nhưng rõ ràng là đang nói với sagittarius. tất cả bọn học sinh xung quanh, vừa nghe thành viên đại diện cất tiếng liền dời sự chú ý sang, xì xào điều gì đó với nhau.

một người như sagittarius, chưa bao giờ muốn bản thân trở thành tâm điểm chú ý bằng cách như thế này.

- cảm giác khi bị khai trừ, "được" trở thành một kẻ bị loại bỏ, là một cái tên không xứng đáng với episteme?

sagittarius cố gắng hít thở, nhưng cảm giác nghẹt thở khiến em khó lòng đối diện với những lời cay nghiệt ấy. mỗi nhịp thở như một ngọn lửa đang thiêu đốt ngực em, khiến cơ thể em run rẩy không kiểm soát. luna cảm thấy như thể có hàng nghìn cái nhìn sắc lạnh đang xuyên qua người mình, từng tia mắt đầy khinh bỉ và mỉa mai, như thể em là một kẻ tội đồ, một kẻ xứng đáng phải chịu mọi sự sỉ nhục.

có những ánh mắt từ những học viên mà sagittarius từng gọi là bạn, giờ đây nhìn em như thể là một kẻ lạ mặt. họ không nói gì, chỉ đơn giản là lướt qua em, ánh mắt lạnh lùng như băng tảng. em biết họ đang nghĩ gì, họ nghĩ rằng em không còn xứng đáng đứng trong ngôi trường này, rằng em đã làm sai điều gì đó quá nghiêm trọng đến mức không thể tha thứ.

- phải rồi, giờ chị cũng đâu thể nói được gì nữa, hành động ngu ngốc ấy của chị cũng đủ để đánh giá tất cả rồi mà.

cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng sagittarius, nhưng em không thể để những giọt nước mắt lăn xuống. bản thân đã phải mạnh mẽ quá lâu, em không thể yếu đuối bây giờ, dù cả trái tim em đang muốn gục ngã.

lặng lẽ, sagittarius chỉ đành cúi gằm mặt tiếp tục với nhiệm vụ của mình, nhưng tiếng xì xào xung quanh vẫn ngày một to hơn. trong ký ức của luna, em không biết mình đã làm gì sai, nhưng trong cái nhìn của họ, em chỉ thấy sự khinh bỉ và một sự xa lánh không thể giải thích.

- tôi tưởng episteme nổi tiếng đoàn kết lắm, nhưng hình như cũng không hẳn là thế nhỉ?

giữa khu vực được phân công cho episteme bỗng dưng xuất hiện bóng dáng chiếc áo chùng màu tím than cùng mái tóc dài quá vai được thả xõa tự nhiên đặc trưng, ánh mắt hắn ta nheo nhẹ, vừa như đánh giá, vừa như xem thường mọi thứ trước mặt. trông hắn như đang cố thể hiện bản thân muốn lên tiếng giúp đỡ, nhưng thật sự chỉ khiến người ta nghĩ rằng hắn chỉ muốn ngóng chuyện vui để thỏa mãn bản thân.

là ophiuchus baudrillard, thành viên kỳ cựu của sisyphus.

hắn ta chả có ấn tượng gì tốt đẹp trong mắt các thành viên nhà khác, huống hồ gì sisyphus với episteme từ trước đến giờ cũng không quý mến nhau gì cho cam. dưới nền trời u ám, mùi máu và bụi vẫn chưa tan đi hết, bầu không khí như nén lại thành một khối nặng trĩu. gemini quay phắt sang, ánh mắt cô bé lóe lên một tia sắc lạnh khi nhìn thấy ophiuchus. từng động tác gom đống vụn sắt thép bỗng trở nên thô bạo hơn, như thể đang trút giận lên chính những mảnh vỡ tàn tích kia.

em chúa ghét những kẻ rỗi hơi lo chuyện bao đồng.

chưa kể, hắn ta còn trông y hệt tên thành viên đại diện của exousia.

- anh không có tư cách để bình luận về cách mà episteme xử lý nội bộ của mình, đồ điên.

gemini cất giọng, không cao nhưng rõ ràng, từng từ như lưỡi dao rạch vào không khí đặc quánh. ophiuchus không trả lời ngay. hắn nghiêng đầu, mái tóc trắng dài lướt qua một bên gương mặt, để lộ ánh mắt hờ hững nhưng đầy mỉa mai.

- thật sao? vậy thì có lẽ episteme nên học cách đóng cửa bảo nhau mà không khiến cả trường phải nghe thấy tiếng xì xào ngay lúc này nhỉ, thành viên đại diện selenophile, đúng không?

một vài học sinh dừng tay, nhưng không ai lên tiếng. gemini mím môi, hai bàn tay siết lại đến trắng bệch. sự tức giận trong em không đến từ ophiuchus, mà là từ việc hắn nói đúng, lẽ ra em không nên để người ngoài biết được về quyết định khai trừ. nó sẽ là một nỗi ô nhục của episteme, rằng ở đây đang có một con sâu bọ, và exousia cùng sisyphus có thể lấy nó ra để xem thường và cười cợt.

- cảm ơn vì lời góp ý, nhưng tôi nghĩ cậu nên học cách đừng can thiệp vào việc của người khác, baudrillard.

cancer gumusservi từ phía xa đi tới, anh vừa rời khỏi phòng y tế liền vội vã đến đây ngay. trong thân tâm anh cảm giác sẽ có chuyện chẳng tốt đẹp gì diễn ra ở nơi này, khi mà gemini và luna ở gần nhau như thế. nhưng hình như tên sisyphus này nằm ngoài dự đoán của anh rồi.

- sẽ không lấy làm hay ho khi tôi nói rằng cậu cố tình lắng nghe câu chuyện của chúng tôi, nhỉ, chỗ này tương đối xa so với vị trí được phân công của sisyphus?

ophiuchus nhếch môi.

- tôi chỉ thấy thật buồn cười khi một nhà luôn lấy tri thức và lý trí làm tôn chỉ lại đưa ra quyết định cảm tính đến thế.

từng chữ như nhỏ dầu vào lửa. sagittarius lúc này vẫn im lặng, đứng lẫn trong đám đông như thể chỉ cần cử động một chút cũng sẽ làm gãy vụn bản thân. nhưng em nghe thấy hết. mọi lời. mọi ánh nhìn.

từ xa, capricorn, đứng dựa lưng vào tường của tòa nhà gần với nơi đổ nát. anh không bước ra, không lên tiếng, nhưng ánh mắt dần hẹp lại.

không hợp lý. có điều gì đó không ổn. rất không ổn.

capricorn vẫn đứng im lặng giữa cái lạnh âm ẩm còn sót lại từ cơn mưa không rõ nguồn gốc. bàn tay anh khẽ siết lại trong ống tay áo chùng, rồi từ từ thả ra, như thể có một cơn sóng dâng lên trong lòng nhưng anh đã kịp kiềm chế. cảm giác căng thẳng không dễ dàng trôi qua, nhưng anh không cho phép bản thân biểu lộ bất kỳ sự bất mãn hay sự lo lắng nào. anh là người duy nhất trong khu vực này có thể giữ được sự điềm tĩnh trong tình huống phức tạp này, ít nhất là khi người ta nhìn vào anh.

bước chân vang lên phía sau, không vội vàng nhưng cũng đủ rõ ràng để thu hút sự chú ý.

- eclipse, không ở phòng y tế nằm nghỉ nữa à? đã ổn chưa?

taurus từ bên ngoài đi vào cầm theo một túi da cũ kỹ chứa những mảnh vật phẩm cần phục hồi sau vụ nổ. áo chùng màu tím than vẫn còn vài vệt bụi như thể vừa chui rúc từ trong đám vụn vỡ kia bước ra, nhưng vẻ mặt cô thì sáng sủa và chân thành, mang theo sự quan tâm mộc mạc không phô trương.

capricorn gật nhẹ, đôi mắt lướt qua taurus trước khi quay lại với cảnh tượng phía xa.

- đủ ổn để đứng đây.

taurus khẽ nhíu mày, rồi ngó theo ánh nhìn của capricorn. vừa chạm mắt thấy ophiuchus đứng giữa đám đông vây quanh đều là màu áo chùng xanh navy, cô à lên một tiếng, sau đó khẽ cười.

- ophiuchus lại thế, bộ cậu ta không đi châm dầu vào lửa thì sẽ chết sao?

capricorn không trả lời. taurus thở dài, ánh mắt dịu lại một chút khi liếc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang gồng mình như thể chỉ cần chạm nhẹ sẽ tan vỡ - người bạn từng giúp cô thoát khỏi cảnh khó xử khi chạm trán với clair ở nhà ăn hôm trước.

- pleine thế nào rồi? chẳng nhẽ...

taurus hỏi, lần này giọng thấp hơn, nghiêm túc hơn. vốn dĩ những vật phẩm mà cô nhặt nhạnh mỗi nơi mỗi ít này phải được đưa cho libra càng sớm càng tốt, nhưng ngoại trừ thông tin rằng các vị giáo sư, thủ lĩnh và cả thành viên đại diện đều đang ở phòng y tế thì taurus không còn biết thêm được gì cả, càng không biết tình trạng hiện tại của các nạn nhân thế nào. không chỉ thế, khu vực đó lúc này đây chẳng khác gì cấm địa, được phủ một lớp phép thuật bảo vệ, không cho phép bất kỳ ai không phận sự có thể bước vào. chỉ còn thành viên đại diện của episteme, nhưng taurus cũng không muốn hỏi chuyện cô công chúa nhỏ này. sự thật thì, ở sophronie có hai nhân tố không nên dây vào, một chính là aquarius clair, và người còn lại là gemini selenophile.

phiền phức lắm.

- vẫn chưa tỉnh lại. tình trạng đã bớt nguy cấp nhưng không mấy khả quan.

hay có thể nói, chưa chết thì xem ra mạng của libra cũng lớn. taurus thấy cách nói úp úp mở mở của thủ lĩnh thì cũng không mấy hài lòng, cô thở dài một tiếng, đánh mắt về phía sagittarius.

- người đó... có liên quan đến chuyện của pleine không? quyết định của nouvelle...

- không. tôi chả biết gì cả.

capricorn biết thừa câu nói tiếp theo là gì, vì thế mà anh nhanh chóng cắt ngang, sau đó quay lưng bỏ đi, để lại taurus với vô vàn nghi vấn. thủ lĩnh eclipse, là đang không muốn quan tâm đến việc của nhà khác, hay là không muốn nghe những lời đánh giá của cô về vị thủ lĩnh của episteme đây?

nhưng quả thật, chuyến này chơi lớn thật đấy.

taurus ngước mắt lên định tiếp tục theo dõi câu chuyện, nhưng bóng dáng tà áo chùng tím than đã biến mất từ lâu, giờ chỉ còn tiếng của các thành viên nhà episteme xì xầm bàn tán với nhau. xem ra không còn gì hay để xem nữa rồi.


︶꒦꒷☽꒷꒦︶



leo cúi người xuống, đôi tay thoăn thoắt gom lại đống gạch vụn, mặt mày nhăn nhó vì những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào tay. cậu không mấy hào hứng với công việc này, tất nhiên rồi, làm gì có ai vui vẻ được khi vừa mới thi xong chưa kịp nghỉ xả láng đã phải đi làm lao công dọn dẹp chiến trường đâu cơ chứ. nhưng dù sao thì, tình hình cũng chẳng dễ chịu gì khi mà cả trường này vẫn đang chìm trong không khí nặng nề của sự hỗn loạn.

cạnh đó, aquarius ngồi vắt vẻo trên một đống gạch vụn chất cao, khuôn mặt đượm vẻ biếng nhác nhưng vẫn tỏ ra quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. con nhỏ khẽ ngả người ra sau, múa may cây đũa phép một cách loạn xạ và bắt đầu lên tiếng, giọng đều đều nghe có chút không vui.

ừ, tất nhiên là không vui, nãy giờ cứ có mấy con ruồi bọ đòi báo cáo việc nó lười biếng cho thủ lĩnh xử lý ấy. ôi dào, chắc nó sợ.

- cả scorpio lẫn cái tên crescent đều ở phòng y tế, rồi cả pis cũng chả thấy đâu. thật sự luôn, tự dưng lại xảy ra chuyện gì thế này.

leo ngừng tay, khẽ lắc đầu.

- em chịu, chả hiểu bị gì mà lại không cho đi thăm cơ, chỉ nghe loáng thoáng từ selenophile là hình như nghiêm trọng lắm ấy.

- gớm. cái tên scorpio, tao cá 10 dĩa cơm thịt sườn trứng bắc thảo là ổng không muốn rời cái giường thì có, khéo ngủ li bì trong đấy 3 ngày liền đi chứ đùa.

nhưng còn crescent, aquarius chả rõ về tên này cho lắm, nhưng con nhỏ chắc mẩm rằng hắn chắc chắn không chịu ngồi yên một chỗ quá lâu đâu. từ trước đến giờ thiếu gì tin đồn từ mồm bọn exousia, và cả hai nhà kia nữa, thấy thành viên đại diện của exousia lúc thì xuất hiện ở đây, lúc thì xuất hiện ở kia, thoắt ẩn thoắt hiện chả khác gì cơn gió. vậy mà lúc này lại đang nằm bẹp dí ở phòng y tế, nói thật có ngốc cỡ nào cũng biết tình trạng của hắn không phải đơn giản.

aquarius lại tiếp tục nói, như thể đang thỏa sức với những suy đoán của mình.

- với lại nhóc, mày nghĩ sao về cái tình cảnh đổ nát này? tao tưởng phải kiên cố lắm, thế mà sau cơn bão kia thì ngay lập tức tan hoang, lạ thật.

leo không đáp lại ngay lập tức. cậu hiểu những gì aquarius đang nói, và thật lòng mà nói, cậu cũng cảm thấy như vậy. cảm giác bất an và nghi ngờ không thể nào gạt bỏ được. bỗng dưng clair dừng lại một chút, con nhỏ nhảy từ vị trí cao kia xuống một mảng tường lớn có vết cháy xém, rồi quay sang nhìn leo.

- đấy, bão tố thế nào mà lại có cả vết cháy? chắc chắn có điều gì đó kinh khủng đang ẩn giấu sau tất cả những cái chết, những sự biến mất này!

ánh mắt của aquarius vừa dứt câu nói liền sáng lên như đèn pha. một điều gì đó kinh khủng sao? con nhỏ mê tít mấy thứ như thế, nếu sự thật là vậy, thì tiếc làm sao khi hôm đó nó đã nghe lời pis ở yên trong phòng. lẽ ra nó phải dùng phép thuật làm vỡ tung cửa sổ rồi lao ra ngoài mới đúng.

- chết gì má, có ai chết đâu bà nội? bà lại xem mấy bộ phim anh hùng nữa đấy hả?

- thì tao phóng đại thôi? mày thích láo nháo à?

leo chỉ biết câm nín trước nắm đấm chuẩn bị vung ra của aquarius, cậu bĩu môi, không thèm quan tâm đến bà chị phiền phức đấy nữa. tưởng rằng nếu không ai nghe thì clair sẽ ngoan ngoãn chịu cầm đũa phép lên dọn dẹp, thế nhưng chỉ vài giây sau, con nhỏ lại tiếp tục luyên thuyên, mà không nhận ra rằng leo đã không còn đứng cạnh nó.

ngay lúc aqua lơ là quay đi nơi khác (tất nhiên là mồm vẫn liến thoắng), leo bắt gặp bóng dáng quen thuộc của taurus đang bước đi dọc hành lang tòa nhà. không nghĩ ngợi gì, cậu vội vàng chạy theo, tiếng bước chân vang lên đều đặn trong không gian vắng lặng.

- chị taurus!

leo gọi với, tiếng gọi đầy hào hứng và phấn khích.

giữa không gian yên ắng này thì mọi âm thanh đều như được phóng đại, tiếng gọi của leo cũng không phải ngoại lệ. taurus dừng lại nhẹ quay ra phía sau, trên gương mặt là nụ cười nhẹ nhàng. cô di chuyển túi đựng những mảnh vật phẩm ra sau lưng, dù chúng đã vỡ tan tành không còn rõ hình dáng nhưng vẫn là những thứ từng chứa phép thuật, cô không muốn xảy ra bất kỳ sơ suất nào làm ảnh hưởng đến cậu nhóc erdsalletit này.

- lâu rồi không gặp nhỉ erdsalletit, bên em đã xong việc rồi sao?

leo mỉm cười, hơi thở vẫn còn nặng nhọc sau khi chạy, nhưng cậu không quan tâm. cậu xua tay ngỏ ý rằng công việc vẫn chưa xong, chợt nhớ điều gì đó liền vui vẻ reo lên:

- chị ơi, em làm bài khảo sát tốt lắm luôn ạ! dạng bài độc dược hôm trước chị giúp em ra trong đề thi ca một, em làm không sót một thứ gì luôn, à còn nữa, em còn được giám khảo thi môn bay khen giỏi đấy! không chỉ thế đâu nhé...

leo sung sướng liệt kê từng môn trong đợt thi khảo sát, những môn như vật chất học hay số học đều lướt qua rất nhanh - tại vì cậu đánh lụi hơn nửa đề - còn lại đều hào hứng kể từng ưu điểm một, sau đó ngước mắt lên nhìn taurus mong chờ được khen. lunamovas ngầm hiểu ý, nhìn ánh mắt tỏa sáng đó không nhịn được mà bật cười khúc khích, cô đưa tay lên xoa mái tóc đen nhánh đã rối bù vì chạy của cậu.

- giỏi nhỉ, chị biết em sẽ làm được mà. erdsalletit đã cố gắng hết sức rồi còn gì?

leo đỏ mặt, niềm vui dâng lên trong cậu, lan tỏa từ tận đáy lòng và làm cho tất cả những căng thẳng, mệt mỏi, những lo lắng dồn nén suốt cả ngày dài bỗng nhiên như tan biến trong tích tắc. cảm giác ấy thật khó diễn tả, vừa như một niềm tự hào ngập tràn, vừa như một sự ngọt ngào, khiến cậu không thể giấu nổi nụ cười rạng rỡ trên môi.

nhưng điều làm tim leo như ngừng đập không phải chỉ là lời khen mà là cái xoa đầu dịu dàng của taurus. hành động ấy như một cái chạm nhẹ nhàng vào trái tim cậu, khiến cậu cảm thấy mình như đang được che chở, được quan tâm theo một cách rất đặc biệt, một cảm giác vừa ấm áp vừa ngọt ngào đến nỗi cậu chẳng thể nào quên được. mắt leo mở to, không thể che giấu sự vui mừng, và một phần trong cậu cứ muốn kéo dài giây phút này mãi mãi.

- như lời hứa, chị sẽ đãi em một bữa bánh ngọt nhé?

taurus trầm ngâm trong phút chốc.

- không biết em thích không, hay là chị sẽ mượn bếp của cô adria để làm bánh nhỉ? tuy không giỏi lắm nhưng nếu chỉ bánh quy thôi thì chắc là được, erdsalletit nghĩ sao?

bánh tự làm!

leo mở to mắt nhìn taurus đầy ngạc nhiên, như thể không tin vào tai mình vừa nghe thấy điều gì. trái tim cậu nhảy cẫng lên một nhịp, cảm xúc vỡ òa như một đứa trẻ vừa được hứa cho món quà quý giá nhất trên đời, khiến leo vừa hạnh phúc đến tê người, vừa lúng túng đến mức chẳng biết giấu tay vào đâu.

được khen còn được quà nữa, mà đối phương lại còn là tiền bối mà bản thân yêu quý.

- tất nhiên là em thích rồi ạ!

taurus bật cười, một tiếng cười dịu dàng. nhưng rồi, ánh mắt taurus chợt trở nên nghiêm túc hơn.

- chắc chị có chút việc bận rồi, đành hẹn em hôm khác thôi. nếu mượn được bếp của cô adria chị sẽ nhắn cho erdsalletit ngay nhé!

khi taurus vừa rời tay không xoa đầu cậu nữa, leo bỗng cảm thấy như một mảnh ấm áp vừa bị rút đi khỏi thế giới của mình. nơi mái đầu vừa được bàn tay dịu dàng ấy chạm tới giờ chỉ còn lại chút dư âm lặng lẽ. leo khẽ bĩu môi bày ra vẻ giận dỗi, ánh mắt hơi sụp xuống, bờ vai cũng chùng lại kèm theo một cảm giác trống rỗng mơ hồ không thể gọi tên.

nhưng rồi, như sợ để sự dịu dàng ấy trôi qua mất, leo vội vàng bước lên nửa nhịp, nhẹ nắm lấy vạt áo chùng của taurus, lòng bàn tay cậu run nhẹ, nhưng ánh mắt đã ngẩng lên, sáng lấp lánh như có cả bầu trời đang soi vào đáy mắt ấy.

- chị...

giọng cậu nhỏ, pha vào đó là chút ngại ngùng, đến mức taurus phải nhón chân lên một tí, gần hơn, để có thể nghe rõ câu nói tiếp theo.

- chị có thể gọi em là leo... cũng được ấy ạ, nhưng nếu chị không muốn thì...

là một lời mời, cũng là một bước nhỏ nhưng dứt khoát để rút ngắn khoảng cách – đầy ngập ngừng nhưng chân thành đến mức khiến người nghe khó lòng từ chối.

- là một cái tên hay mà, tại sao lại có thể không muốn cơ chứ, leo nhỉ?

leo vẫn đứng đó, nhưng nụ cười không hề tắt. cậu cảm thấy trái tim mình như đang bay bổng. những suy nghĩ về điểm số bài khảo sát, về sự căng thẳng lúc này bỗng nhiên không còn quan trọng nữa. cậu nhìn taurus vẫy tay chào, rồi nhanh chóng bước đi, dường như có một sự vội vã nào đó trong bước chân của chị ấy.

nhưng leo không còn đủ tâm trí để mà suy nghĩ đến việc đó, trong lòng chỉ còn tràn ngập niềm vui và sự háo hức. đến khi aqua từ xa lao đến vả cán chổi vào gáy, rồi lôi xềnh xệch về phía nhà ăn, cậu mới bừng tỉnh được đôi chút.


︶꒦꒷☽꒷꒦︶



ánh sáng trắng của căn phòng y tế loang loáng trên các bề mặt kim loại lạnh lẽo. mùi thuốc sát trùng vẫn còn lẩn quẩn trong không khí. người ngồi trên giường bệnh, đôi mắt không để lộ cảm xúc, vết thương đầy trên da thịt và tòa áo chùng rách tươm.

người còn lại đứng dựa vào tủ kính, khoanh tay, giọng nói khẽ vang lên, chứa đựng sự mỉa mai:

- thật thảm hại.

không có lời đáp. một sự im lặng kéo dài như thể mọi âm thanh trong phòng đều bị nuốt chửng. không có phản kháng. không có giận dữ. chỉ có ánh nhìn trống rỗng, gương mặt không biểu cảm. rồi, cuối cùng, người ngồi trên giường cất giọng khàn khàn:

- ...vậy tiếp theo là gì?

phía sau cánh cửa hé mở có tiếng thở rất nhẹ. một người lặng lẽ nghiêng đầu lắng nghe, đôi môi khẽ cong lên trong một nụ cười khó đoán. ngay bên cạnh, một chú cá vàng bơi lơ lửng trong không trung - chuyển động mềm mại như một dải lụa, vây của nó rung nhẹ tạo nên những vệt ánh sáng, khiến không khí rung nhẹ như tiếng chuông gió xa xăm.

và rồi, bóng người ấy biến mất.

không một tiếng động. không một dấu vết.

cứ như thể chưa từng tồn tại.

...

cả nhàaa có nhớ tụi tuii honggg

ahn (và wttm) đã quay lại rùi đây  ദ്ദി(˵ •̀ ᴗ - ˵ ) ✧

cũng gần nửa năm rùi tụi tui mới cook lại con fic này, quên lên quên xuống cũng nhiều nhma trộm vía là viết vẫn smooth vải, định chap này healing healing sau trận nhma hong có healing được =)))) cơ mà viết fic healing hong phải sở trường của tui huhihi

và thề là lần này comeback riel, thề =)))) ahn có người ieo (ma kết tháng 1) là làm nhẹ cái mvp liền, tín thì vch (ദ്ദി ๑>؂•̀๑) 

#wttm

11.05.25

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro