Chương 1

Đàm Cự Giải khẽ đặt hộp phấn xuống bàn, bàn tay thoăn thoắt thu dọn giáo án sau khi hoàn thành bài giảng. Khi ánh mắt vô tình lướt qua chiếc đồng hồ treo tường, cô nhận ra mình đã kết thúc tiết học sớm hơn dự kiến. Một ý nghĩ chợt lóe lên, hôm nay phá lệ một chút cũng không sao. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng thông báo cho lớp được nghỉ sớm.

Ngồi lại ghế giáo viên, Cự Giải rót một cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ. Dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, xoa dịu đi sự khô rát sau cả buổi nói chuyện không ngừng. Cô lặng lẽ quan sát lớp học - những học trò ríu rít trò chuyện, thỉnh thoảng bật lên những tràng cười trong trẻo. Khung cảnh ấy khiến Cự Giải cảm thấy nhẹ nhõm, như một cơn gió mát lành xua tan bao bộn bề của nghề giáo.

Ban ngày đứng trên giảng đường truyền đạt kiến thức, buổi tối lại miệt mài soạn bài, thiết kế đề cương cho lớp luyện thi Đại học. Công việc bận rộn đến mức có lúc cô cảm giác bản thân chẳng còn thời gian để thở. Nhưng chính những khoảnh khắc bình yên như thế này, Cự Giải lại nhớ ra vì sao mình yêu công việc này đến thế.

Chỉ mới vài năm trước, cô cũng từng là một nữ sinh cấp ba, chạy đua với những kỳ thi đầy áp lực. Vậy mà giờ đây, cô đã đứng trên bục giảng, dõi theo từng thế hệ học trò của mình trưởng thành. Nhìn lũ trẻ cười nói, một ý nghĩ tinh nghịch chợt lóe lên trong đầu.

"Thế các em có đang thầm mến ai không?"

Cả lớp thoáng sững lại, rồi những tiếng cười khúc khích nhanh chóng lan ra. Vài ánh mắt e thẹn vụng về lảng tránh, vài cái đầu ghé sát vào nhau bàn tán, cũng có những học trò tinh nghịch lập tức hùa theo:

"Cô ơi, thế hồi bằng tuổi chúng em, cô có ai để ý không?"

Cự Giải bất giác khựng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Đôi mắt cô ánh lên tia hoài niệm, giọng nói trầm xuống như đang kể một câu chuyện cũ:

"Cô sẽ kể cho các em nghe... về một mối tình học sinh rất đẹp mà cô từng chứng kiến."

Quay trở lại năm 17 tuổi đầy ngây dại ấy.



"Em nghĩ chúng ta không hợp nhau... Chia tay đi. Anh không cho em cảm giác an toàn mà em cần. Vậy nên tốt nhất, chúng ta nên giải thoát cho nhau."

Xử Nữ đứng dậy, cầm lấy cặp, chuẩn bị rời đi. Nhưng chưa kịp bước chân, một cốc nước lạnh buốt tạt thẳng vào mặt.

Nước nhỏ giọt từ mái tóc xuống gò má, thấm qua lớp vải mỏng nơi cổ áo. Cái lạnh chạy dọc sống lưng khiến Xử Nữ khựng lại, đôi mắt mở lớn đầy sững sờ.

"Cậu bị điên à?!" Xử Nữ hét lên, giọng lạc đi vì sốc.

Người con trai ngồi đối diện từ nãy đến giờ vẫn im lặng. Giờ đây, cậu ta ngả người về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu Xử Nữ, giọng trầm thấp cất lên, chứa đầy khinh miệt:

"Người có vấn đề là cậu mới đúng, Phan Xử Nữ... lớp 11A2, đúng không?"

Xử Nữ theo phản xạ lùi lại nửa bước, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng không để lộ sự dao động.

"Cậu không biết tự trọng à? Chỉ vì một ít tiền mà đi làm mấy việc như thế này sao? Hạ mình làm người trung gian, chuyển lời chia tay giúp người khác? Mà con bé kia cũng buồn cười thật, không dám tự mình nói lại thuê cậu? Đúng là một trò hề."

Mỗi câu nói của cậu ta như một nhát dao cứa sâu vào lòng tự tôn của Xử Nữ.

Bàn tay cô siết chặt quai cặp, móng tay ghì xuống da đến mức đau rát. Nhưng đau nhất vẫn là cảm giác tủi hổ, bị coi thường đến tận cùng.

"Hất nước vào mặt một cô gái chỉ mới gặp lần đầu, cậu nghĩ thế là lịch sự à?" Xử Nữ nhếch môi, giọng điệu cứng cỏi nhưng thấp thoáng run rẩy. "Thật ra, tôi hiểu vì sao người yêu cậu không dám trực tiếp gặp rồi."

Chàng trai bật cười khẩy, nụ cười lạnh băng, chứa đầy chế giễu:

"Này, đối với tôi, cậu chẳng đáng giá bằng số tiền mà cậu nhận được hôm nay đâu."

Nói xong, cậu ta đứng dậy, đẩy ghế ra phía sau rồi rời đi.

Bóng dáng ấy khuất dần sau cánh cửa quán cafe, nhưng những lời nói sắc bén vẫn xoáy sâu trong tâm trí Xử Nữ.

Cô lặng người ngồi xuống, hai bàn tay siết lại trên đùi, đầu óc trống rỗng. Cảm xúc tủi hờn, nhục nhã và cay đắng đan xen đến mức ngực như bị bóp nghẹt.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. Rồi giọt thứ hai. Chúng hòa lẫn với những giọt nước còn vương trên khuôn mặt cô, nhạt nhòa, cay xè.

Lê Bảo Bình.

Cái tên ấy, không ai trong thành phố này là chưa từng nghe qua. Con trai độc nhất của gia tộc giàu có bậc nhất, sở hữu khối tài sản kếch xù và một cuộc sống xa hoa. Nhưng cậu ta còn nổi tiếng hơn cả vì thói trăng hoa, với danh sách tình sử dài dằng dặc. Những cô gái từng bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm của Bảo Bình, sớm muộn cũng chỉ trở thành một cái tên mờ nhạt trong danh sách dài dằng dằng của cậu.

Còn cô - Phan Xử Nữ. Một đứa trẻ mồ côi, sống nhờ vào học bổng và những công việc làm thêm lặt vặt để tự lo cho bản thân. Nếu không có số tiền ít ỏi từ công việc này, có lẽ cô đã chẳng thể tiếp tục con đường học vấn.

Cô vẫn luôn nghĩ mình mạnh mẽ, rằng chỉ cần cố gắng, cô có thể vượt qua tất cả. Nhưng hôm nay, từng lời Bảo Bình nói đã bóc trần sự thật: cô chẳng là gì trong mắt họ cả.

Trời thu se se lạnh, làn gió khẽ lùa vào từng kẽ tóc của những người qua đường. Họ vô tình lướt qua mà chẳng hề biết nơi quán cafe ấy, trong một chiều thu mờ nhạt, có một cô gái nhỏ với mái tóc búi cao, đang ngồi khóc nức nở, để từng giọt nước mắt hòa tan vào những ước mơ còn phải thực hiện và nỗi ấm ức không thể thổ lộ cùng ai.

.

Dưới ánh chiều tà, Xử Nữ đứng lặng trước cánh cổng sắt hoa lệ của một căn biệt thự xa hoa, lòng thoáng mơ màng. Giữa dòng người tấp nập nơi phố thị, cô khẽ thở dài, thầm nghĩ: Chỉ cần có một góc nhỏ của nơi này thôi cũng đã là giấc mơ rồi...

Tiếng cửa bật mở kéo Xử Nữ về thực tại. Không chần chừ, cô lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp:

"Chào quý khách! Đây là đơn hàng của anh. Anh muốn thanh toán tiền mặt hay chuyển khoản ạ?"

Nhưng nụ cười vụt tắt ngay khi giọng nói quen thuộc vang lên:

"Phan Xử Nữ? Lại là cậu à?"

Trước mặt cô, Bảo Bình khoanh tay tựa vào khung cửa, khóe môi nhếch lên đầy trêu chọc.

Xử Nữ chết sững. Cô vội quay mặt đi, như thể chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt ấy thôi cũng đủ khiến cô mất kiểm soát.

"Cậu nhận hàng đi." Giọng cô lạnh nhạt.

Bảo Bình nhướn mày, cười nhạt:

"Cậu nhiều nghề phết nhỉ?"

"Đừng có mà lằng nhằng! Thanh toán đi!"

Bảo Bình bật cười, giọng điệu đầy vẻ bỡn cợt:

"Cậu muốn tiền mặt hay chuyển khoản? Nhưng mà... ví tôi vừa cho Bạch Dương mượn mất rồi. Còn tài khoản thì bị bố đóng băng. Hay là tôi nhận hàng trước, trả tiền sau nhé?"

Xử Nữ trừng mắt, tức đến nghẹn lời:

"Cậu bị thần kinh à? Cậu muốn tôi mất việc đúng không?!"

Nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, Bảo Bình nhún vai, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn:

"Thôi được rồi, tôi sẽ bảo quản gia chuyển khoản trước 11 giờ tối. Được chưa?"

Xử Nữ không đáp, chỉ lườm một cái sắc lẹm rồi quay lưng bỏ đi. Suốt quãng đường sau đó, dù phải tươi cười với những khách hàng khác, trong lòng cô vẫn không ngừng bùng lên cơn giận dữ.

Tối hôm ấy, sau một ngày dài mệt mỏi, Xử Nữ quăng mình xuống giường, lướt điện thoại một cách vô thức. Đến khi kim đồng hồ gần chạm nửa đêm, cô mới chợt nhớ ra chuyện tiền hàng.

Mình phải kiểm tra xem thằng đấy chuyển khoản chưa.

Định bụng chụp ảnh kiện hàng để gửi sếp, nhưng đúng lúc đó, điện thoại "ting" lên.

Màn hình hiển thị một tin nhắn giao dịch.

Xử Nữ bật dậy, nhíu mày:

"Cái tên điên này thực sự chuyển tiền rồi à?"

Nhưng nụ cười chế giễu trên môi cô nhanh chóng đông cứng lại khi ánh mắt dừng ở con số hiển thị.

10 triệu đồng.

Tim Xử Nữ hẫng một nhịp.

"Khoan... Cái gì đây? Chẳng lẽ gửi nhầm? Hay bưu kiện này có vấn đề?"

Không kìm được tò mò, cô vội xé lớp giấy gói. Bên trong là một con gấu bông trắng tinh, khoác trên mình chiếc váy công chúa kiêu sa, mềm mại đến mức khiến người ta không nỡ buông tay.

Nhưng thứ khiến Xử Nữ sững lại không phải con gấu – mà là một tấm thiệp nhỏ kẹp trong tay nó.

Cô nuốt khan, ngập ngừng mở ra.

Chữ viết ngay ngắn, nắn nót:

"Xin lỗi vì lần trước đã nói những lời không hay với cậu. Chắc cậu tự ái lắm. Tôi muốn sửa sai, vậy nên cậu có thể liên lạc với tôi qua số này nhé: 09xxxxxxxx.

Gửi Phan Xử Nữ."

Cô cứng đờ. Trái tim đập mạnh hơn một nhịp. Hàng loạt cảm xúc hỗn loạn xoáy sâu trong lòng – ngạc nhiên, tức giận, hoang mang...

Và rồi, giữa đêm khuya tĩnh mịch, cả khu trọ chợt vang lên một tiếng hét đầy giận dữ:

"LÊ BẢO BÌNH!!!"

Con gấu bông tội nghiệp lập tức bị quăng mạnh xuống giường.

.

Trong lớp học tĩnh lặng, Bảo Bình gục mặt xuống bàn, tận hưởng giấc ngủ trưa ngắn ngủi. Nhưng sự yên bình ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi giọng nói quen thuộc của Bạch Dương vang lên bên tai:

"Dậy đi! Có người tìm mày kìa."

Đôi mắt khẽ nhắm của Bảo Bình từ từ hé mở, lộ ra tia bực bội. Ai cũng biết cậu ghét nhất là bị làm phiền lúc ngủ, vậy mà hai người bạn thân Bạch Dương và Song Tử lại chưa bao giờ để tâm đến điều đó.

Bảo Bình bật dậy, túm lấy cổ áo Bạch Dương, cau mày:

"Không thấy tao đang ngủ à? Gọi cái đéo gì?"

Bạch Dương chỉ cười nhạt, gạt tay cậu ra:

"Cút! Có người tìm mày kìa."

Bạch Dương hất đầu về phía cửa lớp. Theo hướng chỉ ấy, Bảo Bình bắt gặp ánh mắt của Xử Nữ. Cậu thả Bạch Dương ra, lười biếng đứng dậy, bước lững thững về phía cửa mà chẳng buồn hỏi han. Xử Nữ không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người, dẫn cậu về phía căn tin.

Khi cả hai ngồi xuống, Bảo Bình mất kiên nhẫn lên tiếng:

"Có chuyện gì?"

Xử Nữ hít sâu, như thể đang gom góp hết can đảm.

"Tôi đã đọc bức thư của cậu..."

Bảo Bình nhướn mày, giọng điệu thản nhiên đến đáng ghét:

"Ồ, vậy cậu còn cần gì nữa à? Tôi đã chuyển khoản 10 triệu cho cậu rồi. Nếu vẫn không đủ đóng tiền thuê nhà, thì tôi có th-"

Cả căn tin chợt im bặt. Tiếng cười nói, tiếng bước chân... tất cả như bị đóng băng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bàn của hai người.

Bảo Bình ngồi đó, đầu tóc ướt sũng, nước coca chảy dài từ tóc xuống gương mặt đầy sững sờ. Ly nước trong tay Xử Nữ giờ đã trống không. Đôi mắt Xử Nữ đỏ bừng vì tức giận.

"TÔI GHÉT CẬU! ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI!"

Giọng cô run lên, nhưng ánh mắt lại sắc bén như muốn cứa vào tim Bảo Bình. Cô đã định tha thứ, đã nghĩ đến việc bỏ qua tất cả, nhưng lời nói của Bảo Bình lạnh lùng, vô tâm, như thể cô chỉ là một kẻ tham tiền đã phá tan tất cả.

Không đợi Bảo Bình phản ứng, Xử Nữ quay người bỏ chạy khỏi căn tin, để lại một mớ hỗn độn phía sau.

Cậu vẫn ngồi đó, đồng phục trắng dần loang lổ bởi thứ nước nâu sẫm. Từng giọt coca nhỏ xuống nền đất, hòa cùng sự bối rối trong đôi mắt của cậu.

"Mình... có làm gì sai đâu?"

.

Trong căn phòng hiệu trưởng, Xử Nữ quỳ gối trên nền gạch lạnh lẽo. Đôi mắt cô sưng đỏ, nước mắt vẫn chưa kịp khô. Những lời trách mắng vang lên như từng nhát dao cứa vào tim.

"Tôi sẽ quyết định đuổi học em vì hành động ngu xuẩn này."

Câu nói ấy như bản án tử, khiến cả thế giới của Xử Nữ sụp đổ.

Cạch!

Tiếng cửa mở vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng.

Bảo Bình bước vào.

Ánh mắt cậu lướt qua Xử Nữ—người đang run rẩy dưới chân hiệu trưởng.

"Cậu lại làm trò gì nữa vậy?" Giọng cậu pha chút khó chịu, nhưng trong đôi mắt ấy... có thứ gì đó khác lạ.

Xử Nữ ngẩng lên, chạm phải ánh mắt cậu. Không chút do dự, cô bò đến gần, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô không còn giữ lại chút tôn nghiêm nào, từng câu nói vang lên nghẹn ngào:

"Tôi sai rồi... Tôi thật sự sai rồi... Xin cậu hãy cứu tôi..."

Bảo Bình nhìn xuống cô gái đang quỳ trước mặt, ánh mắt thoáng một tia do dự. Nhưng rồi, cậu hít sâu, cúi xuống, nhẹ giọng:

"Được rồi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu."

Hiệu trưởng đứng bên cạnh, sắc mặt sa sầm:

"Thiếu gia, con bé này đã sỉ nhục cậu trước toàn trường. Nếu không xử lý nghiêm, kỷ cương sẽ loạn mất!"

Bảo Bình không thèm quay đầu lại, giọng cậu lạnh lùng:

"Tôi bảo bỏ qua là bỏ qua. Ông già rồi hay sao mà như điếc vậy?"

Hiệu trưởng cau mày:

"Tôi làm việc cho Chủ tịch, không phải cậu, Thiếu gia..."

Bảo Bình khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt hiện lên:

"Nếu tôi đứng ra, bố tôi sẽ tự hiểu thôi. Hay ông muốn tôi gọi trực tiếp cho ông ấy?"

Không gian chìm vào im lặng. Hiệu trưởng nhìn cậu vài giây, rồi thở dài, ra hiệu chấm dứt cuộc đối thoại.

Không đôi co thêm, Bảo Bình cúi xuống, nắm lấy cổ tay Xử Nữ, kéo cô rời khỏi căn phòng ngột ngạt.

Dưới ánh nắng chiều nhạt nhòa, bóng lưng Bảo Bình nổi bật giữa dãy hành lang dài bất tận. Xử Nữ lặng lẽ bước theo, trái tim đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Liệu cậu ấy có nghe thấy nhịp tim đang mình không?"

Dưới ánh sáng nhạt nhòa của buổi hoàng hôn, câu hỏi ấy vang lên trong tâm trí Xử Nữ, như một dấu chấm lửng giữa những cảm xúc rối bời.

.

Từ hôm đó, Xử Nữ bị ép trở thành "người giúp việc riêng" của Bảo Bình dưới danh nghĩa chuộc lỗi.

Cô từ bỏ mọi công việc làm thêm, mỗi buổi tối đều đến nhà cậu, chăm lo từng chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của cậu.

"Mai lớp cậu có bài kiểm tra Toán. Tôi đã để sẵn giấy kiểm tra trong cặp cậu rồi đấy." Giọng cô đều đều, không cảm xúc.

Bảo Bình tựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm ngâm dõi theo cô.

"... Bảo Bình?"

"Tôi nghe rồi." Giọng cậu nhẹ tênh, nhưng trong đó có thứ gì đó thật ấm áp.

Thời gian cứ thế trôi qua. Từng hành động nhỏ của Xử Nữ dù chỉ là chuẩn bị bữa sáng hay sắp xếp sách vở đều khiến trái tim Bảo Bình rung động.

Một ngày nọ, cậu tìm đến Cự Giải - người bạn thân và cũng là "quân sư tình cảm" của mình.

"Mày nghĩ tao có đang yêu thật không?"

Cự Giải cười lớn, vỗ vai cậu:

"Tỏ tình đi! Tao sẽ giúp mày, cơ hội chỉ có một lần thôi!"

Trước những lời khích lệ của bạn bè và tiếng gọi từ trái tim, Bảo Bình quyết định không chần chừ nữa.

Lời tỏ tình vụng về nhưng chân thành ấy khiến Xử Nữ ngỡ ngàng. Và rồi, chẳng ai có thể ngăn nụ cười hạnh phúc nở trên môi cô.

Họ bên nhau.

Nhưng hiện thực bao giờ cũng tàn nhẫn hơn giấc mơ...

Biến cố bất ngờ ập đến, cuốn gia đình Bảo Bình vào cơn bão khủng hoảng chưa từng có. Người cha – trụ cột vững chắc của gia đình, cũng là linh hồn của tập đoàn – đột ngột lâm bệnh nặng, không còn đủ sức điều hành đế chế mà ông đã gầy dựng suốt bao năm. Cả gia tộc rơi vào hoang mang, còn Bảo Bình – đứa con duy nhất, người thừa kế duy nhất – bỗng chốc phải gánh trên vai một trách nhiệm quá lớn.

Từng quen với cuộc sống vô lo, nay Bảo Bình phải đối mặt với lựa chọn khó khăn nhất đời mình. Để bảo vệ danh dự và giữ vững cơ ngơi của gia đình, cậu buộc phải rời xa tất cả, lên đường du học, trau dồi kiến thức, chuẩn bị cho ngày tiếp quản mọi thứ.

Xử Nữ hiểu rõ con đường phía trước sẽ đầy chông gai đối với cả hai. Cô từng nghĩ đến chuyện rời đi, chấm dứt mối quan hệ này trước khi nó trở thành xiềng xích trói buộc người mình yêu. Nhưng càng cố buông tay, cô càng nhận ra bản thân đã chìm quá sâu trong tình yêu ấy.

.

Xử Nữ khẽ chỉnh lại váy, cố giữ cho đôi tay mình không run rẩy khi đối diện với người phụ nữ đang ngồi trước mặt – mẹ của Bảo Bình. Bà sở hữu một vẻ đẹp quý phái và quyền uy, toát ra từ từng cử chỉ thanh lịch nhưng vô cùng áp lực. Đôi giày cao gót hàng hiệu chạm nhẹ xuống sàn tạo nên thứ âm thanh quyền lực, chiếc túi xách tinh xảo đặt ngay ngắn trên bàn như một lời khẳng định: bà thuộc về một thế giới khác, nơi những người như Xử Nữ chẳng thể nào bước vào.

Xử Nữ lặng lẽ nhìn xuống đôi giày cao gót cũ sờn của mình, chiếc điện thoại rẻ tiền đặt trên bàn, rồi dừng lại ở chiếc váy màu hồng đang mặc—món quà sinh nhật Bảo Bình đã tặng. Chiếc váy đẹp đến mức khiến cô cảm thấy mình có giá trị hơn, nhưng cũng chính vì nó mà Xử Nữ nhận ra một sự thật đau lòng: tất cả những thứ đẹp đẽ trên người cô đều đến từ Bảo Bình. Chúng chưa bao giờ thực sự thuộc về cô.

Ngay cả khi đã xịt lên người mùi nước hoa Chanel đắt tiền, cô vẫn cảm nhận được một thứ không thể che giấu - mùi của cái nghèo, thứ đã thấm sâu vào cô từ những ngày còn chạy vạy mưu sinh. Ngồi trước mặt người phụ nữ này, Xử Nữ không khỏi cảm thấy bản thân nhỏ bé và lạc lõng.

Bà không cười, cũng không lạnh lùng, nhưng ánh mắt quan sát từng chi tiết nhỏ nhất. Sắc bén. Đánh giá.

"Cô yêu Bảo Bình, đúng không?"

Giọng nói của bà không lớn, không nặng nề, nhưng lại mang sức ép đến mức có thể nghiền nát người khác.

Xử Nữ hít sâu, chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt đối diện với đôi mắt sâu hun hút kia.

"Vâng, cháu yêu anh ấy."

Bà gật đầu, như thể đây là một sự thật hiển nhiên. "Bảo Bình cũng rất yêu cô." Giọng bà nhẹ, gần như dịu dàng. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt bà trở nên sắc bén như lưỡi dao vừa được mài giũa.

"Gia đình tôi đang gặp khủng hoảng. Chúng tôi đã mất đi rất nhiều thứ, và Bảo Bình... không thể mất thêm bất cứ điều gì nữa. Nó không thể có một điểm yếu."

Bà dừng lại, nhìn thẳng vào Xử Nữ.

"Còn cô..." Bà nhấn mạnh từng chữ, như muốn khắc sâu nó vào lòng Xử Nữ. "Cô không thuộc về thế giới của chúng ta. Cô chỉ khiến nó yếu đuối thêm mà thôi."

Cổ họng Xử Nữ nghẹn lại, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. "Cháu biết gia đình bác đang gặp khó khăn, và cháu cũng không muốn là gánh nặng cho anh ấy. Cháu chỉ muốn ở bên anh ấy, cùng anh ấy vượt qua..."

"Vượt qua?"

Một nụ cười khẽ nhếch trên môi bà, không có chút ấm áp nào.

"Cô có thể vượt qua được điều gì? Cô thậm chí còn không thể tự lo cho chính mình. Chiếc váy cô mặc, nước hoa cô xịt, đều là từ Bảo Bình. Cô nghĩ cô đang giúp nó sao?" Giọng bà trầm xuống, đầy châm biếm. "Không. Cô chỉ đang kéo nó xuống."

Xử Nữ siết chặt bàn tay dưới gầm bàn, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Bà đứng dậy, tao nhã chỉnh lại chiếc túi hàng hiệu của mình, ánh mắt vẫn vững vàng, không một chút lay động.

"Tôi mong cô sẽ có một quyết định đúng đắn. Đừng để tôi phải ra tay."

Rồi bà quay người rời đi, để lại Xử Nữ một mình trong sự trống rỗng.

Chiếc váy hồng mà cô từng trân quý bỗng trở nên nặng nề, như đang kéo cô xuống vực sâu. Câu nói của bà cứ vang vọng trong đầu, mang theo từng nhát dao vô hình cắt vào lòng tự trọng của cô.

Xử Nữ cười nhạt, giọng khẽ như thì thầm với chính mình:

"Đúng là mẹ nào, con nấy."

.

Sân bay nhộn nhịp người qua kẻ lại, tiếng loa thông báo vang lên không ngừng, hòa cùng tiếng bước chân vội vã của những hành khách sắp rời xa tổ quốc. Trong góc khuất, Xử Nữ đứng lặng, tay khép chặt bó hoa nhỏ.

Trái tim cô đập dữ dội, từng nhịp như muốn vỡ tung, nhưng đôi chân lại không có can đảm tiến về phía trước. Cô sợ... sợ rằng chỉ cần một ánh nhìn, chỉ cần một ánh mắt giao nhau, cô sẽ không kiềm được lòng mà ích kỷ níu giữ anh lại.

Chiếc điện thoại trong tay không ngừng rung lên. Trên màn hình, cái tên "Bảo Bình" hiện rõ, từng hồi chuông như cứa sâu vào nỗi đau đang kìm nén. Xử Nữ muốn nghe giọng anh lần cuối, muốn nói một lời tạm biệt, nhưng rồi lại tắt nguồn, để mặc những lời yêu chưa kịp thổ lồ nghẹn lại trong tim.

Bên kia sân bay, giữa đám đông, Bảo Bình quay đầu lại, dường như đang tìm một bóng hình quen thuộc.

Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

"Bảo Bình!"

Cự Giải lao đến, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào. Cự giải ôm chầm lấy Bảo Bình. Đôi vai cô run rẩy, nối nghẹn trong những tiếng nắc. Bảo Bình thoáng cau mày, nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng vỗ về Cự Giải, như một sự an ủi. 

Từ xa, Xử Nữ chứng kiến tất cả. Cô cảm nhận rõ trái tim mình đang vỡ vụn, như những cánh hoa đang bị dắm nát dưới bàn chân người qua lại. Không một lời, không một ánh nhìn cuối, cô quay lưng bước đi, rời khỏi sân bay, rời xa Bảo Bình.

Ngoài trời, cơn mưa bất chợt đổ xuống, như những giọt nước mắt mà Xử Nữ chưa dám để rơi. Trong chiếc taxi cũ kỹ, cô tựa đầu vào cửa kính, nhìn ánh đèn đường nhào nhoà trên những giọt mưa. Một mớ cảm xúc hỗn độn xô đổ trong cô - đau đớn, tủi hồ, và một nỗi tự ti không thể làm nguôi.

Khi về đến căn phòng nhỏ, cô bật điện thoại. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ, tin nhắn từ Bảo Bình đồng loạt hiện lên. Từng dòng tin nhắn làm cô khựng lại:

Xử nữ à

Anh gọi cho em nhiều lần nhưng em không bắt máy. Có lẽ em bận, anh sẽ không trách, nhưng thật lòng anh buồn lắm

Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng anh được gặp em trong nước đấy, vì anh sẽ ở Thụy Sĩ một thời gian dài, em cũng biết mà, haha.

Em nhớ ăn uống đầy đủ và đừng làm việc quá sức nhé, vì anh không thể ở cạnh chăm sóc cho em được. Đừng khóc nhé được không? Anh lo lắm đấy

Từ khi gặp em, anh đã vô tình trở thành một người tốt hơn, một người biết yêu và trân trọng người con gái mình yêu...

Anh mong em hạnh phúc, dù là với ai, nhưng anh rất vui nếu người đó là anh.

Anh không thể hứa hẹn với em được nhiều điều...nhưng em sẽ đợi anh quay về đúng ? Anh sẽ quay về và viết tiếp câu chuyện tình yêu của chúng 

Anh yêu em

Đọc những dòng tin nhắn ấy, nước mắt Xử Nữ cuối cùng cũng tuôn rơi. Xử nữ khóc cho những kỷ niệm đẹp đẽ, cho những tháng ngày yêu thương mà cả hai từng vun đắp, và cho cả sự bất lực trước thực tại phũ phàng.

Nhưng dù lòng đau như cắt, Xử nữ biết mình sẽ đợi. Đợi ngày Bảo Bình quay trở lại, để tiếp tục viết tiếp câu chuyện tình yêu dang dở của họ. Xử nữ tin, ở đâu đó trong thế giới rộng lớn này, tình yêu của họ vẫn còn một kết thúc đẹp đang chờ đợi.



"Vậy cô ơi, đến cuối cùng chàng trai đó có thực hiện được lời hứa với cô gái không ạ"

Cự Giải im lặng một lúc, ánh mắt bỗng trở nên nhiều tâm sự:

"...không, cậu ấy đã thất hứa..."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro