Thanh xuân của tôi trôi qua như vậy đó

-


Điều tiếc nuối nhất của bạn là gì?

Năm hai mươi mốt tuổi, điều tiếc nuối nhất của tôi chính là đã yêu Kim Taehyung. Bởi vì năm đó, tôi thật sự, thật sự rất hận anh ấy.

Nhưng đến năm hai mươi bảy tuổi, điều tiếc nuối nhất lại chính là đã để thanh xuân và tuổi trẻ trôi qua nhạt nhẽo đến vậy. Tôi đơn phương anh ấy ba năm, thêm hai năm chúng tôi yêu nhau, lại mất thêm sáu năm để hận anh. Thanh xuân của tôi đã qua như vậy đó.

-

Tôi và Taehyung học cùng trường, anh ấy là tiền bối khoá trên. Anh là một người mà biết bao nhiêu tiền bối hậu bối trong trường mê mẩn. Anh đẹp trai, học giỏi, lại giàu có. Còn tôi chỉ là một nữ sinh bình thường, nhan sắc của tôi chỉ thuộc loại dễ nhìn. Tôi chẳng biết làm gì ngoài im lặng yêu thầm anh suốt ba năm trời, mọi thứ về anh ấy tôi đều nắm rõ. Rồi cái gì đến cũng sẽ đến hôm ấy là buổi tổng kết năm học, cũng chính là buổi cuối cùng anh ấy có mặt ở trường.

Tôi hẹn anh ở sân thượng, tôi nghĩ dù sao đi nữa thì anh cũng sắp ra trường nên tôi mới quyết định bày tỏ với anh.

"Xin lỗi, anh có người yêu rồi."

Phải, đó là câu trả lời của anh, thời khắc nghe được những lời đó, trái tim tôi dường như ngừng đập, đau, thực sự rất đau, nhưng biết sao được. Lúc đó tôi chỉ ước thời gian quay trở lại, để tôi giữ mãi lấy tình cảm ở trong lòng, như vậy ít ra tôi cũng không phải đau buồn như vậy, và có lẽ tôi vẫn có thể hàng ngày vui vẻ phấn đấu mong một ngày anh sẽ thích tôi. Anh tiến lại gần nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, người anh quả thực rất ấm áp, đầu tựa vào lồng ngực anh, tôi còn nghe được cả nhịp tim đều đều của người con trai trước mặt. Nước mắt tôi không kìm được mà rơi ướt một mảng lớn trên áo anh.

"Taehyung, bất cứ khi nào anh cần, em đều sẽ luôn ở bên, anh nhé. Xin hãy cho em ở phía sau anh như thế là đủ."

Tôi cố gắng nói, nhưng có sao cổ họng cứ nghẹn lại, nước mắt tuôn không ngừng.

-

Taehyung yêu Sanna. Là vào một ngày nắng đẹp trời nào đó, cô gái đi lướt qua cửa lớp anh, mái tóc xoã ngang vai để lại mùi hương thoang thoảng. Cô đi qua mang một khí chất khác người, khiến cho tim Taehyung lỡ mất một nhịp.

Có mấy người theo đuổi Sanna? Anh không nhớ, chỉ là nhớ, khi anh tỏ tình, Sanna liền mỉm cười gật đầu, không hề có một chút giây phút nào để suy nghĩ. Sanna cứ thế trở thành bạn gái của anh.

Một năm trôi qua cả hai người họ đều bình thản yêu nhau như vậy. Thời gian một năm đó đối với tôi dài như cả thế kỉ và cũng chính là khoảng thời gian tôi hằng ngày dõi theo anh, nhìn thấy anh thân mật với người khác, rồi đến lúc ánh sáng trên cửa sổ phòng anh vụt tắt mới lặng lẽ đi về. Trong căn phòng nhỏ treo rất nhiều hình của anh, tôi đã quen dần với rượu và thuốc ngủ.

Một ngày mới lại bắt đầu, ánh sáng dịu nhẹ khẽ len qua các khe hở trong căn phòng u ám. Tiếng chuông cửa inh ỏi đến chói tai phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Mở cửa ra, tôi như chết lặng đi, là Taehyung sao? Anh ấy sao lại ở đây? Sao đôi mắt trong trẻo ngày nào chỉ còn một màu u ám? Anh khóc sao?

"Ami, cô ấy..."

Anh ôm chầm lấy tôi mà khóc, đây là lần thứ hai anh ấy ôm tôi, nhưng sao tim tôi lại đau thế này? Anh ôm tôi thật chặt, tim anh đập nhanh lắm, cả người anh run lên siết chặt lấy tôi. Tôi xoa nhẹ lưng anh, đến khi anh bình tĩnh hơn, tôi dìu anh vào ghế ngồi lấy cho anh cốc nước.

"Có chuyện gì vậy anh?"

"Sanna... cô ấy... cô ấy dọn hành lí đi rồi. Đi từ sáng sớm tuần trước, khi anh dậy chỉ còn lại bức thư tạm biệt..."

"Cô ấy đi đâu?"

"Anh không biết."

Nước mắt anh lại rơi, lần đầu tiên tôi thấy anh suy sụp đến như vậy. Tôi chẳng biết làm gì, tôi ôm anh, anh đau tôi cũng đau. Một lúc sau anh vì mệt mà thiếp đi, đầu tựa vào vai tôi. Tôi nhìn anh, thật gần, anh thật đẹp, nhưng trông anh tiều tuỵ đi nhiều. Tôi thấy mình thật vô dụng, suốt một tuần qua tôi đã không nhận ra anh đã rất buồn, suốt một tuần đó tôi đã phải nhập viện vì bị đau dạ dày.

Tôi nhân lúc anh đang ngủ, khẽ chạm vào gương mặt thanh tú của anh. Trong lúc ngủ mà anh vẫn rơi nước mắt, hơi thở ấm nóng phả ra đều đều. Hình như phát hiện ra điều gì, anh nắm chặt bàn tay đang để trên mặt mình, giọng nói trầm ấm, là anh gọi tên Sanna. Trái tim chằn chịt vết thương nay lại tiếp tục rỉ máu, tôi khẽ mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi.

Vài tháng sau đó, quan hệ giữa tôi và anh tốt hơn, có thể nói, anh và tôi bây giờ đã trở một đôi, anh như nguồn năng lượng giúp tôi như được sống lại lần nữa.

Cô gái ngồi bên cửa sổ, đôi mắt thẫn thờ nhìn về một nơi vô định, rít một hơi thuốc dài, cô bắt đầu kể về câu chuyện đã cũ.

Tình yêu của anh dành cho tôi đơn giản nhẹ nhàng, không cuồng nhiệt như những cặp đôi khác, cũng không có nhiều buổi đi chơi, nhưng với tôi như vậy là quá đủ. Tôi không hề đòi hỏi bất cứ điều gì từ Taehyung, bởi vì luôn nghĩ rằng, cả đời cũng chỉ cầu bình an bên cạnh anh ấy, được chăm sóc anh và ở bên cạnh anh, thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện.

Năm thứ hai chúng tôi ở bên nhau chưa được trọn vẹn, tôi đứng trước cửa phòng trọ anh ấy, những đêm đông lạnh buốt, tôi chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được anh về, tay vẫn còn nắm chặt tay một cô gái khác... là Sanna.

Sanna đã quay về.

Tôi bước đến đối diện với gương mặt bất ngờ của cô, tát một cái tát thật mạnh. Dường như tôi điên rồi, những ngày tháng bên cạnh anh thực sự đã khiến tôi mù quáng và trở nên ích kỉ từ khi nào không hay. Sanna ngước nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi, đỏ hoe.

Taehyung đẩy tôi ra, đứng chắn trước mặt cô ấy. Đôi mắt anh đỏ lên hiện rõ những đường mạch máu, đẩy mạnh khiến tôi ngã trên vỉa hè như muốn trả thù. Đó là lần đầu tiên anh cố ý đánh tôi, cũng chính là khoảnh khắc khiến tôi vừa buồn vừa hận anh ấy nhất.

Tôi ngẩn đầu đối diện ánh mắt giận dữ của anh ấy. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống nền đất lạnh toát. Tôi đưa mắt nhìn anh, rồi lại quay sang nhìn người đang nấp sau lưng anh, hít một hơi thật sâu, tôi hỏi anh, giọng run run.

"Em là gì của anh? Cô ấy là gì?"

Taehyung xoay người bảo cô gái ấy về trước, sau đó nắm tay lôi tôi lên phòng.

Về đến phòng tôi giật tay ra, hét lớn.

"Anh mau nói đi! Hai người như vậy từ lúc nào?"

Taehyung vịn lấy vai tôi cúi mặt xuống.

"Anh xin lỗi, cô ấy về từ tháng trước nói là đi chữa bệnh, Ami em bình tĩnh đi."

Tim tôi như bị ai bóp nghẹn. Xin lỗi sao? Chỉ một lời xin lỗi có thế làm trái tim tôi lành lại sao? Gần hai năm anh và tôi yêu nhau, anh đã làm gì cho tôi? Những lần hẹn đi chơi anh đều bảo bận, cử chỉ thân mật giữa tôi và anh cũng chỉ là những cái ôm, hay chỉ là những nụ hôn phớt trên trán.

Tôi gạt tay anh ra. Cả người không còn chút sức lực, nụ cười hiện ra, nó lạnh ngắt đến lạ.

"Đừng bao giờ đi vào cuộc sống của tôi một lần nào nữa... Kim Taehyung."

"Ami, anh mong em hiểu, cô ấy bất đắc dĩ mới rời xa anh, cảm ơn em đã ở bên anh, chúng ta làm bạn tốt có được không? Anh thực sự không thể bỏ Sanna."

Anh lại ôm tôi thật chặt, cớ sao hôm nay tôi lại thấy nó thật ngột ngạt, thật giả tạo.

Chúng tôi cãi nhau một trận kịch liệt, tôi gần như phát điên, còn Taehyung, anh ấy im lặng nhìn tôi, có đau đớn, có thất vọng, tôi chưa bao giờ nổi giận trước anh ấy, chưa từng cư xử thô lỗ hay quát lớn, hẳn nhìn tôi lúc này, Taehyung thất vọng lắm.

Tôi điên cuồng đập vỡ đồ đạc, chiếc cốc đôi có ghi tên tôi và anh, những cái đĩa nhạc cũ mà chúng tôi từng nghe, trong cơn phẫn nộ ấy, tôi đã tự mình hủy đi tất cả. Khi tôi cầm khung hình của tôi và anh, vuốt ve nó như một món bảo vật, tôi nhìn anh, thấy nước mắt anh đã rơi ướt đẫm khuôn mặt, tôi cảm thấy cả hai chúng tôi đều đáng thương, Taehyung giật lấy khung ảnh khi tôi sắp sửa đập nát nó, anh ôm chầm lấy tôi

"Xin em, đừng như vậy nữa, xin em."

Tôi giận dữ đẩy anh ra.

"Vậy khi anh hôn cô ấy, khi anh ôm cô ấy, ngay cả khi lên giường với cô ấy, anh có nghĩ đến em không? Có từng nghĩ đến ngày tháng bên nhau của chúng ta?"

Tôi vuốt ve gương mặt anh, vẫn như trong ký ức, ngay cả khi nhắm mắt lại, tôi cũng có thể cảm nhận từng đường nét quen thuộc ấy. Tôi nghẹn ngào.

"Là em không đủ tốt?".

Taehyung áp mặt vào bàn tay tôi, lắc đầu.

"Không phải, em rất tốt, mọi thứ đều tốt, tất cả đều là lỗi của anh."

"Vậy, anh yêu cô ấy sao? Còn em?"

Taehyung cuối mặt, tránh ánh mắt tôi, điều đó càng làm tôi đau lòng hơn, tôi hỏi anh.

"Có phải vì cô ấy ngủ với anh? Cô ấy làm được, em cũng làm được."

Tôi đưa tay giật bung nút áo của mình, chiếc áo sơ mi rơi xuống, Taehyung nhìn chằm chằm tôi, chỉ là ánh mắt đau đớn cùng tội lỗi, anh khóc nấc lên, chầm chầm cuối xuống nhặt áo lên mặc vào cho tôi, rồi lại cởi áo mình khoác cho tôi, bàn tay run rẩy đó có còn chút yêu thương nào dành cho tôi hay không?

Taehyung nhìn tôi đau đớn, hai bàn tay nắm chặt tay tôi, anh quỳ xuống, giây phút đó, tôi tự hỏi có phải tôi đã yêu lầm hay không?

Anh vì một người con gái, mà ngay cả lòng tự tôn người đàn ông cũng bỏ xuống, khoảnh khắc đó, tôi bàng hoàng, sững sốt, cảm thấy bản thân vô cùng thất bại, tôi nhận ra, không phải mình đã mất anh ấy mà là do tôi chẳng là gì của anh.

"Xin em, chúng ta không thể nữa rồi."

Đúng vậy, chúng tôi không thể nữa rồi.

Tôi đau đớn đứng thần người một lúc, sau đó cầm lấy khung ảnh trong tay anh một lần nữa.

Đây, là người đã cùng tôi trải qua thanh xuân tuyệt vời nhất.

Là người đã hứa sẽ bên tôi dù có chuyện gì xảy ra.

Người đã nói muốn cùng tôi đến suốt cuộc đời.

Và giờ thì anh ấy không cần tôi nữa, lời hứa đó cũng sẽ tự nhiên mà bị quên lãng.

Tôi nhìn anh dịu dàng, như ngày đó khi anh tỏ tình với tôi, khung ảnh từ tay tôi trượt xuống, vỡ tung trên sàn nhà, mảng ký ức ngọt ngào đó, cũng vỡ nát theo.

Tôi nở nụ cười xót xa.

"Kim Taehyung, anh nợ thanh xuân của chúng ta, nợ tuổi trẻ, nợ cả tương lai, em sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của anh."

Khi tôi thẩn thờ rời khỏi nhà anh, phía sau lưng vẫn có thể nghe được tiếng anh khóc, là đau đớn, tội lỗi, dằn vặt, nhưng sẽ không phải là yêu thương.

Tuổi hai mươi mốt của tôi trôi qua với những ngày tháng đầy tiếc nuối và day dứt ấy. Tôi trở lại là Ami của hai năm trước, trở lại với rượu và thuốc an thần. Tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm, tôi vẫn nhớ như in những ngày chúng tôi bên nhau.

Giữa biển người mênh mông này, cho dù tôi có cố nắm hay không nắm chặt tay anh, chúng tôi vẫn lạc mất nhau như vậy.

-

Hai mươi bảy tuổi, tôi nhận được thiệp mời của anh, cô dâu không phải Sanna, tôi mỉm cười, có lẽ cũng có một chút tiếc nuối, anh đã từng yêu cô ấy đến thế mà, đã từng vì cô ấy mà bỏ rơi tôi, vứt bỏ những năm tháng thanh xuân tuổi trẻ của chúng tôi. Thời gian khiến con người ta thay đổi, tôi cũng vậy, tôi cố gắng trở nên thật hoàn hảo, trở thành một con người lạnh lùng vô cảm.

Tôi chọn một bộ váy đẹp nhất, đi bên cạnh người bạn trai đã quen hai năm, kiêu ngạo đến chúc mừng đám cưới của anh.

Bạn trai ở bên cạnh nắm chặt bàn tay tôi, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

"Anh vẫn ở đây, bên cạnh em."

Taehyung mỉm cười đón chúng tôi, giống như những người bạn đã lâu không gặp. Chúng tôi nói chuyện vài câu, dường như đã cùng bỏ qua thời gian năm hai mươi mốt tuổi ấy. Chỉ còn những khoảnh khắc đẹp đẽ mà thôi.

Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn đang nắm lấy tay mình, ai cũng có lúc phải dừng chân, vào thời khắc nào đó, tôi cũng nhận ra, tình yêu mà tôi cứ ngỡ là cả đời, hóa ra cũng chỉ đi được vài năm ngắn ngủi, người mà tôi cứ nghĩ sẽ bên nhau cả đời, cuối cùng cũng chỉ là người lướt qua cuộc đời tôi.
Tôi không còn dũng khí để yêu như những năm tháng ấy nữa, đôi khi, bình yên qua ngày cũng là một chuyện tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro