Chương 3
Không đợi tôi trả lời, Anakim bế tôi lên và vòng tay qua eo tôi khi hắn đặt tôi trở lại mặt đất. Cơ bắp tôi căng lên khi bàn tay hắn lướt qua con dao. May thay, hắn không để ý gì cả và đi qua bục, ôm tôi thật chặt như sợ tôi sẽ biến mất. Ở bên hắn, tôi trông thật nhỏ bé. Mặc dù, tôi không nhỏ con, ngược lại, vì tôi cao hơn Thomas vài cm trong khi chiều cao của anh ấy cũng trên mức trung bình. Tôi tốt nhất không nên bỏ lỡ cơ hội, bởi vì trong một cuộc đấu tay đôi, hắn ta sẽ không khó khăn gì để giành chiến thắng. Lũ Annunaki rất đáng gờm và đặc biệt là tên này. Cơ bắp hắn cứng như đá và danh tiếng của hắn không ai sánh kịp. Hắn ta đã không trở thành người đàn ông quyền lực nhất trên trái đất mà không có lý do. Các nhà lãnh đạo của bốn quốc gia đã bắt loài người làm nô lệ! Và theo những câu chuyện được lưu truyền, Anakim là kẻ khát máu nhất.
Mary và tên lãnh đạo của cô ấy đã biến mất, Nadia đang đi theo tên lãnh đạo khác đến sàn nhảy. Tim tôi bắt đầu đập hết tốc lực. Mọi chuyện sẽ bắt đầu kể từ bây giờ! Tôi thầm tin rằng mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch.
Anakim bước về phía một cánh cửa nhỏ ẩn phía sau. Chúng tôi bước vào một hành lang. Lâu đài này trông thực sự giống như một mê cung ! Tên Thần giả đẩy tôi vào trong một căn phòng tối và đóng nó lại sau lưng chúng tôi. Tiếng nhạc vang lên, xa xăm. Nhưng chỉ có tiếng tim đập loạn xạ lọt vào tai tôi. Tôi hít vào thật chậm, hy vọng sẽ bình tĩnh lại trước khi hắn cảm nhận được sự lo lắng của tôi.
— Cái...cái gì? Tôi hỏi, bối rối.
— Nô lệ tình dục đều được đào tạo và dạy những cách thực hành đặc biệt.
- Ồ ! Em...
- KHÔNG ! Thôi, không cần nói gì cả. Ta thích giữ sự ngạc nhiên hơn.
Lời hắn vừa dứt, tôi thấy mình bị ép vào tường. Môi Anakim chạm vào môi tôi. Sự choáng váng làm tôi tê liệt. Nụ hôn của hắn trở nên tham lam, đòi hỏi. Không giống với những nụ hôn của Thomas luôn rất nhẹ nhàng và tôn trọng. Khi sự ngạc nhiên qua đi, tôi buộc mình phải đáp trả lại hắn để không khơi dậy sự nghi ngờ. Miệng tôi mở ra chào đón lưỡi hắn. Một tiếng gầm thỏa mãn phát ra từ ngực hắn. Ngón tay hắn lướt qua gáy tôi để giữ tôi đúng vị trí khi cơ thể to lớn của hắn bao bọc lấy tôi. Dương vật căng cứng uể oải cọ vào bụng tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để không bộc lộ cảm giác kinh tởm, nhưng ngược lại, các giác quan của tôi thức tỉnh và đòi hỏi nhiều hơn nữa. Tôi có ít kinh nghiệm, Thomas là người yêu duy nhất của tôi nên phản ứng của cơ thể làm tôi bối rối. Anakim rời khỏi miệng tôi và tôi tận dụng cơ hội để tỉnh táo lại. Trong vài giây, ánh mắt của chúng tôi giao nhau, hơi thở gấp gáp của chúng tôi hòa vào nhau. Cuối cùng hắn cắt ánh nhìn và nghiêng đầu hôn lên cổ tôi. Cào vào làn da mỏng manh của tôi, răng nanh của hắn khiến tôi rùng mình. Môi hắn di chuyển xuống ngực tôi. Tôi bất chấp chính mình cong lưng lên để hắn có thể tiếp cận dễ dàng hơn. Thật điên rồ! Hắn ta có sử dụng sức mạnh nào không? Làm sao tôi có thể giải thích phản ứng của cơ thể mình? Hắn là kẻ thù của tôi, mục tiêu của tôi. Tôi ghê tởm những con quái vật đáng chết này. Tất nhiên hắn ta đã sử dụng sức mạnh! Sự thật hiển nhiên này ngay lập tức khiến suy nghĩ của tôi trở lại đúng chỗ.
Miệng hắn bây giờ ở trên ngực tôi. Ngậm lấy núm vú cứng lại qua lớp vải, mút và gặm, trong khi những ngón tay của hắn kéo dây váy sang một bên để lộ ngực tôi. Vị trí của gã Thần giả tạo cho tôi khả năng tiếp cận lý tưởng với cổ của hắn. Bây giờ hoặc không bao giờ. Tôi phải hành động trước khi tôi lại đánh mất các giác quan lần nữa.
Tôi cong lưng lại, rên rỉ và nhân cơ hội đặt cánh tay phải ra sau lưng. Với tay lấy con dao ra, tôi dùng tay còn lại nắm tóc và ấn đầu hắn vào ngực tôi để che khuất tầm nhìn của hắn.
- Đúng rồi ! Cứ như thế, đừng dừng lại, thưa ngài.
Đáp lại tôi, một tiếng gầm mới vang lên. Một cơn đau nhẹ làm tôi giật mình. Thật là một tên khốn! Hắn vừa cắn tôi! Mặc dù không cần, bọn Anunnaki vẫn coi máu người là một món ngon. Có tin đồn rằng màu người cũng là một loại thuốc kích thích tình dục mạnh có thể so sánh với một loại thuốc gây ảo giác, nhưng theo những gì tôi thấy thì Anakim thực sự không dùng gì cả!
Sau khi chắc rằng hắn không thể nhìn thấy gì, tôi để con dao sang một bên và đưa nó ra sau lưng hắn. Tôi khuyến khích tên Thần giả, cầu xin hắn liếm tôi, rên rỉ một giả tạo trong khi vẫn tập trung vào sứ mệnh của mình. Tay tôi từ từ di chuyển lên vai hắn. Sau đó tôi giơ con dao lên và...
Cơn đau dữ dội khiến tôi kêu lên khi lưỡi dao đập mạnh xuống đất. Anakim vẫn đang ép vào tôi. Đồng tử của hắn giảm xuống còn hai khe gợi nhớ đến con thằn lằn. Màu đỏ của chúng không mang lại điềm lành.
Tôi dùng hết sức đẩy vào ngực hắn để giải thoát, nhưng Annunaki vẫn không cử động bất chấp mọi nỗ lực của tôi.
- Em thật đáng ngạc nhiên, hắn nói bằng một giọng kỳ lạ. Ta đang tự hỏi khi nào em sẽ tấn công.
- Ngài đang nói về cái gì thế? Tôi không hiểu.
- Cố gắng rồi! Em có thực sự nghĩ rằng em và bạn bè của em có cơ hội đạt được mục tiêu không? Kể từ lúc em bước vào phòng, kế hoạch của em đã thất bại rồi. Cô gái tóc vàng cao toát ra mùi sợ hãi và tội lỗi, không khó để thâm nhập vào tâm trí cô ta để biết ý định của các em.
- Vậy tại sao còn màu mè vậy ? Bọn mày đã có thể giết chúng tao ngay tại chỗ!
— Ta có thể, nhưng thật vui khi để em hy vọng. Và sau đó, như em có thể đoán, ta sẽ phải có một vài câu hỏi cho em.
— Để làm gì ? Mày có thể đọc được suy nghĩ của bọn tao mà ?
- Để chơi. Để giải trí. Ai biết được ?
- Thằng khốn!
Nắm đấm của tôi bay ra và đập thẳng vào má hắn. Cùng lúc đó, đầu gối của tôi đột ngột đưa lên và chạm vào phần trên đùi hắn. Tôi đã đặt mục tiêu cao hơn, nhưng kế hoạch của tôi dù sao cũng có hiệu quả. Ngạc nhiên, Annunaki lùi lại, chửi thề và cho tôi đủ không gian để di chuyển. Tôi lập tức lao ra khỏi phòng và chạy dọc hành lang. Tôi đi theo hướng ngược lại để không quay lại căn phòng lớn. Nếu bọn chúng biết chúng tôi định làm gì thì chắc chắn chúng đã gọi bảo vệ để canh gác từng lối vào. Tôi cố gắng không nghĩ về bạn bè của mình. Bây giờ tôi chỉ có một mình! Không chậm lại, tôi cởi giày và cố kéo váy lên để di chuyển dễ dàng hơn. Đến cuối hành lang, tôi rẽ trái, đi lên cầu thang và liếc nhìn phía sau. Anakim đi theo tôi. Hắn không chạy. Hắn dành thời gian quan sát tôi như một kẻ săn mồi đang đùa giỡn với con mồi. Môi hắn nhếch lên thành một nụ cười đáng sợ, để lộ hai chiếc răng nanh khổng lồ. Tôi tăng tốc, mở cửa và lao vào một căn phòng trống. Tôi lao tới cửa sổ đang hé mở. Tôi phải cách mặt đất ít nhất hai mét, nhưng rơi từ độ cao đó vẫn tốt hơn là rơi vào móng vuốt của con quái vật.
Than ôi! Khi tôi bước qua mép, một bàn tay túm tóc tôi và kéo tôi trở vào trong. Tôi kêu lên một tiếng đau đớn và đánh vào cổ tay hắn để hắn thả ra. Thay vào đó, hắn siết chặt hơn và kéo tôi qua phòng.
— Ta thích săn bắn, nhưng ta không có thời gian để chơi. Một bài phát biểu đang chờ ta. Vì vậy, nếu em không phiền, chúng ta sẽ hoãn nó lại sau.
- Đm mày! Tôi hét lên, vùng vẫy mạnh hơn.
Lời của Thomas hiện lên trong đầu tôi. Anh ấy nói đúng, tôi phải chết để không phản bội nhóm. Tôi ngừng vùng vẫy và tìm cách lấy vũ khí. Tôi ngay lập tức hướng nó vào thái dương trước khi bắn. Không tiếng nổ, không đau đớn. Tôi vẫn ở đó, bình an vô sự, không hiểu tại sao nó không hoạt động. Tại sao súng không nổ? Một tiếng rên thoát ra. Sự hỗn loạn này là gì? Tôi đã thử khẩu súng vào sáng nay và mọi thứ đều hoạt động! Tôi đang định bóp cò lần thứ hai thì Anakim giật lấy khẩu súng từ tay tôi và ném nó đi.
- Không được đâu em yêu!
Tôi lại vùng vẫy và hét lên khi hắn nhấc tôi lên và vác tôi lên vai. Cho dù tôi có đánh hắn bằng nắm đấm, bàn chân và thậm chí cả đầu mạnh đến đâu, dường như không có gì có thể làm phiền hắn. Anakim bế tôi đi khắp lâu đài. Hắn ta đi xuống cầu thang và chúng tôi thấy mình đang ở một nơi tối tăm có mùi thối rữa và nước tiểu. Các phòng giam được xếp thành hàng. Một số trống rỗng, một số thì không. Lời rên rỉ thoát ra, trộn lẫn với nước mắt. Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy mà tôi không thể dừng lại được.
Annunaki bước vào một trong các phòng giam và đặt tôi xuống đất một cách nhẹ nhàng đến ngạc nhiên. Tôi ngay lập tức tránh sang một bên, lao về phía lối ra và đâm thẳng vào một tên bảo vệ. Cú sốc khiến tôi quay trở lại bên trong, nhưng tôi cố gắng lấy lại thăng bằng và lao về phía trước một lần nữa, sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
- Thật hoang dã! hắn cười khẩy.
- Nói như vậy là còn quá nhẹ, Anakim trả lời.
Tôi cố gắng đánh hắn, nhưng tên bảo vệ đẩy tôi lại một cách thô bạo. Tôi ngã về phía sau và tiếp đất bằng lưng. Cơn đau làm tôi nhăn nhó. Khi đứng dậy, tôi nhìn thấy một lọn tóc đỏ ở bên phải. Suy sụp, tôi phát hiện ra rằng cô ấy không đơn độc. Lola, Marie và Didier cũng có mặt. Người cuối cùng bị xiềng xích. Khuôn mặt anh ta đầy những vết bầm tím, cánh tay trái của anh ta ở một góc kỳ lạ. Vết thương hở ở bụng rỉ ra một lượng máu lớn. Tôi chuyển sự chú ý của mình sang những người bạn đồng hành đang gặp bất hạnh. Họ sợ hãi, nhưng dường như không bị ngược đãi. Chưa.
- Bắt tốt lắm! một giọng nói khác vang lên.
Tôi quay lại và nhìn thấy Annunaki thứ ba. Hắn mặc một bộ vest sang trọng và cầm một chiếc ly đưa lên môi nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ. Ánh mắt của tôi hướng từ tên lạ mặt đến Anakim. Ngoài màu tóc và màu mắt, bọn chúng trông rất giống nhau. Bọn chúng có cùng một khuôn hàm vuông, cùng một chiếc mũi hơi dẹt và có đường chẻ ở cằm. Đó chắc chắn là Elohan, em trai của hắn. Theo những gì tôi biết thì hắn là tay sai của thành phố. Kẻ trừng phạt, tra tấn, và làm những điều này, với niềm vui lớn. Chỉ riêng tên hắn thôi cũng khiến trời đất rung chuyển. Hắn bước vào phòng giam, ném ly xuống sàn và dừng lại trước mặt tôi.
- Đúng kiểu của anh. Cô ta đã có thể đã thành công nếu không bị phản bội.
- Cậu đang đánh giá thấp anh đấy à? Cô ta chỉ là một con người yếu đuối và mong manh. Cô ta chắc chắn có mồi tốt, nhưng cần nhiều hơn nữa để đánh hạ khả năng phòng thủ của anh. Cuộc nổi loạn nhỏ đã thất bại rồi.
- Hãy xem điều gì đang ẩn giấu trong cái đầu nhỏ xinh này, Elohan nói, kéo hàm tôi bằng ngón cái và ngón trỏ.
Tôi tránh ánh mắt để không bị thôi miên và tập trung vào một bài hát ngớ ngẩn để ngăn hắn thâm nhập vào suy nghĩ của tôi.
– Chết tiệt ! Hắn tiếp tục sau vài giây im lặng. Anh có lý. Rất thú vị.
Người đàn ông nghiêng người về phía tôi, trong khi tôi cố gắng hiểu ý của hắn, và ngửi tôi một lúc lâu. Bối rối, tôi ngồi yên không động đậy. Tim tôi đập loạn xạ. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống lưng tôi. Hắn thả tôi ra và ngửi tôi lần cuối trước khi bỏ đi.
Hai Annunakis dường như đang thảo luận trong đầu. Thần giao cách cảm là một trong những khả năng của chúng. Tôi tận dụng cơ hội để tham gia cùng những người bạn đồng hành đang đứng trong một góc phòng giam.
- Tôi thực sự xin lỗi, Marie khóc. Mọi chuyện đều là lỗi của tôi.
Lola vuốt ve lưng cô ấy bằng cử chỉ an ủi. Nadia, ngồi trên sàn, co chân lên ngực và trừng mắt nhìn chúng tôi.
- Mọi thứ đều hỏng bét! Hy vọng của chúng ta tan thành mây khói. Tất cả chỉ vì một con ngốc không thể che giấu cảm xúc! Nếu cô là chiến binh giỏi nhất trong nhóm thì tôi tò mò về những người khác. Thật...
- Được rồi! Tôi cắt lời cô ấy. Những lời xúc phạm và buộc tội sẽ không giúp chúng ta thoát khỏi đây. Chúng ta cần một kế hoạch. Các cô vẫn còn mang theo vũ khí chứ? Tôi nói thầm.
Đám bạn đồng hành của tôi lắc đầu. Tôi thở dài mệt mỏi. Lần này chắc chắn là hỏng rồi. Mặc dù chúng tôi vượt trội về số lượng nhưng chúng tôi không có cơ hội chống lại những con quái vật này. Tôi liếc nhìn Didier. Hơi thở của anh ta trở nên khò khè, một dòng máu chảy ra từ miệng, mí mắt sưng tấy đến mức nhắm nghiền. Tôi hy vọng anh ta đã bất tỉnh. Không phải là bác sĩ cũng không khó nhận ra anh ta không còn sống được bao lâu nữa. Tôi không thể tưởng tượng anh ta đã trải qua những gì và nỗi đau mà vết thương phải gây ra. Sự đau đớn mà tôi không mong muốn xảy ra với bất cứ ai.
Tiếng hét kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Elohan kéo Marie vào giữa phòng giam. Hắn đứng phía sau và ôm cô gái trước ngực. Tôi tiến lên một bước để giúp cô ấy, nhưng con quái vật quấn ngón tay quanh cổ cô và thách tôi tấn công. Anakim khoanh tay trước ngực, tựa người vào cổng. Ngay cả khi tôi có thể tiếp cận được anh trai hắn, chúng tôi cũng không có cơ hội trốn thoát. Tôi nhìn nhanh qua hai chiến binh khác. Lola dường như sắp ngất đi, còn Nadia, cô ấy dường như không muốn thử bất cứ điều gì. Chết tiệt ! Đây là lý do tại sao hội đồng lẽ ra chỉ nên cử các thành viên của một nhóm duy nhất. Sẽ không có hoảng loạn, không có yếu đuối, không có bỏ cuộc! Chúng ta sẽ tấn công như một đội mà không cần phải bàn bạc với nhau. Chúng ta sẽ hành động chỉ trong một giây. Bây giờ thì đã quá muộn! Tôi nguyền rủa hội đồng và quyết định ngu ngốc của họ.
- Được rồi ! Hãy nói về những điều nghiêm túc nào. Ai gửi cho bọn mày đến đây? Elohan hỏi.
- Mày phải biết chứ vì mày đọc được suy nghĩ của bọn tao mà. Trừ khi đó chỉ là chuyện nhảm nhí, Nadia châm biếm. Những con thằn lằn nhỏ có thể không mạnh mẽ như chúng tuyên bố.
- Thông minh đó. Hãy tận hưởng đi vì có điều gì đó mách bảo tao rằng nó sẽ không kéo dài đâu. Hiện tại mày có thể chặn suy nghĩ, nhưng chúng tao xem điều gì sẽ xảy ra khi bọn mày bị tra tấn. Đây là điều sẽ xảy ra, hoặc mày trả lời câu hỏi của chúng tao và chúng tao cho bọn mày một cái chết nhanh chóng, hoặc mày kiên trì và chúng tao sẽ tìm cách khiến mày nói ra. Nó sẽ dài đấy. Rất đau đớn ! Nhưng kết quả sẽ giống nhau thôi. VÌ VẬY ?
Nadia khạc nhổ xuống đất trong khi Lola và tôi vẫn im lặng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của Marie. Nadia nói đúng, nếu cô ấy là chiến binh giỏi nhất của họ thì tôi không nghĩ nhiều về nhóm của cô ấy. Đến bây giờ, một đội tuần tra lẽ ra đã đến để tiêu diệt bọn họ. Tim tôi chùng xuống trước ý nghĩ này. Chúng tôi đã thất bại và bây giờ nhiều người vô tội sẽ chết, bởi vì ngay cả khi chúng tôi từ chối phản bội nhóm mình, chắc chắn rằng cuối cùng bọn chúng sẽ đạt được điều mình muốn.
- Tao hiểu rồi... Cơ hội cuối cùng, thưa các quý cô.
- Làm ơn ! cầu xin Mary. Tôi sẽ nói cho ngài mọi điều tôi biết. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn! Tôi không muốn đến, họ ép tôi! Làm ơn, tôi...
- Suuyytt ! Bình tĩnh nào, em yêu. Những lời đe dọa của ta không liên quan đến em. Em là một cô bé dũng cảm.
Elohan vuốt tóc Mary để xoa dịu cô. Những ngón tay hắn trượt trên làn da trần của cô gái, xuống vai, rồi ngược lên. Marie vẫn đang nức nở nhưng không còn run rẩy nữa. Khi không ai ngờ tới, Elohan thực hiện một cử chỉ nhanh chóng. Một âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng con người. Khi cánh tay của tên Thần giả rơi xuống, một chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra từ cổ họng của cô gái trẻ.
Tê liệt, tôi nhìn Marie đang nghẹn ngào. Một vết thương chạy xuyên qua cổ, để lộ phần họng. Dạ dày tôi xoắn theo mọi hướng. Lola lao về phía cô ấy và đỡ lấy khi cô ngã xuống. Cô đặt lòng bàn tay lên vết thương, nhưng dòng huyết vẫn tiếp tục lan rộng theo từng tia. Cơ thể Marie co giật lần cuối trước khi ngã xuống lần nữa. Trơ. Đôi mắt mở to lộ rõ vẻ kinh hãi.
— Khách của bọn tao đang đợi, vì vậy bọn tao cho chúng mày thời gian để suy nghĩ.
Không ngừng nhìn chúng tôi, Elohan giơ tay lên liếm máu chảy ra từ móng vuốt sắc nhọn. Những móng vuốt cho phép hắn cắt cổ Marie một cách dễ dàng đến khó tin.
Hai Annunakis rời khỏi phòng giam trong khi thảo luận lớn. Tôi ngã xuống sàn, lưng áp vào bức tường bẩn thỉu.
- Chúng ta sẽ làm gì ? Lola vừa hỏi vừa khóc.
- Chịu đựng, tôi không thể không đáp lại.
- Tôi không thể. Tôi không đủ mạnh.
- Nếu cậu khai, cậu sẽ kết cả cả nhóm của cậu. Cậu không có sự lựa chọn nào đâu! Chúng ta phải cố gắng vì họ.
—Dù sao thì cuối cùng bọn chúng cũng sẽ có được lời thú tội của chúng ta thôi! Lola gần như hoảng sợ trả lời. Vậy tại sao phải chờ đợi? Tại sao không nói cho bọn chúng biết sự thật?
- Bởi vì cô là một chiến binh! Nadia nhổ nước bọt.
- Cô sai rồi ! Tôi không giống cô, tôi không biết đánh nhau.
- Cái gì ? Cô đang nói về cái gì vậy?
- Nhưng hãy nhìn tôi này! Trông tôi có giống người đã qua đào tạo không?? Họ không cho tôi lựa chọn nào khác, hoặc là phải đày ải cả gia đình tôi.
- Mẹ kiếp ! Chúng ta không có lấy một cơ hội nữa! Thật là một lũ ngốc! Họ đã kết án chúng ta rồi! Tại sao họ làm điều này? Tại sao họ chọn cô?
- Vì tôi yêu nhầm người. Vợ của lãnh đạo chúng tôi muốn trả thù. Bà ta chính là người đã gieo ý tưởng này vào đầu ông ấy. Lúc đầu ông ấy từ chối nhưng...
- Cô làm tình với lãnh đạo của cô hả? Nadia hỏi giữa tiếng cười và sự ngạc nhiên.
Lola không trả lời, không cần thiết, má cô đỏ bừng là đủ rồi. Tuyệt thật ! Một chiến binh tệ hại phản bội chúng tôi ngay khi cô ta bước chân vào, một người tình bị trừng phạt... Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đỏ để chờ đợi điều gì xảy ra tiếp theo, nhưng cô ta vẫn im lặng. Nadia nói đúng, chúng tôi không có cơ hội. Thật là một lũ ngốc! Quyết định của hội đồng thật không thể hiểu được. Làm sao họ có thể tổ chức cuộc tấn công này mà không tính toán kỹ càng? Họ hành động như những kẻ nghiệp dư. Và vì họ mà tất cả quân nổi dậy đều gặp nguy hiểm. Ngay sau khi chúng tôi khai, bởi vì không còn nghi ngờ gì nữa, cộng đồng của chúng tôi sẽ bị tiêu diệt! Bọn họ thậm chí có kế hoạch dự phòng không?
Hàng giờ trôi qua chậm rãi. Nadia có vẻ đang ngủ. Tính cách của cô ấy làm tôi bối rối. Cô ấy có vẻ thanh thản, hơi quá đáng so với hoàn cảnh hiện tại của chúng tôi. Cô ấy có ý tưởng gì trong đầu không? Cô ấy đã bỏ cuộc à? Lola nhìn thẳng vào một điểm phía trước trong khi lắc lư tới lui. Didier trút hơi thở cuối cùng ngay sau Marie. Chúng tôi kéo xác họ sang góc đối diện. Ai biết được bọn chúng sẽ để chúng tôi ở đây bao lâu, cùng với hai xác chết. Lần thứ một trăm, tôi đi vòng quanh phòng giam. Việc đi bộ giúp tôi không phát điên. Nước đang thấm khắp nơi. Quần áo tôi ẩm ướt, da tôi nhớp nháp. Không có cách nào để trốn thoát, không có giải pháp nào khác ngoài việc có thể giết lẫn nhau, nhưng tôi nghi ngờ những người bạn đồng hành của mình sẽ nhiệt tình hưởng ứng đề nghị này.
Tôi gần như quay trở lại điểm khởi đầu thì có vài lính canh xuất hiện. Cánh cổng rỉ sét kêu cót két khi chúng mở nó ra. Nadia nhảy lên. Giống như cô ấy, tôi đặt mình vào thế phòng thủ. Những tên bảo vệ cười khúc khích khi nhìn thấy chúng tôi.
- Tao khuyên bọn mày đừng thử bất cứ điều gì, một trong số chúng nói. Đi theo tụi tao và đừng có làm ầm ĩ.
- Còn anh không muốn em bú anh hả? Nadia trả lời. Anh muốn em không? Đến đây nào!
Ủa cô ấy đang chơi trò gì vậy? Làm trái ý chúng sẽ chỉ khiến... Đúng vậy! Nadia khiêu khích, mong rằng hắn ta sẽ mất kiểm soát. Thật thông minh! Hoặc là trốn thoát được, hoặc là chết dưới đòn của bọn chúng. Bằng cách này cô ấy sẽ thoát khỏi cuộc thẩm vấn. Không rời mắt khỏi đám lính gác, tôi tiến lại gần cô ấy. Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau. Chúng ta sẽ chết cùng nhau.
- Mút hắn đi, tôi nói. Tôi chắc rằng cái đó của hắn nhỏ xíu. Nhìn hắn kìa, hắn tỏ vẻ mạnh mẽ trước mặt chúng ta, nhưng rõ ràng hắn chẳng có gì trong quần.
- Ừ, cậu có lý.
Sự khiêu khích có tác dụng vượt quá sự mong đợi của chúng tôi. Nổi cơn thịnh nộ, tên bảo vệ lao vào chúng tôi. Chúng tôi cố gắng chống lại những cú đánh đầu tiên và thậm chí đánh trả một vài lần, điều này làm tăng thêm sự tức giận của hắn. Nadia chế nhạo, ném những lời lăng mạ khó chịu vào các Annunakis khác, bọn chúng nhanh chóng tham gia cùng đồng đội. Cuộc chiến diễn ra bạo lực nhưng bọn chúng nhanh chóng giành chiến thắng. Một trong số chúng bắt được tôi. Nắm đấm của hắn trúng vào hàm tôi và đẩy tôi về phía sau vài mét. Khó thở, tôi cố gắng lấy lại cảm giác, nhưng chân khuỵu xuống và tôi ngã xuống đất.
- Chỉ vậy thôi hả? Tôi đã khiêu khích hắn. Không có gì ngạc nhiên khi mày chỉ là một tên bảo vệ. Mày đánh nhau như bé gái vậy!
- Mày sẽ biết ai mới là bé gái! Hắn đe dọa, lao về phía tôi.
Khuôn mặt hắn không còn chút gì của con người, những ngón tay biến thành móng vuốt. Tôi nhắm mắt đón nhận cú đánh mà tôi tin chắc sẽ kết liễu đời mình. Than ôi, một giọng nói như sấm vang lên và Annunaki lùi lại thay vì cứa cổ tôi.
- Cái quái quỷ gì thế này! Bọn mày được yêu cầu mang chúng tới đại sảnh. Không được giết chúng!
Con thằn lằn nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi lên. Tôi cố vùng vẫy nhưng phản xạ của tôi quá chậm. Hắn dễ dàng kéo tôi ra khỏi phòng giam. Người nói vừa rồi mặc vest. Hắn bước sang một bên để chúng tôi đi qua. Lúc đó tôi nhận thấy Lola không còn ở đó nữa. Chẳng lẽ cô ấy lợi dụng sự lơ là của lính canh để trốn thoát? Một tia hy vọng xuất hiện. Nếu vậy, cô ấy có thể quay trở lại điểm hẹn và thông báo cho nhóm của chúng tôi. Chưa mất tất cả. Nadia, chắc hẳn cũng đã đi đến kết luận tương tự, vẫn mỉm cười dù mắt sưng vù và mũi chảy máu. Những tên bảo vệ không khá hơn chúng tôi. Mặc dù bọn chúng lành nhanh hơn và ít nhạy cảm hơn với cơn đau, nhưng nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt chúng khiến tôi muốn bật cười.
- Đúng là điên rồi! con thằn lằn nhổ nước bọt, xô tôi khiến tôi cười khúc khích hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro