🔥Dễ bùng cháy lắm đó 🔥
Bánh bao nhỏ ngủ rất say, cô rón rén xuống giường ra ngoài xem có chuyện gì.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Jung Jaehyun đang rót nước, một tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Kim Taebyul vội đi tới: " Jung tổng, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
"Ờ...m, có phải ngài bị đau dạ dày không?"
Jung Jaehyun không nói gì.
Kim Taebyul biết mình đoán đúng rồi.
Mẹ! Hóa ra Jung Jaehyun không ăn được cay, không ăn được còn cố mà nuốt?
"Đợi đấy, tôi đi lấy thuốc đau dạ dày cho anh."
May mà những thuốc hay dùng cô đều có cả.
Kim Taebyul vội vã mang thuốc tới: "Phải uống cả hai viên."
"Cảm ơn." Jung Jaehyun lấy thuốc khỏi tay cô, bàn tay mát lạnh nhẹ lướt qua, cảm giác ấy, như chạm vào tim, khiến người ta bỗng thấy thật yếu đuối.
Trong đêm tối mịt mù mưa to gió lớn, lại có người đẹp thế kia đứng trước mặt, súng dễ cướp cò lắm đó nha!
Kim Taebyul lẩm nhẩm mấy vòng số Pi mới bình tĩnh lại được.
Thấy Jung Jaehyun uống thuốc xong, cô cũng không đi luôn, mà ở lại cạnh anh thêm một lúc.
"Đỡ hơn chút nào chưa, có cần tới bệnh viện không? Xin lỗi, tôi không biết anh không ăn được cay..."
Lúc đầu cô lo cho bánh bao nhỏ cơ, cuối cùng bánh bao nhỏ thì chẳng sao cả, mà Jung Jaehyun lại xảy ra chuyện, đúng là lạ đời....
"Không liên quan đến cô, chỉ là bệnh cũ thôi."
Hai người im lặng một hồi, Jung Jaehyun bỗng mở miệng: "Tối nay tới quấy rầy là vì Jungie muốn gặp em."
Kim Taebyul nghe vậy rất bất ngờ: "Jungie muốn gặp tôi?"
"Lúc Jungie bị hoảng sợ trong kho hàng, là em đã cứu nó, giờ nó rất ỷ lại vào em." Jung Jaehyun giải thích.
Kim Taebyul phát hiện, chỉ cần có Jungie ở bên hay khi nhắc tới chuyện liên quan tới cậu nhóc, sự lạnh lẽo khiếp người toát ra từ Jung Jaehyun sẽ nhẹ nhàng giảm bớt, không đáng sợ như ban sáng nữa.
"Hóa ra là vậy..." Kim Taebyul gật đầu.
Có lẽ vì ban đêm dễ khiến con người ta buông bỏ phòng bị cùng đắn đo, Kim Taebyul liền hỏi một câu mà cô vẫn luôn để tâm trong lòng: "Vậy, mạo muội hỏi một câu, Jungie không biết nói sao?"
Tới giờ, cô vẫn chưa thấy Jungie ho he một chữ nào, bé con chỉ biết có gật với lắc đầu thôi.
"Không phải không biết nói, là không muốn nói." Jung Jaehyun đáp.
"Vậy là vấn đề về tâm lí rồi?" Kim Taebyul nhíu mày.
"Jungie có chút dấu hiệu của tự kỉ." Jung Jaehyun cũng không che giấu.
"Vậy........" Cũng không khác với cô đoán là mấy.
Còn về chuyện tại sao Jungie lại bị tự kỉ, bí mật nhà người ta, tất nhiên cô không dám hỏi han kĩ càng làm gì.
"Cô Kim." Jung Jaehyun bỗng nhìn cô chăm chú, ánh mắt rõ ràng là rất lạnh lẽo nhưng lại khiến cô cảm thấy nó như đang thiêu đốt cô đến mất hết cả cảm giác.
"Nae?" Kim Taebyul ngẩn ra.
"Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?" Jung Jaehyun hỏi.
Nếu câu này là do người khác hỏi, Kim Taebyul nhất định sẽ cho rằng đối phương đang muốn tiếp cận cô, lại còn là kiểu tán tỉnh lỗi thời nữa chứ, nhưng người nói câu này lại là Jung Jaehyun, sự nghi hoặc trong mắt anh ta là thật.
"Chắc không có đâu, người như Jung tổng đây, nếu tôi từng gặp, tuyệt đối không thể không có ấn tượng gì... Mà, có chuyện gì sao?" Ngữ khí của Kim Taebyul có vẻ chắc chắn, với thân phận của cô, kể cả khi cô vẫn còn là Đại tiểu thư của Kim gia đi chăng nữa, cũng không thể gặp người ở tầng lớp như Jung Jaehyun được.
"Không có gì." Jung Jaehyun rời ánh mắt, nhìn ra bầu trời đêm phản chiếu trên cửa sổ, có chút tịch mịch.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bầu không khí nhất định sẽ rất kì!
"Jung tổng, nếu ngài không sao nữa, vậy tôi ngủ trước nhé?" Kim Taebyul cẩn thận nói.
Jung Jaehyun nhìn rõ ý đồ của cô, nhấc tay lên: "Không vội, cứ ngồi đi."
Không vội gì chứ! Cô rất vội là đằng khác đây này!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro