🔥Anh cần một người phụ nữ🔥
Kim Taebyul thản nhiên nói: "Mới chút sóng gió thế này đã không chịu nổi, sao tôi có thể lăn lộn trong giới giải trí được? Lần trước chẳng phải anh còn nói sẽ tin tôi sao?"
"Nhưng bộ dạng của em bây giờ không hề có sức thuyết phục." Jung Jaehyun nghiêm mặt.
Kim Taebyul nghe mà không hiểu gì hết, sau mới nhớ ra lớp trang điểm của mình lúc này, cô giải thích: "Cái này là do tôi tự trang điểm thành đấy chứ không phải giả bộ kiên cường gì đâu, không tin tôi tẩy trang cho anh xem nhé...."
Còn chưa nói hết, Jung Jaehyun đã bất thình lình đưa tay ra, dùng ngón tay nhẹ xoa lên má và mắt cô.
Chỉ chạm nhẹ một cái, Kim Taebyul lại như bị điện giật, bất giác co rúm lại.
Phản ứng của Kim Taebyul khiến mặt Jung Jaehyun trầm xuống, nhanh chóng thu tay lại: "Đừng có cậy mạnh."
Kim Taebyul cười nói: "Không đâu, nếu tôi không làm được, tuyệt đối sẽ chạy về ôm đùi anh ngay!"
Jung Jaehyun được người ta "vuốt lông", sắc mặt cũng hòa hoãn hơn: "Ừm."
Sau đó, Kim Taebyul gãi gãi đầu nhìn anh, muốn nói gì đó lại thôi.
"Muốn nói gì?" Jung Jaehyun hỏi, giọng nói vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không giống người đêm qua chút nào.
Vẻ mặt Kim Taebyul phức tạp, cô nhìn anh hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: "Khụ, chuyện là, Jung Jaehyun, anh có từng nghĩ tới việc muốn tìm một người phụ nữ bầu bạn với mình không?"
"Em có ý gì?" Sắc mặt Jung Jaehyun bỗng lạnh xuống.
"Anh đừng trách tôi nhiều chuyện, chỉ là tôi cảm thấy...." Kim Taebyul đắn đo chọn lọc từ ngữ, sau đó thành khẩn vỗ vai anh: "Tôi nghĩ chắc anh cần một người phụ nữ, có một số chuyện, nhịn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!"
Chẳng phải có câu tục ngữ, ngày nghĩ gì đêm mơ cái đấy sao?
Nhìn Jung Jaehyun bề ngoài có vẻ không gần nữ sắc, nhưng từ biểu hiện của anh đêm qua lại cho thấy, rõ ràng... là rất cần mà....
Lần này, sắc mặt Jung Jaehyun đúng là đen đến độ không cách nào cứu vãn.
Cô gái đáng chết này, là tại ai hại chứ, cô thử nghĩ xem là ai để thịt đến tận miệng rồi mà vẫn phải nhẫn nhịn chật vật đến thế này không hả?
Thấy vẻ mặt Jung Jaehyun càng ngày càng đáng sợ, Kim Taebyul ho khan một tiếng, chuồn vội: "Sắp muộn rồi, tôi đi chào Jungie rồi tới phim trường đây! Bái bai~"
Tại phim trường ở ngoại thành.
Kim Taebyul vừa xuất hiện, đám fan của Mark Lee đã đợi sẵn trước cổng lập tức xông về phía cô.
"Kim Taebyul ! Kim Taebyul tới rồi! Con đĩ thối tha đó đến rồi kìa! Không ngờ cô ta còn dám vác xác tới đây!"
"Con khốn kinh tởm kia! Bọn tao không cho phép mày lại gần Minhyungie ! Mau cút khỏi đoàn làm phim đi!"
"Kim Taebyul mau cút khỏi đoàn làm phim đi! Kim Taebyul cút khỏi làng giải trí! Cút đi!"
..........
Mọi thứ trở nên hỗn loạn, chỉ có vài nhân viên an ninh bảo vệ Kim Taebyul đi vào trong, những người khác lại chỉ vậy lại xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ cô, cười châm biếm.
Những ánh mắt tràn đầy ác ý ấy như một con rắn độc dữ tợn đang muốn xé nát cô ra.
Kim Taebyul bất giác nhớ tới một nữ minh tinh mới nổi phải tự sát vì không thể chịu đựng nổi những lời đàm tiếu, sau khi cô chết, trên di thư chỉ có dòng chữ: Miệng lưỡi con người chính là thứ đáng sợ nhất thế gian này!
Đám người không ngừng ném trứng thối và rau nát tới, không biết còn có ai ném một hòn đá, nhưng lại ném lệch....
Thấy hòn đá kia sắp đập vào chuyên viên trang điểm Shin Hyunbin đang đứng xem kịch vui, sắc mặt Kim Taebyul chợt biến, cô nhanh nhẹn nhảy lên, khi hòn đá chỉ còn cách Shin Hyunbin tầm nửa thước cô đã kịp dùng cánh tay chặn lại.
Giây tiếp theo, cánh tay cô chảy máu đầm đìa.......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro