Lost Promise

Note:

Thực ra ý tưởng này được lấy từ một yêu cầu đã được từ chối trên tumblr, vì cảm thấy hợp với mạch truyện nên tôi đã ghép nối nó trở thành một phần trong "You got me Love Drunk". Oneshot này với tôi vừa là một cơ hội để thử thách khả năng viết của bản thân, lại vừa là một cơ hội để tôi đáp ứng sở thích ngược thân của mình. Vì vậy, nếu nó có nhàm chán một chút thì mọi người cũng đừng để tâm nhé. Giờ thì vào truyện thôi nào.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

_Miki?

Loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình, Miki từ từ mở mắt, trong tầm nhìn mờ ảo lại một lần nữa nhận ra mái tóc đỏ rực của ai kia. Trước khi ngất đi cô nhớ là mình vẫn đang ở giữa trận chiến, bóng lưng to lớn của cậu xuất hiện ngay trước mắt để che chắn cho cô. Chắc là cô đã khiến cậu lo lắng nhiều lắm, dù rằng gã đàn ông đó sẽ chẳng bao giờ dám thừa nhận cả. Cậu thực sự cũng cứng đầu y như cô vậy.

_Này, đồ quái vật. - Cô khẽ chào, vui mừng khi biết cậu là người đầu tiên mà mình nhìn thấy sau khi tỉnh lại.

_Rốt cuộc là em nghĩ gì vậy? Tại sao lại bất cẩn như thế hả!?

Kid to tiếng, không thể kìm nổi cơn giận khi nhớ về trận chiến trước đó. Người cô lúc ấy bê bết máu, thân hình nhỏ bé cứ thế bị nhấc bổng lên rồi lại quật xuống bởi đôi bàn tay thô kệch của gã hải tặc. Nếu không phải là cậu kịp thời xuất hiện thì không biết là hắn sẽ còn làm gì cô nữa.

_Bình tĩnh đi Kid, mọi chuyện cũng ổn rồi mà. - Killer lên tiếng, cố gắng giữ cho vị thuyền trưởng của mình ngồi yên.

_Ổn cái con khỉ! - Cậu đứng bật dậy, sẵn sàng đôi co bất chấp lí do với người đồng đội - Anh có thấy là cả người cô ấy quấn toàn băng thế này không!? Như vậy mà gọi là ổn à!?

_Nhưng cậu cứ làm ầm lên như vậy thì cũng chẳng giải quyết được gì cả, cứ để cô ấy nghỉ đi đã.

_Nếu có người bảo vệ thì cô ấy đã không phải nằm đây như thế này! Rốt cuộc là anh đã ở chỗ chó chết nào mà để cô ấy phải đánh nhau với một gã như vậy!? Hả!?

_Ki- ah!

Miki cố gắng ngồi dậy, muốn giúp trấn tĩnh cơn giận của Kid nhưng lại bị cơ thể ê ẩm của mình ngăn cản. May sao vì nghe thấy tiếng kêu của cô, vị thuyền trưởng nóng tính cuối cùng cũng chịu dừng lại, sau đó thì vội vàng quay trở về chỗ ngồi của mình. Thấy vậy, Killer chỉ khẽ thở dài rồi bước ra ngoài, quyết định cho hai người họ chút không gian riêng để nói chuyện với nhau.

_Em lại định làm gì nữa vậy? Nằm yên đi. - Cậu khẽ gắt, dù biểu hiện vẫn còn rất bực nhưng tông giọng đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

_Nhưng hai người ầm ĩ như vậy thì sao mà em có thể nằm yên được chứ. - Cô cười khổ, tạm bỏ qua cơn đau để dành chút thời gian trêu chọc cậu.

_Cười cái con khỉ. Em nghĩ đây là chuyện đùa đấy à?

Cậu thực sự không thể hiểu nổi tại sao cô lại có thể bình thản đến như thế. Đương nhiên là cậu mừng khi thấy cô đã trở nên gan dạ như vậy, nhưng cứ nghĩ tới chuyện có thể mất cô là cậu không thể cười nổi. Trong khi đó, cô gái ấy lại trái ngược với cậu, nụ cười hiện hữu trên môi tưởng chừng như chẳng bao giờ biến mất. Không phải là cô coi chuyện sống chết chỉ là trò đùa, đơn giản chỉ là lúc này cô đang thấy rất hạnh phúc mà thôi. Được cậu lo lắng và quan tâm đến như vậy, không phải cô là một người rất may mắn hay sao?

_Sao nữa? - Thấy cô cứ nhìn mình mãi, cậu lại không chịu được mà gắt lên.

_Anh lo gì vậy Kid? Em đâu có dễ chết thế đâu.

_Nói thì hay lắm. Em tự nhìn lại mình xem có còn giống người hay không? Lo cho mình còn không xong mà cứ mở mồm ra ăn nói vớ vẩn.

_Nhưng không phải cứ mỗi lần em gặp chuyện là anh lại xuất hiện hay sao?

Nghe đến đây cậu liền im lặng, trong đầu cố gắng nhớ lại bao nhiêu rắc rối mà cô đã gặp phải trong suốt thời gian qua. Đầu tiên là tên dâm đãng trên hòn đảo của cô, sau đó là khi cô trôi dạt ở ngoài biển, đến cả lúc cô đánh nhau với đám thuyền viên cậu cũng đều có mặt để cứu cô thoát chết. Nhưng có gì đảm bảo là cậu sẽ luôn ở đó để giữ an toàn cho cô? Rằng cậu sẽ có thể giữ cô rời xa vòng tay của thần chết mãi mãi? Giá mà cậu có thể tin vào lời nói của cô thì thật là tốt quá.

...

_Có anh ở đây rồi thì em còn có thể đi đâu được nữa chứ?

.

Kid ngồi trong bóng tối của khu bếp, chai rượu trên tay chẳng mấy chốc mà đã được nốc cạn. Từ ngày mất đi Miki, cậu thấy mình tìm đến nó nhiều hơn, thèm khát cái cảm giác được say mèm. Lúc ấy cậu mới có thể đắm chìm trong kí ức, khiến bản thân tin rằng cô vẫn còn ở đâu đó quanh đây. Nhưng càng nhớ cái cảm giác chếnh choáng khi ở bên cô thì cậu càng nhận ra là hơi ấm ấy đã chẳng còn nữa. Và thế là cậu lại khóc, một nỗi đau tột cùng mà những kẻ tàn bạo như cậu chẳng có quyền để lộ ra.

Ít nhất thì sau những cơn cuồng loạn như thế, cậu thấy may là mình vẫn có thể chìm vào giấc ngủ.

Dạo gần đây, cậu không còn ngủ ở trong phòng mình nữa. Cậu có thể ngủ ngay ở bếp, phòng chỉ huy, thậm chí là lết về phòng xưởng chỉ để tránh bị Killer đưa về phòng. Cậu không muốn tỉnh dậy ở căn phòng đó mà không thấy bóng dáng của cô ở bên mình. Còn nhớ cái lần đầu tiên ở bên nhau, dù đã có được cô nhưng cậu vẫn chẳng thể yên tâm, cứ thế vô thức muốn giữ cô ở lại. Cậu muốn cô biết là mình hoàn toàn nghiêm túc với mối quan hệ này.

"Giờ em đã là của tôi thì phải ở bên tôi, không được đi đâu hết, rõ chưa?"

Phải, là cậu đã nói với cô như vậy, một câu nói không những thật kém phần lãng mạn mà còn nghe như một mệnh lệnh nữa. Ấy vậy mà cô vẫn cười, ánh mắt mơ hồ cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Cô thật giỏi trong việc khiêu khích cậu, nhưng cũng chẳng ai có thể khiến cậu dịu đi nhanh như cô gái ấy. Chỉ cần một cái ôm và một câu trả lời, như vậy là đủ để cậu chìm đắm trong cơn mê của cô rồi.

"Đã rõ, thưa thuyền trưởng. Em hứa đấy."

Nhắm nghiền mắt và đưa tay lên ôm đầu, Kid bắt đầu không ngừng khóc gọi tên cô. Cậu nhớ nụ cười của cô, nhớ cái cảm giác vui vẻ và hạnh phúc mỗi khi cô nhìn về phía cậu. Mọi kí ức về cô đều thật đến như vậy, thế mà giờ đây lại chẳng khác nào một giấc mơ. Sợi dây cô tặng mọi người đã biến mất, con dao găm cô làm riêng cho cậu cũng chẳng còn. Cậu thậm chí còn chưa kịp tặng quà cho cô nữa, cứ như thể cô chẳng để lại gì cho họ ngoài những kí ức rồi sẽ sớm phai mờ. Tại sao lại như vậy? Tại sao phải là vào lúc này? Tại sao cô không thể ở lại bên cậu lâu hơn một chút? Rốt cuộc là tại sao?

_Không! MIKI!!!

Killer lặng người đứng ở ngoài, cứ thế bất lực nhìn người bạn thân nhất của mình bị nỗi đau kia giằng xé. Thực ra cả băng đều biết thuyền trưởng của mình đau đớn đến thế nào khi mất đi Miki, cũng biết rõ rằng mỗi đêm cậu luôn tìm đến rượu để bầu bạn. Nhưng chẳng ai có thể làm gì ngoài việc im lặng đứng nhìn vì tất cả đều biết, chẳng có con quái thú nào lại muốn để người khác thấy mình đang chết dần chết mòn cả.

Bầu không khí ở đây sao mà ngột ngạt quá, có lẽ là anh cũng phải tránh đi thôi.

Ngày hôm ấy, sau khi biết rằng cô em gái nhỏ không thể qua khỏi, anh biết là mình sẽ phải sớm lo tới chuyện chôn cất thôi. Nhưng Kid không cho bất cứ một ai động vào cô, thậm chí còn nổi khùng đòi tìm người chịu trách nhiệm cho việc này. Thật may mắn là anh đã có thể đánh ngất được cậu trước khi cậu tàn sát tất cả, điều này chắc hẳn là do cậu đã không thể kiểm soát được bản thân nữa. Thậm chí ngay cả khi đã tỉnh lại, cơn cuồng loạn của cậu vẫn chẳng hề thuyên giảm, khiến cả băng lại phải khốn đốn một phen. Nếu biết được rằng mình đã bị một con chó dưới trướng đâm sau lưng, có lẽ cậu sẽ mang cả địa ngục lên đây mất.

"Anh nói cái gì? Hỏa thiêu là sao?"

Mặc dù cũng rất đau lòng, anh vẫn phải thay mặt vị thuyền trưởng mà đưa ra quyết định như vậy. Họ không thể đưa cô theo, cũng không thể để cô nằm lại nơi hoang vu này được. Ít ra bằng cách này, tàn tro của cô có thể bay theo gió, tự do tự tại đi đến bất cứ nơi đâu. Và biết đâu như vậy, cô sẽ lại tiếp tục được phiêu lưu cùng họ, chẳng hề phải bó buộc với bất cứ mảnh đất nào nữa.

"Ai cho anh quyết định như vậy!? Anh thì có quyền gì cơ chứ!?"

"Im đi Kid! Chúng ta thậm chí còn chẳng có quan tài cho cô ấy, tôi đã phải để cô ấy ngồi trong thùng rượu đấy cậu có biết không!?"

Killer khẽ lắc đầu, cố gắng xóa bỏ biểu hiện đau đớn của chàng trai tóc đỏ vừa hiện ra trong tâm trí. Thực ra cả hai người họ đều hiểu rất rõ, một khi đã bước vào vùng biển này thì sẽ chẳng còn gì được gọi là an toàn dành cho Miki cả. Ngay cả khi có họ ở bên, cô sẽ vẫn có thể bị thương, thậm chí là mất mạng bất cứ lúc nào. Đó là điều mà họ bắt buộc phải chấp nhận dù có muốn hay không. Nhưng phải làm sao khi ngay cả việc tìm cho cô một nơi an nghỉ tử tế mà họ cũng chẳng thể làm được? Nỗi đau này thực sự là quá sức chịu đựng của họ rồi.

Dừng chân, anh chợt nhận ra mình vừa đi qua một căn phòng cũ quen thuộc. Thực ra cũng đã lâu rồi anh chưa tới đây, vì nó vốn cũng chỉ là một cái kho cũ mà thôi. Đây là nơi Kid trữ những món đồ cũ của mình, kèm theo đó là cả tá linh kiện máy móc phòng khi cậu nổi hứng muốn sáng chế hoặc sửa chữa gì đó. Đáng nhẽ ra không ai có quyền được ra vào nơi đây, nhưng vì các nhà kho khác đều đã chật ních đồ nên cậu mới đồng ý để cô dùng tạm. Đương nhiên là sau khi chính thức ở bên nhau, vị thuyền trưởng kia đã bắt cô dọn sang phòng cậu, thế nhưng anh cũng không quên là cô đã từng phải ở trong một không gian chật chội như thế. Cô em gái nhỏ của anh thực sự cũng đã chịu khổ nhiều rồi.

Đẩy cửa bước vào trong, anh cũng vô thức tìm kiếm dấu vết mà cô đã để lại. Mọi thứ dường như vẫn thật gọn gàng, nhìn cách những thùng phế liệu được đặt chồng lên nhau thì chắc hẳn là cô đã tới đây dọn dẹp không ít lần. Kid sẽ chẳng bao giờ đặt mọi thứ về chỗ cũ như vậy cả. Anh thật không hiểu, tại sao cô vẫn giữ nguyên khoảng trống dưới cửa sổ khi bản thân chẳng còn phải ngủ ở đó nữa. Liệu có lí do gì để cô vẫn quay về căn phòng này hay không?

Thế rồi anh phát hiện ra nó, một con ốc sên lưu giữ hình ảnh đang nép mình cạnh những thùng phế liệu ngay chỗ cô nằm. Ai lại để nó ở đây cơ chứ?

.

_Kid.

_Cút đi! Anh lại tới đây làm gì!?

Kid thẳng tay ném chai rượu đang cầm về phía trước, ánh mắt giận dữ như đang cố gắng giấu đi nỗi đau bên trong. Killer hiểu là cậu không muốn bị làm phiền, nhưng sớm hay muộn, anh cũng phải cho cậu biết mà thôi. Dù sao thì nó cũng là dành cho cậu cơ mà.

_Miki có để lại một thứ, cậu có muốn xem không?

Nghe thấy tên cô, cậu thấy mình như tỉnh lại, cảm giác điên loạn trước đó cũng tan biến. Mọi thứ bỗng trở nên thật yên tĩnh, âm thanh duy nhất mà cậu có thể nghe được là hơi thở của chính mình. Cậu nhìn người đồng đội đang đứng chờ, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà cứ thế đi theo anh. Thật kì diệu khi chỉ với ý nghĩ có thể được gặp lại cô, dù bằng bất cứ hình thức nào, cũng có thể khiến cậu trở nên bình tâm đến như thế.

Theo chân Killer tới phòng chỉ huy, cậu ngoan ngoãn nghe lời anh mà ngồi xuống ghế chờ. Và ngay khi anh khởi động xong mấy con sên, hình ảnh của chính cậu bỗng hiện ra ở trước mắt, cứ thế yên bình và lặng lẽ chìm trong giấc ngủ. Cậu không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng rõ tại sao mình lại là người xuất hiện trong đoạn phim đó. Chẳng phải Killer đã nói là tìm được gì đó của cô sao? Vậy mà tại sao cậu lại nhìn thấy chính mình thế này?

Thế rồi cậu bất chợt nghe được tiếng cười khúc khích của một người con gái.

"Đáng yêu quá."

Đó là giọng nói của cô, cậu chắc chắn là vậy. Nhưng chưa kịp hiểu ra chuyện gì, màn hình lại bỗng chốc tắt ngúm, khiến cậu suýt chút nữa thì đã mất bình tĩnh. Tại sao cô vừa mới xuất hiện đã lại nhanh chóng biến mất như thế? Liệu có phải đây lại là một trò đùa ác độc nữa của số phận không?

"Này, đồ quái vật."

Với một lời chào thân quen, hình ảnh tươi cười của cô lại hiện lên, vui vẻ nhưng cũng thoáng chút mệt mỏi. Cậu nhìn gương mặt xước xát của cô, đôi chỗ trên cơ thể thậm chí còn có cả vết bầm tím. Đằng xa còn có rất nhiều thùng gỗ cùng với giá để đồ chứa đầy những món đồ bằng kim loại, chứng tỏ là lúc đó cô đang ngồi trong căn phòng cũ của mình. Cậu nhận ra dáng vẻ ấy. Đây chắc chắn là cái ngày đầu tiên mà cô khiến cậu phải lo lắng đến thế, cái ngày mà suýt chút nữa thì cô đã mất mạng. Chẳng phải là lúc đó cô nên ở trong phòng nghỉ ngơi hay sao, tại sao lại trốn ra ngoài và làm gì thế này?

"Vừa rồi trông anh thực sự rất đáng yêu đúng không? Giờ thì khỏi chối nhé." Cô nói với một giọng điệu thật tinh nghịch, thứ vẫn luôn lôi kéo tâm trí của cậu mỗi ngày. "Em cũng biết là anh chẳng muốn thấy em trong bộ dạng xấu xí này đâu, nhưng vì không cưỡng lại được sự đáng yêu ấy nên em mới bất chấp đấy. Anh liệu hồn mà chịu trách nhiệm đi."

Cô ngốc quá, ai thèm quan tâm tới chuyện đó cơ chứ. Cậu đâu cần biết là cô xấu hay đẹp, vốn dĩ ngoại hình cũng đâu phải là thứ khiến cậu chú ý đến cô. Trước giờ cậu vẫn luôn yêu sự gan dạ và bản tính cứng đầu, rắc rối của cô, yêu cả cách mà cô điên cuồng, mất trí làm những việc mà chẳng ai ngờ tới. Cô đã trở thành một chiến binh rất dũng mãnh và cậu hoàn toàn tự hào về điều đó. Cái mà cậu không thích về việc cô bị thương không phải là vì điều đó khiến cô trở nên xấu xí, mà là vì nó luôn nhắc cậu rằng cậu đã không thể bảo vệ người mình yêu. Làm sao cậu có thể nhìn cô phải chịu đau đớn mà không thấy xót xa cho được?

"À, thực ra thì... em cũng có chuyện muốn nói, nhưng em chẳng biết là anh có muốn nghe không nữa." Cô gái bỗng trở nên ngại ngùng, ánh mắt trong chốc lát lại tránh đi nơi khác. "Kid, em biết là hôm nay anh rất lo. Nhưng em không sao đâu, em hứa đấy. Em sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ đánh bại được thật nhiều người. Có như vậy, em mới có thể đứng lên bảo vệ anh được."

_Em lại đang nói gì vậy, Miki?

Cậu khẽ hỏi, không biết điều gì đã khiến cô phải nghĩ như thế. Đáng nhẽ ra cậu mới là người cần phải mạnh hơn, phải là người luôn ở bên và bảo vệ cô mới đúng. Vậy mà không những không làm được việc đó, cậu còn để số phận cướp đi người con gái mà mình vô cùng yêu thương. Rốt cuộc là cậu đã làm gì thế này?

"Anh còn nhớ cái ngày đầu tiên mà em lên tàu không? Cái lúc mà em nói rằng mình muốn chết ấy?"

Cậu nhìn cô, không biết từ lúc nào mà nước mắt đã lại lăn dài trên gò má. Cô đang cười, đôi mắt ngấn nước ánh lên dưới ánh trăng mờ ảo. Cái cách mà cô nhìn về phía trước trong im lặng khiến lồng ngực cậu như thắt lại, lo sợ rằng cô sẽ lại nói ra một điều xuẩn ngốc nào nữa. Cậu sắp không thể chịu đựng thêm nữa rồi.

"Em sẽ không bao giờ nói vậy nữa đâu, vì em sợ phải mất anh lắm rồi."

_Không! Im đi!

_Kid! Đợi đã! KID!!!

Killer bật dậy, lo sợ đuổi theo vị thuyền trưởng của mình. Kid đã lao một mạch ra ngoài và nhảy khỏi tàu, khiến bầu trời đêm lại một lần nữa trở nên hỗn loạn. Ở trong căn phòng không người, đoạn phim vẫn tiếp tục chạy, để lại đâu đó một lời tâm tình của cô gái nhỏ mang tên Miki.

...

"Này Kid. Em yêu anh, thực sự yêu anh nhiều lắm."

- The End -

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro