[Châm Phong Đối Quyết] Nguyên Cố
Giới thiệu
Tinh thần thể
Nội dung
"Cố Thanh Bùi ——"
Từ trong rừng thiết đen truyền đến một giọng nam vang vọng, thanh âm trẻ trung tràn đầy khí thế, cộng thêm tác dụng của âm vang khiến cho âm thanh này truyền đi rất xa, đến mức dù cách đó khá xa, Cố Thanh Bùi vẫn nghe thấy rất rõ.
Cố Thanh Bùi thở dài, để tài liệu trên tay xuống. Anh đang đọc báo cáo chiến trường mới nhất ở tiền tuyến, bởi vì lần trước bị thương, anh bị thuyên chuyển khỏi tiền tuyến gần một năm, hiện tại chịu trách nhiệm huấn luyện tân binh để bù lại tổn hại cho tiền tuyến.
Nhưng mà, gần đây anh có thêm một nhiệm vụ rất đau đầu —— phụ trách "thuần hóa" một lính canh chuyển đến từ tiền tuyến.
Tất nhiên, lý do cả hai lùi về hậu phương hoàn toàn không giống nhau.
"Cố Thanh Bùi!" Đột nhiên từ trong tán cây rậm rạp xuất hiện một cái đầu, sau đó cả người nhảy lên cây, đó là một lính canh trẻ tuổi cao lớn đẹp trai, "Quả nhiên là ông ở đây."
Cố Thanh Bùi thầm nghĩ mình có trốn cũng không thoát được, anh buồn bực nói: "Mũi chó thính thật đấy." Tuy rằng tinh thần thể của lính canh trước mắt thực chất là sói.
Nguyên Dương cười "hihi" một cái, hắn coi như Cố Thanh Bùi đang khen hắn.
"Nói bao nhiêu lần rồi, tôi là trưởng bối và là cấp trên của cậu, nói chuyện phải dùng kính ngữ". Nguyên Dương bĩu môi: "Ông mới bao nhiêu tuổi? Đừng có cậy mình nhiều tuổi mà lên mặt."
Cố Thanh Bùi nhảy từ trên cây cao mười mét xuống, Nguyên Dương cũng nhẹ nhàng đáp xuống, nhanh chóng đi theo: "Chúng ta cùng nhau ăn trưa đi, mẹ tôi gửi cá đuôi gai tươi từ đảo Ned về, ngon lắm đấy, tôi đã bảo bếp trưởng nấu rồi."
"Lát nữa tôi có cuộc họp, buổi trưa ăn cơm quân đội."
"Vậy tôi ăn cùng ông."
"Nguyên Dương." Cố Thanh Bùi dừng bước, chau mày, "Cậu không cần đi theo tôi cả ngày đâu."
"Ông là người dẫn đường của tôi, tôi phải theo ông cả ngày." Nguyên Dương hùng hồn nói.
"Tôi không phải, tôi cũng sẽ không trở thành người dẫn đường của cậu."
"Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn ông làm người dẫn đường của tôi." Nguyên Dương nhướng mày, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thanh Bùi, sắc mặt ủ rũ như nản lòng, "Ông vẫn chưa thể tha thứ cho tôi à?"
"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không trách cậu. Hơn nữa cậu đã bị thánh địa trừng phạt rồi."
Nguyên Dương là con trai của chỉ huy đảo Ned, thiên phú cực mạnh, nhưng trạng thái tinh thần cực kỳ không ổn định, đây là khuyết điểm chung của những lính canh trẻ có tiềm năng lớn.
Trong một trận chiến hợp tác lần trước, Nguyên Dương còn chưa trưởng thành, lại không có người dẫn đường, vì để giải cứu cha bị rơi vào vòng vây mà xông ra chiến trường. Cho dù đã phá được vòng vây của địch, nhưng hắn cũng tự mình rơi vào trạng thái điên cuồng. Anh chỉ có thể mạo hiểm tiến vào tinh cảnh của Nguyên Dương, dưới sự trợ giúp của các lính canh cùng với những người dẫn đường khác mới giải quyết được nguy cơ, bản thân cũng bị thương nặng.
Chuyện xảy ra trong tinh cảnh tựa như một cơn ác mộng, Nguyên Dương mất đi lý trí liên tục cường bạo và công kích anh. Là một quân nhân, anh có thể vượt qua sự tra tấn về thể xác và tinh thần, không để chuyện xâm phạm trong vô thức này tăng lên cấp độ linh hồn, nhưng dưỡng thương mấy tháng trời đã thực sự làm trì hoãn việc tác chiến.
Thực ra anh có thể bỏ mặc Nguyên Dương. Đối với lính canh vi phạm quy tắc, hơn nữa lại phát điên trên chiến trường mà nói, xử tử tại chỗ là lựa chọn tốt nhất để giảm thiểu thương vong. Nhưng Nguyên Dương lại là con trai của bạn anh, là đứa trẻ anh dõi theo mà lớn lên.
Đồng thời, khi cân nhắc về vấn đề chính trị, đảo Ned là lực lượng quan trọng của quân Đồng minh, vậy nên Nguyên Dương bị xử hình phạt nhẹ nhất do lúc đó chưa đủ tuổi trưởng thành – bị bỏ tù 6 tháng, bị sa thải khỏi quân đội, bị cấm quay lại tiền tuyến vĩnh viễn cho đến khi tìm được người dẫn đường phù hợp.
"Vậy tại sao ông không thể chấp nhận tôi, chúng ta rõ ràng phù hợp." Nguyên Dương không có ký ức gì về trạng thái điên cuồng, nhưng phản ứng cơ thể của hắn đối với Cố Thanh Bùi luôn luôn nhắc nhở hắn.
"Chúng ta không phù hợp."
"Chỗ nào không hợp, tuổi tác? Thân phận? Những cái này quan trọng sao, chỉ cần tinh thần thể phù hợp..."
"Tôi chọn lính canh không chỉ dựa vào mỗi độ phù hợp của tinh thần thể."
"Tôi biết rồi. Hôm nay tôi gọi điện cho mẹ, bà ấy nói ông nhất định là cảm thấy tôi chỉ muốn mau chóng tìm được người dẫn đường, nhanh chóng quay về chiến trường, không thật lòng với ông."
Nguyên Dương thử kéo tay Cố Thanh Bùi, "Tuy rằng tôi thật sự muốn kết đôi cùng người dẫn đường, nhưng đây tuyệt đối không phải lý do, thật ra tôi, tôi từ nhỏ đã thích ông rồi."
Cố Thanh Bùi dứt khoát hất tay Nguyên Dương ra: "Tôi biết."
Nguyên Dương ngơ ngẩn nhìn vào lòng bàn tay trống không, lại nhìn Cố Thanh Bùi: "...Ông biết?"
"Cậu nghe đây, tôi phải suy xét đến các yếu tố chính trị, phải cân bằng mối quan hệ với từng đồng đội, phải không ngừng điều chỉnh sách lược trên con đường đạt được mục tiêu lớn là giành chiến thắng, phải đảm bảo khả năng chỉ huy, tác chiến của tôi không vì nguyên nhân nào mà đột ngột bị mất đi."
Cố Thanh Bùi một hơi xong liền hít một hơi thật sâu, "Dựa vào những điều này, tôi từ bỏ cảm xúc, nếu tôi hoặc lính canh của tôi bị thương hay thậm chí tử vong, người còn lại phải mau chóng kết đôi với người tiếp theo, kết hợp lại từ đầu để tạo ra sức chiến đấu mạnh mẽ."
Nguyên Dương kinh ngạc nhìn Cố Thanh Bùi, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mình sẽ nghe được những lời nói lạnh lùng như vậy.
"Mấy ngàn năm nay, người trong thiên hạ đều thích ca ngợi tình yêu giữa lính canh và người dẫn đường, đó chẳng qua chỉ là để họ tình nguyện chết đi." Cố Thanh Bùi nhìn chằm chằm vào Nguyên Dương, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
"Hồ ly thúi, rốt cuộc ông có tình cảm không hả!" Nguyên Dương đau lòng, buồn bực mắng lại.
"Tôi cần một chiến hữu, không phải người yêu." Cố Thanh Bùi để lại những lời nói này, không do dự mà rời đi.
Nguyên Dương sững sờ tại chỗ, liên tục nghiền ngẫm từng câu chữ gây tổn thương mà Cố Thanh Bùi nói ra, hai mắt đột nhiên sáng lên, lần nữa đuổi theo: "Đợi đã, ý của ông là, ông có cảm tình với tôi, ông cảm thấy chúng ta sẽ trở thành người yêu."
"..."
"Tôi biết ngay mà, việc xảy ra trong tinh cảnh, ông không thể nào quên được, chỉ là giả vờ không để ý!" Nguyên Dương nhanh chóng lấy lại tự tin, "Tôi hiểu rồi, ông sợ tôi chết rồi ông sẽ không chịu nổi. Tôi sẽ không chết đâu, cũng sẽ không để ông chết, tôi sẽ liều mạng để trở nên mạnh mẽ, để chúng ta đều sống thật tốt và giành được thắng lợi."
"Cậu..."
"Vậy nên, ông cũng thích tôi, ông phải làm người dẫn đường của tôi."
"Làm sao cậu có thể đưa ra kết luận như vậy chứ!" Cố Thanh Bùi thẹn quá hóa giận, quay người rời đi.
"Cố Thanh Bùi!"
"Đừng có làm phiền tôi!"
Dịch: Bạch Nhan
Beta: Petit pigeon gris
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro