Chương 1
Máy bay đã lăn bánh trên đường băng sân bay Tân Sơn Nhất bay vút lên bầu trời xám xịt vì mưa bão. Một ngày thời tiết tệ hại khác, nhưng cũng chẳng thể nào tệ hơn tâm trạng của Hy Anh được. Hướng mắt ra bầu trời mờ mịt, đôi mắt trong vắt của cô ngập trong làn nước mắt. Ngồi trên chuyến bay sang nước Mỹ mơ ước, miền đất hứa của nhiều người mà giờ đây, đối với cô chỉ là một tương lai vô định. Hy Anh sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc bố mẹ cô thú thật rằng họ đang mắc nợ và không có cách nào trả nổi cũng như tiếp tục chi trả những chi phí chữa bệnh cho ông bà nội ngoại hai bên. Gia đình cô trước giờ vẫn mang tiếng khấm khá nhất trong họ nhờ phi vụ làm thầu vật liệu xây dựng của bố và cửa hàng quần áo của mẹ. Như một lẽ thường tình, tất cả những trách nhiệm trong gia đình lớn cũng đổ dồn về gia đình cô. Nào là chăm sóc ông bà, lo cho các anh chị em họ của cô đi học ở thành phố rồi đến cả xây những mảnh vườn, khu tưởng niệm cho cả họ cũng đến lượt bố mẹ ra sức.
Còn Hy Anh và em gái thì được cho đi học ở trường quốc tế, cả hai người đều dành hết sự tốt đẹp nhất cho cô. Chính vì vậy, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sự sung túc mà gia đình mình có được chỉ là một chiếc bong bóng, thổi mãi thổi mãi rồi sẽ có một ngày vỡ tan. "Chỉ có con mới có thể cứu được bố mẹ, nếu con đồng ý thì cả gia đình ta vẫn sẽ như xưa con cũng có cuộc sống mới tốt hơn ở Mỹ" - hai người nhìn cô với đôi mắt gần như cầu khẩn. Đôi vai của Hy Anh run lên nhè nhẹ, cô không biết mình nên làm gì, nên trả lời như thế nào nữa. Bởi vì điều kiện để bố mẹ có một khoản tiền trang trải cho nợ nần và vực dậy kinh tế của cả nhà là gả cô cho một gia đình ở Mỹ. "Đó là một gia đình danh giá. Ông bố làm trong chính phủ, bà mẹ thì là một nhà hoạt động từ thiện lớn. Con trai của họ cũng là sinh viên của trường đại học nổi tiếng. Còn là sinh viên ngành Luật nữa. Nó chỉ hơn con có 2 tuổi, không phải gả con cho mấy ông lão già nua đâu." Mẹ cô nói bằng một giọng điệu hết sức lạc quan, nhưng cả khuôn mặt bà thì đỏ lên vì xúc động. "Mẹ đã tìm hiểu kỹ lắm rồi, bà chủ nhà đó lai Việt nên cả nhà rất quý người Việt Nam. Họ cũng muốn tìm con dâu giỏi giang, con học ngành chính trị, rất phù hợp, vô cùng tốt." Bà còn nói mãi nói mãi những điều tốt đẹp về gia đình đó, nhưng tai Hy Anh đã lùng bùng hết cả. Cô chỉ mới có 20 tuổi, những chuyện gả đi gia đình này, mai mối nọ chưa bao giờ nằm trong từ điển của cô. Tựa như cái tên của mình, Hy Anh muốn trở thành một người phụ nữ vĩ đại và tỏa sáng như ánh mặt trời. Cô muốn tham gia vào nhiều công trình nghiên cứu, viết được những cuốn sách để đời. Cô muốn trở thành một người đáng ngưỡng mộ, không phải được biết đến là vợ của ai đó. Cô chỉ muốn là Hy Anh mà thôi.
Cô gái ngồi hàng ghế bên cạnh tốt bụng lấy cho cô một cốc nước cam, còn đưa kèm một cái khăn ướt với dáng vẻ cảm thông. Hy Anh chỉ có thể cảm ơn lòng tốt qua tiếng nấc nghẹn. Chắc cô bạn ấy chưa bao giờ ngồi cạnh ai khóc nhiều như Hy Anh, nước mắt cứ thế lăn trên gò má, bỏng rát. Và cứ thế, những lời than thở cộng với cổ vũ của mẹ cứ in sâu vào tâm trí cô. Bỗng chốc Hy Anh bé nhỏ của gia đình ngày nào phải gánh trên vai trọng trách quá lớn lao. "Nếu như con không đồng ý?" Cũng có lúc cô muốn phản kháng lại, cô không muốn phải nhận thứ trách nhiệm bán rẻ cả cuộc đời mình như thế này. Nhưng ngay vào khoảnh khắc tưởng như bố mẹ sẽ ôm cô rồi nói rằng nếu như con không thích thì không phải làm như bao nhiêu lần trước thì bố chỉ lạnh lẽo nói "Con tưởng rằng mình có lựa chọn sao?" Người đàn ông mà cô luôn yêu thương và ngưỡng mộ. Người có thể vì cô gánh cả thế gian này, cho cô tất cả những gì cô mong muốn cuối cùng lại nói ra những lời cứa vào tim cô qua làn khói thuốc. "Nếu như không thể trả nợ, cả nhà ta sẽ bị bọn đòi nợ chém chết. Con muốn sống hay muốn chết?" Thì ra, một câu nói thôi cũng có thể buốt đến tận tâm can.
Từ ngày hôm đó Hy Anh thôi phản kháng, mọi ý nghĩ chạy trốn hay tự đi làm để trả nợ đều bị gạt đi sạch sẽ. Cô sẽ trở thành một người vợ ngoan ngoãn, cam chịu. Chỉ cần có tiền trả nợ, chỉ cần tất cả mọi người đều sống tốt, làm vợ người ta thì có gì khó. Việc chuẩn bị giấy tờ và hành lý đi Mỹ được tiến hành rất nhanh chóng. Sang được đến nơi, ra mắt với gia đình bên kia xong thì một nửa tiền thỏa thuận sẽ ngay lập tức được đưa tới gia đình cô. Một nửa đó cũng đã đủ trả hết khoản nợ nần của cả bố lẫn mẹ. Gia đình ông bà Lopez sẽ cho cô thời gian làm quen khoảng năm tháng. Trong thời gian đó cô có thể ở ký túc xá của trường, "chồng tương lai" sẽ thường xuyên lui tới như một giai đoạn hẹn hò làm quen. Sau khi học kỳ đầu tiên kết thúc, cô và anh chàng đó sẽ kết hôn và phải dọn về biệt thự nhà họ. "Biệt thự trên núi đấy con" là câu mà mẹ nhắc đi nhắc lại nhiều nhất khi kể về gia đình chồng tương lai. Mua được hẳn một cô con dâu cơ mà, nhà ít tiền thì không làm thế được. Vả lại, một nửa số tiền "bán con" cũng đủ trả nợ thì biết rằng sau khi làm lễ, gia đình sẽ được hưởng phước nhờ số tiền còn lại thế nào rồi. "Gia đình người ta tử tế lắm, cách họ nói chuyện cũng đã thấy được rồi, nên con không sợ phải chịu khổ đâu. Mẹ nói thật đấy!" Mẹ cô không phải là nói dối, việc cho cô đi học tại trường đại học Saint Monica, một trường đại học tư nổi tiếng rồi còn cho cô thời gian để làm quen cuộc sống mới cũng là những việc ngoài sức tưởng tượng. Dù cho đó là vì con trai bảo bối đang học ngành luật của họ cần một người vợ vừa có học thức lại vừa ngoan ngoãn biết điều để con đường hướng đến bộ Tư Pháp của anh ta không gặp thêm cản trở nào nữa.
Sinh ra trong một gia đình quyền quý có bố làm trong văn phòng thống đốc bang Cali còn mẹ thì có tiếng tăm, anh con trai Nathan Lopez nhà họ cũng nhanh chóng trở thành chủ đề nóng tại tất cả trường học mà anh ta từng học qua, bạn gái chắc cũng đếm không xuể. Vậy nên mới sinh ra tình trạng làm cho bạn gái có bầu và cô bạn gái đó nhất quyết giữ đứa bé. Cô ta còn kiện anh chàng này tội cưỡng dâm, dù không thể thành lập tội do không đủ bằng chứng. Dù thế nào đi nữa thì vết nhơ suýt bị kiện ra tòa vì làm con gái người ta có con ngoài mong muốn thì hẳn là chẳng vẻ vang gì, nhất là cho người có mong muốn làm trong cơ quan Tư Pháp. Vì vậy, bà Lopez, người có xuất thân từ gia đình Pháp-Việt, hiểu được sự nề nếp của các gia đình Châu Á liền quyết định đặt kỳ vọng vào một cô con dâu thuần Việt. bà Lopez tin rằng những cô gái được giáo dục kỹ càng về tiết hạnh cũng như sự phục tùng không những có thể trở thành một con rối tốt để bà kìm hãm đứa con trai ham chơi mà cũng là hình ảnh đẹp về gia đình đa sắc tộc trí thức cho gia đình bà. Chẳng biết bằng cách nào mà cái ý tưởng hoàn mỹ đó lại trở thành phao cứu sinh cho gia đình cô. Và Hy Anh, với sự tâng bốc của mẹ mình và người mai mối nghiễm nhiên là ứng cử viên số một cho vai diễn người vợ của vở kịch cuộc đời này. Chưa một lần gặp mặt những người đó, tất cả những gì Hy Anh có được là câu chuyện hão huyền về một gia đình lắm tiền cần thể diện và một tấm hình mờ nhạt về Nathan Lopez mà cô còn chẳng thể nhìn rõ mặt.
Chuyến bay dài nhất cuộc đời Hy Anh trôi qua với rất nhiều thuốc giảm đau đầu và rất nhiều nước mắt. Cho tới khi không thể khóc thêm nữa thì máy bay cũng hạ cánh tại sân bay Los Angeles. Sau khi kéo dài thời gian hết sức có thể trong nhà vệ sinh để ổn định lại cảm xúc và che giấu đôi mắt đã sưng đỏ lên xấu xí. Hy Anh cuối cùng đã nhập cảnh vào nước Mỹ và ngồi trên xe buýt để về trường. Đai học Saint Monica nằm ngay tại khu vực Beverly Hills, thành phố Los Angeles. Nằm trong top những trường đại học thượng lưu và đắt đỏ bậc nhất nước Mỹ, ngôi trường này đào tạo nhiều ngành học từ khoa học tự nhiên, khoa học xã hội cho đến luật pháp, kinh tế. Trong đó, khoa học chính trị - ngành học mà Hy Anh đang theo đuổi là một trong những ngành học nổi trội tại nơi này. Rất nhiều giáo sư đầu ngành chọn Saint Monica làm nơi giảng dạy và nghiên cứu, sinh viên tốt nghiệp trường này cũng đều là những tấm gương lớn, là nơi đáng để theo học. Hy Anh tự dặn lòng nhiều lần, chỉ cần tập trung vào việc học sẽ là cách siêu tốt để cô trốn tránh hiện tại đau lòng của mình. Cô và anh chàng Nathan đều cần có thành tích tốt, và gia đình Lopez yêu cầu cô không có con cho tới khi Nathan thành công bước vào cơ quan Tư Pháp. "Càng lâu càng tốt, làm ơn" cô thầm cầu nguyện. Là một cô gái nhút nhát và nguyên tắc, còn không quá xinh đẹp, Hy Anh cho đến năm 20 tuổi vẫn chưa từng có bạn trai và như một lẽ dĩ nhiên, cô vẫn còn là trinh nữ. Hôn cũng chưa từng làm qua, đương nhiên Hy Anh sợ nhất khi bị gả sang đây là cô phải làm chuyện người lớn quá sớm, trước khi cô kịp chuẩn bị về mặt tinh thần.
Bờ biển California trứ danh trải dài trước mắt với hàng dừa xanh ngắt và bầu trời màu tím như trong phim. Hy Anh thu hết những hình ảnh đẹp ấy vào tim, tự nhủ rằng rồi nơi đây sẽ là nhà của cô và cô sẽ yêu nó giống như cô yêu Sài Gòn vậy. "Trần Ngọc Hy Anh, mày nhất định phải sống tốt, phải tỏa sáng như ánh mặt trời bởi vì mày sinh ra để được hạnh phúc!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro