Req 15 : 🦂x🐏

Couple : Thiên Yết x Bạch Dương.
Req của : @Ngdwongvu

(W) : Butterflyverse, mpreg, cannibalism, ...

Để tìm hiểu thêm về Butterflyverse, xem ở đây : https://www.facebook.com/share/1V4LqVZnz3/
__

Bạch Dương luôn là một kẻ lạc loài. Ngay từ thuở bé, nó đã mang trong mình một sự khác biệt sâu sắc, một cảm giác rằng lớp da và xương thịt này không hoàn toàn hòa hợp với thế giới xung quanh. Ngoại hình nó không hề quái dị, nhưng bên trong, một thứ lạ lùng cứ lớn dần theo từng năm tháng.

Ở trường, có một cô gái mà ai cũng phải ngoái nhìn. Nàng đẹp đến vô thực, một vẻ đẹp tinh khiết như thể được tạc ra từ những viên đá quý. Cô nàng là hiện thân hoàn hảo của điều mà Bạch Dương cảm thấy mình thiếu sót. Không phải là tình yêu hay sự ngưỡng mộ thông thường. Mà là một khao khát đến mức biến cô nàng thành một vật thể để 'tiêu thụ'.

Và chính vẻ đẹp đó đã kích hoạt  bản năng trong nó, thôi thúc nó 'thưởng thức' cô nàng, tận hưởng mùi vị của cô nàng, nuốt gọn vào bụng.

Và nó đã thực sự làm thế.

Máu. Máu đỏ sẫm nhuộm kín mọi thứ. Bìa rừng, nơi ánh chiều tà len lỏi qua tán cây, đáng lẽ phải là khung cảnh lãng mạn cho một buổi đi chơi, nhưng giờ đây lại biến thành một cảnh tượng tàn nhẫn.

Thi thể của cô hoa khôi không còn giữ được vẻ ngoài thiên thần. Máu tươi thấm đẫm cỏ xanh như một tấm thảm nhung rùng rợn. Giữa cảnh tượng đó là Bạch Dương. Nó đang ngấu nghiến từng miếng thịt trên cơ thể của cô nàng.

Một sự kinh tởm chạy dọc sống lưng, nhưng lại bị đè nén bởi một cơn nghiệm mất kiểm soát. Nó hiểu rõ hành động của mình: ăn thịt người. Một điều không thể chấp nhận, một tội lỗi. Nhưng cơ thể nó lại phản bội lý trí, hàm răng nghiến chặt, xé toạc từng thớ thịt.

Vị thịt ngọt tanh, đậm đà của sinh mệnh tràn ngập khoang miệng. Cảm giác ấm nóng của máu tươi bám vào cổ họng, lấm lem khuôn mặt và thấm sâu vào lớp áo. Bạch Dương ăn trong vô thức, trong sự hỗn loạn của ham muốn và ghê tởm, cho đến khi dạ dày căng cứng, không thể dung nạp thêm bất kỳ miếng nào nữa.

Cơ thể từng-là-cô-gái giờ chỉ còn là một mớ thịt xương hỗn độn, bị hủy hoại đến mức khó lòng nhận dạng. Duy nhất có gương mặt xinh đẹp, giờ đây tái nhợt và vô hồn, vẫn còn giữ lại được đường nét.

Và trong đôi mắt không còn sự sống ấy, vẫn đọng lại một nỗi kinh hoàng tột độ—cái nhìn mà Bạch Dương biết, nó sẽ phải mang theo đến suốt cuộc đời. Hoặc cho đến khi cơn đói tiếp theo kéo đến.

Đêm đã buông. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thời sự vo ve phát ra từ chiếc TV cũ. Ánh sáng xanh lạnh lẽo của màn hình phản chiếu lên khuôn mặt Bạch Dương. Nó ngồi yên, quần áo đã được thay, nhưng trong không khí vẫn thoảng mùi tanh mặn mà chỉ nó mới cảm nhận được.

Rồi giọng nữ biên tập viên vang lên, trầm tĩnh nhưng đầy vẻ bàng hoàng khi đưa tin tức về một vụ thảm án kinh hoàng.

Nạn nhân là cô nàng hoa khôi xấu số.

Bạch Dương không cần nghe thêm chi tiết. Từng chữ là một nhát dao khứa vào thực tại méo mó của nó. Họ nói rằng đây là một bằng chứng về sự tồn tại của những 'con nhện', hoặc chỉ là một kẻ sát nhân biến thái nào đó.

Nhện? Sao lại là nhện? Nhện thì có liên quan gì đến chuyện ăn thịt người?

Bạch Dương im lặng.

___

Năm tháng trôi đi, khoác lên cuộc sống của Bạch Dương một vẻ ngoài yên bình đầy lừa dối. Nó rút mình khỏi đám đông, trở thành một hồn ma lẩn khuất trong khuôn viên đại học rộng lớn. Vụ thảm án kinh hoàng mấy năm trước đã trở thành một vết sẹo tâm lý không bao giờ lành miệng.

Nó vẫn bị ám ảnh. Nhưng sâu thẳm bên dưới sự ghê tởm, tồn tại một sự thừa nhận: Bạch Dương đã tận hưởng khoảnh khắc đó. Nó đã hưởng thụ vị ngọt tanh, cảm giác hưng phấn khi hủy hoại một sinh mệnh rực rỡ. Sự thật  đó là thứ giữ nó lại với bản chất mà nó chưa bao giờ dám nhắc đến.

Cho đến một ngày, nó gặp Thiên Yết.

Thiên Yết bằng tuổi nó, và hắn cũng rất đẹp. Đẹp nến nao lòng người. Nhưng cái cảm giác mà hắn mang đến cho Bạch Dương không giống như cái cảm giác mà cô nàng hoa khôi kia mang lại cho nó.

Không phải cái cảm giác kích thích bản năng đáng sợ kia, hắn cho nó cảm giác.. e ngại. Có gì đó rất khó đoán. Đôi mắt Thiên Yết sâu thẳm, không cần nhìn trực diện mà vẫn có cảm giác bị xuyên thấu.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Bạch Dương cảm thấy không phải là kẻ săn mồi. Nó cảm thấy mình có thể là con mồi. Nhưng nó vẫn muốn đánh cược thử.

___

Tệ. Quá tệ.

Bạch Dương nhận ra sự thật đau đớn như một nhát dao sắc lạnh. Nó đã lầm. Nó không phải là kẻ săn mồi.

Cổ nó bị một bàn tay lạnh siết chặt, ấn mạnh xuống sàn. Lực mạnh đến mức xương sống gần như muốn gãy đôi. Không khí bị vắt kiệt khỏi phổi, mỗi hơi thở trở thành một cuộc chiến vô vọng. Đôi mắt Bạch Dương ngấn nước, sự tuyệt vọng của kẻ săn mồi bị tóm gọn hiện rõ trong đôi mắt.

Khuôn mặt Thiên Yết cúi xuống gần, hắn không hề nổi nóng, nhưng sự điềm tĩnh đó còn đáng sợ hơn mọi cơn thịnh nộ.

"Nhện nhỏ ngu ngốc," Giọng hắn thì thầm, vừa điềm đạm vừa lạnh lẽo. "Cậu nghĩ cậu là ai? Tôi vốn dĩ không định để ý đến con nhện mới nở như cậu. Nhưng cậu lại tự ý giăng bẫy trong lãnh thổ của tôi... tôi thật không thể không để mắt."

Tiếng khóa quầ kéo xuống khô khốc, cắt ngang sự im lặng đầy áp lực. Bạch Dương, đang tuyệt vọng trong vòng siết, ngơ ngác nhìn xuống, lý trí nó hoàn toàn tê liệt. Nó không kịp hiểu, không kịp phản kháng.

Rồi một cơn đau như xé toạc lan rộng khắp cơ thể. Nỗi đau thể xác dữ dội đến mức che lấp cả nỗi sợ hãi tinh thần. Bạch Dương há miệng, hơi thở bị đứt đoạn, chỉ còn lại những tiếng rít gào vô vọng bị nghẹn lại trong cổ họng bị siết chặt. Nước mắt nóng hổi, vô thức trào ra, cuốn theo sự nhục nhã và bất lực tột cùng.

Khi cơn đau đạt đến đỉnh điểm, và Bạch Dương tưởng chừng mình sắp gục ngã, hắn ghé sát tai nó, giọng nói vang lên bình thản như vừa đưa ra một lời đề nghị đơn giản.

"Mang thai cho tôi nhé, Nhện nhỏ."

___

Bạch Dương đã ở trong nhà của Thiên Yết ròng rã năm tháng trời với chiếc bụng sình do mang trứng. Nó đã thực sự trở thành vật chủ cho tổ trứng của hắn. Thiên Yết thường xuyên mang về một vài miếng thịt kỳ quặc mà nó không thể cưỡng lại, mùi vị giống y hệt cô nàng hoa khôi khi xưa.. có lẽ cũng cùng một giống loài?

Nó muốn phản kháng, rất muốn. Nhưng cơ thể gần như không nghe lời tâm trí của nó nữa.

Cảm giác kinh hoàng của việc 'mang thai' chưa kịp lắng xuống thì cơn đau đã ập tới, nhưng theo một cách oái oăm đến lạ. Không có quá trình chuyển dạ thông thường, chỉ có một cảm giác xé rách đột ngột, đau đớn đến tận xương tủy.

Trứng nở. Không phải là sinh con, mà là trứng nở. Thai nhi sẽ tìm cách chui ra ngoài theo đường hậu môn.

Cơ thể Bạch Dương quặn thắt, cảm giác như những sinh vật nhỏ bé đang tự mình phá vỡ lớp vỏ bọc bên trong, rồi xé toạc đường ra. Nó hét lên trong bất lực và đau đớn, nước mắt nhòa đi. Nó chỉ biết bám víu lấy Thiên Yết, người đứng đó với vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng.

Bạch Dương đã thành công ấp nở cho hắn được ba đứa trẻ. Phần còn lại của số trứng đã không may mắn, có lẽ đã bị cơ thể nó đào thải.

Ba sinh linh nhỏ bé nằm đó. Thoạt nhìn, chúng mang hình dáng một phiên bản thu nhỏ, hoàn hảo của Bạch Dương—nhưng khi nhìn kỹ mới có thể nhận ra chúng không chỉ giống Bạch Dương mà còn mang theo một vài đặc điểm kỳ lạ. Có lẽ là thừa hưởng từ những nạn nhân xấu số bị nó tiêu thụ suốt quãng thời gian đó.

___

Không rõ là nó đã ở đây trong bao lâu. Bạch Dương chỉ biết mình vừa trải qua một lần 'mang thai' nữa, lần này chỉ có một đứa trẻ được sinh ra. Có lẽ là nó đã quá yếu để duy trì tiếp việc sinh sản cho hắn rồi.

Ừ, nó đã làm việc này suốt hai năm trời còn gì nữa? Còn duy trì được đến tận bây giờ cũng là kỳ tích đấy.

Thiên Yết ngồi bên cạnh giúp đứa trẻ loại bỏ lớp màng dịch bao bọc bên ngoài, Bạch Dương chỉ lặng lẽ năm đó quan sát hắn cho đến khi đứa nhỏ hoàn toàn sạch sẽ. Hắn đưa tay lên chạm vào má nó.

"Làm tốt lắm, nhện nhỏ." Bạch Dương không đáp, chỉ nhắm mắt rồi quay đi.

___

Hôm nay tui mới xem được cái Butterflyverse này😭 đọc xong cái là tui mê luôn á trời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro