extra: Chuyện tỏ tình
Bối cảnh chuyện tỏ tình của Mingyu và Jeonghan thật ra không nghiêm túc và lãng mạn như nhiều người hay nghĩ.
Hôm đó là ngày họp câu lạc bộ Âm nhạc ở Học viện, và cũng trùng hợp là ngày Mingyu bước sang tuổi 20. Đủ tuổi uống đồ có cồn, đám đàn anh đàn chị trong nhóm đã bàn nhau phải cho hắn nếm mùi đời, nếm một lần rồi nhớ mãi.
Mingyu nào hay biết mình bị đem lên thớt, hắn còn đang bận chìm trong cảm giác lâng lâng và luống cuống vì người hắn thích cũng sẽ đi chung trong chuyến này.
Và theo như những gì hắn biết về Jeonghan kể từ khi phổ thông, anh rất không có hứng thú và nhiệt tình gì với những hoạt động mang tính tập thể này. Một lần cuối cùng tham gia ăn uống ca hát hồi đó trước khi thi vào Học viện, anh đã gục lên lưng hắn ngay sau khi buổi karaoke kết thúc, lẩm bẩm nói rằng mình chỉ muốn sập nguồn thôi khiến hắn bật cười.
Jeonghan ngả đầu bên hõm cổ hắn, vươn đầu ngón tay chọc vào răng nanh của hắn rồi ngủ thiếp đi.
Đó cũng là lúc Mingyu nhận ra sự thay đổi trong tình cảm mà hắn dành cho anh – không phải sự tôn kính xã giao giữa đàn anh và đàn em, không phải sự ngưỡng mộ của một người soạn nhạc đối với giọng ca của mình – mà là tình cảm yêu thích đơn thuần giữa một người với một người.
Hắn không phải một người quá hèn nhát, nhưng cũng chẳng dũng cảm gì cho cam. Đối với chuyện tỏ tình với người mình thích, nhất là khi đối phương chẳng có chút dấu hiệu rõ ràng gì là anh cũng thích hắn cả, Mingyu sẽ không làm liều.
Thế nên, hắn quyết định tối nay phải giữ mình, không được phép say rượu làm bậy.
Song, mọi thứ đi ngược lại với điều hắn dự tính.
Mọi người trong ban nhạc mời rượu hắn liên tục, vỗ lưng rồi ôm vai bá cổ chúc mừng hắn cuối cùng cũng trưởng thành làm hắn không thể từ chối nổi.
Và mỗi một lúc hắn ngửa cổ uống một chén, ánh mắt hắn sẽ lại vô thức nhìn về phía Jeonghan – người cũng đang ngồi uống với các thành viên khác trong câu lạc bộ.
Đến khi Mingyu ngồi được xuống ghế bên đống lửa trại, hắn đã say ngoắc cần câu.
Hắn cứ ngồi ôm chai rượu rồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chỉ biết là Jeonghan đang ngồi ở ghế kế bên, ngón tay thon dài vuốt nhẹ miệng chén đã cạn.
"Sao em cứ nhìn anh vậy?" Anh bị hắn nhìn chằm chằm nên thấy buồn cười, nghiêng đầu quay sang hỏi người con trai đã xỉn.
Mingyu không đáp, chỉ ôm khư khư chai rượu bằng hai bàn tay to lớn rồi ngồi ngắm anh.
Và khi Jeonghan chuẩn bị nhấp môi thêm một chén, hắn đột ngột lên tiếng.
"Em thích anh."
Hắn say lắm rồi, thậm chí còn không biết mình đang tỏ tình với người ta.
Động tác uống rượu của Jeonghan ngừng lại. Anh mở to mắt nhìn hắn, nhưng chỉ nhìn ra được sự nghiêm túc trong đôi mắt sáng bừng kia, mặc cho chủ nhân của nó đang trong cơn mê sảng vì rượu cồn.
"Yoon Jeonghan."
"Jjongjjong ơi."
Hai má Jeonghan đỏ bừng, nhưng là vì ngại và xấu hổ. Anh liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ thì mới thở phào nhẹ nhõm, vì dù sao hai người bọn họ cũng ngồi ở chỗ tối nhất vòng tròn, nếu bị phát hiện ra là đang thủ thỉ riêng với nhau thì anh không biết phải giấu mặt đi đâu khi mọi người trêu.
"Em say lắm rồi Mingyu à..." Anh cố đánh thức sự thanh tỉnh trong hắn.
Nhưng Mingyu lại lắc đầu, xụ mặt đầy buồn rầu và hờn dỗi.
"Em không say, em thích anh thật mà." Hắn nói, giương đôi mắt cún lên nhìn anh, "Anh cũng thích em được không?"
"Đừng thích người khác, chỉ thích một mình em thôi được không?"
"Em chưa từng thích ai nhiều như vậy đâu..."
Hắn càng nói, mặt mũi và vùng cổ của Jeonghan lại càng đỏ hơn.
Tim anh cũng đập ngày một nhanh hơn.
Bởi anh nào nghĩ tới sẽ có một ngày chú chó lớn xác đầy ngốc nghếch và ngây thơ này cũng sẽ thích anh như anh thích hắn.
"Jjongjjong ơi."
"... Đừng có gọi vậy nữa." Nếu không tim anh sẽ nổ tung mất.
"Ò..." Hắn ỉu xìu, cúi gục đầu nhìn chai rượu, cố gắng tìm lại chút tỉnh táo.
Jeonghan hít sâu một hơi, lén nhìn chú chó lớn đang cụp tai kế bên mình.
"Mingyu." Anh quay sang hỏi hắn, "Em nói thật lòng à?"
Hắn gật đầu ngay tức khắc.
Jeonghan cắn môi, nhắm chặt mắt lại rồi ghé sát lại phía hắn, áp môi mình lên môi đối phương trong giây lát rồi rời đi luôn – rời đi đúng nghĩa đen, vì anh đã lập tức đứng dậy bỏ chạy về lều của mình, bỏ mặc Mingyu ngồi ngơ ngác bên đống lửa trại.
Hắn bần thần sờ lên môi mình, cảm giác như cơn say khi nãy đã biến mất hoàn toàn, vì giờ đây tất cả những gì hắn cảm nhận được là sự mềm mại vừa diễn ra trong tích tắc.
Hắn đưa chai rượu cho người bên cạnh, loạng choạng đứng dậy rồi bước đi thật nhanh về phía lều của anh.
Và khi hắn kéo phéc-mơ-tuya rồi tiến vào, Jeonghan đã xấu hổ đến mức cuộn thành một cục tròn trong chăn.
Mingyu nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, dang tay ôm cả cục chăn kia vào lòng từ phía sau.
"Jeonghan."
Anh không đáp.
"Yoon Jeonghan."
Anh vẫn không trả lời.
"Jjongjjong."
Lần này thì người trong chăn đã không thể chịu đựng được nữa, đành tung chăn ra rồi giơ tay bịt miệng hắn lại, cả mặt đỏ bừng như quả cà chua chín mọng.
Mingyu dụ được người ra thì hài lòng mỉm cười, nhân cơ hội nắm lấy tay anh rồi kéo người sát vào lồng ngực mình.
"Em tỉnh rượu rồi."
"Ừm."
"Nụ hôn đầu của em đấy."
"... Anh cũng vậy."
"Anh chịu trách nhiệm đi chứ?"
"Em cũng phải chịu trách nhiệm với anh đi."
"Em làm gì đâu?"
"Lồng ngực anh sắp nổ tung rồi, anh có thể lên cơn nhồi máu cơ tim đấy."
Mingyu bật cười run người, kết quả là bị người trong lòng đánh cho một cái.
"V-Vậy chúng mình cứ thế à?..."
"Anh muốn thay đổi điều gì sao?"
"Không, không cần."
"Vậy cứ thế cũng được mà."
"... Sao em lại thích anh vậy?"
"Em cũng từng tự hỏi điều tương tự. Rồi em nhận ra là hoá ra khi mọi người nói họ không biết rõ lý do tại sao mình thích đối phương cũng dễ hiểu thôi, vì họ đã thích hết tất cả mọi điều thuộc về người đó rồi, mà những điều đó bao gồm cả những thứ không thấy được, cũng như những thứ hiện hữu rõ dưới mắt thường."
"Ồ."
"Nghe hơi sến nhỉ?"
"Không đâu, anh cảm kích lắm."
"Vậy em có thể đòi hỏi hơn không?" Hắn cúi đầu nhìn anh.
Jeonghan mỉm cười gật đầu, chủ động vòng tay ôm lấy sườn mặt hắn rồi thủ thỉ, "Anh cũng thích em, Mingyu à."
Mingyu cong môi đầy rạng rỡ, ghé sát vào anh rồi chạm đầu mũi hai người vào với nhau trước khi cả anh và hắn đều đắm chìm trong nụ hôn nghiêm túc của hai người.
Và cứ thế, cả hai trở thành người yêu của nhau, chỉ vì một lần mượn rượu tỏ tình của ai đó.
À còn nữa, lần đầu tiên làm tình của cả hai cũng là vào đêm đó, khi mọi người đang bận ca hát chơi đùa, thì bọn họ đã trải qua một đêm xuân tình đáng nhớ nhất đời mình.
– THE END –
inspired by 🐼's fanarts (https://x.com/_00svt/status/1686721665009610752?s=46&t=Z3JGfd5ujgH6h1RlJGIveg)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro