Chương 6
— Thomas! KHÔNG ! Để em ngủ, tôi rên rỉ khi sức nặng đè lên tôi.
Tôi cố đẩy ra, rên rỉ. Anh ấy đang chơi trò gì thế? Tôi vặn người để thoát ra, nhưng anh ấy vẫn giữ tôi.
- Em mệt ! Không phải tối nay, Thomas. Tránh ra!
Cơn đau ở quai hàm khiến tôi đột ngột mở mắt. Tôi không thấy mình đối mặt với Thomas mà là Anakim. Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng lên đầy nguy hiểm. Tôi nín thở, tê liệt vì sợ hãi. Những ngón tay hắn nắm lấy cằm tôi. Anakim đang nằm trên người tôi, mặt hắn chỉ cách mặt tôi vài inch.
- Tôi không bao giờ muốn nghe em nhắc đến cái tên đó nữa! Em thuộc về tôi, vì vậy em hãy quên Thomas này và mọi thứ liên quan đến hắn đi. Tôi cấm em nghĩ về tên khốn đó! Nếu em không vâng lời, tôi hứa sẽ săn lùng hắn như một con thú và khi tìm thấy hắn, tôi sẽ xé nát hắn trước mặt em. Rõ chưa?
Bối rối, tôi gật đầu. Phản ứng của hắn thật khó hiểu. Hoàn toàn không cân xứng. Trái ngược với những gì hắn khẳng định, tôi không thuộc về hắn và sẽ không bao giờ thuộc về hắn! Nhưng trên hết, không ai có quyền ra lệnh cho tôi nên nghĩ hay không nên nghĩ gì. Giận dữ xen lẫn sợ hãi, nhưng tôi vẫn im lặng. Với tình trạng hiện tại của hắn, không thể biết hắn có khả năng gây ra điều gì nếu tôi phản đối.
Áp lực quanh cằm tôi giảm bớt, biến thành một cái vuốt ve. Môi Anakim lướt qua môi tôi. Hơi thở nóng hổi, thơm mùi bạc hà của hắn gửi đến cho tôi những cú sốc mà tôi không muốn phân tích. Cổ họng tôi đang khô dần. Ngực tôi phập phồng.
— Tuân theo mọi mong muốn của tôi và mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp. Từ chối và tôi sẽ có được thứ tôi muốn bằng vũ lực. Cả hai cách đều phù hợp với tôi, vì vậy tùy vào em.
Tôi siết chặt nắm đấm trên tấm trải ra giường, vừa để duy trì rào cản mỏng manh giữa chúng tôi vừa để ngăn mình đánh hắn. Tôi hận hắn. Tôi hận hắn rất nhiều! Một giọt nước mắt lăn xuống má tôi, rồi giọt thứ hai.
- Tốt, hắn nói trước khi lướt lưỡi qua mặt tôi để liếm những viên trân châu mặn chát.
Cơ thể tôi run rẩy. Tôi nhắm mắt lại để không còn nhìn thấy hắn nữa, nhưng hắn lập tức ra lệnh cho tôi mở mắt ra.
—Tôi muốn chắc chắn rằng cho đến cuối cùng em biết em ở bên ai. Em trao thân cho ai và ai khiến em hét lên sung sướng.
Sức nặng đang đè bên trên tôi đột nhiên biến mất. Anakim đứng trước giường. Hắn cởi từng lớp quần áo, vẫn nhìn tôi chằm chằm. Ánh sáng từ mặt trăng cho tôi thoáng thấy một thân hình rộng lớn, vạm vỡ và nhẵn mịn. Màu da có vẻ rám nắng, mịn màng hoàn hảo. Mặc dù tôi sắp ngất đi vì kinh hãi nhưng vẻ đẹp lộng lẫy của hắn vẫn thôi miên tôi. Hắn là hiện thân của sự hoàn hảo về thể chất. Không một khuyết điểm, không một chút mỡ thừa. Răng nanh của hắn hiện rõ khiến tôi ớn lạnh. Để đáp lại phản ứng của tôi , một tiếng gầm gừ bị bóp nghẹt vang lên trong phòng. Tôi phải đấu tranh để không ra khỏi giường và bỏ chạy. Tôi phải đấu tranh để ghi nhớ kế hoạch của mình và tìm đủ can đảm để chịu đựng những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Một tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng tôi khi quần hắn trượt dọc xuống đùi. Dương vật của hắn đang căng cứng. Đứng thẳng một cách vinh quang. Cao, rộng, giống như phần còn lại của hắn. Anakim giảm khoảng cách với cái nệm. Hắn nắm lấy tấm chăn để đẩy nó sang một bên nhưng tôi vẫn giữ lại gần mình.
– Em đổi ý rồi à? Bỏ nó ra, Tamara.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi lắc đầu từ bên này sang bên kia. Đồng tử của hắn biến thành hai khe dọc. Tay hắn đặt trên tay tôi. Nhẹ nhàng, hắn mở từng ngón tay của tôi để thả lớp vải ra. Trước khi tôi bám vào lần nữa, hắn đẩy lớp chăn trên chân tôi và nhìn chằm chằm vào cơ thể đang dâng hiến của tôi. Cơ thể tôi run lên vì sợ hãi khi ký ức về Nadia chợt ùa về.
- Em rất xinh đẹp, hắn nói bằng giọng khàn khàn thể hiện ham muốn. Bây giờ, dang rộng chân ra.
Ánh mắt tôi hướng về phía cửa ra. Xác suất để tôi có thể đến đó trước hắn là bao nhiêu? Số 0 ! Điều này có vẻ hiển nhiên. Và ngay cả khi tôi thành công? Hắn sẽ đuổi theo, bắt tôi, dùng vũ lực đưa tôi về, sau đó sẽ lấy những gì hắn muốn bằng cách gây ra nỗi đau tồi tệ nhất để trừng phạt tôi. Tôi miễn cưỡng làm theo mệnh lệnh của hắn. Sự sỉ nhục mỗi lúc một dâng lên trong tôi thêm một chút. Tôi chưa bao giờ thấy mình trần trụi đến vậy. Tôi ghét sự mong manh này. Tôi ghê tởm sự phục tùng này mà hắn áp đặt lên tôi.
Cơ thể hắn bao bọc lấy tôi. Dương vật của hắn ấn vào âm vật của tôi, cánh tay hắn đặt ở hai bên đầu tôi. Tôi đang ở dưới sự thương xót của hắn, đã quá muộn rồi. Tôi hít một hơi thật sâu và làm trống tâm trí như trước mỗi trận đấu để chỉ ghi nhớ mục tiêu của mình.
- Chắc chắn em nghĩ tôi như một con quái vật và em đúng. Em phải biết rằng tôi thích những màn làm tình hoang dã, đột ngột và bạo lực. Lần đầu tiên này, tôi sẽ cố gắng hết sức để giữ thái độ nhẹ nhàng. Nhưng sau này, em sẽ phải thích nghi, học cách chiều lòng tôi để mang lại cho tôi niềm vui. Em sẽ phải sẵn sàng cho tôi mọi lúc. Đổi lại, tôi sẽ trông chừng sự an toàn và hạnh phúc của em. Cần phải nói rằng tôi yêu cầu sự chung thủy hoàn toàn và trọn vẹn, dù trên giường hay bên ngoài.
"Mơ đi !" tôi thầm trả lời. Thay vì làm tôi sợ hãi, lời nói của hắn củng cố ý chí của tôi. Sợ hãi biến mất nhường chỗ cho hận thù. Hắn muốn biến tôi thành nô lệ tình dục. Nô lệ tình dục của hắn! Hãy để hắn sử dụng cơ thể tôi, giờ tôi chỉ là một cái vỏ rỗng. Hắn có thể chiếm lấy tôi, chạm vào tôi, buộc tôi phải cảm thấy khoái cảm, nhưng hắn sẽ không chạm tới trái tim hay tâm trí tôi. Chung thủy với hắn? Không bao giờ ! Lòng trung thành của tôi? Hắn có thể ngồi lên đó! (Ý là không bao giờ tồn tại)
Khi những suy nghĩ đang tiêu diệt tôi, miệng hắn chạm vào miệng tôi. Tôi vẫn hoàn toàn bất động, hai tay duỗi dọc theo ngực trong khi hắn hôn tôi cuồng nhiệt như lần đầu. Tôi để lưỡi hắn quấn quanh lưỡi tôi. Tôi cũng không cử động khi môi hắn rời khỏi môi tôi để lướt xuống ngực, cù vào điểm cương cứng, mút vú tôi. Da tôi run lên, hàm tôi nghiến chặt. Tôi ngân nga trong đầu để không tập trung vào bàn tay hắn đang trượt vào giữa chân tôi, quên đi những ngón tay đang vuốt ve những nếp gấp của tôi. Tôi càng tập trung vào việc khác thì Anakim càng vuốt ve nhiều hơn. Cơ thể tôi đang bốc cháy, tim tôi đập thình thịch, móng tay tôi đang cắm sâu vào nệm. Cuộc đấu tay đôi bắt đầu. Hắn muốn tôi đầu hàng. Tôi đang chiến đấu để giữ lại chút niềm tự hào còn sót lại.
Đầu hắn ở ngang tầm với tôi. Mắt chúng tôi giao nhau. Đôi mắt hắn lấp lánh trong bóng tối. Tôi thấy ham muốn, tức giận nhưng cũng có sự khiêu khích và tôi tự hỏi đôi mắt tôi phản bội tôi điều gì. Sự giận dữ, tôi đoán, chắc chắn là sợ hãi và...
Nụ cười cong lên trên môi hắn khiến máu tôi lạnh buốt. Những ngón tay hắn thâm nhập vào vùng thân mật của tôi chỉ bằng một phát. Tôi há hốc mồm ngạc nhiên. Các ngón tay rút ra, cho tôi đủ thời gian để đẩy không khí ra khỏi phổi trước khi đột ngột quay trở lại. Ngón tay cái của hắn ấn vào nụ hoa nhỏ và xoa nó theo chuyển động tròn. Chân tôi bắt đầu run rẩy. Không nhận ra điều đó, tôi siết chặt ngón tay hắn và khiến chúng như bị mắc kẹt. Đôi mắt của Anakim nheo lại. Hắn thở hổn hển, tạo ra những âm thanh kỳ lạ khiến tôi phát điên.
"Hãy thanh lọc tâm trí! Quên đi cảm giác của cơ thể đang phản bội" một giọng nói giận dữ thì thầm.
Tôi rất muốn, chết tiệt! Nhưng mỗi lần tôi cố gắng, mỗi lần hắn nhận thấy, sự chú ý của hắn lại tăng gấp đôi. Những giọt nước mắt thất vọng chảy dài trên mặt tôi. Miệng tôi há hốc trong một tiếng kêu thầm lặng, mọi cơ bắp đều căng cứng.
- Tốt lắm, người đẹp. Thả lỏng ra nào.
Không thể thốt ra được một lời nào, tôi lắc đầu thật mạnh.
- Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi em cho tôi thứ tôi muốn. Em đã thua cuộc chiến ngay từ đầu. Tại sao lại gây đau đớn cho chính mình khi em có thể cảm nhận được niềm vui mãnh liệt nhất? Bay lên đi, Tamara. Tôi ở đây để giữ em. Hãy tin tôi.
Lời của hắn xóa sạch mọi dấu vết phấn khích cuối cùng. Khi hắn nhận ra sai lầm của mình, đồng tử của hắn đỏ như máu. Anakim không còn chơi nữa. Phần nhân tính của hắn đã nhường chỗ cho con quái vật. Hàm và răng hắn dài ra. Theo bản năng, tôi đấm và đẩy hắn ra, nhảy ra khỏi giường. Tôi lao qua phòng để đến lối ra. Thật tệ nếu tôi hoàn toàn khỏa thân. Thật tệ nếu mọi người nhìn thấy tôi. Trong đầu tôi chỉ còn một ý tưởng: chạy! Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi. Tôi tìm tay cầm và kéo nó. Tôi lao vào hành lang. Tôi chạy mà không biết đi đâu. Tiếng cửa đóng sầm, tiếng rên rỉ vang vọng. Tôi đến trước cầu thang dẫn xuống tầng dưới, đi xuống mà không giảm tốc độ, ngạc nhiên là không gặp ai ngăn cản. Anakim ở đâu? Tại sao không còn âm thanh nào ngoài hơi thở nặng nề của tôi? Tôi đi ngang qua một hội trường lớn và nhận ra lối vào. Sự vắng mặt của lính canh đáng lẽ phải cảnh báo tôi, nhưng trong lúc hoảng sợ, tôi bỏ qua chi tiết này. Tôi chạy qua khu vườn, hướng về phía cánh cổng phía sau lâu đài. Tự do đang đến rất nhanh. Một cảm giác vui sướng thúc đẩy tôi tăng tốc. Một vài mét nữa. Tôi phớt lờ cơn đau ở chân. Tôi phớt lờ lá phổi đang cháy. Nó ở đó. Tôi gần như chạm vào nó! Khi những ngón tay của tôi nắm lấy thanh mở, một cánh tay vòng qua eo tôi và nâng tôi lên. Tôi hét lên như bị ma nhập. Tôi vặn vẹo, đấu tranh với tất cả cơn thịnh nộ đang rung chuyển trong mình. Móng tay tôi cắm sâu vào bắp tay của kẻ tấn công, hắn phát ra một tiếng rít kỳ lạ. Thay vì đưa tôi vào trong, hắn lại chạy ra vườn và ném tôi xuống đất. Tôi bật dậy, ngực hơi hướng về phía trước, đầu gối gập lại. Tên khốn đó không những không hề hụt hơi mà còn tranh thủ thời gian mặc lại quần áo trước khi đuổi theo tôi. Có lẽ hắn đã ra lệnh bằng thần giao cách cảm cho lính canh và mọi người biến mất để chúng tôi có thể ở một mình. Đó là lý do tại sao không ai cố gắng ngăn cản tôi.
—Tôi đã bao giờ nói với em rằng tôi thích săn bắn đến mức nào chưa? Chạy đi, Tamara!
Và đó chính xác là những gì tôi làm, phớt lờ lý do khuyên tôi làm ngược lại. Mặc dù tôi biết rằng hắn đang chế nhạo tôi và tôi không có cơ hội thành công, tôi vẫn phi nước đại cho đến khi hắn đuổi kịp tôi và đưa tôi trở lại nơi tôi đã xuất phát. Tôi bỏ chạy với nỗi tuyệt vọng tương tự khi hắn một lần nữa khuyến khích tôi chạy trốn. Tôi mất dấu thời gian và cuối cùng kiệt sức, không còn biết chúng tôi đã bắt đầu lại trò chơi nhỏ tàn bạo này bao nhiêu lần chỉ khiến hắn thích thú. Bàn chân tôi đang chảy máu và nỗi sợ hãi về đồng tử đỏ hay hàm bị biến dạng không còn có thể hút hết năng lượng của tôi nữa.
- Chạy đi, Tamara! Hắn ra lệnh cho tôi sau khi thả tôi ra lần thứ mười một.
- KHÔNG !
- Em bỏ cuộc à?
- Để tôi yên ! Tại sao không để tôi yên ? Tôi hét lên.
- Em biết tại sao mà. Tôi muốn nghe em nói rằng em bỏ cuộc. Tôi muốn nhìn thấy sự thất bại trong mắt em. Tôi muốn em cuối cùng thừa nhận em thuộc về ai.
- Không bao giờ, tôi thì thầm.
- Vậy thì chạy đi, nếu không thì em sẽ không thích cách tôi có được thứ thực sự là của mình. Tôi cho em mười giây để lựa chọn. Vâng lời, đầu hàng hoặc trả giá. Mười ! Chín ! Tám !
Lựa chọn của tôi ? Lựa chọn nào? Ngay từ đầu, hắn kiểm soát mọi thứ. Tôi chưa bao giờ có bất kỳ sự lựa chọn nào. Hắn sử dụng tôi như một con rối. Để khiến cho tình hình hiện tại vui vẻ hơn.
- Bảy!
Không đời nào tôi lại chạy trốn nữa.
- Sáu !
Không đời nào tôi bỏ cuộc.
- Năm.
Tôi không muốn chịu đựng đau khổ!
- Bốn!
Tôi không muốn có kết cục như Nadia!
- Ba !
Tôi biết tôi phải làm gì.
- Hai !
Và lần này là sự lựa chọn của tôi. Không phải của hắn!
- MỘT !
Mí mắt tôi khép lại, phổi tôi phồng ra.
- KHÔNG.
Phổi của tôi trống rỗng. Mí mắt tôi mở ra.
Anakim tấn công. Tôi nhảy sang một bên để tránh hắn và tấn công. Một cú đá trúng vào phía sau đầu gối hắn. Anakim vấp ngã, nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên, ánh sáng đỏ nhanh chóng chuyển thành ham muốn.
—Vậy, đó là cách em muốn chơi? Tốt lắm, người đẹp.
- Nói nhiều quá đấy, đồ khốn!
Tôi lao tới, nhảy, xoay vòng và đánh vào mũi hắn, khiến mũi hắn nứt ra với một âm thanh kinh khủng. Nụ cười trở lại với tôi, sức mạnh của tôi cũng vậy. Sự đau đớn và kiệt sức biến mất. Tôi biết cách chiến đấu.
Tên thần giả lau sạch máu chảy xuống cằm. Hắn đi vòng tròn để làm tôi bối rối, nhưng tôi biết chiến thuật này và không để nó đánh lừa tôi. Hắn nhử, lùi lại, rồi lại tiến. Tôi giả vờ lưỡng lự, hắn lợi dụng điều đó. Tôi cũng vậy ! Cú đấm của tôi trúng mục tiêu. Lần này là vào bụng. Anakim chửi thề.
- Bỏ cuộc à? Tôi cười khẩy.
- Cười đi vì nó sẽ không kéo dài đâu.
Vừa dứt câu nói, hắn lao đến như một viên đạn đại bác. Tốc độ của hắn khiến hắn gần như vô hình. Không có thời gian để sử dụng các giác quan của tôi! Tôi thấy mình nằm ngửa trong tích tắc. Cơn đau làm tôi nghẹt thở. Tôi lăn sang một bên khi hắn cố nắm lấy mắt cá chân và kéo tôi lên, tôi đá vào mặt hắn.
Nỗ lực thứ hai của hắn thất bại thảm hại, khiến tôi rất vui. Mặc dù tôi không nhìn thấy hắn nhưng âm thanh đó đã phản bội sự hiện diện của hắn, cho phép tôi di chuyển vào giây cuối cùng.
Lần thứ ba, tôi kém may mắn hơn và ngã bằng bốn chân. Hắn không chờ đợi để vồ lấy tôi. Một tay đặt sau gáy tôi, hắn giữ đầu tôi trên mặt đất trong khi quỳ phía sau tôi.
- Quyết định đi, hắn gầm gừ nói.
Kế hoạch trở lại với tôi. Nếu tôi nói những lời đó bây giờ, hắn sẽ tin chắc vào chiến thắng của mình và tôi sẽ có một cơ hội khác để đưa vượt qua hắn. Nếu tôi từ chối, Anakim sẽ đánh gục tôi.
- Được rồi. Anh đã thắng.
- Em bỏ cuộc à?
- Đúng.
Không buông đầu tôi ra, hắn tụt quần xuống. Dương vật của hắn, sau khi được thả ra, nằm giữa hai đùi tôi. Những ngón tay của Anakim nắm chặt hông tôi để nâng xương chậu của tôi lên. Dương vật của hắn đâm thẳng vào tôi lút cán. Chuyển động khô khan, bạo lực. Cơn đau làm tôi nghẹt thở. Một tiếng kêu nghẹn ngào kẹt lại trong cổ họng tôi. Dương vật của hắn xuyên qua tôi, mạnh mẽ vượt qua mọi sự kháng cự. Hắn đột ngột kéo căng cơ bắp của tôi, kéo tôi ra xa. Lùi lại để rồi quay lại tấn công mạnh mẽ hơn.
Có cái gì đó đang vỡ vụn trong tôi. Tâm trí tôi trốn thoát chỉ để lại một thân xác không hồn. Tiếng càu nhàu của hắn có vẻ xa xăm khi hắn tấn công tôi thật nhanh và mạnh.
Áp lực trên đầu tôi biến mất, cánh tay hắn luồn xuống dưới kéo tôi lại. Tôi thấy mình quỳ gối, lưng áp vào ngực hắn trong khi con cặc của hắn vẫn đang di chuyển bên trong tôi, giống như một cây cọc. Anakim kéo những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình qua vai tôi. Hắn sẽ cắn tôi! Hình ảnh của những tên thủ lĩnh hiện về trong tâm trí tôi. Miệng đầy máu, một mảnh da mắc kẹt giữa hai hàm răng. Nó vượt quá sức chịu đựng của tôi. Lý trí ra lệnh cho tôi phải phục tùng để hạn chế thiệt hại nhưng bản năng chiến binh của tôi lại trổi dậy. Trước khi tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đầu tôi bật ngược ra sau và đập vào đầu Anakim. Khuỷu tay của tôi thọc vào bụng hắn. Tôi tự giải thoát và bò đi. Anakim nắm lấy mắt cá chân của tôi, chửi rủa. Tôi kéo chân, đá để giải phóng bản thân.
Tôi quay lại, phớt lờ cơn đau ở chân khi nó vặn vẹo và khiến tôi nằm ngửa. Tôi nhắm vào hàm hắn bằng chân còn lại của mình, cố gắng ném cát vào mắt hắn để làm hắn bị mù. Tôi đang chiến đấu không thương tiếc cho sự sống còn của mình, ngay cả khi trong sâu thẳm, tôi biết rõ rằng mình sẽ thua trong cuộc chiến này. Với một cú nhảy, Anakim đáp xuống tôi. Cơ thể hắn nghiền nát cơ thể tôi. Chân trụ vững trên mặt đất, tôi đẩy hết sức lực trong khi dựng đứng lên. Tôi dùng nắm đấm của mình để đấm hắn cho đến khi hắn ghim chúng lên trên đầu tôi.
- Trò chơi nhỏ này bắt đầu làm tôi khó chịu rồi, hắn gầm gừ vào cổ tôi.
Trong hy vọng cuối cùng, tôi quay mặt và cắn một cách ngẫu nhiên. Máu của hắn chảy vào miệng tôi, tràn ngập vị ngọt, vị hơi kim loại, khiến tôi không muốn nhổ mà ngược lại còn muốn nuốt thêm. Chất lỏng màu đỏ tươi ngay lập tức hoạt động như một loại thuốc kích thích tình dục khi nó bao phủ cổ họng tôi. Tôi mút mạnh hơn, thở dài. Cơ thể tôi đang trong tình trạng hỗn loạn. Cảm xúc bùng nổ. Cuộc đấu tranh đang thay đổi. Tôi không còn đấu tranh để trốn thoát nữa mà vì một điều gì khác hoàn toàn vượt quá tầm của tôi. Một góc ý thức của tôi cố gắng đưa suy nghĩ trở lại đúng vị trí, nhưng tôi không thể kiểm soát được điều gì nữa. Khi răng tôi nhả ra, Anakim ngồi dậy và nhìn tôi chằm chằm một cách kỳ lạ. Khuôn mặt của hắn đã lấy lại hình dạng con người. Hắn cúi xuống và chiếm lấy môi tôi. Không có chút dịu dàng nào trong nụ hôn khiến tôi rên rỉ này. Lưỡi của chúng tôi cuốn lấy nhau, rồi lại tách ra để chinh phục nhau tốt hơn. Hắn dùng đầu gối, tách rộng hai chân của tôi và nằm vào đúng vị trí. Con cặc của hắn lại cắm sâu vào phần da thịt bầm tím của tôi, nhưng cơn đau nhanh chóng được thay thế. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình và tôi không muốn nghĩ về nó lúc này. Cơ thể tôi kêu gào đòi được giải thoát. Hông tôi nâng lên để gặp hắn. Mọi thứ chỉ là niềm vui. Tiếng rên rỉ của tôi biến thành tiếng hét khi hắn di chuyển ngày càng nhanh hơn. Càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Anakim rên rỉ khiến tôi càng phấn khích hơn. Răng nanh của hắn cắm sâu vào hõm cổ tôi. Vết bỏng hoạt động giống như một cơn sốt adrenaline. Tôi hét lên giữa đau đớn và khoái cảm. Các cơ của tôi căng lên, xương chậu căng lên dữ dội. Tay tôi không còn bị trói trên đầu nữa mà bám vào lưng hắn để giữ lấy hắn. Những cảm giác nhấn chìm tôi, khiến tôi bất lực. Giống như một cơn sóng thủy triều, cơn cực khoái tàn phá mọi thứ trên đường đi của nó. Thần giả ngước mặt lên cho đến khi đôi mắt của chúng tôi giao vào nhau. Máu vấy bẩn miệng và cằm hắn. Đó là một hình ảnh đáng sợ. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy sợ hãi. Tôi ngẩng đầu lên và mút môi dưới của hắn, liếm từng giọt chất lỏng màu đỏ tươi cuối cùng. Anakim gầm gừ. Tôi lùi lại để quan sát hắn. Hắn trông hoang dã, mạnh mẽ, tuyệt với. Con cặc của hắn chìm sâu vào bụng tôi lần cuối. Miệng hắn mở ra rên rỉ khi tràn vào trong tôi. Thời gian dừng lại. Hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau. Cơ thể hắn nặng nề rơi lên người tôi. Mọi thứ trở nên tối đen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro