Chương 4: Vũ điệu xoắn lệch
Căn phòng chật chội chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn cũ kỹ, chiếu sáng những vật dụng được sắp xếp tỉ mỉ trên bàn: dao mổ, cờ lê, kìm, dây thép. Một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa cũ đặt ở góc phòng, đối lập hoàn toàn với nỗi kinh hoàng đang diễn ra.
Tên sát nhân bước tới giữa căn phòng, đôi mắt hắn long lanh trong bóng tối như một nghệ sĩ chuẩn bị cho màn trình diễn của đời mình. Trước mặt hắn, người phụ nữ bị trói chặt trên chiếc ghế gỗ, miệng cô bị nhét khăn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
"Cô có biết," hắn cất giọng, dịu dàng như đang trò chuyện với một người bạn cũ, "một cơ thể con người có thể uốn cong đến mức nào trước khi gãy không?"
Người phụ nữ lắc đầu, những tiếng ú ớ van xin vang lên từ cổ họng cô. Hắn cúi xuống, cầm lên một chiếc cờ lê nặng trịch.
"Chúng ta sẽ thử nhé. Tôi hứa, nó sẽ rất đẹp."
Hắn nắm lấy bàn tay cô, các ngón tay run rẩy tuyệt vọng trong nỗ lực vô ích để thoát khỏi sự siết chặt.
"Đừng sợ," hắn thì thầm, áp mặt sát vào tai cô. "Cô sẽ không chết... ít nhất là không ngay lập tức."
Chiếc cờ lê được đặt vào vị trí, bao quanh khớp ngón tay cái. Hắn xoay nhẹ, chậm rãi như một bác sĩ đang thực hiện một ca phẫu thuật tinh tế.
Tiếng "rắc" vang lên, khớp ngón tay bật ra khỏi vị trí. Cô thét lên, một âm thanh không thể nhầm lẫn, vang vọng khắp căn phòng.
"Nghe này," hắn mỉm cười, nghiêng đầu lắng nghe. "Tiếng gãy của xương, tiếng hét của cô - tất cả kết hợp lại, như một bản giao hưởng hoàn hảo."
Hắn tiếp tục, lần lượt bẻ từng khớp ngón tay, mỗi lần là một tiếng rắc sắc lạnh, mỗi lần là một tiếng hét làm không khí thêm đặc quánh.
"Cô thấy không? Đây không chỉ là đau đớn," hắn giải thích. "Đây là nghệ thuật."
Khi các khớp ngón tay đã gãy, hắn chuyển sang cổ tay, khuỷu tay, và đầu gối. Tiếng rắc rợn người tiếp tục vang lên đều đặn, như nhịp điệu của một bài nhạc chết chóc.
Người phụ nữ đã kiệt sức, không còn hét nổi nữa. Đôi mắt cô mờ dần, nước mắt chảy dài xuống gương mặt. Nhưng hắn không dừng lại.
Hắn nhấc cơ thể cô lên, uốn cong đôi tay và đôi chân bị bẻ gãy, tạo dáng cho cô như một vũ công đang thực hiện cú pirouette hoàn hảo. Hắn mặc lên người cô một chiếc váy trắng, cẩn thận vuốt thẳng từng nếp vải.
Khi hoàn thành, hắn lùi lại, đứng ngắm "tác phẩm" của mình. Một nụ cười thoáng qua trên gương mặt hắn.
"Hoàn hảo," hắn nói, như một nghệ sĩ hài lòng với bức tranh của mình. "Cô là một tác phẩm nghệ thuật. Và bây giờ, cô sẽ đợi. Đợi cho đến khi họ tìm thấy cô."
---------//////////----------
Ở một nơi khác trong thị trấn, Robert và Batrick vẫn cặm cụi trong căn phòng họp. Những manh mối nhỏ nhặt chẳng đưa họ tới đâu.
"Chúng ta đang chơi trò chơi của hắn," Robert nói, giọng trầm ngâm. "Hắn điều khiển mọi thứ, dẫn chúng ta chạy theo những gì hắn muốn. Nhưng chúng ta không biết mục tiêu thực sự của hắn là gì."
"Cậu nghĩ hắn đang cố chứng minh điều gì?" Batrick hỏi.
Robert lắc đầu. "Tôi không biết. Nhưng có một điều chắc chắn: hắn muốn chúng ta thấy sự bất lực của mình."
---------////////////---------
Tên sát nhân lặng lẽ rời khỏi căn phòng, để lại người phụ nữ trong dáng vũ công quái dị. Hắn mỉm cười khi nghe thấy tiếng nhạc vẫn vang lên. "Cảnh sát sẽ mất hàng tuần để tìm ra cô," hắn nghĩ. "Và thậm chí khi họ tìm thấy, họ cũng chẳng hiểu gì cả. Một lũ ngu ngốc."
Bóng tối nuốt chửng hắn, và trò chơi tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro