Chương 33

"Ồ, sao vậy? Cậu không biết nhường phụ nữ à?" – Giọng nói trêu chọc đầy khiêu khích của Virgo vang lên, lách qua từng đợt gió rồi dội thẳng vào tai đối thủ.

Gemini nhướng mày, khóe môi cong lên đầy thách thức. Anh lập tức bật người ra sau, tránh gọn con dao sắc bén vừa được ném tới, mũi dao cắm phập xuống nền đá phía sau, rung nhẹ.

"Xin lỗi nhé," – anh cười nhạt – "Tôi không có khái niệm 'nhường nhịn' khi đang chiến đấu. Với lại... cậu cũng được tính là phụ nữ à?"

Virgo nhăn mặt, không buồn đáp lại. Cô vung nhẹ tay, một cây đàn tranh mờ ảo hiện ra trong không khí, như thể kết tinh từ làn sương bạc. Những ngón tay thon dài bắt đầu lướt qua dây đàn, từng âm thanh vang lên réo rắt – trong trẻo như suối nguồn đầu hạ, nhẹ như tiếng gió lướt qua cánh đồng.

Thế nhưng, với Gemini, bản hòa âm ấy lại chẳng khác gì những chiếc móng vuốt xé toạc từng mạch suy nghĩ trong đầu. Từng giai điệu như xuyên thẳng vào thái dương, khiến đầu anh đau nhói, mắt hoa lên trong tích tắc.

Cố gắng chống chọi lại luồng âm thanh rền rĩ đang dội thẳng vào tâm trí, Gemini linh hoạt di chuyển, thân ảnh như bóng ma lướt qua không khí. Vừa né đòn, anh vừa tung ra hàng loạt con dao sắc bén, nhắm thẳng vào đối thủ đang bình thản gảy đàn giữa trận chiến.

Virgo nhoẻn môi cười khẽ, bàn tay khẽ lật một nốt, giai điệu lập tức đổi sang tiết tấu phòng thủ. Một lớp tường âm thanh vô hình mờ ảo hiện lên bao quanh lấy cô, như lớp màn chắn trong suốt. Tất cả những mũi dao khi chạm vào đều lập tức mất đà, rơi xuống đất lách cách, không một cái nào vượt qua được.

Gemini nhướng mày, gật đầu với vẻ tán thưởng thầm lặng. Dị năng của Virgo đã tiến bộ vượt bậc. Ngày trước khi mới bắt đầu luyện tập cùng nhau, năng lực âm thanh của cô còn yếu đến mức không thể xuyên thủng được lớp phòng thủ cơ bản nhất của anh. Anh khi ấy thậm chí có thể thong thả bước qua lớp tường âm thanh mà chẳng hề hấn gì. Nhưng giờ đây, cô không chỉ chặn được đòn đánh của anh, mà còn khiến đầu anh như muốn nổ tung vì những âm vang lởn vởn không dứt.

Virgo vẫn mỉm cười, ánh mắt ánh lên tia sắc bén. Nhìn Gemini luồn lách khắp nơi, cố tìm kẽ hở tiếp cận, cô thản nhiên đổi thế tấn công. Một đoạn âm giai sắc lẹm vừa vang lên, sóng âm trong không khí khẽ rung động.

Cô nhớ lại một trong những lần luyện tập trước đây, đã từng hỏi anh:

"Sao cậu chưa bao giờ dùng dị năng thật sự để đánh tôi?"

Gemini khi ấy chỉ nhún vai, trả lời hờ hững:

"Đánh với cậu thì cần gì dị năng? Dùng làm gì cho tốn sức."

Khi đó, tuy chưa thật sự được như ngày trước nhưng cả hai đã đủ thân hơn để trêu chọc nhau bằng những lời đùa cợto. Từ ngày Gemini nói câu đó, mọi ngần ngại, do dự trong Virgo đều biến mất. Cô luyện tập chăm chỉ hơn, không chỉ để bắt kịp anh — mà để buộc anh phải cởi bỏ dáng vẻ cợt nhả đó.

Và hôm nay, cô biết mình đã đi được một đoạn đường rất dài.

Tranh thủ khoảnh khắc Virgo vừa chuyển sang thế tấn công, Gemini – dù đầu vẫn còn nhức nhối bởi dị năng của cô – vẫn bất ngờ tăng tốc, thân ảnh lướt đi như làn gió. Anh phóng ra một loạt phi dao, từng lưỡi dao sắc bén xé gió lao thẳng về phía đối thủ.

Virgo phản ứng tức thì. Cây đàn tranh tan biến trong một cái chớp mắt, còn cô thì lập tức bật người nhảy lùi về sau, lượn qua làn dao đang lao tới. Mỗi chuyển động của cô đều nhẹ nhàng và dứt khoát, cho đến khi con dao cuối cùng sượt qua sát mặt — suýt nữa thì cắt vào tóc.

Đáp người xuống đất, cô hơi gập người, thở dốc một chút rồi chau mày nói:

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi."

Gemini thoáng ngạc nhiên, thu lại thế tấn công:

"Sao thế? Mọi hôm cậu toàn đòi đánh thêm, có hôm còn kéo dài cả tiếng sau khi quá giờ."

Virgo bĩu môi, phủi nhẹ lớp bụi bám trên tay áo:

"Hôm nay thì khác. Tôi có hẹn với Pisces, đấu thử một trận xem sao. Cũng lâu rồi hai đứa tôi chưa có dịp tỉ thí. Tiện thể coi thử cậu ấy đã mạnh lên cỡ nào rồi."

Gemini nghe vậy liền hứng thú hẳn lên. Anh cũng muốn tận mắt xem cách Pisces chiến đấu, nhất là khi đối thủ lại là Virgo – người bạn thân thiết kiêm đối thủ thường xuyên của cô. Hơn nữa, quan sát "học trò" của mình khi đấu với người khác luôn là cơ hội tốt để phát hiện ra những điểm mạnh và điểm yếu mà bình thường cô không để lộ trước mặt anh.

Vì thế, không chần chừ, anh lên tiếng đề nghị:

"Cho tôi theo dõi được không?"

Virgo lập tức ngẩng lên, tay vẫn đang nhét vội đống vũ khí nhỏ và cuộn dây vào cái túi xách to tướng đã bạc màu vì dùng quá nhiều. Ánh mắt cô đầy ngờ vực khi nhìn Gemini:

"Cậu nghiêm túc à? Đây không phải chuyến dạo phố đi ăn vặt đâu, cậu theo làm gì?"

Gemini giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

"Tôi chỉ muốn quan sát thôi mà. Không có ý gì đâu, thật đấy. Tin tôi."

Virgo nheo mắt nhìn anh một lúc, ánh nhìn như thể đang cố lục tìm trong đầu anh có mưu đồ gì khuất tất không. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng moi ra được điều gì, đành thở dài:

"Được rồi, nhưng với một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Cậu phải ngồi im, không được làm ồn hay bình luận lung tung. Tôi mà nghe cậu lảm nhảm trong lúc đang đấu là tôi ném luôn đàn vào mặt đấy."

Gemini nghiêm mặt gật đầu, ra vẻ ngoan ngoãn:

"Tôi thề, sẽ im như tượng."

...

"Gì đây, Virgo? Cả cậu ta cũng đến à?"

Pisces tròn mắt nhìn về phía Gemini – người đang đứng cạnh Virgo với vẻ mặt ngượng ngùng và gãi đầu ra chiều "tôi-vô-tội". Giọng cô không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn chút khó tin.

Virgo nhún vai, đáp tỉnh bơ, không rõ là đang miễn cưỡng hay cố tình giấu đi sự thích thú:

"Cậu ta đòi đi theo đấy chứ, tớ có rủ đâu. Mà yên tâm, cậu ta hứa rồi – chỉ ngồi xem thôi, không làm phiền."

Gemini lập tức gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như đang tuyên thệ trước tòa:

"Đảm bảo tuyệt đối."

Pisces liếc xéo anh một cái đầy cảnh giác, rồi hất đầu ra hiệu cho anh tự tìm chỗ mà ngồi im. Xong xuôi, cô cùng Virgo đồng loạt lùi lại, bắt đầu vào tư thế chuẩn bị. Không khí bỗng trở nên căng thẳng nhưng cũng phảng phất sự phấn khích quen thuộc giữa hai người bạn thân.

Virgo mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ thách thức:

"Hôm nay tớ sẽ khiến cậu phải công nhận là tớ mạnh hơn đấy, Pisces."

Pisces khẽ nhướng mày, cười khiêu khích:

"Ồ, nghe như thể cậu đang muốn giành lấy danh hiệu Thập Nhất Tỷ của tớ thì phải?"

Virgo thẳng thừng gật đầu, không vòng vo:

"Chính xác luôn. Tớ cực kỳ khao khát cái vị trí đó. Cho nên..."

Cô hơi nghiêng người, nâng nhẹ bàn tay sẵn sàng triệu hồi dị năng.

"...chúng ta đấu một trận đàng hoàng đi chứ, hả?"

Pisces cười toe:

"Được thôi. Nào, lên đi. Hôm nay tớ sẽ cho cậu biết thế nào là sức mạnh thật sự!"

...

"Này, Boss tổng cho mời tụi mình đến gặp ngài ấy đấy, hình như có nhiệm vụ mới." – Capricorn nói, đưa mắt nhìn sang cô nàng tóc xanh dương đậm đang ngồi đánh bóng đoản dao cạnh mình. Cô ngừng tay, quay sang nhìn anh, có vẻ khá ngạc nhiên:

"Boss tổng ư? Gặp trực tiếp chỉ để giao nhiệm vụ sao? Việc này chỉ cần gặp Anna để nghe thông báo là được thôi mà nhỉ?"

"Tôi cũng không rõ nữa, có lẽ đây là một nhiệm vụ quan trọng chăng? Vì vậy mà ngài ấy muốn đích thân giao cho chúng ta."

Scorpio nhún vai, rồi chậm rãi đứng lên, nhét đoản dao của mình vào trong chiếc bao giắt ngang hông.

"Vậy, mình đi thôi nhỉ?"

Capricorn đoán bừa thế mà lại trúng, quả thật nhiệm vụ lần này là một nhiệm vụ khó, nếu không nhầm thì chính là liên quan đến Tam đại Sứ giả của Hắc Đế.

"Theo điều tra thì gần đây có những vụ mất tích trẻ em ở độ tuổi từ ba đến sáu ở một ngôi làng dưới chân núi Mossfield. Có vài báo cáo của người dân về một người phụ nữ thường xuất hiện ở xa xa, dáng vẻ mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn thoắt hiện. Cô ta luôn được nhìn thấy vận một bộ kimono trắng chấm đỏ cùng giọng ca thánh thót nhẹ nhàng hát về những bài ru trẻ em."

Mỗi lần như thế thì y như rằng đêm hôm đó, sẽ có một đứa trẻ mất tích. Dân làng đâm ra nghi ngờ và vô cùng hoảng sợ, quyết tâm phải tìm bắt được người phụ nữ đó. Nhưng lần nào cũng thất bại, thậm chí đều là người đi không trở về.

Họ liên tục gửi tín hiệu cầu cứu đến Tổ chức, và đã có vài dị nhân được phái đi, và cũng không thấy trở về. Đau đầu vì vấn đề này, Boss tổng đã quyết định gửi hai dị nhân của cấp S đến đó làm nhiệm vụ khi đã chắc chắn rằng đó là một trong Tam đại Sứ giả của Hắc Đế.

"Đó hẳn là Rishima, kẻ yếu nhất trong Tam đại Sứ giả. Đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa thu thập được thêm thông tin đáng kể nào về sức mạnh của ả ta. Trong quá khứ, ả ít khi để lộ ra quỷ thuật, nhưng theo những gì được ghi chép thì có vẻ quỷ thuật của ả ta liên quan đến mặt trăng. Các vị nhớ cẩn thận đấy."

"Vâng, bọn tôi đã hiểu rồi, cảm ơn ngài đã tin tưởng giao nhiệm vụ cho bọn tôi." – Scorpio cúi đầu nói. Capricorn tiếp lời:

"Vậy bây giờ bọn tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ ngay, xin ngài hãy yên tâm. Bọn tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ."

Boss tổng gật đầu, cười nhẹ rồi ra hiệu bọn họ đã có thể rời đi.

...

"Lục ca à, lần này hợp tác vui vẻ với nhau nhé?" – Scorpio vừa đi vừa nói, tỏ vẻ cợt nhả thấy rõ. Capricorn nhếch miệng cười:

"Chúng ta cũng đâu phải xa lạ gì, sao phải khách sáo thế hả, CỬU TỶ?"

Scorpio khựng lại, lườm anh:

"Hừm, chẳng phải cậu cũng vậy sao. Đừng tưởng ở vị trí cao hơn tôi là có thể lên mặt như thế."

Nhìn điệu bộ tức tối của cô, Capricorn liền phì cười:

"Thôi nào, tôi làm sao mà dám lên mặt với cậu kia chứ. Tuy thứ hạng cao hơn nhưng tôi vẫn còn nhiều thứ phải học hỏi nơi cậu lắm."

Scorpio bĩu môi bước đi tiếp, nhưng trong lòng vẫn thấy tức tối. Thế là cô liền lên giọng:

"Này, đánh nhau không?"

"Từ khi nào cậu học cái thói hở chút là đòi đánh nhau của Leo vậy?"

"Từ khi cậu cả ngày cứ mở miệng ra là trêu tôi."

"Ai da, cậu tốt nhất đừng có học theo cái tính hổ báo của Second Sister đấy, tôi không rộng lượng và kiên nhẫn như First Brother đâu."

"Từ bao giờ mà cậu nói chuyện bắt đầu dùng kính ngữ đấy? Mà nói nhiều làm gì, nhào vô đi, làm một trận thử xem. Cậu dám không?"

Capricorn đưa tay bóp trán, tỏ vẻ nhức đầu vô cùng:

"Thôi cho tôi xin, đợi nào làm nhiệm vụ xong thì cậu muốn gì cũng được, giờ thì tha tôi với. Lo mà chuẩn bị đồ đi, nửa tiếng nữa gặp cậu ở sảnh."

Nói rồi anh nhanh chóng xoay người bước đi, tránh để bị Scorpio gạ đánh nhau tiếp. Scorpio thấy vậy thì liền xì một tiếng rõ to, rồi cũng bước về phòng.

Đúng nửa giờ sau, Scorpio xuất hiện ngay tại sảnh chính của khu S, không chậm trễ dù chỉ một phút. Capricorn đang ngồi trên một dãy ghế, thấy cô đến thì liền đứng dậy, cười khẽ:

"Nay đúng giờ gớm nhỉ?"

Scorpio đảo mắt nhìn anh:

"Đã làm nhiệm vụ thì bao giờ tôi chả nghiêm túc đúng giờ. Còn cậu tốt nhất nên ngừng xỉa xói tôi lại đi, kẻo tôi điên lên lại đấm cho đấy."

Capricorn nhăn mặt, theo phản xạ đưa tay lên che hờ mũi. Anh quay đi, bỏ ra ngoài sân. Scorpio lẽo đẽo theo sau, đến khi thấy chiếc xe của Capricorn nằm chễm chệ ở đó thì liền ngờ vực kêu lên:

"Gì đây? Cậu... cậu lái xe à?"

Capricorn gật đầu, tươi cười nói:

"Ừ đúng rồi, cậu đang vui lắm đúng không?"

Scorpio đen mặt, lầm bầm vẻ khó ở:

"Tôi không muốn chúng ta mất mạng trước khi gặp được con quỷ đó đâu."

Đến lượt Capricorn đen mặt, anh rít lên:

"Này, cậu đây là đang nghi ngờ khả năng lái xe tuyệt đỉnh của tôi đấy hả? Cậu nên cảm thấy may mắn vì người chở cậu đi là tôi mới đúng."

Scorpio cười khẩy, mở cửa xe leo lên, buông lại một câu nói:

"Tôi thấy cậu tự luyến quá rồi đấy, có leo lên nhanh không thì bảo?"

Capricorn trừng mắt nhìn vào cánh cửa xe đã bị đóng sầm lại nơi Scorpio ngồi trong, rồi cũng bước lên khởi động xe. Trước khi xe di chuyển, Scorpio còn nói thêm một câu khiến Capricorn không khỏi lên cơn điên:

"Nhớ lái xe cẩn thận nha, 'bác tài'. Phải đảm bảo an toàn của hành khách đấy, lơ là một cái là không được đâu."

Capricorn lẩm bẩm:

"Biết rồi, nói quài."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro