Chương 2

Kể từ ngày đó, Ran Mouri không gặp Kudou Shinichi thêm một lần nào.

Yuki đã chuyển hẳn sang tập đoàn Kudou, chỉ khi có vụ kiện quan trọng cô ấy mới trở về xử lý.

Tất nhiên cũng không quên khoe khoang nơi làm việc sang trọng như thế nào, được mọi người kính nể ra sao, được Kudou Shinichi quan tâm, hỏi han nhiệt tình bao nhiêu?. Ai cũng lộ rõ vẻ mặt ngưỡng mộ, tất nhiên vô cùng ao ước bản thân tài giỏi như vậy.

Ran Mouri vẫn là im lặng, không quan tâm.

Nàng làm thêm vào buổi tối ở khách sạn "New Moon". Trại mồ côi rất cần tiền. Mấy đứa nhỏ cũng cần có thịt để ăn.

Tất nhiên với tính tình trầm lặng và ít nói của nàng, chỉ được nhận làm tạp vụ. Ran Mouri không kén chọn, cả quán bar cũng đã làm, công việc này thì nói là gì, nếu không nói là quá tốt.

Phòng 109 đã có người đặt, mười lăm phút nữa sẽ tới, quản lý bảo Ran Mouri dọn phòng.

Nàng vận đồng phục của khách sạn, chân váy màu xanh phủ gối, áo sơ mi bên trong, khoác ngoài là yếm cộc tay đồng dạng màu xanh.

Trong công việc Ran Mouri rất có trách nhiệm, đã nhận tiền của người thì phải lao động cho xứng đáng số tiền được nhận. Nàng vốn không thể ngồi không hưởng lộc.

Hồi lâu bước vào, cơ bản dọn dẹp đã hoàn tất chỉ còn toilet. Ran Mouri đã có chút mệt mỏi. Quẹt vội mồ hôi vươn trên cổ áo, nàng bước vào toilet bắt đầu công việc.

Bất thình lình, cánh cửa lớn đột ngột đóng lại, Ran Mouri biết nhưng không mấy quan tâm.

Không qua bao lâu đã làm xong, khẽ nhìn đồng hồ trên tay, vừa đủ thời gian.  Ran Mouri thấm mệt, nàng vội tát vài ngụm nước lạnh vào mặt giúp thanh tỉnh. Vẫn chưa tới giờ về.

Vừa mở cửa, vừa lau nhanh nước đọng lại, nàng đi ra.

Biểu cảm Ran Mouri chợt biến, trong nháy mắt kia, sắc mặt nàng trắng bệch như người chết. Trong lòng nghĩ muốn trốn, căn phòng như thế này liệu có thể náo thân nơi nào.

Người kia cũng sớm nhìn thấy, chỉ nhíu mày. Sau đó nhìn về phía Ran Mouri, va vào mắt từng giọt nước chưa khô tí tách rơi xuống cổ, chỉ thấy ma mị lại liếc mắt nhìn thấy cặp đùi thon gọn, cổ họng không nhịn được thèm thuồng, vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Làm như nghĩ ra được gì đó, người kia hôn an ủi người con gái xinh đẹp đang tức giận vì bị phá hư chuyện tốt.

Ran Mouri xoay mặt không dám nhìn, nhưng âm thanh cắn nuốt kia cho dù che kín tai cũng không thể không nghe được. Nàng vô cùng rõ, bản thân đã phá hoại cái gì rồi.

Họ vốn xem nàng là vô hình.

Ran Mouri mặc kệ, lạnh nhạt mà bước thẳng đi ra. Lại nghe giọng nam ồ ồ ra lệnh "Đứng lại".

Người kia đem chăn che kín thân dưới của hai người, phủ hoàn toàn lên người của cô gái, gã quơ vội khăn tắm của khách sạn mà thờ ơ che, sau đó đi về phía nàng.

Ran Mouri có thể lờ mờ đoán được ý định của người kia. Trong lòng lại tìm cách thoát thân.

Không biết gã nói gì, cô gái trên giường cuộn mình trong chăn đi vào nhà tắm.

Ran Mouri nghĩ tình hình không ổn, cho nên vội bước ra ngoài. Liền bị tay gã nắm chặt, rất nhanh ném nàng lên giường.

Người kia tầm ba mươi, khuôn mặt khi cười rất rạng rỡ, rơi vào mắt chỉ thấy kinh tởm, giống như một loài thú hoang có thể động dục với bất kỳ con cái nào.

Ran Mouri lòm còm bò dậy lại bị thân thể to lớn của gã chèn ép, tay gã rất to, chỉ với một nắm đã đem hai tay nàng khóa chặt trên đầu giường, tay còn lại giống như thưởng thức món ngon, từ từ cởi áo của nàng.

Thân thể nàng kịch liệt run rẩy nhưng vì giằng co nên gã cũng không phát hiện, sau đó cố gắng giữ vững lý trí để tìm cách, nàng không chống cự nữa.

Gã hài lòng nở nụ cười.

Ran Mouri nghe tiếng nước xả trong nhà tắm.

Gã chỉ quấn mỗi khăn, cả thân thể lại đè lên thân người nhỏ bé nên Ran Mouri có thể cảm nhận rõ ràng từng bộ phận cơ thể người kia rục rịch chờ phản ứng vô cùng mãnh liệt.

Vì giằng co, mái tóc đen rối tung phủ xuống đầu vai, va vào mắt lại thấy quyến rũ, phong tình. Động tác gã lại càng nhanh hơn.

Trong nội tâm vô cùng hoảng sợ, Ran Mouri vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được tình trạng của bản thân. Sau đó, nàng nhẫn tâm cắn mạnh vào môi. Máu tanh mặn chát thấm đầy miệng, nàng mới hiểu rõ tình trạng bản thân có bao nhiêu nguy hiểm.

Bên tai lại vang câu nói của ai kia, từ rất lâu rồi, khi nàng chỉ là đứa nhỏ học phổ thông mà thôi.

"Bỏ tay ra". Người con trai chỉ thẳng vào mặt người đàn ông đang âm thầm lén lút sờ soạng khắp thân thể cô gái nhỏ. Lại không quên kéo người con gái ra phía sau che chắn, bảo vệ.

Ở trong quán bar nhiều người, lại bị thằng nhóc miệng còn hôi sữa gây hấn, ít nhiều cũng có ánh mắt nhòm ngó, người đàn ông càng thêm tức giận quát "Liên quan gì đến mày?".

"Cô ấy là vị thành niên. Không muốn ăn cơm tù, ông tốt nhất tránh xa cô ấy ra". Cậu thanh niên tuy không được bao nhiêu tuổi, thế nhưng giọng nói thị uy rõ ràng, làm người đàn ông có chút sợ hãi.

"Vị thành niên". Người đàn ông thất sắc, cứ nghĩ cô bé trẻ hơn so với tuổi. Không ngờ lại là trẻ con. Không nhịn được hoảng sợ, người đó bước vội rời khỏi. Không quên kèm theo ánh mắt hâm dọa, giống như "Mày nhớ đó!".

Từ đầu đến cuối, cô gái vẫn duy trì im lặng. Sau đó, ánh mắt mọi người dần tản ra.

Cô gái như cũ trở lại công việc, giống như chuyện ầm ỹ vừa rồi không liên quan đến mình.

Nghĩ đến đoạn ký ức xa xưa, nàng chỉ cười nhạt, bản thân nàng không cứu được, thì còn nhờ vào ai. Huống hồ trước nay, chưa ai vì nàng mà tình nguyện bảo vệ.

Sợ bản thân không đủ bình tĩnh, Ran Mouri cắn môi thêm một lần, cảm giác đau rát tê cứng toàn thân. Sau đó, gã cúi đầu muốn hôn nàng, lấy hết sức, nàng ngẩn mặt một đường thẳng tắp cắn vào thân thể cường tráng của gã.

Trong nháy mắt gã đau đớn, chỉ nhìn thoáng qua vết cắn, ngược lại mỉm cười dâm loạn.

Nụ cười kia ý tứ quá rõ, nàng không thể thoát.

Nhân cơ hội Ran Mouri lấy chiếc đèn đầu giường ném về phía gã, gã nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, chiếc đèn rơi xuống vỡ toang.

Ran Mouri vội vàng ngồi dậy, chạy nhanh về chiếc xe chứa drap giường vừa thay, bàn tay gấp gáp đem xô nước bẩn chưa kịp đổ đi, đổ vội ra sàn nhà.

Khách sạn sang trọng được lót bằng gạch men cao cấp, vô cùng sáng bóng vì vậy khi Ran Mouri đem nước tưới lên, căn phòng trở nên ẩm ướt, trơn trượt, gã cau mày nhìn nàng thoát khỏi.

Vừa rồi mãi lo nhiệt tình mà không phát hiện người thứ ba. Có điều, cô em này ngon.

Sau đó, hối tiếc nhìn Ran Mouri rời khỏi.

Ran Mouri bước ra ngoài, đóng chặt cửa. Không thấy người nọ đuổi theo, tinh thần cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng an toàn rồi!

Vừa mới bước ra, lại nhìn thấy Kudou Shinichi.

Đôi mắt màu xanh dương thăm thẳm như biển nhìn đến bộ dạng mệt mỏi của nàng, dời đến tóc tai xốc xếch không gọn gàng, sau đó liếc xuống quần áo không được chỉnh tề, dừng lại ở một vài nút áo sơ mi đã được cởi ra, nếu nhìn kỹ sẽ còn thấy được vòng một gợi cảm trắng noãn lấp ló sau lớp áo, chẳng qua hắn chỉ thờ ơ nhìn, không nhận ra cảm xúc gì ở dưới đôi mắt kia.

Đâu đó Ran Mouri nhận ra, ánh mắt của Kudou Shinichi còn chứa không tin nhìn nàng.

Trong nội tâm khẽ đau đớn, Ran Mouri chỉ nhìn thoáng qua cô gái ăn vận sang trọng đi cùng Kudou Shinichi, sau đó cười nhạt, làm như không quen biết, xoay lưng chỉnh vội quần áo bước đi.

Ai rồi cũng thay đổi...À không! Hắn từ tám năm trước đã thay đổi rồi. Nàng vốn không nên có ước vọng xa vời nữa.

Kudou Shinichi nhìn theo bóng lưng Ran Mouri sau đó nhìn lại số phòng. Bàn tay giấu trong túi quần nắm chặt.

..
..

Chàng trai tầm mười tám khôi ngô, hai tay đút túi quần lủi thủi đi ở phía sau cô gái hỏi "Tại sao cậu không phản kháng?".

Cô gái làm như không để tâm tiếp tục đi tới.

Chàng trai lại không để ý, chỉ nói chuyện bản thân muốn nói "Cậu như vậy làm sao lại làm ở quán bar được, không khéo bị người lợi dụng. Tớ không thích cậu làm việc ở nơi phức tạp như vậy". Câu sau hắn chỉ nói cho bản thân nghe.

Ran Mouri thoáng chậm bước, sau đó ôm túi đồ như cũ lạnh nhạt di chuyển, giống như không có người đi theo nàng.

Kudou Shinichi thở dài dừng chân, đợi Ran Mouri đi được một đoạn mới hét lớn "Ran Mouri...Tớ đang nói chuyện với cậu đấy. Cậu...có...nghe...thấy...không?".

Ran Mouri làm việc ở quán bar, được bà chủ thương tình, thông cảm hoàn cảnh nên tầm 10h nàng đã tan làm. Trên đường vắng vẻ, không có mấy người. Dù vậy, giọng Kudou Shinichi rất to, từ xa xa đã nghe thấy, làm một vài người chú ý, không ngừng đưa mắt tò mò quan sát chuyện đang xảy ra.

Ran Mouri bất ngờ sau đó xoay lưng thì thấy Kudou Shinichi ở phía xa, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau hắn lại cười rạng rỡ, giống như rất vui vẻ, kịch liệt vẫy tay với nàng. Dường như sợ nàng vì ban đêm không thể nhìn rõ.

Ran Mouri bỗng muốn cười, bên ngoài lại lạnh lùng, cuối cùng không nhìn nữa.

Thấy nàng định bước đi, Kudou Shinichi vội vàng chạy lại, bắt nhanh đôi bàn tay mềm mại, khoảnh khắc đó thực sự ghi sâu đến tận đáy lòng.

Nàng khẽ run người, quay sang nhìn hắn, không nghĩ tới lại nghe những lời nói kia.

"Ran Mouri...Là cậu cố tình giả vờ hay thực sự không biết. Tớ mỗi ngày đều đến nơi làm việc của cậu không phải vì tớ ham chơi, cũng không phải vì tớ muốn đến. Tớ đến chỉ để nhìn cậu, tớ chỉ muốn được bảo vệ cậu khỏi những tên yêu râu xanh như người đàn ông kia. Như vậy, cậu cũng không thể hiểu được sao?".

Ran Mouri dĩ nhiên biết nhưng lại dặn lòng không được biết cũng không dám biết.

Kudou Shinichi lần đầu tiên gặp được Ran Mouri vào năm đầu tiên của trung học.

Dưới nắng chiều tà tà, nàng đứng đón gió nhìn theo bóng cây rẻ quạt, cành lá đun đưa mang theo hàng trăm chiếc lá màu vàng ươm khẽ bay, trong lòng Kudou Shinichi nghĩ nàng sẽ mơ mộng vươn tay đón lấy, nhưng ngược lại Ran Mouri chỉ đưa mắt buồn nhìn theo, sau đó ngoảnh mặt bước đi.

Lần thứ hai gặp lại là lúc nhận kết quả thi.

Trong hàng ngàn con người ở trường cấp ba, Kudou Shinichi chỉ thấy mỗi Ran Mouri bình tĩnh, tựa như hồ nước phẳng lặng không sóng gợn nhận kết quả.

Kudou Shinichi nghĩ có lẽ kết quả không tốt, cuối cùng hắn lại phát hiện nàng đứng thứ hai toàn trường, chỉ sau mỗi hắn.

Lần thứ ba gặp lại là lúc thông báo lễ hội của trường.

Trên mặt mỗi người đều mang hào hứng vui vẻ, Ran Mouri ngược lại, vẫn đạm mạc thờ ơ như cũ.

Hắn có chút mong chờ nhìn thấy nàng, rốt cuộc nàng lại không đến.

Dần dần, Kudou Shinichi cảm thấy lạ, nàng vốn không có biểu cảm khác sao?. Từ đó có lần thứ tư, lần thứ năm, chỉ mong nhận thấy một biểu cảm khác của Ran Mouri, cuối cùng trong vô thức tự bao giờ ánh mắt Kudou Shinichi đã hướng về Ran Mouri.

Trong hàng vạn người trên thế giới, hắn cũng chỉ thấy mỗi mình nàng.

Người ta nói "Gặp đúng người là như thế nào?". Chính là cho dù bạn không làm gì, anh ấy cũng yêu bạn. Kudou Shinichi chính là như vậy.

Sau đó, mỗi ngày hắn đều đến quán bar, ánh mắt thỉnh thoảng thưởng thức xung quanh, chỉ là đa phần đều hướng về nàng, cho dù thờ ơ cũng không thể không nhận ra.

Ran Mouri ít nói nên hầu như hai người không trò chuyện. Chỉ có hành động của hắn làm mọi người tò mò, thế nhưng việc hắn có quan tâm đến Ran Mouri hay không, chẳng có mấy ai để tâm.

Đêm khuya Ran Mouri tan làm, Kudou Shinichi cũng chỉ lẳng lặng đi theo, đợi đến khi nàng an toàn trở về, hắn mới xoay lưng bước đi.

Ran Mouri biết rõ nhưng lại cố tình làm như không biết cái gì.

Vốn dĩ hắn không tin bản thân có tình cảm với nàng, chỉ mong một ngày nhận ra ngộ nhận. Nhưng sự việc Ran Mouri bị sàm sỡ hôm nay chính là xúc tác đem tình cảm của Kudou Shinichi nói ra hết.

Ran Mouri không trả lời, chỉ lẳng lặng tháo tay Kudou Shinichi, ôm túi đồ bé xinh của mình mà tiếp tục đi về.

Kudou Shinichi chỉ thở dài nhìn theo.

Mấy ngày sau đó Ran Mouri cũng không nhìn thấy Kudou Shinichi nữa.

Trong lòng có chút trống vắng, cùng không quen. Trong lúc làm việc, ánh mắt nàng tựa như vô tình, tựa như cố ý nhìn về một góc, thế nhưng đã không còn đôi con ngươi màu lam dõi theo nàng. Khi va chạm với mắt tím, mắt xanh sẽ mỉm cười thực tươi.

Thời gian qua thật lâu, cho đến khi Ran Mouri nghĩ Kudou Shinichi sẽ không đến và bản thân nàng cũng đã quen với chiếc ghế trống thì hắn lại đột ngột xuất hiện.

Ran Mouri không muốn biết thân phận Kudou Shinichi như thế nào nhưng trường cấp ba nàng theo học, được phân thành hai giai cấp, một là dành cho quý tộc, còn lại là dành cho những cấp thường thường bậc trung.

Lớp Ran Mouri học dĩ nhiên thuộc giai cấp thứ hai. Mỗi ngày đến lớp đều nghe một số bạn gái xinh đẹp bàn tán về mấy anh chàng nhà giàu, đẹp trai. Kudou Shinichi cũng là một trong số đó.

Ran Mouri không nhớ rõ nhưng nàng biết hắn là con nhà giàu, bố mẹ đều có địa vị nhất định nên khi Kudou Shinichi xuất hiện với tư cách là nhân viên của quán, làm nàng có chút bất ngờ.

Cuối cùng không quan tâm nữa, chú tâm làm việc.

Kudou Shinichi nói rất nhiều, hòa đồng vui vẻ với nhân viên khác nên rất được quý mến. Còn Ran Mouri lại giống như con ốc sên nhỏ, chỉ biết thu mình vào vỏ ốc mà tồn tại.

Ran Mouri thường xuyên tránh tiếp xúc, va chạm một mình với Kudou Shinichi.

Hắn biết rõ nhưng không nói gì.
Vì cùng là học sinh trung học cho nên hai người tan làm cùng giờ. Những lúc như vậy, hắn vẫn theo thói quen cũ cùng nàng trở về nhưng không chỉ đứng ở phía xa mà hiên ngang sánh bước cùng nàng.

Ran Mouri không phản ứng.

Kudou Shinichi hỏi han rất nhiều, đáp án nhận lại chỉ là im lặng, hắn vẫn tiếp tục nói như thể nàng có nghe hay không không quan trọng, đến khi cảm thấy chán thì dừng lại.

Sau đó, ngày mai lại tiếp tục những câu truyện không đầu không cuối.

Một tháng trôi qua.

Kudou Shinichi biết rõ Ran Mouri cố tình né tránh, hắn lại thường xuyên làm cho hai người tiếp xúc.

Hắn kể về những vị khách của mình, hay mẫu chuyện cười được Ran Mouri xem là nhảm nhí. Hay đôi lúc là một vài viên kẹo bạc hà khi thấy nàng mệt mỏi.

Trong số tất cả những người theo đuổi Ran Mouri, Kudou Shinichi được xem là mặt dày nhất. Dù là nhất sương tình nguyện cũng được, chỉ cần nàng chưa quen người khác hắn sẽ không thể chết tâm.

Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, thấm thoắt đã đến Noel.

Kudou Shinichi như cũ đi cùng Ran Mouri trở về.

Đã tầm 22h, đường đi lại đông đúc, Ran Mouri nhìn thoáng qua sau đó dừng hẳn ở trước cây thông xanh đỏ lấp lánh đặt trước nhà thờ.

Kudou Shinichi đứng bên cạnh, không biết nàng đang nghĩ gì.

Đứng trước nhà thờ hồi lâu, tóc mai phủ tuyết trắng xóa, Ran Mouri kéo cao cổ áo. Ừm...cũng không lạnh như nàng tưởng.

Kudou Shinichi định đưa tay lau đi tuyết đọng trên đầu nàng, nhìn thấy thân thể Ran Mouri khẽ động, cho rằng nàng xoay lưng bước đi nên rút tay về.

Kudou Shinichi luôn không đoán được ý định của Ran Mouri.

Lần đầu tiên Ran Mouri quay đầu, chủ động trực diện tiếp xúc với hắn.
Sau đó nàng chỉ tay vào mình, khó khăn nói từng chữ "Không...thể...nói...chuyện".

Từng ấy tháng quen biết nàng nhưng đây là lần đầu tiên Ran Mouri nói chuyện, thực ra ban đầu Kudou Shinichi thấy lạ nhưng chỉ nghĩ nàng đạm mạc lạnh lùng nên không thích nói chuyện, cho đến khi vào làm trong quán bar.

Ran Mouri trời sinh tính tình lạnh nhạt ít nói, vào năm tám tuổi trong một trận hỏa hoạn lấy đi sinh mệnh của bố mẹ. Sau đó, nàng được đưa vào cô nhi viện.

Lần đó, ảnh hưởng đến dây thanh quản, Ran Mouri lại ám ảnh sự việc kia, thu mình về thế giới riêng, từ đó không thích nói cũng không muốn nói.

Nếu các sơ ở cô nhi viện không khuyên nhũ, Ran Mouri thậm chí không thể nói chuyện. Nhưng kết quả nhận được chỉ là dăm ba từ cụt ngủn.

Kudou Shinichi dĩ nhiên biết, vẫn mong có cơ hội cùng nàng cố gắng, chỉ là mong manh mà thôi.

Ran Mouri lại chỉ vào hắn nói "Không....ngại...sao?".

Kudou Shinichi nghe xong nhất thời không biết ý của Ran Mouri là gì, hắn đứng thù lù bất động suy nghĩ, sâu trong đôi con ngươi màu lam toàn bộ là khó hiểu.

Ran Mouri không giải thích gì thêm, cuối cùng bước trở về.

Hắn hiểu rồi. Nàng nói, nàng chấp nhận lời tỏ tình của hắn.

Ran Mouri đi được một đoạn mới nghe tiếng hét lớn của Kudou Shinichi từ xa "Ran Mouri...tớ không ngại".

Nàng không quay đầu mà tiếp tục đi.

Kudou Shinichi dĩ nhiên vội vàng chạy đến, nắm lấy tay nàng, thành công đem bước chân Ran Mouri dừng hẳn, hắn đi lên phía trước, đối diện với nàng. Có vô vàn điều để nói, cuối cùng chỉ nói "Cho tớ ôm cậu".

Ran Mouri không nói gì. Kudou Shinichi cũng không đợi câu trả lời đã vội vàng ôm cô gái nhỏ vào lòng, cảm giác mang đến thực tốt đẹp.

Sau đó hắn thì thầm vào tai nàng "Cám ơn...cám ơn cậu..." Kudou Shinichi đột nhiên dừng lại, sau đó đổi xưng hô "Cám ơn...cám ơn em đã cho anh cơ hội".

Kudou Shinichi không nói lời nào, hôn vội lên trán Ran Mouri. Tất nhiên Ran Mouri chỉ âm thầm đỏ mặt.

Noel năm nào, có hai người hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #shinran