Phần 8
Motip quen thuộc.....
Suy nghĩ kĩ trước khi đọc :)))))))))
___________
Ngày chủ nhật...
Điện thoại reo. Một dãy số không có trong danh bạ. Ngạc nhiên và do dự, Công Phượng ấn phím nghe. Giọng nói đầu bên kia vang lên trầm ấm, chúc anh buổi sáng tốt lành. Và một vài câu hỏi thăm bâng quơ...
Trời bất chợt mưa. Tim anh khẽ nhói lên. Hơn ba năm rồi thì phải, kể từ cái ngày cũng mưa rả rích ấy. Chính tại CP10, Văn Thanh ngồi đối diện với anh, xoay xoay ly cà phê thơm nức. Công Phượng nhìn thẳng vào mắt Thanh:
– Em có chuyện muốn nói với anh phải không?
– Sao anh biết?
– Vì anh là Nguyễn Công Phượng – anh mỉm cười, nụ cười có ý nghĩa xuyên thấu, và một thoáng không bình yên trong lòng.
– Anh đang đoán?
– Không. Anh đang chờ.
Văn Thanh nhìn thật sâu vào đôi mắt người yêu, siết nhẹ tay anh.
– Em yêu anh.
Anh bật cười. Tiếng cười trong như nắng sớm. Văn Thanh khẽ nhăn trán, nghiêm túc nhắc lại:
– Em yêu anh. Đó là sự thật, và em sẽ còn yêu anh rất nhiều...
Anh ngồi lắng lại, nhận ra điều gì đó rất lạ. Tay anh nằm ngoan trong cái siết ngày càng chặt của cậu.
– Sao thế Thanh? – Anh khẽ khàng – Em đang làm đau tay anh đấy.
– Em xin lỗi – Tay cậu nới lỏng, nhưng vẫn không rời bỏ bàn tay của anh.
Ánh mắt Thanh im lặng yêu thương, trìu mến mà buồn thăm thẳm. Chưa bao giờ anh thấy Văn Thanh như thế. Bỗng nhiên, anh mơ hồ sợ... Không nhìn thẳng vào cậu được nữa, anh bối rối quay ra nhìn những hạt mưa đều đặn bên hiên. Một cảm giác rất lạ, gần như là bất ổn xâm chiếm lòng anh.
Thanh vẫn lặng lẽ ngắm nhìn người yêu, như để khắc ghi mãi mãi hình bóng anh vào trái tim mình. Lúc này, cậu là của anh, trọn vẹn cả linh hồn, nhưng ngày mai... không, chỉ một lúc nữa thôi, khi cậu quay lưng đi, thì cậu đã là một thằng phản bội, không chỉ với người con trai cậu yêu đang ngồi trước mặt, mà còn với chính bản thân cậu.
Thời gian tưởng chừng như kéo dài vô tận. Công Phượng ngập ngừng đánh thức dòng suy nghĩ của cậu:
– Mình về đi Thanh!
Hai người cùng nhau về trên con đường quen thuộc, lòng cậu đau muốn khóc. Lẽ nào, đây lại là lần cuối cùng cậu được anh vòng tay ôm như thế? Rồi ngày mai sẽ thế nào, cậu cũng chưa biết, nhưng hơn lúc nào hết, cậu muốn níu giữ khoảnh khắc này, muốn thêm một giây phút bên anh. Công Phượng nói gì đó, nhưng Văn Thanh không nghe rõ. Phải một lúc, cậu mới nhận ra cậu đã đi quá CLB...
– Từ ngày mai, anh phải biết tự chăm sóc cho mình nhé! – Cậu nói khi bước song song bên anh vào sân.
– ...
Một dấu hỏi trong mắt anh, như thể anh còn chưa hiểu được những gì cậu vừa nói.
– Anh phải chịu khó ăn uống, tập vừa thôi, phải giữ sức khỏe, đừng đi ngủ muộn, đi đường phải cẩn thận... – Cậu vẫn nói không ngừng.
– Thanh...
– Và anh cũng đừng nhớ em nữa – đôi mắt cậu ánh lên vẻ tuyệt vọng – nhất định đừng nhớ em nữa, quên em đi, anh nhé!
Anh ngỡ ngàng, đứng sững.
– Tại sao? – giọng anh lạc đi, như của một người lạ – Em đang nói gì thế?
– Sự thật là... Em sắp lấy vợ. Em sắp cưới. Em là một thằng phản bội. Anh phải quên em đi! – cậu dằn mạnh từng từ, như muốn xé toang lồng ngực.
– Không! – Anh bất ngờ phản kháng, giọng nói hoang mang và giận dữ cùng cực – Em đừng có đùa dai như thế!
– Em xin lỗi...
Công Phượng nhìn gương mặt Văn Thanh, bàng hoàng nhận ra điều cậu nói. Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng, anh cũng không nhớ cậu đã nói gì, không nhớ anh về như thế nào. Chỉ biết, khi anh tỉnh dậy ở trong bệnh viện, ánh mắt lo lắng, xót xa của các anh em trong đội, khi mọi người về hết chỉ còn Xuân Trường ở đó anh gục đầu vào vai Xuân Trường khóc như đứa trẻ.
TobeContinue!!!!!
________
Có ai hóng chap HE không nhĩ....
Hay là viết chap đám cưới Thanh taaaaaaaaaaaaa :))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro