Chương 1

Ran Mouri làm việc ở văn phòng tư vấn luật danh tiếng bậc nhất Tokyo. Hàng ngày, hàng giờ đều có rất nhiều đốc, tổng tài của các tập đoàn lớn hay minh tinh điện ảnh nổi tiếng khắp đất nước chi ra số tiền lớn để nhận được sự chấp nhận của đội ngũ chuyên viên tư vấn.

Công việc của Ran Mouri ngược lại có chút nhàn hạ. Thực ra mà nói nàng tuy rằng tốt nghiệp loại ưu ngành luật của trường đại học khá danh tiếng ở thành phố, thế nhưng công việc của nàng chỉ thuộc về văn phòng, không liên quan đến tư vấn, thành thật mà nói thì công việc này chỉ cao hơn tạp vụ mà thôi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Ran Mouri khó khăn tìm việc, cho dù thành tích có tốt, may mắn cũng không mỉm cười. Chỉ là đặc thù của bản thân khiến nàng nhiều lần bị từ chối. Công việc hiện tại, nếu không phải vì giám đốc có thâm tình với bà chủ quán bar trước kia nàng làm, vẫn là không thể được nhận.

Bàn làm việc của Ran Mouri nằm ở nơi khuất nhất của văn phòng, nếu không để ý cũng không thể thấy nơi đó có người cặm cụi làm việc.

Mặt trời ngoài ô cửa thủy tinh rọi xuống từng tia nắng vàng như mật ong, dù văn phòng có máy lạnh vẫn thấy oi bức, khó chịu. Đưa mắt nhìn ra ngoài, Ran Mouri khẽ nhíu mày, sau đó như cũ hớp một ngụm nước lọc thanh mát chờ máy in chạy ra tài liệu.

Tiếng giấy chạy xôn xao bên tai. Hồi lâu dừng lại, Ran Mouri buông ly nước nắm lấy những tờ giấy nóng hổi, vội vã đóng cuốn thành hợp đồng hoàn chỉnh. Sau đó, đem đến cho Yuki.

Nhận được hợp đồng Yuki nhàn nhạt nói "Cảm ơn".

Ran Mouri chỉ nghe mà không trả lời. Xoay người trở lại làm tiếp công việc còn dang dở.

Nàng như con ong mật chăm chỉ, cặm cụi lưu vào máy thông tin khách hàng tháng này của văn phòng. Rơi vào tai tiếng cười vui vẻ không gượng ép thường ngày của giám đốc, Ran Mouri có chút bất ngờ, giám đốc tuy là người thành lập và phát triển văn phòng, lại hiếm khi xuất hiện, tất cả đều giao cho đội ngũ chuyên viên tư vấn, bình thường cho dù vô tình hay cố ý chạm mặt khách hàng cũng hiếm khi lộ ra vẻ hiếu khách vui vẻ, bất quá cũng chỉ cười xả giao mà thôi. Đích thân giám đốc tiếp đãi, lại quá mức thân thiết như vậy, đủ để thấy vị khách hàng này vô cùng lớn rồi.

Trong lòng Ran Mouri không khỏi nhớ đến lời nói truyền tai mấy hôm trước. Hôm nay giám đốc tập đoàn Kudou đến, có ý muốn tìm luật sư đại diện cho phòng tư vấn luật. Dĩ nhiên hợp đồng kia vì người này mà làm.

Sau đó, nàng nghe tiếng giới thiệu của giám đốc Mergure về Yuki với Kudou Shinichi. Vốn dĩ, Yuki tài giỏi lại là cháu ruột của ông, làm sao để món mồi béo bở này rơi vào tay người khác.

Ran Mouri biết rõ vị trí bàn làm việc của mình vô cùng khuất giống như không bao giờ đến tầm mắt người kia nhưng khi nghe tiếng bước chân ngày càng gần, vô thức nàng muốn trốn tránh.

Giả vờ rơi bút, nàng gấp gáp cúi người, cả th.ân thể khuất sâu dưới ghế, thành công né tránh được ánh mắt của một người.

Con người ta có lúc vô cùng kì lạ, chẳng hạn như việc Ran Mouri biết rõ không chỉ có một người tên Kudou Shinichi nhưng khi nghe đến cái tên này nàng chỉ thấy mỗi mình hắn, lòng mong không phải hắn, đến khi người xuất hiện lại có một tia hy vọng là hắn. Mà khi tiếng nói kia phát ra, nàng không thể không thừa nhận, giác quan thứ sáu của bản thân vô cùng nhạy cảm. Vì vậy, Ran Mouri cố tình né tránh không muốn nhìn thấy người kia nữa, trong vô vọng lại âm thầm mong chờ người kia vô tình biết sự hiện diện của nàng.

Vốn dĩ là vô vọng.

Tiếng cửa phòng giám đốc đóng lại, Ran Mouri mới đủ can đảm trở lại công việc của mình.

Có một câu nói rất hay "Mưu sự tại nhân. Thành sự tại thiên". Ran Mouri rõ ràng cảm nhận được hết ý nghĩa của câu nói này.

Thảo luận trong văn phòng hồi lâu, ba người bước ra, không quá khó để biết mọi chuyện thuận lợi như thế nào.

Giám đốc hô to thông báo, nàng chưa kịp đi đến cũng không có dịp chạm mặt với người kia, thông báo đã xong. Ran Mouri nhàm chán trở lại thu thập công việc.

Nàng không muốn đi tiệc ăn mừng gì đó nhưng mà nửa tháng lương, cái giá quá lớn.

Tan làm lúc 14h chiều, BBQ ngoài trời ở dinh thự của giám đốc diễn ra lúc 19h tối.

Lúc Ran Mouri đến nơi, mọi người đã đến đông đủ rồi, duy chỉ người kia nàng không thấy đâu. Trong lòng vừa nhẹ nhõm, lại có chút thất vọng. Nàng mỉa mai cười một cái, rốt cuộc mày muốn sao đây, Ran Mouri?.

Nhân viên thuộc văn phòng khá đông, chủ yếu là nữ. Vì vậy, khi đặt chân vào dinh thự của giám đốc, Ran Mouri cứ ngỡ bản thân đi nhầm đến show trình diễn thời trang nào đó.
Sau đó, giữ nguyên tư thái đạm mạc nàng tìm ghế khuất để ngồi.

Những người có mặt cũng không mấy bận tâm đến sự có mặt của nàng, như cũ cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng nàng còn nghe được tiếng bàn tán xôn xao về Kudou Shinichi, dĩ nhiên cũng không thiếu ánh mắt mong chờ sự xuất hiện của hắn.

Người hầu lần lượt đem thức ăn mang ra, lò than đỏ rực cũng bắt đầu đốt lên.

Ran Mouri ngồi trên ghế dài, không để tâm đến đám người quần là áo lụa mong muốn thu hút ánh mắt của Kudou Shinichi kia. Có gió nhẹ qua, nàng xoay người ngắm nhìn đám cỏ non dưới chân, trong lòng trầm tư một hồi rồi lại đưa mắt xa xăm đón gió.

Cuộc sống quả thực không công bằng. Người chật vật mưu sinh, người lại xa hoa giàu sang. Trong lòng sinh ra một chút chua sót, Ran Mouri chậm rãi đứng dậy, đi về phía bên kia sân, muốn hóng gió thêm một lúc nữa.

Nàng vận một bộ váy lụa màu trắng đơn giản, theo mỗi bước đi làn váy tung bay trong gió, phía sau nhìn thấy cho cảm giác mong manh yếu đuối, không khỏi khiến người khác muốn chở che, yêu thương. Có điều, phong thái đạm mạc nhìn đời, không rõ yêu hận chán ghét kia, làm cho người khác không thể phá vỡ mà đi vào.

Ran Mouri nương theo gió mà đứng, bóng lưng mảnh khảnh tản ra cô đơn, tùy thời đều có thể ngã xuống.

Jichito dĩ nhiên muốn ôm lấy nàng, muốn đem bàn tay gầy guộc kia vào tay mình mà che chở, chẳng qua nghĩ đến ánh mắt hờ hững của nàng, không khỏi làm hắn chùn bước.

Ran Mouri không phải quốc sắc thiên hương, người nhìn người yêu. Thế nhưng th.ân thể yếu ớt, tản ra cô đơn không khỏi khiến người khác muốn chở che, bảo vệ. Lại nói, nàng th.ân thể khiếm khuyết, không ai nghĩ nàng kén chọn đâu. Thậm chí, bọn họ cũng đã từng nghĩ, nàng có được người để trong lòng đã là may mắn lắm rồi. Vậy mà, so với người khác, Ran Mouri chưa từng mở lòng đón nhận.

Jichito có thích nàng, lại không muốn làm nàng khó xử, chỉ biết âm thầm quan tâm như người bạn, với mong muốn một ngày nào đó, nàng vì nhiệt tình của hắn mà tan chảy lớp băng trên người.

"Gió lạnh. Uống chút nước nóng cho ấm người". Jichito đột ngột đứng cạnh thì thào quan tâm.

Ran Mouri nghe xong chỉ đạm mạc xoay người, cầm lấy ly nước được đưa đến, như cũ cười xả giao thay lời cảm ơn.

Dưới thảm cỏ xanh, in dấu hai bóng hình một cao, một thấp, đẹp đôi đến mức ngỡ ngàng.

Tiếng ồn ào phía sau dội đến, đã thấy bàn tay cầm lấy ly nước khẽ nắm, sau đó nàng nhắm mắt thật lâu. Vốn dĩ, chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi. Cho đến khi nghe lời nhắc nhở của Jichito, nàng mới âm thầm hít sâu một hơi bình tĩnh mà xoay người.

Chỉ có một mình Ran Mouri cảm nhận được từng bước chân khó khăn như thế nào. Hồi lâu, cũng đến được trước mặt người kia. Lúc đó, giám đốc đang giới thiệu gì đó, nàng cũng không nghe rõ.

Ran Mouri ẩn trong đám đông lén lút nhìn hắn một ánh mắt, người đó vẫn tuấn lãng như vậy, có chăng không còn một thiếu niên bồng bột trẻ con nữa rồi.

Bởi vì nhân viên văn phòng rất đông, cho nên trực tiếp bỏ qua màn giới thiệu, sau lời nói của giám đốc thì tiệc nướng bắt đầu.

Ran Mouri không biết hắn có lơ đễnh phát hiện nàng không, thế nhưng không trực diện tiếp xúc với hắn, nàng đã nhẹ nhõm rồi.

Kudou Shinichi bị đám đông vây quanh, chỉ nghe nói cũng không biết nói gì, bọn họ mỉm cười vô cùng vui vẻ. Trong phút chốc, tiếng cười đùa vui sướng vang dội khắp khuôn viên biệt thự.

Ran Mouri ở bên này, không muốn để ý đến. Trầm mặc thu về thế giới của riêng mình. Nàng nghĩ muốn về sớm.
Sau đó, nàng nghe Mergure kêu gọi mọi người bắt đầu nướng thịt.

Người tham dự khá đông, trong khi người giúp việc lại hạn chế, tất cả những người có mặt, kể cả Kudou Shinichi cũng chỉ có năm người nam. Cho nên, Yuki âm thầm đi đến bên Ran Mouri nói gì đó.

Nàng biết, người kia cao quý làm sao chịu động tay. Hơn nữa, cho dù muốn thì cũng không thể. Trong nội tâm của nàng có chút chùn xuống, muốn về sớm e là không thể rồi. Sau đó, nàng nhu nhược nghe lời đứng dậy, tiến về lò than đỏ rực ở bên kia.

Jichito ở bên cạnh nhìn khuôn mặt trắng nõn của Ran Mouri vì lửa nóng mà đỏ hồng không chịu được, sau đó hắn nhìn về phía đằng xa, phụ nữ váy áo sang trọng, nam nhân cao quý hơn người, chỉ âm thầm thở dài một tiếng rồi thôi.

Hắn nói, để hắn làm thay. Ran Mouri tất nhiên không đồng ý.

Dù có gió, nàng vẫn cảm thấy oi bức, mồ hồi trên trán không ngừng tuôn.

Jichito thương tâm nhìn Ran Mouri. Sau đó, lấy một miếng khăn giấy, đột ngột lau giúp nàng. Ran Mouri không nói, nắm lấy tay hắn ngăn cản, mà Jichito ôn nhu như cũ, ánh mắt thâm tình không để ý kháng cự của Ran Mouri.

Nàng không biết làm sao, đành thuận theo.

Kudou Shinichi nói chuyện phiếm bên này, thường xuyên làm như vô ý nhìn về phía Ran Mouri, nàng vẫn luôn lạnh lùng, khó tiếp cận như vậy.
Cho dù ở phía xa không thấy rõ làn da đỏ ngầu vì nóng của Ran Mouri, Kudou Shinichi cũng muốn đứng dậy thay nàng làm công việc kia, cuối cùng không biết lấy lý do gì nên thôi.

Không ai ngoài Kudou Shinichi biết cuộc nói chuyện này nhàm chán đến mức nào.

Cho đến lúc, hắn không nhịn được định phá tan cục diện mệt mỏi này, lại thấy tình cảnh thân mật của hai người, trong mắt là toàn bộ chán ghét, làm hắn nhớ đến lúc vừa bước vào, bóng lưng cô đơn của nàng hài hòa với bóng đổ nhu tình của Jichito, th.ân thể yếu ớt của nàng sóng đôi với vóc dáng mạnh mẽ của người kia cùng bước đến.

Không biết ánh mắt của Kudou Shinichi, một nhóm người bắt đầu tung hô, như là Jichito thích Ran Mouri, không ai không biết, duy chỉ Ran Mouri lạnh lùng như cũ. Sau đó, còn nói Jichito tốt như thế nào, Ran Mouri không nên bỏ lỡ ra sao?.

Kudou Shinichi ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó nói muốn nướng thịt. Thành công đem đám người ham mê hư vinh kia vây quanh.

Ran Mouri nhàm chán ngồi trở lại.

Nàng rốt cuộc vẫn là một mình. Chẳng qua, nàng mong chờ ai đây?.

Dưới lò than đỏ rực là những miếng thịt bò thượng hạng đỏ ngầu từ từ chuyển màu, mọi người vừa cười nói, vừa vây quanh thưởng thức.

Ran Mouri tránh đi nơi của Kudou Shinichi, cũng tránh luôn chỗ của Jichito. Đứng quanh một nhân viên nam nào đó, nàng cũng không biết tên, ghim từng miếng khó khăn ăn hết.

Đối với những thứ mình bài xích, cho dù có ngon, có hảo hạng đến dường nào thì cũng không thể nuốt trôi.
Thịt bò thượng hạng trong miệng ngon ngọt lại tản ra mùi thơm của gia vị, khiến Ran Mouri chua xót muốn thét lên, nàng đã từng khao khát mỗi ngày chỉ cần ăn no mà thôi, một lúc nào đó nàng chật vật đến cơm cũng không có mà ăn, chỉ uống mỗi nước qua ngày. Bây giờ thì sao, lại hoang phí vào những thức ăn đắt tiền, nuốt vào những thứ này, nàng cảm thấy bản thân quá kinh tởm.

Nhịn không được Ran Mouri bắt đầu muốn nôn ra toàn bộ, sau đó vội vàng chạy nhanh vào toilet mà nôn hết số thức ăn vừa đưa vào.

Nàng vốn không thích hợp với những thứ xa xỉ này.

Ran Mouri bước trở ra, mọi người như cũ ăn uống vui vẻ, tựa hồ nàng có mặt càng phiền phức. Nàng cười lạnh, vốn dĩ là như vậy.

Jichito đem cho nàng một ly nước, nàng không từ chối uống hết.
Uống xong, lại nghĩ muốn về.

Thịt tươi đầy ấp va vào mắt, không khỏi nhớ đến mấy đứa nhỏ ở viện mồ côi trước kia nàng ở, kinh phí hiện khó khăn, tiền lương của nàng lại không thể thấm vào đâu, bọn trẻ chỉ ăn mỗi rau, thỉnh thoảng mới có thịt. Tháng này, vô luận thế nào cũng phải kiếm thêm tiền làm một bữa ngon cho bọn nhỏ.
Nói xong một tiếng, Ran Mouri gật nhẹ đầu, sau đó tự mình trở về.
Ngoài Jichito để tâm đến nàng, còn ai nữa đâu.

Ran Mouri từ chối để Jichito đưa về. Không yêu nên dứt khoác, đừng để người ta hy vọng.

Ánh đèn nhàn nhạt rơi xuống tấm lưng nhỏ bé, bóng đổ theo từng bước chân của nàng mà nhẹ rơi, đôi lúc có gió thổi qua, làm cho bóng nàng lêu xêu vặn vẹo, giống như th.ân thể gầy guộc, vì gánh nặng cuộc đời mà héo mòn đi. Không biết khi nào sẽ ngã xuống.

Đi dưới lòng đường hồi lâu, chân có chút đau, bỗng nhiên Ran Mouri cảm thấy hối hận, vì sao hôm nay lại đi cao gót như thế này. Trong lòng lại muốn cười, mày thật ra đang hy vọng cái gì?. Nàng tìm một nơi ngồi xuống, tháo bỏ đôi giày kia, bóp chân một lúc, sau đó cố gắng đi thử thêm một lần, cuối cùng vì bàn chân phồng gộp mà từ bỏ.

Ran Mouri có chút ngán ngẩm nhưng bên ngoài không biểu hiện gì, chân trần nện xuống lòng đường, dù đau cũng không còn lựa chọn.

Nền đá cứng ngắc lạnh lẽo va chạm với làn da mỏng manh, làm th.ân thể nàng có chút lạnh. Trong nội tâm thở dài một hơi, lạnh cũng tốt để cho tinh thần của nàng được thức tỉnh.

Đi được vài bước, đột ngột có một chiếc xe hơi sang trọng thẳng tắp dừng bên vệ đường, Ran Mouri một cái ánh mắt nhàm chán cũng không ném cho, tiếp tục bước đi.

Nàng trước giờ vẫn luôn như vậy.

Một trận liên hồi tiếng bước chân gấp gáp nện xuống lòng đường, Ran Mouri cảm thấy bàn tay mình bị nắm mới xoay lại, sau đó nhìn thấy người đến là ai, chỉ đưa tay tháo ra, hắn lại không quan tâm, cuờng ngạnh lôi nàng vào xe.

Ran Mouri biết hắn muốn làm gì, khó khăn nói một tiếng "Không". Sau đó vùng vằn nhất quyết chống trả.

Kudou Shinichi thấy phản ứng quá mức kịch liệt của nàng thì thoáng bất ngờ, sau đó làm như không nghe thấy gì, mở cửa ném nàng vào trong. Bản thân cũng nhanh chóng trở lại, nhanh tay khóa chặt cửa.

Hắn từng nghĩ, nàng bất ngờ, hay vui mừng, hay hốt hoảng khi nhìn thấy hắn, dù là gì cũng được, như vậy đã có thành tựu rồi. Nhưng không, nàng thờ ơ nhìn hắn, giống như nàng đối với bao người khác, làm hắn có chút thất vọng.

Chỉ là hắn quá gấp gáp.

Trước kia, quen lâu như vậy, nàng cũng chỉ cười mà thôi. Hắn lại bỏ nàng một mình, có tư cách gì đòi hỏi.
Ran Mouri nhàn nhạt nhìn Shinichi, sau đó nhìn về phía trước, tỏ vẻ không quan tâm. Nhưng tim nàng lại nghe rõ ràng thình thịch từng tiếng.
Đối với ai, Ran Mouri đều như vậy mà đối đãi, chỉ là trong tâm nàng có nhộn nhạo hay không mà thôi.

Đã từng có một người khiến nàng suýt tự nguyện phá đi lớp gai kia. Nhưng tất cả đã là quá khứ.

Trên đời này, ngoài Kudou Shinichi mà nói không ai có thể hiểu rõ Ran Mouri như thế nào. Mà Ran Mouri cũng đối với Kudou Shinichi đồng dạng như vậy.

Cho nên khi hắn nắm lấy chân nàng, đem lau sạch bụi bẩn bám vào, Ran Mouri cũng không muốn kháng cự. Hay nói kháng cự không kết quả nên cũng không phí sức.

Thật lâu trước kia, nàng ăn rất ít, th.ân thể ốm đến nỗi chỉ còn da, hắn luôn miệng bảo nàng ốm, sau đó quyết tâm ép nàng ăn thật nhiều món, dù nàng không thuận ý nhưng hắn vẫn có cách ép buộc như là sẽ hôn nàng, như là sẽ không cùng nàng ăn cơm nữa. Lúc đó, Ran Mouri chỉ cười, sau đó anh một ngụm, em một ngụm mà vui vẻ ăn hết.
Ran Mouri nhìn đôi giày thể thao trắng muốt vừa chân của mình thì có chút bất ngờ. Trong lòng nghĩ hắn vì nàng mà mua giày này, sau đó xua đi ý nghĩ không an phận.

Lại nghe hắn nói "Đi ăn chút gì đi". Là câu ra lệnh chứ không phải là một câu hỏi.

Ran Mouri kháng cự "Không". Lời nói vội vàng thốt ra lại có thể biết được chật vật như thế nào.

Kudou Shinichi không quan tâm, đạp chân ga phóng thẳng.

Cả buổi tối nàng ăn đều nôn ra hết, như vậy hắn làm sao yên tâm.

Kudou Shinichi đem nàng đến một quán ăn bên đường. Ran Mouri bất ngờ, sau đó là lạnh nhạt không có biểu hiện gì, đối với nàng càng chống cự càng chứng tỏ bản thân có để tâm, cho nên nàng cứ nhàn nhạt như vậy.
Kudou Shinichi nghĩ chỉ mua cho mỗi nàng cuối cùng lại gọi cho cả hai.

Không mất nhiều thời gian, một lúc liền có người mang hai bát cháo nghi ngút khói đặt trên bàn.

Kudou Shinichi vẫn còn nhớ rất rõ, trước kia cho dù như thế nào Ran Mouri cũng nhất định tự mình nấu ăn, nàng bảo thức ăn ngoài không bổ dưỡng lại tốn kém. Cho nên đa phần thời gian đều là Kudou Shinichi ăn cơm do Ran Mouri nấu. Có đoạn thời gian, cuộc sống của Ran Mouri vô cùng khó khăn, trong người không có tiền vì vậy chỉ uống nước qua ngày, sau đó thì bữa đói bữa no từ đó dạ dày của nàng không được tốt. Ran Mouri phải thường xuyên ăn cháo thay cơm. Lúc mới quen Kudou Shinichi, hắn cứ tưởng nàng thích ăn cháo, cuối cùng vì dạ dày tái phát hắn mới biết được nguyên nhân thực sự.
Cuối cùng, mỗi khi dạ dày Ran Mouri dở chứng, hắn đều dẫn nàng đến nơi này.
Kudou Shinichi nếm thử một muỗng cháo, vẫn là cháo hải sản như ngày nào, nhưng mùi vị đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ, cũng giống như người trước mắt.

Tám năm rồi.

Cô chủ quán ngày xưa cũng không còn.

Mỗi người đều đang chạy đua về phía trước. Hắn làm sao mong mỏi có người đứng lặng, chờ hắn quay đầu nhìn lại đây. Huống hồ, tất cả lỗi lầm đều thuộc về hắn.

Ran Mouri lẳng lặng ăn từng muỗng nhưng lòng làm như có từng con sóng nhỏ khẽ gợn. Đây là quán ăn duy nhất nàng chấp nhận ghé qua. Lâu như vậy, hắn vẫn còn nhớ. Chẳng qua, chủ quán đã thay đổi từ rất lâu rồi.

Kudou Shinichi không nói chuyện, chỉ nếm qua mùi vị của cháo. Sau đó, không ăn nữa, ánh mắt như có như không rơi trên người Ran Mouri, chỉ mong nhìn thấy một chút bất thường của nàng. Nhưng không, nàng vẫn kiên cường mà nhu nhược như vậy.
Vốn dĩ, đều hắn mong đã quá xa vời.

Kudou Shinichi dường như biết khi bản thân quan tâm hỏi han thì Ran Mouri cũng không trả lời, cho nên hai người vẫn duy trì trạng thái im lặng.
Ran Mouri không muốn cũng không thể đối mặt với Kudou Shinichi nhưng cháo càng ăn càng thấy đắng, chỉ mình nàng biết phải khó khăn như thế nào để ăn, giống như quan hệ của hai người sau tám năm.

Chật vật một lúc, Ran Mouri mới ăn hết. Nàng vốn không có thói quen để thừa thức ăn.

Kudou Shinichi cũng không nói chuyện, thấy nàng ăn xong thì tính tiền, sau đó còn nói đưa nàng về.

Ran Mouri tất nhiên không thuận ý, lần này Kudou Shinichi cũng không ép.

Trước khi đi, hắn nhét vào tay nàng một viên thuốc. Ran Mouri nhận ra, là thuốc trị đau dạ dày trước kia nàng hay dùng.

Ran Mouri nhìn theo bóng xe của Kudou Shinichi, cười lạnh. Sau đó, quăng viên thuốc vào thùng rác gần đó.

Ai cũng sẽ thay đổi.

Nàng vốn không còn sử dụng thuốc kia nữa, tựa như nàng đã quen với cuộc sống không có người mang tên Kudou Shinichi nữa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #shinran