35%

Khu phố rực rỡ ánh đèn vàng cùng dòng người qua lại tấp nập, tiếng nhạc rộn rã phát ra từ những cửa hàng hai bên đường, tạo thành khung cảnh sống động của thành phố về đêm. Lưu Nhân Mã đẩy cửa tiệm cà phê bước vào, việc Xử Nữ chủ động hẹn gặp anh khiến anh có chút phấn khích, không kiềm được mà đến sớm hơn giờ hẹn một tiếng. Lưu Nhân Mã gọi một ly latte rồi lại ngồi tại bàn gần cửa sổ, đây là vị trí Xử Nữ thích ngồi nhất mỗi khi đi cà phê. 

Lưu Nhân Mã nhìn những cặp đôi khoác tay nhau vui vẻ ngoài phố, lại nhìn sang hủ thủy tinh chứa những chú hạc giấy đủ màu sắc trên bàn, khóe môi liền cong lên. Nhân dịp gặp riêng Xử Nữ hôm nay anh muốn tặng cô món quà anh tự tay làm suốt mấy tháng qua, anh không muốn bày tỏ quá dồn dập, chỉ cần từng chút chậm rãi cho cô cảm nhận được tình cảm này của anh, cho cô một sự an toàn, tin tưởng với anh. Đang chìm đắm trong những mộng tưởng ngọt ngào thì Lưu Nhân Mã cảm nhận được đối diện mình có bóng người vừa ngồi xuống, anh khẽ ngẩng đầu, nụ cười lập tức đông cứng.

"Thiên Yết?"

Hồ Thiên Yết gật đầu, để ý thấy Lưu Nhân Mã gọi latte liền nói người phục vụ làm một ly giống vậy rồi quay sang nhìn anh mỉm cười.

"Mày cũng thích uống latte à, tao cũng thế đấy."

Lưu Nhân Mã ngơ ngác, vẫn còn ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô bạn, còn chưa mở lời hỏi thì Hồ Thiên Yết đã tiếp tục.

"Mày có hẹn với Xử Nữ đúng chứ?"

"Sao mày biết?" 

Lưu Nhân Mã đi đến ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, chỉ trong một phút ngắn ngủi đã tiếp nhận những lời này khiến anh không tài nào tiêu hóa kịp. 

"Xử Nữ hẹn mày thì được, còn tao hẹn thì mày bận nhỉ?" Hồ Thiên Yết nhìn đôi mắt mở to của Lưu Nhân Mã mà không khỏi chua xót. 

"Không như mày nghĩ...khoan.."

Lưu Nhân Mã có chút bối rối, định giải thích với Hồ Thiên Yết nhưng một ý nghĩ xoẹt ngang khiến anh chợt khựng lại. 

"Tao không muốn tình cảm của tao bị đem ra làm trò thế này!" 

"Nhân Mã...khoan đã."

Đột nhiên Lưu Nhân Mã đứng phắt dậy khiến Hồ Thiên Yết thoáng ngạc nhiên, lại thấy cậu xoay người bỏ đi liền vội vàng đứng dậy nắm lấy tay cậu. Thế nhưng Lưu Nhân Mã lại giật cánh tay ra khiến Hồ Thiên Yết không khỏi bàng hoàng. 

Lưu Nhân Mã sau khi lấy tay mình ra khỏi tay Hồ Thiên Yết cũng không để ý đến sắc mặt của cô bạn như thế nào, giờ đây anh chỉ muốn đến gặp Xử Nữ hỏi cho rõ ràng.

"Lưu Nhân Mã!" 

Hồ Thiên Yết cắn chặt môi gọi tên cậu, cuối cùng Lưu Nhân Mã đã chịu đứng lại nhưng vẫn không ngoảnh mặt lại nhìn cô. 

"Gặp tao khiến mày khó chịu vậy sao?" Hồ Thiên Yết siết chặt bàn tay mình ngăn không cho nước mắt rơi. 

"Lúc đầu thì không, nhưng giờ thì...có."

Lúc này Lưu Nhân Mã mới chịu quay lại đối diện với cô, nhưng từng chữ từng từ lẫn ánh mắt hờ hững của cậu khi nhìn cô lúc này đây khiến cô không khỏi ngờ vực rằng đây có phải là Lưu Nhân Mã mà cô vẫn luôn quen biết hay không.

"Sao..cơ?" Hồ Thiên Yết cứng đơ người, hốc mắt cũng đã đỏ hoe.

"Thiên Yết mà tao biết sẽ không làm thế này với tao đâu." 

Không, mọi chuyện không phải thế này, không giống như cô suy nghĩ, cô hiểu Nhân Mã mà, cậu sẽ không lạnh nhạt với cô như vậy, nhất định là có sai sót ở đâu đấy. Hồ Thiên Yết bước lại gần Lưu Nhân Mã nhưng lại nhận ra cậu lại lùi về sau. 

"Nhân Mã...nghe tao giải thích..."

"Dừng tại đây thôi Thiên Yết, tao không muốn nói thêm gì nữa."

Lưu Nhân Mã buông một câu rồi bỏ đi, mặc cho Hồ Thiên Yết đứng chôn chân tại đấy cùng với hàng nước mắt lăn dài trên gò má.

Hồ Thiên Yết không biết mình đã ngồi thừ tại tiệm cà phê được bao lâu, chỉ biết đến khi nhân viên rụt rè lại an ủi thì cô mới loạng choạng đứng dậy ra về.

...

Diệp Xử Nữ khẽ dừng bút, chiều giờ cô chẳng thể tập trung làm được gì cả, trong đầu lúc nào cũng văng vẳng suy nghĩ về buổi hẹn của chị Thiên Yết và anh Nhân Mã. Diệp Xử Nữ biết cô không đúng khi lừa anh Nhân Mã như vậy nhưng cô làm thế này cũng chỉ muốn anh từ bỏ tình cảm với cô, cũng như giúp chị Thiên Yết có cơ hội với anh. 

đing đong đing đong

Tiếng chuông cửa vang lên khiến Diệp Xử Nữ thoáng giật mình, chậm chạp đứng dậy, không khỏi thắc mắc ai còn đến tìm cô lúc này. Đến khi thấy được gương mặt đối phương sau cánh khiến cô không khỏi ngạc nhiên, không phải lúc này anh nên ở chỗ hẹn với chị Thiên Yết sao?

"Anh..anh Nhân Mã..." Diệp Xử Nữ mở cửa, ấp úng mở lời, cũng chẳng dám đối diện với ánh mắt của anh.

"Không phải em hẹn gặp anh sao?"

"Em...xin lỗi."

"Xử Nữ, anh làm gì khiến em chán ghét anh sao?" 

Đột nhiên bị Lưu Nhân Mã nắm chặt hai bả vai khiến Diệp Xử Nữ giật nảy mình, cả người không khỏi run rẩy khi nhận ra bàn tay anh đang siết chặt lại của anh. Anh Nhân Mã vẫn luôn là người điềm tĩnh, rất ít khi nào tức giận nên chị Bạch Dương và anh Song Ngư đôi lúc cố tình trêu anh để xem được vẻ mặt khi tức giận của anh như thế nào. Và lúc này đây cô cũng biết rằng hành động của mình đã khiến anh tổn thương đến tận nào.

"Không...anh Nhân Mã...em chỉ muốn...anh ở bên cạnh người tốt hơn em..."

"Em cho rằng anh muốn điều đó?!" 

Dù Lưu Nhân Mã đã cố đè nén giọng của anh nhưng Diệp Xử Nữ biết tâm trạng anh ngày càng xấu đi bởi cô cảm nhận được cơn đau truyền đến từ bả vai mình.

"Em cho rằng em làm như thế thì anh sẽ cảm kích hay biết ơn em?!" 

"Em có nghĩ đến cảm xúc của anh không? Anh thích ai em còn không biết?!"

"Nhân Mã...em...không xứng..."

Diệp Xử Nữ lắp bắp, còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên Lưu Nhân Mã đấm mạnh vào tường khiến đồng tử cô mở to, những giọt lệ cũng vì thế thi nhau chảy xuống hai gò má.

"Nếu em không thích anh thì chỉ cần nói rõ một câu thôi, làm ơn đừng đem tình cảm của anh ra thương hại hay tự ý quyết định thay anh." 

"Nhân Mã...em xin lỗi..." Diệp Xử Nữ thẫn thờ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng chỉ biết mấp máy câu xin lỗi.

Lưu Nhân Mã nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Diệp Xử Nữ chỉ biết chua xót, khẽ đưa tay lau nhẹ gò má cô rồi xoay người bỏ đi. Cuối cùng hủ thủy tinh ấy lại lạc mất đi chủ nhân của nó.

Tim Diệp Xử Nữ hẫng đi một nhịp, nước mắt càng tuông ra nhiều hơn, cô cũng không muốn mọi chuyện tồi tệ như thế này, cô chỉ...Nhìn bóng lưng Nhân Mã rời đi mặc cho cô có gọi thế nào anh cũng chẳng quay lại, Diệp Xử Nữ ngồi thụp xuống, cứ ngồi thế khóc nấc lên cho đến khi Lương Cự Giải hốt hoảng chạy đến. 

...

"Đây anh chụp xong rồi nè, em xem thử đẹp không?"

Vũ Sư Tử bước đến đưa điện thoại cho Hứa Ma Kết xem hình mình mới chụp cho cô trước vòng xoay ngựa gỗ, lại thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm không trả lời liền có chút khó hiểu.

"Ma Kết?" Vũ Sư Tử khẽ lay bả vai Hứa Ma Kết.

"Dạ?" Hứa Ma Kết giật nảy mình, ngẩng đầu lên liền bắt gặp cái nhíu mày của Vũ Sư Tử. 

"Sao đứng thừ người thế? Em không khỏe chỗ nào à?"

"Không có, em đang suy nghĩ vài chuyện thôi." 

Vũ Sư Tử không nhận ra vẻ mặt gượng gạo của Hứa Ma Kết lại tưởng rằng cô mệt trong người nên kéo tay cô lại ngồi một góc ghế đá, mở nắp chai nước đưa cho cô:

"Em uống nước đi, chắc do nãy giờ chơi nhiều trò quá nên mệt đấy."

Hứa Ma Kết nhìn chai nước mở sẵn nắp trước mặt mình, lại ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Vũ Sư Tử, khuôn miệng cứ mấy máy nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.

"Sao thế? Mệt lắm hả em?" Vũ Sư Tử thấy Hứa Ma Kết cứ thất thần như thế liền có chút lo lắng.

"Sư Tử" Hứa Ma Kết khẽ lắc đầu, hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng gọi tên người đối diện. 

"Tụi mình chia tay đi."

Bịch

Chai nước trong tay Vũ Sư Tử rơi xuống, mắt cậu mở to không giấu nổi sự ngạc nhiên: "Em vừa nói gì cơ?!"

"Em nói tụi mình chia tay đi."

Hứa Ma Kết cúi gầm mặt, giờ đây cô lại sợ đối diện với ánh mắt của Vũ Sư Tử, cô sợ mình lại yếu lòng mà thay đổi quyết định này mất.

"Ma Kết...em...tại sao?" Vũ Sư Tử dường như chẳng tiêu hóa nổi những lời vừa rồi từ Hứa Ma Kết, câu từ vì thế cũng chẳng hoàn chỉnh. 

"Sư Tử...đây là điều tốt cho cả em và anh."

"Ngẩng mặt lên nhìn anh đi Ma Kết!"

Vũ Sư Tử nắm lấy bả vai Hứa Ma Kết, cô cảm nhận được bàn tay đang run rẩy của cậu. Ma Kết khẽ điều chỉnh nhịp thở của mình, từ từ nâng tầm mắt nhìn thẳng vào mắt của Sư Tử, đôi mắt khiến cô say đắm từ những ngày đầu gặp gỡ.

"Anh có cảm nhận được rằng tình yêu của chúng ta hiện giờ có gì đó mệt mỏi hay ngột ngạt không?"

Vũ Sư Tử như chết lặng trước những lời của Hứa Ma Kết, hai tay đặt trên bả vai cô liền buông lỏng, từng câu từng chữ của cô cứ thế vang vẳng bên tai.

"Từng ấy năm trôi qua nhưng cả anh và em vẫn không ai nhận ra rằng chúng ta thật sự không hiểu nhau một chút nào, cũng chẳng chịu mở lời để hiểu rõ nhau hơn, ai cũng cho rằng bản thân mình đúng...Cho đến dạo gần đây khi tần suất cãi nhau ngày càng nhiều, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt cũng dẫn đến cãi vã khiến em ngồi suy nghĩ kỹ lại những gì đã xảy ra." 

"Sư Tử, mình buông tay nhau nhé..."

Hứa Ma Kết không nói gì thêm nữa, lẳng lặng nhìn Vũ Sư Tử đang siết chặt hai tay ngồi đờ ra một góc ghế. Cô hiểu trong lòng cậu lúc này đang rối rắm khi tiếp nhận những lời này, chính cô cũng cần rất nhiều thời gian để đi đến quyết định này. 

Dòng người xung quanh khoác tay cười nói vui vẻ, duy chỉ có góc ghế cô và Sư Tử ngồi là một khoảng lặng im.

"Anh hiểu rồi, đi thôi anh đưa em về." 

Vũ Sư Tử mãi một lúc mới khó khăn mở lời, cậu hiểu Hứa Ma Kết đã đưa ra lời kết thúc như thế này thì dù cậu có nói gì đi chăng nữa thì kết quả vẫn không thể thay đổi. 

Hứa Ma Kết gật đầu, lặng lẽ đi bên cạnh Vũ Sư Tử. Khi chở cô về đến nhà Vũ Sư Tử vẫn ân cần giúp cô tháo mũ, Hứa Ma Kết chăm chú nhìn từng động tác của cậu, cô muốn nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng này.

"Sư Tử...tạm biệt."

Hứa Ma Kết xoay người bước đi thật nhanh, cô hiểu rõ lời tạm biệt này không đơn giản là lời tạm biệt chúc ngủ ngon như trước đây, vào khoảnh khắc này hai từ 'tạm biệt' là lời từ biệt mối tình thanh xuân của cô.

"Ma Kết."

Hứa Ma Kết nghe thấy Vũ Sư Tử gọi tên mình, cô không ngoái đầu lại, chỉ dừng lại ở đấy đợi cậu nói tiếp. 

"Xin lỗi."

Vũ Sư Tử nhìn bóng lưng nhỏ bé phía trước, sau những lời của Hứa Ma Kết cậu cũng dần nhận ra dường như cả cô và cậu đều rất mệt mỏi trong đoạn tình cảm này. Lúc này đây chẳng cần phân bua rằng ai đúng ai sai, ai có lỗi nhiều hơn nữa, buông tay mới thật sự là điều giải thoát cho cả hai. 

Hứa Ma Kết không đáp lại, chỉ biết bước đi thật nhanh, lúc nói lời chia tay cô không rơi bất kỳ giọt nước mắt nào vậy mà chỉ một câu xin lỗi đã khiến cô không tài nào giữ vững cảm xúc của mình nữa. 

Vũ Sư Tử nhìn bóng Hứa Ma Kết dần khuất sau ngã rẽ, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rực rỡ ánh sao, tí tách, tí tách, từng giọt lệ thi nhau chảy xuống từ khóe mắt.



🌙

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro